Chương 4.1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Edior: nắng nhỏ

Thẩm Hoài Bích ngồi ở trên cành cây hòe cổ thụ. Cây hòe cổ thụ này chắc cũng có từ rất lâu rồi, hẳn là ít nhất cũng hơn ba trăm năm! Thân cành vững chắc, ngay cả người có trọng lượng như nàng cũng có thể chịu được.

Mỗi ngày nàng đều trèo lên trên đây đến hai lần, cho nên trên cây hòe đã được bố trí thật sự thoải mái. Đúng vậy, có bày nệm ghế, trên đó để cái bàn, cây quạt, khăn tay, thuốc mỡ phòng sâu, muỗi...

Xem ra giống như là một cái tổ chim thật lớn.

Trong đó vật dụng quan trọng nhất chính là ống đồng tròn đang ở trong tay nàng ── tựa như ống nhòm nguyên thủy.

Sở dĩ nói là nguyên thủy, đó là bởi vì Thẩm Hoài Bích học vật lý cũng không phải khá lắm, hơn nữa công nghệ làm thủy tinh thiên triều cũng không phát triển lắm, cho dù là tập hợp thợ thủ công tốt nhất kinh thành, căn cứ bản vẽ của nàng để làm ra ống nhòm, thì khả năng phóng đại của nó vẫn còn rất nhỏ.

Nhưng dù sao so với mắt thường thì khả năng nhìn xa cũng đã tốt hơn nhiều rồi, nàng đã rất thỏa mãn.

Tặng phẩm mỗi ngày đưa đến Khang Vương phủ giống như là đá chìm đáy biển, ngay cả bọt sóng cũng không thấy được một cái.

Nhưng hắn vẫn nhận, không phải sao?

Đã nhận lấy, chứng tỏ hắn có thể đã đọc được thư nàng viết, cũng có khả năng còn nếm thử điểm tâm do nàng tự mình làm.Như vậy so với cự tuyệt ngay tại chỗ thì còn khá hơn nhiều.

Thẩm Hoài Bích không dám lại yêu cầu xa vời.

Tâm nguyện của nàng bây giờ chính là ôm cái ống nhòm, chờ thời khắc hắn ra vào vương phủ mà có thể thấy rõ được mặt hắn vài lần.

Hôm nay, tâm nguyện của nàng đã đạt được, thấy hắn đi lên bậc thang, nhận lấy hộp tặng phẩm, sau đó bỏ vào ống tay áo, đi vào trong vương phủ.

Nàng thỏa mãn buông ống nhòm, leo thang xuống dưới gốc cây hòe.

Tiểu Hoàn đang ở dưới tán lá cây, gấp đến độ dậm chân.

"Ai nha, đại tiểu thư của ta, ngài rốt cuộc đã xuống! Nô tỳ sốt ruột muốn chết!"

Nàng ngẩn người: "Làm sao vậy?"

Tiểu Hoàn cảnh giác nhìn xung quanh một chút mới ghé sát tai nàng, nhỏ giọng nói: "Chuyện về Khang vương gia, nô tỳ vừa mới nghe nói một tin tức cực kỳ bí mật."

Vì tin tức cực kỳ bí mật, chính là tin tức mà người bình thường không có cơ hội được biết đến. Nhưng kỹ thuật kiến trúc cách âm thời đại này thật sự không quá phát triển, tai vách mạch rừng quá nhiều nên vẫn có khả năng để lộ tin đồn.

Tin tức cực kỳ bí mật lần này chính là Thẩm Thừa Tướng đặc biệt vào cung, yết kiến Hoàng thái hậu. Hai vị nhân vật quyền quý tiến hành bàn bạc cơ mật, tin tức là do cung nữ tùy thân hầu hạ Hoàng thái hậu tiết lộ ra.

Thì ra Thẩm Thừa Tướng không đành lòng chứng kiến nữ nhi vì tưởng nhớ Khang Vương, mỗi ngày trèo cây, ngày càng tiều tụy. Cuối cùng ông quyết định xuất một chiêu để giải quyết triệt để, hoàn toàn chặt đứt mong mỏi của nữ nhi. 

Nhưng mà, Khang Vương là nhân vật nào, con đẻ của Hoàng thái hậu, đệ đệ ruột thịt của hoàng đế, là nhân vật có tầm quan trọng không nhỏ trong triều, nên ông không lay chuyển được.

Bởi thế, sau nhiều ngày suy nghĩ, ông quyết định chạy đến chỗ Hoàng thái hậu khóc lóc kể lể.

"Ai, nữ nhi đáng thương kia của thần, nó vì Khang vương gia mà tương tư thành bệnh!" Thẩm Thừa Tướng khẽ dụi mắt, nặn ra vài giọt lệ "Thái Hậu, mong ngài hiểu cho cựu thần dưới gối chỉ có một nữ nhi. Nếu như nó đi, vi thần, vi thần cũng không muốn sống!"

Nguyên lão tam triều Thẩm Thừa Tướng túm lấy ống tay áo của Hoàng thái hậu mà gào khóc lớn.

Hoàng thái hậu mềm lòng. Thẩm gia là chung đỉnh thế gia, hiền thần xuất hiện lớp lớp, cứ chiếu theo bối cảnh gia thế thì cũng có thể thông gia cùng Hoàng tộc, thiên kim Thẩm gia nếu thích hoàng nhi như vậy, không bằng dứt khoát thành toàn cho nàng.

Vì vậy bà quay sang hỏi Thẩm Thừa Tướng, nét mặt ôn hoà "Ngươi có bức họa của Thẩm Hoài Bích không?".

Lão lập tức lấy ra bức hoạ cuộn tròn từ trong tay áo, kính cẩn trình lên.

Hoàng thái hậu mỉm cười mở bức hoạ. Vừa nhìn lần đầu tiên mặt liền ngây dại, liếc mắt nhìn lần nữa, sắc mặt đã xanh ngắt.

Bà xoẹt một cái cuộn bức hoạ lại "Chuyện này hoàn toàn không thể!"

Thẩm Thừa Tướng vô cùng cao hứng. Nữ nhinhà mình rốt cuộc được thoát khỏi bùa mê của Khang Vương, nhưng ngoài mặt lại giả bộ sợ hãi mà hỏi "Vì sao không thể?"

Hoàng thái hậu cứ quanh co hồi lâu mà nói không ra lời.

Đúng vậy! Một người chưa lập gia đình, một bên chưa gả, có gì không thể đây?

Chính là nghĩ đến vóc dáng của Thẩm Hoài Bích, nếu như hoàng nhi cưới nàng ta, liệu có thể phát sinh thảm kịch đêm tân hôn chú rể bị tân nương đè chết hay không đây?!

Hoàng thái hậu toàn thân run lên, không dám lại tiếp tục nghĩ. Khang Vương là đứa con mà bà ta yêu mến nhất! Bà tuyệt không cho phép loại thảm kịch này phát sinh, tuyệt không!

Bà lập tức chấn hưng tinh thần, nói như chém đinh chặt sắt: "Tướng Gia có chỗ không biết, Khang Vương đã đính hôn, là ai gia mấy ngày trước đây làm chủ. Người được chọn chính là... Ách, Nhị thiên kim của Cố Thượng Thư!"

Điều này làm Thẩm Thừa Tướng cảm thấyvô cùng mỹ mãn.

Trên đường về phủ, ông tính toán, cứ trì hoãn một, hai tháng nữa, hoàng đế sẽ hạ chỉ ban hôn, gả thiên kim Cố gia cho Khang Vương.

Đợi khi Khang Vương thành thân, nữ nhi sẽ không còn say mê hắnnữa, đến lúc đó,ông sẽ khuyên bảo nữ nhi thật tốt, để nàng ăn uống mà lấy lại được chỗ thịt đã bị gầy đi trong thời gian vừa qua.

Thẩm Thừa Tướng càng nghĩ càng là đắc ý.

Nhưng ông không ngờ được làHoàng đế còn chưa ban thánh chỉ, tin tức đã truyền ra ngoài!

Thẩm Hoài Bích nghe được tin tức Tiểu Hoàn mang đến, cảm thấy như sét đánh ngang tai, dưới chân nhũn ra, đứng không vững liền ngồi phịch xuống thảm cỏ.

Cả ngày tiếp theo, nàng hồn bay phách lạc, ngay c ảlúc xuống bếp làm điểm tâm cũng không yên lòng.

Liền gây ra hậu quả chính là, hôm nay Lý Văn Chinh ở trong bánh hạt dẻ ăn phải một hạt hạch đào rõ to, cơ hồ làm rụng một bên hàm răng của hắn.

Hắn bưng mặt cau mày nhẫn nại hồi lâu, rồi mới mở con hạc giấy ra.

Hôm nay hạc giấy là màu lam, phía trên xiên xiên xẹo xẹo viết vài hàng chữ.

"Màu lam đại biểu u buồn, đây là tâm tình hôm nay của ta, có lẽ ngươi biết tại sao, cũng có lẽ ngươi không biết".

Hắn nắm con hạc giấy, im lặng một hồi.

Hắn tự nhận trình độ văn học của mình không tệ, kiến thức cũng khá là uyên bác, nhưng bốn câu này đến tột cùng là có ý tứ gì? Tại sao màu lam lạiđại biểu u buồn? Có ai có thể tới giải thích cho hắn một lần nghe không!?

Ôi, phán đoán tâm tư của nữ nhân, quả nhiên so với mò kim đáy bể thì còn khó khăn hơn nhiều.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro