Chương 4.2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Edior: Cà rốt 

Hắn suy nghĩ một chút, rồi viết một chữ X thật lớn cạnh bốn dòng chữ. Sau khi gấp lại như cũ, hắn lệnh cho tiểu đồng tùy thân chạy đi gọi người hầu mang lễ vật của Thẩm phủ quay lại, nói là có thứ muốn hắn mang về.

Sau khi nhận được hồi âm, Thẩm Hoài Bích cầm phong thư mà cảm động một hồi, đây là lần đầu tiên nàng thấy bút tích của Lý Văn Chinh, mặc dù chỉ là một cái chữ X thật lớn.

Cầm phong thư ngây người một hồi lâu, nàng lại cầm lên một tờ giấy lam khác, viết──

- Ngươi biết tin tức không?

Cho người đưa đến Khang Vương phủ. Nửa canh giờ sau, thư lại chuyển về, trên tờ giấy Lý Văn Chinh viết bốn chữ hồi âm "Không biết gì cả".

Thẩm Hoài Bích trong lòng lóe lên một tia hy vọng. Nói như vậy, hắn còn không biết chuyện phải thông gia với Cố gia.

Nàng khẩn trương lấy tờ giấy mới, nhanh chóng viết ──

- Ta nghe được, ngươi năm nay phải thành thân.

Lý Văn Chinh ngẩn người, làm thế nào hắn lại không biết lời đồn này? Chẳng lẽ, Thẩm tiểu thư là ám chỉ chính nàng ta sao?

Mày nhíu lại, suy nghĩ một lát, đưa bút viết xuống tám chữ "Công chuyện bận rộn, không có thời gian".

Nửa canh giờ sau, thư lại đến.

Lần này trên thư không chỉ có chữ viết, mà còn có hình vẽ.

Thẩm Hoài Bích thêm vài nét bút đã vẽ ra một kẻ nho nhỏ thân người đầu heo, bên cạnh ghi chú "Lý Văn Chinh".

Con heo nhỏ đặt vào chính giữa lá thư, chống tay nhìn trời, dáng vẻ lạnh nhạt kiêu căng, bên cạnh vẽ một đám đầu heo màu hồng nhạt nho nhỏ, mỗi con đều ngân ngấn nước mắt.

Lý Văn Chinh nhìn thấy liền giận dữ. Không ngờ nàng lại vẽ Bổn vương thành một cái đầu heo!

Nhưng rồi cẩn thận nhìn lại vài lần, thấy trên đầu mỗi con heo cũng có vài chữ, mơ hồ là tên của mấy thiên kim quyền quý.

Trong đó có một con ngoài sự mập mạp, ở trong đầu heo màu hồng nhạt đặc biệt có kí hiệu dễ làm người khác chú ý. Hắn liền đưa ra ánh nến nhìn lại, quả nhiên bên cạnh đầu heo viết ba chữ nho nhỏ "Thẩm Hoài Bích".

Hắn lập tức dở khóc dở cười, cầm bút lông chần chờ hồi lâu, không biết nên viết như thế nào mới tốt.

Chẳng lẽ cũng muốn hắn vẽ một đàn heo?

Người hầu Thẩm phủ vẫn còn ở bên ngoài chờ hắn hồi âm. Hôm nay hắn chạy qua chạy lại cả đêm giữa hai phủ đệ, hai chân như sắp rụng, cũng không biết còn phải chạy bao nhiêu chuyến nữa, thật sự là khóc không ra nước mắt.

Đột nhiên nghe được trong thư phòng truyền ra tiếng của Lý Văn Chinh "Bảo người hầu Thẩm phủ trở về đi, phong thư này ta nhận, không trả lời lại."

Người hầu Thẩm phủ vô cùng cao hứng đi về.

Lý Văn Chinh nhìn hình vẽ màu mè ở phong thư đang nằm trên thư án. Chính giữa là một đám heo con lại còn ngân ngấn nước mắt nữa chứ.Hắn nhớ tới trước đó vài ngày, hắn tham gia Du Viên Yến, mấy vị thiên kim kia quả là có vẻ mặt này. Càng nghĩ càng cảm thấy buồn cười, rốt cuộc không nhịn được cúi đầu cười ra tiếng.Hắn thu bức họa heo convào tay áo.

Tuy nhiên, hắn không nghĩ tới chính là, vài ngày sau, trong lúc vào cung yết kiến mẫu hậu, bà thật quan tâm đến hôn sự của hắn.

Đầu tiên là nhắc tới hoàng huynh hắn vừa có thêm ngũ hoàng tử, còn nói trừ hắn ra,các Vương gia khác ai cũng có Vương phi, cuối cùng trực tiếp nói tuổi của hắn đã không nhỏ, liệu trong lòng đã có nữ nhân nào chưa.

Lý Văn Chinh nhớ tới mấy câu không hiểu ra sao của Thẩm Hoài Bích nóiđêm đó, lập tức bừng tỉnh.

Thì ra nàng đã biết mẫu hậu muốn giúp hắn làm chủ hôn nhân đại sự.

Hoàng thái hậu sai người đưa bức họa của Nhị tiểu thư Cố giaCố Thượng Thư ra, khen ngời một hồi trước mặt hoàng nhi. Tán dương Cố nhị tiểu thưnào là đoan trang hiền thục, tướng mạo hơn người thế nào.

Lý Văn Chinh chỉ nghe, cũng không đáp.

Hoàng thái hậu nhìn sắc mặt hắn lạnh lùng, liền sai người cầm thêm những bức họa các đại tiểu thư xinh đẹp khác đến, đưa hắn xem, hắn lại không hề lên tiếng.

Hơn hai mươi bức họa được đem ra, hắn cũng là từ đầu đến cuối không gật đầu, Hoàng thái hậu lo lắng, đành dứt khoát hỏi: "Chẳng lẽ còn có những người khác, tốt hơn những người này?"

Lý Văn Chinh cụp mắt suy nghĩ một chút.

Những người được chọn đều là những người hắn chưa từng nghĩ tới, nhưng mà khi xem những bức họa này, hắn lại thấy mấy người này thật giống những con heo mà Thẩm Hoài Bích đã vẽ, nhất thời buồn cười, cười nhẹ thành tiếng.

Hoàng thái hậu giật mình nhìn hắn.

Đứa con trai này của bà, bởi vì bẩm sinh tướng mạo đã quá tốt, Giáo Tịch (chức quan dạy dỗ hoàng tử) sợ rằng hắn lớn lên sẽ bị dưỡng thành lỗ mãng, nên đãtận lực chèn ép tính tình hắn. Kết quả thành áp chế thái quá, từ nhỏ đã luôn điềm tĩnh, nói năng thận trọng quá mức.

Tại sao lúc này lại cười như vậy, thật làm bà không hiểu được.

Lại nghĩ đến cái hình heo con mập mạp nhất ở giữa đàn heo, Lý Văn Chinh hỏi mẫu hậu: "Mẫu hậu vì sao không có thiên kim Thẩm gia?"

Hoàng thái hậu nheo mắt, nhớ lại hình dáng Thẩm Hoài Bích, lập tức sợ hãi.

"Thẩm tiểu thư, Thẩm tiểu thư, Thẩm tiểu thư?Là... Thẩm Hoài Bích?"

Nhiều người xinh đẹp hiền thục như vậy hắn cũng không có nhìn trúng ai cả, lại còn nhắc tới cái người mập mạp Thẩm gia Thẩm Hoài Bích!

Hoàng thái hậu cảm thấy chính mình muốn té xỉu.

Bà kéo mạnh ống tay áo của hoàng nhi, âm thanh có chút run rẩy nói: "Chinh nhi, từ nhỏ đến lớn, mẫu hậu cũng không có can thiệp vào chuyện gì của ngươi. Chính là chỉ có lần này, đây... trongsố những bức họa này, tùy tiện chọn lấy một người, đều so với Thẩm gia Thẩm tiểu thư tốt hơn rất nhiều!"

Không biết tại sao, nghe những lời này, Lý Văn Chinhlạicảm thấykhông thoải mái.

Thẩm gia Thẩm tiểu thư thì sao! Nàng thi từ,ca phú đều tốt,còn có thể tự làm điểm tâm, suy nghĩ lí thú, vẽ heo con dễ thương...

Hắn lại không nhịn được cười cười, lập tức thu nụ cười, nói: "Nhi thần trái lại cảm thấy, Thẩm gia Thẩm tiểu thư văn chương hơn người, lại khéo tay. Chỉ tiếc vóc người quá mập. Ai, quả nhiên là tạo hóa trêu ngươi."

Hoàng thái hậu nhìn ánh mắt của hắn càng hiện ra vẻ hoảng sợ.

Này, này, này, đây là có chuyện gì? Nhi tử của bà tốt như vậy, sẽ không thật sự coi trọng cái… nàng mập Thẩm gia chứ?

Nhi tử, ánh mắt của ngươi có thể bình thường lại không?!

Bà kiềm chế nội tâm muốn hét lên, đứng thẳng dậy, vô cùng nghiêm túc, chân thành nói với hắn.

"Chinh nhi, thân ở hoàng gia, ngươi phải quan tâm đến thể diện của hoàng gia. Có lẽ, Thẩm gia Thẩm tiểu thư thật sự là văn hoa hơn người, khéo tay. Nhưng mà, chỉ bằng vào tướng mạo của nàng, nàng liền không có khả năng trở thành Khang Vương phi."

Lý Văn Chinh trong lòng nhói một cái, nói: "Nhi thần đã biết."

Hoàng thái hậu thở phào nhẹ nhõm: "Ngươi hiểu được là tốt rồi. Tới đây, ngươi nhìn lại Cố gia Nhị tiểu thư một lần xem, ngươi đối với nàng nơi nào không hài lòng? Mẫu hậu thật là vừa ý nàng!"

Thẩm Hoài Bích không biết xảy ra chuyện gì, nhưng nàng biết, khẳng định đã phát sinh chuyện gì đó.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro