Chương 30

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 Khi Trác Viêm hoàn toàn tỉnh táo, đồng hồ hiển thị trên tay đã là một giờ sáng, sau khi tỉnh lại thì không ngủ được nữa, đứng dậy ra ban công hút một điếu thuốc.

  Cơ thể anh khẽ run lên, Trác Viêm biết điều đó, nhưng hắn không thể kiểm soát được. Cảm giác cuối cùng cũng có được người mà mình luôn mong muốn có được thật phấn khích, phấn khích đến mức sự tự chủ ban đầu cũng không giữ được nữa.

  Nhưng hắn cũng biết lần này mình chỉ tạm thời thành công, người này còn chưa hoàn toàn là của mình.

  Trái tim của người này chưa bao giờ dừng lại ở nơi mình.

  Trác Viêm đứng trên ban công một lúc lâu mới kéo rèm cửa đi vào, Hill vốn không thích kéo rèm khi thời tiết trở nên ấm hơn, nguyên nhân có chút buồn cười, bởi vì buổi sáng mặt trời có thể chiếu vào, anh sẽ không thể ngủ tiếp, cho dù rất muốn ngủ cho đến khi mặt trời lên cao.

  Có lần Trác Viêm nhân lúc vợ mình ngủ đi kéo kín rèm lại, ngày hôm sau Hill ngủ thẳng đến trưa, sau đó từ lúc thức dậy không thèm nói với Trác Viêm câu nào. Đây là con mèo nhỏ đang giận dỗi hắn.

  Trác  đi đến bên giường, cúi đầu nhìn khuôn mặt đang ngủ của vợ, ngũ quan của người này khi ngủ liền mềm mại đến kinh ngạc, nhìn rất ngoan ngoãn, không có một chút lãnh đạm thường ngày nào, hắn nhìn một lượt, cúi đầu hôn nhẹ lên môi anh một cái, sau đó vén chăn bế anh vào phòng tắm.

  Ôm Hill vào trong bồn tắm xa hoa rộng lớn, vươn ngón tay hút hết chất lỏng còn sót lại trong cơ thể, Hill không khỏi há hốc mồm kinh ngạc, ánh mắt Trác Viêm lại chìm sâu xuống, nhìn xuống thân ảnh trắng nõn trước mặt lúc này đầy dấu vết của hắn, ngay cả đùi trong cũng có dấu vết của hắn, dây leo quanh eo càng thêm quyến rũ.

  Người này là của hắn, mãi mãi chỉ có thể là của hắn.

Trác Nghiên cúi đầu, hôn thật sâu lên môi anh, lại một lần nữa tiến vào cơ thể anh, Hill cảm giác được, rên rỉ một tiếng, khẽ cau mày, mày nhỏ nhăn lại , có vẻ rất bất mãn với hành động của hắn.

  Trác Viêm cười cười, cúi đầu hôn nhẹ lên trán anh, lại bắt đầu một lần chuyển động...

  Khi Hill tỉnh dậy, trời đã sáng, trong vườn của Riley tràn ngập tiếng chim hót, hoa cỏ tràn đầy sức sống, nhưng Hill không biết và không nhìn thấy, bởi vì Trác Viêm đã kéo rèm nên Hill chỉ nhìn thấy người bên cạnh anh là Trác Viêm với vẻ mặt nịnh nọt nhìn anh.

  "Vợ yêu, chào buổi sáng~" Trác Viêm nhìn khuôn mặt không nói lời nào của vợ, mồ hôi lạnh toát ra.

  Giết người, tuyệt đối giết người!

  "..." Hill chỉ nhìn Trác Viêm không chớp mắt, không nói lời nào.

  "Khụ... vợ ơi em đói bụng sao? Anh đi xuống phòng bếp kêu người làm cho em một bát cháo được không?" Trác Viên trên trán toát mồ hôi lạnh run rẩy nói.

  "Trác, Viêm!" Hill một tay chống giường, chăn bị xốc lên.

  Trên cơ thể Hill tràn ngập những dấu hôn cuồng nhiệt của buổi tối ngày hôm qua trên vai, xương quai xanh và ngực đều có.

  "..." Hill thân thể nhất thời cứng đờ, tối hôm qua trước khi ngất đi các loại hình ảnh không ngừng hiện lên, cảnh người đàn ông này dùng những tư thế nào làm mình, một lần rồi lại một lần cũng người đàn ông này triền miên cứ thế hiện về !

  Trác  nép mình trong một góc nhỏ, mồ hôi nhễ nhại nhìn vợ mà ánh mắt cứ lảng vảng đến hình ảnh quyến rũ trước mặt.

  "..." Hill vội vàng nhặt bộ đồ ngủ bên cạnh mặc vào, chuẩn bị đứng dậy, nhưng chân vừa đặt xuống đất, thiếu chút nữa đã trực tiếp ngã nhào xuống đất vì đôi chân yếu ớt, nhưng đúng vào thời khắc quan trọng, được Trác Viêm đỡ được.

  "Cục cưng, hôm nay em nên nghỉ ngơi đi, anh xoa bóp cho em." Nói xong, hắn mặc kệ Hill kháng cự, trực tiếp đẩy anh trở lại trên giường, bắt đầu xoa bóp, nói: "Vợ à, em chắc mệt lắm, ngủ thêm tí nữa đi, anh xuống nhà gọi người mang bữa sáng lên."

  Hill thực sự rất mệt mỏi, toàn thân đau nhức, Trác Viêm xoa bóp rất thoải mái, nhưng không có nghĩa là anh sẽ quên hung thủ gây ra tình trạng này của mình.

  Hill nằm ở trên giường lạnh lùng nhìn hắn một cái, lạnh lùng ra lệnh: "Ăn xong thì cút khỏi đây."

  "Ừ, được được ," Trác Viêm vội vàng gật đầu, tiếp tục cười nịnh nọt, "Cục cưng, thật sự không định ngủ một lát sao? Vẫn còn sớm, ngủ một lát sẽ dễ chịu hơn, thật đấy.. ."

  Lúc này ý thức của Hill đã trở nên mơ hồ, hiện tại nghe được rất nhiều lời dài dòng từ hắn, anh càng bối rối hơn, trước khi chìm vào giấc ngủ hoàn toàn, anh còn nói thêm: "Đi lấy danh thiếp của Tả Xuyên Trạch..."

  Trác Viêm mồ hôi lạnh lại nhỏ xuống, hắn thầm nghĩ may mà lúc Hill không chú ý đã vứt  tấm danh thiếp kia, nếu không Trác Viêm dù có cường đại đến đâu cũng không thể đối mặt với  ác ma, khi  Tả Xuyên Trạch đưa cho Hill danh thiếp của anh ta, chính là vì ngày hôm nay, tên biến thái đó đúng là toàn xui xẻo, nhưng nghĩ đến việc cùng Tống Triết bàn bạc, ánh mắt hắn đột nhiên hả hê.

   Tả Xuyên Trạch, anh tốt hơn nên hy vọng rằng anh không rơi vào tay của Tống Triết, nếu không dù anh có mạnh đến đâu cũng vô dụng.

 Just đợi ở dưới lầu mãi không thấy chủ nhân xuống nên đi lên gõ cửa, không ngờ  người mở cửa là người anh em Trác Viêm đã lâu không gặp.

  "Này, anh về khi nào vậy?" Just vui vẻ hỏi.

  Trác Viêm ra hiệu hắn im lặng, đi ra ngoài đóng cửa phòng lại, nói: "Tối hôm qua tôi mới trở về."

  "Thiếu gia đâu? Tôi mời anh ấy xuống lầu ăn cơm."

  "Còn đang ngủ, " Trác Nghiên cười nói, "Anh đi kêu phòng bếp nấu một bát cháo, lát nữa sẽ đưa tới, hôm nay Hill không đi làm, em ấy tối hôm qua quá mệt mỏi."

  Just đột nhiên mở miệng, hắn đã hiểu rõ chuyện giữa Trác Viêm và Hill trong sáu tháng qua, hắn biết người anh em của mình vẫn chưa làm được gì, nhưng từ lời hắn nói hôm nay, có thể thấy rõ ràng.. .

  "Anh. . . Anh sẽ không..." Just lập tức hai mắt sáng lên, trên mặt lộ ra vẻ hóng  chạy tới bên cạnh hắn, "Anh bạn, anh sẽ không phải là đã "ăn" chủ nhân của bọn tôi rồi đấy chứ?"

  Trác Viêm liếm môi, cười nói: "Hihi."

  "Tôi nói mà," Just cười nói, "Tôi biết là anh sẽ làm được, nhưng không nghĩ tới sẽ sớm như vậy."

  Trác Viêm nhướng mày, lập tức có hứng thú, "Tình huống như thế nào?"

  "Chỉ là mất ngủ..." Just  hưng phấn nói về chuyện này, cuối cùng nói: "Nói đến, anh còn phải cảm ơn tôi, là tôi nhắc nhở cho chủ nhân đó."

"Thì ra còn có chuyện này," Trác Viêm xoa xoa cằm, chợt hiểu ra, "Khó trách tối hôm qua em ấy nhất định đuổi tôi đi."

  Just sửng sốt, có chút khó hiểu, "Chủ nhân đuổi anh đi?"

  "Ừ, thái độ rất kiên định."

  "Sau đó, các anh đã làm gì?" Just thậm chí còn khó hiểu hơn.

  "Thuốc," Trác Viêm bình tĩnh nói, ngẩng đầu nhìn thấy vẻ mặt của Just, vô tội xòe hai tay ra, "Tôi không nhịn được, nếu không làm tôi không thể đợi được nữa."

  Just mở miệng với vẻ mặt như nuốt phải xương, thật lâu sau mới tìm lại được giọng nói của mình, "Anh .... anh ...anh dám chống lại chủ nhân? Anh chết chắc rồi... thật sự chết chắc rồi."

  "Tôi biết, em ấy đang tìm tấm danh thiếp của Tả Xuyên Trạch," Trác Viêm nói một cách bình tĩnh hơn, không chút xấu hổ, "nhưng tôi đã lén lút ném nó đi."

  Just lại mở miệng, hắn cũng không biết nên nói cái gì, chỉ có thể lặp lại: "Anh... anh..."

  "Nhưng nếu Hill lại nổi nóng, tôi sẽ..." Ngừng một chút, Trác Viêm cũng không nói gì, chỉ là cười ra hiệu lau cổ cho hắn, sau đó bình tĩnh đi xuống lầu ăn điểm tâm. Để lại Just đóng băng tại chỗ với khuôn mặt suy sụp.

  ------------------------------------------------------------------------

Trác Viêm nói rất đúng.

  Hill tỉnh lại đã là gần giữa trưa, đã lâu anh không có dậy muộn như vậy, trải qua lần điều chỉnh giấc ngủ này, thân thể tốt hơn rất nhiều, nhưng vẫn là có chút đau nhức, đây là nhắc nhở chuyện anh và người đàn ông này đã làm. .

  Trong phòng ngủ ngọn đèn còn rất mờ, bên cạnh lại có một luồng khí tức khác phát ra, không cần nghĩ cũng biết là ai. Anh đã quên mất từ ​​bao giờ mà chỉ cần ngửi nhẹ cũng có thể biết ngay là người đàn ông này.

  Thực tế này khiến anh rất bất mãn.

  Anh từ nhỏ đã quen độc đoán, không ai có thể khống chế suy nghĩ của anh, cũng không ai có thể gây phiền toái trong cuộc sống của anh. Hơn nữa, anh là người có cuộc sống khắt khe, phát triển thành thói quen sẽ luôn dựa theo bản này, nhưng anh không bao giờ nghĩ rằng sẽ có một người đàn ông như vậy xuất hiện trong cuộc đời mình, lại mạnh tay bóp chết anh. Bước vào cuộc sống của anh ấy, ép anh làm quen, buộc anh phải chấp nhận, thậm chí buộc anh phải quan hệ với mình.

  Người đàn ông này đối với anh cảm thấy quá nguy hiểm, hơn nữa ngay từ đầu đã là như vậy, bất cứ lúc nào cũng có thể xuất hiện khí tức săn đuổi khiến anh cảm thấy vô cùng khó chịu cùng bất an.

  Cảm giác bất cứ lúc nào cũng có thể trở thành con mồi khiến anh vô cùng bất mãn, bản năng nhắc nhở anh phải tránh xa người đàn ông này, nhưng Trác Viêm sẽ không bị sự thờ ơ của anh làm nhụt chí, như vậy quả thực rất phiền phức, cho nên anh muốn giết người đàn ông này, phải giết người đàn ông này! Chỉ bằng cách này, anh mới có thể loại bỏ tất cả những gì người đàn ông này áp đặt lên mình, và chỉ bằng cách này, anh mới có thể trở lại trạng thái trước đó, anh rất ghét cảm giác loại chuyện nằm ngoài tầm kiểm soát của mình, và nguồn gốc của cảm giác này là người trước mặt anh.

  "Trác Viêm." Hill thanh âm rất bình tĩnh, hiển nhiên là gió bão mở đầu, Trác Viêm không khỏi toát mồ hôi lạnh.

  Hill bình tĩnh nhìn Trác Viêm, sau đó từ trong kẽ răng vắt ra từng chữ, nhiệt độ trong phòng giảm mạnh, "Cút đi."

  "Không phải." Trác Viêm lập tức lắc đầu, nhìn khuôn mặt lạnh lùng của vợ, run giọng nói: "Anh có chuyện muốn nhờ em, thật sự là có chuyện, liên quan đến Triệt."

  "Nói." Quả nhiên, chỉ cần là chuyện của em trai, Hill vẫn luôn rất quan tâm, nhưng trước khi nghe, anh vẫn cho rằng giải quyết vấn đề trước mắt mới là quan trọng nhất, vì vậy hạ lệnh, "Xuống giường trước!"

  Lần này Trác Viêm rất nghe lời, lập tức đứng dậy xuống giường, nhưng trước khi đi còn không quên mặc quần áo tắm rửa cho vợ ăn cơm, làm xong những việc này trước khi Hill hoàn toàn mất kiên nhẫn, sau đó đi theo vợ từng bước đi vào phòng làm việc, hắn chuyển sang giọng nghiêm túc nói: "Anh nhận được tin từ sáng sớm rằng ông chủ của 'Ám Đầu' vẫn chưa chết, rất có khả năng là quả bom lần trước là của anh ta."

  Hill ánh mắt trở nên lạnh lùng, lực chú ý lập tức chuyển hướng thương vụ, "Tin tức đáng tin?"

  "Đáng tin cậy." Trác Viêm gật đầu.

  Hill suy nghĩ một chút, sau đó hỏi: "Tôi nhớ tới anh tối hôm qua nói là để A Hi điều tra?"

  Trác  sửng sốt một chút, tim đập thình thịch, trong lòng thầm nghĩ không ổn, hiện tại Tống Thanh đang ở Trung Quốc, Tống Triết hoàn toàn có thể bảo vệ hắn, nói cách khác, hiện tại hắn đối với Hill vô dụng, cho nên dựa theo tính cách của Hill ,đoán chừng lần này sẽ không chút lo lắng mà diệt trừ hắn.

  Thấy hắn không trả lời, Hill coi như hắn đồng ý, bình tĩnh hỏi: "Còn chuyện gì không?"

  Trác Viêm bình tĩnh nhìn anh nói: "Hết rồi."

  "Vậy thì ra ngoài và gọi Just vào."

  Trác Viêm lần này cười ha ha, trầm giọng hỏi: "Em muốn hắn liên lạc với Phùng ma, giết anh?"

  Hill hờ hững nhìn hắn, gật đầu nói: "Đúng vậy."

  "Em hiện tại đi tìm Tả Xuyên Trạch cũng vô dụng," Trác Viêm vô tội khoát khoát tay, "Hắn hiện tại cùng Doãn Mạch tranh giành một đứa nhỏ, phỏng chừng sẽ không có nhân lực đối phó anh, hơn nữa người này nếu là biết anh và Doãn Mạch đứng cùng một phe thì càng khó ra tay. Vì vậy vợ à, em tìm anh ta cũng vô ích."

  "Không sao," Hill ngơ ngác nhìn hắn, " Phùng Ma không phải là tổ chức sát thủ nổi tiếng quốc tế duy nhất."

  Trác Viêm lại cười, có vẻ rất vui vẻ: "Ân, vợ à, em nhớ lại lời hôm qua anh đã nói đi."

  Hill hờ hững nhìn hắn, tựa hồ muốn hỏi cái gì, lại đột nhiên nuốt xuống lời nói, bởi vì anh trong nháy mắt nhớ tới trước khi bất tỉnh nghe được trầm thấp từ tính thanh âm ——

-----------------Hoặc là em giết anh, hoặc là anh sẽ quất lấy em cả đời.

  Trác Viêm từ trong ánh mắt của anh đoán được, trầm thấp cười nói: "Em nhớ rồi sao?"

  Hill ánh mắt trở nên lạnh lùng, lạnh lùng nói: "Yên tâm, tôi nhất định sẽ lựa chọn cái trước."

  Trác Viêm cười đi tới, đem anh kéo vào trong ngực, không thèm để ý cúi đầu hôn anh, dùng sức cạy hàm răng của anh, trong miệng cực kỳ khêu gợi chuyển động, cuối cùng lui ra ngoài, mặt đối mặt. Ánh mắt lạnh lùng, hắn cười mở miệng, phun toàn bộ hơi thở nóng bỏng lên mặt, "Cho nên trước khi em giết anh, anh sẽ tiếp tục ở bên cạnh em, tiếp tục giúp em nhìn chằm chằm tình hình bên kia. Cả đời em không thả anh đi, anh sẽ bám lấy em cả đời..."

  Khi Trác Viêm nói lời này, ánh mắt của hắn vô cùng thâm thúy và trìu mến, mạnh mẽ đến mức gần như tràn ra trong mắt anh, nhưng Hill vẫn có thể tìm thấy ý săn lùng nồng đậm mà hắn cố ý đè nén trong đáy mắt, luôn khiến anh có ảo giác rằng anh đang bị dã thú theo dõi, cho nên đột nhiên lui về phía sau một bước, lạnh lùng nhìn hắn một cái, "Anh có thể tránh ra."

  Trác Viêm cười cười, để anh đi ra ngoài gọi Just.

  "Anh à, anh nói thật đấy à?" Trong phòng khách nhà Riley, Just lùi lại một bước, kinh hãi nhìn Trác Viêm đang ngồi trên ghế sô pha, vừa rồi anh ta còn chưa hồi phục sau tin tức đó.

  "Đương nhiên, " Trác Viêm bình tĩnh nói, "Không phải bảo tôi đi ra mời anh đi lên sao? Tại sao phải lừa anh?"

  Just khóe miệng giật một cái, "Anh kêu tôi đi vào hạ lệnh giết anh?" Hắn rất muốn nhìn xem người này đầu óc cấu tạo, không, không chỉ là hắn, thậm chí ngay cả gia chủ cùng người tổ tiên nhỏ đã cùng nhau đến cấu trúc Trung Quốc.

  Nhóm người xung quanh anh ta là ai, không ai trong số họ là người bình thường.

  "Không có biện pháp " Trác Viêm bất đắc dĩ khoát khoát tay, "Muốn đạt được cái gì, nhất định phải trả giá tương ứng, lần này vợ ta nhất định sẽ không bỏ qua, chữ sắc trên đầu có đao." 

  "Vậy anh còn dám làm?!" Just trừng mắt, "Gần đây chủ nhân mất ngủ, sao anh không chờ thêm chút nữu?"

  "Anh thì biết cái gì?" Trác Viêm sắc mặt âm trầm nép vào trên sô pha, "Dựa theo tính cách khó hiểu của vợ tôi, anh cho rằng  em ấy sẽ tìm ra nguyên nhân mất ngủ sao? Em ấy sẽ chỉ cho rằng tôi là cái gai trong mắt, nếu không ra tay trước em ấy sẽ càng ngày càng rời xa tôi."

  Just sững sờ đứng ở nơi đó, hỏi: "Vậy anh để cho ngài ấy giết anh?"

  "Ừ," Trác Viêm thờ ơ nhấp một ngụm cà phê, cười nói: "Khi em ấy giết không được tôi, tôi sẽ quấy rầy em ấy cả đời, thật tốt biết bao."

  "Được chứ?" Just thậm chí còn khó tin hơn.

  "Được, em ấy còn ở trên đó chờ anh, mau lên đi." Trác Viêm nói, vẫy vẫy tay với hắn.

  Just khẽ liếc nhìn hắn với vẻ mặt kinh hãi, sau đó run rẩy đi lên lầu.

  Ngày hôm sau, một tin tức nhanh chóng lan truyền, có người trả giá cao cho đầu của con trai độc nhất vũ khí Đông Nam Á, số tiền rất hấp dẫn, và theo tin tức, con mồi là người ngoan ngoãn phục tùng, căn bản không có bất kỳ mức độ nguy hiểm nào, giết hắn dễ như ăn bánh.

  Con mồi cấp thấp như vậy mà vốn lại cao, thực sự đúng với câu nói đến trước được phục vụ trước, vì vậy một đợt săn mới ngay lập tức bắt đầu.

  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro