Chương 31

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tin đồn lan truyền nhanh chóng. Đêm đó, Hắc Vũ, Jessi, Đan Kiệt lần lượt gọi điện cho Trác Viêm để hỏi thăm tình hình, mặc dù họ không nghĩ rằng Trác Viêm sẽ chết dễ dàng, nhưng dù sao thì việc này cũng có liên quan đến chuyện của họ.Họ vẫn rất quan tâm đến sự an toàn của ông chủ,  nếu xảy ra chuyện gì, có lẽ họ sẽ hối hận cả đời.

  Ngược lại, Trác Viêm lại rất bình tĩnh, "Không có gì, chỉ là vợ chồng cãi nhau mà thôi."

  Mọi người đồng loạt ngẩng đầu, vợ chồng sao có thể cãi nhau đến mức này? Nó thực sự có thể đi đến điểm này? Anh có chắc là anh không đùa chúng tôi chứ? Anh có chắc người ấy xem mối quan hệ này là vợ chồng chứ không phải kẻ thù?

  "Ân, hiện tại liền như vậy đi. Anh nên chú ý nhiều hơn tình huống gần đây, chỉ cần cho tôi tin tức mới nhất, có chuyện gì tôi sẽ chủ động gọi điện thoại cho anh. Cúp máy, làm sao? Tôi làm sao vậy? Tôi không có." Đừng vội đi dỗ bà xã, chuyện vợ chồng anh còn không hiểu..." Trác Viêm vội vàng cúp điện thoại, giơ tay xem giờ, đi vào bếp pha một ly sữa. , và mang nó đến thư phòng với một nụ cười.

  Trong một biệt thự kiểu cung điện sang trọng trên một hòn đảo nhỏ ở Đông Nam Á, Đan Kiệt cúp điện thoại, quay sang nhìn một người khác bên cạnh khiến người ta cảm thấy hắc tuyến, chịu đựng, cuối cùng không chắc chắn hỏi: "Chủ nhân, thế nào? Ông có cảm thấy về điều này?

  "Cậu cảm thấy thế nào?" Trác gia chủ nhân duỗi tay, để  bác sĩ riêng băng bó cho hắn, bởi vì vừa rồi hắn mang về gấu bắc cực rốt cuộc chịu không nổi ánh mắt khinh bỉ của con chim cánh cụt vừa rồi. Vì vậy để giữ thể diện, một cuộc đấu tranh sinh tử khốc liệt đã nổ ra, ông không thể nhìn thấy nó từ bên lề chạy vào để chiến đấu, kết quả là con gấu bắc cực tức giận đã cắn vào cánh tay của ông, máu chảy ròng ròng, đành phải nhờ bác sĩ riêng tới giải quyết. Ông ngẩng đầu lên, đáng thương chớp chớp hai con mắt nhỏ, "Không sao, tên khốn đó nhất định đã chọc giận thủ lĩnh của gia đình Riley . Nó sẽ phải trả giá cho những gì nó đã làm. Hãy để nó tự mình đối phó với những kẻ giết người đó. Đứa trẻ này luôn quen với việc mình muốn làm gì thì làm, nếu không tìm được người đối phó với nó, tôi nghĩ nó sẽ trở nên vô luật pháp, vì vậy thật tốt khi để nó chịu đựng một chút."

  Khóe miệng Đan Kiệt giật giật, cảm thấy anh ấy chịu đựng chưa đủ với một người bố tuyệt vời như ngài sao? Nhưng điều này hắn sẽ không bao giờ nói ra, cho nên chỉ có thể nhiều lần dặn dò thuộc hạ trông chừng bên kia, để không xảy ra chuyện gì.

  Những người khác trong nhà họ Trác đối với chuyện này đều rất cao hứng, bố Trác Tình ngồi trong phòng làm việc, nghe cấp dưới báo cáo xong, liền quay đầu hỏi Trác Tình đang ngồi trên sô pha: "Đương gia có phản ứng gì? "

  "Cũng không biết, còn không có phản ứng." Trác Tình đối với chuyện này rất cao hứng, nghĩ đến cuối cùng Hill quyết định vứt bỏ Trác Viêm, người anh  vô dụng của hắn đại khái chỉ có thể treo ở đó khóc lóc thảm thiết thôi. chọc giận Hill, bọn họ không đáng, nhưng Hill làm như vậy nhất định sẽ chọc giận chú, không biết Hill sẽ xảy ra chuyện gì...

  "Theo lý thì đương gia sẽ không mặc kệ."

  "Biết đâu bác cả đã chuẩn bị trước rồi nên mới không lo lắng." Trác Tình cười châm chọc nói, mấy năm nay bọn họ không có chạm qua Trác Viêm, một nguyên nhân là không thích hợp đặt mình vào vì một tên ngốc. Dù sao, chủ gia đình hiện đang ở thời kỳ đỉnh cao, vì vậy hoàn toàn có thể có một cái khác. Và thứ hai là bởi vì người đứng đầu gia tộc nhất định sẽ cử một nhóm người bí mật bảo vệ Trác Nghiên, và cả quân đội có thể bị xóa sổ nếu họ làm điều gì đó hấp tấp.

  Vì vậy, bất kể nhìn từ góc độ nào, họ chỉ cần đợi ông chủ chết trước khi kết liễu Trác Viêm, và sau đó chỉ còn lại một số người trong số họ để chiến đấu.

  Cho nên bọn họ tuy rằng đều hy vọng Trác Viêm chết, nhưng cũng sẽ không động tay, hiện tại tin tức này phát sinh đúng như ý muốn của bọn họ, nhìn thấy nó trở thành sự thật, bọn họ đương nhiên vui mừng.

  Hill, Hill, đã bao lâu rồi họ không gặp nhau? Thật tuyệt nếu nhân cơ hội này để đến Anh.

  Trác Tình cười lấy ra điếu thuốc, tâm tình vui vẻ rít một hơi, sau đó nhẹ nhàng thở ra, trong sương mù dày đặc nguy hiểm híp mắt lại.

  Khi Tả Xuyên Trạch nhận được tin, anh vừa bước ra khỏi bồn tắm lớn đến nực cười trong nhà, trần truồng bước đến chiếc ghế tựa bên cạnh, những giọt nước từ ngực trượt xuống xương quai xanh, tiếng chuông vang lên, chậm rãi vang vọng. trong phòng tắm im lặng khiến người ta ngứa ngáy.

  Anh ta đi thẳng đến chiếc ghế tựa, và thuộc hạ của anh ta đi tới và đưa cho anh ta chiếc áo choàng đỏ rực bằng cả hai tay.

   Tả Xuyên Trạch nhận lấy, mặc vào thắt lưng và tùy ý buộc quanh eo, thoải mái ngồi trên ghế tựa, cầm lấy rượu trên bàn, giễu cợt nói: "Tin chuẩn chưa?"

  "Đúng vậy, đã sớm truyền bá toàn hắc đạo, người của Trác gia đại khái đã sớm biết." Thuộc hạ cung kính đáp.

  "Ồ?"  Tả Xuyên Trạch xoay ly rượu, khóe miệng tinh nghịch nhếch lên, trong bữa tiệc sinh nhật đó, anh đã đoán được tình huống của bọn họ khi đó, hơn nữa anh cũng nhìn ra được tính tình của Hill, anh đã nghĩ có lẽ Hill đã thỏa hiệp, hiện tại xem ra mới biết người của Trác Viêm cho tới bây giờ mới động thủ, người đàn ông kia thật sự rất bao dung, thật sự rất thú vị.

Mọi người trong Phùng Ma đều biết chuyện Tả Xuyên Trạch đưa danh thiếp cho người đứng đầu gia tộc Riley, Tả Xuyên Trạch đã từng nói với họ rằng nếu gia đình Riley đến làm ăn thì phải thông báo cho anh ta, bây giờ họ đột nhiên nghe thấy điều này họ đều rất khó hiểu vì Hill không đến tìm Phùng Ma, nhưng vào lúc này họ không biết có nên hỏi hay không, dù sao thì chủ nhân của họ dường như đang có tâm trạng khá tốt.

  Tả Xuyên Trạch ngẩng đầu lên và khẽ liếc nhìn anh ta, và nói: "Anh muốn hỏi cái gì."

  Người đàn ông vẻ mặt nghiêm túc nói: "Chủ gia của Riley vì sao không liên lạc với chúng ta?" Bọn họ là một trong những tổ chức sát thủ hàng đầu thế giới, Chủ gia của Riley cũng có trong tay thẻ VIP, tốt như vậy sao không sử dụng?

  "Có lẽ là bởi vì anh ta không tìm thấy danh thiếp." Đôi mắt quyến rũ của Tả Xuyên Trạch uốn cong một vòng cung đẹp, nhìn tâm trạng tốt, ít nguy hiểm hơn, nhìn không thể kiểm soát được, muốn trực tiếp lao vào, anh ta uống một ngụm rượu , không cần giải thích quá nhiều, mặc dù anh và Trác Viêm chỉ gặp nhau vội vàng vài lần trong bữa tiệc sinh nhật, nhưng theo trực giác hoang dã của mình, anh dễ dàng ngửi thấy sự nguy hiểm dưới lớp mặt nạ của người đàn ông, và nhìn thái độ của người đàn ông khi lần trước anh đưa danh thiếp cho Hill... Tả Xuyên Trạch khóe miệng nhếch lên một nụ cười đắc ý, thầm nghĩ không biết nửa năm trước Trác Viêm đã ném danh thiếp đi đâu rồi đúng không? Thú vị, nếu có cơ hội, anh ấy thực sự muốn kết bạn với Trác Viêm.

  "Vậy thì hắn cũng có thể thông qua phương thức khác liên hệ với chúng ta." Tuy rằng tổ chức cụ thể của bí ẩn, nhưng phương thức liên hệ vẫn luôn công khai, nếu không bọn hắn làm sao kinh doanh.

  "Anh phải biết, trên đời này có rất nhiều sát thủ không thuộc bất kỳ tổ chức nào, những sát thủ đó có thể so với anh giỏi hơn, mở ra ẩn hoa ý nghĩa, ai đạt được mục đích sẽ có tiền. Người chiến thắng có thể là tổ chức hoặc cá nhân hiểu không?" Tả Xuyên Trạch nhướng đôi lông mày đẹp trai, và nụ cười có thể thấy rõ trên đôi mắt độc ác và quyến rũ chưa bao giờ bộc lộ cảm xúc Hắn hôm nay tâm tình thật tốt, có thể giải thích nhiều như vậy.

  "Vâng." Thấy chủ nhân tâm tình tốt như vậy, nam nhân thả lỏng vẻ mặt căng thẳng, tiếp tục mạnh dạn hỏi: "Nhưng Trác Viêm là thiếu gia của Trác gia, chủ nhân Trác gia có thể để cho chuyện này xảy ra sao? "

  "Cái này không phải còn chưa ai  sao?" Tả Xuyên Trạch thả lỏng, uể oải ngả người ra sau, "Cho nên hiện tại mọi người nhất định sẽ tăng cường hành động, hòng mau chóng nuốt xuống cục mỡ này."

  "Còn chúng ta thì sao?"

  "Từ từ, sẽ có tiết mục hay." Tả Xuyên Trạch nghịch ngợm xoay ly rượu, trên người quyến rũ có một chút ửng hồng, nụ cười nhàn nhạt càng ngày càng đậm. 

  Người đàn ông vốn muốn tiếp tục hỏi có chuyện gì vui, nhưng nhìn thấy anh lúc này, đành nuốt hết những lời còn lại, cả người trở lại trạng thái căng thẳng.

  Nụ cười trên khóe miệng Tả Xuyên Trạch ngày càng vui tươi, hơi thở nguy hiểm càng nồng nặc, mang theo chất độc chết người.

  Tôi rất muốn xem chuyện tiếp theo anh giải quyết như thế nào, anh nên lộ rõ ​​bản chất của mình đi, nhưng đừng để tôi thất vọng, Trác Viêm.

  ---------------------------------------------------------------------------------

  Sau đêm qua, Trác Viêm bị vợ tàn nhẫn đuổi ra ngoài, không ôm Hill trong lòng ngủ không được, điều này khiến hắn vô cùng ủ rũ, vì vậy, sau khi lang thang bên ngoài hồi lâu, người đàn ông này rốt cuộc cũng không nhịn được nữa, mạnh dạn cạy cửa phòng ngủ của vợ, tươi cười leo lên giường của Hill.

  "Trác Viêm," giọng nói lạnh lùng của Hill vang lên ngay khi hắn ôm vợ vào lòng, "Ra ngoài."

  Trác Viêm sửng sốt, sau đó đột nhiên siết chặt cánh tay, cười nói: "Cục cưng, em sao thức muộn như vậy? Sẽ không mất ngủ chứ?"

  Ánh mắt Hill trở nên lạnh lùng, vừa định lập tức đứng dậy, nhưng sức lực của Trác Nghiên quá lớn, giãy giụa hồi lâu vẫn không thoát ra được, thanh âm trở nên lạnh lùng hơn một chút, "Rốt cuộc thì anh muốn thế nào?"

  Trác Viêm không có trả lời vấn đề, cười nói: "Ngay từ đầu không phải đã biết anh muốn cái gì sao?" Hắn lại siết chặt vòng tay, đảm bảo sẽ không để anh thoát ra, tiếp tục nói: " Hơn nữa tối hôm qua những gì anh nói em cũng đã hiểu rất rõ, dù sao hiện tại anh cũng sắp làm hắc hoa, thoát khỏi anh, liền không ai quấy rầy em, thật tốt biết bao."

  Hắn cười đến gần, đem toàn bộ hơi thở nóng bỏng phả vào tai Hill, "Đương nhiên, cho đến khi em xử xong anh, em cũng đừng hòng thoát khỏi anh,  đi ngủ đi, anh thề đêm nay sẽ không làm gì em."

  Nói xong hắn cựa mình tìm một tư thế nằm thoải mái cho vợ rồi mãn nguyện nhắm mắt ôm vợ vào lòng. Màn đêm nay không kéo, ánh trăng sáng trong bầu trời đêm xuyên qua màn che chiếu vào, chiếu thẳng vào mặt Trác Viêm, khiến khuôn mặt vốn đã tuấn mỹ của hắn càng thêm mị hoặc, không có chút gì là bội bạc cùng vô liêm sỉ.

  Hill lạnh lùng nhìn hắn một hồi, cân nhắc tình hình hiện tại, anh biết không thể đuổi hắn đi, hơn nữa anh cũng biết nếu bây giờ đổi phòng, hắn cũng sẽ đi theo anh, sau đó anh nghĩ đến ngày đó. Dù sao ngày thoát khỏi người đàn ông này cũng không còn xa, vì vậy anh nhắm mắt lại, một lúc sau thì chìm vào giấc ngủ. Đương nhiên, anh sẽ không bao giờ thừa nhận mình vì người đàn ông này mà ngủ say như vậy.

 Hơi thở bên cạnh bắt đầu đều đặn, Trác Viêm rốt cuộc cũng mở mắt ra, nhìn khuôn mặt say ngủ thanh tú của Hill trong lòng ngực mình, cười đến cong cả mắt, cúi người nhẹ nhàng in lên môi anh. Được một nụ hôn, hắn chìm vào giấc ngủ mãn nguyện.

  Trác Viêm ở bên cạnh vợ như vậy mấy ngày, biết mình phải hoàn thành hợp đồng chăm sóc Tống Thanh nên dốc lòng trở lại Trung Quốc. Không ngờ vừa về đến của căn hộ của chính mình thì bị Krister với Doãn Mạch chặn ở của. Nguyên nhân là do Krister đã biết được thân phận thực sự của Tống Thanh, biết được Tống Thanh là người trước kia, hôm nay đến đây để hỏi về vụ nổ một năm trước.

  Trác Viêm khẽ đảo mắt, thầm nghĩ nếu đem Tống Thanh giao cho người này chăm sóc, hắn sẽ tuyệt đối yên tâm, để hắn có thể trở về nước Anh dỗ vợ, một mũi tên trúng hai đích, vì vậy hắn vui vẻ kể hết những gì mình biết, kể cả mảnh vỡ của một nửa quả bom, rồi tâm trạng vui vẻ nhấc máy chuẩn bị đặt vé sang Anh.

  Trước khi đi, Doãn Mặc liếc hắn một cái, hỏi: "Tin đồn treo thưởng cho người giết anh có thật hay không?"

  "Thật sự," Trác Viêm cười cúp điện thoại, giễu cợt nói: "Muốn có được thứ gì, nhất định phải trả giá tương ứng."

  Doãn Mạch bình tĩnh nhìn anh ta một lúc rồi quay người bước ra ngoài, anh ta không nói gì, thậm chí không nhắc nhở anh ta chú ý an toàn, anh ta biết rằng quyết định của người đàn ông này sẽ không thay đổi, không gặp trở ngại, khó khăn gì cũng vững vàng tiến lên. Giống như anh đối mặt với Tả Xuyên Trạch mà không chút do dự vì người đó, giống như Trác Viêm đặt mình vào tình huống nguy hiểm bị nhiều kẻ giết người vây quanh để đạt được mục đích của mình, ở một mức độ nào đó, họ là cùng một loại người.

  Trác Viêm cười nhìn bọn họ rời đi, chuẩn bị đi tắm rửa ngủ một giấc, ngày mai lại quay về Anh tìm vợ. Vì vậy mọi người trong nhà  Riley đều nhìn thấy người đàn ông tóc đỏ lại xuất hiện ở cổng biệt thự sau một ngày, cả đám lao về phía trước một hồi, thật xót xa, thật là một đứa trẻ ngoan, si tình như thế này mà lại chỉ yêu một cục đá tảng băng, con đường tình duyên của đứa trẻ này gian nan biết bao.

  Lúc này ở Anh đã là ban đêm, mọi người đều chuẩn bị đi ngủ, nhưng hiện tại đều vây quanh Trác Viêm, Just đi xuống lầu nhìn thấy chính là một màn này, khóe miệng giật giật, cho rằng là thật tốt khi chịu trách nhiệm, tôi đã không để họ biết về điều đó, nếu không nó sẽ không gây ra sự phẫn nộ của công chúng.

  "Vợ tôi đâu?" Trác Viêm nhìn thấy Just đi xuống liền cười hỏi.

  "Trong phòng làm việc," Just nói một cách trung thực, "nhưng ngài ấy sẽ sớm vào phòng ngủ, thiếu gia biết bạn đã trở lại."

  "Ồ, phản ứng của em ấy thế nào?" Trác Viêm tiếp tục cười hỏi: "Vẫn như cũ sao?"

  Just ho khan một tiếng, thấy mọi người đều đang nhìn mình, hắn suy nghĩ một chút, thành thật nói: "Chủ nhân bảo anh cút ra ngoài, chờ đến hừng đông, thiếu gia hiện tại không muốn gặp anh."

  Trác Viêm cam chịu thở dài một tiếng, hỏi: "Như vậy, tôi không đi chứng tỏ là tôi rất yêu em ấy hay sao?" Vợ hắn có lẽ chỉ có thể nghĩ ra biện pháp như vậy để thoát khỏi sự vướng bận của hắn.

  Just vỗ vai anh, "Anh bạn, anh thật thông minh."

  "Tôi đã biết." Trác Viêm lại thở dài một hơi, cam chịu đi ra ngoài dưới ánh mắt đau khổ của mọi người trong Riley, xem ra hắn thật sự định đứng bên ngoài cả đêm.

  Nhìn thấy bóng lưng cô đơn của cậu, ai cũng xót xa, cậu bé ngoan như thế nào mà chủ gia tộc lại nỡ lòng nào đối xử với cậu như vậy? Trong lòng mọi người đều cảm thấy giận Hill, nhưng mà tất nhiên là không ai dám lên đối chấp với Hill rồi.

  So với mọi người phàn nàn, Just rất kinh ngạc, vốn cho rằng Trác Viêm sẽ không ngoan ngoãn như vậy, nhưng ai biết hắn thật sự đi ra ngoài, nhưng hắn xác định Trác Viêm sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy, liền đi theo đi ra ngoài kỳ quái nhìn hắn, xoa xoa cằm, khó hiểu hỏi: "Anh zai, anh thật sự định đứng đến sáng sao?"

  "Sao có thể?" Trác Viêm cười nói: "Đương nhiên phải đợi vợ ngủ say rồi mới lên, để cho trước khi em ấy ngủ, trong lòng em ấy chỉ nghĩ rằng tôi rất yêu em ấy .Thật là một điều tuyệt vời! .

  Just khóe miệng giật một cái, "Tôi biết ngay anh sẽ không ngoan ngoãn như vậy."

  Trác Viêm nói với vẻ mặt của người từng trải, "Quá nghe lời thì làm sao có được thứ mình muốn."

  Just khóe miệng lại giật giật, cùng hắn hàn huyên vài câu trước khi đi lên lầu.

  Đứng trong vườn nhà Riley, Trác Viêm cảm nhận được ánh trăng sáng, làn gió mát lành, kèm theo tiếng lá xào xạc, tiếng nước chảy róc rách, tiếng côn trùng ríu rít ríu rít, đột nhiên hắn nhớ lại cái đêm gần một năm trước đó. Khi hắn và Hill cũng tay trong tay đi từ cổng nhà Riley đến ngôi nhà chính trong một đêm như vậy, nó yên tĩnh và đẹp đến nỗi hắn lập tức nghĩ về sự vĩnh hằng.

  Trác Viêm ngẩng đầu nhìn về phía phòng ngủ của Hill, Hill chưa bao giờ kéo rèm, giờ phút này anh có thể nhìn thấy rõ ràng ánh đèn vàng ấm áp phản chiếu từ bên trong, anh chỉ nhìn được một lúc thì đèn vụt tắt. Vợ hắn đang đi ngủ .

 Trác Nghiên hơi híp mắt, phảng phất nhìn thấy bóng người thẳng tắp sau rèm cửa trong phòng ngủ tối om, quen thuộc như vậy, chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhận ra.

  Em ấy.

  Hắn cười nhìn anh, không nói chuyện, cũng không có động tác, bóng người dừng một chút liền biến mất, lần này thật sự sẽ không xuất hiện nữa.

 Hắn thở dài một hơi, một mình đứng trong hoa viên thật lâu, đợi đến khi mặt trăng lệch đi một khoảng nhất định, cuối cùng mới cười híp mắt dời chân, nhưng đang định nhấc bổng lên thì đột nhiên dừng lại.

  Gió thổi qua Riley gia tộc biệt thự cao lớn cây cối, xào xạc lá cây, trong bóng tối chim chóc cùng côn trùng không biết lúc nào ngừng họng, tựa hồ hoàn toàn biến mất. Một bầu không khí kỳ lạ chậm rãi phát ra từ trong rừng cây, mang theo hơi lạnh băng giá và điềm gở.

  Trác  khuôn mặt tuấn mỹ hơi nghiêng, đôi mắt thâm thúy không chớp nhìn chằm chằm hắc ám rừng cây, khóe miệng chậm rãi hiện lên một tia khát máu tươi cười.

  Có vẻ như hôm nay có thể thực sự ở đây cả đêm.

  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro