Chương 47: Nhóc con khó chơi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi Trác Viêm và Hill trở về , mặt trời đã lặn ở phía tây, đường chân trời rực rỡ, nhuộm đỏ gần hết bầu trời.

  Ngôi nhà được xây dựng trên ngọn đồi, lúc này nó vừa trùng với mặt trời lặn, dường như cả ngôi nhà được bao bọc dưới ánh mặt trời lặn, mọi thứ đều nhuộm một tầng màu đỏ vàng, trước cửa thềm đá có một lớn một nhỏ đang ngồi đó.

  Trác Viêm cùng Hill xuống xe chậm rãi tới gần, lúc này mới nhìn rõ ràng người đàn ông cao lớn trước mặt  là Just, đang thất thần nhìn đứa trẻ trước mặt, không thể tin hét lên: "Vừa rồi nhóc gọi tôi là cái gì cơ? Dám gọi tôi là ngu ngốc? !"

  Thằng bé càng khinh thường nhìn hắn, dùng giọng trẻ con nói: "Ở đây chỉ có hai chúng ta, chú cho rằng cháu đang nói ai?"

  Just càng thêm suy sụp, nghĩ sao mình lại thê thảm như vậy, hắn ở cùng một khối băng, còn nửa kia của khối băng là một tên lưu manh xảo trá, lần đầu tiên gặp mặt suýt chút nữa bị hắn giết chết, tự nhiên bây giờ còn lòi ra một thằng nhóc nói mình có huyết thống với Trác Viêm?

  Nhưng! Tại sao tự nhiên anh lại muốn chạy sang Trung Quốc làm gì để giờ một đứa trẻ nhảy lên đầu anh ta một cách tự hào? ! Ah? Ai đó có thể đi ra giải thích cho anh không? ! Dù sao đi nữa anh ta cũng từng là một sát thủ? ! Sao giờ lại thảm như vậy? Tại sao? !

  Thấy người trước mặt toàn thân run rẩy không nói lời nào, đứa nhỏ khinh thường nói: "Sớm như vậy còn không kết thúc trò chơi sao? Đừng, ngươi qua ta biết cùng ai nói chuyện? Đến, hít sâu một hơi." "

  "Mày..." Just càng run hơn.

  Đứa trẻ vốn muốn tiếp tục thử  xem có thể khiến một người hoạt bát thành trầm cảm hay không, nhưng vừa quay đầu lại liền nhìn thấy hai người đi đến, lập tức vui vẻ đứng dậy, bỏ mặc người phía sau, hớn hở chạy về phía trước, từ một ác ma chuyển sang tiểu thiên sứ, cười nói: "Anh trai xinh đẹp, anh quay lại rồi."

  Trác Viêm nắm cổ áo kéo qua, chỉ chốc lát đã nhào tới ôm lấy đùi vợ, nói: "Nhóc thúi, người này nhóc muốn ôm lúc nào cũng được sao?"

  Đứa bé không phục, ngẩng đầu lên nói với giọng như sữa: "Cháu thích thì ôm, chú không quản được."

  "Chú quản đấy, " Trác Viêm tuyên bố, "Em ấy là người của chú, nhóc nhớ chưa."

  Thằng nhóc tức giận nhìn hắn, đột nhiên gọi: "Anh ơi, anh là của chú ấy sao?"

  Bình thường Hill sẽ phớt lờ không có phản ứng gì, nhưng hôm nay bị Trác Viêm chọc giận, nghe vậy lập tức quay đầu lạnh lùng liếc Trác Viêm một cái,  nói: "Không có."

Trác Viêm lập tức muốn khóc, "Bảo bối. . . . . ."

  "Đừng la nữa, người ta căn bản không nhận chú đâu," cậu bé ra vẻ người già vỗ vỗ chân Trác Viêm, ừm, vốn cho rằng vỗ vai hắn một cái là tốt rồi, nhưng nhóc đã lường trước được rồi, chỉ có thể tiếc nuối vỗ vỗ chân của mình, "Không sao, trên đời  này nơi nào mà không có cỏ ngọt, chú sẽ  tìm được người thích hợp với mình, con tin tưởng chú," nhóc ngẩng đầu suy nghĩ một chút, tiếp tục an ủi: "Khi đó chú có thể cùng người đó ngắm sao ngắm trăng, từ văn thơ đến triết lý nhân sinh, ..."

  Trác Viêm khóe miệng giật một cái, "Hôm nay đọc cái gì?"

  Nhóc con thành thật nói: ""Hoàn châu cách cách"."

  Trác Viêm vỗ vỗ đầu của nhóc, nghiêm túc nói: "Này, từ nay về sau đừng xem cái kia, không tốt cho cháu phát triển."

  "Con không muốn xem," nhóc con tự bào chữa bằng giọng trẻ con, "Hôm nay chính Đan Kiệt đã mua một bộ đầy đủ đĩa CD, đưa chúng cho con và nói rằng nếu con xem xong, con sẽ trở thành một người đàn ông. Sau đó, chú ấy đặt những thứ đó xuống, chạy đi không một dấu vết, con chán quá nên mới đọc qua chút"

  Trác Viêm càng thêm nghiêm túc nói: "Đừng tin hắn, hắn là muốn biến con thành đồ ngốc."

  "Con biết, con chỉ là đọc một chút liền hiểu ra." Thằng bé trên môi nở nụ cười quỷ dị nói, "Nhưng con đã nghĩ ra một biện pháp để báo thù chú ấy."

  Trác Viêm gật đầu, "Nhóc nghĩ biện pháp nhất định đúng."

  Hill vốn muốn trực tiếp đi vào, nhưng khi nhìn thấy Just ngồi trên bậc đá, anh liền từ bỏ ý định này, đứng đó đợi một to một nhỏ nói chuyện với nhau.

  Trác Viêm nói xong, ngước mắt lên, nhìn thấy vợ yêu đang đứng ở nơi đó chờ mình, lập tức phấn chấn, cười xoa xoa, hỏi: "Vợ, em đang đợi anh sao?"

  Hill gật đầu, không cùng hắn nói nhảm, trực tiếp đưa tay về phía hắn, "Đưa ví tiền cho tôi."

  Trác Viêm không nói gì, lập tức đưa ví ra, nịnh nọt nói: "Cục cưng, từ nay về sau, tiền của anh đều cho em, em muốn làm gì thì làm..." Hắn đột nhiên dừng lại, vì nhìn thấy vợ  lấy ra một tấm thẻ, rồi ném lại chiếc ví, hắn nheo mắt nhìn tấm thẻ, sau khi nhìn rõ, mồ hôi lạnh lập tức chảy xuống.

  Quả nhiên, Hill nhận tấm thẻ, đi tới trước mặt Just, ra lệnh: "Just, đây là chìa khóa dẫn đến tòa nhà trụ sở của Trác, đến phòng nghỉ ngơi của văn phòng chủ tịch, mang theo hai hộp dụng cụ kia về đây."

  Just vốn là tới đây xem kịch hay, hiện tại nghe anh nói như vậy lập tức bỏ đòn sau lưng, "Ồ" một tiếng nhảy dựng lên, không nói một lời lái xe đi.

  Hill hài lòng nhìn chiếc xe biến mất ngoài cổng, sau đó quay đầu nhìn Trác Viêm, gằn từng chữ nói: "Nếu anh dám kiếm cớ rời đi, thì đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa."

  Trác Viêm lập tức đổ mồ hôi lạnh.

  Đứa trẻ phía sau nghe thấy câu này thì mắt lập tức sáng lên, nó giật giật ống quần của Trác Viêm, nói: "Con vừa nhớ ra Đan Kiệt nhờ con đi gặp chú ấy có việc gấp."

  "Ồ? Vậy bây giờ chú ấy ở đâu?"

  "Bên ngoài."

  Trác Viêm nhướng mày, "Nhóc cho rằng chú sẽ tin sao?"

  "......có lẽ."

  Trác Viêm xoa đầu nói: "Nhóc quá non" rồi đi theo vợ vào phòng khách, không thèm quay đầu lại, đứa nhỏ tức giận gầm gừ đi theo vào trong.

  Khi Just trở lại, hoàng hôn đã biến mất, ấm áp đèn đường uốn lượn hướng lên trên kéo dài đến tòa dinh thự nguy nga này, anh đỗ xe, suốt đường ngâm nga một bài hát nhỏ, vui vẻ dời thùng xuống, vui vẻ đi vào. . .

  Hill lúc này đang ngồi trên sô pha trong phòng khách, không chớp mắt nhìn chằm chằm vào cửa, thấy anh ta đi vào liền đứng dậy đi lên lầu, Just lập tức hiểu ý đi theo, cẩn thận đặt đồ đạc lên cửa phòng ngủ của Trác Viêm

  Hill bình tĩnh vẫy tay ra hiệu cho anh rời đi, sau đó đi tắm rửa, sau đó ngồi ở trên giường tiếp tục bất động thanh sắc đọc hướng dẫn sử dụng.

  Khi Trác Viêm từ trong thư phòng đi ra phòng ngủ, nhìn thấy cảnh tượng trùng hợp với cảnh tượng trong phòng nghỉ buổi chiều, hai chân hắn nhất thời run lên, do dự một lúc mới bước vào đóng cửa lại.

  Hill phát hiện có người tiến vào, ngước mắt lên, thấy là Trác Viêm, cúi đầu tiếp tục nhìn, ra lệnh: "Đi tắm."

  Trác Viêm như người sắp chết đi về phía phòng tắm, tắm rửa hồi lâu, hắn mặc bộ đồ ngủ đi ra, khi hắn đi ra, đống đồ bừa bộn trên giường đã bị quét sạch trên thảm, vợ hắn đang cầm trên tay một cây roi đỏ, trong lòng hắn run lên, hắn vội vàng tiến lên, giật lấy roi ném đi, đáng thương nói: "Em yêu, chúng ta chơi nhẹ một chút được không? Em đã nói sẽ không khiến anh như người đàn ông kia mà."

Hill gật đầu, "Đương nhiên, bộ dạng đẫm máu đó quá ghê tởm."

  Trác Viêm gật gật đầu, "Đúng vậy, vậy em không thể dùng roi, nếu không anh so với người đàn ông kia càng ghê tởm."

  Hill suy nghĩ một chút, cảm thấy hắn nói cũng có lý, vì vậy cũng không có thu roi, mà là lấy ra còng tay, chỉ vào giường nói: "Cởi quần áo, nằm đi."

  Trác Viêm cười cười, đứng ở nơi đó không nhúc nhích, ngược lại nói: "Em làm không đúng, em yêu, phải có bước dạo đầu."

  "Khúc dạo đầu nào, nó không được viết trong sách hướng dẫn."

  "Trong sách hướng dẫn sao có thể có khúc dạo đầu ?" Trác Viêm cười càng ý tứ, "Đây là lẽ thường tình, vợ yêu, nghĩ lại trước đây anh làm với em như thế nào, anh vừa lên đã cởi quần áo của em rồi đâm thẳng vào?"

  "..." Hill đột nhiên nhớ tới những đêm đó, trong nháy mắt trầm mặc, những chuyện đó anh không biết.

  Trác Viêm nhìn bộ dáng của anh liền đoán được, cười càng gian trá, "Không sao, anh dạy em, trước tiên em lại đây rồi tự cởi quần áo đi, em từng tự cởi bao giờ chưa?"

  Hill suy nghĩ một chút, anh vẫn biết cách cởi quần áo, vì vậy anh đi tới, cúi đầu cởi dây lưng bộ đồ ngủ, sau đó tùy ý kéo xuống, áo ngủ dễ dàng tuột ra.

  Trác Viêm cười nói: "Ừm, em làm rất tốt."

  Hill nâng cằm, "Nằm xuống."

  Trác Viêm  trong lòng suy nghĩ một chút, ôm em ấy lên chắc chắn không được, liền phối hợp nằm ở trên giường, nhắm mắt lại lười biếng nói: "Được, bây giờ lại đây hôn anh."

  "..." Hill lại im lặng, nhìn hắn hồi lâu, anh luôn cảm thấy có gì đó là lạ, anh suy nghĩ một hồi, khi Trác Viêm sắp ngủ, anh mới phát hiện ra mình không có chịch hắn thì hôn hắn làm gì? ?

  Hill chợt bừng tỉnh, bèn cầm còng tay đi tới, nâng hai tay Trác Viêm lên ấn xuống giường, ngay khi Trác Viêm vừa định mở mắt ra, liền nghe thấy hai tiếng tách, cổ tay lập tức truyền đến một luồng lạnh lẽo. Cảm nhận được sự đụng chạm, hắn giật mình mở mắt ra, chỉ thấy hai tay mình bị còng vào giường mà không có chút hồi hộp nào.

  Hắn ho khan một tiếng, "Vợ à, khúc dạo đầu của em đâu?"

  Hill thờ ơ liếc nhìn hắn, nói "Tôi sẽ không chịch anh", rồi xuống giường đi lấy dụng cụ.

  Trác Viêm mồ hôi lạnh túa ra, sợ hãi nhìn vợ cầm hai cái máy mát xa trở về, lần lượt dán lên ngực mình, dùng điều khiển từ xa hỏi: "Chỉ cần ấn hết là được?"

  Trác Viêm thấy hôm nay xong đời rồi, không còn gì luyến tiếc, liền gật đầu nói: "Ừ." Hắn dừng một chút, sau đó hô to: "Chờ đã, không, em không dùng đồ bảo hộ sao, em. . . A!"

  Hắn chưa nói hết lời đã bị vợ ấn xuống, rung mạnh suýt nữa khiến hắn nhảy khỏi giường, lập tức hét lên: "Mẹ kiếp, đóng cửa lại cho anh trước!"

  Hill cũng bị tiếng kêu đột ngột của hắn làm cho giật mình, vội vàng đóng cửa lại, nhìn hơi thở gấp gáp của hắn hỏi: "Này, anh không sao chứ?"

  "Không được, hôm nay anh nhất định sẽ chết dưới tay em..." Trác Viêm hít sâu mấy hơi, sau đó bắt đầu ra lệnh: "Nút bấm phải nhích lên một chút, em bấm nút max luôn là chết anh đấy"

  Hill dựa theo lời của hắn đẩy lên một chút, Trác Viêm cảm thấy trước ngực chậm rãi truyền đến một trận tê dại, khoái cảm như dòng điện chạy khắp thân thể, "Vợ à, em đùa với lửa."

  Dục vọng  trong mắt hắn rất rõ ràng, Hill không thể không nhìn chiếc còng tay phía trên, đưa tay kéo nó, thấy nó rất chắc chắn nên không thèm để ý đến lời hắn nói, tiếp tục ấn cái nút kia thêm một nấc nữa.

  Hô hấp Trác Viêm trở nên gấp gáp, thanh âm nói chuyện cũng trở nên khàn khàn: "Chỉ vậy thôi sao, em không định đeo cái nhẫn kia cho anh à?"

  "Ồ, được." Hill bắt đầu tìm kiếm chiếc nhẫn.

  Trác Viêm cười liếc anh một cái, khẽ mở ra ngón tay đang nắm chặt, bên trong có một cây kim nhỏ, hắn lấy ra, thuần thục chọc vài cái vào lỗ khóa, rất nhẹ cạch một tiếng, ánh mắt trong nháy mắt híp lại.

  Lúc này, Hill vừa tìm thấy những thứ đó quay lại, lấy ra một chiếc, hỏi: "Anh muốn đeo nó ở đâu?"

  Trác Viêm nhìn thoáng qua, "Đó là vòng ngực, trước tiên cởi hai cái mát xa này ra rồi đeo vào."

  Hill không nghi ngờ gì, ngoan ngoãn cúi đầu bắt đầu cởi trói, Trác Viêm cười nhìn anh, chậm rãi rút tay ra khỏi còng, khi vợ hắn cởi hết ra, hắn nhanh chóng duỗi tay ra. Hắn vươn tay muốn ôm lấy anh, híp mắt cười cười, "Anh đã nói rồi, em đừng đùa với lửa."

  "Sao... ưm..."

Trác Viêm cũng không cùng anh nói nhảm, cúi đầu hôn một cái, một tay cởi thắt lưng, một tay ném nhẫn xuống, hôn một hồi lâu, hai người đều không thở nổi, hắn cắn vành tai của anh, cười, "Không sao đâu vợ yêu, nếu em muốn chơi anh sẽ chơi cùng em, đêm nay còn dài ..."

  Tiếng rên rỉ cùng tiếng thở gấp dần dần vang lên, Just  ngồi xổm ở cạnh cửa, vừa cười vừa ăn bữa tối vui vẻ, Trác Viêm, lần này anh chết chắc rồi.

  Một giọng nói đột nhiên vang lên từ phía sau, "Anh đang làm gì vậy, đồ ngốc?"

  Just giật mình, đột nhiên quay đầu lại, chỉ thấy đứa nhỏ đang tò mò nhìn mình, hắn nói: "Sao nhóc lại ở đây? Đi, đi, đi chơi chỗ khác đi."

  Đứa nhỏ nghiêng đầu nhìn hắn một hồi, sau đó chậm rãi đi tới, áp lỗ tai lên cửa, sau đó hơi nhíu mày, thấp giọng hỏi: "Bọn họ làm sao vậy?"

  Just ho khan một tiếng, "Cái này nhóc không hiểu."

  "Tại sao?"

  Just muốn nói gì đó, nhưng sau lưng lại vang lên một thanh âm khác, "Nhóc làm sao vậy? nhóc. . . " Hắn nói đến đây đột nhiên dừng lại, bởi vì hắn đi tới, nhìn thấy Just chặn lại đứa nhỏ, nhịn không được mà lên tiếng. lui ra sau một bước, cười vẫy tay nói: "Thiếu gia cũng tới rồi, xem phim truyền hình xong chưa?"

  "Đan Kiệt!" Đứa nhỏ nhìn thấy người vừa đến hai mắt liền phát sáng, vội vàng chạy tới ôm lấy đùi của hắn, ngẩng đầu lên nước mắt giàn giụa, "Đan Kiệt, chú thật tàn nhẫn, thật lạnh lùng, sao chú có thể để lại cháu một mình trong căn biệt thự lạnh lẽo, rộng lớn như vậy, cháu rất cô đơn đấy..."

  Thân thể của Đan Kiệt và Just lập tức đông cứng lại, khuôn mặt nghiêm nghị của Đan Kiệt đột nhiên trở nên cực kỳ vặn vẹo, "Thiếu gia, xin mời để tôi đi trước..."

  "Cháu không muốn!" Đứa nhỏ trong mắt càng nhiều nước mắt, "Cháu biết mình đáng chết! Cháu thật sự đáng chết! Cháu không nên chọc giận chú, Đan Kiệt, mắng cháu đi! Đánh cháu đi! Đá, đánh, chém, giết ... Chú làm cái gì cũng được, chỉ cần không rời khỏi cháu, cháu thật sự không thể sống thiếu chú..."

  Just thất kinh liếc mắt nhìn trước mặt anh tuấn trước mặt, nhịn hồi lâu mới nói: "Nhóc con" 

  Đan Kiệt càng thêm suy sụp, "Tiểu thiếu gia, tôi sai rồi, tôi thật sự sai rồi, tôi thề sẽ không bao giờ cho cậu nhìn thấy Quỳnh Dao nữa, xin hãy tha cho tôi, tha cho tôi đi mà..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro