Chương 46: Kiểm tra

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trác Tình vẫn luôn rất không thích Trác Viêm, sự chán ghét này đã kéo dài gần hai mươi năm. Có thể nói, hắn không thích sự nhát gan của người anh họ này.

  Lúc đầu là vì ghen tị, bởi vì Trác Viêm không cần làm gì cũng có thể được cả Trác gia ca ngợi, mọi người vây quanh hắn, muốn gì thì cho, về sau hắn mới biết là một người như vậy được gọi là Hoàng tử.

  Sau khi lớn lên một chút, hắn đã thay đổi suy nghĩ, mặc dù vẫn còn ghen tị nhưng hắn đã  không còn quan tâm đến việc có bao nhiêu người thích Trác Viêm và không thích mình. Chỉ cảm thấy không công bằng thế thôi, người này sao lại may mắn như vậy? Vì sao dù cho hắn nỗ lực như thế nào cũng không ngồi được vào vị trí cao nhất của Trác gia?

Một người kế vị địa vị cao nhưng năng lực tầm thường, cùng một người địa vị tầm thường nhưng năng lực cực mạnh. Trác Tình cảm thấy bọn họ từ khi sinh ra đã có mâu thuẫn. Mâu thuẫn này không thể giải quyết , chỉ có cái chết của một trong hai người mới có thể giải quyết triệt để.

  Sau này, khi hạ quyết tâm ngồi vào vị trí cao nhất của Trác gia, hắn nhìn Trác Viêm với ánh mắt khinh thường, trong lòng thầm nghĩ, lỡ như mình là con trai độc nhất của trưởng gia thì sao? Chỉ cần dựa vào sự che chở của trưởng gia mới có thể sống đến bây giờ, không có người bố quyền lực của Trác Viêm chẳng là gì cả, sau khi đương gia qua đời, sống chết của anh đều nằm trong tay tôi.

  Thời gian trôi qua, cách nhìn của hắn đối với Trác Viêm cũng từng chút một thay đổi, nhưng thay đổi như vậy vẫn không thể thay đổi được bản tính căm ghét của hắn, vốn cho rằng tình cảnh này sẽ kéo dài mãi mãi, nhưng không ngờ lại có tình cảnh ngày hôm nay .

  Người trước mắt vẫn ôn nhu yếu ớt như thường, trên người không có chút gì sắc bén, nhưng Trác Tình nhìn hắn lại không khỏi cảm thấy ớn lạnh trong lòng, đây là lần đầu tiên hắn cảm thấy sợ hãi với Trác Viêm, như thể con thỏ vốn ngoan ngoãn trong nháy mắt biến thành một con thú hoang hung dữ, lật đổ tam quan hơn 20 năm của mình trong vòng một ngày.

  Kỳ thật tối hôm qua sau khi nhìn thấy ánh mắt cùng khí thế của Trác Viêm, sau khi về đến nhà hắn vẫn còn có chút tâm lý hồ đồ, cho rằng người đàn ông nào gặp phải chuyện như vậy cũng sẽ không có tâm tình tốt, dù sao đây cũng chỉ là phỏng đoán theo phản xạ mà thôi. Huống chi Trác Viêm còn sống như một hoàng tử từ bé, được mọi người chiều chuộng nên phản ứng như vậy là bình thường.

  Vì vậy hắn thăm dò phái ra hai thuộc hạ, nhưng đến bây giờ bọn họ vẫn không có tin tức gì, bỗng dưng bốc hơi khỏi thế giới, chẳng lẽ lần này là trùng hợp? Hắn muốn thuyết phục bản thân tin vào điều đó, nhưng hắn không có bằng chứng chứng minh rằng Trác Viêm không làm điều đó, giống như hai mươi năm qua, người đàn ông này không để lại bất kỳ manh mối nào cho họ rằng anh ta có năng lực phi thường nhưng bất lực nên sau một hồi suy nghĩ, hắn quyết định tự mình đến chứng minh.

  Trác Viêm bình tĩnh nhìn vẻ mặt trầm mặc của hắn, thái độ hòa nhã như thường, nói: "A Thanh, chiều nay chú hai không tới sao?"

  Trác Tình lấy lại tinh thần, lễ phép cười nói: "À, chuyện này em cũng không biết, nhưng buổi chiều hôm nay em không có việc gì, cho nên đến xem một chút."

  "Ồ, ra là vậy." Trác Viêm hiểu rõ gật đầu, cũng không thèm để ý hắn tiếp tục làm việc, Trác Tình nhìn hắn một hồi, vẫn không cảm thấy có chỗ nào thiếu sót, nhưng càng như vậy , hắn càng sợ hãi, hắn nhớ lại Những con vật tưởng chừng như vô hại nhưng nguy hiểm trong rừng rậm đều là những bậc thầy ngụy trang, giống như người đàn ông trước mặt này.

  Trác Viêm lật một trang văn kiện, ngẩng đầu nhẹ nhàng hỏi: "Làm sao vậy, A Thanh, em muốn nhờ anh gì chuyện sao?"

  Trác Tình sửng sốt, hỏi: "Sao lại nói như vậy?"

  "Chỉ là cảm giác thôi," Trác Viêm cười nói, "Anh thấy em ngồi ở đó nhìn anh không nói lời nào, anh cảm giác như vậy."

  "Ồ, không có gì," Trác Tình trả lời, suy nghĩ một chút nói: "Sáng nay ngủ dậy đã không thấy Hill, anh ấy trở về nước Anh sao?"

  "Không," Trác Viêm thành thật nói, "Hôm qua anh dẫn e mấy đi dạo quanh Dạ Mị, lúc ra ngoài đã muộn nên ở lại đây một đêm, hiện tại em ấy đang ở trong phòng nghỉ ngơi."

  "Ồ?" Trác Tình không ngờ hắn nói thật, cũng không để ý Hill có ở đây hay không, mà là tiếp tục hỏi: "Dạ Mị nhiều người như vậy, các anh một mình đi, có xảy ra việc gì không?"

  Trác Viêm cười lắc đầu, "Không có, may mắn, không có chuyện gì."

  Trác Tình nhìn hắn không chớp mắt, Trác Viêm ôn nhu nhìn hắn.

  Trầm mặc một hồi, Trác Tình đầu tiên là cười nói: "Đó là bởi vì vận may của anh quá tốt."

  Trác Viêm sắc mặt không thay đổi, "Ừ."

  Trác Tình thấy hắn vẫn như cũ yếu ớt vô hại, giống như tối hôm qua biến mất hai thuộc hạ thật sự không có quan hệ gì với hắn, sắc mặt có chút không kiên nhẫn trầm xuống, bầu không khí nhất thời đông cứng lại, lúc này, tiếng lách cách vang lên,  cánh cửa phòng chờ mở ra.

  Hill bước nhanh ra ngoài, trong tay cầm một chùm chìa khóa lớn cùng một chùm lớn còng tay, đi thẳng đến trước mặt Trác Viêm, ra lệnh: "Giơ tay ra."

  Trác Viêm lập tức toát mồ hôi lạnh, nhưng bởi vì có Trác Tình ở đây, hắn cũng không biểu hiện nhiều, mà là ngẩng đầu nhẹ giọng nói: "Cục cưng, trời còn chưa tối."

  "Tôi biết." Hill đặt những thứ kia lên bàn, rút ​​ra một cái còng tay, thắt ở trên cổ tay, sau đó lắc lắc, cảm thấy có chút lớn, liền lấy ra chìa khóa mở ra còng tay một bên, đồng thời rút cái kia ra làm tương tự.

  Trác Tình thật sự bị hành động đột ngột của anh làm cho cả kinh, không khỏi hỏi: "Hill, anh làm sao vậy?"

  "Không có gì đâu," Hill giải thích trong khi tiếp tục di chuyển tay, "Hướng dẫn sử dụng nói rằng tìm một kích cỡ phù hợp để mặc, tôi sẽ thử nó."

Trác Tình lại sửng sốt, "Hướng dẫn gì?"

  "bên trong."

  Trác Tình vẻ mặt nghi hoặc đi vào, sau đó bước nhanh đi ra ngoài, sắc mặt trở nên có chút vặn vẹo, ánh mắt nhìn Trác Viêm cũng biến thành đồng tình .

  Thấy vợ bây giờ không có ý định chỉnh mình, Trác Viêm thở phào nhẹ nhõm, phối hợp để anh còng tay.

  Hắn ngước nhìn khuôn mặt thanh tú và nghiêm nghị của vợ, mái tóc hơi rũ xuống vì cúi đầu xuống, mái tóc vàng hoe xòa xuống khóe mắt trông rất gợi cảm, nhưng nếu bỏ đi động tác kéo kéo gõ gõ cái còng tay như trẻ con thì càng quyến rũ hơn.

  Nhưng những hành động này quá đáng yêu. Trác Viêm mỉm cười nhìn vợ, nhìn anh lắc lắc chiếc còng mới được đeo vào, tự nhủ: "Cái này khá thích hợp, dùng nó đi." Cuối cùng hắn không nhịn được duỗi tay mang còng ra, chộp lấy bàn tay cầm chìa khóa đang định buông ra của Hill  đè anh xuống bàn, sau đó đứng dậy vươn tay còn lại đỡ sau đầu anh hôn một cái.

  Đồng tử Trác Tình hơi co rụt lại, trên bàn hai tay đan vào nhau đều mảnh khảnh, làn da trắng nõn xen kẽ với màu lúa mì, hai chiếc nhẫn cùng kiểu dáng sáng ngời, trên cổ tay của hắn có một chiếc còng tay được chế tác tinh xảo, một bên của chiếc còng đang mở hờ hững trên bàn, bên cạnh đó là chiếc chìa khóa tinh xảo tương tự.

  Mái tóc màu đỏ tía bởi vì hướng về phía trước hơi rũ xuống, phối hợp với màu vàng kim trông có vẻ hợp khác thường, bởi vì nụ hôn kéo dài, khuôn mặt Hill hơi nghiêng sang một bên, lộ ra một đường cong mỹ lệ, vô cùng quyến rũ, áo anh hơi đẩy lên vì bị tì vào bàn, lờ mờ lộ ra vòng eo thon thả trắng nõn, những vết hickey nở rộ như hoa hồng, quyến rũ mê người.

  Trái tim Trác Tình run lên, khó có thể tưởng tượng lúc đó trong đầu hắn hiện lên bao nhiêu ý nghĩ mơ hồ, cảnh tượng trước mắt khiến hắn không thể rời mắt, chỉ có thể nhìn chằm chằm vào hai bàn tay đan quấn lấy nhau, nhìn vòng eo nhỏ mà muốn phạm tội.

  Sau khi hôn một lúc, Trác Viêm đột nhiên nhớ tới Trác Tình còn ở đó, cho nên chỉ triền miên cùng Hill một lát rồi buông ra, ánh mắt thâm tình nhìn Hill nói: "Đây là phí hợp tác của anh"

  Hill mặc kệ hắn, dù sao anh cũng đã quen với việc bị người đàn ông này hôn, Trác Viêm vừa buông anh ra, anh lại bình tĩnh tiếp tục hành động trước đó, cầm chìa khóa mở còng tay, hài lòng đi về phía trước, sau đó quay người lại, tự nhiên chỉ vào đống còng tay và chìa khóa còn sót lại trên bàn và nói: "Những thứ này đều vô dụng, vứt đi."

  "..." Trác Viêm nhìn vợ không nói nên lời đóng cửa phòng nghỉ lại, sau đó lại ngồi xuống, đổ mồ hôi lạnh nhìn đống đồ.

  Trác Tình hít sâu một hơi để giảm bớt nóng nảy, khó hiểu hỏi: "Anh họ, anh ấy làm gì vậy?"

  Trác Viêm chỉ có thể ngượng ngùng cười cười, không giải thích, nhưng trong lòng thầm nghĩ, em ấy muốn giết tôi, Hill muốn ám sát chồng mình!

  Trác Tình ở lại một lúc, cảm thấy ở lại cũng vô nghĩa, liền đứng dậy rời đi, định quay lại tìm người bí mật điều tra.

  Trác Viêm không nói gì, lịch sự tiễn anh ta đến cửa, nhìn bóng dáng biến mất ở thang máy, sau đó đóng cửa lại đi làm, thời gian chậm rãi trôi qua, Trác Viêm nhìn đồng hồ, nghĩ là chắc chú hai sẽ không đến nữa, run rẩy đi về phía phòng nghỉ.

  Hắn nhìn thấy những mảnh vụn vương vãi khắp sàn nhà, vừa đi được vài bước anh giẫm phải thứ gì đó, hắn nhìn xuống thì thấy đó là một sợi roi đỏ.

  Vợ hắn lúc này đang nằm trên sô pha, nghiêm túc nhìn sách hướng dẫn, bộ dạng đó trông rất đáng yêu, nhưng tiền đề là anh không cầm gì trên tay! Trác Viêm chỉ nhìn một cái liền kêu to: "Chẳng lẽ em muốn dùng cái kia? !"

  Hill nghiêng đầu nhìn hắn, kinh ngạc nói: "Cái gì?"

  "Cái em đang cầm ấy!"

  "Ồ, tôi vừa tháo nó ra, không có thời gian để đọc hướng dẫn." Nói xong, Hill cẩn thận đọc vài dòng hướng dẫn, và chợt nhận ra, "Những chiếc nhẫn này là đeo trên người, khó trách nhìn quen mắt như vậy, tôi nhớ rõ tối hôm qua người đàn ông kia toàn thân dính thứ này, không đau sao?"

  "Em nghĩ sao?!"

  Hill hờ hững nhìn hắn, dứt khoát quay đầu tiếp tục nhìn, nói: "Tôi cảm thấy anh sẽ không sợ đau."

  Trác Viêm lập tức nghiến răng nghiến lợi, "Vậy cũng tùy chỗ mặc!"

  "Có khác biệt sao?"

  "Không có khác biệt sao? !"

  Hill hờ hững nhìn hắn, một lát mới nói: "Đối với tôi không có gì khác biệt." Nói xong quay đầu tiếp tục nghiên cứu.

  Tất nhiên em nghĩ rằng không có sự khác biệt, nó có dùng trên người em đâu! Trác Viêm theo bản năng muốn cãi lại, nhưng nghĩ lại liền từ bỏ ý định này, đôi mắt gian xảo chuyển động cười đi tới, "Cục cưng, đến giờ ăn tối rồi, ăn xong có thể tiếp tục xem."

Hill nhìn thời gian, cũng không phản đối, ngoan ngoãn bỏ xuống rất nhiều đồ vật cùng hắn rời đi. Chỉ là anh không nghĩ tới, sau bữa tối, kết quả sẽ là ——

  Hill nhìn đường phía trước, hỏi: "Đây không phải là đường về công ty?"

  "Không," Trác Viêm cười giải thích, "Đương nhiên ăn cơm xong phải về nhà, chẳng lẽ còn ở công ty?"

  "..."

  "Khụ, vợ sao vậy? Sao cứ nhìn anh không nói? Có phải em yêu anh không?"

  "..."

  "Em à, em có thật sự yêu anh ?"

  "..."

  "Này, nhìn giống thật đấy, sướng quá vợ ơi~" Nói xong, nghiêng người "ba" một tiếng.

  Hill lạnh lùng nói: "Trác Viêm, anh là tên khốn kiếp!"

  Trác Viêm cười to, "Ôi, bà xã, em lại chửi bậy, ừm, không tệ."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro