53. ĐẸP TRAI KHOAI TO

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bạch Nhan nhìn hai người đi xa mà giậm chân.

*Nhan Nhan, cậu không biết cậu ta có bạn đời à*

Kiều Lệ buồn bực hỏi, không phải nói đều bị từ chối sao, vậy mà vớ được một alpha đẹp trai như vậy, nhìn là biết cao cấp rồi.

*Từ sau lần đó tôi không có gặp lại cậu ta nữa, đến khi muốn tìm thì người ta bảo cậu ta chuyển đi rồi, không biết là có chồng từ lúc đó hay là sao, nhưng người đàn ông kia rõ ràng là người tôi đã thấy lần đó*

Bạch Nhan nói tới chuyện kia thì càng thêm giận, cô có gì không bằng tên kia, ở nhà đã không bằng Bạch Hạ kia, ra đường còn bị một Văn Toàn đè đầu, lửa giận của cô ta bốc lên ngùn ngụt.

Kiều Lệ thấy sắc mặt bạn mình không tốt thì cũng không dám nói gì nữa, Kiều Lệ là một beta, nhưng cô được cái là đẹp, còn là nữ, có thể sinh, thân hình cũng bốc lửa, cô quen Bạch Nhan trong một dịp hội hợp, thấy cô ta có tiền còn kiêu căng tự mãn, nhưng được cái là đi với cô ta cũng không tốn cái gì, chứ bản thân Kiều Lệ biết rõ Bạch Nhan chỉ là muốn cô làm nền cho cô ta thôi, nên bình thường hùa theo được thì hùa theo, không được thì cô cũng không muốn đưa đầu ra hứng lửa giận của cô ta.

.............

Trần Minh Vương bộp chộp trong miệng Văn Toàn lúc này lại mém chút bị người đụng thương.

Cậu ở bên đường nhìn thấy bóng dáng rất giống bạn thân làm vợ quân nhân kia thì muốn chạy tới, ai ngờ không kịp nhìn đường, nếu không phải xe kia đúng lúc đạp phanh thì cậu đã thân mật mà ôm đường rồi, dù vậy vẫn ngã ra đất vì hết hồn.

Mộ Lâm mém chút đụng trúng người cũng giật cả mình, quay đầu nhìn ông chủ sắc mặt không tốt thì thầm than, bước xuống xe xem thử người mém bị đụng sao rồi.

Lương Xuân Trường tay cầm hồ sơ hơi nhíu nhẹ mày nhìn người ngồi bên đường kia, cảm thấy duyên phận thật khó hiểu, cớ sao lần nào hai người cũng đụng vào nhau, còn đối với hành vi vượt đường không nhìn của người kia rất là tức giận, muốn đi đầu thai hay gì mà vội vàng hấp tấp như vậy, nếu không phải A Lâm đang đi chậm thì có phải...

*Cậu này, cậu không sao chứ?*Mộ Lâm vươn tay đỡ Minh Vương đứng lên.

*A...xin lỗi, tôi không sao...ui...*

Minh Vương vẫn còn chưa hoàn hồn được người đỡ lên cũng bối rối nhận sai, nhưng cú ngã lúc nãy làm lồng bàn tay  chà xuống lòng đường, trầy da rớn máu, nhịn không được kêu lên.

Xuân Trường càng thêm không vui, anh mở cửa bước xuống xe.

*Lên xe*

Anh kéo khủy tay cậu lôi đi, Minh Vương đối với sự xuất hiện của anh còn ngơ ngác đã bị người kéo đi, nhưng mới đi được một bước đã ngồi thụt xuống ôm chân, lúc này cậu không kêu, nhưng mặt mày tái xanh, cắn chặt răng, nước mắt lại muốn ứa ra đau quá.

Xuân Trường kéo không được người nên quay lại, nhìn thấy bộ dáng vật cường đáng thương của cậu thì càng tức, không nói lời nào luồn tay bế hẳn cậu lên, sải chân đem về xe.

*Ah! Anh làm gì?*

Minh Vương hết hồn đưa tay không bị thương nắm lấy cổ áo anh.

Xuân Trường không nói lời nào, mặt căng ra, đặt người chẳng có chút sức nặng nào vào xe, bản thân cũng chui vào.

Mộ Lâm ngây người nhìn ông chủ của mình, bị anh liếc một cái mới giật mình chui vào ghế lái, lái xe đi.

..........

Văn Toàn ôm tay Quế Ngọc Hải đi vào một quán lẩu khá nhỏ, chỉ chừng 10 bàn thôi, nhưng lại thoáng mát sạch sẽ, vừa bước tới đã nghe mùi lẩu cay nồng thơm ngào ngạt, nước miếng cũng bất giác ùa ra.

Cậu lôi kéo anh ngồi vào một góc gần cửa sổ, bởi vì bếp lẩu nằm dưới nên quán lẩu xung quanh có rất nhiều cửa sổ, gió mát thổi vào, không khí lại lưu thông, không ngột ngạt mà lại khá giản dị.

Phục vụ quán đem ra một cái menu, Văn Toàn nghĩa không từ ai nhận menu bắt đầu gọi món, vì đã quen nên cậu không có chọn lâu, gọi một cái lẩu hai người cay vừa cùng vài món nhúng thêm, bản thân nồi lẩu đã có rất nhiều, bình thường cậu và Minh Vương cũng chỉ gọi cái lẩu, nhưng ngẫm nghĩ Ngọc Hải ăn nhiều, nên cậu gọi thêm vài món nhẹ bên ngoài, giá cả ở đây khá bình dân, cậu trả được.

Phục vụ nhanh nhẹn ghi món, ghi xong còn hỏi hai người có cần gì thêm không, ánh mắt lơ đãng liếc qua alpha cao lớn đẹp trai nãy giờ vẫn không nói gì ngồi bên cạnh, thầm than soái quá.

Văn Toàn tinh ý thấy được, ôm tay anh ngẩng mặt nhỏ cười hỏi.

*Chồng ơi anh còn muốn ăn gì nữa không?*

Giọng điệu ngọt đến ê răng, giảo hoạt cười, khóe mắt hơi liếc phục vụ khi nghe cậu gọi chồng ơi thì giật mình một chút, đắc ý đến đáng yêu, nói chung là Hải đại tá cảm thấy vậy, cả quá trình anh đều chỉ nhìn cậu, rất là phối hợp hôn lên trán nhỏ trơn bóng một chút.

*Không thêm nữa, gọi nhiều em sẽ tham ăn, ăn hư bụng không tốt cho bé con*Quế Ngọc Hải cưng chiều nói.

*Em biết rồi, mới không tham ăn, vậy không thêm nữa, cảm ơn bạn*

Văn Toàn nhe răng với anh rồi quay sang nói với anh chàng phục vụ.

Phục vụ viên thất lạc gật đầu rồi đi mất.

Quế Ngọc Hải thấy vợ nhỏ giảo hoạt như vậy thì buồn cười, đưa tay nhéo mũi cậu một chút.

*Hì hì*Văn Toàn lè lưỡi với anh.

..............

Xuân Trường khoanh tay ngồi trong xe, khóe mắt liếc nhìn cái đầu nhỏ bên cạnh đang ra sức thổi thổi cái tay bị thương, giống như làm vậy nó sẽ không đau nữa ấy.

*Đừng thổi nữa, sẽ nhiễm trùng*Xuân Trường đưa tay đẩy cái đầu cậu ra.

*Ai ya*

Minh Vương kêu lên trừng mắt nhìn anh, sao cậu thấy thái độ của anh lạ lắm nha, giống như tức giận, nhưng cậu đã làm gì đâu, cậu biết cậu sai, cũng đâu có nháo loạn muốn bồi thường, là tự anh kéo cậu lên xe, còn kêu đi bệnh viện, cậu đã kêu không cần mà người này còn không chịu nghe, dù anh rất là đẹp trai nhưng khí áp lạnh như vậy cậu cũng không thích lắm đâu.

*Cậu tên gì?*

Xuân Trường đối với cái trừng mắt kia xem như không thấy, mắt nhìn phía trước hỏi.

*Tại sao phải nói cho anh, chúng ta không quen*

Minh Vương nổi cơn bướng bỉnh, xoay mặt qua bên kia, lời nói ra lại khiến người muốn đánh mông.

Xuân Trường kia câu không quen kia thì gân xanh trên trán giật thình thịch.

Mộ Lâm đang lái xe cũng phải cảm thán không quen thì không biết sợ a, dám đối với ông chủ như vậy.

*Cậu không nhớ tôi?*Xuân Trường nghiến từng chữ một.

*Kiểu làm quen củ rích này mà anh cũng dùng nữa, đừng tưởng anh đẹp trai khoai to thì ai cũng thích anh nhá, bổn thiếu gia không thích người lạnh lùng đến đóng băng như anh*

Minh Vương bụp bụp chát chát chẳng thèm nghĩ ngợi gì, dù trong lòng cậu nghĩ vậy thiệt.

Mộ Lâm cảm thấy khí lạnh trong xe giống như bùng nổ, hắn run lẩy bẩy thầm nghĩ bệnh viện ở nơi nao sao lâu vậy chưa thấy tới a...

Xuân nhìn cái miệng nhỏ kia nói lời đáng khinh mà gân xanh muốn nổ tung.

*Tôi không nên đỡ cậu, để cậu ngã vào cái bàn ăn kia có phải tốt hơn không*

Xuân Trường cảm thấy hối hận xanh ruột, cớ gì anh phải nhớ cái tên nhóc xấu xa này chứ, lúc trước cũng thấy cậu ta lanh lợi, không ngờ miệng lưỡi sắc bén như vậy, khoai to? Còn dám nói.

Minh Vương giật mình, bàn ăn?.

Cậu lúc này mới đưa mắt qua nhìn kỹ lại người nam nhân bên cạnh, Xuân Trường cũng nhìn cậu, đôi mắt phượng sâu thẳm đen như mực kia xoáy vào đôi mắt to tròn xinh đẹp của cậu, chỉ một ánh mắt thôi là Minh Vương đã nhớ ra anh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro