74. VẬY CHÚ LÀ GÌ CỦA CON

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Âm thanh đã lâu không nghe thấy vang lên phía sau lưng khiến cậu điếng người,  cứng đờ ra.

Xuân Trường vừa tới kịp để nghe lời nói đầu tiên của bà ta, tới giờ anh mới bước ra là vì đang quan sát hai đứa nhỏ đứng dưới tán cây, hai cái tiểu bánh bao rõ ràng là giống anh đến 8 phần, nhưng quan trọng là người đàn bà kia nói hai đứa nhỏ không pa, muốn anh không suy nghĩ nhiều cũng khó, nên anh quyết định ra mặt, tạm thời nhận hai đứa làm con cũng được, còn chuyện nó có phải con anh không thì phải hỏi baba của nó rồi.

Trần Minh Duệ và Trần Tuyết Ngọc nhìn nhau rồi quay ra nhìn người đàn ông cao lớn đẹp trai ngất trời vừa xuất hiện đã ôm eo baba, còn thân mật mà dán vào, tuy tụi nó rất muốn xông lên giải cứu baba nhưng xét thấy baba vẫn không phản ứng mà đứng đờ ở đó, biểu cảm rất kỳ lạ, nên hai đứa quyết định tiếp tục theo dõi xem sao, quan trọng là có người bênh vực baba của tụi nó.

Mục Nhiên nhìn người đàn ông kia làm ra cử chỉ thân mật với đối tượng mà hắn theo đuổi mấy năm nay thì hơi không vui, tính bước tới kéo cậu ra thì nghe mẹ mình lớn giọng nói.

*Anh là ai, tự tiện vào nhà người khác là bất hợp pháp, mời đi cho nếu không tôi báo cảnh sát*

Doãn Lệ mắt sắc nhìn anh, trong lòng thầm mắng Minh Vương một bên bám lên người con trai bà, một bên thì đu trên người tên đàn ông khác, thật là lẳng lơ, may mắn bà nhìn rõ bộ mặt thật của cậu ta, nếu không con trai bà phải đi đổ vỏ cho tiện nhân này mất.

*Còn cậu cũng mang hai đứa tiện chủng kia rời khỏi nhà tôi ngay, chẳng biết ăn nằm với người đàn ông nào, sinh ra hai cái tiện chủng còn dám đi quyến rủ con bà....a*

Một cái tát vang lên trong khoảng không, khiến mấy người xứng đáng giật nảy mình.

Minh Vương vừa đánh xong đã lùi lại, vừa muốn chùi cái tay bẩn thì đã có một cái khăn xuất hiện giúp cậu lau đi, dù chẳng biết bẩn chỗ nào, giống như anh cũng biết vì sao bẩn vậy, phối hợp ăn ý nhịp nhàng khiến cậu cũng đơ ra, để mặc anh lau.

*Mẹ!!*

Mục Nhiên cũng bị giật mình, vội chạy lại đỡ mẹ mình, nhìn hai người kia thân mật thì nhíu mày.

*Đó con xem, cậu ta còn đánh mẹ, con còn muốn cưới cậu ta, để cậu ta về đánh ba mẹ mình sao?*

Doãn Lệ tức giận đập con trai, trong lòng thầm nói lần này xem ra con trai sẽ hồi tâm chuyển ý, hừ.

*Mẹ!*Mục Nhiên nhỏ giọng ngăn lại mẹ mình.

*Vương, sao em lại đánh mẹ anh, có gì từ từ nói, bà ấy cũng lớn tuổi rồi...*

*Mục Nhiên, xem ra hai đứa con tôi không thích anh là có nguyên do cả*Minh Vương ngắt lời anh ta, mắt không nhìn một cái.

*Mục Nhiên, anh cũng nghe mẹ anh nói khó nghe như thế nào rồi đó, nếu anh muốn kiện tôi tội đánh người thì cứ làm, nhưng tôi cũng sẽ kiện bà ta tội phỉ báng, làm nhục người khác, còn có từ nay về sau mong anh tránh xa nhà tôi ra*Minh Vương vừa nói vừa đi tới chỗ hai đứa nhỏ.

*Vương em nói gì vậy, chỉ cần em xin lỗi mẹ thôi, sao phải kiện tụng gì chứ, sau này...*

*Anh vẫn chưa hiểu sao, mẹ anh chẳng yêu gì ba cha con tôi, mà hai đứa con tôi cũng chẳng thích nhà anh, còn xin lỗi, vốn dĩ tôi đến đây là muốn mẹ anh xin lỗi hai đứa nó, anh còn muốn tôi xin lỗi bà ta, đầu anh bị vào nước nhưng tôi thì rất thanh tĩnh, chưa nói tới tôi chả yêu gì anh, là anh mặt dày bám lên, nếu tôi biết chỉ vì chuyện này mà để hai đứa nhỏ phải nghe lời khó nghe thì tôi đã đá anh tới hành tinh khác từ lâu rồi*

Hắn giống như mắt điếc tai ngơ không hiểu lời cậu nói, Minh Vương không muốn nghe nữa.

*Chúng ta đi thôi, cái lời xin lỗi từ cái miệng thối tha kia cũng không cần nghe nữa, sẽ làm bẩn tai hai đứa*

Nói xong cậu dắt tay hai đứa nhỏ rời đi, một chút cũng không muốn ở lại chỗ này.

Xuân Trường vẫn luôn đứng ở bên cạnh nghe, thấy cậu đi thì quay lại nhìn hai mẹ con nhà kia một chút, ánh mắt sắc lạnh khiến hai người họ run lên, Mục Nhiên tính nói gì cũng im lặng lại, tới khi anh đi rồi mới thấy tức giận, lại nhìn mẹ mình cười đắc ý thì mệt mỏi, xem ra muốn cưới được Minh Vương đã là chuyện viễn vong.

.........

Hai đứa nhỏ bị baba dắt đi lâu lâu lại quay ra sau nhìn người đàn ông kia từ lúc nãy vẫn đi theo ba người nhà nọ, mỗi lần hai đứa nó quay lại nhìn là sẽ thấy người đó nhìn baba mình chằm chằm, thấy hai đứa nó nhìn thì cũng nhìn hai đứa nó, ánh mắt tìm tòi giống như muốn nhìn ra cái gì đó từ hai chúng nó á, thế nhưng hai đứa nó đều không thấy bài xích với ánh mắt kia, còn rất hưng phấn nữa.

Hai đứa lén lút liếc nhau một cái, giống như đạt thành cái gì, tay nhỏ ra dấu cho nhau.

*Baba, chú kia vẫn đi theo chúng ta*Trần Minh Duệ nghiêng đầu nhìn Minh Vương.

Xuân Trường nghe nó gọi cậu là baba thì có cảm xúc rất lạ nhưng anh vẫn im lặng đi theo, mắt nhìn tấm lưng nhỏ gầy mà anh nhung nhớ 3 năm.

*Kệ anh ta, chúng ta về baba nấu cơm cho hai đứa ăn*Minh Vương cứng ngắt nói, bước chân muốn chạy trốn mà tăng thêm.

*Baba, con theo không kịp*Trần Tuyết Ngọc duỗi cái chân ngắn ngủn chạy theo cậu.

*A baba xin lỗi, bên ba bế*

Minh Vương luống cuống dừng lại, đưa tay bế nó lên.

Trần Minh Duệ đưa mắt nhìn cậu, rất là đáng thương.

Minh Vương rối thật sự, làm sao cậu bế hai đứa cùng lúc được a, ông trời ơi.

*Haizz, nếu có papa là được rồi, vậy sẽ có người bế con*Trần Minh Duệ cúi đầu nói.

Tim cậu như bị ai cắt qua một cái, đang không biết làm sao thì một đôi tay vươn tới, bế thốc cu cậu lên.

*A*

Trần Minh Duệ tự nhiên bị bế vội vàng la lên, đưa tay ôm cổ người bế mình, hai mắt đối diện với chủ nhân của đôi tay đang bế mình, cả người tuôn trào cảm xúc hạnh phúc đến ngất ngây, chẳng biết nói gì nữa.

*Anh làm gì?*

Minh Vương thấy con trai rơi vào tay giặc thì hoảng sợ.

*Tôi giúp em bế, đi thôi*

Nói rồi anh đi trước, chân dài chớp mắt đã cách cả khoảng.

*Chú này, chú biết nhà cháu ở đâu không mà đi vậy ạ?*

Trần Minh Duệ nhìn sườn mặt đẹp trai của anh, mắt nhìn đường sắp bị lệch thì buộc phải lên tiếng, đồng ngôn non nớt vang lên bên tai Xuân Trường giống như ma âm, khiến anh khựng lại bước chân.

*Vậy con chỉ cho chú đi*Xuân Trường đưa tay bẹo má nó.

*Baba nói không được dẫn người lạ về nhà*Trần Minh Duệ nhướng đôi mày nhỏ xíu thông minh nhìn anh.

*Chú không phải người lạ*Xuân Trường sửa sai cho nó.

*Vậy chú là gì của baba?*

Trần Minh Duệ giống như chơi trò hỏi đáp, mắt thấy bản thân sắp biết được đáp án mà hai mắt sáng rực như sao.

*Sao con không hỏi chú là gì của con đi?*

Xuân Trường cười lên, đứa nhỏ này thật giảo hoạt, y như em ấy.

*Vậy chú là gì của con?*Trần Minh Duệ ngoan ngoãn hỏi, thái độ ham học vô cùng.

*Trần Minh Duệ*

Minh Vương vừa chạy tới đã nghe câu này, cậu cuống đến độ nói hơi lớn tiếng, Minh Duệ sợ hết hồn chui đầu vào hõm vai anh, lén lút nhìn  baba mình đang đỏ rần cả mặt trừng mắt nhìn chú đẹp trai đang bế mình, có giang tình nga, mém chút là mình hỏi được rồi.

*Cái này vậy phải hỏi baba của con rồi*

Xuân Trường vỗ nhẹ lưng nó cười nói, đặng quay sang nhìn cậu nhướng mày hỏi.

*Vương, anh là gì của con em vậy?*

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro