Chương 7 (H)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

——————-

Chu Tử Thư không biết bản thân đã mơ màng mê mang trải qua mấy ngày, người của Thừa Ân Tự mỗi ngày đều cẩn thận chăm sóc, nhưng trừ uống nước thì y hầu như không ăn vào được gì, mỗi đêm bảy cây đinh ở trong thân thể ẩn ẩn đau nhức, khiến y gặp ác mộng liên tục.

"Ôn Khách Hành..." Chu Tử Thư ở trong mộng dường như thấy được một bóng hình quen thuộc, người đó mặc một thân quan phục đỏ thẫm, vóc người cao cao, từ ống tay áo vươn ra một bàn tay thon dài trắng nõn muốn kéo lấy y, nhưng y vừa nâng đầu lại nhìn thấy mặt Tấn Vương, ánh mắt như rắn độc quét qua mặt y.

"Đừng tới đây! Buông ra..."

Chu Tử Thư giãy giụa, từng cơn đau ngực ngày càng kịch liệt, chậm rãi lôi y từ cảnh trong mơ ra, nhưng mà hiện thực dường như thật sự có một đôi tay đang ôm lấy y.

"Tử Thư! Tử Thư..."

Một làn hơi thở quen thuộc truyền đến, Chu Tử Thư được tín hương mà y tâm tâm niệm niệm bao bọc lấy, y còn chưa mở mắt ra đã biết, "... Ôn Khách Hành?"

Trên mặt như có thứ gì ẩm ướt lành lạnh, Chu Tử Thư gian nan mở mắt ra, nhìn thấy Ôn Khách Hành đã rơi lệ đầy mặt, nước mắt chảy dọc theo cằm hắn nhỏ lên mặt y.

"Ngươi sao lại khóc... Ngươi trở về là tốt rồi."

"Tử Thư, là ta không tốt, ta không thể bảo vệ được ngươi..." Đôi mắt Ôn Khách Hành đỏ bừng, gắt gao ôm lấy vai Chu Tử Thư, "Ta sớm nên dẫn ngươi đi..."

"Hàn Anh đuổi theo ngươi? Hắn nói thế nào với ngươi?"

Ôn Khách Hành đã đi được một nửa đường, hắn hận không thể lập tức đến Nam Cương tuyển được Khôn trạch xong lập tức khởi hành về kinh, bởi vậy cho ngựa xe ngày đêm lên đường, đi rất nhanh. Hàn Anh đuổi theo suốt một đường thay mấy con ngưa, bất kể ngày đêm đuổi theo ba ngày, rốt cuộc đuổi kịp đoàn xe của hắn.

Ôn Khách Hành vừa nhìn thấy hắn trong lòng đã biết không ổn, nhưng Hàn Anh chỉ hỏi hắn một vấn đề. Ôn Khách Hành nhìn trong lòng ngực Hàn Anh lộ ra một góc túi gấm, nhận ra chính là túi gấm của hắn, đưa tay đoạt lấy lại thấy trên túi gấm có một chút máu đỏ thắm, mang theo mùi tín hương mà hắn quen thuộc.

Ôn Khách Hành lập tức chẳng kịp phân phó những chuyện còn lại, lên ngựa đi theo Hàn Anh chạy về kinh thành.

"Ta đã viết xong tấu chương, cầu Hoàng thượng ân chuẩn cho ta từ quan về quê —— cho dù hắn không chuẩn, ta cũng phải dẫn ngươi đi, trời đất bao la, Hoàng thượng cũng sẽ không vì hạng người vô danh như ta mà truy đuổi chân trời góc bể."

"Chỉ tiếc thời gian của ta không nhiều, không thể ở bên ngươi được lâu..."

Ôn Khách Hành nắm chặt tay y, "Sẽ không, Tử Thư, ta sẽ dẫn ngươi đến Thần Y Cốc, nơi đó có một danh y, ông ta nhất định có thể chữa cho ngươi, đến lúc đó..."

"Đến lúc đó chúng ta thành thân, ngươi... ngươi nguyện ý thành thân với ta không?"

Chu Tử Thư không biết danh y nào mới có thể chữa khỏi cho y, nhưng y vẫn cười gật đầu, "Nguyện ý... Ta nguyện ý."

Thỉnh cầu từ quan của Ôn Khách Hành cuối cùng vẫn được ân chuẩn. Hắn đã dâng lên ba phong tấu chương, một là nhận tội rời khỏi chức trách khi đi công vụ, hai là xin từ chức chưởng quản Thừa Ân Tự, ba là tố cáo Tấn Vương mang thân binh bao vây nha môn triều đình, ép chết Khôn trạch trong viện.

Tấn Vương kiêu ngạo, Hoàng thượng cũng đã nghe thấy nhiều lần, nhưng dù sao cũng là hoàng thân quốc thích, nếu không xử phạt Tấn Vương, vậy thì cũng mở một mắt nhắm một mắt đối với Ôn Khách Hành, phê chuẩn đơn từ chức của hắn, coi như phạt xong.

"Khôn trạch bị chết, là Chu Tử Thư sao?" Hoàng thượng đọc xong tấu chương, thuận miệng hỏi thái giám bên người.

"Bẩm bệ hạ, chính là Chu Tử Thư của Chu gia kia, nghe nói y liều chết không theo Tấn Vương, bị dùng hình, từ bé được nuông chiều nên không chịu nổi, không qua mấy ngày đã chết."

Hoàng thượng dừng một chút, dường như hơi cảm khái, "Chu gia tuy có mưu đồ gây rối, nhưng nếu Chu Tử Thư đã hoàn toàn bước vào Thừa Ân Tự, chính là người của triều đình, việc này xác thật là Tấn Vương không đúng, người truyền khẩu dụ của ta, bảo hắn đóng cửa ăn năn một tháng, nửa năm không được đến Thừa Ân Tự."

Chu Tử Thư đương nhiên không chết, chỉ là từ trên xuống dưới Thừa Ân Tự hợp lại che giấu, để tên quản lý hay run rẩy kia ra mặt, gặp ai cũng nói gần đây Thừa Ân Tự náo loạn gây chết người, liên luỵ Ôn đại nhân cũng bị tước chức phạt tội.

Bọn họ ở Thừa Ân Tự lâu năm, nhìn quen những chuyện tiền tài danh lợi, xác thịt hoan lạc, nhưng cũng phân biệt được thế nào là chân tình.

Chu Tử Thư được Ôn Khách Hành ôm từ trong xe xuống, Ôn Khách Hành nói thân thể của y vẫn còn yếu, không thể lên đường quá gấp gáp, cho nên nửa đường buổi tối tìm một chỗ ở lại.

Nhà trọ nhỏ nơi thôn quê không so được với nhà trọ nơi kinh thành, nhưng cũng sạch sẽ rộng rãi, Hàn Anh nấu nước nóng đưa lên xong liền đi xuống cho ngựa ăn, nhà trọ này không có ai khác, cực kỳ yên tĩnh.

"Còn đau không?" Ôn Khách Hành vắt khô khăn lông, giúp Chu Tử Thư lau mình, "Có đói bụng không, ta bảo bọn họ làm bữa khuya cho ngươi ăn."

Chu Tử Thư ngoan ngoãn để hắn cởi quần áo y, khăn lông ấm áp nhẹ nhàng cọ qua người y, "Ngươi cho rằng nơi này còn là Thừa Ân Tự của ngươi à, hơn nửa đêm đừng sai sử người khác."

"Ráng một chút, ngày mai là chúng ta đến Thần Y Cốc, ta đã gửi thư cho vị danh y kia, ông ta nhất định sẽ cứu ngươi."

Chu Tư Thư vươn tay cuốn lấy đầu tóc Ôn Khách Hành, vòng qua vòng lại nơi đầu ngón tay, "Ôn Khách Hành, nếu như ông ta không lợi hại như vậy, nếu như ta thật sự chỉ có thể sống ba tháng... Ngươi còn thành thân với ta không?"

"Có." Ôn Khách Hành dừng tay, vén tóc mái trên trán Chu Tử Thư, "Nhưng ngươi sẽ không chỉ có thể sống ba tháng, ngươi sẽ sống thật lâu thật lau mà hung dữ với ta cả đời."

"......" Chu Tử Thư bất đắc dĩ cười, tín hương của Ôn Khách Hành từ từ tràn ra, khiến y nhịn không được muốn gần gũi, chính y cũng cảm thấy kỳ quái, rõ ràng y rất mâu thuẫn đối với tín hương của Càn nguyên khác, vì sao chỉ đối với Ôn Khách Hành thì không chán ghét.

Ôn Khách Hành nhìn xuống y, nhớ lại từ lúc hắn đi Nam Cương, tới khi biết tin dữ, gấp gáp trở về, sau đó lại từ quan dẫn theo Chu Tử Thư rời đi, tổng cộng cũng chưa được nửa tháng, lại dường như cảm thấy đã tách ra khỏi Chu Tử Thư nửa đời người, lúc ở kinh thành vì tạo ra cái "chết giả" cho Chu Tử Thư mà dịch dung cho y, bay giờ lại nhìn thấy gương mặt tuấn mỹ của y, thật sự như đã cách một thế hệ rồi.

Ôn Khách Hành nhịn không được cúi người muốn thân mật với y, lại bị Chu Tử Thư chặn tay lại.

"Đừng... đừng dựa gần như vậy."

Chu Tử Thư có hơi xấu hổ nghiêng mặt đi, Ôn Khách Hành ẩn ẩn ngửi được một tia tín hương của Càn nguyên, hắn biết Chu Tử Thư sợ hắn để ý việc y bị Hàn Anh đánh dấu.

"Tử Thư, đừng trốn tránh ta được không?" Ôn Khách Hành thì thầm, hôn lên trán Chu Tử Thư, hắn càng phóng xuất mãnh liệt tín hương của mình, để cho Chu Tử Thư chỉ có thể cảm nhận được mùi tín hương của hắn thôi.

"Chỉ là đánh dấu tạm thời, qua đợt này sẽ không còn nữa... Ngươi không thể chờ thêm mười ngày nửa tháng sao..."

"Không cần." Ôn Khách Hành khẽ cắn bờ môi đầy đặn của Chu Tử Thư, "Một khắc ta cũng không chờ được, bây giờ ta phải có được ngươi, Tử Thư."

Cằm Chu Tử Thư bị nắm, mạnh mẽ xoay lại đối mặt với Ôn Khách Hành, Ôn Khách Hành khó kìm nén ngậm lấy cánh môi y, hôn lên như muốn cướp đoạt hô hấp của y.

Quân áo bị kéo ra một cách không kiên nhẫn, Ôn Khách Hành sợ đụng tới vết thương của y, tay chân luống cuống không thể không nhẹ nhàng, áo lót tuyết trắng tản ra xung quanh làn da của Chu Tử Thư, vết đinh trên ngực quá mức rõ ràng.

"Ưm..."

Môi Ôn Khách Hành dừng trên ngực y, hôn nhẹ lên bên cạnh miệng vết thương.

"Đau thì nói cho ta."

Quả thật hơi đau, nhưng cảm giác tê dại càng nhiều hơn, khiến cho Chu Tử Thư há miệng thở dốc, Ôn Khách Hành đã từng cố tính liếm láp vết đinh trên ngực y để nhục nhã y, bây giờ vẫn là Ôn Khách Hành, lại hôn nhẹ lên miệng vết thương, vỗ về trấn an y.

"Không đau, ngươi... A..." Đầu nhũ bị Ôn Khách Hành ngậm lấy, ngón tay thon dài của hắn nhéo lấy bên kia xoa nắn, ngực Chu Tử Thư vô cùng mẫn cảm, rất nhanh đầu nhũ đã cứng lên giống như viên đá nhỏ, ửng lên màu hồng đào.

Ôn Khách Hành biết, Khôn trạch bị đánh dấu khi giao hợp với Càn nguyên khác sẽ không đạt được nhiều khoái cảm, chỉ có ở cùng với người đánh dấu mới có thể hưởng thị sự thân mật cá nước giao hoà. Tay hắn sờ dọc theo bụng nhỏ của Chu Tử Thư xuống dưới thân, sờ đến dương vật của Chu Tử Thư.

"Chỉ mới sờ soạng vài lần đã như vậy... Tử Thư, ngươi muốn ta không?"

Ôn Khách Hành tháo đai lưng của hắn, để cho quần áo tuỳ ý chảy xuống bả cai, vóc người hắn cao lớn nhưng không cường tráng, là loại rắn chắn mang theo sức mạnh, bả mai đặc biệt rộng, đường cong thon chặt nơi eo hông. Chu Tử Thư ấn tay lên ngực hắn, cảm nhận được cảm giác áp bách cực kì khi Ôn Khách Hành cúi người lại đây.

"Hỏi ngươi đó."

Ôn Khách Hành luôn toát ra bản năng của kẻ khống chế trời sinh, ngay cả Chu Tử Thư quật cường như thế cũng khó có thể kháng cự khí thế chân thật đáng tin này.

"Muốn... Ôn Khách Hành, ta muốn ngươi."

Ôn Khách Hành lấy được đáp án mà hắn muốn, nhiệt tình hôn Chu Tử Thư từ ngực đến bụng nhỏ, miệng mang theo thú tính cắn xé, như thể muốn ăn y vào bụng.

"Đừng chạm vào đó! A..." Chu Tử Thư không thể ngờ hắn vậy mà hôn đến bụng nhỏ của y, sau đó há miệng ngậm lấy vật đã đứng thẳng nơi đó, "Buông ta ra..."

Chu Tử Thư chưa bao giờ có trải nghiệm như vậy, vừa thẹn vừa kinh ngạc, giãy giụa ngồi dậy muốn lui về phía sau, Ôn Khách Hành rướn về trước ôm lấy eo y ấn xuống tại chỗ.

"Ngươi bây giờ bị đánh dấu tạm thời, nếu như ta làm mạnh... ngươi sẽ không thoải mái."

Chu Tử Thư vẫn giữ nguyên tư thế ngồi quỳ trên giường, bị Ôn Khách Hành ôm eo ngậm trong miệng, cảm giác kia mỹ diệu đến khiến cho y cảm thấy trong đầu như có pháo hoa rầm rộ nổ tung.

"Ưm..."

Bình thường Chu Tử Thư cũng không tự mình thủ dâm, dưới thế công như thế binh bại như núi đỏ, Ôn Khách Hành giống như rất có kinh nghiệm, mỗi lần đều nuốt cây đồ vật của y vào sâu trong yết hầu, sau đó hút chặt rồi chậm rãi rút ra, lại dùng đầu lưỡi liếm dọc từ quy đầu xuống.

Chứ như vậy kết hợp với vuốt ve mấy chục lần, Chu Tử Thư cảm thấy toàn thân xụi lơ, y mở hai chân ra ngồi quỳ trên giường, eo đã không còn sức lực, đành phải chống tay sau lưng, động tác này càng khiến nửa người trên chả y nâng lên cao cao, thật giống như đang cầu hoan với Ôn Khách Hành.

Ôn Khách Hành vừa xoa nắn vừa nghiêm túc liếm láp ngọc hành của y, Chu Tử Thư cúi đầu, nhìn thấy hàng lông mi hắn vừa dài vừa rậm rũ xuống, đôi môi vì cọ xát qua lại mà trở nên càng đỏ tươi diễm lệ, nháy mắt trong lòng rung động, bụng nhỏ cũng bùng nổ một đợt nhiệt lưu.

"Ôn, Ôn Khách Hành..." Ngón tay Chu Tử Thư lùa vào mái tóc Ôn Khách Hành, muốn đẩy hắn ra, nhưng Ôn Khách Hành không để ý đến y, lại càng nuốt sâu vào.

Hay chân Chu Tử Thư kéo căng, bụng nhỏ kịch liệt căng thẳng, đẩy eo về phía trước vài cái, bắn hết tinh dịch của chính mình vào trong miệng Ôn Khách Hành.

"Ngươi..." Chu Tử Thư suyễn khí, nhìn thấy yết hầu Ôn Khách Hành động đậy, hắn thế mà lại nuốt xuống.

"...... Vô sỉ!" Chu Tử Thư hận không thể chui xuống khe đất, nhìn thấy khoé miệng Ôn Khách Hành còn có một sợi chỉ trắng, y vẫn còn giữ nguyên tư thế ngồi quỳ, bị Ôn Khách Hành nâng người ôm lấy eo nhỏ, sau đó cúi người ngậm lấy đầu nhũ ở ngực.

"Nơi này dựng lên cao như vậy, là cũng muốn được ta hầu hạ đúng không?"

Chu Tử Thư quay mặt đi, thân thể lại không nghe lời ngã xuống phía sau, vững vàng được khuỷu tay Ôn Khách Hành đón lấy.

Dương vật đã sớm vận sức chờ phát động của Ôn Khách Hành đã chống ở nơi hậu huyệt y, dịu dàng lại chậm rãi tiến vào.

Người trong lòng phát ra tiếng rên rỏ khó nén, có lẽ vừa trải qua cao trào khiến y hoàn toàn thả lỏng, Chu Tử Thư thật sự không có cảm giác không thoải mái nào cả. Y cũng từng nghe nói nếu Khôn trạch bị đánh dấu giao hợp cùng Càn nguyên khác sẽ rất thống khổ, y nguyện ý chịu đựng vì Ôn Khách Hành, nhưng bây giờ lại không hề thấy không khoẻ, ngược lại y càng muốn gần gũi da thịt với hắn.

Ôn Khách Hành cuối cùng đã hoàn toàn tiến vào, sau đó liền rút ra, hắn chống hai tay trên giường ôm lấy Chu Tử Thư trong khuỷu tay, cố ý muốn nhìn phản ứng của y.

Mỗi một lần côn thịt chậm rãi phá vỡ vách trong, vừa vào đến chỗ sâu bên trong đã rút ra, dương vật ra khỏi huyệt khẩu hồng phấn lại cắm vào, Chu Tử Thư bắt đầu cảm thấy như đang ở sa mạc, bị tra tấn dần dần khiến cổ họng khát khô, càng "uống" càng khát.

Đôi chân thon dài chắc nịch quấn bên hông Ôn Khách Hành, Chu Tử Thư vỗ vỗ lưng hắn, đôi mắt muốn nói lại thôi nhìn chằm chằm hắn.

"Tử Thư nhìn ta làm gì?"

"Ta không đau."

Khoé miệng Ôn Khách Hành nhếch lên, "Ta dịu dàng chút, ngươi không thích sao?"

Gương mặt Chu Tử Thư ửng hồng, muốn nói lại thôi, thật sự không nhịn được nữa đành phải thấp giọng khẩn cầu, "Ngươi dịu dàng ở đâu, rõ ràng là đang tra tấn ta..."

Ôn Khách Hành vừa đẩy eo, đâm tiến vào miệng khoang sinh sản của y, sau đó cọ xát ở chỗ kia, nghe được Chu Tử Thư rên lên mới nói, "Vậy ngươi muốn ta làm thế nào?"

Dương vật thô dài lập tức dừng lại bất động ở vách trong, hai tay Chu Tử Thư ôm lấy cổ Ôn Khách Hành, nói câu gì đó gần như không thể nghe rõ được.

"Cái gì?"

"... Nhanh một chút."

Ôn Khách Hành thấp giọng cười rộ lên, dương vật chôn trong cơ thể y rốt cuộc lại bắt đầu tàn nhẫn di chuyển, Chu Tử Thư phát ra tiếng rên rỉ ngân dài, đùi kẹp lấy hông hắn run rẩy.

Cây đinh ở ngực vẫn còn ẩn ẩn đau đớn, nhưng đã bị khoái cảm che lấp, giống như nỗi đau đơn kia cũng kích thích tâm trí y, khiến y không nén được rên rỉ thành tiếng.

"Ưm... A... Dùng thêm lực..."

Ôn Khách Hành chưa từng thấy qua Chu Tử Thư chủ động như vậy, cây đồ vật ở bên trong trực tiếp to thêm vài phần.

Quy đầu cực đại nhiều lần đâm vào miệng khoang sinh sản đóng chặt, đâm đến nức Chu Tử Thư rên rỉ liên tục, tiếng nước mập mờ truyền đến bên tai, là âm thanh quấy phá mỗi lần miệng khoang sinh sản bị xỏ xuyên khiến xuân thuỷ tràn ra.

Hai chân đang kẹo chặt bên hông Ôn Khách Hành không tự chủ mà mở ra càng rộng, Chu Tử Thư theo bản năng ôm lấy hai chân, để cho Ôn Khách Hành tiến vào càng sâu.

"Tử Thư, muốn ta tiến vào càng sâu sao?"

Ôn Khách Hành vừa đưa đẩy vừa hỏi, nhìn thấy tiểu huyệt tham ăn nuốt vào côn thịt của hắn, cái miệng nhỏ nơi khoang sinh sản gắt gao hút chặt quy đầu của hắn, khiến hắn phải hơi dùng sức mới có thể rút ra.

"Muốn... A..."

Khoang sinh sản của Chu Tử Thư vốn so với Khôn trạch khác ở vị trí nông hơn, chỉ cần hơi đâm vào đã có thể tiến đến, Ôn Khách Hành thấy dáng vẻ ôm hai chân ý loạn tình mê của y, hận không thể tiến vào làm hư y.

Ôn Khách Hành khó kiềm chế, đẩy toàn bộ quy đầu vào khoang sinh sản, Chu Tử Thư cào ra vài vết máu sau lưng hắn, ngửa đầu phát ra một tiếng rên rỉ khóc nức nở.

"A... sắp hỏng rồi..."

Tuy nói như vậy, nhưng eo nhỏ của y ở dưới thân Ôn Khách Hành vẫn còn nâng lên, kẹp lấy mút vào quy đầu của hắn không buông ra, "Thật thoải mái... Ôn Khách Hành... tiếp tục..."

Nếu không phải Khôn trạch bị đánh dấu tạm thời không thể lại bị đánh dấu, tối nay dù thế nào Ôn Khách Hành cũng không nhịn được phải thành kết trong thân thể y, Chu Tử Thư bị hắn làm đến cao trào, lại nằm bò ra bị Ôn Khách Hành hung hăng xỏ xuyên từ phía sau không biết bao lâu.

Vòng eo Chu Tử Thư mềm mại, bị Ôn Khách Hành ấn dính sát xuống giường, mông lại nâng cao cao lên, đường lưng trơn bóng tạo ra một độ cong ưu nhã.

Sự dịu dàng lúc ban đầu của Ôn Khách Hành đã sớm không còn nữa, bởi vì thân cao chân dài, Chu Tử Thư lại mềm mại nằm trên giường, vậy nên mỗi lần tiến vào đều đẩy mông Chu Tử Thư lên, khiến cho đầu gối y không thể chạm xuống nệm giường, bờ mông cong của Chu Tử Thư bị đâm đỏ bừng, theo động tác qua lại của hắn mà nảy lên.

Chu Tử Thư đã cao trào vài lần, bây giờ thân thể vô cùng mẫn cảm, mỗi lần Ôn Khách Hành cắm vào đều khiến y không nén được run rẩy, lúc rút ra lại kéo theo nước dịch từ tiểu huyệt, chảy xuống dọc theo đùi y.

"Hức..."

Chu Tử Thư túm láy chăn, nước mắt không chịu khống chế mà chảy ra, cảm giác cao trào liên tục khiến y dục tiên dục tử, điểm mẫn cảm yếu ớt không ngừng bị động chạm, khiến y cảm thấy bản thân sắp phát điên rồi.

Ôn Khách Hành tuy không làm thành kết trong khoang sinh sản của y, nhưng mỗi lần cao trào đều bắn ở bên trong, bây giờ Chu Tử Thư vừa ướt vừa dính, bạch trọn hỗn độn với nước dịch, bị côn thịt đâm vào phát ra tiếng bạch bạch dâm mỹ, Ôn Khách Hành nhìn Chu Tử Thư bị hắn làm thành một mảnh hỗn độn, trong lòng có một loại thoả mãn không nói nên lời.

"Hức... đừng... không được..."

"Tử Thư, đêm nay ngươi khác ngày thường rất nhiều, vừa ngoan ngoan vừa càn rỡ, tiếng kêu so với lúc trước càng quyến rũ, nơi đó còn hút chặt ta, khiến ta làm sao có thể ngừng được..."

Chu Tử Thư xoay đầu, hung hăng trừng hắn một cái, "Câm miệng... A..."

Ôn Khách Hành cười nhẹ, lại thấy được Chu Tử Thư ngày thường, càng thêm yêu thương, "Tử Thư..."

Xỏ xuyên như bão táp càng thêm kịch liệt, Ôn Khách Hành vòng tay đến trước người Chu Tử Thư, cầm lấy dương vật y, ngón cái quen thuộc xoa nắn quy đầu.

"A... ưm..."

Chu Tử Thư kịch liệt run lên, sau đó hậu huyệt xoắn lấy gắt gao côn thịt của Ôn Khách Hành, run rẩy vài lần đã tới cao trào.

Ôn Khách Hành cũng không muốn nhẫn nhịn, cuối cùng ra sức đâm mấy chục lần vào trong tiểu huyệt ấm áp, cũng lên đỉnh cao trào.

Ôn Khách Hành cúi người bao bọc ôm lấy Chu Tử Thư, hôn nhẹ lên lỗ tai y. Chu Tử Thư cạn kiệt tinh lực ghé vào trên giường, vô thức phát ra tiếng ngâm khẽ dư vị sau cao trào.

"Còn hừ hừ nữa ta sẽ nhịn không được."

Chu Tử Thư nhịn xuống, quay về phía sau hung hăng đánh lên khuỷu tay hắn, nghe thấy Ôn Khách Hành rên rỉ một tiếng vì ăn đau.

"Ta trêu ngươi thôi, ngày mai chúng ta phải đi Thần Y Cốc, đêm nay nghỉ ngơi sớm một chút."

Chu Tử Thư quả thật vừa mệt vừa buồn ngủ, nhưng y bỗng dưng nhớ tới một việc.

"Ôn Khách Hành, trước kia ngươi thật sự chưa từng lêu lổng với Khôn trạch khác?"

Ôn Khách Hành đột nhiên bị thẩm tra, sửng sốt một chút, "... Cái gì gọi là lêu lổng, ta nào có từng lêu lổng!"

"Vậy ngươi sao làm chuyện đó thuần thục như vậy?"

"Chuyện, chuyện gì?"

Ôn Khách Hành cũng không biết vì sao, rõ ràng bản thân hắn rất trong sạch, nhưng bị Chu Tử Thư hỏi lại không hiểu sao thấy chột dạ.

"Chính là... là chuyện hầu hạ người khác đó."

Chu Tử Thư nói xong, vùi mặt vào trong chăn, nghe thấy Ôn Khách Hành thấp giọng cười phí sau y.

"Tử Thư, ngươi lại ghen sao?" Nói xong, vặn bả vai Chu Tử Thư muốn y xoay lại, nhưng Chu Tử Thư không chịu.

"Ta chỉ hỏi thôi... Ta mới không phải người keo kiệt như vậy, dù sao Khôn trạch ở Thừa Ân Tự các người đều muốn được gả cho vương công quý tộc, ai lại coi trọng ngươi, chỉ chơi chơi với ngươi thôi."

Ôn Khách Hành cảm thấy bản thân hình như đang bị mắng, nhưng lại không thể tức giận được, cười nói, "Đúng, bọn họ sao nhìn vừa mắt ta chứ, chỗ tốt của ta chỉ có Tử Thư biết."

Chu Tử Thư thẹn thùng nở nụ cười, cảm thấy miệng vết thương cũng không quá đau nữa.

"Nhưng ta không được người khác thích, vì sao Tử Thư lại coi trọng ta nhỉ, Tử Thư, ngươi thật sự rất yêu ta."

Chu Tử Thư cười mắng một tiếng, kéo chăn che lại mặt không thèm để ý đến hắn, Ôn Khách Hành xốc chăn lên chui vào, vòng tay kéo y vào lòng, không làm phiền y nữa, hai người liền ngủ.

Một đêm này, Chu Tử Thư không gặp ác mộng dây dưa.

——————-

Chương trước: 😭😭😭
Chương này: 🤤🤤🤤

Ôn quỷ súc vẫn mãi là quỷ súc không sửa cái nết được, hết ngược rồi, giờ đi chữa đinh, dĩ nhiên là HE =)))))))))))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro