🍯6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tuy rằng chỉ mới biết nhau một đêm —— mà chắc cũng không thể gọi là quen biết, Chu Tử Thư đã cảm thấy Ôn Khách Hành là một người rất trần tục, rất mang hương vị cuộc sống. Khi hắn ôm anh huyên thuyên về tiệm gà rán ở Thành Đông có thịt gà mềm mọng mà sốt tương cũng ngọt ngào đậm vị, về quán đồ Thái thơm lừng trên phố mua sắm chuyên chặt chém du khách khiến thực khách dù đầu lưỡi đã cay tê tái vẫn không thể ngừng ăn, về hàng bánh ngọt ở Lão Thành ngay cả biển hiệu cũng không có nhưng lại ngon miễn bàn, Chu Tử Thư thật sự đã sinh ra ảo giác rằng họ đã quen nhau tự kiếp nào.

Nhưng những người quen lâu năm của Chu Tử Thư cũng sẽ không kể anh nghe những điều vụn vặt này.

Chu Tử Thư buông ly hồng trà đã vơi một nửa. Vòng tay ra sau ôm lấy cổ Ôn Khách Hành, anh nằm trên người hắn, lại nắm tay Ôn Khách Hành đặt trên phân thân của chính mình.

"Giúp anh sờ chút đi."

Anh nói sờ, Ôn Khách Hành tất nhiên chỉ dám sờ, chẳng qua lòng đã vui như mở cờ khó có thể kiềm chế. Tuy A Nhứ không nói gì thêm, nhưng tư thế đã chủ động hơn nhiều.

Thân dưới hai người chồng lên nhau, thân trên lại tách ra. Chu Tử Thư sợ đè nặng Ôn Khách Hành nên đã lót thêm gối ở dưới đầu, Ôn Khách Hành hơi cúi người là có thể hôn anh.

Nhưng Ôn Khách Hành không dám, hắn chỉ dè dặt tìm hiểu hoàn cảnh gia đình Chu Tử Thư.

"Nhà có đứa em trai, học Nhân chủng học, rất bận, thỉnh thoảng có về thăm anh." Chu Tử Thư chỉ nhắc đến Tần Cửu Tiêu.

Ôn Khách Hành vội vàng kéo A Nhứ vào lòng, nói chính mình không nên hỏi.

"Anh cũng biết cha mẹ em đều là bác sĩ đấy thôi?" Chu Tử Thư thật ra không để bụng.

Không biết nói gì hơn, Ôn Khách Hành chỉ có thể chậm rãi đưa đẩy, êm ái luồn tay xoa nắn bé cưng của Chu Tử Thư, rồi nghiêng đầu ngậm lấy dái tai anh. Động tác của hắn dịu dàng, ánh mắt Chu Tử Thư cũng dần dần mê ly. Anh cứ thế rầm rì đứt quãng, hưởng thụ từng đợt tê dại truyền đến từ eo dưới.

Kì thực Ôn Khách Hành vô cùng muốn nắm lấy hông Chu Tử Thư tàn nhẫn xỏ xuyên, vui sướng đầm đìa một hồi, nhưng giờ phút này hắn biết rõ phải làm thế nào mới có thể khiến bản thân ở lại. Lưu lại đến ngày hôm sau.

Ngón tay hắn vân vê đầu nhũ Chu Tử Thư, ngón trỏ cùng ngón giữa kẹp hạt đậu ngắt khảy nhè nhẹ. Chu Tử Thư rốt cuộc không kiềm được tiếng nức nở nghẹn ngào, Ôn Khách Hành lập tức cuốn lấy cánh môi anh.

"Xem ra A Nhứ thích thế này."

Hắn không cần thầy dạy cũng hiểu đặt tay lên vùng đáy chậu của Chu Tử Thư. Tình cảnh Chu Tử Thư hiện tại cũng thật gian nan, hậu huyệt ăn một cây, đằng trước bị người sóc lọ, xương cụt ở eo bị vỗ về thư thái, hông còn chưa kịp nâng lên thì đầu vú đã bị đùa nghịch mút mát.

Cũng may động tác của Ôn Khách Hành hết sức nhẹ nhàng, đầu lưỡi chỉ đè ép nhũ hoa lăn tròn đảo quanh, chèo kéo đến khi nụ hoa đứng thẳng. Chu Tử Thư mụ mị trước từng đợt khoái cảm ập tới, nửa thân trên rướn cao dâng đến tận miệng Ôn Khách Hành.

Anh nhìn thấy Ôn Khách Hành nửa nằm trong ngực mình ngước mắt – ánh mắt sáng như sao, lại chất chứa nỗi cô đơn không nói nên lời. Qua tủ kính, Chu Tử Thư từng bắt gặp hình ảnh Ôn Khách Hành dọn quán về nhà không chỉ một lần, nhưng cũng không cún con đáng thương đến mức này.

"Quấn cái kiểu này không thấy mệt hả?" Chu Tử Thư thở hắt ra, đùi càng rộng mở để Ôn Khách Hành có thể bò lên trên. Đợi đến khi hắn cắm vào từ phía chính diện, Chu Tử Thư mới câu lấy cổ hắn, ấn đầu cún đến trước ngực mình.

Ôn Khách Hành liếm láp đầu ngực Chu Tử Thư. Cảm nhận được anh run rẩy, hắn liền đổi sang cách hỏi khác.

"A Nhứ... Đêm nay em có thể ở lại nữa không?"

"Ngày mai chính là Trung thu, em chắc chưa?" Ôn Khách Hành đợi mãi vẫn không thấy Chu Tử Thư trả lời, đang chuẩn bị giã anh nhắc nhở thì cảm nhận được cánh tay ngọc của mĩ nhân ôm siết chính mình, "Phải nghĩ cho kỹ, nhỡ đâu anh không phải người tốt?"

"Chỉ tính việc đêm hôm qua anh đồng ý cho em ở lại, dù anh có là người xấu thì em cũng muốn theo anh." Ôn Khách Hành không thể tả nổi cảm xúc của bản thân trong tích tắc Chu Tử Thư lắc đầu từ chối khi hắn gọi một ly Chính Sơn Tiểu Chủng, còn có khoảnh khắc Chu Tử Thư cho phép hắn buổi tối ngủ lại nơi này. Hắn không ngại móc tim cho mĩ nhân trước mắt xem.

Hắn nói chính mình thích nhất A Nhứ, không phải là lời đường mật trên giường dỗ ngọt mĩ nhân. Trong suốt ba mươi năm cuộc đời, Ôn Khách Hành hắn chưa từng thích ai đến như vậy.



(hết chương 6)



___

Cho những ai k get dc, tư thế là A Nhứ đang ngồi trong lòng Ôn Ôn rồi sau đó nằm ngửa đè ra luôn 👌👌

Hoặc chỉ mình toi k get đc trời ạ :))))) xếp hình cái kiểu gì mịt mủi quá

Hoa tay có hạn, mĩ thuật ng que thôi nhé... tỉ lệ hơi sai sai nhưng mà vàng là A Nhứ, xanh là Ôn Ôn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro