Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kiếp I: Ôn Khách Hành x Chu Tử Thư
( Quỷ Chủ Quỷ Cốc) ( Trang chủ Tứ Quý Sơn
Trang)

Câu chuyện được bắt ở núi Thiên Nhai, nơi mà Quỷ Cốc Cốc Chủ đang bị đám người danh môn chính phái vây quyét. Chúng không ngừng cười nói, cười nhiều nhất có lẽ là Triệu Kính. Chính hắn đã gián tiếp hại chết cha mẹ y, và mượn tay đồ đệ của Cao Sùng để giết hắn.

Sau khi hắn đã đạt được mục đích của mình, hắn đã cướp luôn vị trí Minh Chủ, được mọi người tôn kính gọi hắn là Triệu Minh Chủ . Ôn Khách Hành đang đứng bên dưới đánh nhau với mấy tên không biết tự lượng sức.:" Ôn huynh đệ, nghe ca đây khuyên một câu đừng gắng gượng làm gì. Khoanh tay chịu trói đi, ta còn có thể suy nghĩ lại cho ngươi chết toàn thấy".

- Nếu ông đây nói không thì sao?

- Ôn đại ma đầu, ngươi đừng có mà rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt. Một mình ngươi làm sao có thể giết hết các đại cao thủ chứ

Lão Ôn nhếch mép cười khinh bỉ.: " Đúng là bản tọa không thể giết hết lũ đám người các ngươi. Động tới bản tọa chỉ có con đường chết. Chỉ là trong số các ngươi ai muốn chết trước, ai muốn sống". Độc Bồ Tát vừa đúng lúc bay xuống đả thương y. Y thổ huyết. Đám người đó lại hò reo:" Giết hắn... Giết hắn... "

Lão Ôn thò tay vào trong người lấy ra chìa khóa giả:" Các vị, chìa khóa võ khố ở đây. Không cần Lưu Ly Giáp gì hết chỉ cần có nó là sẽ mở được võ khố. Ta đang muốn xem xem các ngươi ai có bản lĩnh đó hay không. Giết được bản tọa chìa khóa sẽ là của các ngươi".

- Hảo! Giết hắn đi... Giết chết hắn đi...

Hạt Vương nói : "Ôn Cốc Chủ, ngươi chỉ cần giao ra chìa khóa võ khố là chúng ta có thể sẽ cho ngươi chết toàn thây ". Ôn Khách Hành quay sang nhìn Trương Thành Lĩnh, đệ tử đầu tiên mà Chu Tử Thư thu nhận:" Thành Lĩnh, ta... "

- Ôn Khách Hành, ngươi lừa sư phụ ta thảm quá!

Ôn Khách Hành gấp cây quạt lại, nhìn Thành Lĩnh:" Bỏ đi, ta không nên đụng tới Trương Gia. Trương Gia cũng không có thù oán gì với phụ mẫu ta. Thành Lĩnh, con hãy giết ta báo thù cho Trương Gia đi. Ta tuyệt đối không đánh trả".

Thấy Thành Lĩnh định chạy xuống, Thẩm Thận đứng bên cạnh giữ chặt, không cho thằng bé xuống:"Thúc bỏ con ra".

- Thành Lĩnh, lời của ma đầu mà con cũng tin sao?

- Ngươi gạt người.

- Thành Lĩnh, ta không lừa con. Ta tuyệt đối sẽ không đánh trả đâu

- Ta... Ngươi lừa sư phụ ta thật thảm quá.

Tiếng nói của Chu Tử Thư từ đâu vọng tới:" Đệ ấy không lừa ta". Người ấy dang tay bay từ trên xuống đi tới nhìn Lão Ôn rồi quay ra nói với Thành Lĩnh:" Thành Lĩnh, con tin tưởng sư phu không"? Ôn Khách Hành đứng dưới nhìn Chu Tử Thư:" Chu Tử Thư, ta thân là Quỷ Chủ để ta sống ắt sẽ gây họa nhân gian. "

Nghe thấy vậy, Chu Tử Thư quay lưng lại nhìn y khẽ cười. Không nói nhiều, y liền dang tay bay xuống với Ôn Khách Hành nhìn thẳng vào đôi mắt người, nói một câu.:" Đệ là người của ta".

Rồi đưa tay ra sau lưng rút ra Bạch Y Kiếm, Triệu Kính đứng trên nói:" Chu huynh đệ, ngươi bỏ tối theo sáng, hơn nữa ta và sư phụ ngươi còn từng là bằng hữu nên chúng ta sẽ không đụng tới ngươi"

Nghe thấy lời nói đó của Triệu Kính, Lão Ôn liền bật lại một câu:" Gian tặc nhà ngươi không đủ tư cách nhắc đến sư phụ ta và A Tự". Nói xong đồng thời cũng xòe quạt vẫn còn dính máu, đồng sinh đồng tử với Chu Tử Thư.

- Đừng nói nhiều, một người lên hay tất cả cùng lên

Đúng lúc đó, Diệp Bạch Y từ trên trời bay xuống:" Nghịch tử. Ôn Khách Hành, ta đã nói rồi nếu còn để ta gặp lại ngươi trên giang hồ ta sẽ lấy mạng ngươi."

- Hảo! Vậy ta xem ngươi có bản lĩnh đó không?

Nói rồi Diệp Bạch Y phi kiếm tách hai người họ ra. Mỗi người ngả sang một bên, Diệp Bạch Y xuống dưới đánh nhau với Ôn Khách Hành. Vô Thường Quỷ, Hắc Vô Thường và Quỷ Vui Vẻ cũng từ đâu xuất hiện đánh nhau với Chu Tử Thư. Hai bên đánh nhau ác liệt, vốn dĩ Ôn Khách Hành không phải đối thủ của Diệp Bạch Y. Võ công của y đã đến cảnh giới không ai đấu lại. Trong lúc đang đánh nhau vớ Diệp Bạch Y, Lão Ôn không may bị thương.:" Diệp Tiền Bối, để con giúp người... "

Lão Ôn từ xa nhìn thấy Thành Lĩnh đang chạy Lưu Vân Cửu Công Bộ xuống y liền nói:" Thành Lĩnh nguy hiểm, đừng lại đây". Chu Tử Thư nghe thấy tiếng của Ôn Khách Hành cũng quay ra nhìn:" Thành Lĩnh... "

Trương Thành Lĩnh đồng thời bắn ra Vũ Đả Ba Tiêu Châm. Vũ khí mà Chu Tử Thư đưa cho để phòng thân, bắn ra chúng ngực Ôn Khách Hành, y bị đánh ngã xuống vực. Chu Tử Thư nhìn thấy liền gọi tên người:" Lão Ôn... ". Sau đó chạy tới gần bờ vực :" Lão Ôn... "

Lão Ôn....."

Tiếng hét thất thanh của một nam tử bạch y khi nhìn thấy tâm giao tri kỷ của mình bị đánh ngã xuống núi. Người này rốt cuộc đã làm sai chuyện gì mà đến mức bị mọi người cô lập, bị những người gọi là Danh Môn Chính Phái ấy bức ép đến mức phải ngã xuống vực sâu...

" Lão Ôn, đừng mà..."

Là Bạch Y nam tử Chu Tử Thư, còn người nam tử mặc Lam y mà bị đám người danh môn chính phái ấy đánh đến mức phải ngã xuống vực là Quỷ Cốc cốc chủ Ôn Khách Hành...

" Sư Phụ....Sư Phụ... đừng mà... đừng mà Sư phụ..."

Trong khi Thành Lĩnh đang muốn chạy tới bờ vực, thì bị một cánh tay vững chắc níu kéo lại từ đằng sau :" Thành Lĩnh, con đừng qua đó, nguy hiểm lắm..." Người đó chính là Thẩm Thận, là một trong Ngũ Hồ Minh, cái gọi là danh môn chính phái.

Chu Tử Thư dù biết người tri kỷ của mình là Quỷ Cốc Cốc Chủ, thế nhưng không phải ai làm quỷ cũng đều mất đi bản tính lương thiện của mình. A Tự cũng đã từng nói với Diệp Bạch Y, Diệp Tiền Bối rằng không phải tự nhiên mà Ôn Khách Hành bước chân vào quỷ cốc, nếu không phải có người hãm hại, thì A Diễn của Chu Tử Thư cũng không đến mức phải đi vào con được ma đạo...

" A Tự, đa tạ huynh..."

Trước khi Ôn Khách Hành mất đi ý thức, trong ánh mắt tuyệt vọng ấy, có hình bóng của trái tim người.. Là hình bóng của một người nam nhân mà A Diễn mãi chấp niệm. Cho đến khi Lão Ôn nhìn thấy một thân ảnh mặc Bạch Y khác bay đến giải cứu Chu Tử Thư, cho đến khi Chu Tử Thư được cứu sông, ánh mắt tuyệt vọng ấy liền chuyển sang mãn nguyện, an lòng. Hàng mi cong và dài ấy cũng dần dần nhắm lại, rồi lặng lẽ rơi xuống vực sâu.......

Diệp Bạch Y khi đã cứu sống được Chu Tử Thư lên đến trên đỉnh núi. Đến lúc này, người được gọi với cái danh Thủ Lĩnh Thiên Song ấy, thật sự đã đạt đến giới hạn của sự chịu đựng...
A Tự quay ra nhìn Thành Lĩnh bằng con mắt thù hằn, nhìn đám người đang đứng đó mà cười, mà vui, mà nguyền rủa. Tròng mắt của người đã tia lên những ánh đỏ ngầu, trong tâm chí của Chu Tử Thư bây giờ chỉ còn là sự căm phẫn, sự ức chế, thậm chí là thù hận những con người đang đứng ở đây. Chính vì đám người đó mà A Diễn của người đã ra đi mãi mãi...

Chu Tử Thư gằn giọng lên tiếng :" Đám danh môn chính phái các người, bây giờ các ngươi có thể ngửa mặt lên trời mà cười được rồi đó, có thể kê cao gối mà ngủ rồi, có thể mở tiệc rượu mà ăn mừng rồi đấy. Như vậy đã vừa lòng các ngươi rồi, không phải sao?"

Triệu Kính.. hiện tại hắn đang tại nhiệm chức Minh Chủ Võ Lâm, con người hắn khá gian xảo, thậm chí là giả tạo.. Hắn sau khi nghe được lời khích tướng của A Tự liền cười lớn :" Chu trang chủ, nếu như ngươi muốn đi theo Quỷ Chủ thì cứ tự nhiên... Dù gì hai người các ngươi không phải là một cặp ma đầu ở đây hay sao? Nếu như không nể ngươi là đệ tử của Tần Hoài Chương thì chúng ta cũng không để cho ngươi sống sót đâu?"

" Tiểu nhân...Triệu Kính, ngươi hại chết sư đệ của ta, ta ắt sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu...Tiểu Nhân đê tiện..."

Chu Tử Thư đưa tay ra sau lưng, nắm lấy Bạch Y Kiếm, mạnh mẽ rút cái " xoẹt " rồi thẳng thừng dậm chân bay lên đến chỗ của Triệu Kính. Người định một kiếm đâm chết Lão hồ ly này, nhưng những người ở đây đâu có thể để yên cho Chu Tử Thư muốn làm gì thì làm...

" Bảo vệ Minh Chủ...."

Chỉ một tiếng này thôi là cả đám đều bay ra vây quanh Chu Tử Thư...

" Sư Phụ... Các người đừng làm hại sư phụ của con.. Sư phụ..." Thành Lĩnh rất sợ sư phụ của mình xảy ra chuyện, cậu nhóc đã mất đi một người sư thúc rồi, cậu cũng không muốn mất luôn cả sư phụ :" Sư Phụ... Sư Phụ........"

Diệp Bạch Y quay ra nói :" Chu Tử Thư, ngươi vẫn còn chấp mê bất ngộ không tỉnh ra được à? Ôn Khách Hành hắn là Quỷ Cốc Cốc Chủ, hắn đã không còn là sư đệ của ngươi nữa. Ngươi cũng đừng vì hắn mà gây thêm nghiệp nữa...."

Chu Tử Thư nhếch môi cười kháy, đưa ánh mắt đỏ ửng lên nhìn Diệp Bạch Y rồi nói :" Quỷ Cốc Cốc Chủ thì đã sao? Là sư đệ của ta thì sao? Các người không xứng để phán xét đệ ấy? Nhất là người.. Diệp Bạch Y... Lẽ nào người không biết tại sao A Diễn đệ ấy phải đi vào con đường làm Quỷ Cốc Cốc Chủ hay sao? Cũng chẳng phải là do các người ban cho hay sao? Bây giờ người lấy tư cách gì để phán xét đệ ấy..."

" Tư cách gì hả? Chu trang chủ, để ta thay Diệp tiền bối nói cho ngươi biết..." Mạc Hoài Dương lên tiếng....

Diệp Bạch Y vì không muốn Chu Tử Thư tiếp tục đánh nhau với Triệu Kính nên đã bay tới đưa cả Thành Lĩnh và Chu Tử Thư đi. Tới một quán trọ nhỏ, Chu Tử Thư đã ngủ miên man 3 ngày 3 đêm. Hôm sau Chu Tử Thư tỉnh dậy, đi xuống dưới lầu thấy mọi người vẫn ngồi nói chuyện như thường ngày:" Hóa ra là mộng... Hóa ra mộng thôi... "

- Đáng lắm, hắn chết vẫn hết tội. Tên đại ma đầu này chết như vậy quá dễ dãi cho hắn rồi. Hắn có trăm nghìn lần cũng không hết tội.

Chu Tử Thư nghe xong bị kích động, ảnh hưởng tới Thất Khiếu Tam Thu Đinh, nên y đã thổ huyết. Đúng lúc gặp Cố Tương ở đó:" Đại gia, ngài không sao chứ"? Cố Tương đi tới nói với chủ quán:" Ông chủ, giao huynh ấy cho tôi đi. Huynh ấy là bằng hữu của tôi. Ông có thể yên tâm giao huynh ấy và thằng nhóc trên lầu cho tôi. "

Cố Tương thầm nghĩ:" May là ta chưa từng lộ diện ngoài giang hồ, nên ít ai biết ta là Vô Tâm Tử Sát. Mà cũng may là Diệp Bạch Y không có đây, ta phải nhanh chóng đưa họ về Tứ Quý Sơn Trang".

Một lúc sau, khi Chu Tử Thư tỉnh lại thấy mình đang ở Tứ Quý Sơn Trang, quay sang thấy A Tương đang ngồi khóc, chắc hẳn là nàng ấy đã biết chuyện của Ôn Khách Hành, thấy Chu Tử Thư đã tỉnh, cô liền gạt đi nước mắt đi nấu cháo cho Chu Tử Thư. Thành Lĩnh bước vào trong:" Sư phụ, người tỉnh rồi, người làm con lo quá".

Chu Tử Thư không để tâm tới Thành Lĩnh, quay sang nói với hắn một câu:"Uổng công ta coi ngươi là đồ đệ, uổng công cho sư thúc thương ngươi như vậy? Ngươi như vậy cũng xứng làm đệ tử của Tứ Quý Sơn Trang ta hay sao?"

- Sư phụ, con...

Chu Tử Thư chỉ tay ra ngoài cửa:" Trương Thành Lĩnh, ngươi ra ngoài quỳ ở đó cho ta. Suy ngẫm lại việc mà ngươi vừa mới làm với huynh ấy đi. Ngươi cút ra ngoài, ta không muốn nhìn thấy mặt ngươi. Ra ngoài..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro