☂Chương 11☂

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi Từ Thanh Nhiên đang ăn bánh mì, cậu bỗng dừng lại.

Dù không quen biết người này, cậu vẫn cố gắng che giấu ánh mắt và bình tĩnh giải thích:

"Xin lỗi, dạo gần đây có quá nhiều chuyện xảy ra, tôi đã quên nhiều thứ."

Người đàn ông không tỏ ra quá thất vọng, có lẽ đã đoán trước được câu trả lời này.

"Quả thật đã xảy ra rất nhiều chuyện, sau khi mẹ của cậu qua đời, chúng ta đã không gặp lại. Cậu không nhớ tôi cũng là điều bình thường."

Người đàn ông trông chỉ lớn tuổi hơn Từ Thanh Nhiên một chút, nhưng vẫn mỉm cười vui vẻ:

"Nhìn cậu bây giờ đã trưởng thành rồi, lớn lên trông rất giống mẹ. Để tôi tự giới thiệu, tôi là Thích Cung Khiêm."

Thấy Từ Thanh Nhiên còn nghi ngờ, Thích Cung Khiêm tiếp tục bổ sung:

"Tôi là người mà cậu và mẹ đã cứu dưới cơn mưa lớn khi còn nhỏ. Sau đó, cậu của cậu đã nhận nuôi tôi, vì vậy hiện tại cậu có thể coi tôi là anh họ của cậu."

Từ Thanh Nhiên bỗng nhớ lại một số hình ảnh.

Trong cơn mưa lớn đêm đó, một người phụ nữ ôm một đứa trẻ khoảng bốn năm tuổi, gặp một cậu bé gầy gò, ướt sũng ngồi xổm ở đầu ngõ, không có nơi nào để về.

Cậu bé gầy gò đó chỉ còn da bọc xương, trên người đầy vết thương.

Dù bản thân cũng run lẩy bẩy vì lạnh, nhưng trong lòng vẫn giữ chặt một thứ trông như một con mèo nhỏ.

Từ Thanh Nhiên vờ như bừng tỉnh và hỏi:

"Tôi nhớ rồi, con mèo đó có khỏe không?"

Thích Cung Khiêm cười đáp: "Khỏe lắm, nó hiện tại đang nhảy nhót tung tăng. Tôi và nó đã cùng làm vài nhiệm vụ ở Ác Tháp như dọn dẹp lũ 'ma quỷ'."

Từ Thanh Nhiên: ?

Thế giới này đã phát triển đến mức mèo cũng có thể chiến đấu với những sinh vật ngoài hành tinh sao?

"...... Gần đây tôi có nghe nói về điều đó."

Thích Cung Khiêm bỗng nhiên lên tiếng.

"Tôi đã nói từ lâu rằng Lục Thành không phải là người tốt, nhưng cậu vẫn cứ bám lấy hắn."

Nhắc đến Lục Thành, vẻ mặt của Thích Cung Khiêm trở nên nghiêm túc hơn, ánh mắt lộ ra một chút trào phúng.

Từ Thanh Nhiên gật đầu đồng tình: "Anh nói đúng, bây giờ tôi đã tỉnh táo hơn rồi."

Nhưng vì quá khứ của Từ Thanh Nhiên gắn bó mật thiết với Lục Thành, Thích Cung Khiêm không hoàn toàn tin tưởng lời nói của cậu, hắn nghiêm túc nói:

"Thực ra, tôi đến Ác Tháp lần này với mục đích học tập và quan sát, chủ yếu là để điều tra một vụ việc."

Sau khi ngừng lại một chút, Thích Cung Khiêm tiếp tục:

"Vụ việc này liên quan đến cái chết của mẹ cậu."

Mẹ của Từ Thanh Nhiên, Thích Thịnh Tuyết, là con gái duy nhất của nhà họ Thích.

Cô từ nhỏ đã được yêu thương vô điều kiện, lớn lên trong sự chăm sóc của gia đình, là người hiền lành và lễ phép.

Ngay từ khi còn trẻ, cô đã thi đậu tiến sĩ và trở thành thành viên của đội ngũ nghiên cứu linh hồn của đế quốc.

Cô qua đời khi Từ Thanh Nhiên mới bảy tuổi, nguyên nhân được cho là vì áp lực nghiêm trọng dẫn đến tự sát.

Tuy nhiên, Thích Cung Khiêm, dù chỉ gặp mẹ cậu khi còn nhỏ, đã nhận thấy cô là một người lạc quan, tích cực từ cách cô nói chuyện và thái độ đối với cuộc sống.

Mặc dù phải đối mặt với cú sốc lớn, cô vẫn giữ vững tâm lý chú trọng vào sự nghiệp và con cái.

Cô yêu thương Từ Thanh Nhiên rất nhiều, làm sao có thể bỏ rơi hắn khi còn nhỏ, đặc biệt khi biết chồng mình có người khác bên ngoài, để hắn phải tự mình đối mặt với cuộc sống?

Vì vậy, Thích Cung Khiêm nghi ngờ có điều gì bất thường và đã âm thầm điều tra nhiều năm.

"Gần đây tôi phát hiện ra một bệnh nhân tâm thần ở Ác Tháp, người này từng là công nhân dưới một chi nhánh của công ty thuộc gia đình cha cậu."

"Tôi đã cho hắn xem ảnh của mẹ cậu sau khi xem hắn đã thừa nhận năm đó hắn bị mẹ kế và cha cậu xúi giục."

Từ Thanh Nhiên nhớ ra điều gì đó và do dự hỏi:

"Anh nói bệnh nhân tâm thần đó là một người đàn ông?"

"Đúng vậy."

"...... Có phải kiểu tóc Địa Trung Hải không?"

Thích Cung Khiêm ngạc nhiên: "Cậu đã gặp hắn?"

Từ Thanh Nhiên im lặng.

Thích Cung Khiêm tỏ ra kích động trước phản ứng của cậu.

Cái loại trùng hợp kỳ lạ này quả thật có phần huyền bí.

Máy truyền tin của Thích Cung Khiêm đột nhiên vang lên.

Hắn ấn nút để nghe với vẻ mặt xin lỗi, nói:

"Tôi phải đi rồi."

"Dù sao thì cậu cũng nên cẩn thận với người trong nhà, đặc biệt là mẹ kế của cậu."

"Nguyên nhân cậu kém cỏi như vậy chính là vì bà ta đã âm thầm hạ dược mẹ cậu trong lúc mang thai, khiến tinh thần của cậu bị tổn thương nghiêm trọng trước khi sinh ra, làm cho cậu không thể phát triển bình thường như những đứa trẻ khác."

"Cũng khiến mẹ cậu sức khỏe ngày càng yếu, thường xuyên ốm đau, cuối cùng không thể tiếp tục công việc"

Thích Cung Khiêm nói.

Từ Thanh Nhiên nhai miếng bánh mì, trong đầu đang suy nghĩ.

Không thể tưởng tượng được người mẹ kế trông có vẻ hiền lành lại có thể tàn nhẫn đến mức đó.

Nếu là kẻ thù, sau này có thể không cần phải kiêng nể gì nữa.

Cảm ơn Thích Cung Khiêm xong, Từ Thanh Nhiên vội vã rời đi.

Vừa ăn xong miếng bánh mì, ông lão hàng xóm, người ngày nào cũng gọi tìm vợ, bỗng ngồi xổm ở góc phòng giam, gọi cậu vài tiếng.

Sau đó, ông ta cẩn thận hỏi:

"Cháu bé, cháu có thấy vợ của tôi đâu không?"

Từ Thanh Nhiên tiến lại gần để xem, nhớ ra ông lão này là một E hình giả.

Dù vậy, ông ta không còn vẻ mạnh mẽ của một E hình giả nữa, đôi mắt đã mờ đục.

Chỉ khi nhắc đến vợ, ánh mắt mới hơi sáng lên.

"Vợ của tôi rất đẹp, tôi thích nhất là đôi mắt màu xanh của bà ấy, trông giống như nước biển vậy."

Nghe vậy, Từ Thanh Nhiên bỗng nhớ đến vị thẩm tra quan, không nhịn nổi cười.

Cậu lẩm bẩm: "Chắc chắn đã gặp rồi, nhưng anh ta đã bỏ tôi vào nơi quái quỷ này."

Ông lão hừ một tiếng, vẻ mặt kiêu ngạo:

"Cháu nói dối, vợ của tôi đã không còn nữa."

Nói xong, ông ta nước mắt lưng tròng: "Vợ tôi đã chết... Bà ấy đã chết rồi..."

Ông lão vừa nói vừa cô đơn ngồi xổm ở góc phòng, môi khô nứt, lẩm bẩm không ngừng:

"Nếu lúc trước tôi chịu nghe lời bọn họ thì tốt rồi... Ô ô... Bà ơi, bây giờ tôi phải làm sao đây..."

Từ Thanh Nhiên đứng ở cửa phòng giam, cúi đầu không nói gì trong khi ăn hết bánh mì. Sau đó, cậu bổ sung thêm:

"Nếu ông không chịu câm miệng, thì sớm muộn gì cũng chết."

Ông lão: "......"

Lại nâng tay lên, che kín miệng mình. Hôm nay, cuối cùng cũng có được chút yên tĩnh.

Trong thời gian ở một mình trong phòng, ban ngày Từ Thanh Nhiên thường bị dẫn ra ngoài để tham gia các hoạt động như nghe giảng từ các chuyên gia tâm lý, tham gia trò chơi nhỏ, rèn luyện sự kiên nhẫn cũng như sức chịu đựng.

Những công việc này do ác tháp yêu cầu, nhưng cậu phải gánh vác nhiều hơn so với người khác.

Mới đầu, cậu cảm thấy khó chịu, nhưng khi bắt đầu làm quen, cậu nhận ra đây thực sự là cơ hội tốt để rèn luyện cơ thể.

Cậu phải cảm ơn Ác Tháp vì đã cung cấp khóa huấn luyện miễn phí.

Gần đây, cậu không còn gặp lại thiếu niên gây chuyện ở nhà ăn. Nghe nói, vì lãng phí thức ăn, thiếu niên đó bị phạt một roi và giờ vẫn chưa xuống giường được.

Sau mười mấy ngày vào Ác Tháp, bọn họ chuẩn bị cho lần đánh giá đầu tiên.

Cuộc kiểm tra bao gồm nhiều khía cạnh, từ tâm lý không ổn định, bi quan, tự hại bản thân, đến xu hướng bạo lực, cảm xúc bất ổn và dễ nổi giận.

Nếu có thể đạt thành tích tốt trong các khía cạnh này và hành xử đúng mực, thì sẽ được coi là người không nguy hiểm và có thể sớm rời khỏi đây.

Trong văn phòng, tháp trưởng vui vẻ nhìn người đang ngồi trên ghế sofa đối diện.

"Đình Dục, hôm nay cậu thế nào?"

Tháp trưởng hỏi, nụ cười trên mặt càng rạng rỡ, không giấu nổi sự vui vẻ.

Thẩm Đình Dục cúi đầu thao tác máy truyền tin cá nhân, vừa xử lý tin tức, vừa gật đầu hỏi lại:

"Tháp trưởng quan tâm tôi như vậy, có phải là muốn tôi hỗ trợ cái gì không?"

Tháp trưởng vẫy tay, cười đáp: "Ôi, không cần đâu, nơi này có nhiều nhân viên công tác như vậy, tôi không muốn làm lãng phí thời gian quý báu của cậu."

Thẩm Đình Dục cười nhẹ, đứng dậy đặt túi dụng cụ quan trắc lên bàn trà:

"Đây là đồ của các ngài."

"À, đây không phải là học sinh may mắn mà cậu nói đến sao?"

Tháp trưởng nhướn mày

"Nói về cậu học sinh này, thực sự không phải là người dễ tiếp cận."

"Hôm nay là kỳ kiểm tra sơ bộ từ khi vào tháp, thành tích của cậu ta khá ấn tượng, cậu muốn xem thử không?"

Nói xong, tháp trưởng không đợi Thẩm Đình Dục trả lời, liền đứng dậy đi đến bàn làm việc của mình, từ máy tính lấy ra một giao diện số liệu.

Tháp trưởng chuyển màn hình trực tiếp cho Thẩm Đình Dục, rồi từ trên bàn lấy một chồng tài liệu dày, đưa cho hắn:

"Đây là bài thi viết của cậu ta. Dù có nhiều lỗi chính tả, nhưng thành tích... thực sự không tồi."

Khi Thẩm Đình Dục nhận bài thi, ánh mắt hắn dừng lại trên màn hình, đặc biệt chú ý đến cấp bậc tinh thần trì của Từ Thanh Nhiên tại Ác Tháp.

Hắn hỏi: "Tôi nhớ rõ Từ thiếu gia là một trong những người có thể chất kém nhất ở trận doanh Ngân Long, tinh thần trì của cậu ta là cấp F thấp nhất. Giờ sao lại lên cấp B?"

Tháp trưởng cười khẽ.

"Đúng vậy, chúng tôi cũng thấy ngạc nhiên. Nhưng nếu nghĩ tới cậu, mọi chuyện có thể được giải thích."

Thẩm Đình Dục trước đây được đo lường là có thiên phú cực cao cấp 3S trong định hình linh hồn.

Khi chưa đến 10 tuổi, linh hồn của hắn được xác định là thuộc dạng E, và đã có tinh thần trì vượt mức bình thường.

Vì vậy, đế quốc luôn rất cảnh giác với hắn, bởi một sai sót nhỏ cũng có thể gây ra hậu quả nghiêm trọng.

Thẩm Đình Dục chỉ cười nhẹ rồi tiếp tục xem xét.

Số liệu của Từ Thanh Nhiên quả thực rất ấn tượng, bao gồm các hệ thống AI siêu trí năng tiên tiến nhất của Ác Tháp, máy phát hiện nói dối, và các số liệu đánh giá tổng hợp.

Dù không đạt điểm tối đa, nhưng gần như không có sai sót.

Đây mới chỉ là kiểm tra sơ bộ, không phải kiểm tra chính thức sau khi tốt nghiệp Ác Tháp.

Nếu cho thêm thời gian, khả năng cao cậu ta sẽ đạt điểm tối đa trong "đạo đức tiêu chuẩn".

Tuy nhiên, người này từ ngày đầu nhập tháp đã bị chuyển đến tháp số 4 vì hành vi bạo lực.

Bài thi viết tay của cậu chỉ sai một câu hỏi nhỏ.

Thẩm Đình Dục nhướng mày, lật qua câu hỏi cuối cùng:

"Nếu thế giới không yêu thương cậu, vận mệnh không công bằng với cậu, chịu đựng đau đớn mà không có sự đáp lại, nỗ lực không được đền đáp, tất cả mọi người đều phỉ báng, trách móc, hiểu lầm, bỏ rơi và làm tổn thương cậu, cậu sẽ làm gì?"

Từ Thanh Nhiên trả lời rất ngắn gọn:

- "Tiêu diệt thế giới."

- "Đặt biệt là người đã đưa ra câu hỏi ngu ngốc này ."

Ánh mắt của Thẩm Đình Dục lóe lên một tia cười nhạt.

Khi rời khỏi Ác Tháp năm đó, tháp trưởng đã ấn tượng sâu sắc với đánh giá xuất sắc của hắn và mời hắn để lại một câu hỏi cho các học sinh sau này.

Đây chính là câu hỏi mà hắn đã viết tay lúc đó.

Hắn chính là người tạo ra câu hỏi này.

Tháp trưởng hỏi: "Thế nào? Đó có thể là học sinh đầu tiên và cũng là cuối cùng của cậu. Với tình trạng này, nên đưa ra kết quả trắc nghiệm gì, không bằng để cậu quyết định?"

"Thả cậu ta đi ngay hay là quan sát thêm?"

Thẩm Đình Dục đóng lại bài thi và đặt nó về vị trí cũ.

"Không, tôi muốn đưa cậu ta đến đấu trường tháp số 3".

Tháp trưởng hơi ngạc nhiên, chần chừ hỏi:

"Cậu chắc chắn không? Điều này có thể sẽ nguy hiểm, thậm chí sẽ dẫn đến cái chết."

"Ừ, điều này không tốt lắm, có thể sẽ chết người"

Thẩm Đình Dục tiếp tục đi ra ngoài và nói,

"Nhưng nếu sống sót, cậu ta sẽ phải cảm kích vì quyết định của tôi."

Tất nhiên, nếu chết cũng không sao. Vì nếu tốt nghiệp gần như E hình mà được thả về Ngân Long doanh, hắn sợ mình không thể kiềm chế được sẽ ra tay với người đó.

---

"Đấu trường?"

Từ Thanh Nhiên nhanh chóng nhận được thông báo từ nhân viên công tác.

Cậu cảm thấy đó không phải là một nơi tốt đẹp gì.

"Đấu trường? Đấu trường của Ác Tháp?!"

"Trời ơi, từ từ đã, tôi chưa kịp suy nghĩ kỹ về việc ngài vào Ác Tháp với sự trợ giúp của tôi, sao giờ lại phải đối mặt với đấu trường chứ?!"

Hệ thống cũng bắt đầu loạn.

"Theo kịch bản, ngài đáng lẽ phải dựa vào vẻ ngoài thiên thần của mình, nổi bật hơn so với mẹ kế xấu xa và tiểu trà xanh, từ từ rửa sạch mọi vết bẩn trên người, nâng cao thực lực và danh tiếng. Cuối cùng trở thành nam thần của toàn đế quốc, khiến cho những kẻ như tra công cầu xin và cảm thấy hối hận!"

Khi hệ thống kêu rên, Từ Thanh Nhiên đang ngồi trong xe chuyên dụng của Ác Tháp, từ từ di chuyển về phía cổng vào của 3 tháp. Cậu hỏi:

"Ngươi có biết đó là đâu không?"

Hệ thống uể oải đáp: "Biết! Đơn giản mà nói, chính là vào đó để chiến đấu với người khác, và còn là rất nhiều người!"

Ác Tháp có rất nhiều kịch bản biến thái.

Từ tầng thấp nhất của tháp thứ 3, có một đấu trường lớn.

Những người bị thả xuống để chiến đấu đều là những người đã bị kết án tử hình.

Chỉ có những người sống sót cuối cùng mới có thể thoát khỏi án tử.

Bên cạnh đó, những người thuộc E hình hoặc có tiềm năng E hình cũng thường xuyên bị ném vào đấu trường.

"Đối với E hình mà nói, đó là một trận chiến ác liệt" hệ thống nói.

Mặc dù trong đấu trường, người thuộc E hình sẽ có một lớp năng lượng bảo vệ cơ bản để tránh bị chết ngay lập tức, nhưng họ vẫn có thể bị thương nặng.

Nếu có những kẻ biến thái siêu cấp và nguy hiểm trong đó, cũng khó tránh khỏi tình huống ngoài ý muốn.

Hệ thống tiếp tục giải thích:

"Nhưng điều này đồng nghĩa với việc những người thuộc E hình hoặc bị đánh giá chuẩn E là những tài năng mà đế quốc rất coi trọng."

"Nếu có thể trở thành người cuối cùng trong đấu trường, ngài có thể bỏ qua tất cả các bài kiểm tra đánh giá từ cơ bản đến phức tạp và được trực tiếp nhận vào học viện quân sự Grandis. Nếu tốt nghiệp thuận lợi, sẽ được bắt đầu với chức vụ thiếu tá trong quân đội."

Từ Thanh Nhiên suy nghĩ một chút và có thể đoán ra ai đã sắp xếp chuyện này.

Khi bị đưa đến tháp thứ 3, cậu không nói lời nào.

Sự im lặng của cậu khiến hệ thống cũng cảm thấy lo lắng, như thể trở lại thời điểm mới xuyên vào.

Họ đi qua đoạn đường dài cho đến khi xe tiến vào cổng.

Từ Thanh Nhiên bị một nhân viên công tác với vẻ mặt căng thẳng dẫn đến tận cùng của tầng dưới, nơi có đấu trường.

Xung quanh đấu trường là nhiều lối vào khác nhau.

Mỗi người chuẩn bị vào đấu trường sẽ đi ra từ những lối vào khác nhau.

Nhân viên công tác đưa cho Từ Thanh Nhiên một vòng tay bảo vệ màu bạc cùng các phụ kiện hỗ trợ khác.

Họ giải thích: "Đây là vòng tay bảo vệ của cậu, nó có thể bảo vệ những phần yếu ớt trên cơ thể và chống lại sức mạnh tinh thần lực cấp S."

"Trong đấu trường tháp 3, tinh thần lực của các tội phạm bị kết án tử hình thường ở mức C-A. Nếu vòng tay phát ra tín hiệu cảnh báo, đội bảo vệ sẽ vào ngay lập tức để cứu cậu, đảm bảo an toàn cho cậu."

Khi cánh cửa máy móc từ từ mở ra, Từ Thanh Nhiên nhận lấy một con dao ngắn từ nhân viên công tác.

Lưỡi dao nhấp nháy ánh sáng mờ mờ.

Cậu không vào ngay lập tức mà đứng chờ ở cửa, tháo bỏ hai cái vòng tay bảo vệ và ném chúng sang một bên.

Trong sự ngạc nhiên của đối phương và hệ thống, cậy bình thản nói:

"Không cần, tôi không cần những thứ này."

Nói xong, cậu bước thẳng vào đấu trường, cánh cửa máy móc khép lại nhanh chóng sau khi cậu đi vào, nhân viên công tác không kịp ngăn cản.

Hắn đứng trước cánh cửa đen như mực, tay vẫn còn run rẩy.

Trong khi mở hệ thống liên lạc khẩn cấp để báo cáo, nhân viên công tác lo lắng:

"Tháp trưởng, tháp trưởng, người vừa mới đưa vào đấu trường tháp 3 là một người thuộc chuẩn E hình, cậu ta đã tháo bỏ vòng tay bảo vệ của Ác Tháp..."

Nhân viên công tác nhớ lại lần cuối cùng ai đã có hành động như vậy, hắn chỉ có thể nghĩ đến vị tướng quân ở tổng doanh Kim Dực.

---

SR- Hệ Thiên Lang, Thành Phỉ Tinh Kim Ô.

Khu vực trung tâm 1, Tổng bộ quân đội Kim Dực.

Sau khi hoàn thành nhiệm vụ tuần tra Ác Tháp, Thẩm Đình Dục trở về sau một chuyến đi dài đầy mệt mỏi.

Trước khi ra ngoài, hắn đã phân công nhiệm vụ cho đội của mình, nên khi trở về, văn phòng chỉ có ít người.

Ngay cả Tạ Nam Quân cũng không có mặt.

Vừa trở về văn phòng, chưa kịp ngồi xuống, một người gõ cửa và đưa cho hắn một phong thư.

"Thượng tướng, đây là tin tức từ đế quốc chủ gửi đến cho ngài ngày hôm qua."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro