☂Chương 2☂

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trạm nghĩ ngơi Hồng Thành tây 3 khu 6

Trên tường treo bản đồ phân khu, hai cô gái cầm cốc cà phê nóng đang nói chuyện phiếm.

Cô gái tóc ngắn lắc đầu: "Tuy ba người họ có tình cảm không rõ ràng, nhưng trong ngày đính hôn của em trai mà tặng vòng hoa trắng, thuê người đến khóc tang, còn đưa thư tuyệt mệnh cho chú rể... thật quá đáng!"

"Nghe nói mẹ kế bị dọa đến ngất xỉu, đúng là điên cuồng!"

"Đó vốn dĩ là mẹ kế, anh ta chắc cũng không để ý đâu?"

Hai cô gái cười nói với nhau.

Từ Thanh Nhiên vặn nắp chai nước nho, dưới nắp có khắc chữ ' nước gia tốc, phục hồi MT '. Hắn vừa định uống, đột nhiên phát hiện trên mu bàn tay trái có một dấu ấn màu xanh lam.

Kích thước bằng ngón cái, hoa văn uốn lượn, giống như nước chảy lại giống như ngọn lửa.

"Rốt cuộc là sao? Từ Thanh Nhiên thực sự tự sát à?"

"Ai biết được? Tiệc đính hôn đã kết thúc, trên mạng không thấy cập nhật gì mới."

Cô gái tóc ngắn nói, lại nhỏ giọng thì thầm, "Không chừng nhà họ Từ cũng không muốn tìm, mong cho anh ta chết thật ngoài kia rồi đi nhặt xác..."

Bạn cô kinh ngạc: "Không đến mức vậy chứ?! Dù sao cũng là con trai ruột của ông ấy mà!"

Cô gái lại hạ giọng, Từ Thanh Nhiên chăm chú nghe, mới có thể nghe rõ nội dung lời nói của cô nàng.

"Nhà họ Từ trước khi kết hôn với nhà họ Thích đã sắp phá sản, giờ phần lớn tài sản đều nhờ nhà họ Thích mới khôi phục lại. Nhà họ Thích hiện tại không còn ở tầng lớp thượng lưu, nhưng nghe nói mẹ của anh cả để lại một khoản tài sản lớn khi còn sống."

"Bà ấy trước khi chết đã lập di chúc, để lại toàn bộ tài sản cho con trai, chỉ cần đến 22 tuổi là có thể thừa kế, hiện tại cha của anh ấy chỉ là tạm thời quản lý."

"Nghĩ mà xem, nếu cậu là cha anh cả, cậu nỡ giao lại phần tài sản đó sao?"

"Ừ, cậu nói có lý,..."

Các cô trò chuyện lâu hơn, cho đến khi trạm nghỉ vang lên cảnh báo khởi hành, mới vội vàng uống hết cà phê. Các cô ném ly giấy vào thùng rác bên cạnh Từ Thanh Nhiên, nhìn lướt qua anh.

Sau đó cúi đầu thì thầm, giọng phấn khích: "Trời ơi, đẹp trai thật!"

"Hiểu mà, còn có vẻ ốm yếu nữa!"

"Ha ha, nếu anh cả nhà họ Từ trông như thế này, tớ cũng không nỡ không thương anh ta, dù sao đối tượng đính hôn của em trai là bạn trai cũ yêu nhiều năm của anh ta..."

Bầu không khí tại trạm nghĩ ngơi trở nên khẳng trương hơn khi thời gian xuất phát đang đếm ngược.

Trước mặt là dòng người qua lại, Từ Thanh Nhiên chậm rãi uống đồ uống, trong lòng thầm hỏi hệ thống:

"Nguyên lai 'ta' thật sự giống như những gì họ nói sao?"

Nghe qua thì đúng là khá điên rồ.

Hệ thống lại nói: "Không phải đâu."

"Nguyên chủ chỉ là không thích mẹ kế và em trai, còn lại là người rất đơn thuần và lương thiện. Hắn thực sự yêu trúc mã của mình, vì thế mới hết lòng vì trúc mã, nhưng cũng không đến mức làm ra những chuyện này."

"Nhiều nhất là ăn nói vụng về, không giỏi biểu đạt, có chút làm màu, nhưng thực sự rất dễ khóc."

Từ Thanh Nhiên nghe xong, có chút thất vọng.

Hệ thống không để ý, lại tiếp tục nói: "Những việc xảy ra trong tiệc đính hôn đều là do em trai nguyên chủ - Từ Thanh An tự biên tự diễn, mục đích là bôi nhọ thanh danh của nguyên chủ, làm cho bạn bè thân thích và mọi người ở Lục gia có ấn tượng xấu về hắn."

Từ Thanh Nhiên: "Không tốt sao?"

"Mọi người muốn chọc phá hắn phải suy nghĩ kỹ, như vậy thế giới sẽ yên bình hơn."

Hệ thống: "......"

May mà tiệc đính hôn đã kết thúc, nếu không nó sợ rằng chủ nhân của nó sẽ tự mình gây chuyện.

Đến khi chai nước uống gần hết, giá trị MT trên đồng hồ của Từ Thanh Nhiên mới hồi phục đến khoảng 30%, hắn mới bỏ chai rỗng xuống và tiếp tục "về nhà".

Mặc dù ngôi nhà đó có vẻ như không mấy hoan nghênh hắn trở về.

Trong xe, Từ Thanh Nhiên vuốt ve cái vết màu lam trên ngón tay.

Không lau sạch được.

Hệ thống lại nhắc nhở: "Nguyên chủ và trúc mã vốn là một đôi, nhưng bị em trai trà xanh chia rẽ. Vì kế hoạch của trà xanh, trúc mã của nguyên chủ đã không cẩn thận ngủ với hắn vào ngay ngày sinh nhật 19 tuổi của nguyên chủ! Ghê tởm!"

Hắn buông tay, tạm thời không quan tâm đến dấu ấn bí ẩn đó nữa.

"Thế nào là không cẩn thận?"

Từ Thanh Nhiên nói, nghiêng người dựa vào ghế, giọng điệu không mấy quan tâm: "Suy cho cùng, trúc mã chỉ là không thể chống lại cám dỗ, không kiểm soát được bản thân mà thôi."

"Người thực sự say không làm được chuyện đó."

Phi thuyền nhanh chóng khởi động, lao vào màn đêm.

·

Hồng thành, khu trung tâm 1.

Những tòa nhà cao tầng mọc san sát, từ mặt đất lên cao, từ xe cộ đến phi thuyền, và các phương tiện giao thông công cộng như tàu cao tốc, đều có đường riêng. Sự xây dựng có trật tự nhưng hỗn loạn này khiến hắn nhớ đến một nơi trong kiếp trước gọi là Trùng Khánh.

Khác biệt ở chỗ, Trùng Khánh là do địa hình tự nhiên, còn nơi này là vì tiến bộ khoa học kỹ thuật, không thể không phát triển theo chiều hướng này.

Từ gia là hào môn, biệt thự ở khu trung tâm. Nhà bốn người, tùy tiện chọn 1 cái cũng là mấy trăm mét vuông.

Khi Từ Thanh Nhiên về đến nhà, trong phòng vẫn còn sáng đèn.

Hắn dùng máy quét vân tay để mở cửa, bước vào phòng khách, nơi mà cả nhà đang vui mừng vì một sự kiện.

"Thanh An hôm nay coi như hữu kinh vô hiểm, định được hôn sự với Lục Thành, còn nhận được thư trúng tuyển của Đại học Grandis. Đó là trường đại học hàng đầu của đế quốc, có tiền cũng chưa chắc vào được, hôm nay đúng là song hỷ lâm môn!"

Người nói với giọng phấn khởi là người phụ nữ duy nhất trong nhà, có lẽ là mẹ kế của Từ Thanh Nhiên. Trong bầu không khí chúc mừng, khuôn mặt họ tràn đầy hạnh phúc, như thể đã quên mất rằng họ còn một đứa con trai đang ở ngoài kia, sống chết không rõ.

Vì vậy, khi Từ Thanh Nhiên bất ngờ mở cửa bước vào, biểu cảm trên khuôn mặt mọi người đều đờ ra một lúc.

Tâm trạng mỗi người mỗi khác.

Người đầu tiên phản ứng là Từ phụ, ông đứng dậy từ sofa, giận dữ mắng: "Đứa con bất hiếu, mày còn biết về nhà?!"

Từ Thanh Nhiên nhướn mày, đáp: "Nếu không về, tôi sợ các người ngay cả xác tôi cũng chưa thấy, đã vội vàng lo tang sự cho tôi rồi."

"Mày...!" Từ phụ mặt đỏ lên, không biết là xấu hổ hay giận dữ, "Mày nói cái gì! Cái trò hề chiều nay của mày tao còn chưa tính sổ đâu!"

Người phụ nữ oán trách nhìn ông một cái, sau đó thân thiện bước đến gần Từ Thanh Nhiên, thân mật nắm lấy cánh tay hắn: "Thanh Nhiên, ba con lo lắng nên mới giận như vậy, đừng để ý."

"Con mất tích cả ngày, sao lại bị thương? Không có việc gì chứ?"

Người phụ nữ với mái tóc dài, trang phục cổ điển này là mẹ kế của Từ Thanh Nhiên, cũng là mẹ ruột của Từ Thanh An. Thực tế, điều đau lòng nhất là Từ Thanh An thực ra là anh em cùng cha khác mẹ với Từ Thanh Nhiên.

Hệ thống nói mẹ kế này là mối tình đầu của Từ phụ. Năm xưa, khi vừa cưới mẹ ruột của Từ Thanh Nhiên, ông đã qua lại với mối tình đầu của mình, hai đứa nhỏ sinh ra chỉ cách nhau bảy tám tháng. Mẹ ruột của Từ Thanh Nhiên vừa qua đời, chưa đầy nửa năm, Từ phụ đã cưới bà ta về. Hiện tại họ còn âm mưu chiếm đoạt tài sản mà mẹ ruột của Từ Thanh Nhiên để lại cho anh.

Từ Thanh Nhiên không đáp lại sự thân mật giả dối của bà ta, lạnh lùng nhìn tay bà ta trên người mình và nói: "Tôi không rõ có việc gì không, nhưng nếu không buông tay, có thể bà sẽ gặp chuyện đấy."

Mẹ kế của Từ Thanh Nhiên lần đầu tiên thấy hắn lạnh lùng như vậy, sợ hãi buông tay, lùi vài bước. Từ phụ nghe thấy, tiến tới kéo vợ ra, giận dữ nói: "Thằng nhóc, mày nói cái gì? Dì mày đang mang thai đấy, mày muốn làm gì?!"

Từ Thanh An, người từ lúc hắn vào không nói một lời, cũng không chịu nổi, lên tiếng: "Anh, mẹ dù sao cũng là bậc trưởng bối của anh, sao anh có thể nói những lời vô tình như vậy?"

Giọng nói ôn hòa, dù giận cũng mềm mỏng, người nghe xong có thể lập tức cảm thấy áy náy.

Đây là lần đầu tiên Từ Thanh Nhiên nhìn thẳng vào người em trai cùng cha khác mẹ này, Từ Thanh An. Cao khoảng 1m75, tóc nâu đậm, môi hồng răng trắng, khuôn mặt thanh tú ôn hòa, trông có vẻ rất hiểu chuyện và chín chắn.

Từ Thanh Nhiên nhìn hắn vài giây, rồi nói: "Vô tình ?, tôi hẳn không bằng cậu."

Tay Từ Thanh An khẽ siết chặt, mặt khó coi: "Ý anh là gì"

---

Trong lòng cậu ta có chút bất an, vì theo kế hoạch ban đầu, Từ Thanh Nhiên phải chịu vài ngày cực khổ rồi mới để cậu ta tìm thấy. Nhưng giờ đây, anh ta trở về bình an vô sự, thực sự ngoài dự tính.

Dù vậy, cậu không lo Từ Thanh Nhiên sẽ phát hiện sự thật và vạch trần cậu. Không có bằng chứng, hơn nữa hiện tại mọi người đều có ấn tượng không tốt về Từ Thanh Nhiên, có lẽ sẽ không tin lời anh ta.

Quả nhiên, Từ Thanh Nhiên cũng hiểu điều này, không nói thêm gì, quay người lên lầu.

Tâm trạng của những người dưới lầu không còn liên quan đến anh.

Phòng của Từ Thanh Nhiên bài trí rất đơn giản, cũng không lớn lắm.

Rèm cửa màu xám trắng, khăn trải giường và chăn bông màu lam trắng nhàm chán, chỉ có giá sách dán poster hoạt hình là sinh động. Tiếc là poster đã phai màu, gần như không thấy rõ hình gốc.

Trên bàn học bằng gỗ thô có một phong thư đã bị mở ra.

Từ Thanh Nhiên khóa cửa lại rồi bước đến lấy lá thư, bên trong là một thông báo, trên giấy in biểu tượng đóa Tinh Vân, bên trái là con rồng bạc, bên phải là chim phượng hoàng vàng.

Phía dưới vài chữ nhỏ tên là Grandis.

' Từ Thanh Nhiên, qua kiểm tra đo lường, thành tích của ngài bị nghi ngờ có gian lận. Sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, rất tiếc phải thông báo rằng danh ngạch trúng tuyển vào Viện Y học của ngài đã bị hủy bỏ. '

Trớ trêu thay, trên giá sách, ngoài lá thư, còn rất nhiều cúp và giấy khen học thuật.

Từ Thanh Nhiên tự nhận kiếp trước mình không giỏi, nhưng một người ưu tú như nguyên chủ làm sao có thể gian lận?

Hệ thống thở dài, tiết lộ sự thật: "Người bạn thân từ nhỏ của nguyên chủ, Lục Thành, cha hắn là giáo sư có quyền uy nhất ở Viện Y học Grandis. Ông ta không thích nguyên chủ, nên người hiểu rồi đó..."

"Không thành vấn đề." Từ Thanh Nhiên thở phào, "Nếu thi đậu, ta thật không biết làm sao để trở thành một sinh viên y học đủ tiêu chuẩn."

Hệ thống cảm thấy có lý, nhớ lại chuyện vừa xảy ra dưới lầu, liền hỏi: "Vậy sao vừa rồi người không nói rõ sự thật cho Từ phụ và mẹ kế? Họ cần biết rằng Từ Thanh An không phải là người tốt như vẻ ngoài."

"Tuy họ có thể không tin, nhưng ít ra cũng giúp người chứng minh bản thân."

Từ Thanh Nhiên không trả lời, tay vẫn nắm lá thư, mắt dán vào dòng thông báo hủy bỏ danh ngạch mà không chớp.

Hồi lâu, hắn mới hỏi hệ thống: "Ngươi biết làm thế nào để khiến một người rơi vào cảnh thảm nhất không?"

Hắn vừa nói, vừa nhét lá thư lại vào phong bì.

"Phải đợi hắn leo lên đỉnh cao, rồi một chân đá hắn xuống."

"Như vậy mới là đau nhất."

Nói xong, hắn ném lá thư vào thùng rác.

Hệ thống im lặng không hỏi thêm.

Từ Thanh Nhiên kéo tủ quần áo, thay đồ rồi nằm vật xuống giường. Một ngày ngắn ngủi đã khiến hắn kiệt sức, đặc biệt tinh thần đã cạn kiệt sau khi điều khiển thiết bị bay.

Hôm nay tạm dừng ở đây, hắn nghĩ, những chuyện khác để ngày mai tính tiếp.

...

Sáng hôm sau tỉnh dậy, hắn phát hiện mình bị sốt cao, nhiệt độ đã lên đến 40 độ.

"... Là như thế này, tinh thần của nguyên chủ thuộc loại thấp nhất trong thế giới này. Hôm qua là ngày đầu tiên ký chủ xuyên qua, hệ thống đã tự động điều chỉnh cấp độ tinh thần cho ký chủ trong giấc ngủ đầu tiên như một phần thưởng. Mỗi lần tinh thần thăng cấp, sẽ kèm theo sốt nhẹ và triệu chứng khó chịu, chịu đựng một chút là được."

Từ Thanh Nhiên nằm trên giường, đầu nặng trĩu: "Vậy ta từ cấp độ nào lên cấp độ nào?"

Hệ thống nói nhỏ: "Từ cấp thấp nhất F lên được cấp B đủ để thi vào học viện Quân sự."

Từ Thanh Nhiên tạm thời không muốn phản ứng.

Hắn nằm trên giường nửa ngày, tưởng nghỉ ngơi sẽ đỡ hơn , nhưng tình trạng lại nghiêm trọng , đồng hồ bắt đầu báo động. Bất đắc dĩ, đành phải xuống giường, nghe theo hệ thống gợi ý đi đến bệnh viện.

Đến cửa cầu thang chưa xuống lầu, hắn nghe thấy tiếng nói chuyện ấm áp của gia đình ba người dưới lầu. Có vẻ như Từ Thanh An cũng chuẩn bị ra ngoài.

Giọng Từ phụ vang lên: "Thanh An, con muốn đi bệnh viện tìm giáo sư Lục phải không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro