☂Chương 3☂

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từ Thanh An một bên mang giày, đáp lại:

"Đúng vậy, bác trai là giáo sư tại Học Viện Y Khoa Grandis, con cũng muốn để bác ấy biết tin vui là con đã thi đậu học viện, tiện thể hỏi xem cần chuẩn bị gì trước khai giảng."

"Được rồi, ba làm tài xế đưa con đi."

Cha Từ cười lớn, đưa hắn ra ngoài, miệng còn nói:

"Nếu anh con cũng giống con làm ba đỡ lo thì tốt rồi, thi cử lần này nó giám gian lận, thật là bại hoại gia phong..."

Lúc này, Từ Thanh Nhiên mới từ từ đi xuống lầu.

Mẹ kế vừa bước ra từ bếp, thấy anh thì hơi ngạc nhiên nhưng vẫn cố gắng mỉm cười:

"Con dậy rồi à? Có cơm trưa sẵn đó, nếu đói bụng thì vào ăn."

Anh vốn định bước ra cửa nhưng lại dừng chân, im lặng vài giây rồi hỏi:

"Cơm để phần con à?"

Đưa Từ Thanh An đi xong, cha Từ vừa bước vào nhà, mẹ kế cười ôn nhu hơn:

"Nói gì thế, trong nhà lúc nào chả có phần cơm của con. Không ai ăn thì chỉ có thể đổ bỏ thôi."

Từ Thanh Nhiên và mẹ kế trước nay không thân thiết, anh thường không ăn cơm ở nhà, phần lớn thích ăn ngoài. Mẹ kế nghĩ anh sẽ từ chối như mọi khi, nhưng không ngờ lần này anh lại bước vào nhà ăn, thật sự ngồi xuống ăn cơm.

Từ Thanh Nhiên có thể từ chối mọi thứ, nhưng riêng đồ ăn thì không, anh ghét lãng phí. Không ai biết sống thiếu thốn như anh là thế nào nhưng anh biết rõ.

Sau khi ăn hết đồ ăn còn thừa, Từ Thanh Nhiên mới yên lặng ra cửa. Cha Từ trên sô pha sau khi anh đi, mới hừ lạnh một tiếng, bỏ báo xuống, mặt đăm chiêu bước vào nhà ăn. Giây tiếp theo, ông giận dữ hét lên:

"Ai ăn mất phần cơm của tôi rồi?!"

Từ Thanh Nhiên không có tài xế, chỉ tự đi bệnh viện. Anh lên phi hành khí, bật chế độ tự động, nhắm mắt dựa vào ghế. Khi đến bệnh viện khu 1, anh cảm thấy mình sắp kiệt sức.

Vừa bước vào bệnh viện, Từ Thanh Nhiên chú ý ngay đến đồng phục nhân viên y tế, xa lạ và mới mẻ. Khác hẳn trong trí nhớ, đồng phục màu trắng có thiết kế màu xám bạc, trước ngực có huy chương bạc, hình giống con rồng. Ống quần cũng thêu họa tiết bạc, theo bước đi mà chuyển động.

"Họ là biểu tượng của trận doanh," hệ thống nói.

Khải An đế quốc, ngoài vương cung chủ tinh hệ, các khu vực khác được quản lý bởi hai đại trận doanh. Một bên là Ngân Long, bên kia là Kim Dực. Cả hai đều do hoàng thất kiểm soát. Dân chúng thường đặt hai bên ra so sánh, vì lợi ích mà quan hệ thường không hòa hợp.

Từ Thanh Nhiên chỉ có một nhận xét: Hoa hòe loè loẹt.

Bệnh viện không đông, anh nhanh chóng tìm chỗ đăng ký. Mặc áo khoác đen, cúi đầu, che khuất nửa mặt, anh yên lặng ngồi chờ.

"Tinh thần lực cao nhất là bao nhiêu?" Trong lúc chờ, Từ Thanh Nhiên hỏi về tinh thần lực.

"Phía chính phủ, cao nhất là SSS. Nhưng có người có tinh thần lực vượt trội, gọi là E hình tinh thần lực giả."

E hình tinh thần lực giả (Extremist), là những người cực đoan với năng lực siêu phàm, tiềm năng trở thành tội phạm khó kiểm soát. Họ bị đưa đến 'Ác Tháp', nơi giam giữ và huấn luyện. Chỉ khi qua được thử thách mới được thả, sau khi ra ngoài thường phải gia nhập quân đội.

Từ Thanh Nhiên cảm thấy tội của mình chỉ là vặt vãnh.

"B cấp là cấp tối đa ngươi có thể điều chỉnh cho ta?" Anh hỏi.

Hệ thống trả lời: "Đúng."

Anh lại hỏi: "Làm sao để tăng thêm?"

"Hoàn thành nhiệm vụ hệ thống cung cấp."

Từ Thanh Nhiên nghĩ, chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ là được? Dễ dàng.

"Nhiệm vụ gì?" Anh tự tin hỏi.

Không có gì anh không làm được.

"Công lược thượng tướng Kim Dực doanh, Thẩm Đình Dục."

Từ Thanh Nhiên sững sờ vài giây, hỏi: "Thẩm thượng tướng là nữ?"

Hệ thống: "Là nam"

Từ Thanh Nhiên cảm thấy nhiệm vụ này không hợp lý.

Hệ thống: "Hai nam cũng có thể ở bên nhau. Thế giới này cho phép đồng tính kết hôn, như trà xanh và trúc mã vậy."

Anh dừng lại, ngữ điệu uể oải: "Nhưng ta chưa bao giờ nói thích nam nhân."

"Người cũng chưa nói thích nữ nhân." Hệ thống đáp.

Từ Thanh Nhiên im lặng. Anh chưa từng nghĩ về tình yêu, chỉ lo sống sót qua ngày.

Hệ thống lại hỏi: "Vậy người thích nữ?"

Đại sảnh vang lên tên gọi, anh nhìn thấy một đôi vợ chồng già tay trong tay bước vào phòng chẩn đoán. Anh giống như tượng đá, tay nắm chặt, ngồi im rất lâu, rồi che mắt thở dài.

Kêu anh làm gián điệp, giết người, thậm chí diễn kịch ca hát anh cũng có thể làm. Nhưng nhiệm vụ này, anh từ chối.

Đèn báo gọi tên anh, anh mơ màng đứng dậy. Anh chọn: "Không làm."

Nói thật, nam nữ hiện tại anh đều không có hứng thú. Đối tượng minh hữu, không bằng một viên khoai tây. Thượng tướng chắc chắn là một ông già.

Anh bước vào phòng chẩn đoán.

Bác sĩ là người trẻ tuổi, đeo kính, kiểm tra tình trạng của anh. Khi thấy tên anh, biểu cảm liền thay đổi vi diệu.

Từ Thanh Nhiên không để ý, giọng khàn khàn báo cáo sốt cao, làm bác sĩ và y tá lo lắng. Đến khi xác nhận không có gì nghiêm trọng, họ mới an tâm.

Sau đó phát hiện một vết bầm lớn ở cổ.

Bác sĩ nhìn anh phức tạp: "Cậu... Tôi xử lý vết thương trước, rồi cho thuốc hạ sốt. Cậu truyền nước một giờ, nếu tình hình tốt thì không cần nhập viện."

Bác sĩ nhìn màn hình: "MT trị số của cậu rất thấp, tinh thần lực tiêu hao quá mức. Y tá sẽ tiêm một mũi MT cho cậu, giúp cậu phục hồi tinh thần lực nhanh hơn."

"Như vậy sẽ mau khỏi sốt."

Từ Thanh Nhiên nhướng mày, nhìn thấy ống tiêm và thuốc. Đồng tử co lại, như nhìn thấy thứ đáng sợ và ghét bỏ, anh đứng dậy lấy đơn thuốc: "Không cần, tôi không tiêm."

Rồi bước ra, không ai kịp ngăn.

Hệ thống nghi hoặc: "Ký chủ, sao người từ chối tiêm MT thế?"

"Nó chỉ bổ sung tinh thần lực, giống như dịch dinh dưỡng, không nguy hiểm."

Từ Thanh Nhiên không trả lời, đứng ở hành lang dài, phát ngốc.

Đến khi nghe kêu tên khác, một bà mẹ ôm đứa trẻ đi tới, anh mới nhường đường, bước về phía quầy lấy thuốc.

Vừa bước vài bước, thấy Từ Thanh An ở hành lang khác, nhưng không đi về phía anh mà đi theo nhóm y tế, không phát hiện ra anh.

Từ Thanh Nhiên thu hồi tầm mắt, không lâu sau nhân viên y tế tìm đến.

Thay vì tiêm, họ cho anh dùng sương mù hít vào, có lẽ nghĩ anh sợ kim.

Anh lười giải thích, đeo cái lồng phun sương, mệt mỏi ngồi xuống ghế, nhắm mắt.

Hệ thống không biết làm gì, một lúc sau hỏi: "Người xác định không làm nhiệm vụ sao?"

"Thời gian chỉ có bảy ngày, nếu không tiếp nhận, nhiệm vụ sẽ biến mất, không mở lại được."

Từ Thanh Nhiên im lặng một lúc, hỏi: "Không làm nhiệm vụ, còn cách nào tăng tinh thần lực không ?"

"Có, nhưng những cơ hội như vậy, thường rất khó."

Từ Thanh Nhiên không ngại: "Có là được."

Hệ thống thở dài: "Được thôi, nhưng không làm nhiệm vụ, người sẽ không lấy lại được dị năng kiếp trước."

Trên ghế bệnh viện, người đang nhắm mắt nghe vậy, đột ngột mở ra.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro