Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mỗi khi Chu Lạp chạm vào, toàn thân Liên Tranh như có những ngọn lửa nóng bao quanh, bỗng nhiên không nỡ đẩy anh ra, trên tay trái lại càng nắm chặt hơn.

Chu Lạp vỗ vỗ đầu hắn, "Sợ đau thế à." Trên eo bị Liên Tranh ghìm chặt có chút đau đớn, nhìn dáng dấp Liên Tranh như vậy, không giống như người sợ đau, "Được rồi được rồi, đã xoa thuốc xong."

Liên Tranh không nỡ buông tay nhưng lại không thể không thả, đầu lưỡi hắn như là bị người lấy mất, miễn cưỡng phát ra một tiếng, "Ừm."

Chu Lạp đem cất thuốc mỡ, đi đến buồng tắm rửa tay, "Sáng mai không cần dậy sớm như trước, tám giờ hãy rời giường, sau đó ra ngoài mua thức ăn."

"Ừm." Liên Tranh ngồi ngốc ra đó đưa lưng về phía Chu Lạp, hắn không dám quay đầu lại, sợ Chu Lạp nhìn thấy vẻ bất thường trên mặt hắn.

Chu Lạp thò đầu ra, nghi ngờ nói: "Ngồi đó mãi làm gì, đi đánh răng đi, sau đó ngủ sớm một chút."

Giãy giụa đấu tranh một phen, Liên Tranh vẫn là không dám đứng dậy, phá lệ nói dối, "Tôi...Tôi muốn xem TV."

"Vậy xem đi." Chu Lạp rửa tay xong thì đánh răng, mơ hồ không rõ mà trả lời, "Tôi đi ngủ trước nha."

Mãi đến tận khi âm thanh lê dép của Chu Lạp nhỏ dần, lại nghe được tiếng ván giường phát ra cọt kẹt, Liên Tranh mới xác định là Chu Lạp đã về phòng. Hắn khẽ thở ra một hơi, dựa vào trên ghế salon ngẩn người.

Hắn chưa bao giờ trải qua cảm giác này, cảm thấy khiếp sợ không biết làm sao, nhịp tim gia tốc, kéo theo tốc độ chảy của mạch máu, trong lồng ngực như có thứ gì đó ùng ục ùng ục mà bốc lên bọt khí, sôi trào, bành trướng, đè ép hơi thở của Liên Tranh càng lúc càng nặng.

Ở trong phòng khách ngồi một hồi, Liên Tranh mặt mày ủ rũ đi vào hướng gian phòng của mình.

Phòng ngủ của hai người kế nhau, Chu Lạp cũng không có thói quen đóng cửa trước khi ngủ, Liên Tranh đánh bạo liếc mắt nhiìn vào trong.

Dựa theo ánh đèn từ bên ngoài, hắn có thể nhìn thấy dáng vẻ Chu Lạp yên tĩnh mà ngủ say, áo thun bị cọ vén lên đến bụng, lộ ra một bên eo của anh.

Chu Lạp trưởng thành da trắng nõn, da dẻ quanh năm đều che giấu dưới lớp quần áo, mịn màng, trắng trẻo, so với hắn hoàn toàn là hai thái cực.

Liên Tranh không tự chủ nuốt một ngụm nước, chỉ thấy đột nhiên khó hiểu mà miệng khô lưỡi khô, cảm giác thiêu đốt từ gan bàn chân đốt lên tới đỉnh đầu hắn.

Người trên giường không hề biết chuyện gì, không an phận trở mình, áo cơ hồ là bị vén tới ngực, dừng ở giữa lúc ẩn lúc hiện, còn có thể nhìn thấy hai đầu nhũ đỏ bừng lấp ló.

Liên Tranh không thể khống chế đi tới bên giường của Chu Lạp, hắn muộn chạm vào người trên giường, nghĩ như vậy, hắn cũng thật sự làm.

Lặng lẽ ngồi xổm xuống, ngón tay từ vạt áo được vá lại phía dưới len lỏi chui vào, đàu ngón tay run rẩy, không dám dùng sức, cũng không dám lên tiếng, chi lo kinh động đến người trên giường.

Đầu ngón tay thô ráp khẽ lướt qua đầu vú, xúc cảm tựa như chạm vào lông chim, làm cho dưới khố Liên Tranh nóng lên, nhanh chóng rút tay ra.

Vật dưới khố dựng thẳng đứng khiến Liên Tranh luống cuống tay chân, chỉ biết ngây ngốc mà ngắm nhìn khuôn mặt Chu Lạp, tâm trạng điên cuồng nhảy nhót, vừa sợ vừa vui mừng.

Đôi mắt nhìn chằm chằm vào hai cánh môi của Chu Lạp không dứt ra được, người này lại vô thức liếm môi, đầu lưỡi phấn nôn đảo qua lại trên môi, lưu lại một ít nước óng ánh.

Trong đầu Liên Tranh lại vang lên ong ong, thân thể đã mất kiểm soát từ lâu thầm đến gần hơn chút, muốn nếm thử mùi vị từ đôi môi của anh.

Cố tình ngay lúc này Chu Lạp quơ tay trúng ngay bên má hắn, Liên Tranh bị dọa sợ đột nhiên đứng dậy, chạy trối chết.

Thời điểm nằm ở trên giường, Liên Tranh mở lớn miệng thở dốc, đầu ngón tay vẫn còn lưu lại nhiệt độ của Chu Lạp, xúc cảm mềm mại quanh quẩn trong đầu không thể xua tan được.

Dưới đũng quần trướng đến đau, Liên Tranh đột nhiên nhảy xuống giường, cuống quít đóng cửa phòng, dựa vào ván cửa thở hổn hển một trận, vật bên dưới vẫn không có dấu hiệu mềm xuống.

Bất đắc ngã ra giường, kích động mãnh liệt này làm cho hắn không có cách nào xem nhẹ nó, đưa bàn tay tiến vào đũng quần, trong đầu chứa đầy bộ dáng của Chu Lạp, vuốt ve tuốt động lung tung.

Số lần Liên Tranh tự mình tuốt ra chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay.

Năm hắn mười sáu, mười bảy tuổi, bị mấy đứa bạn cùng thôn lôi kéo xem đĩa phim, cảnh sắc diễm tình, Liên Tranh coi tới mặt đỏ tai hồng, hoang mang sợ hãi chạy về đến nhà. Buổi tối nằm mơ toàn là những hình ảnh khó coi đó.

Sáng sớm hôm sau tỉnh lại, đũng quần lần đó giống với hiện tại, chỉ là khi đó không cương ngạnh tới mức như vậy.

Sống vô dục vô cầu hai mươi năm qua, cũng chưa gặp phải người nào có thể làm cho tim hắn đập quá nhanh hơn mức bình thường, trên tay không có kỹ xảo gì, mơ hồ chạy theo bản năng, phương thức như là tự ngược chính mình. Cuối cùng nghĩ đến cảm giác khi chạm vào đầu vú của Chu Lạp, qua loa mà bắn ra.

Đêm nay vẫn chưa tính là quá muộn, buổi tối lăn qua lăn lại nằm mộng đều là Chu Lạp, đầu tiền là ở nhà bếp, sau đó ra phòng khách, lại vào buống tắm, cuối cùng là trên giường, hương vị tình dục kiều diễm, dính dính nhớp nhớp, tiếng nước phun lách tách.

Sáng sớm tỉnh lại, mặt Liên Tranh trắng bệch nhìn chằm chằm vào đũng quần. Giấc mộng tối hôm qua hắn quả thực không dám nhớ đến, bộ dáng Chu Lạp nằm ở dưới thân hắn rên rĩ khóc lóc, hẳn chỉ cần nhắm mắt là có thể hồi tưởng lại rõ ràng.

"Ầm ầm" hai tiếng gõ cửa không lớn, Liên Tranh sợ đến run lên một cái, như là bị Chu Lạp bắt quả tang tại trận.

Chu Lạp buồn bực, sao tự nhiên Liên Tranh lại đóng cửa ngủ, "Rời giường đi, Liên Tranh. Dậy."

Liên Tranh liên tục lăn qua lộn lại, thay một cái quần lót lấy ra từ bên trong tủ quần áo, lại đem quần lót bị bẩn vứt xuống chân giường, "Được....Ca...."

Chu Lạp dẫn hắn đi siêu thị. Cậu đi ở phía trước xe lựa đồ, thỉnh thoảng quay đầu lại nói vài câu, "Ăn cái này không? Cái này ăn ngon lắm, để tôi làm cho cậu."

Liên Tranh đẩy xe mua sắm đi ở phía sau, không những không có lộ vẻ không dễ chịu, trái lại còn tham lam nhìn bóng lưng Chu Lạp, mỗi khi anh quay đầu lại hắn đều vội vã gật đầu.

Siêu thị có mở máy điều hòa ở trung ương, hai người chậm rãi đi dạo, không khí mát mẻ, khiến người ta có chút quên mất thời gian. Mãi đến tận khi xe mua sắm bị chất đầy hàng hóa, Chu Lạp mới kêu người cùng ra ngoài đi tính tiền.

Liên Tranh một mình xách túi mua sắm, trên tay còn cầm một túi nhựa lớn, Chu Lạp muốn giúp hắn đều bị hắn cự tuyệt.

Ra ngoài nhiệt khí bắt đầu kéo tới, sự mát mẻ của siêu thị cũng không còn nữa, Chu Lạp khởi động xe, chờ Liên Tranh lên xe nói rằng, "Đợi lúc nào đó nhà chúng ta cũng lắp máy điều hòa đi."

Lúc về đến nhà thời gian vẫn còn sớm, hai người chung tay cùng nhau quét dọn nhà cửa.

Tháo hai cái chăn và bao gối trong hai phòng ra. Lúc Chu Lạp đang dọn dẹp phòng của Liên Tranh thì vừa đúng nhìn thấy quần lót của hắn vứt dưới giường ngủ.

Tay chỉ về phía quần lót, "Đưa tôi để tôi mang đi giặt."

Hai má Liên Tranh bắt đầu nóng lên, nói lắp, "Tôi...để tôi tự giặt."

Chu Lạp ngờ vực nhìn hắn, "Vậy cậu mang ra ngoài trước đi, bỏ vào trong chậu."

Liên Tranh chỉ lo Chu Lạp nhìn ra được gì đó, cúi đầu chộp lấy quần lót, nhanh chóng chạy trốn vào buồng tắm mà vùi đầu xối nước.

Chu Lạp cảm thấy Liên Tranh có chút kỳ quái nhưng cũng không muốn hỏi nhiều, nghĩ thầm hình như là hắn hơi...xấu hổ.

Bao gối chăn đều bị kéo ra hết, sau đó là sopha ở phòng khách, vừa vặn Liên Tranh giặt xong quần đi ra, cuống quít mang quần lót đi phơi, giúp đỡ Chu Lạp tháo bao ghế sopha xuống.

Sau khi cho hết vào máy giặt, Chu Lạp mới vào nhà vệ sinh chà chà quần áo, nhìn thấy tật xấu của Liên Tranh lại tái phát, cứ đứng đó trông coi anh.

Chu Lạp chỉ chỉ khăn lau, "Đi, lau khô qua hết mấy đồ vật trong nhà."

Được Chu Lạp sai bảo, đầu óc Liên Tranh lại bắt đầu bùm bụp mà bắn pháo hoa, hắn bưng chậu nước, bắt đầu quét dọn từ gian phòng của Chu Lạp.

Tủ, bàn ghế được lau đi lau lại nhiều lần, ánh mắt dừng ở ngay chiếc gối của Chu Lạp, đêm qua Chu Lạp chính là dựa vào cái này để gối ngủ.

Tình cảm khó giải thích được lan tràn ra, Liên Tranh cảnh giác nhìn ở ngoài cửa, trong nhà vệ sinh truyền đến tiếng dội nước của Chu Lạp.

Liên Tranh ném khăn lau vào trong chậu, tay chà xát vào hai bên quần, đột nhiên ôm lấy gối của Chu Lạp hít sâu một hơi.

( Trời mẹ anh tôi :))) )

Mặt trên còn lưu lại hương thơm của dầu gội đầu, Chu Lạp làm quầy ăn vặt, sợ người ngợm nhìn lôi thôi khách sẽ không đến ăn, cho nên gội đầu tương đối chuyên cần. Trên gối một chú mùi mồ hôi đều không có.

Ôm hun một hồi, nghe được trong phòng tắm có âm thanh phủi xuống quần áo, Liên Tranh nhanh chóng thả tay làm như không có chuyện gì xảy ra.

Tuy nói hắn không hoàn toàn hiểu rõ tật xấu của mình bây giờ là ý gì, chung quy là sợ Chu Lạp phát hiện, anh sẽ phản cảm, sẽ đuổi hắn đi, hắn phải cẩn thận từng li từng tí một.

Lau dọn xong cả hai căn phòng, Chu Lạp cũng đã giặt xong quần áo, cầm chổi quét sân, cuối cùng theo trình tự là lau sàn nhà.

Liên Tranh muốn giành làm, nhưng bị Chu Lạp ấn lên ghế salon, "Cậu nghỉ ngơi một chút đi, chờ tí nữa giúp tôi phơi vỏ chăn gối."

Liên Tranh dựa vào ghế salon, làm bộ lơ đãng nhìn lén Chu Lạp, anh đang ra ra vào vào giữa hai phòng ngủ.

Liên Tranh không biết ánh mắt của mình có bao nhiêu nóng bỏng, rất rõ ràng, quan sát Chu Lạp từ đầu đến chân, nhìn dáng vẻ anh bận bịu, trong lỗ mũi phát ra tiếng thở ngắn ngủi.

Máy giặt đinh một tiếng, Chu Lạp cũng đã lau nhà xong, nói với Liên Tranh đang đứng ngồi không yên, "Tới giúp tôi một tay đi."

Hai người đàn ông nắm hai góc chăn, đồng thời giũ nó, vỏ chăn nhăn nheo bị tung phủ ra.

Trong không khí thoang thoảng mùi nước giặt quần áo và mùi ẩm thấp, không thể giải thích được mà cảm thấy dễ chịu.

Không đợi Liên Tranh nghĩ lung tung, Chu Lạp đã mở miệng nói, "Có một người ở cùng thật là tốt, làm cái gì cũng thuận tiện hơn. Mùa hè còn đỡ, mùa đông tôi đành để tấm thảm, chăn gối y nguyên, một người không tiện phơi."

Liên Tranh kinh ngạc nhìn anh, "Tôi giúp anh."

"Khà khà." Chu Lạp cười gian trá, "Đúng vậy, có cậu giúp tôi, tôi cũng thoải mái hơn hiều."

Lau dọn nhà cửa xong vẫn chưa hết, Chu Lạp nhìn thời gian, mới đó đã đến giờ cơm, vội vội vàng vàng đi vào bếp.

Liên Tranh đứng ở phòng khách ngẩn người, trong phòng bếp vang lên âm thanh thái rau, làm cho hắn cảm thấy tất cả những thứ này đều là sự thật.

Được Chu Lạp mang về nhà, cùng ăn uống sinh hoạt với anh, cùng nhau đi dạo trong siêu thị, cùng nhau trở về nhà, cùng nhau quét tước, cùng nhau ăn cơm, làm cái gì không quan trọng, quan trọng là...làm cùng với Chu Lạp.

"Thùng thùng" Liên Tranh còn chưa kịp lấy lại tinh thần, ngay cả tiếng gõ cửa cũng bị bỏ qua.

Ngược lại là Chu Lạp thò đầu ra nhắc, "Liên Tranh, ra mở cửa giùm tôi."

"A...được..." Đợi đến khi Chu Lạp nhắc nhở, hắn mới lấy lại tinh thần.

Cửa vừa mở ra, đứng trước cửa là một nữ nhân mang theo một bé gái, "Ôi chao? Chu Lạp không ở đây à? "

Chu Lạp vặn nhỏ lửa, nhìn về phía cửa, "Ôi, Ngô tỷ, Mẫn Mẫn."

Ngô Dung có chút nóng nảy, "Chu Lạp, ba của Mẫn Mẫn lái xe gặp chuyện, Mẫn Mẫn gửi nhờ ở nhà em, chừng nào chị hết bận sẽ quay lại."

Mẫn Mẫn ngựa quen đường cũ, mở tủ giày ra tìm một đôi dép nhỏ còn hơi lạnh, hào hứng hô lên, "Chu Lạp ca ca."

Ngô Dung ở cách vách Chu Lạp, cũng từ nông thông đi ra, ở C thị không có thân thích, khi bận việc đều đem Mẫn Mẫn gửi ở nhà anh.

"Ừm, đúng lúc anh đang nấu cơm." Sau khi chào hỏi dặn Liên Tranh nhớ giúp chăm nom Mẫn Mẫn, lúc này mới trở lại nhà bếp.

Trong phòng khách, Liên Tranh và cô bé bốn mắt nhìn nhau, cô bé lên giọng trước, ngữ khí xa lạ nói, "Anh là ai vậy, tại sao lại ở nhà của Chu Lạp ca ca? "

Miệng ngỏng lên rất cao, dường như là bất mãn khi thấy trong nhà Chu Lạp có người lạ.

_ Hết chương 7 _

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro