🍒CHƯƠNG 10🍒

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 10: Hết lần này đến lần khác

✧✧✧✧✧

Những người chơi may mắn còn sống sót đứng trước thi thể của Tào Uyển Diễm, nhìn đầu bếp Sam ném thi thể của cô ấy thật mạnh lên xe kéo cứ như một túi rác, sau đó đánh xe đưa Tào Uyển Diễm đến một nơi xa xôi không biết tên.

Lưu Hàn Nho lắp bắp: "Nếu, nếu chết trong trò chơi thì trong hiện thực sẽ thế nào, cũng chết thật sao?"

Vết thương của Vưu Nhất Minh đã bắt đầu tiêu sưng, anh ta dùng biểu tình vô cảm nói: "Chúng ta vốn đã chết rồi, chết trong phó bản cũng chỉ là mất cơ hội sống lại thôi."

Lưu Hàn Nho uể oải dựa vào bức tường gỗ, thân thể nhỏ gầy không nhịn được mà run lên bần bật.

Cũng không thể trách tố chất tâm lý của Lưu Hàn Nho quá kém cỏi, đối với chuyện người chơi mới bị đào thải ngoài ý muốn này ngay cả Hạ Nam cũng không thể duy trì vẻ bình tĩnh, gương mặt béo ú vì lo âu mà trở nên vàng vọt: "Không thể nào! Đây là phó bản cấp thấp mà, hơn nữa mới chỉ là ngày đầu tiên thôi!"

Diêu Nhược Linh không lên tiếng, hàng mày cau chặt lại, sắc mặt so với Hạ Nam trông càng khó coi hơn.

Mặt búp bê vẫn luôn lạnh nhạt xa cách bỗng dưng mở miệng: "Người này gặp nạn ở bên ngoài nhà gỗ."

Hạ Nam bừng tỉnh, kích động nói: "Nhất định là gặp chuyện lúc đi ra ngoài hội hợp với người khác! Khó trách hôm qua NPC kia đồng ý cho chúng ta ở cùng một chỗ!"

Hà Sở Văn chậm rãi nói: "Cho nên quy tắc của trò chơi này là phải ở một mình?"

Cố Cảnh Thịnh lắc đầu: "Nếu đêm qua Hạ tiên sinh không nhìn thấy em ấy, vậy thì có lẽ quy tắc là người chơi không được ra ngoài vào ban đêm."

Mặt Hà Sở Văn quay về phía Cố Cảnh Thịnh, tuy rằng anh ta không nhìn thấy nhưng tư thế của cơ thể lại cứ như là đang nhìn cô: "Đêm qua Thành tiểu thư không nghe được tiếng động kỳ lạ nào sao?"

Cố Cảnh Thịnh trả lời chắc nịch: "Hoàn toàn không có."

Diêu Nhược Linh hơi bình tĩnh lại đôi chút: "Cho dù là thế nào thì đêm nay mọi người hãy cứ ở trong phòng mình, có phát hiện ra chuyện gì thì cũng đừng ra ngoài."

Quyết định này đối với người chơi mới mà nói lại không quá có lợi. Người chơi lâu năm hoặc ít hoặc nhiều cũng đều có một vài thủ đoạn bảo mệnh, cho dù Vưu Nhất Minh vừa mới thăng cấp có lẽ cũng tự diếm được một ít đạo cụ, nhưng ở đây vẫn còn tận ba người chơi dự bị đến một cái ví đựng thẻ cũng không có.

Thanh âm Hạ Nam nặng nề: "Phải nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ sau đó rời khỏi phó bản."

Không một ai phản đối ý kiến của ông ta, Cố Cảnh Thịnh cũng không có gì để dị nghị. Từ quy tắc của trò chơi thể thấy, cho dù cô có là một con cá mặn đi chăng nữa thì chỉ cần cố gắng bám gót các đại lão đến khi thông quan là có thể nằm thắng rồi -- mặc dù đây mới chỉ là độ khó cấp thấp.

Nông trại không cung cấp bữa sáng, mãi cho đến lúc phải xuất phát lão Ivan mới khệnh khạng khoan thai tới muộn, trên chòm râu còn có vài mẩu bánh mì, vệt cà phê cùng ít vụn thịt vẫn chưa lau. Đối với chuyện Tào Uyển Diễm lão cũng chẳng chút nào quan tâm, chỉ thúc giục người chơi mau lên xe ngựa.

"Nhanh lên, nhanh lên, đám sâu mọt, đừng hòng kéo dài thời gian, hôm qua bọn mi đã lười biếng đủ rồi!"

Hà Sở Văn đặt tay phải trước ngực, mỉm cười cúi đầu với NPC: "Thời gian ngày hôm qua quá ngắn, hơn nữa việc leo núi cũng đã tiêu tốn rất nhiều sức lực của chúng tôi. Ngài Ivan tốt bụng hào phóng, không biết ngài có thể dùng cỗ xe ngựa xinh đẹp của mình để đưa chúng tôi thêm một đoạn đường không?"

Chẳng những trang phục đã rất phưong Tây, ngay cả ngôn từ cũng cực kỳ khớp với lời thoại như dịch bằng app của lão Ivan, Hà Sở Văn thành công giành được thiện cảm của đối phương.

Bằng chứng chính là sau khi lão Ivan được khen xong đã đi ngược lại với hình tượng keo kiệt của mình, nhanh chóng đồng ý yêu cầu của anh ta.

"......"

Cố Cảnh Thịnh vịn cửa sổ nhìn ra bên ngoài, vẻ mặt vô cùng phức tạp.

Có lẽ là do biểu tình của cô thay đổi quá nhanh, ngay cả mặt búp bê vẫn luôn khiêm tốn ít nói cũng không nhịn được mà hỏi thăm: "Họ Hà có gì à, sao cô cứ nhìn thế?"

Cố Cảnh Thịnh nhỏ giọng nói: "Người ta mắt không nhìn thấy mà còn có thể nỗ lực như vậy, tôi nghĩ mình phải cố gắng hơn mới được."

Mặt búp bê khựng người, hỏi lại: "Nỗ lực gì?"

Cố Cảnh Thịnh cảm khái: "Vì để đi ít thêm một đoạn đường mà có thể cúi người với NPC, cái câu vừa rồi ấy, anh có thể khen như thế không?"

Mặt búp bê nhìn lão Ivan, phát hiện mình không có cách nào phản bác.

-- Đừng nói khen đối phương tốt bụng hào phóng, ngay cả việc khen cái xe rách nát này xinh đẹp cũng đã là khiêu khích giới hạn tôn nghiêm của hắn rồi.

Lão Ivan quả nhiên đưa bọn họ thêm một đoạn đường -- tuy rằng đoạn đường này vô cùng ngắn, cùng lắm chỉ bằng một phần tư đường lên núi.

Cố Cảnh Thịnh nhìn đỉnh núi, cảm nhận được toàn bộ cơ thể mình đang run rẩy vì đau nhức.

Mã Thông giờ giờ khắc khắc cũng không quên nghĩa vụ nịnh hót của mình: "Tuy rằng chỉ ít đi được một đoạn, nhưng vẫn là nhờ phúc của anh Hà."

Diêu Nhược Linh cũng nói: "Có ít còn hơn không."

Hà Sở Văn tùy ý gõ gậy lên giày da bóng loáng, phong độ nhẹ nhàng mỉm cười nói: "Ngày mai tôi sẽ tiếp tục cố gắng."

Vừa dứt lời, không chỉ Cố Cảnh Thịnh, ngay cả mặt búp bê với hình tượng chẳng mấy thân thiện cũng phải nhìn Hà Sở Văn bằng con mắt kính nể.

Mục tiêu của các người chơi hôm nay là xác nhận số của cây màu xanh lam.

Ngày hôm qua đã xác định được cây số 8 là màu hồng, vậy thì cây màu vàng đương nhiên là cây số 3 cách số 8 xa nhất* -- tuy rằng Cố Cảnh Thịnh đã sớm rời khỏi ghế nhà trường từ lâu, nhưng kiến thức đoạn thẳng dài nhất trong vòng tròn là đường kính thì vẫn chưa trả lại cho thầy cô. Tám cây còn lại không cần đến 9 người phụ trách, cho nên dưới đề nghị của Mã Thông cùng mấy lời phụ hoạ của Vương Mạnh Viễn, Hà Sở Văn có thể tùy ý lựa chọn một cây và đoán màu sắc của nó.

*Theo gợi ý lão Ivan cung cấp cho người chơi ở chương 6 (Cây màu vàng cách cây màu hồng xa nhất)

Hà Sở Văn khiêm tốn tiếp nhận ý tốt của người khác, sau khi suy ngẫm một lát thì nói: "Vậy tôi đoán số 4 là màu trắng."

Số 4......

Cố Cảnh Thịnh nhìn Hà Sở Văn một cái, cây số 4 hôm nay vẫn do cô phụ trách.

Ngoại trừ những cây đã biết màu ra, cây các người chơi phụ trách đa phần đều giống y như hôm qua, Cố Cảnh Thịnh không xác định được đối phương chỉ thuận miệng nói vậy hay là đặc biệt chú ý đến mình.

Hà Sở Văn và Cố Cảnh Thịnh cùng đi đến vị trí cây số 4. Bất kể là ngoại hình, lời nói hay hành động của anh ta cũng đều vô cùng thân sĩ, còn chủ động đề nghị muốn giúp cô hái quả.

Cố Cảnh Thịnh từ chối ý tốt của đối phương -- tuy lý trí nói cho cô biết Hà Sở Văn chắc chắn còn trâu bò hơn cả mình, nhưng sau khi nhìn vào hai mắt không có tiêu cự của đối phương, cô thật sự không có cách nào bắt nạt người khuyết tật được.

Hà Sở Văn mỉm cười: "Mặc dù không nhìn thấy, nhưng tôi có thể cảm giác được phong cảnh dưới núi nhất định rất xinh đẹp, Thành tiểu thư thấy sao?"

Mã Thông: "Anh Hà nói rất đúng."

Vương Mạnh Viễn gật đầu như giã tỏi: "Chim hót hoa nở, trời xanh mây trắng."

Cố Cảnh Thịnh: "......"

Mã Thông phụ trách cây số 5, là hàng xóm nên gã ở đây thì còn miễn cưỡng hợp lý. Nhưng Vương Mạnh Viễn phụ trách cây số 7, khoảng cách đến chỗ Cố Cảnh Thịnh thật sự không tính là gần đâu.

Hà Sở Văn: "Lúc hái trái cây nhớ để ý một chút, kim của ong mật sẽ khiến làn da phái đẹp bị thương mất, hay là để tôi tới giúp một tay?"

Mã Thông: "Anh Hà nói với cô đấy, động tác nhẹ nhàng thôi."

Vương Mạnh Viễn: "Thành, Thành gì nhỉ? Lúc trèo cây nhớ coi chừng sâu."

Cố Cảnh Thịnh: ".........."

Sau khi nghe xong những lời của Hà Sở Văn, cộng với mấy câu phụ hoạ của Mã Thông và Vương Mạnh Viễn, Cố Cảnh Thịnh bất giác phát hiện chút vấn đề --

Cmn không phải Hà Sở Văn định tán tỉnh cô đấy chứ?

Cố Cảnh Thịnh biết mình trông cũng được, ít nhất mắt ra mắt mũi ra mũi, nhưng những thứ này sau khi được tầm nhìn đen thui của đối phương che đi thì ngoại trừ *** ra cô thật sự không biết còn có thể là gì nữa.

Hà Sở Văn khí chất nho nhã, ngoại hình tuấn tú, lời nói và hành động cũng rất dịu dàng chu đáo, nhưng thân là một con cẩu độc thân không muốn yêu đương, Cố Cảnh Thịnh quyết định vẫn nên nói rõ ràng với đối phương thì hơn.

Sau khi kéo anh ta đến chỗ hai người kia không nhìn thấy, cô cố gắng nói một cách uyển chuyển nhất có thể: "Hà tiên sinh, hiện tại tôi không có hứng thú phát triển một mối quan hệ siêu hữu nghị trong trò chơi."

......Uyển chuyển cái con khỉ.

Hà Sở Văn khựng lại, biểu tình rõ ràng có chút bi thương: "Một cuộc gặp gỡ tình cờ trong thế giới trò chơi kỳ ảo có gì không tốt sao?"

"Nguyên tắc của tôi là quét phó bản, tuyệt đối không yêu qua mạng." Cố Cảnh Thịnh không chút do dự lấy ra lý do có thể bị người lớn đánh gãy chân. Cô ngẫm nghĩ, cảm thấy nói như vậy vẫn có chút cợt nhả, thế là lại bổ sung, "Hơn nữa mọi người cũng đều đã chết cả rồi, nếu còn nói chuyện yêu đương nữa thì chính là âm hôn đó, phải kiên quyết ngăn chặn tập tục phong kiến xấu xa này!"

Hà Sở Văn: "......"

Tuy rằng cuối cùng đối phương vẫn miễn cưỡng duy trì nụ cười khéo léo, nhưng Cố Cảnh Thịnh biết chắc chắn Hà Sở Văn sẽ không đến gần mình nữa, vì dù gì khi nói chuyện yêu đương, ngoài tính cách có phù hợp hay không ra thì đầu óc có bình thường không cũng là một yếu tố vô cùng quan trọng.

Ngày thứ hai trong phó bản, đàn ong trong vườn trái cây vẫn theo thói cũ tấn công, nhưng vì các người chơi đã được luyện được kỹ năng né tránh thành thạo nên chúng không thể làm ai bị thương nữa. Ngoại trừ phải hoàn thành nhiệm vụ của mình, Cố Cảnh Thịnh còn phải bỏ hai loại trái cây đã xác nhận được màu vào đúng rổ.

Lưu Hàn Nho nhìn mớ băng vải còn chưa tháo trên đùi cùng ba cái rổ lớn nặng trịch trên tay Cố Cảnh Thịnh thì ngớ ra, cứ như đã bị khí phách hùng dũng oai vệ của cô làm cho chấn động, mon men hỏi nhỏ: "Con gái các chị không phải bình thường đều yếu đến nỗi ngay cả nắp chai nước cũng không mở được sao?"

Cố Cảnh Thịnh hiền từ nhìn cậu chàng rõ ràng là đối tượng yêu sớm trước mắt này, nhún vai: "Không phải là yếu đuối đâu, đây là phương pháp bắt chuyện cơ bản đó."

Ngày thứ hai cũng không có gì khác so với ngày thứ nhất, trong khi lão Ivan điên cuồng mắng chửi các người chơi thì cũng đồng thời xác nhận cây số 2 là màu xanh lam, mà suy đoán của Hà Sở Văn thì trật lất, có điều thế này cũng coi như đã làm ra chút, ờm, cống hiến nho nhỏ trong quá trình loại trừ màu sai của cây số 4 đi vậy.

Sau khi bị dày vò bởi bánh mì đen, tất cả người chơi im lặng quay về căn nhà gỗ nhỏ của mình. Cố Cảnh Thịnh thử thông qua khe hở của rèm cửa để nhìn ra ngoài, có điều không phát hiện được gì hết. Sau khi đêm xuống, cả nông trại dường như đều cùng đi vào giấc ngủ, không có lấy một bóng người lẫn một ánh nến.

Đêm đó, Cố Cảnh Thịnh mơ một giấc mơ rất kỳ lạ, tất cả mọi việc trong mơ đều vô cùng quái đản, manh mối và nguy hiểm đan xen với nhau tạo thành một cái mạng nhện khổng lồ, mạnh mẽ trói chặt cô lại một chỗ, nhưng đợi tới khi cô tỉnh dậy định ngẫm lại thì những ký ức trong mơ đó bỗng nhiên biến mất trong nháy mắt, hóa thành bọt biển trong suốt sâu nơi tâm trí.

"Cốc cốc --"

Cửa phòng Cố Cảnh Thịnh bị gõ vang, bên ngoài là thanh niên mặt lạnh họ Thương kia.

Mặt búp bê nhìn cô một cái, sau đó thông báo: "Lưu Hàn Nho và Mã Thông đã chết, một người chết trong phòng, người kia chết ở bên ngoài. Cách chết của họ đều giống với Tào Uyển Diễm, đầu bị bẻ gãy, bụng cũng bị khoét rỗng."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro