🍒CHƯƠNG 7🍒

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 7: Ong mật của bạn nhỏ ngốc

✧✧✧✧✧

Mặt búp bê trả lời Hà Sở Văn bằng một tiếng cười lạnh đầy trào phúng.

Cố Cảnh Thịnh thấy thời điểm mặt búp bê vui vẻ thoải mái lướt qua Mã Thông, biểu tình trên mặt người sau nháy mắt trở nên vô cùng hung ác, thậm chí còn khó chịu nhổ nước bọt.

- Cô cảm thấy Boardgame Vui Vẻ vẫn nên thêm các điều khoản cho người dùng đi, kiểu tùy chọn report và khoá tài khoản "Để làm sạch môi trường internet, các hành vi của bạn phải phù hợp với tiêu chuẩn của cộng đồng" ấy.

Chiếc xe ngựa vốn là đạo cụ thuộc sở hữu của lão Ivan, hiện giờ đã tạm thời xuống sân khấu theo nhân vật, nhóm người chơi chỉ có thể dựa vào hai chân mình, thở hổn hển leo lên đỉnh núi - Hà Sở Văn thì không vậy, tuy rằng anh ta thiếu một đôi mắt nhưng lại có thêm một cây gậy chống.

Khiếm khuyết thị lực có thể khiến các giác quan khác trở nên nhanh nhạy hơn, không cần ai mở miệng nhắc nhở, chỉ cần nghe tiếng thở dốc ngày càng nặng nề, Hà Sở Văn đã có thể tự giác không đi vào ngã rẽ, từ đầu đến cuối anh ta không thể hiện ra chút mệt mỏi nào, thậm chí còn hơn cả người mới.

Người có cùng trạng thái thoải mái như đi dã ngoại giống anh ta chính là mặt búp bê họ Thương, rõ ràng hắn có dư sức nhưng vẫn không tách khỏi mọi người.·

Trạng thái của Diêu Nhược Linh và Hạ Nam hơi tệ hơn hai người kia một chút, nhưng so sánh với mấy người mới thì rõ ràng nhỉnh hơn nhiều. Cố Cảnh Thịnh ở ngay sau hai người họ, một mình trở thành đội ngũ thứ ba.

Hạ Nam cười với cô: "Trạng thái của cô khá đấy, không giống người mới chút nào."

Cố Cảnh Thịnh lau mồ hôi trên trán, lễ phép đáp: "Lúc sinh thời tôi tương đối thích hoạt động ngoài trời."

Lúc sinh thời.....

Tuy rằng người chơi trong Boardgame Vui Vẻ đều vì gặp đủ loại chuyện ngoài ý muốn trong hiện thực mới xuyên vào đây, vậy nên thời gian đầu cũng chẳng mấy vui vẻ gì, nhưng Hạ Nam vẫn bị lời của Cố Cảnh Thịnh làm cho nghẹn họng, lát sau mới nói: "Sao không kêu người chỉ dẫn đi theo, quan hệ với người cùng phòng không tốt?"

Cố Cảnh Thịnh bỏ qua vấn đề đầu tiên, chỉ đáp: "Không trách người khác được, chủ yếu là do tôi vẫn chưa thể dung nhập vào tập thể."

Những lời này là thật, dù sao thì tất cả người chơi trong phòng 08321, bao gồm cả còn sống lẫn đã bị đào thải tính ra cũng mới quen nhau chưa đến một tiếng đồng hồ, trong đó hầu hết thời gian đều chỉ nhìn thấy vòng tròn sóng nhiễu che trước mặt nhau.

Hạ Nam trầm ngâm gật đầu, không biết nghĩ gì mà mỉm cười nói: "Xem ra quan hệ của phòng cô không hòa hợp cho lắm."

Cố Cảnh Thịnh cười gượng hai tiếng, ngửa đầu nhìn bầu trời phía trên.

Bầu trời trên cao không một gợn mây, Cố Cảnh Thịnh có thể chịu được cảm giác ra ngoài mà không bôi kem chống nắng, nhưng cảm giác khát nước ngày càng mãnh liệt, cô vô cùng hối hận vì trước khi vào đây lại không mang theo bình nước nào.

Thật ra lúc đọc giới thiệu của "Bình đất vỡ trong cung điện" cô cũng đã nghĩ tới chuyện mang theo nước uống rồi, có điều lật tung cả căn phòng lên cũng không tìm thấy thứ gì thích hợp để đựng - Cố Cảnh Thịnh đâu thể nào dùng ly đánh răng để đựng nước được, cho dù không lo lắng vấn đề dung tích thì cô vẫn không tin tưởng khả năng giữ cho nước không bị tràn ra ngoài của nó lắm.

Hạ Nam nhìn cô, giọng điệu càng thêm ôn hòa: "Khát rồi hả?"

Cố Cảnh Thịnh: "Vẫn còn nhịn được, nếu thật sự không được nữa thì trên người tôi còn có bình máu."

Tỷ lệ xuất hiện của "Bình máu đặc biệt của phòng khám Rừng Rậm" trong cầu rút thăm trúng thưởng rất cao, cho dù khi nói Cố Cảnh Thịnh đã lược bỏ hết mấy từ phía sau thì cũng không ảnh hưởng đến cuộc đối thoại của hai người, Hạ Nam tốt bụng nhắc nhở cô: "Uống thứ kia xong cô không muốn ăn thứ gì khác nữa đâu."

Cố Cảnh Thịnh cắn chặt răng: "Một hai ngày không ăn cơm thôi, coi như giảm béo vậy."

Hạ Nam giật giật khóe miệng, không nói gì nữa -- Cho dù ông ta giỏi cảm nhận tâm tình người khác thì cũng chẳng có cách nào hiểu nổi tự giác nghiêm ngặt về cân nặng của phụ nữ.

Đoàn người bò gần 50 phút mới lên đến đỉnh núi. Trên đầu trên cổ mấy người Vưu, Vương, Mã, Tào đều tuôn đầy mồ hôi, trong đó Tào Uyển Diễm và Lưu Hàn Nho nhỏ tuổi nhất vừa đi đến nơi đã lập tức kiệt sức ngã ngồi xuống đất.

Cố Cảnh Thịnh nhìn hai học sinh đang thở dốc, cho dù trong lòng biết rõ người tới được nơi này đều đã gặp phải đủ loại tai nạn trong hiện thực thì cô vẫn cảm thấy có chút khó chịu - Con nít còn chưa trưởng thành mà chơi game với một đám người lớn tâm tư khó đoán cũng y như cừu non thi chạy với sói xám vậy.

Bên ngoài vườn trái cây được bao lại bằng một hàng rào đơn sơ cao thấp không đồng đều, gió còn chưa thổi qua đã có vẻ lung lay sắp đổ, Cố Cảnh Thịnh cảm thấy mình chỉ cần chui qua, leo qua, hay giơ chân đá một cái là nó cũng sập hết luôn.

Cây trong vườn phân bố vô cùng độc đáo, bọn chúng lấy đỉnh núi làm trung tâm sau đó được trồng thành 1 vòng tròn, khoảng cách giữa mỗi cây tương đương với hai cây liền kề nhau.

"......"

Cố Cảnh Thịnh nhìn vườn trái cây, biểu tình có chút câm nín lẫn ghét bỏ. Trồng ở chỗ cao như này còn có thể nói là chủ vườn có yêu cầu đặc biệt về phong thủy, thế nhưng vườn trái cây chẳng những cao mà diện tích đất quy hoạch còn vô cùng ít, không chỉ ít mà còn đặc biệt thuê tận 10 người làm công!

Khu vườn này tổng cộng cũng chỉ có 10 cái cây mà thôi.

Người nghĩ đến tổn thất chi phí không chỉ có mỗi Cố Cảnh Thịnh.

Hà Sở Văn mỉm cười: "Không chỉ trả tiền công còn bao ăn uống, NPC lần này cũng hào phóng thật."

Diêu Nhược Linh nhíu này: "Nếu làm vậy NPC có thể hoàn vốn không?"

Mặt búp bê họ Thương hai tay đút túi, lười biếng nói: "Nghĩ theo hướng tốt đi, nếu mấy người hẻo giữa chừng thì lão có thể trả ít đi một khoản đấy."

"......"

Cố Cảnh Thịnh cảm thấy nếu không phải do leo núi quá mệt thì cô bé Tào Uyển Diễm kia nghe xong câu này chắc sẽ lại huhu trước mặt búp bê một hồi cho xem.

Hạ Nam: "Hái trái cây không khó, nhưng khó là bỏ trái cây vào rổ có cùng màu- Ít nhất thì theo tôi thấy, bề ngoài của đống trái cây này đều không có gì khác biệt."

Hà Sở Văn khẽ nở nụ cười, nói: "Về phần quan sát sự vật phải trông cậy vào mọi người rồi."

Cùng là người chỉ dẫn, Diêu Nhược Linh hiểu được ý của Hạ Nam: "Chỉ cần chúng ta hợp tác, hơn nữa dựa vào gợi ý ban nãy của NPC là có thể nhẹ nhàng thông quan."

Hạ Nam: "Chúng ta bắt đầu từ màu hồng trước đi, mỗi người phụ trách hái một cây, sau đó bỏ hết trái cây vào rổ màu hồng, chờ đến khi NPC xác nhận thì đến cuối ngày ít nhất chúng ta cũng có thể xác định được một màu."

Diêu Nhược Linh: "Là xác định được hai màu, trong gợi ý lão Ivan cho có nói - 'Cây màu vàng cách cây màu hồng xa nhất', nói cách khác, hai cây này ở phía đối diện nhau."

Cố Cảnh Thịnh khiêm tốn im lặng đứng nghe Hạ Nam và Diêu Nhược Linh anh một câu tôi một câu thảo luận. Những người khác cũng không đưa ra ý kiến gì, bao gồm cả mặt búp bê họ Thương đến cái mũ đội trên đầu trông cũng khó hòa đồng kia.

Các người chơi đánh số cho mỗi cây, cây gần cổng vườn nhất sẽ là số 1, sau đó đến 2, 3, 4, 5, 6, 7, 8, 9, 10 theo chiều ngược kim đồng hồ.

Cố Cảnh Thịnh phụ trách cây số 4.

Tuy rằng con số này đọc lên nghe có vẻ xui xẻo, nhưng Cố Cảnh Thịnh đã bị thiên thạch đâm trúng thì chẳng mảy may sợ sệt gì nữa.

Trước khi bắt tay vào làm việc, Hà Sở Văn dùng gậy chống gõ lên mặt đất, có chút ngượng ngùng hỏi: "Bây giờ là mấy giờ vậy?"

Cố Cảnh Thịnh theo bản năng nhìn vào màn hình điện thoại: 11 giờ 23 phút.

Cho dù có là loại cổ lỗ sĩ mấy chục niên đại trước như điện thoại bộ đàm hay nắp gập phím bấm đi chăng nữa thì cũng có thể hiển thị ngày giờ chính xác từng phút từng giây một, nhưng cái cục gạch độc quyền của Boardgame Vui Vẻ thì không như vậy, lúc còn ở trong phòng 08321 Cố Cảnh Thịnh đã chắc chắn rằng điện thoại của mình không thể hiển thị thời gian.

Có điều sau khi vào phó bản, tính năng này lại được khôi phục một cách thần kỳ, nhìn góc bên phải màn hình là có thể thấy, bất kể cách thức hiển thị hay vị trí đều không khác gì so với ngoài đời thực.

Tào Uyển Diễm đứng phía sau Hạ Nam nghe vậy liền nhỏ giọng trả lời: "11 giờ 23 phút."

Hà Sở Văn dù có cầm theo điện thoại cũng không thể nào xem được ôn hòa nói cảm ơn với Tào Uyển Diễm, đồng thời nhắc nhở những người chơi khác: "Còn rất lâu nữa mới đến lúc mặt trời lặn, đừng mất cảnh giác."

Cố Cảnh Thịnh chồng cái rổ màu đỏ lên phía trên cùng, không nhanh không chậm đi về phía cây số 4. Diện tích của vườn trái cây rất lớn, một khi các người chơi phân tán thì sẽ rất khó nhìn thấy nhau.

Trước khi tách ra, hình như Vưu Nhất Minh muốn đi hái trái cây cùng Diêu Nhược Linh, nhưng lại bị đối phương từ chối.

Xung quanh cây có rất nhiều ong mật đang vo ve bay lượn, trong đó có một con vòng quanh Cố Cảnh Thịnh mấy hồi, cuối cùng hóa thành một tấm thẻ rơi vào trong tay cô.

......Mày còn biết đường mà về cơ đấy.

[ Ong mật của bạn nhỏ ngốc: Khoảng cách giữa quốc vương và đứa ngốc chỉ bằng một con ong! Richard dũng cảm vì giải cứu người bạn giỏi lấy mật của mình đã chặt gãy cây sồi, xé nát mạng nhện, sau đó bỏ ba con nhện cùng với bơ vào lò nướng của Arthur.

Con đường ong mật bay qua ngập tràn hương hoa, nơi mà nó dừng lại, nhất định sẽ có mật ngọt bạn cần.

"Quốc vương được làm từ gì? Ong mật, đứa ngốc, ngỗng vàng!

Đứa ngốc được làm từ gì? Búa, rìu, còn có cả Richard nữa!"

Cấp bậc vật phẩm: ★★★★

Ghi chú: Vật phẩm chỉ có thể dùng tối đa 3 lần, đã dùng 2 lần, số lần dùng còn lại: 1.]

Cố Cảnh Thịnh nhìn giới thiệu của đạo cụ, đầu đầy chấm hỏi.

Cách sử dụng thế nào, hiệu quả ra sao không nói ngắn gọn, không kèm ảnh minh họa mà lại làm thơ làm văn thì cô còn có thể nhịn được, dù sao thì đọc hiểu cũng là một kỹ năng được mài giũa hơn 10 năm ngồi trên ghế nhà trường. Nhưng đã sử dụng 2 lần là cái quần què gì, từ khi tiến vào phó bản đây là lần đầu tiên thứ này xuất hiện trước mặt cô dưới dạng thẻ đấy được không!

Vấn đề tạm thời chưa nghĩ ra cũng giống như câu hỏi không biết làm trong đề kiểm tra vậy, chỉ có thể nhanh chóng đọc lướt qua rồi để đó, nếu làm xong các câu khác mà vẫn chưa hết giờ thì quay lại giải sau cũng không muộn, đặc biệt là trong thời điểm còn có tình huống nghiêm trọng hơn xảy ra như này đây --

[ Người gửi: Boardgame Vui Vẻ

Hành động khoa trương của các bạn đã kinh động đến đàn ong trong vườn, xin hãy cẩn thận né tránh.

Thời gian đàn ong hoạt động còn: 9 phút 59 giây. ]

Cố Cảnh Thịnh: "......"

Cô không biết những người chơi khác đã làm cái gì, nhưng nếu là cô thì chút thời gian này cũng chỉ đủ để ăn một quả táo đọc một bài thơ thôi, cho nên rốt cuộc là tại sao bọn họ lại quấy rầy đàn ong được, dùng pháo oanh tạc vườn trái cây chắc?

Nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của các người chơi khác, Cố Cảnh Thịnh không chút do dự lao ra khỏi vườn trái cây - Động tác này cô đã sớm muốn làm từ lúc khi chơi "Không thể miêu tả" rồi -- Tận dụng hết thế mạnh thể năng được tôi luyện ra từ khi còn sống, toàn bộ quá trình diễn ra trôi chảy không tạm dừng một giây, cô nhẹ nhàng đạp lên hàng rào một cái, bật người nhảy ra ngoài --

"Răng rắc -"

Cố Cảnh Thịnh không biết rốt cuộc tốc độ bay của đàn ong là bao nhiêu, nhưng chắc chắn là không nhanh bằng cô rồi - Bởi vì hàng rào đã lâu không được tu sửa không thể chống đỡ sức nặng của cô, rồi thế là Cố Cảnh Thịnh và hàng rào cùng nhau lăn xuống sườn núi.

✧✧✧✧✧✧✧✧✧✧

Tác giả có lời muốn nói:

Các đạo cụ hiện tại của Cố Cảnh Thịnh:

[Gói cà phê hoà tan của lão Sanna]
[Băng vải nhãn hiệu Cây Cơm Nguội]
[Bình máu đặc biệt của phòng khám Rừng Rậm]
[Bạn tốt của thám tử]
[Vé trải nghiệm sống lại một giờ]
[Ong mật của bạn nhỏ ngốc]
[Bình đất vỡ trong cung điện].

Tui thật sự rất thích viết mô tả cho mấy đạo cụ luôn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro