CHƯƠNG 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 4:

-- "Còn 208 ngày nữa là đến kỳ thi đại học."

---

Mọi người choàng tỉnh từ cơn mơ, liền liều mạng trốn.

Bậc thang hành lang vặn xoắn thành những góc độ kì dị, dễ dàng sụp đổ trước tình trạng ánh sáng tỏ tường, huống chi còn là trong bóng tối cùng hỗn loạn như vậy - chỉ nghe thấy xương rạn vỡ răng rắc răng rắc của kẻ nào đó và một tiếng thét thảm thiết vang lên đằng sau: "Ahhhhh! Chân của tôi! Cứu! Đừng bỏ tôi!"

Mạc Dịch bước nhanh từng nhịp, định quay lại thì một tiếng "khúc khích" kì quái và mơ hồ từ giữa cầu thang, giống như điệu cười khe khẽ của một cô gái, cô ta cười ngọt ngào vô cùng mãn nguyện, như thể cuối cùng mình cũng có được món đồ chơi yêu thích.

Ngay sau đó, giọng nói của người đó như một cuộn băng bị ngắt ngay tắp lự... Cứ như vậy, liền biến mất.

Những tiếng la hét, cầu xin sự thương xót và kêu cứu, tất cả dường như bị bóng tối nuốt chửng, tất cả đều biến mất không còn tăm tích.

Mọi người lần lượt trèo lên, bên cạnh sự lo lắng cùng nỗi sợ hãi chưa ngôi khi thoát khỏi cõi chết, khuôn mặt họ còn ẩn chứa sự nặng nề và hốt hoảng.

Mạc Dịch ngước mắt lướt qua một vòng, trong lòng âm thầm đếm kĩ càng.

Đội ban đầu gồm 11 người nhưng hiện tại chỉ còn lại 8 người.

Và bây giờ mới chỉ tạm coi là thoát được một cấp độ.

Khuôn mặt của tất cả mọi người đều mang vẻ hoảng sợ chết chóc.

Đúng lúc này, tiếng chuông kim loại lại vang lên, âm thanh đơn điệu và chói tai dội vọng khắp hành lang, khi tiếng chuông ngừng lại, toàn bộ ngôi trường dường như đang thay đổi nhanh chóng.

Chỉ cần nỗ lực chớp mắt hai lần, cảnh tượng trước mắt đã trở nên hoàn toàn khác.

Những hành lang dài trống trải, những bức tường trắng sạch sẽ, những lớp học im lìm, những ngọn đèn trắng chiếu trên đầu, và hơi thở lạnh lẽo suy tàn dường như không thay đổi, và không khí ẩm ướt như một ngày mưa dầm.

Cảnh tượng méo mó tựa địa ngục ban nãy, dường như chỉ là mọi người tự tưởng tượng.

Nội tâm Mạc Dịch thắt lại, vội vàng chạy ra cửa sổ ở hành lang, nhìn vào bóng tối thăm thẳm không có tia sáng ngoài kia.

Chỉ thấy con số hiển thị thay đổi: 4:05.

--- Mười phút đã trôi qua từ lúc tiếng chuông ngừng lại!

Thẩm Lỗi tiến lại gần, nhìn theo hướng Mạc Dịch đang hướng vào không trung, trong mắt hiện lên sự suy tính: "... 45 phút, 10 phút, trường học, cùng hai khoảng thời gian này có khi là dựa trên quy định giờ vào tiết học và giờ nghỉ luân phiên."

Mạc Dịch gật đầu.

Cách thức biến đổi này làm anh nhớ tới trò chơi kinh dị nổi tiếng: Silent Hill, thời gian vào tiết tương ứng với thế giới bên ngoài, còn giờ tan học là thế giới bên ngoài. Còn về sự khác biệt chính xác ở khoảng ngẫu nhiên chuyển đổi của thế giới trong và ngoài, tại đây thì lại có quy luật rõ ràng.

Như vậy... còn khoảng 45 phút đến lần chuyển giao kế tiếp.

Đột nhiên, anh cau mày nhíu lại, mơ hồ ngửi thấy thoảng thoảng gì đó khác thường, mùi máu tươi nồng nặc chậm rãi từ hành lang bay đến, khó có thể  bỏ qua được.

Mà từ đám người, âm thanh xì xào bàn tán, giọng điệu oán hận khe khẽ vang lên: "... Mọi người có ngửi thấy không?" "Mùi vị gì đây trời?..."

Có ai đó đánh liều từ nhóm người tiên phong đi trước, về phía nơi phát ra mùi nhìn vào trong lớp học. Sẽ chẳng sao nếu như không nhìn vào gương mặt bỗng dưng trắng bệch của người này, "bịch bịch bịch" vào bước lùi lại phía sau, rồi chân mềm nhũn, ngã ngồi trên mặt đất.

Ngón tay anh ta run rẩy chỉ vào cửa sổ, miệng há hốc không thốt lên lời, chỉ có sự khiếp sợ cực độ mà phát ra những tiếng thở "ha ha" từng đợt.

Lại một linh cảm bất minh đè nặng, Mạc Dịch cùng mọi người thận trọng từng bước đi về phía trước, dựa vào ưu thế chiều cao nhòm vào vào cửa sổ lớp học.

Phòng học vẫn sạch sẽ và gọn gàng, với những cuốn sách xếp chồng lên nhau và bảng đen không được lau sạch, trông có vẻ học sinh vừa rời đi.

Sự khác biệt duy nhất là lớp học có thêm vài bóng người.

Ở hàng ghế thứ hai gần cửa, có một cô gái ngồi ngay ngắn, lưng thẳng, hai tay đặt trên bàn, như đang chăm chú lắng nghe bài giảng.

Chỉ là, phía trên chiếc cổ mảnh mai thon dài của cô, đầu đã không còn.

Vết gãy ngay ngắn và bằng phẳng, có thể nhìn thấy xương cổ và khí quản bị đứt lìa, máu chảy đậm đặc chảy xuống dọc theo vết cắt. Phía trên vạt áo và mặt bàn thấm đẫm từng vệt máu đỏ, nhìn rất ghê rợn.

Ở hàng ghế đầu tiên gần cửa sổ, một thanh niên đang nằm trên bàn, có vẻ cậu ta lén ngủ trong lớp nhưng mặt hướng ra cửa phòng học thì lại méo mó đến đáng sợ, hai tròng mắt trên khuôn mặt xám xanh của cậu ta trợn trừng, nghiến chắt răng như thể nhìn thấy một cảnh tượng khủng khiếp nào đó.

Hai chân cậu duỗi ra khỏi cái bàn, máu thịt vương vãi trên bắp chân, xoắn xuýt thành đường vòng cung không tự nhiên, xương trắng xuyên qua da, xuôi theo chân mà máu cũng từ từ nhỏ xuống mặt đất.

Toàn bộ phòng học vô cùng yên tĩnh, gần như ngột ngạt.

Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, cho dù là người từng trải như Thẩm Lỗi cũng không khỏi xanh mặt, nuốt nước bọt, rồi từng bước tiến lên, vươn tay đẩy cửa phòng học.

Mùi máu tanh xộc vào mặt theo hành động mở cửa của Thẩm Lỗi mà càng ngày càng nồng nặc, Mộ Dịch cảm thấy dạ dày nôn nao, sau một hồi điều chỉnh tâm lý, anh mới có thể kìm nén được cơn buồn nôn.

Một bàn tay vỗ nhẹ vào lưng anh, Mạc Dịch quay đầu lại nhìn, là Giang Nguyên Bạch nhìn anh với vẻ mặt lo lắng, tuy rằng sắc mặt cũng không khỏe tương đương, nghe thấy tiếng khe khẽ hỏi han: "Anh ổn không?"

Mạc Dịch nghiến răng nghiến lợi gật đầu.

Giang Nguyên Bạch thu tay về, lộ vẻ nghiêm túc: "Anh thật sự gầy quá, xương nhô lên làm tôi đau tay."

Mạc Dịch: "..." Trọng điểm của cậu hình như không đúng lắm?

Sau khi Giang Nguyên Bạch mở lời, tâm trạng Mạc Dịch bình tĩnh lại rất nhiều, đi theo hai người tương đối táo bạo đằng trước, cùng nhau bước vào lớp học. Trong khi những người khác, người thì không dám đến gần phòng học, người thì thôi rồi, đã chạy đến một góc nôn mửa.

Lúc này, Thẩm Lỗi đã kiểm tra đại khái thi thể một lần, quay đầu nhìn mấy người đi vào phòng học, nặng nề nói: "Đều là người của chúng ta."

Một người là chủ nhân của cái đầu, một người là người ngã cầu thang, còn một người bị lôi vào sương mù vẫn đang mất tích.

Mà Mạc Dịch cũng không mấy ngạc nhiên, nếu sương mù đó thực sự là "Sương Mù Không Tên", nếu xác người đàn ông kia thực sự xuất hiện ở đây thì mới là không thể ngờ tới.

Bóng đèn tiết kiệm điện phía trên đầu phát ra âm thanh "xèo xèo".

Sau khi quen dần, mùi tanh tanh vị sắt của máu cũng trở nên bớt ghê tởm, Mạc Dịch nghĩ đến đây liền đi hai bước về phía sau phòng học, nhưng ánh mắt lại vô tình chạm vào một góc tường, trong tích tắc, toàn thân anh, máu dường như đông cứng lại, và anh không thể nhìn đi chỗ khác.

Một vài dòng chữ lớn dán trên bức tường trắng như tuyết: "Còn 208 ngày nữa là đến kỳ thi đại học."

Nó giống hệt với lớp học lúc anh tỉnh dậy.

Vừa nãy bạt mạng chạy mà không để ý điểm đáng ngờ, đột nhiên nảy lên trong lòng: Thẩm Lỗi nói rằng bản đồ cho thấy từ tầng một đến tầng ba thuộc về lần lượt ba lớp cấp ba, và phòng học mà Mạc Dịch đã rời đi lại giống phòng học hiện tại, mặc dù chúng nằm ở tầng một và tầng hai, nhưng đây rõ ràng là phòng học của năm thứ ba trung học!

Mạc Dịch quay lại, vội vàng tìm kiếm quanh lớp học.

Sau đó, anh sải bước về phía một trong những chiếc bàn trong lớp, đưa tay nhặt quyển bài tập trên đầu sách và mở nó ra một cách khéo léo thuần thục.

Anh lạnh toát cả người, gót chân gần như đóng đinh tại chỗ.

Trên trang tiêu đề, cuốn vở được viết bằng nét chữ duyên dáng và nữ tính: "Lớp 3-3, Triệu Thu Lam."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro