Chương 11 - Kim Mỹ Hoa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc Kim Mỹ Hoa trả cô về nhà bố mẹ đẻ, Thẩm Chỉ đã rất giận bà, nhưng cô nhanh chóng tha thứ. Trước khi ông Chu về hưu, ông là lãnh đạo nhỏ của bưu cục, bây giờ lương hưu được vài nghìn tệ một tháng, ông sẵn sàng chi tiền cho Kim Mỹ Hoa. Còn Thẩm Chỉ không những không thể kiếm tiền cho Kim Mỹ Hoa, mà còn tiêu tiền của bà. Ở nông thôn, một người già không lương hưu, không con ruột, cảnh buổi tối vắng lặng là điều có thể đoán trước được.

Thẩm Chỉ từng sống với Kim Mỹ Hoa ở phía đông của làng, cách cổng không xa là ruộng, có nhiều mộ, trên đó có những cây dâu lớn mọc rất tốt. Đến mùa xuân, thì sẽ rất nhiều quả, vừa lớn vừa ngọt. Có một năm Kim Mỹ Hoa đi hái dâu về cho Thẩm Chỉ, đi rất lâu vẫn chưa trở lại. Ngày đó bà nội Trương qua đời, một cái thắt lưng màu đỏ buộc vào cây dâu, tóc ngày càng trắng, trên người gầy đều là xương, trên mặt vẫn còn bôi dầu vỏ sò. Lúc sống không đẹp, lúc mất dù sao cũng phải đẹp.

Kể từ đó, bà Trương đã trở thành tâm bệnh của Kim Mỹ Hoa, bà Trương là một bài học cho Kim Mỹ Hoa, bà cũng hiếm muộn, không có lương hưu, lại còn nuôi một bầy con riêng.

Kim Mỹ Hoa không phải là bà nội của Thẩm Chỉ. Khi bà kết hôn với ông nội của Thẩm Chỉ, cha của Thẩm Chỉ đã mười tuổi. Bà ấy bị vô sinh, nhà có ba người con đều không phải con của bà.

Kim Mỹ Hoa sơn đồ đạc và nhuộm vải để may quần áo, làm dưa chua, tự may kiểu áo khoác mới nhất cho mình và làm tóc cho những phụ nữ khác, nhưng bà ấy không có con. Bà là một mẹ kế tốt, cũng không bao giờ đánh con.

Khi Thẩm Chỉ được sinh ra, Kim Mỹ Hoa mới ngoài bốn mươi tuổi, ngoại hình càng trẻ trung hơn, trông bà không lớn hơn mẹ Thẩm Chỉ mấy tuổi.

Ngay khi sinh ra, cô đã cùng sổ hộ khẩu với Kim Mỹ Hoa.

Kim Mỹ Hoa lần đầu tiên nhìn thấy Thẩm Chỉ, đôi môi mỏng của cô ấy phun ra vỏ hạt dưa, cười nói: "Sau này con bé sẽ gọi tôi là mẹ hay bà đây? Nếu không thì kêu mẹ đi, đừng để bị lộ!"

Thẩm Chỉ lớn lên nhờ uống sữa bột. Cô làm sưng to xx của Kim Mỹ Hoa mà cũng không được một ngụm sữa nào. Hai từ đầu tiên cô học được là bà nội, lúc ba tuổi cô vẫn không thể gọi mẹ .

Kim Mỹ Hoa ghét nhất "Trên đời này chỉ có mẹ là tốt", mỗi lần nghe thấy bà đều mỉm cười nói với Thẩm Chỉ: "Lúc đó mẹ con nhìn thấy con mà ghét chết đi được, cũng chỉ bà sẵn lòng nuôi con". Nói xong, bà đo chu vi vòng đầu Thẩm Chỉ, chuẩn bị đan một cái mũ cho cô.

Khi Thẩm Chỉ lên năm tuổi, cô có tám chiếc mũ, tất cả đều do Kim Mỹ Hoa đan cho cô.

Số lần bố mẹ cô về quê trong một năm có thể đếm được đếm được trên đầu ngón tay. Mỗi lần đến, họ đều mang cho Thẩm Chỉ một số đồ chơi, quần áo và giày dép mà chị gái cô đã sử dụng . Một lần nọ, khi bố mẹ cô rời đi, Kim Mỹ Hoa cho Thẩm Chỉ xem bộ quần áo cũ, ngoài miệng vẫn tươi cười: "Xem xem thử đi, bố mẹ con còn không mua cho con cái váy mới, thật đúng là keo kiệt. Thấy không, nhiều quần áo cũ như vậy, đều là chị để lại."

Sau đó, khi cha mẹ lại mang quần áo cũ đến, Thẩm Chỉ bảo họ mang về: "Bà nội mua cho con rất nhiều quần áo mới, con mặc đủ rồi, Đồ cũ của mọi người, con không cần."

Kim Mỹ Hoa cố gắng để kiềm chế nụ cười, vỗ nhẹ lên trán Thẩm Chỉ, dặn dò: "Con nói chuyện với bố mẹ như thế à? Đây là cách bà thường dạy con sao?"

Bố mẹ cô sững sờ không biết nói gì.

Có thể những lời nói của cô nói đã có tác dụng. Lần sau bố mẹ cô đến, mua cho cô một con búp bê lớn, một con mới.

Thẩm Chỉ rất thích nó, cô ấy đặt con búp bê mà bố mẹ đã mua cho bên giường mà ôm ngủ mỗi đêm. Cô nói với những đứa trẻ chơi cùng mình rằng con búp bê là mẹ cô mua cho, cô không phải là người mồ côi.

Với sự lòng hư vinh của một đứa trẻ, Thẩm Chỉ nói với những đứa trẻ khác rằng mẹ cô rất tốt với cô, nhưng vì một vài lí do, bà không ở bên cạnh cô.

Kim Mỹ Hoa nghe được vậy, cười nhạt nói: "Chút đồ chơi này đã mua chuộc được con? Đối tốt với con, đối tốt với con thì một năm cũng sẽ không phải gặp con nhiều hơn sao?"

Thẩm Chỉ bênh vực bố mẹ cô: "Đó là do họ quá bận rộn với công việc." Cô biết, tất nhiên, không phải vì họ quá bận nên không thể đến gặp cô. Nhưng nếu không nói điều đó, sẽ rất tổn thương.

Kim Mỹ Hoa gọi cô là sói mắt trắng, muốn gọi bố mẹ cô đưa cô đi.

Thẩm Chỉ không chịu rời đi, cô biết rằng cha mẹ không thích sống cùng cô.

Ngày hôm sau, Thẩm Chỉ đưa búp bê cho người khác, cô không còn ôm búp bê nữa mà ngủ với một chiếc gối.

Vài ngày sau, Kim Mỹ Hoa mua cho Thẩm Chỉ một con búp bê lớn hơn. Cô hỏi Thẩm Chỉ, là mẹ tốt hay là hay là bà nội tốt hơn.

Thẩm Chỉ bắt gặp ánh mắt của Kim Mỹ Hoa, nịnh nọt nói: "Bà tốt với con." Những ngày sau đó, cô luôn tỏ ra lấy lòng Kim Mỹ Hoa, sợ sẽ bị đuổi đi.

Mẹ cô ngấm ngầm cùng bố cô nghĩ rằng cô quá nịnh hót, giống như con giun không xương.

Khi Thẩm Chỉ quay lại, Kim Mỹ Hoa đã đưa cho cô một chai nước ấm trong ngực. Hệ thống sưởi phân tán, hệ thống sưởi phải được làm nóng bằng chính lò hơi, và tổn thất nhiệt cao. Trong phòng chỉ có thể nói không lạnh, còn cách ấm áp một đoạn.

Kim Mỹ Hoa kêu ông Chu đến phòng lò hơi để thêm than vào để ngọn lửa mạnh hơn một chút.

Khi ông Chu rời đi, Thẩm Chỉ lấy điện thoại ra nói: "Bà ơi, chụp cho con một tấm."

Thẩm Chỉ đã dạy Kim Mỹ Hoa chụp ảnh, lại bảo Kim Mỹ Hoa tự chụp một vài bức ảnh tự sướng cho hai người họ.

Thẩm Chỉ đã xóa tất cả các trò chơi mà Hạ Bắc An đã tải xuống, và xóa tất cả ảnh cô ấy chụp. Ngoại trừ bức chân dung tự chụp của Hạ Bắc An, cô do dự, cuối cùng gửi nó điện thoại di động của mình. Nếu không phải thời gian eo hẹp, cô còn có thể tải một số bộ phim và bài hát cho Kim Mỹ Hoa.

Kim Mỹ Hoa nhìn thoáng qua Thẩm Chỉ đã đổi điện thoại: "Ba mẹ con mua điện thoại cho con?"

"Không, con mua bằng tiền của mình. Trước đây nhà trường cũng cho một ít tiền."

Kim Mỹ Hoa cuối cùng cũng già đi, nhưng quần áo còn mới, cô ấy là một người sợ mất thể diện, một đôi tất có thể mang nhiều năm, nhưng cô ấy đi ra ngoài dự đám cưới đám tang, bà ấy không bao giờ mặc trùng lại quần áo. Bà sẽ nhuộm vải, chiếc váy màu trắng của năm ngoái được nhuộm màu xanh năm nay, giống như một chiếc váy khác.

Thẩm Chỉ cuối cùng đã chọn một bức ảnh chụp chung và đặt nó làm hình nền.

Cô đưa điện thoại cho Kim Mỹ Hoa: "Con mua cái này cho bà, bà giữ bất cứ lúc nào con cũng có thể liên lạc với bà." Cô lấy điện thoại ra gọi vào máy mới, "Đây là số của con, con lưu lại cho bà, bà có thể gọi cho con khi nào muốn. "

"Điện thoại này trả lại được không?"

"Tại sao muốn trả? Bà không có điện thoại di động, đi ra ngoài con cũng không cách nào liên lạc được."

"Mua một hai trăm là đủ dùng rồi. Bà có thể tự mua. Con mua chiếc điện thoại này bao nhiêu tiền?"

"Không nhiếu tiền lắm."

Kim Mỹ Hoa so sánh hai chiếc điện thoại di động và đưa chiếc điện thoại có màn hình lớn hơn cho Thẩm Chỉ: "Con dùng cái này, bà dùng cái nhỏ hơn."

"Con dùng nhỏ đủ rồi, nhiều chức năng hơn ảnh hưởng đến việc học."

"Nghe bà, con có muốn đưa điện thoại di động này cho ba mẹ con không."

Kim Mỹ Hoa không còn nói xấu cha mẹ Thẩm Chỉ nữa mà thay vào đó, bà thuyết phục Thẩm Chỉ có mối quan hệ tốt với cha mẹ cô. Bà không biết rằng Thẩm Chỉ quay Án Thành để ngủ trên ban công, càng không biết rằng Thẩm Vân nghĩ rằng việc Thẩm Chỉ ngủ trên ban công đã ảnh hưởng đến việc nuôi nấng cô ta.

Thẩm Chỉ chưa bao giờ kể cho Kim Mỹ Hoa, lúc đầu cô cảm thấy xấu hổ, bị Kim Mỹ Hoa đuổi đi, sau đó lại bị bố mẹ và chị gái ghét bỏ. điều này chứng tỏ cô bị mọi người không thích. Không lâu sau khi Thẩm Chỉ trở về Án Thành, Kim Mỹ Hoa bắt xe buýt để đi gặp cô ở trung học cơ sở. Trong quán ăn nhỏ ở trường, Thẩm Chỉ nói cô ở nhà rất tốt, cũng không cần ăn bánh gạo xào nữa, cô đã sớm ăn đến chán. Người nhà đều tốt hơn so với Kim Mỹ Hoa. Cô ấy hối hận vì đã không về nhà sớm hơn rồi kể rất nhiều chuyện tốt. Kim Mỹ Hoa đều luôn luôn đang nghe. Bữa ăn do Thẩm Chỉ trả, và cô nhất quyết đưa Kim Mỹ Hoa ra bến xe thì cô mua hai vé, mua xong trả lại một vé.

Sau đó, cô hiểu Kim Mỹ Hoa và chủ động đến gặp bà, nhưng cô ấy không nói về những chuyện kia, vì nó không cần thiết.

"Bọn họ có tiền, họ sẽ tự mua".

"Con mua và họ mua là hai thứ khác nhau." Kể từ khi Kim Mỹ Hoa không sống cùng Thẩm Chỉ, bà đã trở nên lý trí hơn trong việc phân tích các vấn đề. Mặc dù chướng mắt cha mẹ của Thẩm Chỉ, nhưng bà phải thừa nhận rằng hai hai người này có thể cho Thẩm Chỉ tiền nhiều hơn mình, cho dù là tuổi tác, cũng nhỏ hơn mình. Dù lớn tuổi nhưng họ trẻ hơn mình. Có thể sau này họ có thể giúp Thẩm Chỉ chăm sóc một đứa con. một mối quan hệ tốt với họ không có gì không tốt.

Thẩm Chỉ đặt điện thoại di động vào tay Kim Mỹ Hoa: "Đây là đồ cũ, khi nào có tiền con sẽ mua cho bà cái mới. Con sẽ sớm kiếm được tiền, sau này con nhất định sẽ nuôi bà."

Kim Mỹ Hoa dùng ngón tay chọc vào trán Thẩm Chỉ: "Con đó, đọc nhiều sách như vậy rồi cũng không biết cách để trưởng thành."

Ông Chu bước vào hỏi máy sưởi có nóng không.

Thẩm Chỉ nói: "Rất nóng, ông đừng gấp."

Kim Mỹ Hoa kéo Thẩm Chỉ trên lên sô pha trong phòng khách. Trà lúa mạch và một cái giỏ được đặt trên bàn cà phê trước mặt cô ấy. Cái giỏ đựng đầy kẹo hạt dưa và đậu phộng. Dưa hấu trong hầm đã bị hỏng nên Kim Mỹ Hoa đã mua một quả dưa hấu nhỏ khác từ bên ngoài, cắt thành từng miếng và đặt trước mặt Thẩm Chỉ. phát hiện ra rằng chiếc bàn cà phê được sơn màu xanh lông công bởi Kim Mỹ Hoa, lần trước đến là màu óc chó.

Một dãy lọ thủy tinh nhỏ được xếp ngay ngắn trên tủ bếp, đựng đầy tương ớt, bên dưới đặt các lọ dưa chua đủ loại. Khi Kim Mỹ Hoa biết Thẩm Chỉ trở lại, bà tạm thời đến cửa hàng tạp hóa mua một giỏ thức ăn, lúc này, bà đang làm bánh bao, nhồi nhân bắp cải cay và đậu hũ, gói kỹ liền hạ nồi hấp

Thẩm Chỉ vào bếp, nhìn thấy ông Chu đang phụ bếp, cô bước tới nói: "Ông Chu, ông đi xem TV đi, con đến giúp cho."

"Con là khách, ông để cho ngươi làm sao được? Mau nghỉ ngơi đi."

Tại sao cô ấy lại là khách? Cô ấy và Kim Mỹ Hoa đã sống trong căn nhà này hơn mười năm.

Kim Mỹ Hoa thậm chí không phản bác lại: "Lão Ngật, xem TV đi."

Trong tiếng địa phương của họ, Lão Ngật là biệt danh của đứa trẻ nhỏ nhất, có nghĩa là bảo bối.

Thẩm Chỉ nhất định muốn giúp đỡ, nhưng cô không tìm thấy nồi đá, mà chính ông Chu là người đã nói cho cô biết.

Kim Mỹ Hoa đã làm món súp đậu tương, khi mang ra thì nó bốc khói nghi ngút, rất thích hợp cho những ngày cuối thu này. Bánh bao hấp với bắp cải cay và đậu hũ to đến mức phải bẻ ra mới ăn được. Kim Mỹ Hoa làm bánh sủi cảo hấp và súp, sủi cảo đều rất lớn nên Thẩm Chỉ không quen ăn sủi cảo khác ở ngoài.

Rau xào và cà tím chiên do ông Chu làm, ông bảo Thẩm Chỉ nếm thử.

Lúc Kim Mỹ Hoa cùng ông Chu chuẩn bị múc canh, gắp thức ăn cho cô, bọn họ càng ân cần Thẩm Chỉ càng không được tự nhiên. Việc này khiến cô cảm thấy mình là một người khách.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro