Chương 13 - Người con trai hiền lành

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hạ Bắc An hỏi cô: "Hai lạng mì đủ không?"

"Tôi ăn tối rồi, bây giờ tôi không đói."

"Vậy tại sao vừa rồi không nói?"

"Không phải cậu đói sao?" Ngoài ăn, cô không nghĩ được tại sao Hạ Bắc An lại muốn mượn tiền.

Hạ Bắc An liếc nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Thẩm Chỉ, không nói thêm lời nào, dứt khoát gọi món: "Ba lạng mì bò, thêm hai lạng thịt bò, thôi đi, ba lạng mì thôi, cho cháu thêm một chén nước nóng."

Ông chủ biết Hạ Bắc An, khi thấy cậu dẫn theo một cô gái, ông hỏi: "Bạn gái của cháu à?"

"Cô ấy là bạn học của cháu, đừng trêu cậu ấy!"

Sau khi Hạ Bắc An đi, Thẩm Chỉ tới quầy bảo ông chủ thêm hai lạng thịt bò vào tô mì mà Hạ Bắc An vừa gọi.

Một nhóm đàn ông trung niên bên cạnh đang tán gẫu, một người kể chuyện con gái nhà hàng xóm đã mang thai được bốn tháng, bây giờ đang đòi nhà trai bồi thường, nói xong lại cảm thán: "Mới lớp 10, mấy đứa trẻ bây giờ thật là. . ."

Ánh mắt xung quanh nhìn qua, Thẩm Chỉ lấy tai nghe ra đeo vào tai.

Mì vừa được bưng ra, Hạ Bắc An quay lại với một chiếc túi nhựa trên tay, trong đó có bịt tai và găng tay. Cậu ném chiếc túi cho Thẩm Chỉ: "Cho cậu đấy."

Hạ Bắc An lại đẩy một bát nước nóng đến trước mặt Thẩm Chỉ, nhìn thấy vẻ mặt khó hiểu của Thẩm Chỉ: "Đeo găng tay đi, lạnh lắm."

Cậu cầm đũa gắp bát mì, "Mẹ ơi, sao hôm nay ông chủ lại cho nhiều thịt bò như vậy?" Ngày xưa không cần thêm tiền cũng được hai lạng, nhưng hôm nay cứ như trúng số độc đắc vậy. Cậu không suy nghĩ nhiều, liền vùi đầu ăn mì.

Thẩm Chỉ ôm bát nước nóng trong tay, cô cúi đầu nhìn vết bẩn trên bàn. Chiếc tivi màu 21 inch trong quán ăn nhỏ đang phát tin tức của tỉnh, lãnh đạo đi thị sát nông thôn.

Cô nghe thấy tiếng rung của điện thoại di động, tưởng là điện thoại di động của mình đổ chuông, Hạ Bắc An đã rút điện thoại ra, lấy khăn giấy lau miệng rồi bắt đầu nói: "Long Phi đang tìm người để đánh tôi? Mẹ kiếp, Long Phi là ai?"

"Trường Lữ Uống kia, không phải có hoa khôi muốn hẹn hò với anh sao? Long Phi là bạn trai của hoa khôi đó, hiện tại có thể là bạn trai cũ rồi."

"Thằng kia có bị bệnh không, nói cho chú biết, đừng cmn hẹn dùm tôi, chú nói với anh ta, với tư cách là công dân của Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa, tôi được pháp luật bảo vệ, tôi mà bị đánh, hãy kêu cảnh sát tìm hắn ngay, bỏ qua các bước tiếp nhận vụ án."

"Anh Hà, anh uống nhiều quá à?" Trong giới giang hồ học sinh, đánh nhau gọi cảnh sát là hiếm thấy nhất, còn tệ hơn là không đánh.

"Đang ăn cơm, không có việc gì thì cúp ngay."

Thẩm Chỉ phát hiện ra chiếc điện thoại di động Hạ Bắc An đang dùng giống với chiếc của cô, nó thực sự không có bất kỳ chức năng nào ngoại trừ nghe gọi và gửi tin nhắn.

"Ai muốn đánh cậu?"

"Không biết là tên khốn nào."

"Tại sao?"

Hạ Bắc An thở dài: "Người tốt bị người khác bắt nạt, chỉ bắt nạt người hiền lành."

"Người hiền lành mà cậu đang nói tới không thể là cậu được."

"Nếu tôi không hiền, trên thế giới không có ai hiền nữa."

Hạ Bắc An hiền lành thở dài và tiếp tục ăn mì.

Mãi đến khi Hạ Bắc An ăn xong, Thẩm Chỉ mới hỏi: "Cậu có muốn ăn thêm bát nữa không?"

"Đủ rồi. Một lát nữa tôi sẽ chạy xe nhanh lắm, đeo bịt tai và găng tay vào."

"Cậu mang đi."

"Tôi cũng phải mang sao." Hạ Bắc An thấy Thẩm Chỉ choàng khăn quàng cổ chưa ổn, chỉ điểm: "Che miệng và mũi lại."

Thẩm Chỉ từ trên xuống dưới nhìn Hạ Bắc An, "Cậu không lạnh sao?"

"Không lạnh đâu, tôi lạnh mà không biết hả?"

Hạ Bắc An không có nói phét, cậu đạp xe nhanh hơn rất nhiều, thỉnh thoảng chân của Hạ Bắc An đụng phải Thẩm Chỉ, Thẩm Chỉ chỉ nghiêng người sang một bên, cô biết Hạ Bắc An không phải cố ý. Hạ Bắc An cũng biết cô không muốn nghe lời xin lỗi chút nào nên hai người ngầm hiểu ý im lặng.

Tai của Thẩm Chỉ được bịt tai và khăn quàng cổ che lại, vì thế cô không thể nghe thấy tiếng thở và nhịp tim của Hạ Bắc An. Cô bị quấn chặt, chỉ lộ ra đôi mắt, xung quanh yên tĩnh đến đáng sợ, Hạ Bắc An không nói nữa. Khi họ sắp đến khu đô thị Án Thành, chiếc xe buýt mà cô đã đi vượt qua họ.

Hạ Bắc An hỏi: "Thẩm Chỉ, có phải là chiếc xe mà cậu đi không?" Thẩm Chỉ chưa kịp nói, Hạ Bắc An đã bảo sẽ giúp cô.

Cậu hét lên hai lần, khi xe buýt dừng lại, cậu đạp phanh, chân trái của Thẩm Chỉ chạm đất, cậu theo bản năng ôm lấy Thẩm Chỉ bằng cả hai tay, cánh tay của cậu vừa chạm vào mép ngực của Thẩm Chỉ, Thẩm Chỉ ăn mặc rất dày, Hạ Bắc An không nhận ra việc này, cậu lại hét lên: "Chờ một chút, có người!"

Ngồi trên xà ngang chở người không được vào nội thành, chưa nói đến xe buýt nhanh hơn.

Thẩm Chỉ ngồi trên xe buýt quay đầu nhìn lại, Hạ Bắc An đã mặc áo khoác trên xà.

Cô tháo bịt tai, kéo khăn quàng quanh cổ, lộ ra khuôn mặt không quá đỏ, chiếc TV nhỏ trên xe buýt vẫn đang chiếu phim zombie, một cô gái được cử đến nhà phú ông ăn mừng, dân tình xôn xao. Người trên kiệu đang khóc, bên ngoài náo nhiệt như vậy, gió thổi ào ào, khiến cô ấy cảm thấy khó chịu.

Lúc tìm tai nghe, Thẩm Chỉ chợt nhớ ra cặp của cô vẫn còn ở trên lưng Hạ Bắc An, cô không có số điện thoại của Hạ Bắc An, chắc phải đến khi khai giảng mới lấy được. Những thứ khác không quan trọng, chủ yếu là điện thoại vẫn ở trong túi, nếu Kim Mỹ Hoa gọi cho cô...

Xe đạp của Thẩm Chỉ đậu lẻ loi trước trạm xe buýt, cô lên xe đạp, chạy về nhà càng nhanh càng tốt, khi về đến nhà, cô phải báo với Kim Mỹ Hoa rằng mình về an toàn. Cô đạp xe càng lúc càng nhanh, khi đến cổng tiểu khu, hai tay nắm lái của Thẩm Chỉ đã ướt đẫm mồ hôi.

Một bàn tay đặt lên vai cô, Thẩm Chỉ vừa quay người định giơ tay lên thì bị nắm lấy cổ tay.

"Sao cậu đi nhanh thế? Suýt chút nữa tôi không đuổi kịp cậu." Lúc Hạ Bắc An phát hiện ra chiếc cặp của Thẩm Chỉ vẫn còn trên người thì cậu đã đi ngược chiều với xe buýt hai phút, cậu mới nhớ Thẩm Chỉ đã nói cô gửi xe đạp ở bến xe buýt, vì vậy cậu tiếp tục đi về phía bến xe buýt. Cuối cùng cũng đến bến xe cũng nhìn thấy bóng dáng của Thẩm Chỉ, nhưng cậu gọi nhiều lần mà Thẩm Chỉ không nghe, ngược lại cô đạp xe ngày càng nhanh hơn, như có ma đuổi theo vậy.

Hạ Bắc An thở hổn hển đưa cặp cho Thẩm Chỉ, cô nhận lấy và nói cảm ơn.

"Lần sau đừng ra ngoài muộn như vậy." Cô về muộn như vậy, cũng không có ai đón.

Thẩm Chỉ không nói gì, chỉ đứng ở đó im lặng một hồi, cuối cùng nói: "Cậu về cẩn thận."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro