Chương 18 - Tái ông thất mã (Phúc họa khôn lường) - P1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thẩm Chỉ và Hiệu phó Thẩm cùng nhau xem tin tức về việc Hạ Lão Tam bị bắt.

Trên màn hình TV, Hạ Lão Tam đang thú nhận tội lỗi của mình.

Lời thú tội của ông còn chưa đủ, sự ra đời của Thẩm Chỉ cũng là một tội lỗi của ông.

Sau khi Trần Tử Vượng rời đi, Thẩm Chỉ hỏi Hiệu phó Thẩm: "Chú ba, chú đã tố cáo Hạ Lão Tam sao?" Từ "Chú ba" được đặc biệt nhấn mạnh.

"Không phải dặn ở nhà không nên gọi "Chú ba" sao?"

"Con quen rồi, nhưng không thay đổi được, ra ngoài gọi sai, chú không sợ sao?"

"Con... Loại người như Hạ Lão Tam đáng lẽ phải bị đưa vào trại tạm giam từ lâu rồi. Con đang bênh vực ông ta à?"

"Ông ta là người như thế nào?" Thẩm Chỉ cười lạnh, "Người làm sai kết quả siêu âm, ngăn cản chú sinh con trai?"

Hạ Lão Tam không phải là người tốt, nhưng không nghi ngờ Hiệu phó Thẩm ghét ông ta vì kết quả kiểm tra sai, kiến ông tưởng nhầm cô là con trai, hóa ra là con gái.

Thẩm Chỉ vừa nói chuyện, hàm răng không khỏi run lên, "Chú ghét việc sinh ra con lắm sao?"

"Sao con lại nghĩ như vậy? Con không cảm nhận được sự quan tâm của bố dành cho con sao? Chị con còn trách bố mẹ quá thiên vị."

"Thiên vị con?" Thẩm Chỉ vốn tưởng rằng cô không nhạy cảm, nhưng cô cũng không cảm nhận được nhiều.

"Cành trên không thẳng, cành dưới cong. Hãy tránh xa loại người như Hạ Bắc An."

Thẩm Chỉ nghĩ đến Hạ Bắc An, ước mơ được bay của cậu đã hoàn toàn tan thành mây khói. Lý do ước mơ của cậu tan vỡ bắt nguồn từ sự ra đời của cô.

Thẩm Chỉ cười, không biết là cười khổ hay là đùa cợt.

Cô nằm trên giường, quấn tai nghe quanh tai và nhét vào mắt, bắt đầu nghe bản "Cát cánh khúc" của Kim Mỹ Hoa.

Kim Mỹ Hoa là người Hàn Quốc, bà đã hát "Cát cánh khúc" rất hay và làm kim chi rất ngon.

Máy nghe nhạc Walkman đã được sản xuất từ ​​vài năm trước. Vỏ kim loại tròn màu bạc đã có vết lốm đốm. Cô phải nhấn nút nguồn nhiều lần để phát bình thường. Âm thanh cũng từ vài năm trước. Ở cuối bài hát, Có câu: "Nếu cháu không nghe lời bà, bà sẽ nhờ bố mẹ cháu đến đón! Cháu sẽ phải chịu khổ!"

Vào thời điểm đó, Kim Mỹ Hoa đã ngoài năm mươi, nhưng Thẩm Chỉ luôn cảm thấy rằng bà ấy còn rất trẻ, với một búi tóc lớn sau gáy, mặc trang phục dân tộc Hàn Quốc, đồ định hình cơ thể bên dưới áo khoác ngắn và váy dài.

Lúc Thẩm Chỉ học lớp bốn tiểu học, ông cô qua đời.

Dù thầy Thẩm và bà Dương có chán ghét con gái mình đến đâu thì cũng sẽ không ném con bé cho một người phụ nữ không có chút quan hệ huyết thống nào.

Vào ngày Quốc khánh sau khi ông nội qua đời, mẹ của Thẩm Chỉ về quê mà không báo cho Kim Mỹ Hoa. Chuyện đến rất đột ngột, đúng lúc Thẩm Chỉ đang dùng cái búa nhỏ làm bánh trong sân, thấy cô giáo Dương cô nhóc không gọi mẹ, liền chạy vào bếp báo cho Kim Mỹ Hoa "Bà ấy đến rồi".

Thẩm Chỉ không còn giống khỉ như trước nữa, các đường nét trên khuôn mặt nhăn nheo của cô bé cuối cùng cũng lộ ra, nói cô bé xinh đẹp cũng không quá.

Càng nhìn cô con gái út, bà Dương càng cảm thấy con mình bị ngược đãi. Con gái lớn năm mười tuổi đã cao gần 1,6m, còn con gái út lúc này mới 1,4m. Nhìn thức ăn trên bàn, bắp cải cay, súp miso, bánh gạo chiên, bột ngô... Liệu một đứa trẻ đang lớn có thể cao lớn hơn nhờ ăn bánh gạo kim chi mỗi ngày?

Nhưng cho dù bà Dương dùng lý lẽ hay tình cảm để thuyết phục, Thẩm Chỉ chỉ nói: Cháu sẽ không rời đi trừ khi bà nội bảo cháu đi.

Trái tim của bà Dương bị tan nát vì điều này, bà không thể không chê trách Thẩm Chỉ về những khuyết điểm của con bé. Tiếng phổ thông nghèo nàn, cách nói chuyện quê mùa. Quần áo sặc sỡ, như mền hoa, quá khó nhìn. Không biết đánh đàn, không biết múa mà lại biết thổi sáo bầu, sáo bầu bị bẩn cũng không sợ biết bị bệnh. Khó chịu nhất chính là không có phép tắc, gặp bà thì nhút nhát không nói chuyện, so với con gái lớn hoà đồng thì kém xa, thật không biết là ai dạy con bé.

Còn tóc của Thẩm Chỉ, trẻ con mới mười tuổi đã uốn tóc rồi.

Kim Mỹ Hoa biết cách uốn tóc, bà ấy uốn những lọn tóc trên trán của Thẩm Chỉ, cả hai đều cảm thấy tóc uốn rất đẹp.

Nghe những lời phàn nàn này, hai bà cháu đỏ mặt và tái nhợt đi. Thẩm Chỉ trong mắt tràn đầy nước mắt, cô bé nghiến răng nghiến lợi nói: "Thím không thích chúng tôi thì đi đi! Không ai kêu thím tới!"

Kim Mỹ Hoa trừng mắt nhìn Thẩm Chỉ, con nói chuyện với mẹ con như thế sao! Đó có phải là những gì bà đã dạy con?

Sau đó bà cười hiền với con dâu, Thẩm Chỉ nhớ lại nụ cười đó thực ra có chút nịnh nọt, lời nịnh nọt khiến cô đau lòng.

Kim Mỹ Hoa đã từng rất tự hào.

Cuối cùng, Kim Mỹ Hoa đảm bảo với bà Dương rằng bà sẽ cho cô uống sữa cho con mỗi ngày, ăn ít nhất hai loại rau xanh một bữa, không nói tiếng địa phương với Thẩm Chỉ, và chắc chắn nói tiếng phổ thông với cô ấy vào sáng, trưa và tối.

Thẩm Chỉ và Kim Mỹ Hoa có cùng một sổ hộ khẩu, Kim Mỹ Hoa không buông tay, vì vậy Dương chỉ có thể để Thẩm Chỉ ở lại quê.

Kim Mỹ Hoa đặc biệt thích Đài phát thanh Án Thành, cô ấy học tiếng phổ thông trên TV mỗi ngày và giao tiếp với Thẩm Chỉ bằng một tông giọng dẫn chương trình không hay lắm.

Hai người họ luôn chỉ xem các chương trình tin tức do đài truyền hình quê hương phát sóng.

Giữa thời sự và dự báo thời tiết, có quảng cáo thuốc kích dục hoặc đồ lót định hình cơ thể, có lẽ không phù hợp với trẻ em, mỗi khi quảng cáo được phát sóng, Mỹ Hoa sẽ đưa cho Thẩm Chỉ một miếng bánh đậu đỏ và bảo cô mau đi làm bài tập về nhà. Đôi khi đậu đỏ được thay thế bằng gạo nếp và bột đậu đỏ, Thẩm Chỉ thích ăn đậu đỏ nhất, một miếng bánh đậu đỏ làm cô có thể uống hai cốc trà lúa mạch.

Vào thời điểm đó, các kênh để người dân tiếp cận thông tin còn khá hạn chế, những lời quảng cáo thổi phồng khiến nhiều người tin đó là sự thật. Kim Mỹ Hoa cũng đã mua một bộ cho mình, hy vọng có thể mặc nó và quay lại thời con gái chỉ sau một đêm.

Thẩm Chỉ phát triển muộn hơn so với các bạn cùng lứa tuổi, Kim Mỹ Hoa bổ sung canxi và vitamin cho cô ấy theo công thức dinh dưỡng trên TV mỗi ngày, sau khi tan học, bà yêu cầu cô ấy cởi cặp sách ra dựa vào tường đứng thẳng, sau đó so sánh và lẩm bẩm trong miệng, "Tại sao vẫn chưa cao lên?"

"Không cao lên thì bà làm cách nào đây?" Cô ngồi ở hàng đầu lâu cũng khó chịu, Thẩm Chỉ đành phải xỏ miếng lót giày vào. Ở đây vĩ độ cao, nam nữ thấp bé rất ít, nữ sinh trong lớp cô cao gần 1,7 mét, còn cô chỉ 1,5 mét.

Kim Mỹ Hoa bảo Thẩm Chỉ đọc cho bà nghe những bài thơ mà cô đã học ngày hôm đó.

Thẩm Chỉ thành thật đọc thuộc lòng "Du tử ngâm" của Mạnh Giao, và khi cô vừa đọc thuộc lòng *"Sợi chỉ trong tay mẹ hiền, Nay đang ở trên áo người đi xa.", khuôn mặt của Kim Mỹ Hoa sững sờ.

*Nguồn: Bản dịch nghĩa thơ trên thivien.net

"Sữa để trên bàn, mau uống đi."

"Cô giáo nói một ngày uống quá nhiều sữa không tốt."

"Cô giáo nào? Cô giáo chả biết gì cả!"

Thẩm Chỉ hiếm khi làm trái ý muốn của Kim Mỹ Hoa. Cô ngửa cổ uống một cốc sữa lớn một cách nhanh chóng, sau khi uống xong, Thẩm Chỉ đưa chiếc cốc cạn cho Kim Mỹ Hoa, Kim Mỹ Hoa rất hài lòng và yêu cầu cô làm bài tập.

Vì muốn nhận lại con gái nên cô Dương đã cố tình không đưa tiền sinh hoạt phí cho Kim Mỹ Hoa, nghĩ rằng theo thời gian, Kim Mỹ Hoa sẽ đương nhiên đưa Thẩm Chỉ về. Hai năm trước khi Thẩm Chỉ trở lại thành phố, Kim Mỹ Hoa thường làm kim chi và bán nó, lý do là làm nhiều quá không thể ăn hết. Lúc đầu, Thẩm Chỉ chỉ phụ trách rửa lọ kim chi, sau đó kiêm luôn cả việc thái và ngâm rau. Kim Mỹ Hoa đã dùng số tiền kiếm được từ việc bán kim chi để mua sữa và rau quả trái mùa cho Thẩm Chỉ.

Thẩm Chỉ thích ăn dưa hấu, và đặc biệt thích ăn nó bằng thìa trong phòng sưởi, ở đây rất lạnh, và hệ thống sưởi sẽ mở vào cuối tháng mười. Dưa hấu được lưu trữ vào mùa hè và ngọt hơn nhiều so với dưa hấu trong nhà kính. Trước khi vụ dưa hấu cuối cùng chín vào mùa hè, Kim Mỹ Hoa sẽ mua một túi lớn và cất trong hầm, nơi có thể bảo quản trong vài tháng. Mỗi khi Thẩm Chỉ thèm, Kim Mỹ Hoa lại cầm móc sắt xuống hầm để lấy dưa.

Khi Thẩm Chỉ đang ăn dưa, Kim Mỹ Hoa sẽ hỏi cô bé: "Trên đời này ai đối xử tốt với con nhất?"

"Bà nội!"

"Nếu bố mẹ đưa con đi, con có đi không?"

"Không đi!"

"Sau này bọn họ nhất định bắt con đi thì sao?"

"Vậy thì con cũng sẽ không rời đi, họ cũng không thích con."

"Tại sao họ không thích con?"

"Không phải là bà không biết mà!"

Kim Mỹ Hoa biết cách chọc vào tim trẻ con, bà ghi lại những gì cha mẹ Thẩm Chỉ đã nói rằng không thích Thẩm Chỉ từ khi cô còn nhỏ, và nói đi nói lại với cô bé với giọng nói xúc động.

Mỗi khi chuyện này xảy ra, Thẩm Chỉ sẽ cảm thấy xấu hổ, lúc đầu cô im lặng nghe, sau đó mới phản bác lại: "Bà gạt con phải không? Bà chỉ sợ con bỏ đi rồi dùng những lời này dỗ dành con mà thôi!" Cô đương nhiên biết là thật, chỉ là sự xấu hổ không thích hợp để ôn lại mãi thôi.

Kim Mỹ Hoa vốn luôn nóng nảy lập tức cúi gằm mặt mắng cô bé vô tâm, cho cô cơm ăn áo mặc, giặt tất cho cô, cô không tin, còn đi bênh vực người mẹ nhẫn tâm của mình. Tuy nhiên, điều này không ngăn được Kim Mỹ Hoa cho Thẩm Chỉ uống sữa nóng vào ban đêm.

Kể từ đó, Thẩm Chỉ đã có được một số niềm tin trong lòng, Kim Mỹ Hoa thực sự không muốn để cô đi. Sau đó, khi Kim Mỹ Hoa nói "Nếu con không nghe lời một lần nữa, bà sẽ bảo mẹ con đến đón con", cô ấy sẽ nói "Đi thì đi!" Lần đầu tiên Thẩm Chỉ nói điều này, cô bé không tự tin, cô sợ hãi rằng Kim Mỹ Hoa sẽ thu dọn hành lý cho mình ngay lập tức, tim cô đập thình thịch, nhưng lại ngẩng cổ lên, làm ra vẻ như không sợ gì cả. Ngược lại là Kim Mỹ Hoa mềm lòng, nói với Thẩm Chỉ, dưa đã cắt rồi, sao cô không ăn.

Những lần sau, Thẩm Chỉ lại dùng những lời này để đe dọa Kim Mỹ Hoa, khi Kim Mỹ Hoa mắng cô, cô nói: "Nếu bà mắng con một lần nữa, con sẽ quay lại ngôi nhà đó!"

Vào ngày cô ấy bị Kim Mỹ Hoa đuổi đi, trời mưa suốt từ sáng đến tối, trời càng lúc càng nặng hạt, mưa đập vào cửa kính thật đau lòng, Kim Mỹ Hoa hỏi mẹ của Thẩm Chỉ "Sao cô không ở lại một đêm, ngày mai đưa con bé đi?" Thẩm Chỉ đáp lời trước, "Không, hôm nay con đi!" Cô không khóc, chỉ lặp đi lặp lại những lời đó.

Mỗi lần cô ấy lặp lại, cô đều hy vọng rằng Kim Mỹ Hoa sẽ giữ mình lại và bảo cô bé đừng rời đi, nhưng bà đã không làm thế.

Cô phải đi, không đi thì lòng tự trọng của cô đã bị tổn thương. Trước đó, cô đã quỳ xuống cầu xin Kim Mỹ Hoa, và cô nói rằng cô sẽ không kén ăn nữa, và cô sẽ không bao giờ giành lấy điều khiển TV để xem phim hoạt hình, và cô thậm chí sẽ không ngăn Kim Mỹ Hoa nói chuyện với ông già chơi đàn nhị đầu ngõ, bà có thể nói bao lâu tùy thích. Sau này, Kim Mỹ Hoa bảo cô ấy đi về phía đông, cô chắc chắn sẽ không đi về phía tây. Nếu nghĩ cô tốn tiền, cô có thể nghỉ học ngay lập tức và làm kim chi để nuôi bà ấy. Nhưng chúng không có tác dụng.

Những lời của Kim Mỹ Hoa như cào xé trái tim cô, bà nói, con không phải là cháu ruột của bà.

Trong giấc mơ Thẩm Chỉ cũng mơ thấy cảnh tượng giống như vậy, cô không rời đi mà còn nói: "Con sẽ không rời đi, có chết cũng sẽ không rời đi."

Tỉnh dậy bởi tiếng hét của chính mình, quá khứ không thể chịu nổi cứ hiện lên trong tâm trí cô. Bố mẹ ruột của cô đã bỏ cô ở nông thôn khi cô còn nhỏ, Kim Mỹ Hoa đã tìm được một người khác để sống cùng, và Phùng Nịnh, người mà cô coi như một người bạn, đã không ngần ngại nói những điều như vậy về cô và Triệu Hằng.

Cô bật dậy khỏi giường, bật đèn bàn, bắt đầu làm đề thi vào lúc bốn giờ sáng .

Chỉ có bài tập mới có thể làm cô ấy bình tĩnh lại.

Cô nghĩ đến Hạ Bắc An, không biết bây giờ cậu ấy thế nào.

Hạ Bắc An rất muốn trở thành một phi công, nhưng cha cậu đã bị tố cáo, chuyện bay lượn hoàn toàn không còn liên quan gì đến cậu ấy nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro