Chương 18 - Tái ông thất mã - P2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong lớp biết cha của Hạ Bắc An vào trại tạm giam không nhiều, phần lớn học sinh sống nội trú không xem được tin tức. Buổi sáng sau tiết học thứ hai, Thẩm Chỉ cố ý đợi đến lớp 4 để cùng cô Viên hỏi chuyện, trước đây cô sẽ trực tiếp đến văn phòng hỏi giáo viên. Trước khi cô Viên xuống bục thì Thẩm Chỉ đã đưa tờ giấy, ánh mắt cô ấy hướng về hàng cuối cùng, nhưng Hạ Bắc An không có ở đó.

Ngày hôm sau, Thẩm Chỉ lại đến lớp 4, vẫn không thấy Hạ Bắc An đâu.

Buổi trưa Chuột đang ăn cơm ở căn tin, vừa ra khỏi căn tin, liền nghe thấy phía sau có người hỏi: "Hai ngày nay Hạ Bắc An không đến lớp sao?" Hạ Bắc An nhắn tin gọi điện đều không trả lời. Chuột là học sinh nội trú nên không xem được tin tức, cũng biết được tin Hạ Lão Tam vào tù từ người khác.

Chuột quay lại và nhìn thấy Thẩm Chỉ, khuôn mặt hiện tại của cô hơi khác so với bức ảnh trên bức tường danh dự.

"Khi nào Hạ Bắc An đi học trở lại?"

"Cậu với Hạ Bắc An có liên quan gì?"

"Ừm."

"Tôi không chắc nữa."

"Cậu ấy đã xin nghỉ chưa?"

"Chưa." Ở nhà xảy ra chuyện lớn như vậy, sao mà có thời gian xin phép. Cậu ấy không muốn công khai việc Hạ Lão Tam vào trại giam nên không nói với Thẩm Chỉ.

"Trốn học là rất nghiêm trọng, sẽ bị đuổi học."

"Anh Hạ có lẽ cũng không quan tâm có bị đuổi học hay không." Hạ Bắc An nghĩ rằng việc đi học là nhàm chán nếu không thể trở thành phi công. Chuột không biết cách giúp đỡ bạn mình, lại là học sinh nội trú, ra ngoài đã khó chứ đừng nói là gặp mặt. Cậu ta chỉ có thể nghe đượ tin tức vụn vặt về Hạ Bắc An từ những người khác.

"Nếu không đi học thì cậu ấy sẽ làm gì? Cậu là bạn của Hạ Bắc An, cậu không thuyết phục cậu ta sao?"

Chuột rất ngạc nhiên khi Thẩm Chỉ quan tâm đến Hạ Bắc An nhiều như vậy, cậu nghĩ rằng cô đang tránh mặt Hạ Bắc An.

"Anh ấy thậm chí còn không trả lời tin nhắn của tôi. Không ai biết anh ấy đang ở đâu, Gai Dầu tìm đến nhà cũng không thấy ai. Nếu không thì cậu thử cố gắng liên lạc với anh ấy đi, anh ấy chắc cũng phớt lờ cậu thôi. Tôi biết tại sao không ai nhắc chuyện cậu và Triệu Hằng không? Anh Hạ nói, ai dám đồn nhảm lần nữa, anh ấy sẽ đánh người đó."

Thẩm Chỉ không ngờ Hạ Bắc An sẽ làm chuyện này vì cô, họ thậm chí không phải là bạn bè. Nếu Hạ Bắc An biết bố của mình đã bị Hiệu phó Thẩm tố cáo, có lẽ cậu sẽ hối hận vì đã liên quan đến cô.

Nhưng cô chợt nhận ra, chỉ cần cô không nói, Hạ Bắc An sẽ không biết. Hạ Bắc An sẽ không biết rằng Thẩm Chỉ là con gái của Hiệu phó Thẩm, cậu cũng sẽ không biết rằng Hiệu trưởng Thẩm đã báo cáo Hạ Lão Tam vì mâu thuẫn năm đó.

Hiệu phó Thẩm không chịu thừa nhận là bố cô, Thẩm Chỉ cảm thấy cũng không tệ.

"Không phải nói sẽ không đánh nhau sao?"

Chuột không ngờ rằng Thẩm Chỉ tập trung vào chuyện đánh nhau, "Bởi vì thi tuyển phi công, cậu ấy sợ phạm lỗi, gần đây cậu ấy thực sự không có đánh nhau, chỉ hăm dọa người khác thôi. Nhưng bây giờ cậu ấy không thể thi phi công. Có chuyện gì đó đã xảy ra với gia đình anh ấy, tình hình giờ rất khó khăn."

"Trong tình huống này, không phải sẽ phiền phức hơn nếu cậu ấy không tham gia kỳ thi đại học sao?" Thẩm Chỉ hỏi Chuột, "Số điện thoại của Hạ Bắc An là bao nhiêu? Nhân tiện cậu viết cho tôi địa chỉ nhà cậu ấy nữa."

Chuột đưa cho Thẩm Chỉ một dãy số, "Hiện tại chắc không có ai ở nhà."

"Cũng viết địa chỉ đi. Lúc trước tôi mượn cậu ấy 20 tệ giờ muốn trả, điện thoại liên lạc không được, tôi sẽ đến nhà tìm cậu ấy."

Chuột không điều tra xem lý do của Thẩm Chỉ có đáng tin hay không nên cậu cho cô địa chỉ nhà của Hạ Bắc An.

Thẩm Chỉ đã gửi một tin nhắn cho Hạ Bắc An, bảo cậu quay lại lớp càng sớm càng tốt, cậu sẽ bị đuổi học nếu lại bỏ học. Cô biết lời an ủi nhẹ nhàng của người ngoài sẽ không có tác dụng gì trong chuyện này nên không nói lời an ủi. Và Thẩm Chỉ cũng không biết làm thế nào để an ủi người khác.

Đến tối vẫn không thấy hồi âm.

Mười một giờ, Thẩm Chỉ lại gửi một tin nhắn, xóa rồi lại xóa, cuối cùng cô rút thành hai câu: Ngoài việc làm phi công, cậu còn có rất nhiều cơ hội khác. Còn một học kỳ nữa là đến kỳ thi tuyển sinh đại học, bây giờ có cố gắng cũng không quá muộn.

Vẫn không có hồi âm.

Cô gọi điện thoại và nhận được câu trả lời "Số máy bạn vừa gọi hiện đang tắt máy." Cô nghĩ, Hạ Bắc An không suy nghĩ nhiều đâu, Thẩm Chỉ lập tức phủ nhận suy nghĩ của cô, cậu đúng là một người lạc quan.

Sau buổi trưa, Thẩm Chỉ dựa theo địa chỉ mà Chuột đưa cho mà tìm được nhà của Hạ Bắc An, dọc đường đi, trong đầu cô không ngừng nghĩ ra bản nháp, nghĩ cách giải thích lý do mình đến, làm sao thuyết phục cậu đi học.

Nhưng sau khi cân nhắc rất nhiều, cô không thể nghĩ ra cách nào để an ủi cậu.

Bố cậu thật đáng trách, con trai không chỉ vì ông mà đánh nhau bị thương, còn vì ông gây chuyện mà tạm biệt ước mơ. Khi gặp phải người bố như vậy, không còn cách nào khác là phải vạch rõ ranh giới rõ ràng với bố về mặt tâm lý.

Chỉ cần vạch ra ranh giới tâm lý, bố cô sẽ không thể làm tổn thương cô, đây là điều cô đã làm trước đây.

Đi ngang qua một cửa hàng nước giải khát bên đường, Thẩm Chỉ mua một cốc trà chanh nóng, và bảo người bán hàng cho thêm đường. Mùa đông này lạnh quá, cần uống chút gì cho ấm.

Nhà của Hạ Bắc An là ngôi nhà đầu tiên trong ngõ, có một sân lớn, một cánh cửa màu đen với tay nắm bằng đồng và khóa.

Thẩm Chỉ đứng ở cửa, trong tay bưng trà chanh nóng hổi, ​​gió tây bắc thổi vào mặt, cô lại quấn chặt khăn quàng cổ. Mười lăm phút trôi qua, cửa vẫn khóa, Hạ Bắc An vẫn chưa quay lại. Thẩm Chỉ lấy giấy bút trong cặp sách ra, viết một mẩu giấy rồi nhét qua khe cửa.

Trên đó viết mấy chữ: Hãy kiên trì nhé, vượt qua rồi sẽ ổn thôi.

Cô ấy có tất cả những năm kinh nghiệm ở đây, chỉ cần kiên trì và vượt qua nó.

Đứng trước cửa nhà Hạ Bắc An, Thẩm Chỉ uống xong ly trà chanh nóng nhiều đường mà cô vốn mua cho Hạ Bắc An.

Trưa hôm sau, Thẩm Chỉ lại đi, nhưng chiếc khóa vẫn ở trên tay cầm bằng đồng.

Hàng xóm đi ngang qua, Thẩm Chỉ hỏi hai ngày nay có gặp Hạ Bắc An không, họ đều nói không có, giống như là do dự không muốn nói.

Nếu tiếp tục vắng mặt, cậu sẽ bị đuổi học.

Sau khi rời khỏi con hẻm nhà Hạ Bắc An, Thẩm Chỉ không quay lại trường học mà đến Thiên Kiều, có một ông chú có thể làm giấy nghỉ ốm giả rất chân thực.

Cô đưa tờ giấy đã chuẩn bị sẵn cho Chuột, "Cậu đưa tờ giấy này cho cô Viên, nói là Hạ Bắc An đã đưa nó cho cậu từ lâu rồi nhưng cậu quên đưa nó cho cô ấy."

Chuột nhìn tờ giấy báo ốm giả và nghi ngờ rằng mình đang mơ.

Học sinh giỏi trong truyền thuyết Thẩm Chỉ đã làm giấy nghỉ ốm giả cho Hạ Bắc An.

Vì quá bất ngờ, Chuột không hỏi tại sao mà chỉ nói một câu được thôi.

Tờ đơn này cuối cùng đã đến tay cô Viên, giáo viên chủ nhiệm của Lớp 4, cô Viên cũng biết được tin cha của Hạ Bắc An đã vào trại giam.

Sau khi Thẩm Chỉ rời lớp 4, Hạ Bắc An trở thành học sinh có điểm số cao nhất lớp. Sự tiến bộ nhanh chóng của cậu nằm ngoài dự đoán của cô Viên, và cô thậm chí còn nghi ngờ rằng đó là do sự ảnh hưởng của Thẩm Chỉ.

Bây giờ bố của Hạ Bắc An đã xảy ra chuyện, Hạ Bắc An lại đi vào con đường cũ, cô Viên cảm thấy tiếc nuối.

Ngay khi Hạ Lão Tam vào trại tạm giam, Hạ Bắc An lấy khoản tiết kiệm riêng của ông và mật khẩu sổ tiết kiệm là ngày sinh của mẹ cậu. Sau khi rút tiền, Hạ Bắc An ngay lập tức gửi vào thẻ tại trại giam của Hạ Lão Tam, và giữ phần còn lại để nộp phạt. Hạn mức chi tiêu trong trại giam là có hạn, giàu có đến đâu cũng chỉ có thể tiêu trong phạm vi quy định, hơn nữa không thể gửi đồ ăn, Hạ Bắc An sợ hạn mức của cha mình không đủ, vì vậy anh đặc biệt mang theo một túi giấy vệ sinh và kem đánh răng, ngoài việc gửi chăn ga gối đệm và quần áo để thay, còn có bàn chải đánh răng, khăn tắm và những vật dụng cần thiết hàng ngày để ông có thể dễ dàng trao đổi mì ăn liền và giăm bông với các bạn tù. Trước khi ra tòa, nghi phạm không được gặp người nhà và chỉ có thể chuyển thông tin qua luật sư. Hạ Bắc An không thích luật sư địa phương ở Án Thành, vì vậy cậu đã đến thành phố của tỉnh để nhờ chú của mình giúp đỡ.

Cậu của Hạ Bắc An có vẻ khá lịch sự, nhưng khi nghe nói rằng Hạ Lão Tam đang bị tạm giam, ông đã mắng Hạ Lão Tam suốt 20 phút. Hạ Bắc An cũng chịu đựng được hai mươi phút, bản thân cậu cũng nghĩ Hạ Lão Tam là một người xấu, nhưng ông không thể bị người khác mắng chửi. Sau khi nghe mắng xong, Hạ Bắc An nói ra vấn đề thuê luật sư. Cậu không quen thuộc nơi tỉnh lỵ nên phải nhờ cậu giúp tìm luật sư. Cậu út không dễ dàng đồng ý, đổi lại Hạ Bắc An sẽ chuyển đến lớp Quốc tế của trường Trung học Trực thuộc Đại học Sư phạm và sống với cậu và mợ.

Hạ Bắc An hoàn toàn mất đi ước mơ thi tuyển phi công vào Lực lượng Không quân, với người bố như vậy, cậu sẽ trượt kỳ thi chính trị, không thể trở thành phi công, kỳ thi tuyển sinh đại học sẽ mất đi ý nghĩa, và việc đi học sẽ trở nên càng nhàm chán. Để được cậu út giúp đỡ, Hạ Bắc An chỉ có thể hứa rằng mình sẽ tiếp tục đến trường.

Sau khi tìm được luật sư, Hạ Bắc An đã nhờ luật sư giúp nói với Hạ Lão Tam rằng ngay cả khi ông không vào tù, cậu có lẽ sẽ không được Lực lượng Không quân tuyển. Chiều cao của cậu đã đạt tới 185,5cm, còn vài tháng nữa mới đến kỳ kiểm tra thể chất, đến lúc đó anh ấy nhất định sẽ trượt.

*Chiều cao tối đa của phi công không quân là 185cm

Sau đó, anh lặp lại bài thơ nổi tiếng của Petofi mà Chuột đã nói, "Sinh mệnh thật đáng giá, Tình yêu quý biết bao, Tự do đòi đánh đổi, Cả hai cũng đành trao"

*Nguồn bản dịch thivien.net

Trở thành một phi công thật không tự do, và cuộc sống như vậy thật ra không hợp với cậu. Cậu xứng đáng có một cuộc sống tự do hơn. Nghe xong lời này, sắc mặt luật sư trở nên phức tạp, đây là lần đầu tiên ông ta nhìn thấy người nhà của khách hàng như Hạ Bắc An, cậu không có một chút cay đắng và hận thù nào, nhìn cũng không giống đứa trẻ mồ côi mẹ, bố sắp vào tù. Sau một lúc im lặng, luật sư hỏi Hạ Bắc An liệu cậu có điều gì muốn nói không. Hạ Bắc An lấy ra hai hộp Trung Hoa, căng tin trong tù không bán thuốc lá nên anh nhờ luật sư mang đến cho Hạ Lão Tam, cứ để ông ấy hút một điếu.

Không giống như trường trung học số 4, trường trung học trực thuộc đại học Sư phạm đã có một kỳ nghỉ đông, vì vậy Hạ Bắc An đã thuyết phục cậu của mình quay lại trường trung học số 4 để hoàn thành thủ tục chuyển trường. Bảy ngày không lên lớp, cũng không xin nghỉ phép, ba ngày vắng mặt không lý do đã đến mức bị đuổi học, cậu cảm bị đuổi học thật hoàn hảo để đỡ rắc rối.

Cậu trở về Án Thành từ thủ phủ của tỉnh bằng xe buýt vào buổi chiều, khi đến Án Thành thì trời đã tối và có tuyết, Hạ Bắc An để lại dấu chân trên tuyết trên mặt đất. Những vòng đồng trên những cánh cổng sơn đen lạnh như băng.

Cửa mở ra, chỉ còn lại mình cậu ở nhà.

Sau khi mọi chuyện xong xuôi, Hạ Bắc An nhận ra rằng cậu sẽ không bao giờ được làm phi công nữa.

Trong phòng, các tạp chí hàng không và các mô hình khác nhau trên giá sách dường như đang chế giễu sự kỳ vọng quá lớn của Hạ Bắc An. Cậu cầm huy hiệu trong tay, xòe lòng bàn tay ra, chưa kịp ném đi thì lại nắm lại.

Căn nhà cực kỳ lạnh, và hệ thống sưởi ấm không đủ nhiệt rất nghiêm trọng, Hạ Bắc An kéo chăn che mặt.

Sau khi lắp sim cũ vào điện thoại, lập tức hiện lên một loạt tin nhắn mới, cậu biết tin tức này sau khi truyền đi sẽ có rất nhiều người đến an ủi mình. Cậu biết điều đó là tốt, nhưng những lời an ủi này sẽ khiến cậu trông thật đáng thương, vì vậy cậu chỉ cần lấy một số điện thoại mới để liên lạc với luật sư, cậu lấy sim cũ ra và ném nó sang một bên.

Bây giờ sự việc đã được giải quyết, Hạ Bắc An lại dùng sim cũ, bởi vì luôn phải đối mặt với mọi thứ.

Tất cả những tin nhắn chưa đọc đều là an ủi hoặc hỏi cậu đang ở đâu và chuyện gì đã xảy ra, ngoại trừ một số lạ chỉ hiển thị số, những tin nhắn khác đều có trong danh bạ.

Có hai tin nhắn đến từ số lạ.

Một tin nhắn: Hãy đi học càng sớm càng tốt, nếu vắng thêm buổi nào nữa sẽ bị đuổi học.

Tin còn lại: Ngoài việc là một phi công, cậu còn có nhiều cơ hội khác. Còn một học kỳ nữa là đến kỳ thi tuyển sinh đại học, bây giờ có cố gắng cũng không quá muộn.

Giọng điệu đó nghe như là của ai đó, nhưng cậu nhanh chóng phủ nhận suy nghĩ của mình. Thẩm Chỉ đã tránh mặt cậu từ lâu.

Tuyết rơi dày suốt đêm và không ngừng cho đến sáng. Hạ Bắc An sáng sớm tỉnh dậy vì đói, dùng nước lạnh rửa mặt đi ra ngoài, đi tới cổng, cúi đầu phát hiện một tờ giấy. Trên đó viết mười chữ: Hãy kiên trì nhé, vượt qua rồi sẽ ổn thôi.

Ánh mắt của cậu dán chặt vào mười chữ này, cậu nhận ra đó là chữ viết tay của Thẩm Chỉ, mỗi chữ đều được viết rất mạnh.

Lời nói giống như một người, và Thẩm Chỉ sống rất mạnh mẽ.

Hạ Bắc An cười, không khỏi lộ ra hàm răng trắng bóng.

Hạ Bắc An đến trường mới biết rằng Chuột đã xin nghỉ ốm cho cậu một tuần. Sinh hoạt phí của Chuột đã được cha mẹ tính trước vào thẻ ăn ở trường, trên người cậu không có tiền mặt, vì quyên góp một ít tiền cho Hạ Bắc An, cậu đã nhờ người dùng thẻ ăn của mình cho các bữa ăn, sau đó nhờ người đưa tiền cho mình. Thẩm Chỉ là khách hàng quan trọng của cậu, vì đồng hạng nhất với Triệu Hằng, Thẩm Chỉ đã nhận được học bổng 2.000 nhân dân tệ và ăn uống rất thịnh soạn mỗi ngày.

Hạ Bắc An không cần tiền của Chuột, cậu đã rút tất cả tiền mà Hạ Lão Tam kiếm được từ việc hành nghề y trong nhiều năm, nên tạm thời không lo thiếu tiền trong thời gian này.

Hạ Bắc An và Thẩm Chỉ gặp nhau ở cửa văn phòng, Thẩm Chỉ ngẩng đầu nhìn Hạ Bắc An, cô thấy rằng cậu đã giảm cân rất nhiều, nhưng trông cậu không chán nản lắm.

Cô không hỏi gì, chỉ nói: "Mau đi hủy đơn nghỉ đi."

"Cậu đến nhà của tôi?"

Thẩm Chỉ không trả lời: "Có chỗ nào không biết thì hỏi thêm thầy."

Hạ Bắc An nhìn Thẩm Chỉ thấp hơn mình rất nhiều, không nói ra được những câu trêu chọc thông thường, thật lâu sau mới nặn ra được hai chữ: Cảm ơn.

Thẩm Chỉ trong lòng thầm nói, không có chi, từ nay về sau phải dựa vào chính mình nên phải mạnh mẽ lên.

Chuột muốn mời Hạ Bắc An đi ăn trưa trong nhà ăn của trường, Hạ Bắc An cười nói: "Lấy thẻ của tôi, tiền trong thẻ sẽ bị tịch thu nếu hôm nay cậu không sử dùng."

"Anh Hà, anh thật sự không định đi học sao?"

"Không muốn nữa."

"Mới có nửa năm mà thôi, nếu anh kiên trì, thành tích để vào đại học cũng không khó, học không tốt thì kém thôi. Thẩm Chỉ cũng rất hi vọng anh có thể tiếp tục học."

"Thẩm Chỉ đưa cho cậu bao nhiêu?"

"Ba bốn trăm tệ."

"Không phải cậu ấy vừa mới ăn trưa ở trường sao?"

"Cô ấy cũng ăn tối ở trường, ăn xong mới về." Chuột cũng cảm thấy có chút khó tin, "Không ngờ Thẩm Chỉ lại tình cảm như vậy, nhưng tôi không hiểu, tại sao lại không phải cô ấy tự nên đưa tiền cho cậu sao? Lại vòng vo dùng thẻ ăn của em."

Buổi sáng Thẩm Chỉ đang tự học một mình trong lớp, Hạ Bắc An đột nhiên đi tới trước mặt cô, đưa cho cô bốn trăm tệ: "Tiền cậu đưa cho Chuột."

"Không, tôi dùng thẻ ăn của cậu ấy."

"Cậu thật là kỳ quái." Chờ cậu gặp khó khăn mới chịu quan tâm, Hạ Bắc An đổi đề tài, "Cậu làm giả mộc ở nơi nào? Rất giống thật."

Thẩm Chỉ trả lời câu hỏi của cậu và lấy ra một đống tài liệu ôn tập trên bàn.

"Vẫn còn một học kỳ nữa, vì vậy vẫn còn thời gian để cố gắng học tập." Hiệu phó Thẩm nói rằng Hạ Bắc An chỉ là một thằng nhóc côn đồ bất tài, cô muốn chứng minh rằng ông ấy đã sai.

Câu này nằm trong tin nhắn, cho nên tin nhắn đó cũng là do cô gửi.

Hạ Bắc An phát hiện ra rằng một trong những tài liệu này là bản sao các ghi chú viết tay của Thẩm Chỉ. Bản này không phải để chia sẻ mà nó dành cho cho cậu.

Hạ Bắc An tạm thời từ bỏ ý định bỏ học, tiếp tục lang thang ở trường trung học số 4, thỉnh thoảng trao đổi kinh nghiệm học tập với Thẩm Chỉ, thường là trong bữa ăn. Mợ của Hạ Bắc An mỗi ngày đều gọi điện cho cậu và hỏi khi nào đến, cậu đột nhiên ham học và nói rằng mình sẽ đợi kỳ nghỉ đông của trường số 4 rồi mới rời đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro