Chương 25 - Cả đời

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thẩm Chỉ vẫn gọi một chai rượu vang trắng khô cho Triệu Hàng: "Uống chút đi, tôi sẽ thuê tài xế cho cậu."

Triệu Hàng lớn lên trong sự động viên và khen ngợi, nhưng đây là lần đầu tiên Thẩm Chỉ tâng bốc anh ta như vậy, chắc chắn cô thực sự cần thứ gì đó ở anh ta. Nếu Triệu Hàng từ chối ngay lập tức, có vẻ như anh ta không có năng lực xử lý.

"Nếu có thể giúp được cậu, tôi nhất định sẽ giúp, nhưng tôi không thể vi phạm quy định."

"Nếu là vi phạm quy định, tôi sẽ không làm phiền cậu. Nếu lúc đó Vương Uy gây tai nạn, đặc biệt là uống rượu lái xe nhất định sẽ bị phạt nặng. Bố mẹ Vưu Nhiên cảm thấy bản án sơ thẩm quá nhẹ, hiện tại họ đã nộp đơn kháng cáo. Họ nghi ngờ hồ sơ tai nạn trước đây của Vương Uy đã bị che đậy, muốn tôi giúp kiểm tra, tôi chỉ có thể nhờ cậu giúp đỡ. "

"Hạ Bắc An trước kia kinh doanh khai thác đá, cũng có người quen ở Cục Giao thông vận tải. Cậu chưa bao giờ nghĩ đến việc tìm cậu ta giúp đỡ à?"

Thẩm Chỉ rất cảnh giác hỏi: "Sao đột nhiên cậu lại nhắc đến Bắc An?"

"Cậu ta hiện giờ năng lực rất lớn, tôi cảm thấy không có gì cậu ta không thể làm được." Triệu Hàng lại cười, "Với mối quan hệ của hai người, tôi nghĩ cậu ấy nhất định sẽ giúp cậu."

"Hạ Bắc An không phải kinh doanh bất động sản sao? Hơn nữa, chúng tôi đã nhiều năm không liên lạc với nhau." Thẩm Chỉ nghe được lời này còn ý khác, cô chợt nhận ra Triệu Hàng cũng đang nghi ngờ Hạ Bắc An. Chỉ cần tài trợ phẫu thuật cho con gái tài xế cũng đủ khiến người khác nghi ngờ.

"Năm đó các cậu có mối quan hệ tốt như thế, tại sao nhiều năm như vậy không liên lạc với nhau?"

Nhiều năm qua, Thẩm Chỉ luôn cố gắng tránh nhớ lại cảnh cô và Hạ Bắc An chia tay, cô tưởng mình đã quên được rồi, nhưng thực ra còn lâu mới được.

"Quên đi, là tôi làm khó cậu, vừa gặp cậu liền nhờ cậu giúp đỡ."

Lúc này Triệu Hàng xác nhận Thẩm Chỉ và Hạ Bắc An thực sự không còn liên lạc, Hạ Bắc An cũng tặng mười phương tiện thi hành luật cho Cục Giao thông nửa đầu năm nay, quan hệ của cậu ta với Cục rất sâu sắc hơn của mình. Nếu Thẩm Chỉ tìm được Hạ Bắc An xem đoạn phim sẽ không phải việc gì khó, đương nhiên điều kiện tiên quyết là Hạ Bắc An không liên quan gì đến vụ tai nạn xe. Triệu Hàng lúc này có chút khâm phục Thẩm Chỉ, khi Hạ Bắc An chưa là gì, cô chưa bao giờ cùng cậu ta vạch ra ranh giới rõ ràng, hiện tại những người khác đều chủ động kết giao với Hạ Bắc An, cô cũng không quen biết cậu ta nữa.

Triệu Hàng nêu lên nghi ngờ của mình: "Cậu thật sự cho rằng tai nạn bạn của cậu chỉ là say rượu lái xe sao?"

Thẩm Chỉ lập tức hỏi: "Cậu nghĩ như thế nào?"

"Trước khi có bằng chứng tôi không muốn nói ra. Bạn của cậu là phóng viên, mục đích điều tra của cậu ta khi đến Án Thành là rất quan trọng."

"Cậu có nghĩ nó có liên quan đến công ty khai thác đá không?"

"Đó chỉ là phỏng đoán, vẫn phải dựa vào bằng chứng để nói chuyện."

Dựa vào mối quan hệ cũ giữa Hạ Bắc An và Thẩm Chỉ, Triệu Hàng không tin Thẩm Chỉ. Cả hai đều không lộ ra con át chủ bài, cũng không nói về những vấn đề cốt lõi.

Thẩm Chỉ thanh toán tiền, gọi một chai rượu cho Triệu Hàng mang về nhà uống. Cho dù cô không nhờ vả thì cô cũng không để Triệu Hàng trả tiền cho mình, tình bạn của họ còn chưa tốt đến mức đó.

Thấy Thẩm Chỉ đi xe đạp tới, Triệu Hàng đề nghị đưa cô về.

"Không xa, tôi sẽ đạp xe về." Từ chối lòng tốt của Triệu Hàng, Thẩm Chỉ chạy xe đạp về phía nhà nghỉ. Ở ngã tư, Thẩm Chỉ nhìn thấy xe của Hạ Bắc An, xe của anh trông khiêm tốn hơn xe của tài xế rất nhiều, cũng không nổi bật, nhưng Thẩm Chỉ nhìn một lần liền ghi nhớ được biển số xe. Không phải trí nhớ của cô ấy tốt mà biển số xe là ngày sinh của cô.

Thẩm Chỉ không bao giờ thích tổ chức sinh nhật, khi đến ngày đó, cô không thể không tưởng tượng ra nỗi thất vọng của bố mẹ khi chứng kiến ​​cô chào đời. Nhưng trong khoảng thời gian ở bên Hạ Bắc An, cô đã có hai lần sinh nhật vui vẻ.

"Đã đợi bao lâu rồi?"

"Không lâu."

Thẩm Chỉ lên xe của Hạ Bắc An, bản nhạc trong xe rất quen thuộc với Thẩm Chỉ, cô đã nghe nó không chỉ một lần.

🎶 He's a fool and don't I know it

But a fool can have his charms

I'm in love and don't I show it🎶

(Anh ấy là một kẻ ngốc và tôi đâu biết điều đó

Nhưng một kẻ ngốc có thể có sự quyến rũ của riêng mình

Tôi đang yêu và tôi chẳng thể hiện điều đó)

"Triệu Hàng đâu?"

"Về nhà rồi."

"Cậu mời cậu ta hay cậu ta mời cậu?"

Giọng điệu của anh quá hùng hổ dọa người, Thẩm Chỉ nghe thấy có chút bất mãn. Sự bất mãn này khiến cô có cảm giác bức bách trong không gian chật hẹp.

"Điều này có quan trọng không?"

"Tôi còn tưởng rằng cậu ta sẽ đưa cậu về, nếu cậu ta đi ngang qua đây, tôi nhất định sẽ xuống xe đánh cậu ta một trận. Từ lâu tôi đã không vừa mắt đứa cháu trai này."

Khi Thẩm Chỉ và Triệu Hàng đi tham gia kỳ thi tự ứng tuyển, Hạ Bắc An cũng đợi bên ngoài trường thi, cổng trường vừa mở, Hạ Bắc An đã nhìn thấy Thẩm Chỉ từ trong đám người, mà người đứng bên cạnh cô chính là Triệu Hàng. Hiệu phó Thẩm ban đầu bảo vợ ông đi cùng Thẩm Chỉ, nhưng bà Dương bị cảm, Hiệu phó Thẩm tạm thời không thể phân thân ra được, nên mẹ Triệu Hàng phải chăm sóc Thẩm Chỉ. Hạ Bắc An còn không xin nghỉ học, liền cùng Thẩm Chỉ lên một chuyến tàu.

"Cậu có ấu trĩ quá không? Đã bao nhiêu tuổi rồi?" Sao vẫn giống khi còn là thiếu niên, thấy ai không vừa mắt là đánh. Đã nhiều năm như vậy, Thẩm Chỉ nghĩ khi gặp lại thì anh sẽ trưởng thành hơn.

"Nếu tôi không ấu trĩ, liệu cậu có ở lại không?"

Hạ Bắc An đột nhiên nắm lấy tay Thẩm Chỉ, Thẩm Chỉ chỉ muốn trốn, nhưng ngón tay của cô đã chạm vào vết sẹo rõ ràng trên tay anh, vết sẹo dài như vậy, năm ngón tay của Thẩm Chỉ bị cầm đến bị đau. Không rõ là do anh dùng lực quá mạnh, hay vết chai ở lòng bàn tay quá thô ráp.

Mặt Hạ Bắc An áp sát đến, tiếng hít thở càng lúc càng nặng nề, Thẩm Chỉ quay mặt đi.

🎶 I've sinned a lot, I'm mean a lot

But I'm like sweet seventeen a lot

Bewitched, bothered and bewildered am I 🎶

(Tôi đã phạm nhiều lỗi, tôi đã ích kỷ nhiều

Nhưng tôi giống như lúc tuổi mười bảy ngọt ngào rất nhiều

Tôi ngẩn ngơ, bối rối và hoang mang)

Giọng nữ trong chiếc loa ô tô tiếp tục hát, Thẩm Chỉ quay mặt nhìn người đi đường ngoài cửa kính xe, bàn tay bị chà xát đến mức ngứa ngáy, lòng bàn tay Hạ Bắc An ấm áp, nhiệt độ được truyền đến tay cô. Cô quá nóng, rất muốn ra ngoài xe hóng mát một chút.

"Thẩm Chỉ, cậu có thể quay sang nhìn tôi một chút được không?"

Cô còn chưa kịp phản ứng đã bị Hạ Bắc An xoay mặt lại. Thẩm Chỉ bị buộc phải quay mặt lại đối diện với ánh mắt của Hạ Bắc An, anh có mắt hai mí, nếu không nhìn kỹ sẽ lầm tưởng là mắt một mí, lông mày rất gần với mắt, mũi rất cao.

"Mấy ngày sau khi cậu trở về, tôi còn nghĩ, có phải khi gặp lại cậu đã không nhận ra tôi không?" Giọng nói của anh rất trầm, xen lẫn tiếng hát, trầm đến mức chỉ có Thẩm Chỉ mới nghe được, nói xong cười tự giễu. .

Bàn tay Hạ Bắc An rất thô ráp, sít chặt vào mặt cô, Thẩm Chỉ cau mày, Hạ Bắc An lập tức thả lỏng sức lực, chạm nhẹ vào cô, như sợ làm xước da cô, ngón tay cái của anh lướt qua mắt, mũi, miệng nhẹ nhàng như một chiếc lông vũ chọc vào cô, cảm giác thô ráp của vết sẹo trên tay phải của anh bộ lộ rõ ràng.

Ánh mắt Hạ Bắc An càng ngày càng gần, gần đến mức Thẩm Chỉ có thể nhìn thấy bóng mình trong mắt anh, Thẩm Chỉ nghiêng mặt đi, Hạ Bắc An đột nhiên buông tay cô ra, ghé sát vào tai cô, mỉm cười nói: "Cho tới bây giờ tôi cũng không lo lắng là không nhận ra cậu. Đã bao năm trôi qua, cậu vẫn như xưa, luôn keo kiệt như vậy."

Hạ Bắc An trở lại vị trí ban đầu, đổi sang giọng điệu đùa cợt giống như năm đó: "Tôi nghe nói người Pháp dù có quen biết hay không cũng sẽ má chạm má chào nhau. Cậu nói xem cậu ở bên ngoài nhiều năm, vẫn là cổ hủ như thế, một chút cũng không hội nhập với quốc tế, Thẩm Chỉ, đã nhiều năm đến vậy, tại sao cậu không thể làm tôi ngạc nhiên một lần?"

Nếu là mười năm trước Thẩm Chỉ nhất định sẽ mắng Hạ Bắc An không biết xấu hổ, nhưng bây giờ cô chỉ nói: "Không còn sớm nữa, tôi đi về."

Mặt và tay cô cứ nóng lên, cảm giác này xa lạ đến mức khiến cô cảm thấy bất an. Trong không gian giới hạn, mỗi hơi thở của Hạ Bắc An đều khiến cảm giác nguy hiểm trở nên trầm trọng hơn.

Hạ Bắc An lập tức chú ý đến nhu cầu của Thẩm Chỉ, anh mở cửa kính xe, một luồng khí nóng ùa vào.

Thẩm Chỉ ngẩng mặt, không nhìn vết sẹo trên tay Hạ Bắc An, "Cậu cố gắng đến hôm nay cũng không dễ dàng gì, có một số giới hạn cuối cùng không thể chạm vào, chạm vào thì không thể quay đầu lại được."

Hạ Bắc An nghe thấy từ "quay đầu", vẻ mặt nghiêm trọng: "Trước đây cậu nói với tôi, bất kể một người xấu xa đến đâu, chỉ cần đối xử tốt với cậu, trong lòng cậu người đó là người tốt. Dù có chuyện gì xảy ra, cậu đều kiên định đứng về phía người đó."

"Phải vậy không? Tôi quên rồi."

"Những năm này, cậu có tìm được người nào đối với cậu đủ tốt, tốt đến mức cậu vì người đó mà thay đổi lập trường không?" Giọng nói của anh không lớn, từng chữ đều rót vào tai Thẩm Chỉ một cách chính xác. Thẩm Chỉ nghe được trong giọng nói này có chút buồn bã.

Thẩm Chỉ im lặng nhìn chăm chú bên ngoài cửa sổ, Hạ Bắc An lại hỏi: "Hay là không có ai xứng đáng để cậu từ bỏ lập trường của mình?"

Cô cười nói: "Tôi không phải thẩm phán. Tôi đứng về phía ai cũng không ảnh hưởng gì đến hình phạt nghiêm khắc của người đó."

Hạ Bắc An không tiếp tục hỏi nữa mà đổi chủ đề: "Không phải ngày mai cậu muốn đi thăm bà nội sao? Tôi đi cùng cậu."

"Không cần đầu, cậu cứ bận việc của cậu đi."

"Tôi không bận đến thế đâu."

Thẩm Chỉ và Hạ Bắc An lần lượt đi xuống phố, biển hiệu cửa hàng hai bên đường nhấp nháy.

Đi ngang qua quán nước giải khát, Hạ Bắc An bảo Thẩm Chỉ chờ. Nhân viên nhìn lên liền nhận ra Hạ Bắc An. Hạ Bắc An vốn gọi trà chanh nóng, nhưng nhân viên nhất thời kích động, nghe nhầm là trà chanh lạnh, đến khi nhận ra lỗi sai, nhân viên đề nghị đổi nhưng Hà Bắc An nói không cần. Hạ Bắc An ngồi đối diện, cầm chiếc kẹp lấy đá viên ra giúp Thẩm Chỉ.

Thẩm Chỉ nhìn tay Hạ Bắc An đang gắp đá ra cho cô, mỗi khoảnh khắc cô tựa như quay về quá khứ, nhưng vết sẹo trên tay anh lại nhắc nhở hai người đã nhiều năm không gặp. Sườn mặt của anh cứng rắn hơn trước một chút, dù cho bao nhiêu năm sau có gặp anh trên đường, cô vẫn sẽ nhanh chóng nhận ra anh. Dù sao thì anh cũng là người bạn duy nhất của cô.

Cô từng muốn cùng anh làm bạn suốt đời, trọng điểm không phải là "bạn" mà là "cả đời".

----

Editor: Mấy chương sau lại quay về quá khứ tiếp rồi ~~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro