Chương 22: Gặp lại cố nhân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bên cạnh nam nhân thanh tú kia, có người chần chờ nói: "Gia...Kia không phải Liễu cô nương sao? Người có muốn nô tài gọi trở lại?"

Nam tử cao gầy mặc dù tuổi còn trẻ, nhưng giữa lông mày cũng đã xuất hiện vết tích sầu khổ, môi mỏng hắn run rẩy một hồi nói: "Nàng không trở về tìm ta, ước chừng chán ghét nghề nghiệp trước kia, ta có nỗi khổ riêng, không thể chung đụng thời gian. Ngươi lén lút nhìn xem nàng hiện tại ở nơi nào, trôi qua như thế nào là được.

Hạ nhân lĩnh mệnh đi ra ngoài cửa hàng, mở miệng kêu người đi theo Liễu cô nương, nhưng tuyệt đối không được quấy rầy nàng, biết được chỗ nàng ở là tốt.

Phân phó xong, ánh mắt của hắn rơi vào bàn cờ ngọc sáng loáng, nhìn một hồi, cùng chưởng quỹ nói: "Bàn cờ này đặt lại đây, lần sau cô nương kia lại đến, ngươi bán rẻ cho nàng..."

Chưởng quỹ nghe xong, không nghĩ ra nói: "Bộ bàn cờ này người đã trả giá nhiều bạc, nếu đưa cho cô nương kia, chính là cho, bán rẻ...định giá như thế nào?"

Nam tử thanh tú lộ ra ý vị thâm trường cười khổ: "Nàng mặc dù rất thích bàn cờ ngọc này, nhưng nếu biết được ta là người tặng, chỉ sợ cũng từ bỏ..."

Chưởng quỹ tuổi tác cũng lớn, trải qua thăng trầm nhiều, nhìn cảnh này, chắc hẳn là tiết mục tình cũ, liền hiểu chuyện không hỏi nữa.

Mà nam tử trẻ tuổi kia từ trong ngực móc ra hầu bao thêu hoa lan cũ, ngón tay nhẹ nhàng vuốt trên hoa văn. Kiểu dáng hoa văn này với trên hầu bao của Thôi Hành Chu giống nhau như đúc.

Hắn chậm rãi đưa hầu bao lên mũi, ngửi hương hoa lan thơm mát, đau khổ nhắm mắt – "Miên Đường, trong lòng nàng còn oán ta, mới không chịu gặp mặt sao?"

Bất quá Miên Đường cũng không biết nam tử đau khổ kia lại gọi tên của nàng.

Bởi vì vết thương trên người đột nhiên đau nhức, từ cửa hàng ngọc đi ra, nàng rất mệt mỏi, liền dẫn Lý ma ma về quán trọ nghỉ ngơi trước.

Lý ma ma xuống phòng bếp lấy nước ấm, đưa cho Miên Đường khăn tay ấm chườm nóng chân tay bị thương.

Miên Đường thích nhất thời khắc này, đem ống quần kéo lên, nằm trên giường chườm nóng. Khi khăn nóng được dán lên, liền thoải mái nhắm mắt, lông mi run lên một cái.

Bất quá trong lòng nàng vẫn còn chuyện, cho nên không yên tâm hỏi: "Phu quân lúc nào đến đây? Nếu chàng tới trễ, lễ hội dạo chơi kết thúc coi như uổng công đến Thanh châu một chuyến."

Lý ma ma ngược lại quen tính Miên Đường thích quan tâm, liền một bên giặt khăn, vừa nói: "Chủ tử nói hai ngày này là tới đây, để người yên tâm đi chơi, đã phân phó Mặc Như nói tốt với quản sự, cho người được sắp xếp vào vị trí tốt, đến lúc đó có thể thưởng trà thơm và ăn hoa quả."

Miên Đường nghe được tin tốt, nhưng lại lo lắng tên Thạch tổng binh háo sắc đi dạo chơi lễ hội, nếu nàng lộ diện sẽ mang lại tai hoạ cho phu quân.

Lý ma ma lại không để tâm lắm nói: "Nghe nói ngay mai Thạch tổng binh cùng Hoài Dương vương tại tửu lâu tham gia yến hội, có thể đi đều là nhà quyền quý, làm gì có thời gian dạo phố. Vả lại nói, hắn là tổng binh, sẽ không làm việc hoang đường như phu nhân nghĩ đâu. Chủ tử sai người nói ngày mai phu nhân có thể yên tâm thưởng ngoạn."

Miên Đường nghe Lý ma ma nói vậy, trong lòng liền an tâm. Phu quân thận trọng an bài cũng rất chu đáo. Bài tập cờ của hắn nhiều như vậy, còn quan tâm lộ trình của mình...Thật là khiến người ta vô cùng vui vẻ...

Sau khi mừng rõ, Miên Đường nghĩ đến chuyện không mua nổi bàn cờ, nội tâm có chút buồn bã – không biết đến lúc nào, nàng có thể đủ ngân lượng mua nó.

Thế là rạng sáng hôm sau, Miên Đường sau khi rửa mặt, ăn mặc xong xuôi liền ra cửa, lại cố ý đi đến cửa hàng ngọc hôm qua, vẫn chưa thoả mãn muốn nhìn bàn cờ kia.

Thật không nghĩ đến, nàng vừa mới cất bàn cờ lên kệ, chưởng quỹ một mặt mừng rỡ chạy lại: "Vị phu nhân này, người ngày hôm qua tới đây phải không?"

Liễu Miên Đường mỉm cười nhẹ gật đầu, nghe chưởng quỹ nói: "Nhìn người cũng thật thích bộ cờ này...vừa vặn...chủ nhân của bàn cờ này mắt cao, ghét bỏ bàn cờ này không được tinh xảo, có tỳ vết, nên thà bỏ tiền cọc cũng không cần. Ta đang lo lắng đây. Nếu người không ghét bỏ, ta bán rẻ cho người được không?"

Miên Đường nghe hắn nói, xem xét kĩ bàn cờ, cũng không tìm ra tỳ vết. Chỉ là hôm qua chưởng quầy nói giá tiền hơn trăm lượng, dù có giảm nửa giá, nàng cũng mua không nổi.

Nàng chưa từ bỏ ý định hỏi: "Giá rẻ là bao nhiêu?"

Chưởng quỹ nhìn con mắt của nàng dò xét nói: "Hai mươi lượng?"

Nghe hắn nói xog, Miên Đường có vẻ muốn xoay người đi, chưởng quỹ vội vàng sửa lời: "Năm lượng! Nếu người có thể xuất ra năm lượng, ta liền bán"

Miên Đường quay người, mắt sáng lên, hướng về phía hắn mỉm cười, giơ ba ngón tay nói: "Ba lượng, nhiều hơn một văn đều không mua!"

...

Miên Đường hài lòng mang theo Lý ma ma, chỉnh tề cầm theo bàn cờ ngọc từ trong cửa hàng bước ra, còn vui vẻ nói: "Đều nói cửa hàng vàng ngọc buôn bán có lời lớn, trước kia ta còn không tin, bây giờ mới được mở mang kiến thức. Rõ ràng giá của bàn cờ chỉ có ba lượng, vậy mà bán ra giá cả trăm lượng! Nhất định không phải chất ngọc tốt, chỉ là không biết dùng thủ đoạn gì, làm được đẹp như vậy. Nghĩ đến khách nhân kia là người cao quý, thà rằng mất tiền cọc cũng không cần. Không biết người này bị hố biết bao nhiêu tiền?"

Miên Đường cũng không để ý chất ngọc thật giả, dù sao nàng chỉ cần dáng vẻ đẹp mắt. Phu quân cũng không phải vương hầu, tự nhiên cũng sẽ không chú trọng ngọc thật ngọc giả.

Thế nhưng Lý ma ma lại là người từ trong vương phủ phú quý đi ra. Tất nhiên có thể nhận ra bàn cờ này là hạng dương chi ngọc.

Rõ ràng giá trị bàn cờ lên đến trăm lượng, mà chưởng quỹ kia thà rằng bán rẻ cũng muốn bán cho Miên Đường, trong việc này rốt cuộc che giấu ẩn tình gì?

Lại nhớ đến hôm qua từ cửa hàng ngọc đi ra, mật thám phát hiện có hai thanh y nam tử bám theo một đoạn, Lý ma ma nghĩ, nếu không phải Liễu nương tử thu hút ong bướm đến...Thì là có cố nhân đến tìm!

Có thể phóng khoáng như vậy, lại uyển chuyển đi theo, ngoại trừ Lục Văn thì còn là ai?

Nghĩ đên đây, Lý ma ma tự nhiên không dám trì hoãn, chỉ ra hiệu cho ám vệ vội vàng đưa tin cho vương gia.

Lúc này, Hoài Dương vương đang ở tửu lâu lớn nhất Thanh châu uống rượu cùng Thạch Nghĩa Đại.

Thạch Nghĩa Đại là hạng người mua danh chuộc tiếng, bái thư hoạ danh gia khánh trúc làm thầy. Năm nay bái sư được tròn mười năm, muốn cho mọi người biết thân phận truyền nhân của mình, cho nên mời các thư hoạ nổi danh Giang Nam tề tụ, luận bàn.

Bất quá khiến hắn không nghĩ tới là, người luôn công vụ bận rộn như Hoài Dương cương vậy mà tự mình đại giá, đến góp vui.

Nghĩ đến chính mình mấy ngày này khiến cho vị vương gia này không thoải mái.

Có thể để cho Hoài Dương vương không thoải mái sẽ khiến đương kim vạn tuế cao hứng. Thạch Nghĩa Đại cảm thấy nước cờ này của mình thật là tuyệt diệu, nhìn về phía Hoài Dương vương nụ cười càng thêm ân cần.

"Hoài Dương vương, chữ viết của ngày nổi danh trên đời, lần hội thư hoạ này phải trổ tài một phen, khiến chư vị đồng liêu có thể nhìn một lần cho thoả nha!"

Lời nói vừa xong, đám quan lại liên tục gật đầu đồng ý.

Mà khoé miệng Thôi Hành Chu nhếch lên, ý cười như có như không, chỉ nhấc tay nâng chén rượu.

Mặc dù duy trì lễ nghi, lại không tỏ ra thân thiện, nhất thời khiến tiệc rượu lâm vào cục diện xấu hổ.

May mắn chư vị ngồi đây, đều không phải người bình thường, trong lòng có tính toán, người không nói chuyện, đều giữ vẻ bình thản, chờ người bên ngoài phá tan cục diện bế tắc.

Thạch Nghĩa Đại làm chủ trì, trầm mặc không lên tiếng là không tốt, cho nên sau khi tiệc rượu yên lặng, hắn dời về phía người bên cạnh Thôi Hành Chu là Trấn Nam hầu Triệu Tuyền nói: "Không biết lần này Trấn Nam hầu có mang thư hoạ gì mới mẻ tới?"

Triệu Tuyền Bá Nhạc cũng là có tiếng gần xa, cũng người này tụ họp, có thể mang chút mới mẻ.

Triệu Tuyền bị Thạch Nghĩa Đại hỏi như vậy, ngược lại tinh thần tỉnh táo.

Trần tiên sinh hoạ kỹ cao siêu, không nên để bị mai một như vậy, coi như bây giờ ở cửa hàng đồ sứ vẽ đồ, cũng muốn cứu vãn một chút.

Huống chi hắn biết Liễu nương tử tìm mọi cách phát triển cửa hàng, hắn cũng vui vẻ trợ giúo một phần sức lực cho nàng.

Cho nên khi nghe Thạch Nghĩa Đại hỏi, hắn vội vàng nói: "Ta lần này cũng đề cử cho chư vị một kỳ nhân, người này hoạ tuyệt diệu không phải bàn, chỉ là hiện tại ở một cửa hàng đồ sứ, đợi các vị chiêm ngưỡng rồi sẽ thấy. Hắn không vẽ nhiều, về sau giá cả ngày càng cao. A! Cửa hàng đồ sứ kia tên "Ngọc đốt sứ phường", chư vị đều là tuệ nhãn biết anh tài, nên sớm tới mua xem..."

Hiểu tính tình Triệu Tuyền, nhịn không được trêu ghẹo: "Hẳn là hầu gia có một phần vốn liếng ở cửa hàng đồ sứ kia? Ngài luôn thanh cao, không dính việc tầm thường, làm sao bây giờ lại ra sức giới thiệu như vậy?"

Triệu Tuyền vừa trừng mắt, liếc mắt nhìn Thôi Cửu bên cạnh, hừ hừ nói: "Ta cũng muốn tham gia, nhưng đáng tiếc có người không cho..."

Nói chuyện phiếm một chút, rốt cục cũng đi vào chủ đề chính, có người nói đến việc chiêu an sơn tặc, lấy lòng Thạch Nghĩa Đại biến chiến tranh thành tơ lụa.

Thôi Hành Chu bất động thanh sắc nghe, vẫn như cũ không nói gì.

Mọi người đều biết hắn là phái chủ chiến, mà Thạch Nghĩa Đại bây giờ lại theo thiên tử làm việc. Chỉ cần loạn tặc lắng lại, đóng quân ở Chân châu không cần thiết. Hoàng đế muốn phá bỏ cánh tay của vương gia, trù tính thật lâu.

Nếu như Thôi Hành Chu trước nhiều người như vậy không đồng ý chiêu an, liền biến thành dụng ý khó dò, cho nên hắn chỉ mỉm cười không đáp, lại ngồi nghe Thạch Nghĩa Đại cùng phản tặc bàn bạc đến mức nào.

Nghe ý tứ của bọn hắn, phản tặc kia rất ngưỡng mộ cách làm người của Thạch Nghĩa Đại, chủ động đưa chiêu an thư hàng, mà Lục Văn kia kì thật là người xuất thân không tầm thường, làm người tuấn tú lịch sự, ngoại trừ nguyện ý quy hàng, còn có ý định cưới một nữ nhi nhà Thạch tổng binh.

Mà hoàng đế một sáng cùng Thạch tổng binh lưu lại lời nói, vì cho phản tặc cải tà quy chính trong thiên hạ lập tức ra khen thưởng, hoàng đế sẽ rất hài lòng Lục Văn quy hàng.

Đến lúc đó, phản tặc quy hàng, kiều thê trong ngực, quả nhiên cuộc sống vui vẻ!

Nghe được Lục Văn hâm mộ nữ nhi nhà Thạch tổng binh, Triệu Tuyền liền đổi sắc mặt.

Không nghĩ tới nam nhân trước đây của Liễu nương tử lại bạc tình bạc nghĩa! Đầu tiên là mặc kệ Liễu Miên Đường bị thương nặng, hiện tại lại muốn cưới nữ nhi quan gia, thăng quan tiến chức! Nếu như Liễu nương tử khôi phục kí ức, sẽ vì người cũ bạc tình mà thương tâm.

Bất quá nghĩ đến, Liễu nương tử cùng tên tặc tử không có tình cảm gì, dù sao lúc trước nàng theo Lục Văn cũng không phải cam tâm tình nguyện.

Mà hắn về sau nhất định đền bù tốt cho những khổ sở của Miên Đường, tuyệt không để cho nàng thương tâm rơi lệ.

Thôi Hành Chu thấy cách làm của Lục Văn đúng trong dự liệu của hắn. Liễu Miên Đường quả nhiên bị Lục Văn bỏ rơi. Nếu không dụ được Lục Văn ra, nàng ước chừng cũng là vô dụng, trạch viện phố bắc không sai biệt lắm có thể rút lui.

Trong cùng một lúc, hai huynh đệ tốt đều mang tâm sự riêng, đều trầm mặc không nói.

Đúng lúc này, ám vệ của Thôi Hành Chu bước vào, sau lưng Thôi Hành Chu cúi đầu nhỏ giọng thì thầm.

Thôi Hành Chu bất động thanh sắc nghe, nhưng con ngươi lại sáng lên.

Con cá kia...Rốt cục cũng mắc câu rồi! Mà lại xuất thủ bất phàm, đem bàn cờ trăm lượng tặng cho Liễu Miên Đường.

Nếu là Lục Văn thâth, có thể thấy được hắn đối với dung mạo xinh đẹp của Miên Đường dư tình chưa dứt. Nước cờ này xem ra vẫn còn hữu dụng.

Nghĩ đến đây, hắn không ở lại sảnh đường uống rượu cùng đám quan viên, chỉ lấy cớ tửu lực không ổn, liền đi xuống lầu.

Tại tửu lâu cùng đám quan viên xã giao, chẳng bằng đến chỗ Liễu Miên Đường, xem tên tặc tử kia có thể nhịn được hay không, kìm nén xuất hiện.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro