Chương 26: Khách của tiệc trà

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Mắt thấy không vào được thành, đoàn người của Thái phi liền ở ngoài thành mượn hành quán của Trấn Nam hầu để nghỉ ngơi.

Nửa ngày này Thái phi vui vẻ đến tận hứng, thế nhưng nghĩ đến mình bỏ ra tiệc trà xã giao, vẫn có chút tiếc nuối, không khỏi hướng về phía quản gia của mình trách cứ: "Ngươi từ trước đến nay làm việc trầm ổn, làm sao hôm nay lại không để ý, đi lầm đường, làm hại chúng ta phải đi vòng một lần đò, tiệc trà xã giao đều không đến được."

Cao quản gia trên mặt mỉm cười, không dám nhìn vương gia một bên, ông không thể ăn ngay nói thật, là vương gia ra lệnh cho ông làm vậy.

Bất quá Liêm Bình Lan bên cạnh cũng rất khéo hiểu lòng người thay quản sự giải vây: "Thái phi, người đây là trong hoạ có phúc, nghe nói trong thành rất loạn, quan gia đi tham dự tiệc trà kia đều kinh hãi đó."

Mấy vị phu nhân từ Chân châu tới cũng liên tiếp gật đầu, chỉ nói các nàng là nhờ hồng phúc thái phi, miễn được một trận tai hoạ, nói đến khi trên mặt thái phi hiện ra được chút ý cười.

Thôi Hành Chu ngồi một bên cũng cười, nhưng trong lòng suy nghĩ lại là sự việc khác.

Kỳ thật, hôm nay hắn ra lệnh cho quản sự đi sai đường, chính là vì thân quyến của mình tránh đi trận nhiễu loạn này ở Thanh châu.

Dù sao thân quyến của Hoài Dương vương không đến sẽ gây ra hiềm nghi lớn. Còn nếu đi lầm đường, lại không thể đi tiếp được, sai dịch ở bến tàu có thể làm chứng, ai có thể chỉ ra được điểm khả nghi.

Chỉ là hắn phái thích khách tất nhiên là muốn một phát giết chết tặc tử kia, cũng trừ đường lui của hoàng đế ở Chân châu.

Thế nhưng không thể ngờ tới, hộ vệ của tặc tử nhiều vô kể, đều là cao thủ, lại liều mạng tương hộ.

Cuối cùng thích khách chỉ đâm bị thương lưng của Tử Du, cũng không có đem hắn chém chết.

Thủ hạ trở về phục mệnh, hộ vệ cho Tử Du công tử kia sử dụng chiêu thức nhìn qua giống như thời kì tiên hoàng bồi dưỡng nhóm ám vệ liều mạng, hoàn toàn xả thân hộ chủ, nếu không được sẽ tự sát.

Nghe được lời này trong lòng Thôi Hành Chu khẽ biến động, ngược lại có chút hiếu kì lai lịch của vị Tử Du công tử này, cũng mệnh thuộc hạ không được đánh rắn động cỏ.

Đáng tiếc người bên gối Lục Văn kia lại mất trí nhớ, nếu không có thể từ miệng của Liễu nương tử moi được chút thông tin.

Nghĩ đến ám vệ thông báo hôm nay Liễu nương tử mắng Tử Du trên phố đến phun máu chó, Thôi Hành Chu ngược lại có chút tiếc nuối nhàn nhạt...

Lúc này, Thái phi nhìn nhi tử không yên lòng, lại nhìn Liêm Bình Lan một chút cười cười nói: "Hành Chu con bình thường bận đến không thấy bóng dáng, cuối cùng hôm nay cũng được rảnh. Mấy lão bà chúng ta nói chuyện phiếm con cũng không thích nghe. Đi! Bồi biểu muội Bình Lan của con đi dạo trong viện một lát. Hôm nay lúc ta đi tới, hoa nở rất đẹp nha..."

Mẫu thân đã nói vậy, Thôi Hành Chu tất nhiên nghe lời, chỉ dẫn theo một đám tuỳ tùng, mời biểu muội đi thưởng thức viện tử.

Liêm Bình Lan nhìn dáng vẻ ấm áp tuấn dật của Hoài Dương vương, trong lòng rung động, liền cách biểu ca một bước, cùng nhau vào viện tử ngắm hoa quỳnh dưới ánh trăng.

Từ sau lần đưa bánh bao gạch cua, Liêm Bình Lan mấy lần đi quân doanh đưa đồ ăn cho biểu ca.

Có một hai lần, lại phát hiện trong doanh trại biểu ca có nguyên bộ hộp cơm, chỉ là thức ăn bên trong không giống như kiểu dáng trong quán ăn.

Nàng sai nha hoàn Liên Hương đi dò hỏi Mặc Như, thế nhưng Mặc Như tiểu tử này lại miệng kín như bưng. Liên Hương nói lời khách sáo như nào thì một giọt nước cũng không lọt.

Thế nhưng Mặc Như không nói, Liêm Bình Lan lại càng chắc chắn, hộp cơm này là trạch viện phố bắc trấn Linh Tuyền đưa tới.

Liên Hương nghe tiểu thư khẳng định, tức giận đến không chịu được, mắng Liễu nương tử kia đến cùng là trong ổ phỉ hầu hạ qua nam nhân, tâm tư quá sâu, biết Hoài Dương vương say mê công vụ, liền mang thức ăn đến câu dẫn.

Mẫu thân Sở Liêm thị cũng tức giận tới mức vỗ bàn, nhất định phải cùng thái phi tỷ tỷ làm rõ chuyện hoang đường của người cháu trai này.

Liêm Bình Lan nghe Liên Hương nói, cười lạnh không nói gì, chỉ cảm thấy tiểu nương tử phố bắc không phải đèn đã cạn dầu. Chỉ là không biết Hoài Dương vương có bị thấy sắc liền mờ mắt, mang theo ngoại thất bị hao tổn danh tiết này vào cửa vương phủ.

Đáp án tất nhiên là không thể. Biểu ca làm việc đoan chính, sao có thể ở cùng người với dạng đạo đức như này.

Nàng mặc dù cảm thấy không thoải mái, nhưng cũng không muốn cùng biểu ca náo. Dù sao nàng đưa bữa ăn quan tâm, rốt cục cũng khiến vương gia mềm lòng.

Phu thân đưa "thư nhà" lên cũng có hồi âm. Mấy người nhà Liêm gia có tố chất đều được an bài.

Người khác có thể không biết, nam tử như Hoài Dương vương, dùng chiêu thức cứng rắn đều sẽ vô dụng, nếu ngươi muốn hắn làm gì, hắn sẽ làm ngược lại hoàn toàn. Chẳng bằng đối đãi ôn nhu, từ từ mưu toan.

Liêm Bình Lan cảm thấy nàng chưa vào cửa vương phủ, coi như vương gia có sủng ái ngoại thất, nàng cũng không tiện mở miệng quản. Đồng thời cũng thuyết phục mẫu thân tuyệt đối không được nói nhiều, ngông cuồng đi quản thúc vương gia.

Sở Liêm thị từ trước đến nay nghe nữ nhi, phải nhẫn nại, không đi chọc thủng sự việc vương gia đi nuôi ngoại thất.

Bất quá bà nhắc nhở nữ nhi, mặc dù hai bọn họ đã đính hôn, theo lý không cần quá mức chủ động đi câu dẫn, nhưng trước mặt vương gia cũng đừng quá câu nệ, toả ra vũ mị của nữ nhân, ngược lại khiến mình nổi bật so với hoa dại bên ngoài.

Liêm Bình Lan hiểu được ý tứ mẫu thân, thế nhưng nàng là danh môn khuê tú, cho dù có ý với biểu ca cũng muốn chú ý lễ nghi.

Khó có được hôm nay thái phi có ý, an bài nàng cùng biểu ca cùng nhau dưới ánh trăng tản bộ, nàng thẹn một hồi, rốt cục mở miệng nói ra: "Biểu ca, muội mấy ngày nay viết bài thơ, thế nhưng là luôn không vần chân, không biết biểu ca có rảnh, thay muội chau chuốt một phen."

Thôi Hành Chu nhìn biểu muội lấy từ trong tay áo ra một mảnh giấy viết thư, nhíu mày, đưa tay tiếp nhận.

Trong lúc xem xét, hắn mới phát hiện đây là một bài thơ tâm sự tương tư lớn mật, vô luận dùng từ hay vần chân đều thoả đáng đúng chỗ, thêm bút tích của biểu muội thanh lệ xinh đẹp, càng khiến cho người nhìn cảnh đẹp ý vui.

Chỉ tiếc Thôi Hành Chu đã qua tuổi hoa tiền nguyệt hạ cùng cô nương đưa thơ tình. Trong đầu hắn bây giờ là đao quang kiếm ảnh, trù tính tính toán. Khi nhàn rỗi, ngược lại là buông lỏng mà không nói chuyện.

Đây cũng là duyên cớ hắn và Triệu Tuyền có thể ngồi với nhau.

Cho nên vương gia nhìn thơ tình biểu lộ tâm ý, muốn hao tâm tổn trí cân nhắc sao cho bồi đáp phần tâm ý này của biểu muội, trong nội tâm thực ra có chút phát phiền, ngược lại cảm thấy sao Liêm Bình Lan không thể an tĩnh cùng hắn đi dạo, thật cô phụ hoa quỳnh nở lúc này.

Hoài Dương vương nắm tờ giấy, kéo dài dài thời gian lại từ từ nhìn một lần, lúc này mới mỉm cười ngẩng đầu, tán dương biểu muội giỏi thơ văn, nữ tử hắn thấy qua không ai bằng.

Liêm Bình Lan bị Thôi Hành Chu nói đến đỏ mặt, chỉ mỉm cười nói: "trước mặt biểu ca là múa rìu qua mắt thợ, ai mà không biết biểu ca năm đó thi khoa khảo, chính là dự định trạng nguyên. Nếu không phải tiên đế rút bài thi, năm đó trạng nguyên là huynh mới đúng. Còn có..."

Thôi Hành Chu mỉm cười, đánh gãy lời Liêm Bình Lan xu nịnh nói: "Đó là chuyện hoang đường thuở thiếu thời của bản vương, cùng người ta đánh cược, hiếu thắng giành thắng lợi, liền nặc danh đi thi khoa khảo. Tiên đế anh minh, nói con nhà vương hầu không cần chiếm long môn, trách cứ bản vương một trận rồi rút bài thi. Mà bản vương sau khi hồi phủ, còn bị phụ thân đánh một phen. Bây giờ nhớ tới còn đổ mồ hôi, cảm niệm tiên đế hiền từ...Sự việc tuổi nhỏ này, biểu muội vẫn là đừng nên nhắc lại."

Liêm Bình Lan vội vàng hướng biểu ca thanh minh không phải, Thôi Hành Chu khoát tay áo, biểu thị không ngại biểu muội lỡ lời, sau đó đối với vị hôn thê này không nói lời nào nữa, chỉ tiếp tục một trước một sau đi dưới ánh trăng.

Theo Liêm Bình Lan, sau khi mình xuất thơ tình, biểu ca ở đây đáp lễ một bài, biểu thị mới đúng.

Ai mà nghĩ tới, hắn chỉ khô khan khen ngợi mấy câu, sau cũng không quay đầu lại đi tản bộ.

Liêm tiểu thư không khỏi cũng có chút cô đơn ngơ ngẩn, nhìn biểu ca thân ảnh mạnh mẽ rắn rỏi đi đằng trước, chỉ yên lặng theo ở phía sau, thuận đường đi dạo một vòng.

Sau đó biểu huynh muội liền tạm biệt lẫn nhau, trở về phòng của mình nghỉ ngơi.

Đến vừa rạng sáng hôm sau, Liêm Bình Lan nghĩ đến biểu ca có thói quen luyện công buổi sáng, nghĩ là ở trong vườn ngẫu nhiên gặp một chút.

Có thể thời điểm không đúng, đều không nhìn thấy biểu ca. Nghe bọn hạ nhân nói, Thanh châu rối loạn, nghe nói thủ lĩnh phản tặc bị đâm, liền hoài nghi hoàng đế chiêu an thành tín, vậy mà cử binh đến nghênh đón phản tặc Lục Văn quay lại Ngưỡng Sơn.

Trong lúc nhất thời trong thành Thanh châu rất loạn, cần Chân châu phái binh duy trì trật tự. Trời chưa sáng, vương gia đã mang theo người quay lại Chân châu.

Mà Thái phi thì rời xa hỗn loạn, ở bên hồ du ngoạn hai ngày mới trở về Chân châu.

Cục diện chiêu an của Thanh châu đang tốt, đột nhiên xuất hiện thích khách đến loạn linh bát lạc. Thạch Nghĩa Đại không khỏi tức giận. Cũng may vị Lục Văn kia biết đại thể, từ hôn mê vì trọng thương tỉnh lại, liền rõ ràng mà tỏ vẻ hắn tin tưởng Thạch tổng binh, sẽ không có tâm ý cải biến quy thuận triều đình.

Mà việc liên quan đến thích khách, sau khi kiểm tra nhiều ngày cũng không thấy tăm hơi, Thanh châu rốt cục giải cấm cho đi.

Miên Đường đi theo đám người, giờ Tý ra cửa thành Thanh châu, tâm tình vô cùng thoải mái, trong lòng nghĩ chuyện đầu tiên chính là vào núi bái phật, cho thích khách kia môt trụ cao hương.

Thực ra sau khi Thanh châu ra lệnh cấm đi lại ban đêm, quy định cho thuê nhà trọ đều do chủ trọ quyết định, người xứ khác vô luận giàu nghèo đều tập trung trong quán trọ.

Miên Đường nhìn từng chiếc xe ngựa sang trọng đi vào đại viện của quán trọ, tựa như nhìn thấy một bầy dê béo.

Mặc dù nàng không thể đi được vào tiệc trà xã giao kia, nhưng trong quán trọ này rất nhiều người, lại hạn chế đi lại tự do, không được tuỳ ý ra ngoài, tất cả mọi người nhàm chán cực kì.

Thế là, nàng đem tác phẩm mà Trần tiên sinh đã vẽ cho mọi người thưởng thức.

Kết quả được mấy hành gia lợi hại nhìn ra được điểm độc đáo.

Bởi vì cấm đi lại ban đêm phong toả con đường, không có cách nào ra đường, ngược lại lần này lại có thể kiếm bạc ở đây, trong đại sảnh quán trọ ày mấy rương sản phẩm, dùng hoạ của Hận Bút cư sĩ kết bằng hữu.

Miên Đường không thích đọc sách, chữ nghĩa không đầy bụng, nhưng cũng cảm nhận được bầu không khí thư hương huy mực nồng đậm, cả người đều cảm thấy tao nhã rất nhiều, so với tiệc trà thi hoạ xã giao càng thêm vinh dự hơn.

Cuối cùng, Miên Đường ăn mặc tỉ mỉ, vấn cao tóc mây, môi tô điểm đỏ thấm, một thân y phục trắng, lúc tự mình mang hai hộp gấm xuống lầu, đều khiến đám người nhìn đến ngây ngẩn.

Nghĩ mà xem, một vị giai nhân xinh đẹp tuyệt trần, thánh khiết đem theo hộp, cho dù là bát đậu hũ thối, cũng sẽ lưu lại hương vị vô tận nha!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro