Chương 41: Bức bách xuất chinh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Thời điểm hắn quay trở lại phòng, tiểu nương tử bên trong màn che đã ngoẹo đầu, xoã mái tóc đen ngủ thiếp đi, cánh tay thon trắng để bên ngoài chăn, một dáng ngủ không tốt.

May mắn nàng đã mặc xong áo trong...Thôi Hành Chu nhất thời cũng không hiểu rõ mình, rốt cuộc thở dài một hơi, vẫn là có chút đè nén thất vọng.

Miên Đường không biết hắn không phải là trượng phu của nàng, cũng không thể mơ mơ hồ hồ như thế nạp nàng.

Thôi Hành Chu không phải người tu hành, bất quá là tuân theo nam đức. Hắn cũng không phải lưu manh trên phố, muốn hãm hại lừa gạt ngủ với nữ nhân.

Nếu là thừa dịp nàng cái gì cũng không biết, chiếm lấy nàng, thực sự làm hao tổn tới kiêu ngạo của Thôi Hành Chu.

Bởi vì Miên Đường sợ lạnh, hắn lại ngồi bên giường một lúc, đến khi thân thể ấm áp mới đi lên giường.

Chỉ là thói quen của tiểu nương tử khi ngủ vẫn dính người, vẫn là hương thơm tập kích người, Thôi Hành Chu hít sâu một hơi, hai mắt nhắm nghiền...Một lát sau cũng không nhịn được ôm nàng, tóc kề tóc, tựa sát thiếp đi...

Cổ nhân nói tới dưỡng sinh thân thể đều là có nguyên do.

Hành vi nửa đêm luyện quyền uống nước lạnh này, thân thể bằng sắt cũng không chịu nổi.

Ngày hôm sau, Thôi Hành Chu sau một đêm ngủ không yên, liền cảm giác đầu có chút nặng.

Miên Đường phát hiện người bên gối khác lạ, đưa tay lên sờ thì nóng hôi hổi.

Đã bệnh như vậy, hắn còn muốn đi ra cửa cùng bạn đánh cờ, Miên Đường đem hắn ấn trở lại trên giường nói: "Hôm nay hoàng thượng có tìm chàng, thì chàng cũng phải ở trên giường này cho thiếp."

Nói xong liền đắo khăn lạnh lên trán của hắn.

Thôi Hành Chu hiếm khi sinh bệnh, lúc này sốt cao, xương khớp đau nhức,liền thuận theo ý nương tử, nằm ở trên giường.

Miên Đường thấy tướng công nghe lời, liền yên tâm, qua cửa sổ gọi Mặc Như đi tìm lang trung khám bệnh.

Mặc Như thấy vương gia bị bệnh cũng không thể tuỳ tiện tìm một lang trung đến. Nhưng nếu tìm thái y quen dùng trong vương phủ thì "ngoại thất" này rơi vào tai thái phi chẳng phải sẽ rắc rối sao?

Mặc Như cũng rất nhanh trí, nghĩ một hồi, chỉ có thể tìm Trấn Nam hầu đến một chuyến.

Bất quá gần đây Trấn Nam hầu cùng Hoài Dương vương có chút sứt mẻ, nghe nói tên này bị bệnh ở ơhoos bắc, nghi ngớ hắn giả bệnh để lấy được lòng thương của tiểu kiều thê, trong nội tâm thực muốn chửi.

Không chịu nổi lời khuyên của Mặc Như, lúc này mới thay quần áo, xách theo hòm thuốc đi ra cửa.

Lúc trước Triệu Tuyền đến đây, cảm giác trạch viện phố bắc này lạnh lẽo. Bất quá chỉ là nơi đề câu người mà thôi. Hắn lúc ấy còn thương tiếc Liễu nương tử phải ăn củ cải muối, chịu cực khổ.

Sau đó rất lâu hắn không tới phố bắc, dù sao có tới Miên Đường cũng không mở cửa cho hắn.

Bây giờ vừa vào viện, Triệu Tuyền liền ngửi thấy mùi khói bếp cùng tiếng "ba ba" đánh tới.

Đập vào mắt là trường sam của nam tử, sát bên là áo lót trong của nữ tử được phơi trên dây thừng, đón gió phấp phới, phơi dưới nắng.

Dưới mái hiên từng chuỗi ớt được treo, đám mèo con vừa mới dứt sữa vây quanh thành một đoàn, cảnh giác nhìn người ngoài Triệu Tuyền này.

Chẳng hiểu tại sao Triệu Tuyền cảm thấy nơi đây không giống như lúc trước quạnh quẽ lạnh lẽo diễn trò, mà giống như cuộc sống bình thường của một gia đình...

Miên Đường biết Mặc Như đi mời Triệu Tuyền, tranh thủ thời gian né tránh đi phòng bếp, đi cùng Lý ma ma nấu canh gừng cho tướng công, để cho Triệu Tuyền giúp Thôi Hành Chu xem bệnh.

Triệu Tuyền có vẻ hơi thô lỗ vén tay áo của Thôi Hành Chu, bắt mạch, một lúc sau tức giận nói: "Mỗi ngày đều dựa sát vào ôn hương nhuyễn ngọc, giả làm tướng công chiếm lấy tiện nghi của nương tử, làm sao lại làm cho phát sốt cao như vậy?"

Thôi Hành Chu không có phản ứng lại lời nói đầy mùi chua của bạn tốt, chỉ nhắm mắt nói: "Nhanh nhanh đi kê thuốc, ngày mai có đại quan trong triều tới doanh, không thiếu được ta tiếp khách."

Đây chỉ là cảm bình thường đương nhiên không làm khó được Triệu Tuyền, chỉ thành thạo giúp hắn kê đơn thuốc, lại muốn châm cứu để giúp hắn ổn định hoả khí.

Lúc châm cứu, Triệu Tuyền nhàn nhạt kể chuyện: "Hôm qua, ta từ phủ đi đến thân quyến ở kinh thành nghe nói tây bắc bây giờ rất loạn, người Man xé bỏ điều khoản nghị hoà thời tiên đế, vậy mà giết chết công chúa Tĩnh An được đem đi hoà thân mười năm, phơi thây ngoài hoang dã. Mặt mũi Đại Yến chúng ta xem như bị hung hăng giẫm dưới chân. Quan viên trong triều chủ trương nghị hoà bây giờ ra ngoài đều bị bách tính ném trứng thối. Cho nên việc đến quân doanh phía nam tuần tra chính là việc tốt, đám quan lại ước gì có thể rời kinh thành nhanh chút đi! Cho nên lần tuần tra này ước chừng cũng chỉ là đi tràng diện, được thết đãi rượu ngon thịt ngon."

Triệu Tuyền nói những việc này Thôi Hành Chu cũng biết, theo như tai mắt của hắn ở kinh thành gửi bồ câu đưa tin nói, tình huống thực tế ở biên quan, so với bách tính biết đến còn thảm hại hơn.

Quân đội Đại Yến nhiều năm sống an nhàn sung sướng, đã sớm không phải thời kì hổ lang chi sư cuả tiên đế. Từ trến đến dưới thâm hụt quân lương. Nghe nói binh khí kia cũng không phải chế tạo thuần sắt, nếu như đánh nhau thì đao kích đều bị mẻ gãy. Biên quan giờ đã mất năm quận. Bây giờ giữ gìn Kim Giác quan bất quá là dựa vào nơi hiểm yếu để chèo chống mà thôi.

Một khi Kim Giáp quan bị công phá, Đại Yến giống như vỏ sò bị mở, mặc cho người Man mổ thịt, một đường tiến quân thần tốc...

Lại nhớ đến thái tử trẻ mồ côi còn sống, còn có Tuy vương không biết có dã tâm gì, Thôi Hành Chu cảm thấy Đại Yến bây giờ loạn trong giặc ngoài, tình cảnh tràn ngập nguy hiểm.

Thế nhưng thời kì tiên đến sáng lập phồn hoa thịnh sự mê say mắt người, giống như nước ấm nấu ếch, để cho người ta không thể giãy dụa.

Nghĩ đến vị Hi phi trong triều, bây giờ đã là Ngô thái hậu cao cao tại thượng, hiện tại còn suy nghĩ thu quyền, Thôi Hành Chu không khỏi một trận cười lạnh.

Nếu thật có ngày thành phá nước vong, không biết Ngô thái phi ngày xưa được tiên đế sủng ái rơi vào tay người Man không biết sẽ như thế nào?

Triệu Tuyền mở phương thuốc, sau khi châm cứu xong, bệnh đau đầu của Thôi Hành Chu đã đỡ hơn. Miên Đường sai Phương Hiết đưa cho Triệu Tuyền một túi bạc như tạ ơn hắn đến xem bệnh.

Triệu Tuyền nhìn túi bạc trong tay, hậm hực ném cho Phương Hiết, chưa từ bỏ ý định nói với Liễu Miên Đườn đang cố trốn trong phòng bếp: "Hắn còn chưa hết lạnh, nương tử nhớ tránh xa hắn một chút...Nàng về sau bị hắn cô phụ, có thể tới tìm ta, ta mặc dù cùng Thôi Cửu tương giao, cũng không làm người giống tên kia..."

Miên Đường không nghĩ tới phu quân nàng đang ở nhà, vị thần y này lại nói bậy, nhất thời tức giận bưng chậu nước đang được đun trên bếp lửa. Doạ đến Lý ma ma nhanh tay lẹ mắt đoạt lại, bằng không, Trấn Nam hầu đỉnh đầu lập trụ bị bỏng chết rồi.

Đến khi Triệu Tuyền đi rồi, Miên Đường còn tức giận hai má đỏ bừng, vừa đút thuốc cho Thôi Hành Chu vừa nói: "Sao hắn lại là dạng người này? Không phải đầu óc có bệnh gì chứ?"

Thôi Hành Chu ôn hoà cười nói: "Trong nhà đơn truyền độc đinh, bị làm hư mà thôi, nàng không cần để ý hắn."

Miên Đường lần đầu tiên trừng mắt nhìn phu quân: "Không chỉ riêng thiếp không để ý tới, chàng cũng vậy, cùng dạng người này tương giao, có thể học được cái gì tốt chứ?"

Thôi Hành Chu mỉm cười: "Căn bản cũng không trông cậy vào được học cái gì, bất quá chỉ là kết giao bình thường thôi."

Miên Đường cảm thấy phu quân đang tìm lý do, vừa đút vừa nói: "Đi theo hắn có thể học được nhiều, học được miệng lưỡi trơn tru, trêu đùa nội quyến của người khác, còn có thể học được không coi ai ra già, sớm muộn gì nói năng lỗ mãng cũng bị người ta đánh chết trên đường..."

Thôi Hành Chu nhíu mày lại uống một ngụm, thực ra là nhịn không được, chậm rãi nói: "Nàng là bởi vì xấu hổ ta, nhất định phải đút thuốc cho ta từng muôi như này sao?"

Miên Đường lúc này mới hậu tri hậu giác, bưng bát ngửi mùi thuốc quả nhiên rất đắng.

Thôi Hành Chu cầm lấy bát, đem thuốc còn lại uống sạch. Nói thằng thắn, vị nương tử này cùng Triệu Tuyền đúng là người tám lạng kẻ nửa cân, nếu thực sự ở vương phủ cũng bị mang xuống đánh chết.

Miên Đường thấy tướng công uống hết thuộc, tay chân luống cuống tìm hộp đồ ăn vặt, lấy ra mấy miếng mứt hoa quả, đưa đến miệng phu quân, sau đó thận trọng nói: "Thiếp quên mất trước kia phụ thị phu quân uống thuốc như nào, mong rằng phu quân chớ trách, nếu lần sau chàng bệnh, thiếp đã biết cách rồi..."

Thôi Hành Chu nhéo mũi nàng: "Nàng thế mà lại ngóng trông ta sinh bệnh?"

Miên Đường thẹn thùng ôm hắn: "Cũng đừng bệnh quá nặng, chỉ cần không cần phải ra cửa như vậy, ở nhà cùng thiếp là được..."

Khoảng thời gian ấy, nàng một mực không đi ra ngoài, không giống như trước đó luôn phải lo công việc, đi đến cửa hàng. Nhất thời rảnh rỗi, người ngợm lại không có chút tự nhiên.

Thôi Hành Chu hiểu rõ nàng những ngày này nhàm chán, thế là ôm nàng, cúi đầu dỗ dành: "...Chờ đến ngày ta giải quyết xong hết chuyện, sẽ dẫn nàng ra thị trấn chơi, giải phóng tâm tình..."

Trạch viện phố bắc này thực sự quá nhỏ. Chờ thêm một đoạn thời gian, hắn sẽ đưa Miên Đường đến biệt viện ở ngoài thành Chân châu.

Nơi đó là nơi phụ vương hắn đến biệt viện giải nóng, sát bên núi, đình đài lầu các đầy đủ mọi thứ, nô bộc nha hoàn nuôi không ít, biệt viện còn có một trang viên, trái cây được trồng rất phong phú.

Nàng thích quản sự, đến nơi đó cũng bận bịu, mọi chuyện so với vương phủ cũng không kém. Quan trọng nhất là biệt viện cách vương phủ không xa, hắn tuỳ lúc có thể tới chiếu cố nàng...

Thôi Hành Chu cảm thấy an bài như vậy, so với việc sau khi hắn thành hôn lâu ngày không đến, để nàng lẻ loi một mình ở trấn Linh Tuyền cũng tốt hơn.

Nghĩ như vậy, này hôm sau khi Thôi Hành Chu ra cửa, phân phó Mặc Như thông báo cho quản gia của biệt viện Chân châu một tiếng, bày trí sảnh đường cùng chuẩn bị phòng chủ nhân cho tốt, cho thêm nhiều than một chút.

Miên Đường sợ lạnh, thêm nhiều than ở đấy mới dễ chịu.

Lúc chờ hắn trở lại quân doanh, thế mà đặc sứ từ kinh thành đã sớm đến, đi cùng mấy vị tham tướng thị sát quân doanh.

Thôi Hành Chu gặp người tới, lại là đệ đệ ruột của Hi phi giờ là Ngô thái hậu – đương kim thái uy Ngô Tuấn Thanh.

Thôi Hành Chu gặp người đến là đường đường quốc cữu gia, liền đoán được kẻ đến không có việc tốt.

Bất quá so với mấy lần trong triều hùng hổ doạ người giải trừ quân, lần này quốc cữu gia hoà khí hiền lành.

Trong lời nói khen ngợi Hoài Dương vương trị quân nghiêm, điều hành có quy củ, chính là nhân tài Đại Yến, xã tắc an ổn không thể thiếu soái tài.

Thôi Hành Chu mỉm cười nghe, trong lòng có dự cảm xấu, chỉ sợ vị đặc xứ này đến không có ý tốt.

Quả nhiên đợi cho trên yến tiệc, sau ba chén rượu, quốc cữu gia đề cập đến việc náo động của người Man biên quan. Nói thẳng trong triều không còn lương tướng có thể phái đi.

Mà mấy năm gần đây, trong triều chiến đấu lâu, có kinh nghiệm chiến đấu không nhiều, Hoài Dương vương là đứng đầu, nếu lần này Hoài Dương vương đồng ý vì nước xuất chinh, tất nhiên là thành tựu ghi vào sử sách thiên thu, lưu truyền muôn đời.

Thôi Hành Chu thật không nghĩ tới triều đình lại đánh dạng chủ ý này.

Nếu trong triều muốn tước binh của ngoại tộc thì không nói, còn muốn dùng binh của hắn đi tiền tuyến vì chiến? Quả thực là người si nói mộng.

Thế nhưng Ngô Tuấn Thanh lần này đến là có chuẩn bị đầy đủ.

Tây bắc nguy cấp. Kim Giáp quan cũng chống đỡ không được lâu nữa, trong triều phái đi ba đường viện binh muốn đoạt lại năm quận đã thất thủ, đáng tiếc những binh tướng này không dùng được, bị binh Man dùng quỷ kế dụ vào vòng vây, hết lương thảo.

Rơi vào đường cùng, hoàng thượng chỉ có thể tiếp thu kế sách của lão thần Cảnh đại nhân, để cho Thôi Hành Chu chiến tích vô số tới tiền tuyến ngăn địch.

Để xem hắn có thể hay không trợ giúp Kim Giáp quan trấn thủ, làm dịu khẩn cấp tiền tuyến; thứ hai coi như hắn không thể thắng, thế nhưng quân lính tốt dưới tay hắn cũng tổn thất phân nửa.

Đối với triều đình mà nói, có lợi không hại!

Thế nhưng Thôi Hành Chu không phải võ tướng trong triều, mà là thế tập phong vương, để hắn rời đi đất phong, há là chuyện dễ dàng?

Bất quá Ngô Tuấn Thanh đến, đi ngang qua Huệ châu cùng Thanh châu đã an bài hoàn toàn. Lúc trước tiên đế cũng sợ vương gia khác họ làm lớn, cho nên quanh Chân châu đều có trọng binh.

Nếu như vương khác họ cảm niệm hoàng ân, an giữ bổn phận là tốt. Nếu không, liền cho một thùng rượu chuột, chỉ chờ hồng thuỷ vây quanh tuyệt đối chặt đứt đường lui.

Thực tế, ở thời kì tiên đó, vương gia khác họ đóng quân số lượng đều được quản chế tương đương. Thôi Hành Chu mượn cơ hội làm lớn mạnh binh mã, kì thật đều vượt qua tổ chế.

Hắn thành thành thật thật lao tới tiền tuyến ngược lại cũng chết.

Nếu như không đồng ý, việc tham sống sợ chết truyền ra, dân gian cũng sẽ mắng thảm, cũng sẽ khó giữ được Hoài Dương vương.

Cho nên thấy Thôi Hành Chu không tiếp lời, Ngô Tuấn Thanh ngược lại cũng không sợ hắn trở mặt, chỉ nhẹ nhàng, nói những mặt lợi cho Hoài Dương vương nghe.

Ngày đó sau khi tiệc rượu giải tán, Hoài Dương vương cũng không có rời đi, dọc theo ven sông đi một đêm.

Chân châu bây giờ, một phương yên ổn, kênh đào hoàn thành trong tầm tay, đến lúc đó thành trấn này ngày càng phồn hoa.

Nơi đây mỗi cành cây ngọn cỏ, đều là từ trên xuống dưới nhà họ Thôi hai đời tâm huyết, sao có thể nhẫn tâm nhìn phương viện trăm dặm lâm vào biển lửa.

Thế nhưng triều đình bây giờ coi hắn như miếng thịt lớn, hận không thể lập tức giết xẻo thịt.

Hôm nay trên tiệc rượu, Ngô Tuấn Thanh trong ý có dao, nếu như có thể, Thôi Hành Chu muốn lật ngược bàn, đánh cái tên lão tặc Ngô này.

Thế nhưng hắn biết, thời cơ mình chưa đến.

Một khi hắn cùng triều đình trở mặt, vô luận là thái tử mồ côi ở Ngưỡng Sơn hay Tuy vương Huệ châu đều sẽ giẫm lên thi cốt hắn thượng vị, chính mình hai mặt đều là thù địch, có thể nói không có một chút phần thắng.

Vả lại, nếu như tiếp tục lưu lại Chân châu, thế tất cũng phải cuốn vào bên trong cấu kết mưu phản của thái tử và Tuy vương.

Nếu như hắn tố cáo Ngô gia, chân tướng phản tặc Ngưỡng Sơn nói không chừng có thể bị giữ lại, bị Ngô gia lợi dụng đê tiêu diệt thái tử mồ côi Ngưỡng Sơn.

Thế nhưng một khi Lưu Dục tiết lộ thân phận ra ngoài, Thôi Hành Chu hắn liền thành kẻ phản bội, giết hại cốt nhục của tiền thái tử...

Trong lúc nhất thời, Thôi Hành Chu đem hết khả năng có thể xảy ra, đột nhiên phát hiện, có lẽ lãnh binh chinh phạt tây bắc cũng không phải là tình huống xấu nhất.

Nhìn lên bầu trời đầy sao, Thôi Hành Chu nhớ tới trước đó vài ngày cùng các lão ân sư đàm đạo, lão nhân gia đã chỉ điểm "Loạn thế thành kiêu hùng lại nhìn quân về sau có được thời vận bản sự"

Hiện tại "Loạn thế" mới gặp được manh mối, thế nhưng bản lãnh này nên biểu lộ rõ như thế nào...Cũng chỉ có thể dựa vào lựa chọn của hắn.

Ngô Tuấn Thanh nói thằng, thánh chỉ bổ nhiệm Thôi Hành Chu tới tây bắc tiêu diệt Man nhân chỉ ít ngày nữa là đến, hiện tại Chân châu bốn phía đã là vùng đất dũng động, nhìn xem hắn có thể hay không thuận theo chiếu chỉ...

Thôi Hành Chu bất động đứng ở bờ kênh đào, thẳng đến trời gần sáng mới hạ quyết tâm.

Hai ngày sau, thánh chỉ tới Hoài Dương vương phủ.

Người trên kẻ dưới vương phủ tất cả cùng đồng thời quỳ xuống tiếp chỉ.

Đến lúc thái giám đọc thánh chỉ, bổ nhiệm Thôi Hành Chu thành chinh tây chủ soái, thái phu nghe được tin nhi tử phải đến chiến trường tây bắc, cơ thể lung lay chực đổ, nếu không phải có ma ma bên cạnh nâng đỡ, kém một chút là ngã xuống đất.

Bất quá Thôi Hành Chu không quan tâm hơn thua, thong dong tiếp chỉ khấu tạ long ân. Sau đó phân phó Cao quản sự cho công công một hồng bao, không mất đi cấp bậc lễ nghĩa.

Lần này công công truyền chỉ nhìn phản ứng của Thôi Hành Chu, rất thoả mãn gật đầu.

Ngô thái hậu đã phân phó, nếu Hoài Dương vương có nửa điểm không vui hay kháng chỉ không tiếp, lập tức cho địa ngoại Hoài đông đại doanh cách Chân châu mười dặm.

Chỉ một đêm, quản giáo chân châu bị vây chặt.

Đến lúc đó Thôi Hành Chu không thể không tiếp chỉ.

Đợi đến lúc công công rời đi, Sở thái phi đã khóc đến đứt ruột đứt gan.

Bên trong vương phủ tin thức nhanh hơn dân gian nhiều, Kim Giáp quan bị đánh thành cái dạng gì? Đó chính là hang không đáy ăn thịt người.

Nghe nói mãnh tướng đương triều Tưởng Khang trước đây không lâu, cũng tại Kim Giáp quan chết trận.

Tưởng tướng quân lúc đầu rất thuận lợi, bằng vào kinh nghiệm dày dặn, tránh thất thủ một quận. Thế nhưng về sau chứng minh, đây bất quá là binh Man trá hình, dụ hắn sập bẫy mà thôi. Về sau, người Man đánh lén soái doanh hắn, đem Tưởng tướng quân đang ngủ trong doanh trướng kéo ra, dùng kim câu treo bụng hắn, quấn Kim Giáp quan ròng rã ba ngày người kia bị kéo chết.

Trên thành quân canh giữ đến nhìn, thật sự là thảm không nhìn nổi!

Cũng chính bởi vì Tưởng tướng quân chết thảm, rung động triều đình, nhưng nhà có con cái ai cũng không muốn đi. Thế nhưng lần này lại cho đứa bé Hành Chu đi đáng giặc Man, chẳng phải là có đi không về sao?

Sở thái phi chỉ có một đứa con, hắn còn chưa thành thân kéo dài hương hoả, nếu như tử chiến sa trưởng, chẳng phải để lại bà một mình lẻ loi hịu quạnh? Trong lúc nhất thời thái phi khóc đến nước mắt như mưa.

Bất quá Thôi Hành Chu lại nhẹ lời khuyên bảo, chỉ nói tình hình chiến đấu cũng không đáng sợ như lời mẫu phi nghe được.

Sở thái phi không nghe lời khuyên của nhi tử, sai người tìm biểu muội Liêm Sở thị của hắn đến. Sau đó cùng muội muội khóc lóc nói về chuyện này: "Muội muội, không thể kéo dài được, vẫn là mau mau cho Bình Lan cùng Hành Chu thành thân đi. Nếu trời xanh có mắt, phù hộ Bình Lan mau mau mang cốt nhục Sở gia, không phải Hành Chu nếu có vạn nhất... Huyết mạch Thôi gia chẳng phải gián đoạn như vậy sao?

Sở thái phi khóc đến đau lòng, muội muội Liêm Sở thị của bà nghe cũng kinh hãi.

Chuyện này là sao? Thôi gia có thể kéo dài hương hoả, nhưng nữ nhi của mình lại thành quả phụ?

Liêm Sở thị đầu óc xoay chuyển, cũng bất động thanh sắc chỉ một mực khuyên giải thái phi nghĩ thoáng một chút, cũng không đáp ứng chuyện thành hôn sớm.

Xoay người bà ta lấy cớ thân thể khó chịu, tranh thủ thời gian ngồi xe ngựa trở về nhà.

Chỉ đem việc Hoài Dương vương muốn đi tới Kim Giáp quan cho phu quân Liêm Hàm Sơn cùng nhi tử, còn có nữ nhi Liêm Bình Lan nghe.

Liêm Hàm Sơn trước đó vài ngày vào kinh phụng chức, từng nghe đồng liêu nói qua việc này, chỉ nói kỳ thật triều đình đã làm nghị hoà triều cống, chuẩn bị cống nap. Thế nhưng nếu không ngăn cản, không đánh mà hàng, đối với danh tiếng trong dân chúng cũng không tốt lắm.

Cho nên lúc này phải phái đi một tướng soái, đại khái chỉ là một tế phẩm hi sinh một đi không trở lại.

Hai mẹ con Liêm gia nghe lời này, đều ngã ngồi trên ghế.

Vành mắt Liêm Bình Lan đều đỏ, giọng run nói: "Đã như vậy, sao biểu ca không giả bệnh đẩy việc này đi?"

Đại ca Liêm Hiên cau mày nói: "Giang sơn xã tắc nguy cấp, Hoài Dương vương nếu kháng chỉ bất tuân, sao xứng với quân thần? Chẳng phải lưu lại tiếng xấu muôn đời hay sao?"

Liêm Sở thị nhìn bộ dạng cứng nhắc của nhi tử cùng lão tử, tức giận chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: "Ở đây cũng không phải trong triều, con biểu hiện lòng dạ tận trung như thế làm gì! Vẫn là nhanh thay muội muội con nghĩ ra cách, thái phi muốn mấy ngày tới tổ chức hôn sự, muội muội con trở thành quả phụ chỉ là vấn đề thời gian thôi."

Liêm Hàm Sơn cũng lo lắng nữ nhi, cảm thấy phu nhân hơi có vẻ khoa trương, liền nói: "Theo như bà nói, giống như đi là sẽ nhất định chết trận vậy, nếu như để người ngoài nghe được, chẳng phải sẽ nói bà là tâm tư thiên vị?"

Liêm Sở thị trợn mắt nói: "Kim Giáp quan đã chết bao nhiêu người? Chàng mới từ kinh thành trở về, há có thể không biết? Bây giờ tướng sĩ lao tới Kim Giáp quan, thân nhân đưa tiễn đều là toàn mặc áo trắng, đưa minh tang, tiếng khó kia từ cửa kinh thành cho đến mười dặm vẫn không ngừng. Thôi Hành Chu hắn là ba đầu sáu tay sao? Bất quá là giết một hai đám thổ phỉ ô hợp mà thôi, liền bị truyền thành chiến công hiển hách. Kim Giáp quan kia một khi thất thủ, hắn coi như có thể sống sót trở về, cũng sẽ bị hoàng đế trị tội vô năng, đến lúc đó không chỉ là nữ nhi nhà ta phải thủ tiết, mà tiền đồ của phụ thân hai người cũng hỏng luôn rồi!"

Một câu nói kia, ngược lại nói lên nỗi lòng của phụ tử Liêm gia, một nhà ngồi trầm mặc không nói, chỉ nghe Liêm Sở thị thao thao bất tuyệt.

Đợi đến lúc đêm, Liêm Bình Lan cuối cùng cũng mở miệng nói chuyện. Nghĩ đến biểu ca có thể tử trận, mắt của nàng ta khóc đã đến mức đau. Thế nhưng chuyện thái phi muốn nàng ta vội vàng gả vào phủ, thực sự là không ổn.

Thôi gia chỉ có Thôi Hành Chu là con trai trưởng, nếu nàng ta sau khi vào cửa không thể hoài thai, biểu ca mà có ngoài ý muốn, Sở thái phi nhất định sẽ từ đám con cháu chọn lựa một đứa, nuôi dưới danh nghĩa của nàng, nhận làm con thừa tự con trai trửng, như vậy cũng làm chặt mất con đường tái giá của nàng ta.

Đến lúc đó, nàng chỉ là một bông hoa trong lồng, lại phải thủ tiết nuôi con người khác...Như vậy, dù có phú quý ngập trời thì có lợi ích gì?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro