Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"..."

Giản Kim Triệu nhận thấy trạng thái bất thường của người trong lòng, vừa định lên tiếng hỏi—

Ở chỗ ngoặt lại vang lên tiếng bước chân vội vã, kèm theo một giọng nói gay gắt, "Du Diễn! Cậu chạy đi đâu?! Lý tổng thế là coi trọng cậu, đừng..."

Giản Kim Triệu ngẩng đầu thì đụng phải ánh mắt của hắn, cũng ngăn lại lời đang nói.

Đối phương mặc một chiếc sơ mi ngắn tay có hoa văn loè loẹt, đôi mắt nheo lại thành một khe hở nhưng vẫn thấy được sự khôn khéo bên trong.

"Ồ, thật trùng hợp, thầy Giản tối nay cũng tới đây à?"

Giản Kim Triệu cố nén cơn say, lạnh nhạt đáp lại, "Tần ca."

Người đàn ông trước mặt là Tần Lãng, là một kẻ lão làng trong giới giải trí, thích dùng 'tài nguyên' để dụ dỗ người mới cho các nhà đầu tư.

Rõ ràng là thứ không ra gì nhưng vẫn tồn tại được nhiều năm.

Giản Kim Triệu trước giờ vẫn luôn khinh thường những người như vậy, nhưng anh cũng không có cách thay đổi việc này trong giới giải trí.

"Ai da, thế mà thầy Giản vẫn nhớ rõ tôi."

Tần Lãng nói giọng Bắc Kinh, vừa liếc anh vừa nói: "Nghệ sĩ mới ký hợp đồng còn chưa hiểu chuyện, cản đường anh rồi, để tôi đưa cậu ấy về."

"..."

Nghệ sĩ mới ký hợp đồng? Du Diễn?

Giản Kim Triệu rũ mắt, có chút kinh ngạc.

Vừa rồi anh có thể nhận ra Du Diễn, không phải vì trước đây hai người từng tiếp xúc, mà là trong ký ức 'kiếp trước' của anh—

Du Diễn là con hắc mã mạnh nhất giới giải trí trong hai năm qua!

Bộ phim đầu tiên cậu đóng cực kỳ hút khách, nhan sắc 'giết' từ trong phim ra đến đời thực, thu hút vô số người hâm mộ.

Tuy hai người chưa tiếp xúc bao giờ nhưng Giản Kim Triệu đã nghe nhiều lời khen ngợi Du Diễn, cũng đã xem bộ phim đầu tay của cậu. Xác thật là một người tài năng có thiên phú diễn xuất.

Kiếp trước tại Liên hoan phim Bách Tượng, nếu tin tức lớn nhất là Giản Kim Triệu 'bị bắt', thì ngay sau đó là tin tức Du Diễn giành được cúp 'Nam diễn viên chính xuất sắc nhất', trở thành ảnh đế trẻ tuổi nhất trong lịch sử 100 năm của Liên hoan phim Bách Tượng.

Vậy nên, Giản Kim Triệu càng ngạc nhiên hơn trước tình hình hiện tại—

Công ty quản lý của Tần Lãng không được coi là chính thống, dù nhìn thế nào cũng không giống nơi Du Diễn nên ở lại.

"Du Diễn, mau cùng tôi quay lại." Tần Lãng đến gần.

Giản Kim Triệu nhận thấy không ổn, vô thức ngăn lại: "Chờ một chút."

Du Diễn thở hổn hển, từ chối: "Không, tôi không quay lại."

Chỉ một câu đơn giản đã đủ để Giản Kim Triệu hiểu được tình hình thực tế.

Đúng như dự đoán, là bị ép buộc chứ không phải tự nguyện.

Tần Lãng cau mày nhìn Du Diễn: "Có chuyện gì? Người mới đúng là bướng bỉnh, chỉ là vấn đề tài nguyên mà thôi, cậu có gì không vừa ý? Không muốn nổi tiếng nữa?"

Du Diễn không để ý đến hắn, lại nhìn Giản Kim Triệu: "Thầy Giản, giúp em với."

Mồ hôi chảy dài trên trán, ngoài dục vọng không thể kiềm chế, cậu càng bối rối khi gặp phải chuyện bất ngờ.

Lông mi run lên theo từng nhịp thở, dưới ánh đèn trông cậu càng thêm ngây thơ vô hại, giống một chú cừu nhỏ sạch sẽ bị lạc vào đầm lầy bẩn thỉu hôi hám.

Giản Kim Triệu bị cơn say làm cho choáng váng.

Lần đầu tiên trong đời như bị quỷ ám, vậy mà anh lại đồng ý: "Ừm, đừng sợ."

Tần Lãng đối diện sửng sốt khi nghe thấy lời này.

Chưa kịp lên tiếng lại nghe thấy Giản Kim Triệu nói: "Muốn nổi tiếng trong giới giải trí không nhất định phải dùng cách của Tần ca, đúng không?"

"..."

Lời nói không nhanh không chậm nhưng khiến Tần Lãng không thể nói không.

Giản Kim Triệu tự mình phấn đấu suốt 8 năm trong giới giải trí, ngoại trừ thành tựu xuất sắc, nguồn lực và các mối quan hệ đều không thể khinh thường!

Ngay cả Tần Lãng lớn hơn vài tuổi cũng phải gọi anh là 'thầy'.

Huống chi nhìn toàn bộ giới giải trí, có ai không biết—

Bên cạnh Giản Kim Triệu còn có một thị đế Đàm Dã cực kỳ lợi hại? Hai người cùng nhau sáng lập Giải trí K, khéo ngay cả Lý tổng đang đợi trong phòng cũng phải e ngại đến ba phần.

Tần Lãng là người thông minh, phân tích được mất rồi nhanh chóng lên tiếng.

"Thầy Giản đã lên tiếng thì tôi cũng không thể ép Du Diễn quay lại được. Lý tổng còn đang chờ, tôi đi trước nhé?"

Nói xong hắn lại đảo mắt nhìn hai người họ.

Trong ngoài giới đều nói, đời tư của Giản Kim Triệu cực kỳ sạch sẽ, nhưng không nghĩ tới anh lại tốt như vậy? Như vậy cũng tốt, để Du Diễn ở cạnh không chừng sau này sẽ nắm được nhược điểm.

Đáng tiếc Giản Kim Triệu vừa nhìn đã biết hắn nghĩ gì: "Tần ca, khống chế tốt miệng của mình thì mới ăn ngon được."

Mắt kính loé lên một cái, một lời nhắc nhở nhẹ nhàng càng khiến người ta sợ hãi hơn bị uy hiếp.

"..."

Lồng ngực Tần Lãng đập thình thịch, hầu kết khẽ lăn: "Tất nhiên rồi."

Tiếng chân càng lúc càng xa.

Du Diễn được thả lỏng, trọng lượng toàn bộ cơ thể đè lên người Giản Kim Triệu.

"Aiz."

Giản Kim Triệu theo bản năng ôm eo cậu, có thể cảm nhận được đường nét cơ bắp qua lớp quần áo, nhiệt độ trong lòng bàn tay ngày càng tăng lên.

Giản Kim Triệu đẩy mắt kính, trong lòng có chút hoảng loạn mà chính anh cũng không phát hiện ra: "Cậu, đi lên cùng tôi?"

Mang về phòng trước rồi tính sau.

Du Diễn vừa nhìn đã thấy vô cùng khó chịu, ai biết được ở lại đây sẽ xảy ra chuyện gì?

Dù sao cũng là ảnh đế tương lai, hiện tại có thể giúp đỡ chưa chắc đã là chuyện xấu.

...

Cửa phòng khách sạn đóng lại.

Giản Kim Triệu chưa kịp phản ứng đã bị đè lên cửa. Vừa ngẩng đầu liền đối mặt với một đôi mắt đỏ bừng.

"Thầy Giản."

"Cậu..."

Giản Kim Triệu nhíu mày, lúc này mới phát hiện Du Diễn cao hơn mình không ít.

Lúc nãy còn bận ra vẻ với Tần Lãng, người trước mặt cứ dựa vào trong ngực nên anh cũng không để ý tới vấn đề này.

Bốn mắt nhìn nhau.

Ánh đèn lờ mờ ở huyền quan khiến ánh mắt Du Diễn trông đặc biệt sâu, toát ra vẻ xâm lược và chiếm hữu.

"..."

Tim Giản Kim Triệu đập thịch một cái.

Nhưng rất nhanh, Du Diễn lại cúi đầu, nhịn không được đến gần anh, đáng thương cầu cứu: "Thầy Giản, em khó chịu."

Giọng điệu bất lực và đáng thương khiến cho khoảnh khắc vừa rồi tựa như ảo giác.

Hơi thở nóng rực phả vào một bên cổ, đầu óc Giản Kim Triệu căng như dây đàn, vài giây sau anh mới đưa tay ra chặn lại, nói: "Chờ một chút."

"Nếu cậu đã gọi tôi là thầy Giản, hẳn là biết thân phận của tôi."

Đời tư của Giản Kim Triệu luôn trong sạch, chưa bao giờ trầm mê trong tửu sắc. Huống chi sống lại một đời, anh vẫn chưa điều chỉnh lại tốt tâm trạng, cũng chưa có ý định phát sinh quan hệ với bất kỳ ai.

"..."

Du Diễn không hé răng.

"Tôi biết cậu không say, chỉ uống phải rượu bị bỏ thuốc." Giản Kim Triệu tuỳ ý tháo kính ném lên tủ, nắm lấy cổ tay Du Diễn, "Đi với tôi."

Cảm giác mát lạnh ở lòng bàn tay kích thích cổ tay nóng bừng.

Du Diễn sững sờ, đôi mắt ngập trong tình dục loé lên một cái, cậu không nói lời nào, đi theo Giản Kim Triệu vào phòng tắm.

...

Nửa phút sau, nước lạnh từ vòi hoa sen tuôn ra, cảm giác lạnh lẽo đột ngột khiến cho Du Diễn muốn trốn.

Giản Kim Triệu đứng bên ngoài, "Đứng yên, đừng nhúc nhích."

...

Du Diễn nhìn anh, ngoan ngoãn đứng dưới vòi sen để nước xối ướt.

Phần tóc mái dính chặt vào trán, nước chảy trên khuôn mặt đỏ bừng, theo đường cong của quai hàm rồi thấm vào chiếc áo sơ mi trắng.

Tuy tỏ ra ngoan ngoan nhưng anh vẫn cảm nhận được có gì đó không đúng.

Giản Kim Triệu mất tự nhiên quay mặt đi, điều chỉnh nhiệt độ: "Lạnh không?"

Du Diễn lắc đầu.

"Tự mình giải quyết đi." Giản Kim Triệu nói xong liền quay người rời đi.

Chưa tới ba giây, cửa phòng tắm đóng lại che khuất thân hình của Giản Kim Triệu.

Du Diễn không nhìn nữa, ánh mắt dừng lại ở cổ tay phải vài giây rồi bật cười.

...

Giản Kim Triệu uống hơn nửa ly nước mới kìm lại được cơn say. Nghe tiếng nước trong phòng tắm cũng không có suy nghĩ gì, chỉ ngồi trên sofa chờ đợi.

Có lẽ áp lực 'rời công ty' cuối cùng cũng được giải quyết. Vừa thả lỏng cơn buồn ngủ bèn ập đến như thuỷ triều khiến đầu óc anh quay cuồng.

Lúc này cửa phòng tắm đóng kín cũng có động tĩnh.

Du Diễn mặc áo choàng tắm tới gần, vẻ mặt đã trở lại bình thường.

Giản Kim Triệu nhìn đồng hồ trên tường bỗng thấy giật mình.

Đã lâu vậy rồi sao?

"Thầy Giản."

Du Diễn đứng trước mặt anh, ngoan ngoãn nhận lỗi.

"Thật xin lỗi, gây phiền toán cho anh rồi."

"Không có gì, chỉ tiện tay giúp thôi." Giản Kim Triệu đứng dậy, xác nhận cậu đã bình thường, "Muộn lắm rồi, cậu về đi."

Nói xong định bước về phòng ngủ chính.

"Thầy Giản, đợi chút." Du Diễn nắm lấy cổ tay Giản Kim Triệu rồi nhanh chóng buông ra.

"Em... em có thể ở lại chỗ anh một đêm không? Em sợ bây giờ xuống sẽ gặp người của Tần ca."

"..."

Du Diễn lại thề thốt, "Em chỉ ở yên trên sofa thôi, sẽ không quấy rầy anh!"

Thấy ánh mắt chân thành của cậu, lời từ chối đến miệng của Giản Kim Triệu bị nghẹn lại.

Nếu là trước kia, chắc chắn anh sẽ không để Du Diễn ở lại đây, nếu lộ ra ngoài sẽ có phiền toái.

Nhưng giờ nghĩ lại thì—

Đã từng trải qua việc bị vạn người phỉ nhổ, ngàn người chỉ trích. Từ lâu anh đã hiểu rằng, việc gì phải bận tâm đến những gì chưa xảy ra?

Nhớ tới chuyện kiếp trước, giọng Giản Kim Triệu càng lạnh lùng hơn, "Tuỳ cậu, đừng làm phiền tôi là được."

Du Diễn phát hiện tâm trạng Giản Kim Triệu có chút thay đổi, muốn nói lại thôi.

Mà Giản Kim Triệu cũng không cho cậu cơ hội nói nữa, anh bóp trán rồi quay về phòng ngủ chính.

Cạch.

Tiếng khoá cửa vang lên.

Du Diễn nhìn chằm chằm cánh cửa đóng kín một lúc.

Đôi mắt hiền lành cuối cùng cũng xuất hiện vết nứt, những cảm xúc phức tạp tuôn ra như một tấm lưới dày đặc đã được dệt sẵn, khoá chặt mục tiêu đằng sau cánh cửa.

—Giản Kim Triệu.

—Cuối cùng cũng gặp lại anh.

≣ ≣ ≣ ≣ ≣ ≣ ≣ ≣

【 Tác giả có chuyện muốn nói 】

Chó con tâm cơ bắt đầu tấn công!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro