Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong một quán cà phê yên tĩnh, Giản Kim Triệu ngồi một mình trong phòng riêng trên tầng 2, trên bàn chỉ có một ly nước lọc.

Anh nhìn qua cửa sổ xuống sân bên dưới, một luống hoa nhài rộng lớn được chăm sóc tỉ mỉ đang nở rộ. Chỉ nhìn thôi cũng khiến người ta cảm thấy thư thái.

Không lâu sau, cánh cửa màu trắng mở ra, một người phụ nữ đeo kính râm bước vào.

Đối phương mặc một chiếc váy lệch vai màu đen khoe trọn đường cong quyến rũ, làn da dưới nắng trắng đến kinh ngạc, mái tóc được kẹp lại sau đầu, chỉ để lại vài sợi lưa thưa trước mặt.

Hơi thở quyến rũ chỉ thuộc về phụ nữ trưởng thành.

Người phụ nữ nhạy cảm nhận ra ánh mắt từ trên tầng, cô dừng lại giữa sân, tháo kính râm xuống rồi nhìn lên.

Bốn mắt chạm nhau.

Giản Kim Triệu nở nụ cười, không nói gì.

Chưa đầy nửa phút, tiếng giày cao gót vang lên trước cửa, màn che mở ra, Giản Kim Triệu chủ động đứng dậy đón.

"Gia tỷ, đã lâu không gặp."

Quý Gia nhếch môi, ngồi xuống đối diện anh, "Chờ lâu rồi?"

Hai người hẹn nhau lúc 2 rưỡi, bây giờ đã hơn 3 giờ.

Giản Kim Triệu ngồi xuống: "Không sao cả, không lâu."

Vừa dứt lời, phục vụ đã bưng một cốc Americano đá lên: "Đây là cà phê hai vị gọi, mời từ từ thưởng thức."

Quý Gia ngạc nhiên, nhướng mày nhìn Giản Kim Triệu đối diện.

Giản Kim Triệu đẩy kính, thản nhiên trả lời: "Đoán được là chị sắp đến nên bảo nhân viên chuẩn bị trước."

Quý Gia cười nói: "Năm sáu năm rồi không ngồi cùng mà thằng nhóc cậu vẫn nhớ rõ sở thích của chị."

Giản Kim Triệu nghe thấy xưng hô đã lâu, anh thở dài: "Trong vòng này chỉ có chị vẫn gọi em như vậy."

Quý Gia nhấp một ngụm cà phê, đây là hương vị yêu thích của cô: "Lúc ra mắt cậu mới chỉ 20 tuổi, chị lớn hơn cậu 15 tuổi. Không thể gọi thế sao?"

Người đại diện đầu tiên của Giản Kim Triệu khi ra mắt không ai khác chính là Quý Gia.

Quý Gia tốt nghiệp đại học xong liền trở thành quản lý, tự mình cố gắng đến tuổi 34 đã dẫn dắt ra một vị ảnh đế, một vị ảnh hậu.

Xem như là một người đại diện có tiếng trong giới.

Quý Gia thích công việc có tính thử thách, vì vậy sau khi kết thúc hợp đồng với nghệ sĩ trước, cô đã dứt khoát chọn hợp tác với Giản Kim Triệu, một trong số những người mới có năng lực nhất của công ty.

Khi đó Giản Kim Triệu không có tài nguyên hay mối quan hệ nào khác, suýt nữa cũng phải đi tiếp rượu thì nhận được lời đề nghị hợp tác của Quý Gia. Anh không nói hai lời mà lập tức đồng ý.

Kịch bản đầu tiên Quý Gia chọn cho Giản Kim Triệu là《 Hoa Nguyệt 》của đạo diễn Văn Triều Thanh.

Phim điện ảnh《 Hoa Nguyệt 》gây được tiếng vang lớn ngay sau khi ra mắt, Giản Kim Triệu cũng giành được giải nam diễn viên chính xuất sắc nhất trong hạng mục phim ngắn tại Liên hoan phim Quốc tế, trở thành bạch nguyệt quang trong lòng vô số fan hâm mộ.

Trong ba năm rưỡi hợp tác, Giản Kim Triệu và Quý Gia là điển hình cho sự hợp tác vững chắc.

Một người chịu trách nhiệm quay phim, một người kia chịu trách nhiệm sắp xếp các thông báo khác nhau. Không có dư luận tiêu cực, chỉ có nổi tiếng và địa vị ngày càng được tăng lên nhanh chóng.

Đáng tiếc người tính không bằng trời tính.

Ngay khi Giản Kim Triệu đang trên đà phát triển, mẹ của Quý Gia được chẩn đoán mắc ung thư. Quý Gia sống trong gia đình đơn thân, từ nhỏ do mẹ nuôi nấng—

Cô dứt khoát lựa chọn từ bỏ sự nghiệp, ở bên cạnh cùng mẹ chữa bệnh và đi du lịch giải sầu.

Giản Kim Triệu tôn trọng quyết định của Quý Gia, sau đó ký hợp đồng đại diện với Cát Vân Thăng qua sự giới thiệu của Đàm Dã.

Năng lực của Cát Vân Thăng đương nhiên không bằng Quý Gia, nhưng cũng may Giản Kim Triệu khi đó đã trưởng thành, mấy năm nay vẫn luôn làm việc đâu ra đấy, thành tựu đều không tầm thường.

Nếu không phải cuối cùng xảy ra chuyện kia, anh vẫn có thể phát triển tiếp.

"..."

"Đang nghĩ cái gì đấy?"

Quý Gia nhìn ra Giản Kim Triệu không tập trung, lên tiếng nhắc nhở, "Nói một chút đi, rốt cuộc sao lại thế này?"

Hai người đã liên lạc qua WeChat, chung quy cách màn hình điện thoại, rất nhiều chuyện không thể giải thích rõ ràng.

Giản Kim Triệu hoàn hồn, cố gắng giải thích đơn giản: "Gần đây em mới phát hiện, có vẻ Đàm Dã và những người khác muốn có được nhiều hơn từ giới giải trí, xem như quan điểm không hợp đi. Nếu tiếp tục hợp tác sợ rằng sau này sẽ khó nhìn mặt nhau."

"Hơn nữa quay phim nhiều năm vậy rồi nên có chút mệt, nên tạm thời em muốn chuyển về phía sau hậu trường."

"Em định rời Giải trí K rồi thành lập một công ty giải trí về điện ảnh và truyền hình khác, nhưng làm một mình khó quá nên muốn—"

Giản Kim Triệu lắc nhẹ sợi dây đeo kính, bày tỏ: "Mời Gia tỷ làm cộng sự của mình."

Quý Gia đoán được một ít từ lời anh nói, ngập ngừng hỏi: "Nếu chị nhớ không nhầm thì cậu và Đàm Dã còn quen nhau lâu hơn chị. Cậu không tin họ mà lại đi tin chị?"

Giản Kim Triệu im lặng một lúc, chỉ trả lời nửa câu sau: "Gia tỷ, em tin chị."

Vào thời điểm xảy ra sự việc, rất ít người sẵn sàng đứng lên nói thay cho Giản Kim Triệu, Quý Gia là một trong số dó.

Cô từ nước ngoài trở về. Thay mặt Giản Kim Triệu lo liệu tang lễ cho mẹ Giản, cùng dùng các mối quan hệ của mình để giúp điều tra chân tướng.

Thay vì tự bảo vệ mình bằng cách thêm dầu vào lửa, chính sự giúp đỡ lúc hoạn nạn mới khiến người ta cảm động.

"..."

Em tin chị.

Ba chữ đơn giản nhưng chứa đựng quá nhiều sự biết ơn mà Giản Kim Triệu không thể diễn tả rõ ràng, chân thành chạm đến trái tim của Quý Gia.

"Vốn muốn trêu cậu một chút mà vừa mở miệng cậu đã nói vậy, nếu chị từ chối chẳng phải không thích hợp sao?"

Mẹ Quý chiến đấu với căn bệnh ung thư 4 năm cuối cùng vẫn rời đi.

Quý Gia phải mất cả năm mới hoàn toàn vượt qua được nỗi đau này. Cô đã mất đi người thân duy nhất trên đời, cũng chưa lập gia đình. Lần này trở về vốn định 'tay trắng lập nghiệp'.

Quý Gia liếc nhìn đám hoa nhài trong sân, trong lòng có chút dao động—

Giống như hồi đó cô đúng lúc vươn 'cành ô liu' cho Giản Kim Triệu, bây giờ lời mời của Giản Kim Triệu cũng vậy.

"Kim Triệu, cậu còn nhớ cảnh quay cuối cùng của《 Hoa Nguyệt 》 không? Trường quay lúc đó cũng tràn ngập hoa nhài giống vầy."

"Nhớ."

Cảnh cuối cùng đó là cột mốc quan trọng trong sự nghiệp của Giản Kim Triệu.

Quý Gia quay người, giơ cốc cà phê trong tay lên: "Hôm nay hoa nhài nở rộ, coi như đây là dấu hiệu tốt cho sự khởi đầu của chị với cậu."

Giản Kim Triệu hiểu ý, nâng ly lên: "Cảm ơn Gia tỷ, sau này làm phiền chị rồi."

"Không phiền, đôi bên cùng có lợi thôi."

"Vâng."

...

Một tuần sau, Giải trí K.

Giản Kim Triệu ngồi trong văn phòng được trang trí xa hoa, bình tĩnh nhìn người đàn ông trước mặt đang hút thuốc.

Đối phương có mái tóc xoăn màu vàng kim, phần tóc mái trên trán được buộc gọn lại để lộ khuôn mặt tuấn tú.

"Anh thật sự đã suy nghĩ kỹ rồi? Cứ như vậy mà từ bỏ Đàm Dã? Từ bỏ tôi? Từ bỏ Giải trí K mà chúng ta cùng nhau xây dựng?"

Người đàn ông nhíu mày nhìn thẳng Giản Kim Triệu, ngừng hút thuốc nói: "Kim Triệu, anh như này rất khó cho tôi và Đàm Dã."

Câu nói tưởng như bình thường ấy lại hàm chứa sự sắc bén.

"..."

Giản Kim Triệu dùng thìa nhỏ khuấy cà phê, vị đắng rất nồng.

Người đối diện là Lang Kỳ Hoa, con lai Trung Ý, chỉ nhỏ hơn Giản Kim Triệu hai tháng.

Bởi vì cha mẹ là bạn thân nên từ nhỏ Giản Kim Triệu và Lang Kỳ Hoa đã quen nhau. Chẳng qua người trước thì kỷ luật trưởng thành, còn người sau thì thoải mái tự tại.

Ba năm trước, Giản Kim Triệu quyết định thành lập Giải trí K.

Lang Kỳ Hoa không biết từ đâu có được tin tức liền chủ động tới góp cổ phần, cùng anh quản lý công ty.

Dù sao thì Giản Kim Triệu và Đàm Dã đều là diễn viên, phần lớn thời gian đều ở đoàn phim, công ty chắc chắn không thể thiếu 'người trong nhà' lo liệu.

Sau khi suy xét toàn diện, họ đồng ý hợp tác với Lang Kỳ Hoa.

Lý do khiến Giải trí K có thể phát triển nhanh chóng trong vài năm qua, đầu tiên không thể không nhắc tới địa vị của Giản Kim Triệu và Đàm Dã trong ngành, tiếp đó là sự quản lý tận tâm của Lang Kỳ Hoa.

"Chúng ta vốn là những cá thể độc lập, không có chuyện ai từ bỏ ai cả. Tôi muốn rời đi, cũng không xâm phạm lợi ích của bất cứ ai, sao lại nói là làm khó?"

Giản Kim Triệu bưng ly cà phê, khó khăn uống: "Giải trí K được như hôm nay không thể thiếu công lao của cậu. Vậy nên công ty có thể không có tôi, nhưng không thể không có cậu."

Lang Kỳ Hoa tặc lưỡi vặn lại: "Sao anh vẫn nói những lời khách sáo này vậy, không coi tôi là bạn?"

Nếu là trước đây, Giản Kim Triệu chắc chắn chỉ cười rồi cho qua, nhưng giờ thì khác.

Anh chậm rãi đặt tách cà phê xuống, đôi mắt sau tròng kính nhìn lại một cách thâm ý: "Phải không? Vậy cậu có coi tôi là bạn không?"

"..."

Nụ cười của Lang Kỳ Hoa cứng lại.

"Cái gì?"

Giản Kim Triệu bình tĩnh nói, "Không có gì. Làm 'bạn' nhiều năm như vậy, tôi mới biết được hoá ra là 'bạn' thì được phép 'ăn bớt' cổ phần, được phép chiếm lấy thân phận của tôi để quản lý công ty."

Suy cho cùng thì đây chính là điều đối phương đã làm sau khi xảy ra chuyện.

Không giống bỏ đá xuống giếng, chỉ là sẵn sàng lựa chọn 'lợi ích' thay vì 'tình bạn'.

Giản Kim Triệu cầm lấy hợp đồng đã chuẩn bị sẵn, dứt khoát ký tên rồi đưa cho Lang Kỳ Hoa.

"Biết tôi ghét mùi thuốc lá nhưng suốt ngày hút trước mặt tôi."

"Biết tôi ghét espresso nhưng lần nào cũng yêu cầu trợ lý mang vào."

Giản Kim Triệu hỏi lại, "Rốt cuộc lý do là gì, chắc hẳn cậu rõ hơn tôi."

"..."

Bí mật cất giữ trong lòng bị phơi bày, vẻ mặt Lang Kỳ Hoa đột nhiên thay đổi.

Giản Kim Triệu nhìn thấu nhưng cũng lười nói: "Hợp đồng ký xong rồi, tôi đi trước đây, sau này có việc gì thì liên hệ với trợ lý của tôi."

"..."

Lang Kỳ Hoa nhìn bóng lưng Giản Kim Triệu rời đi một cách dứt khoát, siết chặt ngón tay đang cầm điếu thuốc.

Trong mắt trưởng bối và người ngoài, bọn họ là 'trúc mã' từ bé nhưng thực tế không phải vậy—

Cho tới nay, Giản Kim Triệu luôn là đối tượng được mọi người khen ngợi, từ học tập xuất sắc đến tốt nghiệp trường danh giá, từ sở thích đến đoạt giải quốc gia, từ người mới đến diễn viên xuất sắc nhất, hoàn hảo trong mọi mặt.

Dù Lang Kỳ Hoa bằng tuổi có cố gắng đến đâu đi chăng nữa cũng bị tụt lại phía sau. Dần dần hắn xuất hiện sự không cam lòng.

Hắn không muốn vĩnh viễn đi sau lưng, hắn muốn vượt qua Giản Kim Triệu, để đối phương nhìn được bóng lưng hắn rồi nếm trải cảm giác bị lụt tại phía sau!

Lang Kỳ Hoa không để ai biết tới sự ghen tị này. Ngược lại khi nghe nói Giản Kim Triệu sắp thành lập công ty, hắn quyết định chọn cách tiếp tục làm thân—

Trở thành đối tác nghe có vẻ tốt hơn là trở thành đối thủ cạnh tranh 'thất bại'.

Có lẽ một ngày nào đó trong tương lai, hắn sẽ trở thành 'quản lý cấp cao' không thể thiếu trong công ty, như vậy Giản Kim Triệu cũng phải cho hắn chút thể diện.

Lang Kỳ Hoa biết suy nghĩ của mình rất mâu thuẫn, cho nên hắn chỉ có thể che giấu ngày này qua ngày khác, không ngờ Giản Kim Triệu lại phát hiện ra!

"—Xèo."

Tàn thuốc làm bỏng đầu ngón tay, Lang Kỳ Hoa chợt tỉnh táo lại.

Hắn rũ mắt, xoa xoa vết đỏ trên đầu ngón tay, tự giễu: "Đây tính là gì?"

Trong mắt Giản Kim Triệu, 'quản lý cấp cao' mà hắn quan tâm cũng chỉ là một vị trí có thể từ bỏ bất cứ lúc nào?

Hắn đã âm thầm cố gắng lâu như vậy, cuối cùng vẫn phải đứng nhìn người kia rời đi!

...

Cửa thang máy từ từ đóng lại.

Dần dần tấm biển Giải trí K cũng bị ngăn cách khỏi tầm mắt Giản Kim Triệu. Kể từ bây giờ, anh hoàn toàn cắt đứt quan hệ với công ty này.

Giản Kim Triệu chủ động bấm số Quý Gia, chưa đến ba giây đối phương đã bắt máy.

"Kim Triệu, chuyện bên đó cậu giải quyết xong chưa? Không gặp rắc rối gì chứ?"

Giản Kim Triệu mỉm cười, thở dài nhẹ nhõm: "Không có, Gia tỷ, bên chị thế nào rồi?"

Quý Gia trả lời: "Mọi chuyện đều ổn, các thủ tục của công ty mới đã được gửi đến các bộ phận liên quan, khoảng chừng thứ sáu sẽ hoàn tất đăng ký."

"Chị sẽ nhanh chóng tìm nhân sự mới. Trước mắt cố gắng giấu tin cậu rời Giải trí K đã? Đợi đến khi thành lập công ty mới xong rồi công bố?"

Dù sao Giản Kim Triệu cũng là người của công chúng, tin tức sớm muộn cũng bị lộ ra, cần phải có phương án đối phó trước.

Giản Kim Triệu đồng ý: "Được, Gia tỷ vất vả rồi."

Quý Gia cười kẽ: "Chuyện này có gì mà vất vả? Tiện đây chị có chuyện muốn bàn với cậu."

"Vâng?"

"Về nghệ sĩ của công ty."

Ban đầu cả hai tính công ty mới sẽ tập trung vào 'đầu tư dự án điện ảnh & truyền hình' và 'huấn luyện nghệ sĩ'. Việc trước giao cho Giản Kim Triệu chịu trách nhiệm, việc sau để cho người có kinh nghiệm, Quý Gia phụ trách.

"Bây giờ các công ty muốn đứng vững nhất định không thể thiếu nghệ sĩ của riêng mình. Kim Triệu, mặc dù có danh ảnh đế nhưng nếu cậu lui về sau lâu nhất định không phát huy được hiệu quả."

Quý Gia tôn trọng mong muốn của Giản Kim Triệu, cũng không ép anh hoạt động tích cực trước màn ảnh vì sự phát triển của công ty mới.

Hơn nữa, công ty không thể phát triển lâu dài nếu chỉ dựa vào danh tiếng của một nghệ sĩ.

"Ngoài việc thuyết phục các diễn viên đã nổi tiếng gia nhập, công ty chắc chắn cần phải tìm kiếm người mới."

Nói trắng ra là thay vì tìm những người đã có kinh nghiệm trong giới giải trí lại khó quản lý ra, không bằng tìm người mới như tờ giấy trắng, vừa có thể bồi dưỡng vừa dễ quản lý.

Giản Kim Triệu hiểu ý: "Ý chị là, chúng ta cần tìm một hạt giống mới?"

Quý Gia không phủ nhận.

Công ty mới và con người mới nên bổ trợ cho nhau.

Nếu có thể đem người vô danh trở nên nổi tiếng, chắc chắn công ty sẽ được nhiều hơn mất.

Cô dừng một chút, nói thêm: "Đương nhiên, thời buổi bây giờ tìm kiếm những người như vậy rất khó, trong số hàng nghìn người chỉ có một người xuất hiện. Người đẹp chưa chắc đã có thực lực, có thực lực chưa chắc đã có vận may."

Trong giới giải trí, tiểu bạo dựa vào năng lực, đại bạo dựa vào may mắn.

"..."

Quý Gia tiếp tục giải thích: "Chị định liên hệ với các trường biểu diễn, cố gắng ký hợp đồng với một nhóm người mới có trình độ tốt, cậu nghĩ sao?"

Nghe lời Quý Gia nói, trong đầu Giản Kim Triệu xuất hiện một hình dáng.

Có nhan sắc? Có thực lực? Có may mắn?

Hàng nghìn người mới xuất hiện một người?

Bên tai vang lên tiếng Quý Gia: "Kim Triệu, cậu có đang nghe không?"

Đúng lúc cửa thang máy mở ra.

Ánh nắng bên ngoài tràn vào, nóng đến mức tưởng chừng có thể tan chảy hết sương mù.

Giản Kim Triệu không chút do dự bước ra, nắm chắc suy nghĩ nói: "Gia tỷ, bên này em có một người thích hợp."

≣ ≣ ≣ ≣ ≣ ≣ ≣ ≣

【 Tác giả có chuyện muốn nói 】

Khởi đầu mới! Rốt cuộc ai đã bị thầy Giản nhắm trúng? Tò mò quá! [ Siêu khoa trương.JPG]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro