Phần 1: Qua đời (Chương 1 -> 5)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 1: Ung thư dạ dày giai đoạn cuối

"Phó tiên sinh, tình trạng của anh rất không tốt, xin anh lập tức tiếp nhận điều trị."

"Tôi biết rồi."

Tôi nhận lấy giấy kiểm tra sức khỏe, trên đó viết mấy chữ "Ung thư dạ dày giai đoạn cuối."

Tôi không kinh ngạc với kết quả này chút nào, đã rất lâu rồi tôi chưa ăn được bữa nào hoàn chỉnh.

Công việc của anh bận rộn, tôi muốn giúp anh nên cũng không có nhiều thời gian rảnh rỗi ăn cơm.

Đối mặt với giấy kiểm tra sức khỏe, tôi thực sự không muốn chấp nhận sự thật này. Mai là ngày đánh dấu bảy năm chúng tôi ở bên nhau, tôi không biết còn có thể tiếp tục bên anh bao lâu nữa.

Sau khi lấy thuốc ở quầy trước, tôi lập tức bước nhanh rời khỏi bệnh viện, mùi thuốc sát trùng khiến tôi cảm thấy vô cùng khó chịu.

Có thể là do sợ hãi cái chết khiến tay tôi run nhè nhẹ, tôi lấy di động ra, gọi cho anh một cuộc điện thoại.

【 Sênh ca, chúng ta nói chuyện đi. 】

【 Chờ anh hết bận đã. 】

【 Sênh ca, anh cho em mấy phút thôi được không? 】

【 Phó Thẩm, hôm nay em sao thế? Có việc không thể chờ anh xong việc rồi nói à? 】

【 Nhưng. . . 】

Tôi nghe giọng nữ truyền đến qua điện thoại, biết điều nói "Cố tổng đang bận" sau đó cúp máy.

Đó là một giọng nữ cực kỳ dễ nghe, có lẽ vì tôi là đàn ông không lên được mặt bàn, nên mới không công khai quan hệ của chúng tôi, để anh có thời gian rảnh rỗi đi trêu chọc phụ nữ.

Sau vài phút bình tĩnh lại, tôi vô cùng tức giận gọi tiếp cuộc điện thoại nữa.

【 Sênh ca, người phụ nữ bên cạnh anh là sao? 】

【 Cậu cho rằng là chuyện gì? 】

"Cố Sênh ~ anh đang nói chuyện điện thoại với ai vậy."

Đầu bên kia vẫn là thanh âm ỏn ẻn hờn dỗi của nữ sinh vừa nãy, tim tôi như bị gai đâm, đỏ mắt hét lên.

【 Cố Sênh, con mẹ nó, em là bạn trai anh, anh tìm một người phụ nữ là có ý gì? 】

【 Như em nghe thấy đấy, anh đá em. 】

【 Mai là ngày kỷ niệm của chúng ta, anh lại bảo chúng ta chia tay? 】

【 Nói thực nhé, tôi nghĩ thông rồi, với đàn ông quá ghê tởm. 】

"Ghê tởm...?"

Tôi tức giận đến phát run, toàn thân tê dại, tôi mím môi, lời đến miệng vẫn không thể thốt ra, biết đâu đây là một kết cục tốt? Tôi yên lặng cúp máy, một thân một mình đi trên đường cái, sắc trời dần tối xuống, đèn đường xung quanh đã bắt đầu sáng lên từng chiếc.

Thật ra tôi là dân mù đường, vẫn luôn là Sênh ca đưa tôi về nhà, mặc dù đa phần thời gian tôi đều ở lại phòng nghỉ trong văn phòng.

Bây giờ anh không ở bên cạnh, đúng là khó để tìm đường. Từ nơi này về nhà phải đi qua mấy ngã ba, nhưng lảo đà lảo đảo cuối cùng cũng về được nhà.

Vừa mở cửa ra, tôi đã choáng váng, "Sao anh có thể tuyệt tình như thế..."

Tất cả những thứ liên quan tới anh trong nhà đều bị anh mang đi hết, bức ảnh treo trên tường cũng biến mất, trong nhà ngổn ngang lộn xộn. Nếu không phải hôm nay anh nói chia tay thì tôi nhất định sẽ báo cảnh sát.

Đồ vật trong nhà rất ít, tôi không thích anh mua đồ cho tôi, thế nên sau khi anh mang hết đồ của mình đi, căn nhà trở nên thật trống rỗng.

Tôi dọn dẹp phòng khách bừa bộn xong sang tới phòng ngủ, đột nhiên nghĩ tới dưới quần áo của tôi còn cất một tấm ảnh chụp chung của chúng tôi. Tôi vội vàng mở tủ quần áo, lật xuống dưới cùng.

"May quá, vẫn còn."

Tôi thở phào nhẹ nhõm, trong lòng vẫn cảm thấy khó chịu, chẳng lẽ ngay cả đồ vật của tôi anh cũng cảm thấy ghê tởm ư... Ảnh chụp đặt dưới đống quần áo, lộ ra một góc nhỏ, bức ảnh rất dễ thấy nhưng anh không lấy đi.

Tôi không biết anh thương hại tôi hay chán ghét tôi đến mức không muốn động vào.

Anh nói xem...chúng ta đã ở bên nhau nhiều năm như vậy, sao anh bảo không thương là không thương nữa, lẽ nào chỉ vì một người phụ nữ? Vì giới tính ư?

【 Sênh ca, chúng ta nói chuyện được không? 】

Tôi gửi wechat cho anh nhưng không dám nhìn giao diện, sợ anh sẽ từ chối. Tôi ngồi dưới đất đợi anh hồi âm.

Thật lâu sau, tôi cầm di động lên... Không thấy rõ.

Tôi dùng tay áo dụi mắt, tin nhắn trước đó của tôi có một dấu chấm than màu đỏ.

【 Đối phương đã kéo đen bạn. 】

Tôi lại thử gọi điện, gửi tin nhắn cho anh, kết quả vẫn vậy, không gọi được, không gửi được.

Sênh ca rất thông minh, anh đem đi tất cả mọi thứ về anh, chỉ quên tôi...

Tôi bò lên giường, nhìn xung quanh trống rỗng, trong lòng không khỏi cô đơn.

"Gối đầu cũng biến mất, con mẹ nó nếu anh muốn chia tay em từ lâu thì nói! Sao phải kéo dài tới bây giờ?"

Tôi hét lên, nhưng vậy có tác dụng gì, anh không ở đây, anh sẽ không tới dỗ dành tôi nữa, sẽ không vuốt ve mặt tôi và nói "Tiểu Thẩm đừng khóc, Sênh ca ở đây rồi".

Nhớ lại quá khứ, tôi đã từng rất hạnh phúc, giờ lại khóc không thành tiếng.

"A..."

Tôi ôm chặt bụng mình, đau quá, đây là lần đầu tiên tôi bị bệnh dạ dày. Không hiểu tại sao trước đây tôi chưa từng bị đau, nhưng hiện tại đau muốn chết.

Từng giọt nước mắt rơi xuống, lúc đau đến sắp ngất xỉu, tôi lại vô thức nói: "Sênh ca... Em đau quá, ôm em một cái được không?"

Chẳng ai đáp lại. Tôi ráng chịu đựng cơn đau, vươn tay lấy lọ thuốc, xung quanh không có nước, tôi run rẩy vì đau, đành phải nuốt khô.

Uống thuốc xong, cơn đau trong bụng đã thuyên giảm một chút.

"Đau..."

Ánh trăng chiếu xuống khuôn mặt tái nhợt của tôi, hải thượng sinh minh nguyệt, thiên nhai cộng thử thì, có phải Sênh ca cũng đang ngắm trăng không, hay lúc này đang xử lý báo cáo tài vụ?

*Hải thượng sinh minh nguyệt, thiên nhai cộng thử thì: Hai câu thơ trích từ bài Vọng nguyệt hoài viễn (Ngắm trăng nhớ người xa) của Trương Cửu Linh. Dịch nghĩa là "Trăng sáng mọc trên biển, lúc này soi chung cả chân trời", ý là hai người ở hai chân trời cùng ngắm một ánh trăng trên biển.

Nằm trên giường dần dần tiến vào giấc mộng, trong mộng Sênh ca vẫn còn là thiếu niên 17 tuổi, rất đẹp trai. Tôi vừa định chạm vào, anh đã biến thành người trưởng thành 25 tuổi, ôm một người phụ nữ mềm mại thướt tha trong lòng, nói với tôi "Cậu thật kinh tởm".

Người phụ nữ này tôi biết, là nhà tài trợ của dự án HG.

Có lẽ anh vì hạng mục này mới giả vờ chia tay tôi! Có lẽ chuyện xảy ra hôm nay chỉ là một giấc mộng, tỉnh lại sẽ không sao nữa, không sao nữa...

Tôi tự thuyết phục bản thân hết lần này tới lần khác cho đến tận bình minh ngày hôm sau, nhưng tôi biết rằng Sênh ca sẽ không bỏ rơi người khác vì tiền.


Chương 2: Tai nạn xe cộ

Hôm nay là ngày thứ hai chia tay anh. Cũng là ngày thất nghiệp đầu tiên, lúc này tôi còn chưa biết mình bị đuổi.

Buổi sáng rời giường bước vào nhà vệ sinh, thấy người trong gương mặt mũi tràn đầy mỏi mệt. Tôi sờ lên mặt mình, từ lúc nào tôi đã bắt đầu không chú ý đến ngoại hình, mà cũng chẳng quan trọng nữa.

Tôi thay bộ quần áo đi làm có logo công ty, điều chỉnh lại tâm lý. Lúc ấy tôi còn tưởng chúng tôi chia tay chỉ là một giấc mộng, tôi vẫn làm hai phần bữa sáng, một phần cho thêm một trái trứng như cũ.

"Sênh ca, ăn cơm thôi."

"Quên mất, Sênh ca đã đến công ty từ sớm, bỏ vào hộp cơm mang đến cho anh ấy vậy."

Sau khi thu dọn xong, còn một tiếng nữa là tôi phải tới công ty. Tôi lái xe đến một cửa hàng châu báu, chọn quà cho ngày kỷ niệm bảy năm bên nhau của chúng tôi. Tôi thấy một chiếc nhẫn, trông rất đẹp. Tôi đã dùng tiền tiết kiệm nhiều năm để mua hai chiếc cùng với hộp quà màu trắng, đóng gói rất đẹp.

Ra khỏi cửa hàng, tôi lái xe nhanh chóng về công ty.

"Tệ quá, bữa sáng làm cho Sênh ca sắp nguội hết rồi."

Tới đoạn đèn xanh đèn đỏ, đúng lúc đèn chuyển đỏ, tôi trong xe càng chờ càng sốt ruột, nôn nóng đến độ sắp khóc, cuối cùng tôi nghĩ ra cách mở máy sưởi ấm trong xe, mở đến mức tối đa luôn.

Lúc đó là ngày hè chói chang, xe người khác đều mở điều hòa, chỉ có xe tôi mở máy sưởi, tôi nóng, nhưng vì bữa sáng của Sênh ca phải chịu đựng.

Qua vài phút, cuối cùng cũng chuyển đèn xanh, đang là giờ cao điểm nên đường bị kẹt xe, mất khoảng 10 phút đường thông.

Rốt cuộc cũng tới công ty, còn 10 phút nữa là bị tính đến muộn. Tôi cầm hộp cơm đi đến chỗ nhận dạng khuôn mặt, quét đi quét lại nhiều lần vẫn không có phản hồi.

"Sao Phó Thẩm vẫn đến đây?"

"Không biết, chắc là không biết mình bị đuổi."

"Nghe nói cậu ta là đồng tính luyến ái."

"Tôi luôn nghĩ cậu ta rất tốt, không ngờ lại buồn nôn như vậy."

Tôi nghe đồng nghiệp ngày xưa chế giễu cũng không để ý, điều tôi thực sự quan tâm là tôi bị Cố Sênh đuổi việc.

Tôi chạy đến chỗ lễ tân hỏi chuyện gì đang xảy ra.

"Cậu bị sa thải, ngay ngày hôm qua."

"Vì sao?"

Có người vỗ vai tôi: "Thẩm ca, đi thôi, đi thu dọn đồ đạc."

Là người ở phòng nhân sự, quan hệ khá thân thiết.

"Cậu giúp tôi gọi Cố Sênh ra ngoài."

"Thẩm ca."

"Tôi bảo nhanh lên!"

Người kia hiển nhiên bị hù dọa, sững sờ một lát: "Thẩm ca, anh bình tĩnh."

Tôi nhìn cậu ấy chạy nhanh lên lầu, bất giác thấy khó chịu. Tôi cứ nghĩ anh dọn đi đã là cực hạn, là tôi đánh giá thấp anh ấy.

"Còn chuyện gì nữa? Tôi không có nhiều thời gian."

"Sênh ca, sao anh lại đuổi em."

"Công ty không cho phép có người như cậu tồn tại."

Tôi nhận ra vẻ mặt anh không đúng, anh nói câu tàn nhẫn này rất chật vật.

"Sênh ca, bữa sáng đây, về sau em sẽ không tới nữa."

Tôi đưa hộp cơm cho anh, một giây sau hộp cơm bị đánh đổ, tôi muốn nhặt lên. Dường như anh biết tôi nghĩ gì, lại đá vào hộp cơm phát nữa, thức ăn bên trong rơi vãi cả ra.

Anh nhìn tôi điềm nhiên như không, trước khi đi còn nói "Nhân viên quét dọn ném hết những thứ rác rưởi trên đất đi".

Lòng tôi nguội lạnh một nửa, sau đó tôi đi vào bên trong, đến vị trí tôi đã từng ngồi làm việc, nơi đó đã bị một người phụ nữ chiếm lấy, là chủ đầu tư kia, đồ đạc của tôi vương vãi khắp sàn.

"Tại sao cô lại ngồi ở chỗ của tôi? Tùy tiện đụng vào đồ của tôi?"

Cô ta quay người lại, trịch thượng nhìn tôi, "Mấy thứ đó không xứng xuất hiện trên bàn làm việc của tôi."

"Bàn của cô?"

"Cậu vẫn chưa biết à, hôm qua cậu bị đuổi, từ nay tôi sẽ thay thế cậu ngồi ở vị trí này. Cậu không xứng làm trợ lý của anh ấy."

"Tôi xứng hay không không cần cô nói!"

Tiếng hét của tôi kinh động đến người xung quanh, mọi người nhao nhao nhìn sang, dường như đang chờ xem kịch vui. Thế nhưng họ không đợi được, tôi chỉ yên lặng cúi người nhặt đồ rơi dưới đất lên để vào thùng giấy da trâu, sau đó bỏ đi không quay đầu lại.

Lúc đi tới cửa đụng phải một người: "Thật xin lỗi."

Một tiếng chói tai vang lên khiến mặt tôi đỏ bừng, dấu bàn tay đỏ tươi hằn trên khuôn mặt nhợt nhạt trông đặc biệt dữ tợn.

"Cố Sênh, anh có ý gì?"

"Vừa rồi cậu mắng cô ấy."

"Đúng thế thì sao? Anh giúp cô ta giáo huấn em?"

"Đúng."

Trong lòng tôi như có gì đó đang dần vỡ nát, đau đến nỗi tôi không thể phát ra tiếng, thân thể cũng bắt đầu run nhè nhẹ, thật lâu sau mới khẽ mở miệng: "Xin hỏi, hai người có quan hệ thế nào mà anh thay cô ta giáo huấn em?"

"Cô ấy hiện tại là bạn gái của tôi."

"Cậu là người thông minh, về sau đừng tiếp tục tới gần nơi này nữa, sống cho tốt."

Tôi đặt thùng giấy xuống, hung hăng nắm lấy cổ áo anh: "Con mẹ nó anh bảo em sống tốt thế quái nào? Người yêu bảy năm bị một người ngoài bắt cóc mất, anh bảo em làm sao bình tĩnh nổi?"

Anh không lên tiếng, tôi yên lặng buông lỏng quần áo anh, thay anh chỉnh lại vạt áo.

"Gặp lại sau."

Có lẽ anh cũng không ngờ đây là câu cuối cùng tôi nói với anh.

Tôi ôm thùng giấy về tới trong xe, đầu óc choáng váng không tỉnh táo, trán tôi rất nóng, có thể là do máy sưởi. Tôi muốn chết, tôi nghĩ đến tai nạn xe cộ, nhưng tôi không muốn gây phiền toái cho người khác, đợi đến khi cảm thấy tốt hơn, tôi mới khởi động xe chạy về nhà.

Ngay khi tôi tưởng mọi chuyện sẽ gió êm sóng lặng thì một chiếc xe lao tới tông thẳng vào xe tôi, chiếc xe bị lật nhào, lộn vài vòng trước khi nằm im trên mặt đất.

Bốn cửa sổ xe đều nát bấy, đầy đất toàn vụn thủy tinh dính đầy máu của tôi.

"Mau gọi xe cứu thương!"

"Có tai nạn xe cộ!"

Tôi nhìn không rõ, máu trên đầu chảy xuống chặn tầm mắt tôi, đầu càng ngày càng nặng, giữa cơn mê tôi nhìn thấy ai đó chạy về phía mình, tôi thấy anh và cô ta ôm nhau.

Có người nhấc tôi đưa lên xe cứu thương.

Tôi được đưa vào phòng mổ.

Tỉnh lại trong phòng bệnh vắng lặng, nhìn phòng bệnh trống rỗng mà cười chua chát, không biết đang cười mình quá ngu, hay cười anh bị người khác mê hoặc. Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, cá trong hồ, chim trên trời, cá nhô lên mặt nước nhìn chim, còn chim lại đồng hành cùng một con chim khác: "Cá và chim...sẽ có khả năng sao?"

Ánh nắng vừa vặn, gió nhẹ không khô, yêu người không nên yêu.

Nhìn sang máy đo nhịp tim bên cạnh, phía trên hiển thị nhịp tim yếu ớt của tôi, nhịp tim càng ngày càng chậm, tôi không muốn nhìn nó biến thành đường thẳng.

Tôi ghét âm thanh của máy đo nhịp tim, thay vì nói ghét âm thanh của nó chi bằng nói vừa thấy nó là khó chịu. Đối với tôi, trông thấy máy đo nhịp tim đồng nghĩa với ai đó sắp chết.

Tôi dùng hết tất cả sức lực nhổ đầu cắm của máy đo nhịp tim ra, chậm rãi mò mẫm trong quần áo, tìm thấy hai hộp quà. Tôi lấy một chiếc nhẫn ra đeo vào tay, ánh nắng gay gắt phía ngoài chiếu lên mặt nhẫn tạo thành năm màu cầu vồng rực rỡ, nhìn rất đẹp.

"Sênh ca, anh đã nói sẽ kết hôn với em."

"Em đã mua nhẫn cưới rồi, anh đừng giận em có được không?"

Tôi rút ống truyền dịch duy trì sự sống của mình, nằm trên giường, nhắm mắt lại.

"Sênh ca, em yêu anh."

Đó là câu nói cuối cùng của tôi trên đời.

"Mau lên! Bệnh nhân phòng 102 không ổn rồi!"

"Mau vào phòng phẫu thuật!"

"Chủ nhiệm, tim cậu ấy không đập nữa!"

"Chủ nhiệm..."

"Báo tin cho gia đình đi."

Tôi nhắm mắt xem lại quá khứ của tôi và anh. 

Tôi đi tới bên cạnh Cố Sênh mười bảy tuổi.

"Cậu sẽ mãi mãi yêu cậu ấy chứ?"

Thiếu niên lớn tuổi hơn ôm chặt cậu bé nhỏ hơn mình hai tuổi, cảnh giác nhìn tôi.

"Đương nhiên! Tôi sẽ yêu em ấy suốt đời."

Từng chuyện chúng tôi cùng nhau trải qua hiện ra trước mắt tôi, nhìn thấy chúng tôi vui buồn mừng giận không khỏi bật cười.

Có lẽ đây là đèn kéo quân mọi người thường nói.

Đoạn đường này trải qua quá nhiều, vất vả lắm mới đến được với nhau, rồi lại giải tán, giống như một nắm tro tàn rơi trên mặt đất, một trận gió chợt thổi qua đã không còn tìm thấy nữa.


Chương 3: Sênh ca, em yêu anh

Tỉnh lại lần nữa là ở nhà xác.

Cơ thể nhẹ dần, tôi biết mình sắp phải đi, linh hồn đã tách khỏi cơ thể.

"Tiếng khóc? Thính giác của mình vẫn còn ư?"

"Thẩm ca...!"

"Lý Thanh?"

Tôi ngồi dậy trên chiếc giường lạnh lẽo, trông thấy Lý Thanh nằm nhoài ra giường cầm lấy đôi tay lạnh ngắt của tôi, hết lần này đến lần khác hỏi tôi ngã bệnh tại sao không chấp nhận trị liệu, tại sao...rút ống truyền dịch.

Tôi nhìn bản thân không chút sinh khí nằm trên giường, nhẫn cưới sáng lấp lánh, vải trắng đắp mặt. Dù nói đã xem nhẹ sống chết, nhưng vẫn có chút khổ sở.

Tôi đi rồi, Sênh ca nhất định sẽ rất vui vẻ, tôi sẽ không làm phiền anh nữa, cũng sẽ không xuất hiện trước mặt khiến anh buồn nôn.

Thân ảnh một đen một trắng giống tôi đi tới, tôi biết hai vị đó là ai.

"Thật xin lỗi, tôi không thể đi, tôi muốn ở lại nhìn anh ấy nhiều hơn."

Thấy bọn họ khẽ nhếch miệng, tôi lập tức nói thêm: "Tôi tự nguyện gánh chịu hậu quả."

Có lẽ bọn họ thấy tôi đáng thương nên ngầm cho phép tôi, cái giá phải trả chính là không có kiếp sau, kiếp sau tôi không thể gặp anh nữa...một đời thì một đời vậy.

Thật kỳ lạ, trong phòng có rất nhiều người nhưng chỉ có Lý Thanh còn sống. Người già và trẻ con ở đây dường như đang chờ thân nhân đến đón về, tôi chỉ có một mình, anh sẽ không tới đón tôi.

Nhìn Tiểu Lý mắt đỏ hoe vì khóc khiến tôi nhớ lại lúc học lớp mười, đó là năm đầu tiên tôi và Sênh ca ở bên nhau. Lúc ấy tôi ngã từ trên cầu thang xuống, gãy xương chân, Sênh ca luôn ở bên an ủi tôi nói không sao đâu, sau đó không ngừng tự trách bản thân "Đều do anh không tốt...Do anh không bảo vệ tốt cho em".

Từ đó về sau, tôi chưa từng bị thương, cho đến buổi sáng hôm nay anh tặng tôi một cái tát. Đó là lần đầu tiên anh đánh tôi kể từ khi chúng tôi ở bên nhau, cũng là lần cuối cùng.

Lý Thanh là bạn thân của tôi, khi ấy bọn họ vì tôi mà đánh nhau, đúng là trẻ con.

Một lát sau, Lý Thanh đứng dậy cầm đồ đạc / di vật của tôi đi. Tôi đi theo cậu ấy ra khỏi nhà xác vào phòng rửa tay. Cậu ấy tạt nước lên mặt, một lúc sau mới bình tĩnh lại: "Thẩm ca, em sẽ giao đồ của anh cho Sênh ca."

"Lý Thanh! Chúng tôi đã chia tay rồi!"

Tôi chặn trước cửa phòng rửa tay, cậu ấy không có chút cảm giác nào đi xuyên qua tôi. Tận đến giây phút này tôi mới thực sự ý thức được mình đã chết rồi. Làm một người đã chết, linh hồn bất lực lang thang khắp thế gian.

Ngăn cản không thành, tôi không thể làm gì khác hơn là đi theo cậu ấy đến chỗ lễ tân, nhìn cậu ấy tiếp nhận giấy chứng tử của tôi siết thật chặt khiến đầu ngón tay trở nên trắng bệch.

Nhìn bạn thân thế này, lòng tôi có cảm giác không nói nên lời.

Tôi cùng cậu ấy về công ty, đi tới cửa, tôi giơ được nửa bước lại thu lại, hạ quyết tâm mới chậm rãi rảo bước tiến lên. Tôi và Tiểu Lý cùng đi vào văn phòng của anh, như thường lệ hẳn là báo cáo công việc, nhưng bây giờ lại thông báo cái chết của tôi.

"Sênh ca..."

"Chuyện gì?" Người đàn ông trên ghế xoa xoa huyệt thái dương nhìn về phía Lý Thanh.

"Thẩm ca, anh ấy..."

Lý Thanh vừa nói được nửa đã bị người ngồi trên ghế cắt ngang.

"Về sau những chuyện liên quan đến Phó Thẩm cấm nói."

Giọng anh quyết tuyệt đến vậy, ép tôi không thở nổi, còn khó chịu hơn cả cái chết.

"Vì sao! Anh và anh ấy đã xảy ra chuyện gì."

"Bất kể chuyện cậu định nói là gì, nếu liên quan tới cậu ta thì khỏi cần nói."

Lý Thanh siết chặt cái túi màu đen mang ra từ bệnh viện, lạnh giọng nói: "Tôi biết tại sao Thẩm ca lại làm vậy rồi."

"Giám đốc, tôi xin phép nghỉ một ngày."

Người đàn ông trên ghế ngầm đồng ý, Lý Thanh vừa đi thì lại nghe thấy tiếng mở cửa.

Kít.

Cửa bị một người phụ nữ mở ra, tôi hận cô ta, chính là cô ta khiến Sênh ca rời bỏ tôi. Tôi nhìn cô ta tới bên cạnh Sênh ca, bàn tay làm bộ khoác lên vai Sênh ca, anh không phản ứng chút nào.

Tôi cuống lên, hung hăng đập tay xuống mặt bàn, hét vào mặt người đàn ông đang làm việc: "Cố Sênh! Con mẹ nó anh có ý gì? Anh là người đàn ông của em! Vậy mà anh để người khác chạm vào? Còn là người phụ nữ này?!"

"Bỏ đi...Anh không thuộc về em."

Tôi bước đến chiếc ghế mà tôi thường ngồi làm việc khi còn sống. Nhìn người yêu cũ nói chuyện yêu đương với người khác, nhìn bộ dạng của bọn họ, tôi nghĩ về khoảng thời gian giữa tôi và Sênh ca. Lúc ấy hết thảy đều rất tốt đẹp, không có ung thư, không có tai nạn ô tô và không có người phụ nữ này.

Cô ta có vẻ mệt mỏi, đi thẳng tới trước mặt tôi, giày cao gót màu đỏ nện xuống mặt đất phát ra âm thanh làm người chán ghét. Chắc là cô ta muốn ngồi xuống, mặc dù tôi đã chết, không thể làm gì cũng không ngăn cản được gì nhưng tôi sẽ mãi thủ vững chỗ này.

Tôi không có thói quen nhường chỗ cho người khác, huống chi là người phụ nữ này.

Ngay khi cô ta xoay người, người trên ghế lên tiếng, tôi cứ nghĩ anh sẽ ngăn cô ta lại, nhưng hết thảy đều là tôi tưởng vậy.

"Chỗ đó bẩn lắm, ghế sô pha sạch sẽ hơn."

Người phụ nữ vịn mạnh vào ghế một lúc, sau đó đi tới sô pha ngồi xuống.

Tôi thất thần xuyên qua cánh cửa trong cùng và bước vào trong, đó là phòng nghỉ. Khi tôi và Sênh ca làm việc quá khuya sẽ ngủ ở đó, không ai biết hết, coi như căn cứ bí mật của hai chúng tôi.

"Nếu em mệt thì có thể vào trong nghỉ ngơi."

Giọng nói lạnh lùng của Cố Sênh từ ngoài cửa truyền vào, ngay sau đó là tiếng giày cao gót va chạm mặt đất càng lúc càng rõ ràng. Tôi bước nhanh ra cửa, gắt gao nắm lấy tay nắm cửa.

"Sênh ca...Sao anh có thể để cô ta đi vào..."

Tay nắm chốt cửa càng ngày càng chặt, sức lực càng lúc càng lớn, người ngoài cửa chỉ có thể bó tay.

"Cố Sênh, phòng này hỏng khóa rồi à?"

"Hay là em về nhà đi, cửa ở nhà không bị hỏng."

Tôi sững sờ tại chỗ: "Mình...Vừa rồi, chạm được vào tay nắm cửa?"

Cô ta đi rồi, tôi chậm rãi tới gần giường, thẳng tắp nằm xuống, mấy ngày nay xảy ra thật lắm chuyện.

Vô tình tôi liếc tới ảnh chụp chung trên tủ đầu giường: "Sênh ca đẹp trai quá."

Bức ảnh chụp chung đầu tiên vào năm thứ nhất chúng tôi ở bên nhau, đã hơi ố vàng. Tay trái tôi từ từ vuốt ve khung kính, có lẽ Sênh ca bận quá nên không tới dọn dẹp. Tim tôi thắt lại, rất muốn khóc, nhưng tôi không khóc được, tôi đã chết rồi.

Cứ như vậy, tôi nằm trên giường đến đêm khuya. Có người đẩy cửa ra, tôi hỏi một tiếng theo thói quen: "Sênh ca, hôm nay lại bận đến muộn thế."

"Ừm, Tiểu Thẩm vẫn chưa ngủ à?"

"Chờ anh mà, Sênh ca."

...Tôi bỗng nhiên nhìn về phía người vừa bật đèn ở cửa, Sênh ca sững sờ tại chỗ, hầu kết trượt lên trượt xuống, không lên tiếng.

Có thể quen rồi, tôi vẫn luôn chờ anh.

Tôi tự giác lăn từ ngoài cùng bên trái giường sang ngoài cùng bên phải giường, nhường chỗ cho Sênh ca.

Có lẽ hôm nay Sênh ca thực sự rất mệt, áo ngủ cũng không thay, ngả đầu liền ngủ. Khoảng năm phút sau, anh đột nhiên quay sang phải, vươn tay "đắp" chăn cho tôi.

Chăn mền rơi xuống giường, Sênh ca duỗi tay ra không sờ thấy tôi, từ từ mở mắt ra: "Tiểu Thẩm...Em đi đâu, không ngủ đi hơn nửa đêm rồi."

Thanh âm đột ngột im bặt, có lẽ anh mới nhớ đến chuyện xảy ra hồi sáng.

Mặc dù hôm nay Sênh ca đối xử với tôi vô cùng tệ, nhưng màn vừa rồi nói rõ anh vẫn yêu tôi, chắc vậy.

Còn khoảng sáu ngày nữa là tới sinh nhật Sênh ca, cũng đúng vào đầu thất của tôi.

*đầu thất: chỉ ngày thứ 7 sau khi người chết tạ thế, linh hồn sẽ quay trở về nhà

Ngày đó có lẽ là ngày chia tay cuối cùng của chúng tôi, là sinh nhật cuối cùng tôi dành cho anh, cũng là lần chạm mặt cuối cùng.

"Sênh ca, ngủ ngon."


Chương 4: Sinh nhật (đầu thất)

Không biết có phải vấn đề của tôi không, tôi cảm thấy thời gian trôi qua thật nhanh.

Sáu ngày cứ vậy mà qua, mấy ngày nay hôm nào tôi cũng nhìn bọn họ ngồi bên nhau rồi tự hỏi vô số lần có đáng hay không. Tất nhiên là...

...đáng.

Nhưng trả giá quá lớn.

Giữa trưa, khi đang đi bộ trên phố cùng Sênh ca, cơ thể tôi đột nhiên truyền tới cảm giác xé rách mãnh liệt. "Khụ khụ" hóa ra xé rách linh hồn đau đớn thế này.

Cơ thể dần dần trở nên trong suốt và suy yếu.

"Thẩm ca! Phó Thẩm!"

"Gọi hồn?"

Khi mở mắt ra có thứ gì màu trắng che khuất tầm nhìn của tôi. Tôi đưa tay kéo tấm vải trắng chưa bao giờ động đến suốt nhiều ngày qua xuống.

"Thẩm ca! Thẩm ca!"

Nhẹ nhàng cốc đầu Lý Thanh một cái: "Sao cậu lại ở đây? Tôi còn sống?"

"Hôm nay là... Không có gì, tôi tới thăm anh, mặc dù không tin nhưng ít nhất tôi đã đợi được."

"Hôm nay là sinh nhật Sênh ca, giờ này không còn sớm nữa."

"Thẩm ca, anh vẫn còn thích anh ta?"

"Ừ, dù sao cũng thích rất lâu rồi, từ ngày này đến năm khác."

"Phó Thẩm. Con mẹ nó anh muốn chết à mà còn thích anh ta?"

"Dù sao cũng chết một lần rồi."

"... Bỏ đi, anh thay quần áo đi, tôi đem đồ đạc của anh để ở nhà anh."

Tôi cầm lấy quần áo Lý Thanh mang tới, là chiếc áo khoác màu đen tôi thích nhất, khi còn sống thường xuyên mặc nó. Từ khi công việc bắt đầu bận rộn thì chưa mặc lại lần nào, nhắc tới nó còn chứa rất nhiều kỷ niệm giữa tôi và Sênh ca.

Lý Thanh xoay người lẳng lặng chờ tôi thay quần áo. Trên hành lang bệnh viện, bác sĩ đã phẫu thuật cho tôi trông thấy tôi, có người liên tiếp lùi về sau, có người thì dịu dàng nở nụ cười.

"Giang Giang! Chờ anh một chút."

"Cách xa tôi ra."

Giọng nói vang lên từ phía sau, ngoảnh lại nhìn hóa ra là bạn học cấp ba, bọn họ đang ở cùng nhau, trước kia tôi nghe nói bọn họ có quan hệ không bình thường.

"Đi thôi."

Tôi ngồi lên xe Lý Thanh đến một tiệm bánh gato.

"Tiểu Thẩm, vị kia nhà cậu không đến à?"

"Ừm, anh ấy bận công việc."

"Bà ơi, như cũ nhé."

"Được."

Tôi và Sênh ca thường xuyên đến tiệm bánh gato nhà này, là người quen cũ với cửa hàng trưởng.

Thật kỳ lạ, thế giới lớn như thế, vì sao nơi nào cũng có kỷ niệm của chúng tôi.

Tôi cầm bánh gato trở lại xe.

"Thẩm ca, anh...về sau định làm gì?"

Tôi dựa vào ghế, "Ở bên anh ấy."

"Thế nhưng..."

Không khí trong xe yên tĩnh lại, ai cũng không biết ai nghĩ gì.

"Lý Thanh, qua hôm nay cậu dẫn tôi đi thôi."

"Đi đâu?"

"Lò hỏa táng, thiêu tôi đi."

"Thẩm ca..."

Lý Thanh nghẹn ngào.

Tôi tiếp tục nói: "Tìm rừng núi hoang vắng, rắc tro cốt tôi ở đó, tôi muốn anh ấy cả đời không tìm thấy tôi."

Ngoài xe bỗng xuất hiện một bóng hình quen thuộc: "Dừng xe."

Tôi cầm bánh gato xuống xe, chạy tới phía sau bịt mắt người đàn ông: "Sênh ca, anh đoán xem em là ai?"

"Tiểu...Phó Thẩm?"

Người đàn ông quay đầu lại với vẻ mặt chán ghét.

"Sênh ca, hôm nay sinh nhật anh, em mua bánh gato cho anh."

"Tôi đã nói..."

Nghĩ đến lời kế tiếp của anh, tôi lập tức ngăn anh lại.

"Sênh ca, đây là lần cuối cùng."

"Không cần."

"Cố Sênh! Lần này là lần cuối cùng em mừng sinh nhật anh, qua hôm nay em sẽ đi, có thể...để em ở bên anh ngày cuối cùng được không?"

"Sênh ca...làm ơn."

"Van anh đấy Sênh ca..."

Tôi cầu xin hết lần này đến lần khác, như thể làm vậy sẽ khiến anh đồng ý. Tai nghe bluetooth của anh nhấp nháy, sau đó anh cầm lấy bánh gato ném xuống đất.

"Tôi nói rồi, không cần."

"Sênh ca, em yêu anh, xin anh đừng quên em."

Khóe miệng anh giật giật, bỏ đi không chút lưu luyến.

Tôi mất mát trở về xe.

"Thẩm ca sao vậy?"

"Không sao, nhìn lầm người, không phải Sênh ca."

"Về nhà thôi."

"Anh không đi đưa bánh gato nữa?"

"Không đi."

"Ngày cuối cùng, vẫn còn thời gian nửa ngày..."

"Chúng ta ra ngoài chơi đi."

Nói đến chuyện chơi, Lý Thanh lập tức hứng thú: "Đi đâu đây!"

"Nghĩa trang."

"Thẩm ca!"

"Không đùa cậu nữa, ra khu vui chơi đi."

Nhìn hướng về cửa sổ sau xe, hai mắt tôi đột nhiên sáng lên, Sênh ca! Sênh ca vẫn đang nhìn tôi.

Tôi vừa định kêu dừng xe đã thấy người phụ nữ ghê tởm kia chạy tới trước mặt Sênh ca đưa bánh gato.

Cứ nghĩ sẽ nhìn bọn họ dần dần biến mắt khỏi tầm mắt, nhưng thật không may lại kẹt xe.

Sênh ca cầm lấy bánh gato của cô ta vứt vào thùng rác, sau đó túm lấy áo người phụ nữ đẩy người ngã xuống đất, hình như bọn họ cãi nhau?

Đường xá dần dần khai thông, nhìn thấy bọn họ cãi nhau chắc là chuyện vui nhất với tôi hôm nay. Chỉ cần bọn họ cãi nhau, chia tay, có khi nào Sênh ca sẽ tới tìm tôi không?

Quên đi, tôi không muốn Sênh ca đau lòng.

Chỉ là có chút không cam tâm, anh yêu người khác ngay sau khi chia tay tôi.

Trên đường đến chơi công viên giải trí, tôi rầu rĩ không vui, chỉ có mình tôi biết lý do.

Buổi tối Lý Thanh đưa tôi về nhà, tôi để bánh gato lên bàn thắp nến, mũ sinh nhật đặt ở đối diện rồi tắt đèn.

"Sênh ca, sinh nhật vui vẻ, anh lại thêm một tuổi."

"Sênh ca, đây là lần cuối."

"Sênh ca, anh vẫn chưa thổi nến."

Trong nhà trống không, tôi tựa như chó nhà có tang bị vứt bỏ, một mình thổi tắt nến, một mình ăn bánh gato, một mình trông coi người không yêu mình, chờ cửa phòng tôi được người mở ra.

Bánh gato hôm nay thật đắng, ai nói ăn đồ ngọt có thể khiến lòng người vui vẻ, đồ lừa đảo.

Những giọt nước mắt to như hạt đậu trượt qua gò má, tôi thực sự không nhịn được nữa, vừa ăn bánh gato không còn hình thù gì, vừa khóc.

"Sênh ca...Sao anh lại không cần em nữa."

"Cố Sênh! Tên khốn kiếp nhà anh..."

Ai cũng nói người yêu trước thua thảm nhất, nhưng tôi là một ngoại lệ.

Tôi lau nước mắt, về phòng lấy nhật kí ra viết hết tất cả những chuyện xảy ra gần đây vào, sau đó viết một lá thư.

【 Sênh ca, gần đây anh có khỏe không? Lúc anh đọc được lá thư này thì em đã chết rồi, sẽ không lại làm phiền anh nữa. Mặc dù em không bỏ được anh, nhưng em có thể làm gì đây? Sau này sẽ không còn người tên Phó Thẩm này nữa. Sống thật tốt anh nhé, vạn sự bình an, hạnh phúc an khang. 】

Đến lúc ký tên, tôi suy tư một hồi, sau đó chậm rãi viết chữ ký vào dòng cuối cùng của bức thư.

Bạn thân nhất của anh --- Phó Thẩm


Chương 5: Hỏa táng

"Sênh ca, tại sao hôm qua anh không để ý tới em một chút..."

Trời vừa tờ mờ sáng, tôi an vị trên giường lẳng lặng chờ đợi cánh cửa bị người gõ vang, mở ra và mang "tôi" rời đi. Thay vì nói tôi dậy sớm, chi bằng nói tôi cả đêm không ngủ, ngồi đó đến hừng đông.

Tôi cười khổ: "Chậu hồng trắng này sẽ khô héo mất, dù sao...về sau không ai tưới nước cho nó nữa."

"Về sau không ai tưới nước cho mi nữa, xin lỗi, mang mi về mà không chăm sóc thật tốt cho mi."

Hoa hồng trắng trên tủ đầu giường tựa như hiểu ý, buồn bã cúi đầu. Nhìn đóa hồng trắng, tôi đột nhiên nhớ tới một câu chuyện.

Lúc trước có một người đặc biệt thích hoa hồng trắng nên đã trồng đầy hoa hồng trắng trong vườn. Mãi đến khi một người khác không được sự đồng ý của người này trồng một đóa hồng đỏ trong sân. Vì nguyên nhân nào đó mà không thể nhổ bỏ hoa hồng đỏ, trừ khi...nhổ hết hoa hồng trắng. Thế là vào một đêm không trăng, chủ nhân sân viện đó đã phóng hỏa đốt sân viện đi, trong phút chốc tất cả hoa hồng đều vùi thân trong biển lửa, nhưng hoa hồng đỏ vẫn hiên ngang đứng giữa sân, đứng vững trong ngọn lửa cháy bừng bừng.

Hồi nhỏ coi đó là chuyện cười, luôn cảm thấy chủ nhân sân viện quá ngu ngốc đốt hết hoa hồng mình thích đi, hoa hồng không thích thì vẫn còn. Giờ tôi đã biết, người đó thà hủy diệt tất cả còn hơn để thứ mình thích bị trộn lẫn với thứ mình ghét.

Hoa hồng cụp mắt, hàng mi rơi thoáng buồn.

Vừa định an ủi vài câu thì có người mở cửa phòng ngủ. Lý Thanh đưa theo hai người đàn ông đi tới trước giường tôi, giúp tôi sửa sang lại di dung*, sau đó chậm rãi đem thi thể tôi bỏ vào túi đựng xác. Tôi cười khổ một tiếng: "Hoàn toàn kết thúc rồi."

*di dung: dung nhan người chết

"Hai người đi trước đi, lát nữa tôi xuống."

Trên eo Lý Thanh treo một chùm chìa khóa, lúc đi vang lên âm thanh leng keng rất êm tai. Cậu ấy chậm rãi đi tới trước tủ đầu giường, lấy giấy chứng tử của tôi từ trong ngăn kéo ra để lên bàn rồi lặng yên rời đi. Có lẽ cậu ấy không biết dù tôi không bị tai nạn xe thì cũng không sống được lâu, dẫu sao giấy kiểm tra sức khỏe đã được đính chặt với giấy chứng tử.

Tôi đi cùng bọn họ đến lò hỏa táng. Mọi người nhìn thi thể tôi bị bỏ vào tủ sắt trong lửa cháy hừng hực, khẽ cúi đầu một cái vô thưởng vô phạt. Có phải chỉ khi tôi chết đi mới có người coi trọng tôi không? Tôi không dám nghĩ tiếp, quá xót xa.

Rất lâu sau, người bên trong cầm một cái hộp nhỏ đi ra, trong đó là tro cốt của tôi. Tôi đã tự cắt đứt dòng suy nghĩ.

Đời người thật ngắn ngủi, chúng tôi mới yêu nhau hơn sáu năm, lúc đầu đã nói là cả đời.

Khi tôi học lớp mười thì anh lớp mười hai, ở chung một thời gian khiến trong lòng nảy sinh một cảm giác kỳ diệu. Đến học kỳ hai năm lớp mười, không biết sao anh lại vào lớp tôi chỉ mặt gọi tên muốn tôi ngồi cùng bàn. Lúc ấy cảm thấy anh có bệnh, đột nhiên học lại lớp, cho dù anh học tập không giỏi cũng nên học lớp mười một chứ. Đến lớp mười một chúng tôi ở cùng nhau, khi đó tôi mới biết anh cố ý, vì thế mà cãi nhau với gia đình nhiều lần, tôi rất có lỗi với anh.

Nhắc tới lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau là ở canteen, lúc ấy tôi quên mang tiền, anh đúng lúc đến trả tiền thế là trả giúp tôi luôn. Thiếu niên đẹp trai phong thần tuấn lãng lập tức khiến tôi say mê. Đúng là điên, một người đàn ông thích một người đàn ông khác, nói ra chết cười.

Quá hoang đường, nào có chuyện đàn ông lại thích đàn ông?

Bây giờ nghĩ lại thực sự rất vô lý, nhưng tôi đúng là một kẻ vô lý như vậy đấy, động lòng, thích, đồng ý, yêu.

"Xin lỗi Thẩm ca...em không làm được."

Không làm được cái gì? Lấy lại tinh thần đã thấy Lý Thanh cúi đầu nắm chặt hai tay, sau đó lấy di động ra gọi xe.

Hiện tại đã là xế chiều, nhưng mặt trời vẫn gay gắt, nắng hè chói chang như thiêu như đốt.

Đi theo cậu ấy lên xe, màn hình chỉ dẫn trước mặt hiện lên vài chữ to, tôi nhìn vô cùng rõ ràng: "Nơi đến: Nghĩa trang". Hiển nhiên Lý Thanh không nghe tôi, tôi đã hiểu ra câu không làm được kia có ý gì. Thật ra hôm qua tôi nói lẫy thôi, tôi không bỏ được Sênh ca.

Cậu ấy bận trước bận sau, khi quay lại xe đã đầu đầy mồ hôi, trên tay cầm một tờ khế đất nghĩa địa. Người mất: Phó Thẩm.

Nhắc mới nhớ đời tôi rất buồn, người đầu tiên mình thích bị người khác bắt cóc, công việc thì mất, không ăn cơm đầy đủ khiến ung thư dạ dày, vừa nhận giấy kiểm tra sức khỏe hai ngày thì bị tai nạn xe cộ.

Giá đất nghĩa địa đắt đỏ, nhưng Lý Thanh đã thanh toán toàn bộ, nói đó là tình anh em thì không đủ, cậu ấy có thể coi là người thân duy nhất của tôi.

Cấp ba không hiểu chuyện, cứ muốn ở bên Cố Sênh khiến mẹ tức giận tái phát bệnh tim, cứu không được, bố tôi cũng tức giận công tâm bị đưa đi viện.

Người như tôi chẳng phải đáng chết?

Hôm nay là ngày dài nhất tôi xa cách Sênh ca. Bắt đầu từ cấp ba, hai chúng tôi đã ở cùng nhau sau khi lớn lên vẫn luôn ở chung. Anh thi đại học chỉ thiếu một điểm nữa là đậu, tôi muốn giúp anh, anh lại nói: "Đi học cho giỏi, chờ sự nghiệp của anh thành công, anh sẽ bao nuôi em."

Từ đó về sau, tôi tiếp tục đi học, còn anh tràn đầy nhiệt huyết bắt đầu lập nghiệp. Vừa tốt nghiệp đại học tôi liền đến nơi này giúp đỡ anh, đã gần một năm rồi.

Xí nghiệp của Sênh ca có chút thành tựu, nhưng nhà đầu tư ít, ai sẽ coi trọng một công ty nhỏ chỉ có vẻn vẹn bốn năm kinh nghiệm?

Khi đó tôi thường xuyên đùa anh, hỏi anh "Nếu một ngày anh thành danh rồi, anh có bỏ rơi em đi tìm người khác không?"

"Không đâu." Hai từ này khiến tôi vui vẻ rất lâu, nhưng nào có thể ngờ một năm sau sẽ là cảnh tượng này.

Chết là chết, lừa dối là lừa dối.

Nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ, tôi đưa ra quyết định, tôi cần phải tĩnh tâm vài ngày. Tôi muốn rời khỏi nơi này, đi nhìn ngắm phong cảnh bên ngoài. Nếu nghĩ thông, tôi sẽ không bao giờ trở lại nữa. Mà thôi, chờ tôi xem đủ rồi thì sẽ quay về.

Dù sao nếu không có Sênh ca, thế giới này trông thật ảm đạm tối tăm.


Hết phần 1


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro