[Q1.C10] Sức mạnh thần bí

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thiên tài triệu hồi sư - Nhược Tuyết Tam Thiên

Editor: Myddur

[Quyển 1: Triệu hồi sư - Chương 10: Sức mạnh thần bí]

"Lâm gia, đáng giận!!" Vân Thăng rít lên, cơ bắp toàn thân kéo căng, Vân Phong rõ ràng đã nhận ra thủy nguyên tố trong người hắn đang nổi loạn, lập tức cầm lấy tay Vân Thăng, khiến hắn khẽ sửng sốt, sau đó đau lòng nắm chặt tay Vân Phong, muội muội của hắn, sao lại vậy chứ!

"Thăng Nhi, lúc ta biết được cũng tức giận không chịu nổi, hận không thể giết sạch Lâm gia, nhưng Phong Nhi không có việc gì là tốt rồi, chỉ cần người vẫn còn, không thành Chiến sĩ cũng không phải là cái vấn đề."

Lời Vân Cảnh đâm thẳng vào lòng Vân Phong, khí mạch bị phế, đối với một người chỉ có thể trở thành Chiến sĩ mà nói thì giống như giết hết hy vọng và tương lai của người đó, nếu không phải là nàng, cho dù Vân Phong thật sự được sống lại, chỉ sợ cả đời cũng chỉ có thể làm người thường, việc này cũng có khác gì phế nhân!

"Đại ca, phụ thân, ta có thể trở thành Chiến sĩ hay không không quan trọng, nhưng không thể gánh vác Vân Gia, Phong Nhi tự cảm thấy hổ thẹn!"

Vân Thăng đau lòng nhìn nàng, chỉ cảm thấy vì sao chuyện đau lòng như thế lại xảy ra với muội muội mình, mối hận Lâm gia lại tăng thêm một tầng.

Vân Cảnh bất đắc dĩ thở dài, khoát tay, ý bảo họ ra ngoài, Vân Phong và Vân Thăng cũng không nói nữa, tin tức này khiến ba người đều có chút uể oải. Vân Phong tuyệt nhiên không thương tâm, nàng không thể trở thành Chiến sĩ không sao cả, nàng sẽ trở thành Triệu hồi sư, sẽ trở thành Ma pháp sư! Lâm gia tàn độc kia sớm muộn gì cũng bị nàng dẫm nát dưới chân! Nhìn thần sắc u ám của Vân Thăng, Vân Phong có chút không đành lòng, nhưng hiện tại chưa phải lúc nói sự thật cho hắn, Vân Phong chỉ có thể đặt trong đáy lòng, thầm nói lời tạ lỗi với sự lo lắng của phụ thân và đại ca...

----------------------------------------------------------------------------

Chưa đến ba ngày, Vân Thăng lại phải đi, trước khi đi thần sắc ảm đạm, mặc kệ Vân Phong biểu hiện vô tư mức nào, Vân Thăng cũng không vui nổi, nhìn bóng đại ca rời đi, Vân Phong thầm nắm chặt tay.

"Tiểu gia hỏa, khí mạch đã đứt, ngươi lại định thế nào." Tổ tiên lên tiếng, lúc trước biết được khí mạch Vân Phong bị phế, hắn cũng giận giận tím cả mặt, nếu còn tại thế, phỏng chừng Lâm gia đã bị hắn tiêu diệt hoàn toàn.

"Ta cũng không vì điều này mà từ bỏ, khí mạch đứt tự nhiên có cách luyện khác, Lâm gia, thù này ta cũng sẽ nhớ kỹ!"

Khí mạch, là điểm quan trọng nhất của con đường tu luyện Chiến sĩ, nếu khí mạch bị phế, đồng nghĩa vô duyên với Chiến sĩ, với người ở Đông Đại Lục mà nói còn là tai họa, do thể chế, phần lớn người ở Đông Đại Lục cả đời muốn trở nên nổi bật, chỉ có thể chọn con đường Chiến sĩ để tu luyện, một khi Chiến sĩ cũng tu luyện không thành, vậy chỉ có thể ở tầng đáy Đông Đại Lục, cuộc sống quá mức thấp hèn. Khí mạch Vân Phong bị phế, Lâm gia ra tay có thể nói là hiểm ác, cũng tự tay quyết định tương lai của Lâm gia không còn dài nữa.

Đoạt đồ, mưu hại, hơn nữa ra tay ngoan độc, tất nhiên ắt gặp quả báo.

Sáng hôm sau, một bóng người nhỏ bé xuất hiện ở một ngọn núi của Xuân Phong Trấn, từ chân núi nàng chạy ra sườn núi, lại từ sườn núi chạy lên đỉnh núi, cứ như thế, lặp đi lặp lại, cho dù đầu đầy mồ hôi, thở dốc liên tục cũng không dừng lại, chính là Vân Phong.

Khí mạch bị phế, có cách luyện bị phế, nàng không thể thành Chiến sĩ chân chính nhưng để có cơ thể khỏe mạnh thì không gặp trở ngại! Vân Phong lập tức quyết định, dùng cách luyện bình thường nhất, tuy không bằng được Chiến sĩ, nhưng cũng nhất định sẽ vượt xa người thường!

Tổ tiên tỏ vẻ ủng hộ vô điều kiện, tuy Vân Phong trở thành chiến sĩ hay không không quan trọng, nhưng tóm lại cơ thể đã bị thương tổn nghiêm trọng, nếu có thể tu luyện Chiến sĩ, như vậy thành tựu của Vân Phong nhất định sẽ cao thêm rất nhiều!

Ngày qua ngày, lại ba tuần trôi qua, trong mấy chục ngày này, mỗi sớm Vân Phong đều rèn luyện thân thể, khi về nhà lại lẳng lặng tiến hành dung hợp nguyên tố, buổi tối lại huấn luyện cường hóa, lúc nằm xuống, dù mệt vô cùng, nhưng lại không bỏ cuộc!

Mồ hôi làm quần áo ướt sũng, thân thể nặng nề vẫn không ngừng chạy qua lại trên núi, cuối cùng người ngã xuống đất, Vân Phong thở từng hơi, cảm thấy lồng ngực như vỡ ra, một ngọn lửa cháy bùng lên, nàng muốn đứng lên tiếp tục chạy nhưng thân thể không nghe nàng chỉ huy nữa.

Đột nhiên, Vân Phong chỉ cảm thấy cơ thể khô nóng được một sức mạnh băng giá tràn vào, giống như nham thạch gặp một trận mưa to, khô nóng dần đẩy lùi, mà sức mạnh lại cuồn cuộn rót vào cơ thể, rót vào từng thớ thịt, thậm chí là từng tế bào!

Vân Phong kinh ngạc ngồi dậy, cảm nhận được lực lượng kỳ dị trong người, nàng không rõ là chuyện gì, nhưng lại rõ ràng cảm thấy thể lực của nàng đang hồi phục, chỉ trong vài chục giây ngắn ngủi!

"Sao lại thế này......" Ánh mắt lén tìm kiếm trên người, cũng không có điểm nào đáng nghi, đột nhiên, tầm mắt Vân Phong đảo đến nhìn vào ngọc bội đen tuyền trên ngực, nàng có thể cảm thấy rõ ràng, sức mạnh băng giá mà mạnh mẽ kia đến từ ngọc bội này.

"Tiểu gia hỏa, đây là sao, thân thể con bỗng có thêm lực lượng, loại lực lượng này... rất giống... sinh mệnh lực......" Tổ tiên nói thầm trong đầu Vân Phong, Vân Phong lập tức liền hiểu được tại sao, từ dưới đất đừng lên, cơ bắp cả người đã không còn đau nhức, giống như có lực lượng vô hạn, cảm thấy thân thể đột nhiên nhẹ nhàng vô cùng, Vân Phong dùng sức ở chân, thân mình liền phi đi như thế, lao thẳng về trước, Vân Phong kinh ngạc phát hiện, vừa rồi nàng phải thở dốc mới chạy hết đường, hiện tại lại dễ dàng, thậm chí ngay thở gấp cũng không có!

Vân Phong cẩn thận suy nghĩ trong chốc lát, thủy chung vẫn chưa rõ, nhưng tổ tiên lại khiến nàng hiểu, "Loại lực lượng này giống như thể chầm chậm cải tạo thân thể ngươi, cứ tiếp tục như thế, thân thể của ngươi sẽ không thể kém chiến sĩ là bao!" Vân Phong vui vẻ, khí mạch bị phế, nhưng ông trời cũng không bỏ rơi nàng, vẫn có thể rèn luyện thân thể mạnh khỏe, có thể so sánh với chiến sĩ là điều nàng cần, vũ kỹ gì đó nàng cũng chẳng lạ!

"Hảo! Tiếp tục tu luyện!" Vung tay hô to, trong mắt Vân Phong dâng thêm lửa nóng, mục tiêu nàng muốn đạt nhất định thành công!

Lại khổ cực tu luyện thêm vài ngày, sức mạnh thần bí trong ngọc bội màu đen chảy ra với tốc độ cực kỳ thong thả, nhưng cũng đủ cho Vân Phong dùng rồi, dần dần, ngọn núi kia không thỏa mãn được yêu cầu của nàng nữa, Vân Phong thậm chí còn mang thêm bao cát, thanh sắt trên người, phàm là vật có thể tăng trọng lượng nàng đều đem thêm, vài ngày trôi qua, Vân Phong có thể mang thêm năm mươi cân cũng vẫn thoải mái đi qua núi, động tác mau lẹ.

Cường tráng hẳn phải có thay đổi bên ngoài, nhưng vẻ ngoài của Vân Phong lại chẳng khác chút nào, thân thể nữ hài tử vẫn mềm mại đáng yêu, điểm khác duy nhất là mật độ tế bào trong cơ thể có thay đổi lớn, cảm nhận được sức mạnh ngập tràn trong thân thể, tâm trạng của nàng tự nhiên cũng cực tốt. Người Vân Gia cũng không biết nàng đang bí mật huấn luyện, Vân Cảnh thấy tâm trạng Vân Phong mấy ngày nay có điểm tốt lên, trong lòng cũng thoải mái hơn, dù tiếc dù hận, nhưng miễn nàng còn sống đã là may mắn lắm rồi.

Một ngày này, Vân Phong im lặng đứng trong phòng, tiếp xúc cùng nguyên tố lực, thông qua mấy ngày này, tinh thần lực của Vân Phong ngày càng hòa hợp với các nguyên tố, chỉ thấy trong đầu ánh lên một thứ gì đó khó hiểu, Tinh thần lực của Vân Phong từ từ bao quanh nguyên tố lực, chúng nó cũng không phản kháng, hài hòa đến kỳ dị, thân thể của nàng khẽ cử động, tinh thần lực mạnh mẽ trào ra, bao vây nguyên tố lực từng lớp một, tổ tiên đã nhận ra Tinh thần lực của Vân Phong dao động, sau khi tò mò tra xét, mắt đột nhiên trợn to!

"Xem ra Khế ước chi trận của tiểu gia hỏa này đã hình thành......"

Hết chương 10.

----------------------------------------------------------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro