[Q3.C4] Hy vọng xa vời

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thiên tài triệu hồi sư - Nhược Tuyết Tam Thiên

Editor: Myddur

[Quyển 3: Phong Vân tranh hách - Chương 4 Hy vọng xa vời]

"Ngươi, ngươi muốn giết ta sao...?" Hoàng Dạ Tình nhắc lại một câu, giọng nói đã có chút run rẩy, bộ dạng chết thảm vừa rồi của cái Chiến sĩ thất cấp đã khiến nàng bị chấn kinh, đó là thất cấp Chiến sĩ đó! Vậy mà chỉ trong chớp mắt bị bóp méo thành dạng, chết không toàn thây!

Mấy Chiến sĩ tứ cấp cùng ngũ cấp còn lại đã hoàn toàn bị choáng váng rồi, mùi hôi thối xộc vào mũi khiến bọn họ buồn nôn, vài người lấy tay lau gương mặt vẫn còn dính một chút nội tạng và thịt nát của gả vừa chết, khi nhìn thấy thứ trong tay mình thì không chịu nổi nữa, chạy vào góc điên cuồng nôn mửa.

"Ta không liên quan, nàng ta là ác ma, là sát thần!" Một cái Chiến sĩ hoảng sợ nhìn Vân Phong hô lớn một câu, không quản những người khác nữa mà co cao cẳng mà chạy. Vân Phong lạnh lùng nhìn hắn, mặc kệ có bỏ chạy đến đâu, tên sát hại Mộc Thương Hải kia đã bị nàng một quyền làm đầu nở hoa chết tại chỗ rồi, những người này coi như là được lợi, nếu bọn họ còn dám đụng đến Mộc Tiểu Cẩm thì cũng khó tránh được cái chết!

Các Chiến sĩ khác ban đầu cũng không dám chạy, sợ vừa chạy sẽ làm Vân Phong tức giận lập tức giết chết bọn họ, nhưng khi thấy kẻ vừa rồi chạy trốn thành công, bọn chúng lập tức láo nháo ba chân bốn cẳng chạy theo, vừa chạy vừa la: "Vân Phong đại hiệp, toàn bộ đều là do nữ nhân kia xúi giục, người muốn giết thì cứ giết nữ nhân kia đi!"

"Lũ ngu xuẩn này, trở lại cho ta, trở lại mau!" Hoàng Dạ Tình vừa thấy bọn họ chạy trốn hết, không nhịn được ngồi trên xe lăn gào giọng điên cuồng mắng to, nhưng bọn họ cũng không một ai quay đầu mà chạy biến vô tung vô ảnh.

Hoàng Dạ Tình hét xong thì ngừng lại, ngồi trên xe lăn thở hổn hển, vì đầu gối đã bị Vân Phong làm bị thương nên nàng không thể đứng thẳng được, chỉ có thể xụi lơ ngồi đó. Vừa rồi nàng có chút lo lắng, lúc Chiến sĩ thất cấp bị Vân Phong dùng một quyền bóp nát thì nỗi sợ hãi đã dâng lên trong lòng nàng.

Nàng muốn chạy, lúc những gả kia bỏ chạy nàng cũng rất muốn chạy theo, nhưng lại không thể nào chạy được!

"Ngươi, ngươi không thể giết ta, nếu không phải do các ngươi khiêu khích ta trước, làm ta bị thương trước, thì sao ta lại ra tay với ngươi chứ! Đúng, không sai, là các ngươi động thủ trước, ngươi là đồ quái vật, có trách phải trách chính mình!" Môi Hoàng Dạ Tình run rẩy, đầu óc hoàn toàn lộn xộn, khí tức chết chóc thâm trầm bao phủ toàn thân nàng, nàng muốn cử động nhưng lại phát hiện một chút dũng khí cũng không có, lời ra khỏi miệng hoàn toàn không hề suy nghĩ trước, sau khi nói xong lại giống như tìm được một cái cớ để giải vây cho mình nên lại liều mạng tiếp tục hô to.

Vân Phong lạnh lùng nhìn nữ nhân kia, giờ phút này sắc mặt nàng ta trắng bệch như tờ giấy, thân mình co rút trên xe lăn run rẩy không ngừng, có thể nhìn ra nàng ta rốt cục đã biết sợ hãi, đã biết là không phải ai cũng có thể chọc!

Nhưng đã chậm rồi, Mộc Thương Hải đã chết, còn nàng ta, cũng phải chết, phải chết ngay tại đây!

Vân Phong không lãng phí thêm một câu nào, ma trượng trong tay nhẹ nhàng chuyển động, một cự lang toàn thân đỏ rực xuất hiện trước mặt Vân Phong. Từ lúc hỏa lang xuất hiện, nhiệt độ trong không khí tăng nhanh, Mộc Tiểu Cẩm được tinh thần lực của Vân Phong bao phủ nên không bị thương tổn gì, nhưng Hoàng Dạ Tình lại không được như vậy, thực lực Chiến sĩ ngũ cấp của nàng ta làm sao có thể ngăn cản được hỏa nguyên tố cấp bậc Thống lĩnh của Vân Phong!

Vân Phong đã hoàn toàn nổi giận rồi, giận đến mức xuất ra thực lực thật sự của bản thân cũng không muốn che giấu nữa, hỏa nguyên tố cấp bậc Thống lĩnh vừa xuất hiện, mọi thứ xung quanh đều bị thiêu cháy sạch sẽ không còn chút gì.

Đôi mắt đen lạnh giá của Vân Phong nhìn Hoàng Dạ Tình, nàng sẽ không để thứ biến thái như nàng ta chết một cách thống khoái, muốn từ từ hành hạ, để nàng ta cảm nhận được cái gì là sợ hãi, cái gì là chết chóc!

"A!" Y phục trên người Hoàng Dạ Tình bị ngọn lửa tàn bạo đốt cháy, sau khi đốt xong còn tiếp tục lan lên gương mặt. Hoàng Dạ Tình thét chói tai, tiếng thét sợ hãi như tiếng quạ kêu khiến người nghe thấy cũng run rẩy trong lòng.

Nhưng cho dù nàng có la lớn tiếng, có la thê thảm thế nào thì cũng không ai nghe được, cả không gian này đã bị tinh thần lực của Vân Phong phong tỏa, không ai có thể nghe thấy chút động tĩnh nào. Hoàng Dạ Tình hoảng sợ nhìn hỏa nguyên tố đang không ngừng thiêu đốt cơ thể mình, cho dù nàng có dập lửa như thế nào cũng không tắt được, mà nguyên tố khủng bố này như có ý thức, không ngừng len lỏi vào từng tấc sâu trong cơ thể nàng. Làn da trần trụi của Hoàng Dạ Tình đã bị thiêu đốt thương tích đầy mình, từng mảng da cháy đen, bong ra, nhưng không hề có một giọt máu nào, vì máu tươi đã sớm bị hỏa nguyên tố đốt đến bốc hơi sạch sẽ.

"Ta sai rồi! Ta sai rồi! Ngươi tha cho ta đi, ta van câu ngươi, về sau ta không dám nữa, ta thề sẽ không động đến ngươi và tiểu nha đầu kia nữa, đừng giết ta! Đừng giết ta!"

Hoàng Dạ Tình vặn vẹo cơ thể không ngừng, liều mạng hét to, nàng kêu to một hồi lại phát hiện căn bản không có ai đi qua đây, cũng biết cái nữ tử mỹ lệ sắc lạnh trước mặt này là người không thể trêu chọc, cho dù nên nàng cầu xin tha thứ đi chăng nữa. Hoàng Dạ Tình chưa bao giờ mở miệng cầu người rốt cục cũng phải gào thét mà cầu khẩn, nhưng người trước mắt kia lại không hề có chút dao động nào.

Mộc Tiểu Cẩm chậm rãi cúi đầu nhìn ca ca đã chết trong lòng, nước mắt lại tuôn ra từng giọt từng giọt, rơi xuống đất lại bị bốc hơi. Mộc Thương Hải ngoài gương mặt loang lổ vết máu và một lỗ thủng sau đầu, thì những thứ khác vẫn nguyên vẹn không bị hao tổn gì, nếu không nhìn kỹ còn tưởng rằng hắn đang ngủ rất ngon.

Sát tâm của Vân Phong lan ra bốn phía, sát khí dày đặc bao phủ xung quanh nàng, biểu hiện sự phẫn nộ ngập trời của nàng lúc này! Hoàng Dạ Tình không ngừng cầu xin tha thứ, âm thanh gào thét thống khổ hỗn loạn nhưng Vân Phong lại không hề tồn tại một chút rung động, hỏa lang an tĩnh bên cạnh cũng mở to mắt nhìn Hoàng Dạ Tình, hung tàn như một dã thú.

Lớp da trên người nàng ta đã bong tróc hầu như không còn gì, Hoàng Dạ Tình trở thành người không có da thịt, máu loang dữ tợn trên mặt, ngoại trừ ánh mắt còn giống người, những thứ còn lại đã không thành hình, nếu người khác nhìn thấy sẽ tưởng nàng ta là một con quái vật.

Hoàng Dạ Tình không còn sức để gào thét nữa, đôi mắt từ sợ hãi, sang bối rối vùng vẫy đến khẩn cầu, sau lại khôi phục sự âm ngoan độc ác như trước.

"Vân Phong, Hoàng gia sẽ không bỏ qua cho ngươi, phụ thân ta nhất định sẽ giết chết ngươi!" Hoàng Dạ Tình cười gằn, cái miệng đột nhiên bị toét ra nhìn cực kỳ hung dữ. Vân Phong đáp lại nàng ta bằng một nụ cười sáng lạng.

"Những lời này ta đã nghe rất nhiều lần rồi, người đầu tiên nói những lời này đã không còn, bây giờ, lại nhiều thêm một người nữa." Con ngươi đen của Vân Phong xẹt qua tia ngoan độc, cự thú bên cạnh bỗng nhiên há to miệng, hỏa nguyên tố được ngưng kết đánh thẳng về phía Hoàng Dạ Tình, cái miệng cực đại mở ra nuốt toàn bộ thân thể của Hoàng Dạ Tình vào, nguyên tố hỏa bùng phát, hoàn toàn bao trùm lấy nàng ta!

"A!" Dường như là tiếng thét liều mạng trước khi chết, âm thanh khàn khàn thống khổ của Hoàng Dạ Tình vang vọng trong không gian, nhiệt độ của hỏa nguyên tố đột nhiên tăng vọt, bên trong truyền đến từng tiếng lốp bốp rất nhỏ, nghe như tiếng một con thú lớn đang nhai xương, giữa ban đêm yên tĩnh âm thanh đó lại càng đặc biệt ngấm vào người. Hỏa nguyên tố tắt dần, Hoàng Dạ Tình bị cắn nuốt cũng đã không còn lại một mẩu vụn nào.

Vân Phong chậm rãi xoay người, thấy Mộc Tiểu Cẩm vẫn còn ôm Mộc Thương Hải ngơ ngác ngồi đó, nàng đi tới muốn ôm lấy thân thể của Mộc Thương Hải nhưng lại bị Mộc Tiểu Cẩm ngăn lại.

"Tiểu Phong, ngươi có thể thiêu ca ca được không... Ta muốn thu tro cốt của ca ca, ta muốn có thể mang theo huynh ấy vĩnh viễn bên người, muốn ở cùng huynh ấy..." Mộc Tiểu Cẩm khóc lên, âm thanh đứt quãng nghẹn ngào. Vân Phong cảm thấy lòng mình co rút, yên lặng gật đầu, hỏa nguyên nguyên tố bùng lên quanh ma trượng, nàng nhẹ nhàng vung lên, nó lập tức bao phủ lấy cơ thể Mộc Thương Hải.

Khác với tính tình vốn có của hỏa nguyên tố, ngọn lửa lúc này lại vô cùng dịu dàng, ngọn lửa lướt lên gò má và đôi mắt nhắm chặt của Mộc Thương Hải, dần dần, cơ thể của hắn biến đổi dưới ánh lửa, chậm rãi nhỏ đi, mà nước mắt của Mộc Tiểu Cẩm rơi từng giọt vào ngọn lửa đó, kết hợp chặt chẽ với tro cốt của Mộc Thương Hải.

Trong không gian này không có gió, không lo tro cốt bị cuốn đi. Mộc Tiểu Cẩm cẩn thận lấy ra một cái túi nhỏ bỏ tro cốt của Mộc Thương Hải vào trong, cẩn thận không để sót lại một chút nào. Sau khi bỏ tất cả tro cốt vào trong túi, Mộc Tiểu Cẩm buộc lại, đặt trước ngực.

Vân Phong bước lên vỗ vỗ vai Mộc Tiểu Cẩm, nàng mím môi, nhào vào trong lòng Vân Phong, tiếng khóc vẫn luôn đè nén từ nãy lúc này hoàn toàn bộc phát, Vân Phong cảm thấy y phục trước ngực đã bị nước mắt của Mộc Tiểu Cẩm thấm ướt hết rồi.

Nàng khóc đến tê tâm liệt phế, đứt từng khúc ruột, người thân duy nhất, ca ca duy nhất đã chết rồi, nếu đổi lại là nàng, cứ nghĩ đến đại ca Vân Thăng cùng phụ thân Vân Cảnh cũng gặp phải cảnh ngộ bất trắc gì, Vân Phong cảm thấy máu muốn dồn lên não. Nàng tin, nếu người thân nàng thật sự gặp bất trắc, mặc kệ đối phương có thực lực gì, thân phận gì, nàng cũng gặp thần giết thần, gặp quỷ sát quỷ!

"Haiz... Tiểu nha đầu, mau an ủi nàng ta đi, đừng để nàng khóc nữa." Giọng nói của tổ tiên vang lên, Vân Phong không trả lời, nếu không cho Mộc Tiểu Cẩm phát tiết thì sẽ là một loại hành hạ với nàng ấy.

"Tiểu nha đầu, lời ta nói ngươi không nghe nữa rồi hả? Haiz, mau nói với tiểu nha đầu kia, nếu mà còn khóc nữa thì ca ca của nàng không về được đâu!"

Vân Phong cảm thấy như đang trong bầu trời u ám thì bắt được tia ánh sáng chói mắt chiếu rọi, toàn bộ bi thương vừa rồi đã hoàn toàn được một tầng hy vọng che mất!

"Tiểu Cẩm, ngươi đừng khóc nữa, đừng khóc!" Vân Phong có chút luống cuống chân tay kéo Mộc Tiểu Cẩm trong ngực ra, nhanh tay lau nước mắt cho nàng. Mộc Tiểu Cẩm ngơ ngẩn nhìn Vân Phong, không rõ nàng muốn làm gì.

"Tổ tiên, người mau nói đi, có phải Mộc Thương Hải có thể sống lại hay không?" Vân Phong lo lắng hô lớn với tổ tiên trong lòng, hắn lại có chút kiểu cách mà nói thầm: "Tiểu gia hỏa này, lại dám vì một nam nhân mà gào rống với ta, sớm biết vậy đã không nói rồi."

Vân Phong thật muốn trợn trắng mắt! Tổ tiên vậy mà còn nói những lời này, "Tổ tiên, Mộc Thương Hải thật có thể sống lại sao?" Vân Phong áp chế cảm xúc kích động của mình xuống nhưng vẫn rất khẩn trương. Mộc Tiểu Cẩm nhìn sắc mặt biến ảo của Vân Phong, nghi ngờ hỏi: "Tiểu Phong, ngươi làm sao vậy? Có phải gặp chuyện gì rồi không, Tiểu Phong?"

Vân Phong tươi cười đáp lại Mộc Tiểu Cẩm, lau sạch nước mắt trên mặt nàng: "Đừng khóc, lát nữa ta sẽ nói rõ ràng cho ngươi."

Mộc Tiểu Cẩm ngoan ngoãn gật đầu, cảm giác đau xót vì mất ca ca vẫn còn quanh quẩn trong lòng nàng, nhưng lúc này Vân Phong là tất cả chỗ dựa của Mộc Tiểu Cẩm. Đối với Vân Phong, Mộc Tiểu Cẩm luôn luôn ngoan ngoãn phục tùng, cứng rắn nuốt ngược nước mắt vào lòng, khuôn mặt nhỏ nhắn của Mộc Tiểu Cẩm đỏ bừng, Vân Phong nhìn thấy lại bắt đầu nóng vội.

"Được rồi, tiểu gia hỏa này rõ là..." Tổ tiên nén giận một câu, lúc này mới nghiêm túc mở miệng nói: "Theo lý mà nói, Mộc Thương Hải này đã chết rồi, chẳng qua đối với một số người thì hắn vẫn chưa chết."

"Đây là ý gì? Một số người đó là ai? Cần phương pháp gì sao, hay cần thứ gì sao?"

"Tiểu nha đầu, có rất nhiều vấn đề thế này ngươi muốn ta trả lời cái nào trước chứ?" Tổ tiên cười hề hề nói, Vân Phong lập tức có chút xấu hổ: "Tổ tiên người nói tiếp đi, Phong Nhi không xen nang là được."

"Phì phì, chẳng lẽ tiểu nha đầu ngươi thích Mộc Thương Hải? Khụ khụ, thôi, những thứ này tạm thời không đề cập tới, ta nói tiếp vậy. Đối với một số người mà nói, thì cái chết thông thường không phải là cái chết thật sự, với họ, chỉ có thần hồn và thể xác đều hoàn toàn tan thành mây khói thì mới là chết thật sự, chỉ cần vẫn có thể giữ lại bất luận là một phần thân thể hay là ký ức thì có nghĩa người này vẫn còn sống, phần ký ức của thân thể là cội nguồn để tái sinh, cái chết thông thường có thể trọng sinh, thậm chí là trùng tố [1] lại thân thể!

[1] Trùng tố: phục hồi lại như lúc ban đầu.

Vân Phong nghe vậy thì kinh hãi trong lòng, đây là cái lý luận gì chứ! Chết và trọng sinh mà có thể tùy ý những người này điều khiển, chẳng phải bọn họ đã hoàn toàn thao túng sống chết trong tay mình rồi sao?

"Những người này sở hữu một cái danh xưng thống nhất, cũng là những người rất ít ai có thể gặp được, bọn họ là những ám hệ Ma pháp sư!"

Ám hệ Ma pháp sư!

Tổ tiên tiếp tục nói: "Trong hết thảy bảy hệ nguyên tố, quang cùng ám là loại nguyên tố đặc biệt, trong một vạn cái Ma pháp sư chỉ tồn tại một người thuộc hệ am hoặc quang, đây còn không phải là tuyệt đối sẽ xảy ra. Ma pháp quang hệ có năng lực chữa thương mạnh nhất, nó có thể hồi phục lại sinh mạng, còn ma pháp ám hệ tuy đại đa số đều là ma pháp có tính công kích, nhưng cũng có năng lực mạnh mẽ khiến người chết sống lại!" "Tổ tiên có quen ám hệ Ma pháp sư không?" Vân Phong hỏi, trong lòng cũng có dự định, chỉ cần tìm được vị đó thì Mộc Thương Hải sẽ có khả năng sống lại!

"Ngươi cho là chỉ cần một cái ám hệ Ma pháp sư đã đủ để giúp người khác trọng sinh rồi sao? Ha ha, tiểu nha đầu, phải là Ma pháp sư ám hệ đã đạt đến cấp bậc Tôn giả mới có bậc năng lực này!" Cấp bậc Tôn giả! Thân hình Vân Phong khẽ run lên, trên cấp bậc Thống lĩnh là Quân chủ, trên Quân chủ mới là cấp bậc Tôn giả, Ma pháp sư đạt đến tôn giả ở Đông đại lục làm sao có thể có! "Ma pháp sư cấp bậc Tôn giả ta có biết một người, nhưng mà tiểu nha đầu, chuyện của người khác ngươi thật sự muốn gánh trên người sao?"

"Nói cho cùng tiểu tử Mộc Thương Hải này cũng không có quan hệ gì với ngươi, nhưng nếu ngươi có ý với tiểu tử này thì tổ tiên nhất định giúp đỡ, dù rằng tiểu tử này ta không hài lòng cho lắm." Vân Phong thật sự là dở khóc dở cười, đây là chuyện gì chứ! Tổ tiên thật đúng là biết liên tưởng, "Không phải ý này, Mộc Thương Hải bị giết cũng có liên quan đến ta, là do ta lơ là mới khiến hắn phải chết, huynh muội bọn họ là bằng hữu của ta, nếu đã có biện pháp để bằng hữu trọng sinh sao ta có thể bỏ qua được!" Tổ tiên cười: "Tiểu nha đầu này, trọng tình trọng nghĩa thật đúng là tính cách chân truyền của Vân gia nhân, không tệ không tệ!"

"Ngươi phải biết phải biết, tại Đông đại lục này vì nguyên nhân thể chất nên số lượng Ma pháp sư cộng hết lại cũng không vượt quá một vạn [2] người, mà Tây đại lục thì khác, số lượng Ma pháp sư và Chiến sĩ ở Tây đại lục là cân bằng, trình độ ma pháp ở đó còn vượt xa hơn cả Đông đại lục, cho nên Ma pháp sư cấp bậc Tôn giả chỉ có khả năng tồn tại ở Tây đại lục mà thôi." "Còn Trung đại lục thì sao? Ở đó không có Ma pháp sư cấp bậc Tôn giả sao?" Vân Phong hỏi, nếu không thể đến được Tây đại lục mà Trung đại lục cũng có thì còn có được cơ hội thứ hai.

[2] Một vạn tương đương 10 n (10.000)

"Nói đến Trung đại lục, đại lục này không qua lại nhiều với hai cái còn lại, ta cũng chưa từng đến đó, nó cực kỳ thần bí, về sau nếu có cơ hội thì tiểu nha đầu ngươi có thể đi chu du một chuyến, học hỏi thêm kiến thức." Vân Phong đáp vâng trong lòng, tổ tiên lại tiếp tục: "Tuy trình độ ma pháp ở Tây đại lục cao hơn Đông đại lục, nhưng Ma pháp sư cấp bậc Tôn giả vẫn là thiểu số, theo ta được biết hẳn là vẫn chưa tăng lên được bậc ấy, mà Ma pháp sư cấp bậc Tôn giả ta quen biết kia chính là cái hội trưởng trên danh nghĩa của Công hội Ma pháp ở Tây đại lục." "Hội trưởng trên danh nghĩa?"

"Đúng vậy, vì từ trước đến nay, bất luận là trước hay sau khi lên làm hội trưởng thì hắn vẫn chỉ như một vong hồn mà thôi, chưa bao giờ xuất hiện, ngay cả là nam hay nữ, ngoại trừ những người cấp cao đã từng gặp qua, thì những người khác đều hoàn toàn không biết gì cả, cũng không biết hội trưởng này lang thang ở đâu, cho dù có đứng trước mắt thì họ cũng không hề biết." Vân Phong nhíu chặt mày, Ma pháp sư cấp bậc Tôn giả vốn đã ít, Đông đại lục đừng mong có hi vọng gì, Tây đại lục cũng chỉ có vài người, trong đó liệu có được mấy người thuộc hệ ám hệ hiếm có? Tỉ lệ này thật khiến hi vọng vốn có lại càng thêm xa vời.

"Vị hội trưởng danh nghĩa này là Ma pháp sư ám hệ sao?" "Ha ha, ta cũng không biết, chỉ là có thể mà thôi, tiểu nha đầu, nói vậy ngươi vẫn muốn đi sao?" Vân Phong không hề suy nghĩ nhiều, "Đi! Chỉ cần sở hữu một tia hi vọng, cũng phải làm Mộc Thương Hải sống lại!"

Tổ tiên vui mừng cười, tính tình hài tử Vân gia chính là như vậy, kỳ thật Vân Cảnh cũng giống vậy, chẳng qua tình trạng lúc trước của Vân gia khiến hắn không có năng lực trả giá vì huynh đệ, nhưng Vân Phong thì khác, nàng kết giao bằng hữu, tuy mới quen biết đôi huynh muội này không bao lâu, nhưng trong lòng Vân Phong bọn họ đã có một vị trí là bằng hữu rồi.

"Mọi chuyện cần phải bàn bạc kỹ hơn, Tây đại lục cũng không giống như Đông đại lục, không thể gấp gáp được." Tổ tiên dặn dò, Vân Phong cũng biết đạo lý này, không thể tùy tiện đi Tây đại lục được, thực lực hiện tại của nàng mà muốn đi Tây đại lục thì vẫn còn lâu mới đủ, huống chi ám hệ Ma pháp sư lại rất ít, hy vọng mong manh, vị hội trưởng kia không biết có phải ám hệ hay không, nếu phải thì việc tìm người cũng là một vấn đề khó khăn. Đủ loại nan đề đặt trước mặt Vân Phong, cho dù chuyện này mỗi bước đều khó khăn nhưng nàng sẽ không buông tay, tuyệt đối không! "Tiểu Cẩm."

Vân Phong mở miệng gọi, Mộc Tiểu Cẩm mở to đôi mắt ngập nước nhìn Vân Phong, Vân Phong xoa xoa khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, "Nếu ta nói Mộc Thương Hải còn có thể cứu được, thì ngươi có tin hay không?" Mộc Tiểu Cẩm đột nhiên trừng lớn hai mắt, nước mắt vừa ép xuống lại trào ra, Vân Phong thấy thế, nhẹ nhàng lau đi, đôi môi Mộc Tiểu Cẩm run rẩy: "Thật, thật sao... Ca ca, ca ca vẫn còn có thể sống lại?" Vân Phong cười cười, giọng nói có chút bất đắc dĩ: "Có một phương pháp, nhưng cơ hội rất nhỏ, thậm chí có chút xa vời..."

"Ta tin! Chỉ cần là lời Tiểu Phong nói ta đều tin!" Mộc Tiểu Cẩm đột nhiên ngắt lời Vân Phong, hai mắt tỏa sáng rực rỡ, đó là loại tin tưởng hoàn toàn, dựa dẫm hoàn toàn! "Hảo! Chỉ cần ngươi tin ta, ta sẽ cố gắng hết sức để giúp Mộc Thương Hải sống lại!" Vân Phong gật gật đầu, hứa với Mộc Tiểu Cẩm, cũng tự hứa với lòng mình, bất luận thế nào, chỉ cần còn một tia hy vọng, thì cho dù có xa vời bao nhiêu nàng cũng sẽ không buông tay, sẽ cố gắng để bằng hữu của nàng được sống lại! Mộc Tiểu Cẩm nín khóc mỉm cười, trải qua chuyện lúc buồn lúc vui vừa rồi, coi như là một giai đoạn nhân sinh khó có được.

Mộc Tiểu Cẩm lúc này dường như đã trưởng thành lên không ít, bớt đi một chút ngây ngô ban đầu, chỉ chớp mắt một cái, con bướm nhỏ đã lột xác lần đầu tiên. "Cái túi tro cốt đó phải giữ kỹ, nếu không có nó thì Thương Hải sẽ không về được." Vân Phong dặn dò, Mộc Tiểu Cẩm gật gật đầu, "Ta sẽ luôn mang theo bên người, không lúc nào bỏ xuống."

Vân Phong gật đầu, vung nhẹ tay giải trừ tinh thần lực đang phong tỏa trong không gian, một thoáng sau, mùi khét và một thứ mùi không biết tên không ngừng lan tỏa, cảnh tượng hỗn độn cũng hiện ra. Vân Phong động tâm niệm, Khế ước chi giới màu lục xuất hiện trong tay, Mộc Tiểu Cẩm nhìn thấy không nhịn được kinh ngạc trợn to mắt nhìn Vân Phong. Đúng vậy, Triệu hồi sư thế nhân khó cầu cứ thế mà xuất hiện trước mắt nàng, Mộc Tiểu Cẩm không sợ hãi kinh ngạc cũng khó.

Vân Phong mỉm cười: "Tiểu Cẩm, sau này ngươi là thân nhân của ta." Những lời này khiến tâm tình Mộc Tiểu Cẩm vừa bình phục lại bắt đầu rung động, nàng nhẹ nhàng lau nước mắt, vừa mất một ca ca mà lại có thêm một người thân, Mộc Tiểu Cẩm muốn khóc, thật sự rất muốn khóc... "Lam Dực, ra đi." Vân Phong nhẹ giọng gọi, một quầng sáng xanh lục lóe lên, Lam Dực tuấn mỹ xuất hiện trước mắt Mộc Tiểu Cẩm, Mộc Tiểu Cẩm há hốc mồm nói không ra lời. Đó là... ma thú sao? Ma thú có thể hóa hình người? Cấp bậc của Tiểu Phong rốt cuộc là đã đến đâu rồi? Lam Dực có chút nghi hoặc nhìn Mộc Tiểu Cẩm, nhưng Vân Phong không nói thì hắn cũng không hỏi nhiều. Vân Phong truyền đạt tâm niệm, Lam Dực lập tức hóa thành bản thể ma thú, Sư Ưng mỹ lệ to lớn xuất hiện khiến vách tường trong con đường nhỏ bị phá hơn phân nửa, hiện trường hỗn loạn lại càng thêm lộn xộn.

----------------------------------------

Vân Phong ôm Mộc Tiểu Cẩm vào ngực, nhẹ nhàng nhảy lên tấm lưng rộng rãi của Lam Dực. Lúc Mộc Tiểu Cẩm còn đang ngẩn người, hai cánh Lam Dực đã vung lên, vách tường ầm ầm đổ sập, một tia sáng xanh từ con ngõ nhỏ của Bách thành phóng vụt lên trời. "Tiểu Cẩm, bám chặt ta!" Vân Phong thấp giọng nói một câu bên tai Mộc Tiểu Cẩm, nàng đón gió gật gật đầu, hai tay nhỏ nắm chặt vạt áo Vân Phong. Bên dưới là bộ lông mềm mại bóng loáng của Sư Ưng, Mộc Tiểu Cẩm tò mò nhìn, thấy hoa văn khắc ấn trên đôi cánh to lớn của Lam Dực thì hoa mắt đến chóng mặt.

Đây là ma thú gì vậy, vừa lớn vừa xinh đẹp, nàng chưa từng gặp qua bao giờ... Tiểu Phong vậy mà có thể sở hữu ma thú này vào túi, thật là... quá tuyệt vời! Tia sáng xanh lục xẹt qua bầu trời đêm của Bách thành như một ngôi sao băng, những người chưa ngủ đều ngẩng đầu quan sát, hô to ngạc nhiên, vài người còn nhắm mắt bắt đầu ước nguyện. Sau khi thứ ánh sáng kia lao ra khỏi Bách thành, lập tức bay đến bình nguyên Thiểm Quang, chỉ lát sau đã đến nơi đóng quân của lính đánh thuê. Lam Dực xoay tròn trên không vài cái, đôi mắt đen của Vân Phong tinh tế quét tới khu vực hai sao, hơn trăm cái lều nhỏ đang đóng quân ở đó.

Thân hình Lam Dực dừng lại trên không, khoảng cách vừa cao vừa xa như vậy nhưng Vân Phong vẫn có thể nhìn rõ ràng, cũng là do kết quả cải tạo của Pháp trận sinh mệnh, thân thể của nàng đã biến thái đến mức khiến người khác giận sôi trào. Nhìn lướt qua một lần, Vân Phong rốt cục tìm được dấu hiệu của dong binh đoàn Hoàng Tộc, môi đỏ mọng nhếch lên, nhẹ nhàng buông Mộc Tiểu Cẩm ra, "Lam Dực, bảo vệ nàng."

"Vâng, chủ nhân." Vân Phong đứng trên lưng Lam Dực, mái tóc đen đón gió đêm chậm rãi tung bay, đôi mắt đen xinh đẹp như thần tiên trên cao nhìn xuống toàn cảnh! Bàn tay mảnh khảnh nhẹ nhàng vung lên, tinh thần lực lặng im tràn ra, nhanh chóng phủ lấy khu lều của dong binh đoàn Hoàng Tộc, phong tỏa không gian! Vân Phong đột nhiên nhảy ra khỏi người Lam Dực, đón gió rơi xuống.

Mộc Tiểu Cẩm thấy vậy không nhịn được lo lắng hô một tiếng, Lam Dực lại cười nói: "Độ cao thế này không là vấn đề gì với chủ nhân đâu." Mộc Tiểu Cẩm cẩn thận ngồi trên lưng Lam Dực, thấy Vân Phong an toàn đáp đất mới nhẹ nhõm thở phào một hơi, nàng biết Vân Phong muốn làm chuyện gì, tất cả đều vì báo thù thay cho ca ca nàng!

Trong dong binh đoàn Hoàng Tộc, mọi người đều như những ngày thường, mười mấy lính đánh thuê cà lơ phất phơ ngủ gục ngoài lều, còn có mấy huynh đệ đã ra ngoài vẫn chưa trở lại. Vân Phong vén rèm lên bước vào, các lính đánh thuê nhìn thấy không nhịn được ồn ào nghi hoặc, "Ngươi từ đâu tới, không biết đây là chỗ nào sao? Mau cút ra ngoài cho ta!" Vẻ mặt Vân Phong lạnh lẽo, đảo mắt qua, hóa ra chỉ có mười mấy người thôi sao?

Ha ha, mặc dù vẫn chưa đủ nhưng đây sẽ là đòn đầu tiên! Một ngọn lửa đột nhiên bốc lên từ lều của dong binh đoàn Hoàng Tộc, từng tiếng kêu thảm thiết liên tục vang lên, nhưng các lính đánh thuê khác lại không có phản ứng gì, thậm chí không hề phái người đến điều tra, vùng không gian này đã bị Vân Phong hoàn toàn ngăn cách rồi!

Không tới một phút, một bóng dáng nhỏ nhắn đã đi ra khỏi khu lều, Lam Dực trên không trung nhìn thấy, lập tức bay tới, thân hình Vân Phong cũng chớp lóe nhảy ra khỏi khu vực hai sao tiến lên lưng của Lam Dực một lần nữa. Vân Phong nhìn đến phương hướng trước mặt. "Đi Cát Nguyên, dong binh Công hội, ta muốn hoàn toàn tiêu diệt dong binh đoàn Hoàng Tộc!"

Hết chương 4.

----------------------------------------

Editor: Như đã nói ở chương trước, cái chết của Mộc Thương Hải tuy hơi "nhảm" nhưng đây là cái bàn đạp đầu tiên khiến cho con đương Vân Phong càng xa hơn. Không chỉ dừng lại ở Đông đại lục.

----------------------------------------

Hiện truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad dưới tải khoản @tm11201. Ngoài ra tất cả nền tảng khác (Truyenwiki,...) đều là sao chép lại.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro