[Q3.C5] Cường giả đột kích

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thiên tài triệu hồi sư - Nhược Tuyết Tam Thiên

Editor: Myddur

[Quyển 3: Phong Vân tranh hách - Chương 5 Cường giả đột kích]

Trong vòng một đêm không biết đã xảy ra biết bao nhiêu chuyện? Lúc mọi người còn đang say giấc nồng thì ở chỗ này đã xảy ra những chuyện mà không ai có thể dám tưởng tượng ra.

Chỗ ngõ nhỏ ở Bách Thành, bốn vách tường xung quanh đều bị phá hư, không còn hình dạng ban đầu. Ở hiện trường chỉ còn lại những thứ bị cháy xém, mùi cháy phảng phất khó ngửi trong không khí. Chính giữa sở hữu tồn tại một chiếc xe lăn, lưng ghế bị cháy đen nhưng vẫn thấy một dấu ấn tuy hơi mơ hồ. Dấu ấn đó mọi người trong Bách thành không ai xa lạ cả, đó là dấu ấn thuộc về Hoàng tộc, cái gia tộc luôn luôn hung hăng, hống hách.

Người ngồi trên xe lăn là ai? Đây là nghi vấn của tất cả mọi người ở Bách thành, rất nhiều người đều đoán rằng đây là có lẽ là một vụ báo thù. Nhìn những dấu tích trong phạm vi lớn như vậy, xem ra những người đánh nhau đều không phải là dạng người dễ chọc!

Hôm sau, mọi người đều nhìn thấy một đống hỗn độn ở ngõ nhỏ, trong chốc lát rất nhiều tin tức được truyền đi, người ở Bách thành từ trong ra ngoài đều bàn luận về chuyện này. Trừ bỏ cuộc thi của Ma Tang học viện, thì còn lại đều là chuyện xảy ra ở ngõ nhỏ, những người dân Bách thành đều thắc mắc việc gì đã xảy ra ở đấy.

Lúc Thái Đức chạy tới ngõ nhỏ, tuy những người khác không nhận ra nhưng thân là một cái Ma pháp sư, hắn nhận ra trong không khí còn lưu lại dấu vết của hỏa nguyên tố!Trải qua một đêm, trong không khí vẫn còn lơ lửng mùi, điều này chứng mình sự việc ngày hôm qua có sự tham dự của Ma pháp sư, lại còn là một cao thủ hỏa hệ Ma pháp sư!

Nghĩ đến đây, Thái Đức có chút lo lắng, trừ bỏ tiểu nha đầu Vân Phong kia thì những lão sư hiện nay ở Bách thành đều không có ai là Ma pháp sư hỏa hệ cả. Thái Đức nhìn hiện trường hỗn loạn, đêm qua nhất định đã trải qua một cuộc đại chiến. Nơi này toàn bộ đều bị đốt trụi, xem ra nha đầu kia thật sự giận dữ, còn dùng cả hỏa nguyên tố. Đến tột cùng là kẻ nào không sợ chết mà khiêu khích nha đầu đó?

Thái Đức lướt ánh mắt qua liền thấy chiếc xe lăn vẫn còn ở hiện trường, chiếc xe lăn được chế tác rất tốt, hình như chất liệu còn chống được lửa, nếu không nó cũng không thể trụ được tới bây giờ. Mà có lẽ Vân Phong cũng không thèm để ý tới nó. Lúc Thái Đức đảo mắt lên lưng ghế thì thấy một dấu ấn, mắt hắn hơi nhăn lại, xem ra dấu hiệu đó là của cái gia tộc gọi là Hoàng kia, chẳng lẽ là..."Tất cả các ngươi tránh ra! Đều tránh ra cho ta!"

Một âm thanh gầm lên, những người vây xem đột nhiên bị đẩy ra khiến mọi người không khỏi giận dữ. Nhưng lúc bọn họ thấy rõ đám người đó là ai thì không có ai dám tức giận chửi bới, bởi vì người tới là Hoàng gia!

Người đàn ông vạm vỡ đẩy mọi người ra, sau lưng hắn còn có hai người. Thời điểm Hoàng Phú nhìn thấy chiếc xe lăn, sắc mặt hắn liền trở nên xanh mét, con ngươi đen gắt gao nhìn chiếc xe lăn, nửa ngày mới nói thốt lên được một chữ: "Dạ Tình..."

Thái Đức quay đầu nhìn thoáng qua, lúc nhìn thấy người của Hoàng gia thì không khỏi có chút kinh ngạc, nhưng trong lòng cũng hiểu rõ, người dám khiêu khích nha đầu kia tuyệt đối chỉ có người không biết trời cao đất rộng của gia tộc này thôi. Tuy rằng Thái Đức chỉ mới tới Bách thành vài ngày nhưng tiếng tăm của Hoàng gia tại đây thì vô cùng "uy phong". Thật đúng là tiếng "lành" đồn xa nha!

"Là ai, ta muốn biết là ai đã gây ra việc này, ta sẽ làm cho hắn chết không được tử tế!"

Hoàng Phú gào thét lên, hắn chỉ thấy choáng váng, khó thở khi nhìn những dấu vết còn sót lại ở hiện trường. Sắc mặt hắn hết đỏ lại trắng, rõ ràng mình đã kêu nàng ở nhà tịnh dưỡng, cũng đừng làm việc gì nữa. Hắn không nghĩ rằng nàng dám cãi lời, còn trốn ra ngoài một mình làm cho hắn sáng sớm phải đi tìm. Gác tất cả mọi chuyện sang một bên rồi lập tức chạy nhanh đến đây khi nghe thấy tin tức này.

"Phái người đi điều tra cho ta, phải tra cho ra nguyên nhân!"

Hoàng Phú hung hăng quát một câu, tốn bao nhiêu tiền bạc của cải hắn cũng phải điều tra chuyện này rõ ràng!

Thái Đức đứng ở đó, trong lòng có chút lo lắng, tuy rằng không có việc gì phải sợ một cái Hoàng gia này nhưng dù sao nó cũng gây ra chút ít phiền toái. Tiểu nha đầu kia chỉ có một mình, nàng sẽ không gặp việc gì chứ? Hiện tại nha đầu đó cũng chưa phải là người của Ma Tang nên hắn không thể tìm được lí do nào để giúp đỡ nàng. Haiz, phiền toái của tiểu nha đầu này thật không ít a!

Hoàng Phú sai người đem xe lăn trở về nhà, ngây người ngồi ở ghế chủ vị thật lâu cũng không nói gì. Thật ra chuyện này không cần điều tra hắn cũng có thể biết được, nhất định là Dạ Tình đi khiêu khích người khác. Nhưng tại sao nàng lại đi khiêu khích cái Ma pháp sư song hệ đó cơ chứ!

Thời điểm đến hiện trường, Hoàng Phú còn nghĩ Ma pháp sư song hệ thì sao chứ, hắn còn muốn vì Dạ Tình mà báo thù. Nhưng khi hắn nhìn thấy khắp nơi đều là tro tàn, ngay cả xương cốt của Dạ Tình cũng không nhìn thấy, trong lòng Hoàng Phú liền cảm thấy bồn chồn.

Nữ nhi chết thì xem như đã chết, ở Hoàng gia sở hữu hài tử cũng không phải ít, chẳng qua Hoàng Dạ Tình là được sủng ái nhất mà thôi. Hoàng Phú tuy có chút đau lòng cho nàng, nhưng nếu hắn chỉ vì cái chết của một nữ nhi mà đi đắc tội với một cái Ma pháp sư song hệ thì thật không sáng suốt. Trong lòng Hoàng Phú vẫn còn biết điều gì là quan trọng, điều gì không. Cái chết của nữ nhi so với sự giàu có, phồn vinh của gia tộc đương nhiên là không thể sánh bằng.

Mấy lời nói vừa rồi chỉ là do nhất thời tại chỗ đó nói ra, cho dù biết người gây ra là Vân Phong, Hoàng Phú cũng muốn cho qua. Hoàng Dạ Tình cũng là do không biết tự xem rõ thực lực bản thân, coi như là tự làm tự chịu đi.

Hoàng Phú nghĩ như vậy, lúc này lòng mới dịu xuống một chút. Đối với hắn mà nói tình thương trong gia tộc đã sớm biến thành lợi dụng, nếu đã không lợi dụng được thì chỉ cần vứt qua một bên mà thôi. Hoàng Phú ngồi ở đó, sắc mặt dần tốt lên, chuyện của Hoàng Dạ Tình giờ phút liền bị quăng ra sau đầu. Dạ Tình thật bi kịch.

Hoàng Phú giờ đây lại lo chuyện khác, dong binh đoàn Hoàng gia ở dong binh Công Hội đến giờ vẫn chưa làm nên chuyện gì. Tuy dong binh đoàn Hoàng gia chỉ mới được quật khởi, nhưng những người được tuyển vào đều là nhân tài. So với những cái dong binh đoàn hai sao ở Công Hội thì như vậy đã là rất tốt nhưng hắn lại muốn thực lực của Hoàng gia phát triển hơn nữa. Nhưng việc đấy cũng không dễ dàng gì!

Không có quan hệ gì với đoàn ba sao, dong binh đoàn hai sao lại không có phẩm hạnh. Một sao thì hắn lại khinh thường không muốn kết giao. Còn kết giao với dong binh đoàn bốn, năm sao thì lại không dám mơ đến. Hoàng Phú đã suy nghĩ rất lâu, làm thế nào để dong binh đoàn Hoàng gia càng lớn mạnh hơn đây. Đúng là một vấn đề phức tạp a. Hắn đang nghĩ thì có một người đẩy cửa ra chạy nhanh vào, thân thể đứng không vững phải chống lên, Hoàng Phú không khỏi nhíu mày: "Hoang mang rối loạn cái gì chứ, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"

Người mới vào run run đứng thẳng dậy, nhìn thấy ánh mắt của Hoàng Phú, lúc này mới mở miệng:"Lão, lão gia...dong, dong binh đoàn, đã...đã... đã xảy ra chuyện rồi..."

"Ngươi nói cái gì!"

Hoàng Phú đột nhiên gầm lên, người mới vào bị dọa tới nỗi xụi lơ trên mặt đất. Hắn thiếu chút nữa là đã nằm sấp xuống luôn rồi. Vội vàng quỳ sấp xuống, cũng không dám ngẩng đầu lên mà nói: "Vừa rồi có người đến truyền tin tức, tối hôm qua căn cứ dong binh đoàn Hoàng gia, đều bị hủy đi! Không người nào còn sống sót!"

"Làm sao có thể!"

Hoàng Phú từ ghế dựa đứng lên, bàn tay đều nổi lên gân xanh, đều bị hủy? Không một người sống sót? Chỉ trong một đêm?!

Người tới báo tin run rẩy quỳ ở đó, không dám ngẩng đầu lên, không thấy Hoàng Phú nói gì, liền dè dặt mở miệng: "Lão...lão gia, ta...ta đi xuống trước..."

Không đợi Hoàng Phú nói gì, hắn liền lập tức đứng dậy chạy mất.

Hoàng Phú một mình đứng ở sảnh chính, trong đầu cứ vang lên câu nói vừa rồi. Chỉ trong một đêm, dong binh đoàn Hoàng gia đã bị người khác nhổ bỏ tận gốc!

Lửa giận hừng hực bị dấy lên, Hoàng Phú nghiến răng nghiến lợi! Hắn mất rất nhiều tâm huyết mới có thề làm ra một cái dong binh đoàn Hoàng gia! Lại mất thêm rất nhiều khí lực để vào được dong binh Công Hội! Còn phải tốn rất nhiều tiền để bò lên được vị trí đoàn hai sao!

Hắn đã đầu tư hết tất cả tâm huyết, tiền bạc vào dong binh đoàn Hoàng gia. Vậy mà nó chỉ trong một đêm đã bị người khác phá hủy, hủy tất cả! Đây chính là máu thịt của hắn mà!

Phẫn nộ, đau lòng, cừu hận, đủ loại cảm xúc không ngừng nhộn nhạo trong lòng Hoàng Phú, làm cho ánh mắt của hắn đều đỏ lên. Chuyện của Hoàng Dạ Tình có thể bỏ qua nhưng chuyện của dong binh đoàn Hoàng gia thì không thể! Rút hết tâm huyết của hắn mà có thể dễ dàng bỏ qua được sao!

Hoàng gia chính là dựa vào mạch khoáng ở dong binh đoàn làm kế sinh nhai, mà hiện tại dong binh đoàn không còn nữa, Hoàng gia kế tiếp cũng không còn đường sống tốt nữa! Hoàng Phú đột nhiên nắm chặt đầu tay vịn, răng mãnh liệt va chạm vào nhau. Vân Phong sao? Ma pháp sư song hệ sao? Cho dù ngươi có tài phú, có năng lực hơn người thì sao? Ngươi giết nữ nhi của ta, hủy gia nghiệp của ta, lúc này đây, cho dù ngươi có là thiên tài đi nữa, cũng không thể ngăn cản được lửa giận của ta!

Hoàng Phú từ ống tay áo lấy ra một khối ngọc bội màu trắng, đem tâm niệm vào bên trong tìm kiếm, chỉ thấy ngọc bội vụt sáng vài cái. Hoàng Phú nín thở chờ đợi, tựa hồ đang chờ ai đó lên tiếng.

Ngọc bội lóe sáng vài cái, cuối cùng cũng có một giọng nói trầm thấp thiếu kiên nhẫn vang lên: "Ngươi tìm ta có việc?"

Vừa nghe thấy có người trả lời, vẻ mặt Hoàng Phú liền kinh hỉ, nét mặt dữ tợn nói: "Bách đại nhân, tại hạ xác thực có việc muốn nhờ."

Ngọc bội kia trầm mặc vài giây, lại lần nữa lóe sáng: "Ngươi muốn gì? Ta chỉ thiếu ngươi một ân tình."

Hoàng Phú lặng vài giây, vị Bách đại nhân này chỉ thiếu hắn một ân tình. Ân tình này vẫn là rất tốt, có thể nói là Hoàng Phú có một tiện nghi vô cùng lớn. Có thể có được ân tình của một vị cường giả, điều này có thể đem ra so sánh với một cao cấp khoáng thạch nha!

Nhiều năm qua Hoàng Phú vẫn chưa dám sử dụng phần ân tình này, vì ân tình chỉ có một mà thôi, tất nhiên là phải dùng sao cho xứng! Cho dù thời điểm dong binh đoàn Hoàng gia cần hỗ trợ, hắn cũng không dám đem phần ân tình này ra xài.

Nhưng giờ đây đã không còn dong binh đoàn Hoàng gia nữa. Cơ nghiệp cực khổ gây dựng đã bị người hủy hết! Dong binh đoàn Hoàng gia đã tiêu phí rất nhiều tâm huyết của hắn nhưng giờ tất cả đã tan thành mây khói. Nếu hắn không đòi lại món nợ này thì hàng đêm đều không thể an tâm được.

Hoàng Phú âm thầm nghiến chặt hàm răng, nghĩ đến hiện trường tất cả đều bị cháy đen, nghĩ đến dong binh đoàn một tay hắn đào tạo chỉ trong một đêm bị hủy diệt, hận ý trong lòng lập tức như sóng cuộn lên. Hận ý ấy không thể nào bình ổn, nó kêu gào muốn cắn nuốt hết thảy!

"Lần này tại hạ có việc muốn nhờ Bách đại nhân ạ."

Hoàng Phú cúi đầu nói một tiếng, đối phương cũng thở dài nhẹ nhõm. Một cường giả đương nhiên không dễ dàng thiếu người khác ân tình. Mà cứ một ân tình thì đại biểu cho một yêu cầu, huống hồ người mà hắn thiếu ân tình lại là một người như thế cho nên trong lòng cũng không thể thoải mái được. Hiện tại tên Hoàng Phú này có việc muốn nhờ, chỉ cần làm xong là hắn có thể thoải mái, không còn nợ nần gì nữa!

"Ngươi muốn ta làm gì? Ta nói trước, nếu người này ta không trêu chọc được thì ngươi nên quên ý niệm trong đầu mình cùa mình đi!"

Thanh âm hắn đột nhiên trở nên sắc bén khiến Hoàng Phú sợ run lên cho dù "vị đó" không xuất hiện ở trước mắt. Cường giả cũng có quy tắc của bọn họ, bọn họ thiếu người khác ân tình không có nghĩa là họ sẽ giúp ngươi bán mạng! Trên trán Hoàng Phú nhỏ vài giọt mồ hôi, sắc mặt có chút tái nhợt nói: "Thỉnh đại nhân yên tâm. Lần này ta chỉ muốn đại nhân ra tay để giúp ta giết chết kẻ thù của Hoàng gia."

"Thực lực của đối phương như thế nào?"

Hoàng Phú kiềm chế để không nghiến chặt răng ken két. Hừ, hảo cho một tên cường giả, nếu thực lực của kẻ mình muốn giết không chệnh lệnh với hắn thì hắn sẽ phủi mông bỏ đi sao? Hoàng Phú cười hắc hắc, cố ý nói tránh đi: "Chỉ là một nữ oa Ma pháp sư lục cấp mà thôi. Ngài chỉ cần một tay là có thể bóp chết."

Giọng nói trong ngọc bội kia lại trầm mặc trong chốc lát, rồi lại lóe lên: "Hoàng Phú, nếu ngươi dám có can đảm gạt ta, ngươi sẽ phải tự gánh lấy hậu quả đấy."

Thân thể Hoàng Phú lại run lên: "Là là, tại hạ tự nhiên là biết điều đó, khẩn cầu Bách đại nhân giúp tại hạ lần này."

Giọng nói trong ngọc bội lại hỏi: "Tên người này là gì?"

Sắc mặt Hoàng Phú đột nhiên tối đi, hốc mắt đỏ lên rống một cái: "Vân Phong."

Giọng nói trong ngọc bội kia lại trầm mặc. Hoàng Phú có chút lo lắng chờ mong, chẳng lẽ vị đại nhân này lại đổi ý? Không phải nói cường giả sẽ không đổi ý sao? Nghĩ đến khả năng này, Hoàng Phú trong lòng có hơi hoảng. Nếu chỉ dựa vào thực lực của Hoàng gia bọn họ thì chẳng thể chạm nổi đến sợi tóc của Vân Phong chứ đừng nói là giết nàng. Nếu không giết chết nha đầu đó, thì khả năng nàng quay lại sẽ diệt sạch Hoàng gia là rất lớn!

"Hoàng Phú, xem ra lá gan của ngươi cũng không nhỏ, giấu diếm ta cũng không ít a!"

Thanh âm lại đột nhiên sắc bén làm Hoàng Phú sợ đến mức suýt nữa ném ngọc bội truyền âm xuống đất.

"Ý của đại nhân là gì, tại hạ thật sự không rõ..."

"Không rõ? Ngươi vẫn chưa nói rằng Vân Phong là Ma pháp sư song hệ đâu!"

Nghe thế, sắc mặt Hoàng Phú chợt trắng bệch, Bách đại nhân làm sao biết được tình trạng của Vân Phong! Tại cuộc thi của Ma Tang mọi người mới biết được nàng là một cái Ma pháp sư song hệ mà. Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì a?

"Chuyện này, chuyện này tại hạ cũng không biết a, đại nhân không thể oan uổng tại hạ được, nếu tại hạ mà biết nhất định sẽ nói với đại nhân." Trên trán Hoàng Phú ứa ra mồ hôi lạnh. Hắn không nghĩ rằng vị đại nhân này lại biết Vân Phong. Con nhãi kia đã làm ra được việc gì mà lại được một vị đại nhân vật như vậy biết đến chứ? Nếu Bách đại nhân không ra tay, Hoàng gia của hắn đã định sẵn chỉ có thể chờ người tới giết!

"Hừ! Ngươi quả nhiên làm việc gì cũng hỏng, bây giờ còn muốn ta dọn dẹp tàn cuộc của ngươi sao, không thấy rất xấu hổ à! Nếu ta đã nợ ngươi một ân tình, tất nhiên sẽ hoàn trả, miễn cho ngươi nói này nói nọ! Nếu muốn ta giết chết Vân Phong thì mơ đi, ta bất quá chỉ giúp ngươi giáo huấn nàng một chút."

Sắc mặt Hoàng Phú có chút khó coi. Ngươi vốn thiếu nhà ta một ân tình, vậy mà giờ còn ở đây lên mặt chửi mắng, thật đúng là tức nghẹn mà không xả được. Nếu hắn chỉ giáo huấn Vân Phong rồi vỗ vỗ mông chạy đi mà không giết chết nữ oa đó thì Hoàng gia cũng phải chịu hậu quả không nhỏ a. Làm sao bây giờ!

Hoàng Phú tức đỏ cả mặt, cảm thấy cường giả thì cũng chỉ là một kẻ tiểu nhân mà thôi! Đều là một đám tiểu nhân tranh cao thấp! Nhưng hắn có thể nói gì, chỉ có thế đứng đó nghẹn khuất! Giáo huấn thì giáo huấn vậy. Nếu hắn mà cự tuyệt thì ngay cả dạy dỗ cũng đừng mơ tới!

"Vậy làm phiền Bách đại nhân giúp tại hạ giáo huấn nàng một phen, làm cho nàng biết thế nào là núi cao còn có núi cao hơn!"

Hoàng Phú nói một câu, từ bên trong ngọc bội liền phát ra tiếng cười trầm thấp.

"Hoàng Phú, ta chỉ giúp ngươi giáo huấn nàng một chút mà thôi. Ngươi không cần đem ta vào những chuyện rắc rối của ngươi, ngươi còn không đủ tư cách! Trong vòng hai ngày, ta sẽ tới Bách thành."

Ngọc bội truyền âm lóe lên vài cái rồi im lặng, Hoàng Phú gắt gao nắm chặt ngọc bội trong tay, khí huyết trong lòng ngực cuồn cuồn dâng lên.

Vân Phong đã hai lần làm cho hắn hận đến phát điên, hiện tại lại thêm lần thứ ba, thực con mẹ nó nghẹn khuất tới chết mất! Hoàng Phú híp mắt nhìn ngọc bội truyền âm trong tay, chỉ hy vọng lần này hiệu quả.

Người như Vân Phong nhất định là không bao giờ chịu thua trước kẻ khác, một khi nàng chọc giận Bách đại nhân, ha ha ha, đến lúc đó để xem nàng còn có thể làm gì!

Khóe miệng Hoàng Phú nở nụ cười dữ tợn, Vân Phong ngươi dám hủy hết tâm huyết của ta, để ta xem ngươi có qua nổi lần này không!

Trong một đêm, Vân Phong đã diệt sạch dong binh đoàn Hoàng tộc ở Cát Nguyên, chuyện này làm cho dong binh Công hội không khỏi khủng hoảng. Chỉ trong một buổi tối mà tất cả thành viên của dong binh đoàn Hoàng gia đều bị giết sạch mà những dong binh đoàn xung quanh lại không phát hiện ra. Mãi đến sáng hôm sau mọi người mới phát hiện ra chỗ mà dong binh đoàn Hoàng gia ở đã biến mất sạch sẽ, không còn lại một chút gì cả!

Trong vòng một ngày chuyện đó đã được truyền khắp dong binh đoàn Công hội, những dong binh đoàn khác đều có chút bất an, nhìn cách ra tay như vậy chắc hẳn là một cường giả. Tuy vị cường giả đó chỉ nhắm vào một mình đoàn Hoàng gia, nhưng không chừng một ngày nào đó hắn lại nổi điên nhắm tới những dong binh đoàn khác thì sao?

Không khí trong Công hội tràn ngập sự lo âu, ngay cả những đoàn năm sao cũng không khỏi có chút bất an, càng tăng thêm nhiều người phòng vệ để đề phòng. Dong binh đoàn Hồng Phong tất nhiên cũng sẽ thảo luận chuyện này, cuối cùng cũng quyết định tăng mạnh bảo hộ, để phòng ngừa vạn nhất xảy ra chuyện gì thì còn có thể đề phòng.

Dong binh đoàn Hồng Phong người nào người nấy đều thở dài, một đám người cảm thán không ngừng, nếu có tiểu thư ở đây thì tốt rồi. Đối với bọn họ, chỉ cần có Vân Phong ở đây thì kể cả cường giả gì đấy có đến bọn họ cũng chẳng thèm để ý. Triệu Minh Khải trong lòng cũng nghĩ nếu Vân Phong ở đây thì thật tốt. Nhưng nếu bọn họ biết rằng chuyện này là do tiểu thư nhà bọn họ gây ra thì có lẽ cằm của bọn họ sẽ đồng loạt rớt xuống đất hết.

Sau khi giải quyết xong dong binh đoàn Hoàng gia, Vân Phong liền trở về Bách thành, mang Tiểu Cẩm hồi lữ điếm nghỉ ngơi. Hôm qua Mộc Tiểu Cẩm có lẽ đã bị đả kích nặng nề, nên đến hôm nay trong người vẫn còn uể oải. Vân Phong đỡ Mộc Tiểu Cẩm nằm xuống, chính mình cũng ngồi xuống bên giường. Từ giờ cho đến lúc đến học ở Ma Tang,Vân Phong quyết định sẽ luôn ở bên cạnh làm bạn với nàng. Tuyệt sẽ không để cho kẻ nào khác gây thương tổn cho Mộc Tiểu Cẩm lần nữa.

Chỗ Hoàng Dạ Tình bị giết cũng được người khác tới dọn dẹp rửa sạch. Vân Phong nghe được chuyện này, đáy lòng cười lạnh. Với thực lực đó Hoàng gia chắc chắn sẽ không dám đi khiêu khích nàng, nếu bọn họ dám thì tại sao hai ngày qua lại không hề có động tĩnh gì chứ. Vân Phong cũng không một chút lo lắng, nếu Hoàng gia muốn tới tìm nàng gây chuyện thì đến một người nàng sẽ giết một người, đến một đám giết một đám! Cho dù bọn họ muốn đánh chủ ý lên Vân gia, Vân Phong cũng không sợ. Ở Vân gia đã có Vân gia quân sở hữu thực lực tương đoois mạnh nên Hoàng gia cũng sẽ không làm gì được phụ thân nàng. Còn đại ca ở Ma Tang học viện thì càng thêm phần an toàn. Phụ thân và đại ca đều không thành vấn đề nên Vân Phong có thể yên tâm ở bên cạnh Mộc Tiểu Cẩm.

Ở Bách thành vài ngày, thể trạng của Mộc Tiểu Cẩm đã có chút tốt lên, giờ phút này Tiểu Cẩm đang nằm ngủ say. Vân Phong nhìn bầu trời đêm yên tĩnh, nghe thấy tiếng hít thở đều đều của mọi người làm nàng bỗng dưng không có một chút buồn ngủ nào. Gian phòng này lúc trước là Mộc Thương Hải và Mộc Tiểu Cẩm ở cùng nhau, bên cạnh giường của Mộc Tiểu Cẩm là giường của Mộc Thương Hải. Sau tối hôm đó, Vân Phong liền tới đây ở cùng nàng, làm bạn với nàng. Tuy rằng Mộc Tiểu Cẩm không còn biểu hiện đau thương thống khổ giống tối hôm đó nữa, nhưng vẻ mặt nàng ấy luôn để lộ nét khổ sở trong lòng.

Tuy Mộc Thương Hải còn có thể sống lại, nhưng hy vọng này thật quá xa vời, đối với Mộc Tiểu Cẩm mà nói chuyện như vậy đã chịu đủ rồi.

Vân Phong đau lòng nhìn Mộc Tiểu Cẩm cau mày ngủ, tay nhịn không được chạm nhẹ lên giữa đầu lông mày của nàng, lẳng lặng ngồi bên người nàng. Trong lòng Vân Phong có chút ngứa ngáy khó chịu. Vết thương này có lẽ phải đợi thời gian chữa lành, phải qua một thời gian nữa thì Tiểu Cẩm mới có thể bớt đi một chút đau đớn. Hy vọng sau khi đến Ma Tang nàng ấy có thể tốt lên.

Vân Phong bỗng nhiên nhớ tới đại ca của mình, đến lúc đó Mộc Tiểu Cẩm cũng có thể sẽ rất buồn khi thấy hắn, nhưng tính tình đại ca ôn nhu, nhất định sẽ làm Mộc Tiểu Cẩm tốt lên.

Nghĩ như vậy trong lòng Vân Phong cũng có chút an ủi, nhớ lại lời nói của tổ tiên, nghĩ đến Tây Đại Lục, Vân Phong liền nhớ lại sư tôn có lưu lại cho nàng không ít đồ, trong đó hình như có một quyển ghi lại các thông tin về đại lục, lấy hiểu biết của sư tôn mà nói chắc hẳn phải biết rất nhiều điều về Tây Đại Lục!

Nghĩ đến đây Vân Phong lập tức đem ra, quyển sách rất mỏng và nhỏ liền nằm trên tay Vân Phong. Mặt ngoài là những nét bút cứng cáp ghi: Biển chí.

Vân Phong mở trang đầu ra, lập tức thấy được sư tôn cũng không nói rõ ràng về đại lục, vài đất nước phân bố quanh biển. Nhìn những nét vẽ sơ sài giản dị của người khiến Vân Phong có chút sợ ngây người, sư tôn đúng thật không phải người bình thường, người thăm dò đến những vùng khác ở ngoài biển rồi sao? Nhìn mấy đảo nhỏ được sư tôn vẽ lên, đến lúc này Vân Phong mới biết thế giới này so với sự tưởng tượng của nàng thì lớn hơn rất nhiều, căn bản sư tôn cũng không vẽ được hết, bởi vì còn rất nhiều chỗ trống!

Lúc này Vân Phong còn đang cảm thán vì đại lục này quá lớn, cũng âm thầm suy nghĩ rốt cuộc thực lực của sư tôn đã đạt tới cảnh giới nào rồi, là cấp bậc Tôn Giả sao? Hoặc là còn cao hơn, đã ngoài Tôn Giả? Nghĩ đến, trong lòng Vân Phong liền nóng lên, cảnh giới cao nhất sẽ là gì, làm sao có thể đạt được như vậy? Ngay cả thực lực của sư tôn đã đến bậc ấy cũng bị nhốt cũng không thể đào thoát được, nàng nhất định phải tăng mạnh thực lực lên cao hơn nữa mới có thể cứu người ra!

Đột nhiên trong lòng trào ra một ý chí chiến đấu mạnh mẽ, cho dù như thế nào đi nữa, nếu như đã kế thừa sở hữu của sư tôn để lại, thì chuyện của sư tôn cũng sẽ là chuyện của nàng. Sư tôn vẫn còn sống, vẫn đang chờ đồ đệ là nàng đây tới cứu, nàng nhất định sẽ cố gắng, cố gắng tăng tiến thực lực của chính mình lên thật cao!

Vân Phong nhìn sơ qua bản đồ đại lục trong tay, sư tôn miêu tả vị trí của Đông Đại Lục và Tây Đại Lục đều chính xác, nhất là từng địa phương ở Đông Đại Lục đều được miêu tả một cách tường tận. Tuy Tây Đại Lục ít được nói đến hơn, nhưng cũng có thể làm Vân Phong hiểu rõ được một điều đó là Tam Đại Đế Quốc.

Khiến Vân Phong cảm thấy kinh ngạc nhất chính là Trung Đại Lục, sư tôn miêu tả nó chỉ vài chữ, còn phần lớn chính là trống không!

"Thật sự thần bí đến vậy sao..."

Vân Phong nhìn chằm chằm vị trí của Trung Đại Lục trên bản đồ, thì thào tự nói, tại sao đại lục này lại thần bí như vậy, rốt cuộc là ai sinh sống ở đây, cũng có thể không phải là con người chăng? Vì sao lại xa cách đến vậy, rốt cuộc trên đại lục kia chứa cái bí ẩn gì?

Trong mắt Vân Phong là hình ảnh Trung Đại Lục trên bản đồ, đôi mắt mang theo tầng tầng sương mù, Vân Phong có dự cảm nhất định trên đại lục này nàng sẽ gặp được người nào đó, nhưng cũng không hiểu tại sao mình lại có cảm giác này.

Trong đêm đen yên tĩnh không một tiếng động, ánh mắt Vân Phong đột nhiên quét về phía cửa sổ, tinh thần lực mạnh mẽ bao phủ toàn thân Mộc Tiểu Cẩm. Sau đó nàng lập tức biến thành một tàn ảnh biến mất ngay trong căn phòng. Phong nguyên tố lục sắc liền từ cơ thể phát ra khiến thân thể nàng xinh đẹp như đom đóm.

Vân Phong lẳng lặng đứng bên ngoài lữ điếm, không tới vài giây liền xuất hiện một bóng người. Hắn tựa hồ xuất hiện tại đây ngay tức thì, nhanh tới nỗi không ai biết hắn đến từ hướng nào.

Vân Phong chậm rãi nhếch khóe miệng, nhìn nam nhân trung niên trước mắt, hắn cũng lặng lẽ đánh giá nàng. Bàn tay hắn chợt vung lên, trong không khí thoáng có sự dao động nhỏ. Vân Phong cũng không thèm để ý tới, tùy ý nhìn động tác của hắn, chiêu thức phong tỏa không gian này nàng cũng không xa lạ gì!

"Ngươi chính là Vân Phong?"

Nam nhân trung niên vừa hỏi vừa đánh giá nàng một chút, ánh mắt mang theo vẻ kinh ngạc. Thân thể mảnh khảnh của Vân Phong vẫn đứng thẳng ở đó, con ngươi mang theo sự bình tĩnh, không một chút dao động, không chút bối rối khi đối mặt với người ngang bằng thực lực, thậm chí cao hơn nàng!

Đúng vậy, nam nhân trung niên vừa phong tỏa không gian kia có cùng thực lực với nàng, hai người đều tới cấp bậc Thống lĩnh! Vân Phong có chút suy tư, lần đầu tiên đấu với người có cùng thực lực sẽ là tối nay sao?

Hết chương 5.

----------------------------------------

Hiện truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad dưới tải khoản @tm11201. Ngoài ra tất cả nền tảng khác (Truyenwiki,...) đều là sao chép lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro