[Q3.C6] Cùng cường giả giao thủ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thiên tài triệu hồi sư - Nhược Tuyết Tam Thiên

Editor: Myddur

[Quyển 3: Phong Vân tranh hách - Chương 6 Cùng cường giả giao thủ]

Trong một lữ điếm nhỏ ở Bách thành, không gian xung quanh đã bị phong tỏa, một thiếu nữ mảnh khảnh cùng một nam nhân trung niên đứng đối diện nhau. Không gian ngay cả tia gió cũng không có, giữa hai người cũng không tồn tại bất kỳ lời nói gì, chỉ dùng ánh mắt nhìn đối phương, dò xét thực lực.

"Ngươi chính là Vân Phong? Ha hả, quả nhiên không tầm thường, tuổi còn nhỏ mà đã đạt đến cấp bậc Thống lĩnh, thật sự khiến ta kinh ngạc." Nam nhân trung niên đánh giá nàng, hắng giọng mà nói. Khí thế của hắn như một ngọn núi to lớn đè lên nàng khiến cho Vân Phong cảm thấy có chút nặng nề.

Vân Phong cười cười, chân mày hơi nhíu lại. Thực lực của nam nhân này trên nàng, bản thân mới vừa tiến vào cấp bậc Thống lĩnh tiền kỳ chưa được bao lâu, mà hắn đã là cấp bậc Thống lĩnh trung kỳ, hơi thở so với nàng hùng hậu hơn rất nhiều.

"Tiền bối quá khen, Vân Phong chẳng qua là tiểu bối, làm sao có thể cùng người đánh đồng." Vân Phong cười nhạt, mặc dù nàng biết nam nhân này đến đây là để tìm nàng nhưng vẫn cùng hắn khách sáo một chút.

"Ha ha ha, tiểu nha đầu ngươi quả nhiên có ý tứ, trách không được tên Fitch kia đối với ngươi khen không dứt."

Ánh mắt nam nhân trung niên hiện ra nụ cười cổ quái, Vân Phong nghe liền thấy cả kinh, Fitch? Đây hẳn là tổng soái quân đội của Tạp Lan đế quốc đi? Xem chừng Fitch cùng cái nam nhân trước mắt này có quan hệ không bình thường, chẳng lẽ người này cũng là đại nhân vật trong hoàng thất?

Vân Phong cau mày suy tư, đại nhân vật trong hoàng thất tại sao lại đến tìm nàng?

"Vân Phong, hôm nay ta đến tìm ngươi chẳng qua là để trả cho kẻ khác một cái nhân tình mà thôi. Hoàng gia ở Bách thành, ngươi biết không?

Vân Phong chân mày căng thẳng: "Đương nhiên nghe qua, không dối gạt tiền bối, mọi việc của Hoàng gia là do ta gây ra, chẳng lẽ lần này tiền bối là tới để xuất thủ thay Hoàng gia?"

Mắt Vân Phong đầy lãnh ý, nàng không nghĩ tới một gia tộc nho nhỏ lại có thể khiến cho một vị đại nhân vật như vậy thiếu cái nhân tình. Hoàng gia này xem ra cũng có chút bản lĩnh.

"Hừ! Thay bọn hắn xuất thủ? Bọn hắn nên xem lại mình có đủ tư cách không!" Nam nhân trung niên hừ lạnh, sau nghĩ tới mục đích mình tới đây: "Thủ đoạn của ngươi có phải hơi quá đáng không? Ngươi giết nữ nhi của hắn thì thôi, lại còn nhổ tận gốc cả cơ nghiệp của hắn!"

Vân Phong cười sang sảng, khí thế của nàng không hề chịu thua kém so với người trước mặt, khi đối mặt với hắn dù cho thực lực có cao hơn nàng. Cho tới bây giờ người Vân gia chưa bao giờ chịu khom người! Bất luận là người nào, cho dù có là cường giả cũng không thể khiến người Vân gia cúi người, tuyệt đối không!

Thà chết vinh còn hơn sống nhục! Đây chính là ngạo khí của Vân gia!

"Tiền bối, Hoàng Dạ Tình ở Bách thành càn rỡ ngang ngược. Hoàng gia chính là vũng nước đục, tại sao người lại phải dây dưa vào. Tiền bối không sợ đem chính mình nhiễm bẩn sao!"

Sắc mặt nam nhân trung niên hơi căng thẳng: "Vân Phong, ta thấy ngươi tuổi còn trẻ lại có tư chất cao, sẽ không cùng người so đo. Nhưng ngươi phải biết, làm việc gì cũng phải lưu ba phần đường sống cho kẻ khác, như vậy cũng là cho chính mình một con đường lui!" Những lời này đúng trọng tâm, mà nam nhân trung niên cũng không có mang theo nửa phần ác ý, Vân Phong cười gật đầu.

"Lời của tiền bối Vân Phong khắc ghi trong lòng, bất quá vãn bối cũng có một câu, "người khác đã không cho ta con đường lui, vậy tại sao ta phải?" Hoàng Dạ Tình lòng dạ độc ác, lấy tánh mạng bằng hữu ta, xin hỏi tiền bối, ta có thể làm ngơ sao?"

Vẻ mặt nam nhân trung niên sửng sốt, điều này hắn không hề hỏi tới, giỏi cho tên Hoàng Phú, điểm mấu chốt lại không hề nói! Chuyện này vốn là Hoàng gia các ngươi không phải, hiện tại muốn ta ra mặt, hóa ra là muốn ta mang cái danh xấu!

Trong lòng nam nhân trung niên nhất thời dâng lên lửa giận: "Chuyện này ta căn bản không biết, Hoàng gia quả thật là chó điên cắn người."

Vân Phong cười nhẹ, chắp tay hành lễ: "Tiền bối đại nghĩa rõ ràng, vãn bối kính phục. Nếu tiền bối thiếu Hoàng gia một cái nhân tình, nhân tình này hay là để sau đi." Vân Phong vốn tưởng rằng vị cường giả này là ra mặt thay gia tộc Hoàng, không ngờ hắn lại không hề muốn thương tổn mình. Có lẽ là trong lòng luyến tiếc, có lẽ là trong lòng hắn vẫn còn chính nghĩa, không phải là loại không phân biệt được đen trắng, dựa vào sức mạnh mà tùy ý hành sự... Nếu quả thật gặp phải cái loại người ấy, cho dù thực lực của đối phương cao hơn, Vân Phong cũng sẽ không để đối phương chiếm được nửa điểm tốt!

"Vốn là Hoàng Phú muốn để cho ta giết ngươi, bất quá ta thay đổi chú ý,chỉ muốn giáo huấn ngươi một chút, như vậy nếu giải thích, tự nhiên có thể."

Nam nhân trung niên ha ha cười, khí tức cấp bậc Thống lĩnh trung kỳ đột nhiên bộc phát. Giờ phút này trên mặt hắn là kích động cùng hưng phấn.

"Yên tâm, ta đã phong tỏa không gian ở khu vực này, cho dù chúng ta đánh mạnh tới đâu thì bên ngoài cũng hay biết có chuyện gì xảy ra ở đây, ta sẽ đem thực lực ép tới cấp bậc của ngươi. Sẽ không chiếm tiện nghi đâu!"

Nghe lời hắn nói, Vân Phong bất đắc dĩ cười thành tiếng, làm sao nàng lại gặp một cường giả kỳ quái như vậy? Nếu việc đã đến nước này, hắn này cũng không muốn chiếm tiện nghi, đoán chừng chính là muốn cùng tỷ thí cùng nàng. Vậy thì có gì không được! Đây cũng là lần đầu tiên Vân Phong giao đấu cùng cường giả cấp bậc Thống lĩnh a.

Nghĩ tới đây, Vân Phong không khỏi kích động, nàng vung cổ tay một cái, ma trượng lục khổng lục tinh xuất hiện, nam nhân trung niên vừa thấy, không khỏi ha ha cười một tiếng.

"Ngươi có phải là quá nghèo nàn rồi không? Sao lại dùng vũ khí này chứ?" Nam nhân trung niên vung tay, một thanh trường kiếm tinh xảo liền xuất hiện trong tay hắn. Thân trường kiếm tản ra tinh quang nhàn nhạt, thế nhưng phía trên lại không có lỗ khảm!

"Đây là vũ khí gì?" Vân Phong híp mắt nhìn, thân kiếm kia một lỗ khảm cũng không có, nhưng mơ hồ tản ra uy lực rất cường đại, điều này làm cho Vân Phong cực kì khó hiểu.

"Mặc dù ngươi đã bước chân vào cấp bậc Thống lĩnh, nhưng hiểu biết của ngươi đối với giai đoạn này còn quá ít. Vân Phong, ta liền giảng dạy cho ngươi vậy!"

Vân Phong cười, chắp tay hành lễ: "Xin tiền bối chỉ giáo!"

"Chỉ giáo? Ta không biết nói thế nào, hãy cầm lấy ma trượng của ngươi! Ta nghe nói ngươi là cái Ma pháp sư song hệ. Nhiều năm rồi, ta cũng chưa từng giao thủ cùng Ma pháp sư song hệ. Hôm nay xem như ôn lại một chút, nếu như ngươi không xuất toàn lực thì sẽ chịu đau khổ a!"

Cường giả cấp bậc Thống lĩnh chiến đấu, tự nhiên không thể xem thường. Vân Phong cũng biết, lần này nếu như nàng không dùng toàn lực để ứng phó, người chịu khổ nhất định là nàng.

"Vậy xin mời tiền bối tiếp chiêu!" Vân Phong hét lớn, ma trượng trong tay đột nhiên giơ lên cao, chỉ thấy trong thiên không đột nhiên phát ra một đạo ánh sáng, một trận tiếng sấm nổ vang cuồn cuộn đập tới!

"Đây là... lôi nguyên tố!" Nam nhân trung niên đột nhiên trợn to hai mắt, kinh ngạc nhìn Vân Phong, sau đó là nhận ra điều gì đó, lập tức cất tiếng cười to, cười vô cùng thoải mái!

"Ha ha ha ha ha! Thì ra là tên Fitch bị lừa! Hảo, ta không ngờ lại được gặp được cái Ma pháp sư đa hệ!" Nam nhân trung niên nhếch mép cười, trường kiếm trong tay đột nhiên bộc phát ra tiếng rống, tựa hồ là tiếng gầm nhẹ của một con rồng!

"Kinh lôi!" Vân Phong hét lớn, trong không trung nháy mắt xuất hiện mấy đạo Kinh Lôi điên cuồng đánh xuống! Chúng nó như những con rắn bạc, mạnh mẽ lao xuống. Hô hấp của nam nhân trung niên cũng trở nên căng thẳng, thân hình nhanh chóng né tránh được tia sét đánh, mảng đất chỗ bị sét đánh xuống liền bị cháy đen thui.

"Vẫn chưa xong đâu!" Vân Phong môi đỏ mọng hơi nhếch, ma trượng trong tay giơ lên, bầy rắn trong không trung đang chờ lệnh đột nhiên phát động, "Ngân xà loạn vũ!" Lôi Điện liên tiếp đánh xuống đỉnh đầu nam nhân.

"Ha hả! Quả nhiên không giống với mấy cái Ma pháp sư bình thường." Nam nhân nói thầm một câu, thân thể nhanh như gió, từ trong mấy đạo ngân xà xuyên qua, chiêu thức này không khiến nam nhân có một chút tổn thương. Vân Phong đứng yên, nhìn động tác né tránh thành thạo của hắn, ma trượng trong tay lại sáng lên, Thổ nguyên tố lập tức tụ tập quanh ma trượng!

"Thổ chi xiềng xích!" Theo lời Vân Phong quát, nam nhân chỉ nhìn thấy một đạo xiềng xích khổng lồ hướng hắn mà bay tới, hắn cười ha ha một tiếng: "Bằng cái này mà ngươi cũng muốn giam giữ ta sao?"

Thổ chi xiềng xích còn chưa chạm tới người đã bị hắn nhẹ nhàng tránh né, tốc độ hai bên căn bản không thể nào so sánh.

Nụ cười nam nhân còn chưa kéo dài được lâu thì hắn đột nhiên cảm thấy từ phía sau một đạo ám lưu lao tới, thân thể theo phản ứng trốn tránh "Rầm" Lại một đạo thổ chi xiềng xích khác, rồi chui vào sâu trong đất. Giật sững mình trong chốc lát, nhưng hắn chỉ có thể ngẩn người trong vài giây, từ bốn phương tám hướng đã có thêm mười mấy đạo xiềng xích đánh tới!

Nam nhân trung niên cả kinh, lắc mình định tránh thoát mảnh không gian này, song từ trong không trung lại tiếp tục không ngừng xuất hiện thêm nhiều đạo xiềng xích khác trực tiếp xông lên quấn chặt thân thể hắn!

"Ba! Ba! Ba! Ba!" liên tục không ngừng, nháy mắt tứ chi nam nhân đã bị thổ chi xiềng xích chế trụ. Hắn khẽ cử động thân thể, thổ chi xiềng xích liền siết hắn chặt hơn.

Vân Phong nhìn nam nhân trung niên bị trói chặt liền cười nói: "Ta muốn trói chặt tiền bối thì đương nhiên là không thể chỉ dựa vào một cái xiềng xích a!" Nam nhân trung niên bị thổ xiềng xích vây khốn, tứ chi bị trói chặt, mà Vân Phong vẫn đứng yên đó, không hề có một chút thương tổn nào.

Đây chính là sự khác nhau giữa Ma pháp sư cùng Chiến sĩ, nhất là khi cả hai bên đồng cấp! Nếu như Chiến sĩ vẫn không đến gần Ma pháp sư được vậy thì kẻ chiếm ưu thế chính là Ma pháp sư.

Hiện tại chính là một cái ví dụ rất tốt, Vân Phong ngay cả di động cũng không cần, chỉ dùng đến hai loại ma pháp là đã có thể giam giữ nam nhân này!

"Quả nhiên có chút ý tứ, xem ra ta phải sử dụng bản lãnh thật sự rồi." Nam nhân bị thổ xiềng xích giam cầm đột nhiên ha hả cười, cơ bắp tứ chi hắn căng lên, dây xích to cứng trong khoảnh khắc liền bị vỡ vụn thành những mảnh nhỏ!

Vân Phong nhìn thấy một màn này, mày nhíu lại. Thổ hệ ma pháp chỉ là ma pháp cửu cấp, mà thực lực nam nhân trung niên này lại là cấp bậc Thống lĩnh trung kỳ. Mặc dù hắn đã áp chế thực lực xuống ở giai đoạn tiền kỳ nhưng hắn muốn phá bỏ thổ chi xiềng xích thì cũng không tốn chút sức lực nào cả.

Thổ chi xiềng xích bị đánh văng ra liền trở thành vô hình, hắn phủi phủi bả vai của mình, trường kiếm trong tay lóe ra một cỗ khí thế kinh người. Vân Phong cũng chậm rãi nâng cao đề phòng, mới vừa rồi chẳng qua là một chút tiểu nháo, hiện tại nam nhân này đã bắt đầu nghiêm túc rồi!

"Lôi hệ, thổ hệ...chậc chậc, ngươi còn ma pháp hệ nào khác, cứ việc sử dụng đi!" Trường kiếm trong tay nam nhân đột nhiên vung lên, thân thể khổng lồ giống như sao băng hướng Vân Phong bay tới, tạo ra tiếng vù vù trong không khí!

Mắt nàng nhíu lại, thân thể nhanh chóng di chuyển, trường kiếm của nam nhân đột nhiên đâm vào thân thể Vân Phong, mà thân thể kia nháy mắt lại hóa thành hư vô! Một đạo tàn ảnh!

Nam nhân trung niên dừng lại, nhìn Vân Phong phía trước cách hắn hơn trăm mét trong lòng cả kinh, tốc độ như vậy? Nàng có thể nào là phong hệ Ma pháp sư?

"Phong hệ... hơn nữa Fitch từng nói cho ta biết ngươi còn có cả thủy hệ cùng hỏa hệ, Vân Phong, ngươi quả thật khiến ta kinh ngạc." Nam nhân trung niên kích động, khóe miệng Vân Phong giương lên: "Có thể làm cho tiền bối để mắt, đó là vinh hạnh của ta!"

Ma trượng trong tay nàng vung lên, băng lam cự xà cùng hỏa huyết cự lang liền xuất hiện bên cạnh Vân Phong, nam nhân trung niên nhìn hai cái cự thú, trong mắt không khỏi bắn ra tia sáng.

"Như vậy nhìn qua, thật giống như triệu hồi sư... Không trách người của hoàng thất vẫn chưa từ bỏ ý định muốn tìm kiếm Triệu hồi sư bên trong Ma pháp sư. Quả nhiên là có lý do a."

Vân Phong nghe nam nhân trung niên lẩm bẩm, nụ cười nơi khóe miệng không thay đổi, Ma pháp sư đích thực là gần với Triệu hồi sư nhất, nhất là về ma pháp nghĩ hóa. Nếu như không phải là cự thú hóa hình không có chân thân và cần thời gian dài để khôi phục thì thật sự không khác Triệu hồi sư là bao.

Tạp Lan hoàng thất đối với Triệu hồi sư vẫn luôn chưa từng từ bỏ ý định, Vân Phong đoán, một khi thân phận Triệu hồi sư của nàng tiết lộ, truyền đến tai Tạp Lan hoàng thất thì nàng đừng mong có thời kỳ an ổn.

Thực lực của nàng hôm nay chỉ ở cấp bậc Thống lĩnh tiền kỳ, mà trong Tạp Lan hoàng thất tất sở hữu cường giả cấp bậc cao hơn. Người trước mặt này cũng vậy, quan hệ giữa hắn và Fitch không hề đơn giản, hắn chắc chắn là có quan hệ với hoàng thất.

Mà một khi thân phận Triệu hồi sư của nàng bị tiết lộ, Tạp Lan hoàng thất ắt muốn nàng gia nhập, mà nàng có quyền cự tuyệt sao? Trước mắt là không, chẳng lẽ muốn Vân Phong nàng sẽ bán mạng cho Tạp Lan hoàng thất? Điều đó là không thể! Nàng đã nói, nàng sẽ không để cho người Vân gia bán mạng vì bất cứ ai cũng không vì bất cứ kẻ nào. Người Vân gia sẽ tự làm chủ chính mình.

"Cho dù ngươi Ma pháp sư đa hệ thì ta vẫn sẽ quyết đấu với ngươi mà không chút nhân nhượng nào." Nam nhân trung niên gầm nhẹ, trường kiếm trong tay đột nhiên vung lên, một đạo tinh quang chói mắt từ trong thân kiếm phát ra!

Vân Phong lập tức dùng thổ chi thuẫn để bảo hộ chính mình, mà hai cái cự thú bên cạnh nàng bất ngờ phát ra ánh sáng, trong nháy mắt liền biến mất!

Vân Phong cả kinh trong lòng! Thanh kiếm này rốt cuộc là như thế nào! Hỏa hệ ma pháp của nàng đã đạt tới cấp bậc Thống lĩnh mà lại biến mất bởi một cái vung kiếm của hắn? Nam nhân trung niên thấy ánh mắt kinh ngạc của Vân Phong, khẽ xoay trường kiếm trong tay một vòng: "Tới cấp bậc Thống lĩnh, dù cho vũ khí trên tay ngươi là cửu không cửu tinh thì cũng chỉ là đồ bỏ đi! Mà trường kiếm trong tay ta liền có thể giết chết ngươi dễ dàng!"

Lời nói này của nam nhân trung niên khiến cho Vân Phong nhíu thật chặt mày, vũ khí sau khi tới cấp bậc Thống lĩnh phải thay đổi? Cấp bậc Thống lĩnh quả nhiên là một cảnh giới hoàn toàn mới, cho dù cùng cửu cấp hậu kì thì vẫn là một khoảng cách xa, căn bản không thể nào đánh đồng!

"Cấp bậc Thống lĩnh cho dù là vũ khí không có bất kì khổng nào, nhưng quan trọng là tinh hạch, chính là cấp bậc ma hạch ma thú! Thanh kiếm của ta chính là dung hợp năng lượng ma thú tinh hạch cấp bậc Quân chủ, ngươi căn bản không thể so sánh."

"Dung hợp?" Vân Phong hồ nghi hỏi, nam nhân trung niên mỉm cười, từ tốn giải thích: "Không sai, tới cấp bậc Thống lĩnh, tất cả vũ khí chỉ bao hàm một từ: dung hợp! Có thể dung hợp ma thú tinh hạch dạng gì thì đại biểu cấp bậc vũ khí dạng ấy, chuôi kiếm của ta chính là dung hợp với ma thú tinh hạch cấp bậc Quân chủ."

"Thanh kiếm của tiền bối thật là làm cho người khác thèm muốn!" Lời của Vân Phong khiến nam nhân trung niên vui vẻ ha ha cười một tiếng: "Ngươi nói không sai! Thanh kiếm này quả thực là làm cho người khác thèm muốn a!"

"Tinh hạch của ma thú cấp bậc Quân chủ e là chỉ có duy nhất thanh kiếm của tiền bối mới có ai." Vân Phong suy tư một hồi, tinh hạch ma thú cấp bậc Quân chủ sao có thể là một vật dễ có được? Ma thú cấp bậc Quân chủ chỉ có người có thực lực tương đương mới đánh ngang hàng với nó được!

Mà tỉ lệ có thể giết được ma thú cấp bậc Quân chủ lại cực kỳ nhỏ, điều đó càng làm nổi bật sự trân quý của vũ khí trong tay vị này. Mà tiền bối này dám cầm lấy vũ khí trân quý như thế, cũng đại biểu thực lực của người này không thể khinh thường!

"Đúng vậy, theo ta được biết, vũ khí cấp bậc Quân chủ ở Tạp Lan đế quốc chỉ có một, đó chính là thanh kiếm này của ta. Những thứ mà mấy lão tử kia sử dụng cùng lắm chỉ là vũ khí cấp bậc Thống lĩnh mà thôi. Đống vũ khí đấy cũng chỉ là đồ bỏ đi!"

Vân Phong cười nhạt, thực lực của nam nhân trung niên trước mắt nàng nhất định không đơn giản là cấp bậc Thống lĩnh. Nếu hắn đã dám cầm lấy vũ khí cấp bậc Quân chủ đi rêu rao khắp nơi, tự nhiên thực lực hắn cũng phải có thực lực tương xứng để sử dụng và bảo hộ nó, bảo hộ bản thân hắn khỏi những kẻ tham lam khác.

Vân Phong nghĩ tới việc dung hợp vũ khí, lại nghĩ tới tinh hạch của ma thú mà sư tôn để lại cho nàng thì đáy lòng liền phát ra nụ cười. Vũ khí cấp bậc Quân chủ a... Không cần nóng nảy, bất quá nàng hẳn phải chế tạo vũ khí cấp bậc Thống lĩnh trước.

Nếu có thể thì nàng sẽ chế tạo cho phụ thân mặt than cùng đại ca một thanh vũ khí cấp bậc Thống lĩnh. Dù cho hiện tại bọn họ chưa dùng được nhưng nàng cứ chế tạo trước đã. Thân nhân của nàng dưới sự thúc đẩy của khoáng thạch cực phẩm thì đạt tới cấp bậc Thống lĩnh cũng là dễ dàng!

"Nói muốn giáo huấn ngươi, ta đây còn chưa xuất thủ đâu. Ta đã đáp ứng chuyện của người khác thì phải làm cho tốt, ngươi cố gắng tiếp chiêu đi!" Nam nhân nói xong, thân thể liền vụt bay hướng tới Vân Phong. Vân Phong lập tức điều chỉnh tốt tâm thần, trực tiếp hóa thành một đạo tàn ảnh, lại không nghĩ tới nam nhân thế nhưng bắt kịp tốc độ của nàng, trực tiếp đánh xuyên qua tàn ảnh.

"Hừ!" Vân Phong thấy nam nhân trực tiếp đánh tới liền biết rằng tốc độ của nàng cho dù có thêm sự trợ giúp của phong nguyên tố nhưng so với nam nhân này vẫn còn chênh lệch khá xa!

Muốn trốn là không thể!

Chưởng lực của nam nhân đó giáng xuống, hướng tới người Vân Phong. "Yên tâm, chẳng qua chỉ là một chút tổn thương nhỏ thôi!" Nam nhân nói xong, lòng bàn tay đã chụp lại, Vân Phong nhướng mày, không chút suy nghĩ xuất ra quyền để nghênh đón chưởng lực mạnh mẽ kia!

Trong nháy mắt, khi hắn thấy động tác ra quyền của nàng liền mỉm. Tiểu oa nhi này là Ma pháp sư mà cũng vọng tưởng dùng cái thân thể gầy yếu đó để đánh trực tiếp cùng Chiến sĩ sao? Thật đúng là ngựa non háu đá mà!

Chưởng lực của nam nhân cùng quyền của Vân Phong đụng vào nhau!

"Cái gì!" Nam nhân trợn to mắt, chỉ cảm thấy quả đấm của Vân Phong mang theo một cỗ lực đạo cuồng mãnh truyền tới lòng bàn tay hắn. Thân hình hắn đột nhiên lùi lại, Vân Phong cũng thở hổn hển lui về. Một chưởng vừa rồi gây ra chấn động không nhỏ khiến thân thể nàng có chút không thoải mái.

"Ngươi...!" Nam nhân lập tức nheo mắt, đánh giá lại Vân Phong: "Ngươi là Chiến sĩ sao?" Nam nhân sau khi xem xét, mặc dù trong lòng có hàng vạn hàng nghìn nghi ngờ, dù không thể tin được, nhưng vẫn bất giác hỏi một câu. Vân Phong cười nhẹ: "Tiền bối xem xét, vãn bối không phải là Chiến sĩ, chẳng qua là tố chất thân thể cao hơn người bình thường chút thôi."

Sắc mặt nam nhân trung niên nhất thời tối sầm lại, cái này gọi là tố chất thân thể cao hơn người bình thường... Lực đạo vừa rồi rõ ràng chính là lực đạo của Chiến sĩ! Sức mạnh cơ bắp hùng hồn kia sao có thể một cái Ma pháp sư có thể sở hữu đến?

"Mặc dù không biết tại sao ngươi nói như thế nhưng dạy dỗ của ta đã xong, về phần kế tiếp ngươi muốn xử lí Hoàng gia như thế nào chính là chuyện tình giữa ngươi và họ, ta không liên quan." Nam nhân trung niên nói xong liền xoay người rời đi, không khí xung quanh chấn động, phong tỏa được giải khai. Khi hắn rời đi thì liền xoay lại nói với Vân Phong một câu: "Vân Phong, có lẽ Chiến Thần học viện thích hợp với ngươi hơn."

Vân Phong sửng sốt, dở khóc dở cười: "Tiền bối, ta thật sự không phải Chiến sĩ."

Nam nhân trung niên nhếch môi, không nói gì thêm mà di động thân thể đi về phía trước, trong nháy mắt liền biến mất. Vân Phong nhìn bóng lưng nam nhân trung niên rời đi một lúc lâu, cưởng giả cấp bậc Thống lĩnh, quả nhiên là không giống... Mới vừa rồi khi quyền của hai người giao nhau, Vân Phong cảm nhận được rõ ràng, vị tiền bối kia đã đem lực đạo giảm xuống, sẽ không gây thương tổn cho nàng. Nếu nàng không đỡ được chưởng này cũng không có xảy ra chuyện gì, nhiều lắm là bị thương nhẹ thôi.

Song Vân Phong cũng nhận thấy, lần tiếp xúc vài giây ngắn ngủi này đã làm cho nàng ý thức được, cái vị kia đối với việc khống chế lực lượng đã đạt đến trình độ tinh diệu, thu phóng tự nhiên.

Thật ra thì mới vừa rồi hai người giao thủ, song phương cũng có lưu giữ lại một chút bí mật. Vân Phong che giấu thân phận Triệu hồi sư của mình, mà người nam nhân kia cũng không sử dụng toàn lực. Một cuộc chiến đấu mà không ai sử dụng hết thực lực thật, coi như hôm nay vị tiền bối kia đối với Vân Phong cũng chỉ là chỉ bảo mà thôi. Tính toán lại thì hôm nay nàng thu hoạch được thêm không ít kiến thức mới a.

Vân Phong lại đột nhiên nhớ đến Hoàng gia. Nếu như vị tiền bối này không có phong thái, sợ rằng hôm nay sẽ xảy ra một trận kịch chiến, thậm chí nàng có thể bị giết chết. Hoàng gia, một đám vô sỉ. Hoàng Dạ Tình vô cớ gây sự, còn giết chết Mộc Thương Hải thì nàng dùng mạng đổi mạng, chặt đứt cơ nghiệp của Hoàng gia bọn họ là đã rất nhân từ rồi.

Đây là thế giới cường giả vi tôn, Hoàng gia trêu phải người không thể trêu thì nên nhận lấy hậu quả! Vân Phong nhìn về phía Hoàng gia, trong mắt nàng cái này giống như một con gián mà thôi. Thế nhưng con gián tuy nhỏ nhưng năng lực sinh sôi nảy nở rất nhanh, một khi nàng mặc kệ, sớm muộn gì nó cũng sẽ trở thành tai họa. Trong mắt Vân Phong xẹt qua lãnh ý, Hoàng gia đã không yên phận như vậy thì phải trừ tận gốc thôi.

----------------------------------------

Trong đêm tối, bóng dáng mảnh khảnh xẹt qua bầu trời đêm, chạy thẳng tới cư xá Hoàng gia. Dạo gần đây người của người trong nhà đang lo lắng về những việc xảy ra cho dong binh đoàn Hoàng gia. Gia nhân đều đoán già đoán non rằng phải hay không gia chủ đã đắc tội vị cường giả nào?

Những kẻ khác trong Hoàng gia đang lo thì bên này đám con cháu lại đứng khoác lác cùng nhau. Con cháu Hoàng gia cả đám đều có tính tình kiêu ngạo, lớn lối. Hoàng Dạ Tình chính là người kiêu ngạo, lớn lối, độc ác nhất trong đám này. Vân Phong vừa đến Hoàng gia thì thấy mười mấy thiếu niên, thiếu nữ cùng tụ tập một chỗ cao giọng bàn luận về chuyện tìm vị cường giả kia tìm Vân Phong để giáo huấn nàng.

Vân Phong cũng không xa lạ gì với mấy thiếu niên, thiếu nữ này. Bọn họ chính là những kẻ lớn lối đi sau Hoàng Dạ Tình, trong đó có một kẻ mặt mày âm trầm nói: "Lần này nhãi ranh Vân Phong cùng nha đầu đi cùng nó chết chắc rồi."

"Không sai, thúc phụ đã nhờ vị cường giả kia, ngài ấy nhất định sẽ làm cho bọn họ ăn sạch khổ. Nàng ta đúng là ăn gan hùm mới dám động vào người Hoàng gia mà!"

"Chết thì thống khoái a, ta thật muốn đích thân giết chết chúng! Tốt nhất là bán Vân Phong cùng cái tiểu nha đầu kia vào kỹ viện, hảo hảo mà hành hạ!"

Vân Phong nghe đến đó, sắc mặt khó coi. Mấy kẻ con cháu Hoàng gia này không coi ai ra gì cao giọng đàm tiếu, thỉnh thoảng phát ra tiếng cười càn rỡ, tựa hồ hận không thể thưởng thức một phen!

Thân hình Vân Phong trong giây lát từ không trung xuất hiện. Mấy kẻ đang bàn luận nhìn thấy Vân Phong đột nhiên xuất hiện liền thét chói tai: "Ngươi...ngươi...vào đây bằng cách nào? Người đâu, có ai không?" Mấy thiếu niên nhìn thấy Vân Phong lập tức mở to hai mắt, co rúm lại một chỗ, ánh mắt hiện ra sự sợ hãi. Bọn họ bây giờ khác hẳn so với những kẻ lớn lối càn rỡ lúc nãy!

"Không phải vừa rồi nói rất hăng say sao, tiếp tục đi?" Vân Phong cười lạnh, đôi mắt quét qua khiến hô hấp mấy thiếu niên đều có chút khẩn trương.

"Ngươi, ngươi không biết xấu hổ, nghe lén chúng ta nói chuyện!"

Một thiếu niên rống lên, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào Vân Phong, cả người không ngừng run rẩy.

"Không sai, cha nương ngươi cũng không phải là kẻ tốt lành gì. Bọn họ sao có thể dạy dỗ ra một kẻ như ngươi chứ!"

"Ba!" Một cái tát vang dội trực tiếp đánh lên gương mặt người vừa mới phát ra câu vừa rồi, người thiếu niên kia bị Vân Phong tát mạnh một cái liền ngã xuống đất bất động.

Những kẻ khác trợn tròn mắt nhìn, không ngừng run lẩy bẩy, lên án Vân Phong: "Ngươi...ngươi...ngươi giết người!"

"Nếu ai nói thêm câu nữa vũ nhục cha nương ta...ta sẽ cho các ngươi thống khoái!" Ánh mắt Vân Phong sắc như kiếm, mấy thiếu niên hoàn toàn không có năng lực phản kháng, lập tức sợ hãi đóng chặt miệng, thất kinh lắc lắc đầu.

"Có chuyện gì xảy ra!" Có mấy người chạy vào, lúc nhìn thấy cảnh tượng trước mắt liền gầm lên hỏi.

"Ngươi là ai! Lại dám tự tiện xông vào Hoàng gia!"

Vân Phong cười lạnh, bàn tay vung lên, nam nhân vừa nói trong nháy mắt không còn thanh âm, thân thể mềm nhũn nằm úp sấp trên mặt đất. Những người khác nhìn thấy liền run lên, đây rốt cuộc là thủ đoạn gì, thiếu nữ trước mặt, đến tột cùng là...

"Nếu ai mở miệng nói, thì cũng sẽ như người này." Vân Phong nhẹ nhàng nhìn lướt qua nam nhân ngã trên mặt đất, có ít người không nhịn được hô lên một câu. Vân Phong lập tức giơ tay lên, thêm vài cái không một tiếng động ngã trên mặt đất.

Mấy thiếu niên, thiếu nữ đã sớm không còn khí lực chống đỡ, thân thể xụi lơ ngã ngồi trên mặt đất. Đột nhiên có một mùi gay mũi truyền đến, Vân Phong nhìn về nơi mùi thối đó phát ra liền thấy một tên thiếu niên sợ đến mức đại tiểu tiện ra quần. Nhìn hắn với vẻ châm chọc, khinh thường. Không ngừng có người chạy tới, không ngừng có người bị Vân Phong giết chết. Những người tới trong viện càng nhiều, mấy thiếu niên hoàn toàn ở trạng thái thất thần, chỉ cảm thấy không thể chọc giận Vân Phong này.

Hoàng gia trong hoàn cảnh quỷ dị đã chết rất nhiều người, mà mỗi người đều mang theo run sợ, ngay cả dũng khí đi báo tin cho gia chù cũng không có. Rốt cục, một nam nhân vẻ mặt thịnh nộ đi đến, lúc hắn nhìn thấy Vân Phong, không khỏi sửng sốt, sau đó cũng là hiểu ra, lập tức thẹn quá hóa giận, gầm nhẹ: "Ngươi còn sống?"

Vân Phong cười, nhìn nam nhân nổi trận lôi đình: "Hoàng gia - gia chủ, ngươi cũng không chết, ta tự nhiên là còn sống."

Hết chương 6.

----------------------------------------

Hiện truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad dưới tải khoản @tm11201. Ngoài ra tất cả nền tảng khác (Truyenwiki,...) đều là sao chép lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro