07

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Moon Hyeonjoon thay đổi nhanh như chong chóng, mới hôm qua còn đánh em thừa sống thiếu chết, bây giờ đã dịu dàng với em hơn cả một cậu bạn thân, cảm tưởng như người yêu. Choi Wooje vì bận rộn suy nghĩ về hành động kỳ lạ của Hyeonjoon mà bỏ qua đoạn quan trọng trong bài giảng, em luống cuống mãi với bài tập toán trước mặt, kiệt sức suy nghĩ nhưng vẫn chẳng biết làm sao. Trông thấy vẻ vất vả của Wooje làm Hyeonjoon buồn cười, gã đặt tay mình ôm trọn lấy bàn tay đang siết chặt bút của em, làm đứa nhỏ giật mình. Trước khi kịp nhớ ra tên này đã đánh em suýt chết biết bao nhiêu lần, Wooje đã đỏ ửng hết cả tai vì hành động thân mật của gã.

Hyeonjoon gác cằm lên vai em, cảm nhận người nhỏ nhắn hơn đang thở gấp mấy hơi nặng nề, gã ngước lên ngắm nghía khuôn mặt xấu hổ nom như em bé, không dám nhìn vào mắt gã và đang giả vờ như bình tĩnh lắm.

- Wooje có cần tôi giúp không?

Em tròn to mắt, sự bất ngờ như tia sáng bừng lên trong phút chốc bị gã bắt gặp. Hyeonjoon vẫn nắm tay Wooje, tiện thể kề lên môi để hôn lên mu bàn tay mũm mĩm, cảm nhận được hương sữa tắm còn thoang thoảng trên tấc da thịt. Gã giả vờ bỏ qua dáng vẻ lúng túng của em, chú tâm vào giảng lại bài tập khó, nhưng Choi Wooje chỉ nhìn chằm chằm vào khuôn mặt gã với bao suy nghĩ rối tung trong đầu: "Hyeonjoon rốt cuộc là đang làm gì vậy?" rồi em lại di dời tầm nhìn đến tay của mình, vẫn còn vương vấn hơi ấm của gã.

Wooje muốn chạy ngay đến lớp của Ryu Minseok để kể về một ngày hoàn toàn đảo ngược với mọi ngày, về Moon Hyeonjoon, nhưng khi giờ ra chơi vừa điểm đã bị gã bắt lấy.

- Cho tôi xem tay của Wooje được chứ?

Gã nhìn xuống vết thương của em ngày hôm qua, không còn được băng bó tỉ mỉ hay sơ cứu, mà cứ thế phơi trước gió một vết bỏng trông vô cùng đau đớn. Wooje vừa nghe thấy đã chột dạ giấu tay sau lưng, nhưng Hyeonjoon liền nhẹ nhàng cầm lấy, tránh chạm vào vết thương hở vì sợ em đau đến rít lên như ngày hôm qua.

Hyeonjoon kéo em vào bàn, chẳng biết từ đâu ra mà sẵn có, lấy trong cặp hộp sơ cứu hôm qua, cẩn thận băng bó lại cổ tay em. Nhịp tim của Choi Wooje như náo loạn trong lòng, cả người cứng gồng lên vì căng thẳng, mấy ngón tay siết chặt vào nhau và môi mím lại, quan sát gã với ánh nhìn khó hiểu. Wooje không nói, vì không dám làm gì, còn gã thì cứ mãi xuýt xoa vết thương sâu (Dù chính mình gây ra), còn trách móc em vì không biết tự chăm sóc cho chính mình.

- Wooje không thấy đau à?

Em thử gồng cổ tay, cảm giác nhoi nhói ở đấy khi xưa đã là bao vệt máu chảy dài vì tự hoại, giờ đây chuyển hoá thành vết bỏng có do bị người khác gây ra thì cũng đau đớn như nhau, nhưng hiện tại em cũng đã quen với bao tổn thương ngoài da. Wooje vô tư lắc đầu, điều đó làm Hyeonjoon cau mày khó hiểu, rằng chẳng thể nào một cơ thể yếu ớt như em có thể gồng mình chống chịu với những cơn đau.

"Thế để đánh cho khi nào thấy đau nhé?"

Hyeonjoon vội lắc đầu để xua tan ý nghĩ ấy, xen kẽ mấy ngón tay của em vào tay mình, kéo gần khoảng cách hai người lại với nhau. Nhân lúc Wooje còn đang ngờ nghệch trước những gì đang xảy ra, Hyeonjoon đặt tay lên gáy em, chăm chú vào đôi môi ấy trong khoảnh khắc cả hai gần nhau không còn kẽ hở.

Lũ bạn sẵn sàng máy quay, nhưng Choi Wooje liền hắt hơi như thỏ, tình cờ tránh đi nụ hôn của người trước mặt, môi của Hyeonjoon sượt qua má em nhưng em cũng chẳng mảy may để ý. Wooje chớp chớp mắt, ngớ người chẳng hiểu Hyeonjoon đặt cằm lên vai mình làm gì, trong khi gã giận đến đỏ bừng cả mặt, mấy đứa bạn xung quanh thầm tiếc trong lòng vì lỡ mất cảnh hay.

Wooje "xin phép" Hyeonjoon để đến lớp kế bên gặp Minseok, bóng hình nhỏ bé phút chốc biến mất. Em để lại một mình Hyeonjoon với nỗi tức tối vì vụt mất cơ hội ngàn vàng, làm gã đá văng chiếc ghế lăn lóc ra sàn và mặt đỏ bừng lên vì giận, khiến mấy tên xung quanh biết điều im bặt rồi tránh xa.

- Con mèo ngu đáng ghét đó...

Chẳng biết tự khi nào mà khu vườn phía sau trường đã trở thành địa điểm lý tưởng để Minseok và em trốn sau nơi đó, kể về một ngày đã trôi qua. Nó vô cùng bất ngờ với những gì em nói về Hyeonjoon hôm nay, mấy suy nghĩ tốt về gã chưa kịp chớm nở đã vụt tắt bởi bao vết thương gã gây cho em.

- Chắc chắn thằng khốn đó đang giở trò.

Wooje nghiêng đầu khó hiểu, em không được đa nghi như Ryu Minseok, điều đó cũng làm cho em tổn thương với bao mối quan hệ, đến nỗi giờ đây em chỉ có thể gật đầu chấp nhận. Wooje vươn tay xoa xoa đôi mày đang nhíu lại của nó, trêu rằng nếu hay tức giận sẽ nhanh già lắm, và một người mê mẩn cái đẹp như nó liền nhanh chóng giãn cơ mặt rồi lấy gương ra mà ngắm nghía.

- Nhưng... Thế cũng tốt mà.

Em suy ngẫm rồi bảo, nhìn xuống cổ tay đã được băng bó cẩn thận, lần này tỉ mỉ hơn chiều hôm qua như thể gã sợ em sẽ tháo ra mất.

- Cứ như vậy thì Hyeonjoon sẽ không đánh mình nữa.

Minseok mím môi, thở dài trước câu nói của em, bỗng nghĩ người trước mặt đã phải trải qua những nỗi đau to lớn thế nào, để rồi giờ đây em sẵn sàng bỏ qua mọi nghi ngờ về Moon Hyeonjoon để mưu cầu an yên.

- Nhưng mà cậu vẫn phải cẩn thận đấy.

Em gật đầu rồi mỉm cười cho Minseok yên tâm, cũng lảng tránh sang chủ đề khác để bầu không khí bớt ngột ngạt. Cứ mỗi lần nói về Moon Hyeonjoon, Minseok luôn phát điên và nghĩ mọi cách để tống cổ gã ta.

Giờ trưa, hai đứa đặt khay cơm xuống chưa bao lâu đã "được" Minhyung và Hyeonjoon ghé thăm. Gã đứng trước mặt Minseok, hai người đấu mắt với nhau đến độ cảm tưởng như sát khí bao trọn phòng ăn sắp giết chết những học sinh ở đây vì căng thẳng. Hyeonjoon cầm cổ tay nó kéo ra, sức lực dư dả để Minseok gần như bay khỏi chỗ đang ngồi. Nhưng nó cũng không vừa gì, cố yên vị như đóng đinh ở đó, cả hai cứ dằn co nhau mãi với sự khuyên can của Minhyung và Wooje. Hyeonjoon là người mất kiên nhẫn trước, hay có thể nói Ryu Minseok lì lợm không ai sánh bằng, làm gã phải bực dọc lên tiếng:

- Tránh ra.

- Mày hết chỗ à? Xuống đất ngồi đi, để tao chôn mày hộ nhé?

- Thế thì chôn cả Wooje đi, tao muốn bên cạnh em ấy.

Wooje ngẩng người, không biết mình có tội tình gì để bị kéo vào cuộc trò chuyện thù hằn này của hai người. Nhưng câu nói vừa rồi của Hyeonjoon thành công châm lửa cho ngòi nổ trong lòng Minseok, nó đứng phắt dậy nắm lấy cổ áo gã, to tiếng quát:

- Mày lấy tư cách gì để gọi Wooje như thế? Không phải mày từng đánh Wooje suýt chết sao? Tao sẽ chôn mày, chôn cả thằng bạn mày nữa!

- Tôi làm gì?

Minhyung thở dài, mỗi khi dây vào chuyện của Moon Hyeonjoon, hẳn hắn sẽ bị Minseok ghét lây, trong khi những gì hắn làm lúc này là giữ Hyeonjoon lại để con cún lùn kia không bị đánh gãy xương. Cuối cùng, Wooje ngồi giữa hai người với mức độ căng thẳng dâng lên đến cùng cực, có lẽ nếu cả hai lao vào chí choé ngay lúc này, em sẽ là người bị đánh đầu tiên.

Hyeonjoon lặng lẽ nắm tay em ở dưới bàn, nhân lúc Minseok không để ý mà ghé sát vào thì thầm vào tai em:

- Ăn xong đi dạo cùng tôi nhé?

Anh bật cười ngắm nghía gò má đang ửng lên, không kìm lòng được mà hôn cái chốc lên đấy làm em nhỏ giật mình hốt hoảng. Trong lúc Hyeonjoon đứng dậy rời đi như chuẩn bị cho buổi hẹn sắp tới, Choi Wooje ngồi đấy ngây ngô dõi theo, vô thức chạm lên má mình với trái tim phải chăng đã rung động?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro