15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chẳng biết từ khi nào mà lòng Minhyung hết buồn bực, khoé miệng bất giác cong lên thoả mãn, hắn quay gót lại đối mắt với con người vẫn còn đang lúng túng, mở cửa rộng ra đón chờ nó vào.

- Ồ? Để xem đã nhé.

Minseok cố giữ khoảng cách giữa hai người trên chiếc ghế sofa, nhưng Minhyung rất tự nhiên kéo nó sát vào trong lòng, đã bao lâu rồi cả hai không gần gũi nhau như thế này? Bàn tay hắn chạm vào chỗ nào nó liền né tránh chỗ đó, còn tính giơ tay lên tát người kia nhưng nhận ra mình đang ở thế yếu nên phải ngoan ngoãn. Minseok chỉ biết tránh né, nhưng không thể nào đọ lại sức với hắn khi chỉ vừa bị kéo một cái đã làm nó ngã sõng soài vào lồng ngực của Lee Minhyung. Hắn tận hưởng cảm giác được nâng niu mặt nó, thỏa mãn chạm vào những chỗ đong đầy nỗi nhớ đến độ thôi thúc hắn phải cúi xuống hôn môi. Minseok cố vùng vẫy nhưng chưa bao giờ là đủ để chống cự với Lee Minhyung, một tên giỏi đánh nhau và còn cao to hơn nó, đến cuối cùng chỉ có thể ngoan ngoãn để hắn trêu đùa trong khoang miệng. Khi dứt ra đôi mắt nó đã lóng lánh nước, mặt nó đỏ bừng lên và mày cau lại vì không can tâm.

- Nói chuyện được chưa?

Minhyung nhướn mày, Ryu Minseok vẫn luôn như vậy, có bao giờ nó chịu nhún nhường? Bằng chứng là khi ở cái thế cầu xin được giúp đỡ, nó vẫn có thể ngông cuồng hất mặt đối với hắn. Nhưng hắn không chấp nhặt người mình yêu, sắp là người yêu mình, hắn để nó nằm lên đùi của bản thân mà vuốt ve khuôn mặt cáu kỉnh.

- Nào, sao phải gấp? Để tôi xem xét đã chứ.

Minhyung lần tay vào lớp áo của Minseok, bàn tay to lớn lướt quanh cơ thể nhỏ bé và sự khác biệt của nhiệt độ làm nó phải rít lên. Nó vội bắt lấy cái tay tự tiện sờ mó mà lí nhí, cả người vì lạnh mà run bần bật.

- Đừng...

Lee Minhyung bật cười, vẫn cố nhịn nhục chỉ vì Choi Wooje sao? Rằng nếu là những lần khác, kể cả khi còn yêu nhau, nó sẽ hất Minhyung ra và đừng hòng chạm vào nó một lần nào nữa. "Giữ thân như ngọc" - Minhyung đùa với Minseok như thế, nhưng giờ đây nó cuộn mình lại như con cún dầm mưa, bỗng làm lòng hắn tức giận khi nghĩ Choi Wooje còn quý giá hơn cả hắn, hơn cả chính Ryu Minseok. Mấy giọt mưa nặng hạt rơi trên thềm không bằng cảm giác trong lòng hắn lúc này, hắn lôi xềnh xệch Minseok trên hành lang, ném nó vào phòng mình rồi khóa chốt cửa lại.

- Này... Mày tính làm gì đấy?

Minhyung cười gượng gạo, nắm lấy tóc Minseok mà giật ngược ra phía sau, từ trên nhìn xuống hắn thấy bao nỗi hận thù sắp tràn ra khỏi khoé mắt của nó.

- Người yêu mà xưng hô thế đấy à? Em có biết mình đang cầu xin ai không?

Hắn thôi không dây dưa với Minseok nữa, lòng hắn châm chích đến day dứt cả người, Minhyung muốn nhiều hơn nữa, hắn muốn đòi lại trái tim mình một năm trước, muốn đòi lại ánh nhìn của Minseok đã từng dành riêng cho một mình hắn. Minhyung nhớ, nhớ một Ryu Minseok yêu mình và mỗi đêm nằm cười khúc khích, nhớ một Ryu Minseok không đổ hết lỗi cho hắn rồi hận thù quay bước đi. Nếu ngày hôm đó nó hiểu cho nỗi lòng của hắn, nếu nó biết đủ, bạn nó đã không chết, Choi Wooje đã không trên đà sắp chết.

- Ryu Minseok, anh thành ra thế này là tại em, mọi kết quả của những chuyện này là do em. Em phải tự trả lại hết thôi.

🚬

Minseok nôn thốc nôn tháo trong nhà vệ sinh như cố moi móc đống tinh dịch trong miệng của nó, Minhyung đốt một điếu thuốc, xoa đầu nó, rồi xoa cái lưng ấy cho nó đỡ khó chịu. Hắn kề điếu thuốc cạnh môi Minseok mà cười nhạo.

- Hút đi.

Nó nhăn mặt liếc nhìn Minhyung, "Nhìn em kìa, chẳng yêu anh tí nào."

Ồ Ryu Minseok, em đừng nhìn anh như thể anh là tội phạm, đừng căm ghét anh như thế khi tình cảm anh trao cho em còn không đếm xuể. Anh từng nghĩ, sao em không ngoan ngoãn vâng lời thay cho lớp vỏ bọc ngông cuồng và kiêu kỳ giống ranh giới em vạch ra cho chuyện tình đôi ta. Nhưng rồi anh biết rằng mình thích em vì thế, vì cảm giác có được rồi nhưng thật chất là chẳng nắm thóp được gì của em, làm anh có khao khát chinh phục và ghì hãm em như lúc này.

Minseok phải hút lấy điếu thuốc nồng mùi cháy và độc hại len lỏi vào lá phổi, làm nó ho sặc sụa từ đợt khói đầu tiên nhưng khiến lòng hắn thoả mãn. Minhyung xoa khuôn mặt mệt mỏi lấm tấm mồ hôi ấy, đôi mắt nó đã dịu đi vì kiệt sức, chỉ có thể ngồi bó gối trong phòng tắm.

- Nghe cho rõ này, mọi chuyện chỉ là trò cá cược của Moon Hyeonjoon thôi. Nó bảo là, nếu không những lừa tình mà còn hôn được Choi Wooje, nó sẽ có được số tiền khủng. Nhưng mà em nhanh chân lên đi, anh không biết được nó sẽ lại làm gì tiếp đâu.

Minseok nghe thấy mà cau mày, mấy ngón tay thoát khỏi cơn rệu rã mà siết chặt thành nắm đấm, nó ngước lên nhìn Minhyung rồi khinh bỉ:

- Chúng mày có thể sống ác đến thế sao?

Minhyung tránh ánh mắt của nó, bước ra khỏi đấy để chuẩn bị cơm tối cho hai người, hắn không đáp, vì hắn đã suy nghĩ vì chuyện đó đủ nhiều rồi. Minseok không chấp nhận được hiện thực rằng người yếu thế luôn là trò chơi cho người có quyền, người ta kêu gọi công bằng nhưng giới nhà giàu không lắng nghe hai tiếng đấy. Minseok chìm vào một thế giới bất công nhưng vẫn khao khát màu hồng, Minhyung chịu thôi, hắn chỉ thấy đơn sắc. Sau này bọn nó sẽ hiểu, rằng thế giới này tàn nhẫn nhường nào để rồi nó cũng sẽ thôi bám víu vào vai vế anh hùng cứu rỗi cuộc sống của mấy người xấu số.

🚬

Minseok vội đi gặp Wooje ngay để nói về chuyện hôm qua, nhưng rồi những gì nó nhận lại chỉ là ánh mắt nghi ngờ của em, và cả bước chân lùi ra xa rất nhẹ như thể trốn tránh câu chuyện Minseok nói ra.

Hyeonjoon luôn thấy buồn cười khi Minseok nghĩ rằng Wooje sẽ nghe lời nó, gã cứ thản nhiên nhìn cảnh con cún ấy chạy đôn chạy đáo để nắm bắt thông tin, để cho bạn mình tỉnh ngộ. Minseok biết, nhưng không chấp nhận, rằng chỉ cần nói ngọt vài ba câu Wooje sẽ cun cút bên gã. Hyeonjoon không biết sao nó cứ khát khao mang hạnh phúc tới cho mọi nhà làm gì, trong khi gã sẽ hất đổ hết.

- Minseok đừng nghĩ xấu cho Hyeonjoon.

Nó chớp chớp mắt không tin, sấn đến nắm lấy bả vai em mà lay lay cho tỉnh ra, nhưng đã bị Wooje gỡ bỏ cánh tay ấy làm nó cứng đơ người bất lực .

- Tao nói thật đó Wooje à—

- Nói dối.

Wooje ngập ngừng nhìn Minseok, em nhìn vào khoé môi rướm máu của nó mà nhớ đến "tin đồn" sáng nay của trường.

- Minseok cũng đang hẹn hò với Minhyung còn gì.

- Tao không tin đâu, Hyeonjoon là người tốt, anh ấy cho tao chỗ ở, anh ấy nói yêu tao rất nhiều, Hyeonjoon không những yêu, mà còn hứa sẽ lấy tao giữa bao vết thương đang chằng chịt trên người tao lúc này. Minseok không hiểu rằng tao đã khát khao tình yêu thế nào, rằng nhìn vào gia đình khác, tao cũng ước mình được như vậy, tao không muốn bị đánh nữa đâu...

Wooje không muốn bị đánh, Wooje muốn được ôm cơ!

Em hoảng loạn nghĩ đến viễn cảnh ấy mà câu từ xáo trộn hết cả, em run rẩy siết chặt tay, hét lên:

- Bất kỳ một lời nói xấu nào về Moon Hyeonjoon, đều là nói dối!

Minseok bật khóc rồi, khi tất cả những gì mình hy sinh đều tan biến chỉ vì một mối tình méo mó Hyeonjoon vẽ ra, nó cố giữ Wooje lại nhưng em liền bỏ đi ngay chỉ vì được gã gọi tới, để lại một mình nó đứng như trời trồng. Choi Wooje không hiểu, Minseok cũng biết đau mà. Nó ám ảnh với việc nhìn người khác chết dần chết mòn, hoặc rời đi đột ngột giữa một cuộc sống đầy cạm bẫy. Nó cũng biết sợ người khác, nó sợ Lee Minhyung, nhưng rồi nó cũng vượt qua nỗi sợ ấy chỉ với hy vọng cứu sống một người khác.

Chúng mình, ai rồi cũng tổn thương mà.

"Moon Hyeonjoon, thằng khốn."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro