02

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Điểm đến của Moon Hyeonjun là một nơi khá xa ký túc xá, hắn cố tình chọn như vậy.

Các tuyển thủ thể thao điện tử có múi giờ riêng của họ, khi người bình thường còn đang học cấp hai, cấp ba thì họ đã bắt đầu ở ký túc xá và tập luyện với cường độ cao; khi người bình thường đối mặt với các môn tiếng Anh, toán, lý, xã hội và kỳ thi tuyển sinh đại học thì họ đã đứng trên sân khấu cao nhất thế giới để tranh giành danh hiệu. Nổi tiếng quá sớm cũng đi kèm với một số tác dụng phụ nhất định, thị lực suy giảm, cổ cứng và kỹ năng chơi game giảm sút sau khi đạt đến đỉnh cao. Thời gian với áp lực gấp bội đang đuổi theo họ, một phút lơ là cũng có thể bị một thiên tài trẻ khác thay thế.

Vì vậy, họ cứ luyện tập, mỗi trận đấu đều phải thắng hoặc là thua. Theo đuổi chiến thắng là một cuộc chiến đấu không bao giờ kết thúc, đối thủ mỗi lần là chính bản thân họ trong trận đấu trước.


Moon Hyeonjun đã nghe rất nhiều người nói đến từ "chạy trốn" này – ba mẹ, giáo viên ở trường hoặc khán giả cảm thấy hắn thể hiện quá tệ, nhưng chỉ có một người nói đến từ "chạy trốn" mà hắn ghi nhớ, đó là Choi Wooje.

Moon Hyeonjun đi chuyến tàu điện ngầm sớm nhất, lượng khách vào buổi sáng không đông lắm, chỉ có một vài người vừa xách cặp vừa ngáp lên tàu. Hắn tùy ý tìm một chỗ ngồi xuống, cảnh vật bên ngoài cửa sổ lùi về phía sau rất nhanh, giống như thời gian chuyển đổi tốc độ của các tuyển thủ thể thao điện tử, họ hiếm khi có cơ hội được thưởng thức cuộc sống một cách chậm rãi, nhưng đích đến mà hắn đang hướng tới có thể. Moon Hyeonjun dựa theo trực giác của mình một lần nữa, chắc chắn Choi Wooje sẽ ở đó.

Nơi mà một ngày nọ Choi Wooje có nói với hắn rằng em ấy rất mệt mỏi, Moon Hyeonjun đã tự tay ký hợp đồng thuê, và căn cứ bí mật đó thuộc về họ.



Khi lần đầu tiên đẩy cánh cửa căn hộ cho thuê, Choi Wooje đã thốt lên một tiếng "Daebak". Em ấy dùng đôi mắt tò mò quan sát khu phố tồi tàn và căn hộ chung cư cũ kỹ, lối sống mới mẻ chưa từng trải qua này là một sự nổi loạn của tuổi trẻ, là cuộc chạy trốn trong lời mà em ấy nói.


"Anh không thể lấy quá nhiều tiền để thuê nhà, hãy tạm chấp nhận đi." Moon Hyeonjun phủi bụi trên tay, lè lưỡi nói, "Nếu bị phát hiện thì mẹ anh sẽ giết anh mất, có thể đội cũng sẽ truy đuổi luôn đó."

Lúc đó, hắn dẫn theo Choi Wooje bước lên những bậc thang dốc và có cảm giác như có thể sụp đổ bất cứ lúc nào, họ ngầm nghĩ về những ngày tháng trước khi bước vào con đường sự nghiệp, ngủ qua đêm ở quán net, những ngày lo lắng về việc bố mẹ, giáo viên kéo tai họ yêu cầu cai nghiện internet đã trở thành quá khứ. Sự kích thích khác thường như vậy khiến họ nhớ lại lý do ban đầu trở thành tuyển thủ, nơi ở tồi tàn trong nháy mắt trở thành nơi trú ẩn quen thuộc và ấm áp.


"Anh Hyeonjunie, em rất thích nơi này."


Moon Hyeonjun như thể lại nghe Choi Wooje nói với hắn như vậy, hắn vô thức hít một hơi thật sâu, móc chìa khóa ra, đẩy cánh cửa đã lâu không mở, nào ngờ khuôn mặt vừa nghĩ đến lại hiện ra trước mắt, Choi Wooje giữ vẻ mặt đờ đẫn như vậy, khác biệt duy nhất là giữa các ngón tay của em ấy kẹp một điếu thuốc, làn khói trắng kẹp giữa hai người tạo thành một bức màn ngăn cách mơ hồ.

"Choi Wooje, từ bao giờ mà em biết hút thuốc vậy?" Bản thảo dài mười vạn chữ mà Moon Hyeonjun đã soạn thảo trong đầu ngay lập tức bị hủy bỏ, hắn nghe thấy giọng nói trầm xuống của mình, tìm lại được sự uy nghiêm của một người anh trai.

"Còn không phải là do anh Hyeonjunie làm tấm gương xấu sao."


Choi Wooje ngước mắt nhìn về phía cánh cửa đã mở, vô tư đáp lại, nếu không phải Moon Hyeonjun đã ở bên em đủ lâu thì biểu cảm ngốc nghếch của đối phương hoàn toàn không có sơ hở nào. Mối quan hệ thân thiết khiến Moon Hyeonjun chỉ cần nhìn thoáng qua là có thể phát hiện ra sự bất thường của em ấy, hắn nhướng một bên mày, không nói một lời, đây là dấu hiệu Moon Hyeonjun sắp nổi giận.


"Em không biết là anh sẽ đến." Choi Wooje, người cũng hiểu hắn, lại nói thêm một câu, em dập tắt điếu thuốc trên tay, bỏ vào gạt tàn mà trước đây Moon Hyeonjun vẫn thường dùng.


Moon Hyeonjun vẫn im lặng, vì thế Choi Wooje liền tiến về phía hắn, sau đó hiếm khi vòng tay ôm hắn một cách dịu dàng, cậu trai trẻ chỉ thấp hơn hắn một đế giày, không thì thầm bên tai hắn, em cũng giữ im lặng, nhưng Moon Hyeonjun như thể đã nghe thấy một lời giải thích hoàn hảo nhất trên thế giới, giải thích cho sự ra đi và tương lai của em.


"Ngôn ngữ cơ thể thể hiện một mức độ nhất định của ý định cảm xúc", hắn đã từng nghe đội trưởng đọc sách nói như vậy, lúc đó anh ấy ôm một cuốn sách tâm lý học hành vi dày cộp và chia sẻ không ngừng. Moon Hyeonjun không hứng thú với các văn bản sách vở và thành quả nghiên cứu của các học giả, nhưng trong bài chia sẻ dài dòng đó, hắn chỉ nhớ có một câu như vậy.


Những tuyển thủ trẻ tuổi thường không thiếu những tiếp xúc cơ thể, đó là cách trực quan nhất để truyền tải niềm vui và nỗi buồn. Lần đầu tiên tham gia giải đấu, hắn dễ bị căng thẳng, việc nắm tay Choi Wooje trước trận đấu là sự ăn ý không cần nói ra, họ sẽ bôi mồ hôi thấm ra vào lòng bàn tay của nhau, sau đó cười nhạo và chê bai sự bẩn thỉu của đối phương.


Hắn gối cằm lên vai Choi Wooje, thấy tủ trưng bày sau lưng em đã được thay bằng bức ảnh chụp chung của hai người trước chiếc cúp. Trong bức ảnh đó, hắn như thể vẫn có thể nhìn thấy cú đập tay của hai người sau mỗi trận thắng. Trên sân khấu lớn hơn, họ sẽ ôm nhau chặt hơn, dùng hơi ấm nồng nhiệt truyền cho nhau, để đạt đến trạng thái cân bằng nhiệt của chiến thắng.

Khác với cái ôm sau trận đấu, lần tiếp xúc này hoàn toàn xuất phát từ sự chân thành của đối phương, không bị bất kỳ điều kiện bên ngoài nào chi phối, hắn chỉ có thể cảm nhận được nhiệt độ giảm xuống đến mức đóng băng trong bầu không khí của cái ôm này. Sự gần gũi của Choi Wooje giống như để ngăn vết thương không còn chảy máu nữa, là một sự cứu rỗi bất lực.

"Anh Hyeonjunie, trước đây anh đã luôn như thế này trong một khoảng thời gian."


Choi Wooje nở nụ cười, nhẹ nhàng đẩy hắn ra. Tâm trạng của Moon Hyeonjun luôn thể hiện rõ ràng, hắn có thể nhìn ra ngay sự an ủi, níu kéo và thương yêu của đối phương. Trong những ngày suy nghĩ về bản hợp đồng, hắn luôn bị lay động bởi ánh mắt đầy cảm xúc trong ký ức, nhưng cũng chính sự ủng hộ đó đã cho hắn can đảm để nói lời tạm biệt.


"Choi Wooje, em đã nghĩ kỹ chưa?" Giọng hắn giống hệt Moon Hyeonjun lúc đó.


Hai người họ có lẽ sẽ không bao giờ quên, khoảng thời gian đó là những ngày đen tối nhất của đội. Một mùa hè sa sút phong độ, họ hiếm khi đón nhận thất bại liên tiếp, trận đấu tập và xếp hạng đều không cứu vãn được dữ liệu tệ hại của Choi Wooje. Moon Hyeonjun cũng bị tế lên diễn đàn và bị mắng chửi cả mùa giải. Địa điểm thi đấu như một pháp trường, mỗi lần lên sân đấu đều là một phiên tòa xét xử tàn khốc.


Giọt nước tràn ly là một trận thua chóng vánh khó có thể nhìn một cách trực diện. Khi vừa kết thúc trận đấu, Choi Wooje đã lập tức chạy vào nhà vệ sinh, đẩy cửa và nôn thốc nôn tháo vào bồn cầu, như thể muốn nôn hết tất cả sự không cam tâm về lỗi lầm từ dạ dày đang cuộn trào, nhưng cơ thể chưa ăn gì cả ngày không như ý muốn của em. Em quay sang bồn rửa mặt, rửa mặt vài lần nhưng vẫn không thấy tỉnh táo. Em ngơ ngác nhìn mình trong gương, nghi ngờ rằng mình không bao giờ có thể mở lại trò chơi vô cùng quen thuộc đó nữa.

"Choi Wooje, em sao rồi?"


Bỗng nhiên cửa lại mở ra, Moon Hyeonjun đuổi theo nắm lấy tay em và hỏi ngay, mái tóc rối bù cho thấy tốc độ chạy và sự lo lắng trong lòng, hắn nhìn vào đôi mắt đỏ ngầu của Choi Wooje, nghe thấy những lời mà hắn không bao giờ muốn nghe trong đời.

"Anh, đây chỉ là một trò chơi thôi phải không?"

"Tại sao em lại đau đớn như thế này."


Moon Hyeonjun ngây người, nước mắt lăn dài trên má Choi Wooje khiến hắn tựa hồ nhìn thấy thiên thạch rơi xuống, phóng ra một loại sức mạnh có thể thay đổi cả nghìn năm lịch sử trên toàn bộ trái đất của hắn. Hắn nhẹ nhàng buông tay, cố gắng thốt ra vài lời an ủi nghe có vẻ hợp lý.

"Wooje, đừng bỏ cuộc, em quên chúng ta đã cùng nhau cố gắng bao lâu rồi sao—"


"Anh Hyeonjunie ơi." Choi Wooje tự lẩm bẩm, "Nhưng em thực sự không biết phải làm thế nào."


Nếu mọi thứ không thể tốt hơn nữa thì phải làm sao? Vào thời kỳ thực tập, tất cả bọn họ đều từng tự hỏi bản thân như vậy, những ngày chỉ biết ngồi trong phòng tập và lãng phí tuổi thanh xuân như một đêm tĩnh mịch, trước khi bản án tử hình được tuyên bố, những thực tập sinh trẻ tuổi chỉ còn cách nghĩ mọi cách để ID của mình tồn tại thêm một mùa giải nữa, cho đến khi giá trị của mình được nhìn thấy. Và chính vì còn quá trẻ, nên họ đều không nghĩ rằng sau khi có được suất ra sân chính thức mà họ mơ ước, họ vẫn không thể thoát khỏi mê cung từng giam cầm tâm hồn mình.

Ánh mắt trống rỗng, vô hồn đó trái ngược hẳn với Choi Wooje đầy khí thế khi chiến thắng, không hướng về sự tin tưởng của đồng đội, cũng không hướng về sự quyết tâm giành chiến thắng trong màn hình trò chơi, chỉ duy trì mối liên kết không thể cắt đứt với Moon Hyeonjun. Hắn nghe em nức nở, nước mắt nước mũi giàn giụa trên chiếc áo khoác đồng phục của hắn, cuối cùng hắn đưa tay lên bóp má em, hạ quyết tâm nói.

"Vậy thì hãy tiếp tục chiến đấu, cho đến khi chúng ta giành được chức vô địch." Anh sẽ luôn ở bên em, đó là những gì Moon Hyeonjun muốn nói.


Ánh mắt hắn trở nên kiên định hơn, mặc dù một nửa cơ thể của hắn rơi vào tình trạng không vâng lời, nhưng lại chọn thực hiện hô hấp nhân tạo cho em. Sự tự tin vô cớ gần như khiến Choi Wooje bật cười, em muốn nói rằng gần đây trên mạng đánh giá màn trình diễn của chúng ta ngang nhau, có khả năng tiến vào vòng chung kết không? Cũng muốn nói rằng hệ thống chiến thuật có thể đã có vấn đề từ lâu rồi, vậy những kỹ năng không luyện tốt thì phải xử lý thế nào?


Cuối cùng, ngàn vạn lời nói đã biến thành một lần tiến gần đầy dũng cảm, nụ hôn thái quá hơn đã ra đời vào lúc đó.


Có lẽ vào thời điểm đó, cả hai đều lún sâu vào vũng lầy không thể tự thoát ra được, mới khiến nụ hôn trở thành thói quen không thể nói ra sau khi nắm tay. Ở góc phòng nghỉ không có máy quay và trong phòng ký túc xá khi các thành viên đều đã ngủ, sự ấm áp nuôi dưỡng tình cảm sâu sắc hơn, nhưng cũng ổn định được cảm xúc và trạng thái. Một loại tác dụng gần như có thể gọi là thuốc, từng chút một chữa lành vết rách do chiến thắng và thất bại trong trò chơi gây ra. Họ đã có thể thống trị sân đấu nhưng cuối cùng họ cũng đã đến được ranh giới cuối cùng.


Sau đó câu chuyện đã đạt đến cao trào.


Trong căn cứ bí mật của riêng họ, loại rượu mà ngày thường không được phép đụng đến để duy trì thể chất của tuyển thủ đang phát huy tác dụng. Sau kỳ nghỉ ngắn ngủi, họ sẽ bước vào chặng đường thi đấu sẽ thay đổi sự nghiệp mãi mãi, khi đó họ vẫn chưa biết mình có thể nâng cao chiếc cúp vô địch như mong muốn hay không, chỉ dựa vào niềm tin rằng cả hai ở bên nhau là có thể không sợ hãi gì mà cụng ly. Họ trò chuyện về những đội có thể đối đầu sau này, trò chuyện về đất nước muốn đến du lịch sau khi mọi chuyện kết thúc, trò chuyện về việc liệu mối quan hệ hẹn hò có ảnh hưởng đến màn trình diễn trên sân của tuyển thủ chuyên nghiệp hay không.


Quên mất ai là người đầu tiên châm ngòi cho thứ tình cảm mang tên tình yêu, nhưng chắc chắn là Choi Wooje đã chủ động kéo khóa áo khoác của Moon Hyeonjun xuống. Nụ hôn của em từ môi lướt xuống cổ, rồi cắn mạnh vào xương quai xanh, đôi tay không còn đứng yên, vén vạt áo đấu bên trong lên. Sự tiếp xúc cơ thể bùng cháy thành ngọn lửa, dưới sự thúc đẩy của hormone tuổi trẻ, ngọn lửa nhanh chóng lan rộng ra, sự ăn ý của những người đồng đội lâu năm khiến họ bất ngờ hòa hợp, những năng lượng không thể giải tỏa trong trò chơi đã bùng cháy giữa hai người. Sau khi cùng nhau đạt đến đỉnh cao của ham muốn, mọi thứ dường như trở lại sự tĩnh lặng, ổn định và trống rỗng mơ hồ ban đầu.

Moon Hyeonjun khỏe hơn một chút, nằm nghiêng, nhìn khuôn mặt đang ngủ say của Choi Wooje. Tại thời điểm của thánh nhân, đầu óc hắn trở nên tỉnh táo hơn rất nhiều, một cảm xúc chưa từng có ập đến. Ma xui quỷ khiến hắn lục trong ba lô lấy chiếc bật lửa và hộp thuốc lá mà lần trước về nhà chơi đã lấy trộm nhưng không có cơ hội sử dụng, thẳng tiến ra ban công. Hắn vụng về châm lửa, châm điếu thuốc, hút một hơi rồi ho sặc sụa, nhưng sau vài lần lặp lại động tác, hắn dần quen với mùi thuốc lá xộc vào phổi.

Sau khi thỏa mãn ham muốn, cảm giác trống rỗng lên đến đỉnh điểm. Đây có được coi là điếu thuốc sau khi quan hệ không?


Hôn nhau là sự bộc phát của cảm xúc phấn khích, quan hệ sâu hơn là bản năng, nhưng làm thế nào để họ có thể nói về tình cảm dựa trên sợi dây liên kết của thể thao điện tử? Hai người họ bắt đầu sống chung một mái nhà với những thiếu niên cùng tuổi từ năm mười ba, mười bốn tuổi, chia sẻ nỗi buồn và niềm vui, lại cùng nhau phấn đấu trong một môi trường chỉ có nam giới trong nhiều năm, làm sao mà sau một đêm điên cuồng có thể diễn giải được sự chân thành theo đuổi chiến thắng và đêm dài ngủ yên?

"Anh..."


Không biết đã trải qua bao lâu sau khi chìm trong sự bối rối và nghi hoặc, Choi Wooje dụi mắt, mở cửa sổ sát đất dẫn ra ban công. Em không đeo kính, đôi mắt cận thị nhìn không rõ, phản chiếu bầu trời gần sáng. Moon Hyeonjun vừa quay đầu lại, thu vào tầm mắt hình ảnh Choi Wooje khác hẳn với vẻ mặt ngái ngủ đã từng thấy vô số lần trước đây, giọng nói chất chứa cảm xúc đầy phức tạp.


Hắn nhớ lại những bản tin thường thấy về việc hút thuốc dẫn đến phổi bị đen, có lẽ có những thứ không thể thích được, ví dụ như nicotine, ví dụ như cậu em cùng đội.


"Choi Wooje, em đã nghĩ kỹ chưa?"


Lúc này, hình ảnh Moon Hyeonjun trước mắt chồng lên hình ảnh trong quá khứ khiến Choi Wooje quên mất mình đã trả lời thế nào, dù sao thì em của buổi sáng hôm đó chắc chắn vẫn chưa tỉnh ngủ; nhưng lúc này, em tỉnh táo vô cùng. Sau đỉnh cao vô địch đã từ chối một bản hợp đồng có thể giúp em tiến xa hơn cùng người kia, em nhìn Moon Hyeonjun đang đòi câu trả lời, thản nhiên nói.


"Em rất thích nơi này, cũng rất thích chức vô địch."

"Nhưng có vẻ như em không thể tiếp tục ở lại đây được nữa."

Trên diễn đàn có một số tin đồn về mức lương dành cho Choi Wooje, về môi trường huấn luyện được thiết kế riêng cho em ấy, về những đồng đội hàng đầu được mua về từ khắp nơi. Khi tất cả mọi người chỉ quan tâm đến việc em ấy muốn đào thêm tài nguyên ở đâu thì Moon Hyeonjun lại có linh cảm trong đoạn tin đó, căn cứ bí mật của hai người không còn là thứ thuốc phiện có thể dùng được nữa.

Cho dù có giành được chức vô địch cũng không thể cứu vãn được những tổn thương do chuỗi trận thua liên tiếp trong quá khứ và di chứng của quá trình tập luyện với áp lực cao. Có lẽ còn thêm chút chán ghét với môi trường cũ, mong chờ cuộc sống mới và mệt mỏi với trò chơi. Chỉ vậy thôi.

Vì vậy, Moon Hyeonjun cũng không hỏi thêm nữa, hắn nhìn Choi Wooje lại châm một điếu thuốc, rồi rút một điếu thuốc từ hộp thuốc lá, đưa đến trước mặt Moon Hyeonjun, em mỉm cười, nhẹ nhàng cong môi, em biết lần này Moon Hyeonjun sẽ không trách mình, vì họ sẽ cùng nhau sa ngã.


"Hai ngày nữa em sẽ về Incheon, gia đình nói sẽ lái xe đến đón em."

Vừa giải thích, em vừa dùng đầu điếu thuốc của mình châm thuốc cho Moon Hyeonjun, khoảnh khắc đến gần em, cảm giác như đã trở lại mùa giải mà họ từng an ủi nhau bằng những nụ hôn. Ngọn lửa nhỏ bé đã thắp sáng điếu thuốc, từng làn khói trắng bốc lên, họ thở ra cùng lúc trong không khí. Cảnh tượng này Moon Hyeonjun không còn xa lạ, nhưng người mang nỗi trống trải sâu sắc nhất đằng sau sân khấu hoành tráng kia đã được thay thế bởi Choi Wooje, đôi mắt em quay lại nhìn vào ngày hôm ấy không thể xóa nhòa trong cuộc đời.

Cuối cùng, họ không nói về tình yêu trên ban công vào lúc sáng sớm nữa, lúc đó Choi Wooje mơ màng đưa ra một động thái hợp tác đột nhiên nảy ra trong giấc mơ có vẻ khả thi, Moon Hyeonjun cũng vui vẻ phối hợp, chỉ tranh thủ suy nghĩ về nỗi phiền muộn không thể thổ lộ với các thành viên khác trong lịch trình thi đấu bận rộn. Cũng vào lúc này, Choi Wooje đã tiết lộ sự thật rằng hắn nghiện thuốc lá với các thành viên trong nhóm, sau khi trải qua những lời khuyên can liên tục của đội trưởng và các thành viên, tình thế đảo ngược, cơn nghiện thuốc lá lại quay trở về với người em trai đã tự tiết lộ, em không quen liếm môi, đổi lại là một cái liếc mắt của đối phương.

Hắn từng mơ về cảnh tượng như thế này, một ngày nào đó, khi tất cả các trận đấu trong sự nghiệp thi đấu chuyên nghiệp kết thúc, hắn sẽ ngồi cùng Choi Wooje trên bờ biển, trên bãi cỏ hoặc trên chiếc ghế sofa êm ái, nói về một trận đấu ấn tượng, một thất bại đau đớn và một chiến thắng nghẹt thở. Họ có thể làm dịu nỗi đau và tổn thương trong quá khứ, sau đó nhẹ nhàng nói với nhau rằng mọi chuyện đã qua, chúng ta đã thành công rồi.


Hắn nghĩ mình sẽ nhìn thấy nụ cười của Choi Wooje khi em ấy chạm khuỷu tay phải của mình vào ngày đăng quang, có lẽ hắn cũng sẽ nhìn thấy hình ảnh Choi Wooje luôn bám theo hắn sau buổi huấn luyện để cùng nhau trở về ký túc xá. Khuôn mặt của Choi Wooje một lần nữa bị sương mù che khuất, nhưng Moon Hyeonjun nhắm mắt lại cũng có thể phác họa được đường nét của em ấy.


Một tiếng "Game Over" bất ngờ vang lên bên tai.


"Em đã nghĩ đến việc sẽ đi đâu sau này chưa?"


"Em không biết, em sẽ xem nơi nào cần em."

"Em không còn cần thiết ở nơi này nữa." Sự bình tĩnh của em ấy như một con dao nhọn, đâm xuyên qua hy vọng còn sót lại của Moon Hyeonjun.



Mùa giải mới lại bắt đầu, vòng tuần hoàn của thể thao điện tử vẫn tiếp tục, thời gian không thương tiếc những người ra đi, nó trôi qua một cách vô tình, mở ra những cơ hội mới cho những người ở lại.


Sau khi trở về từ Busan, Ryu Minseok nhanh chóng bắt đầu tập luyện với người đồng đội mới, Lee Minhyung bị thương sẽ phải nghỉ thi đấu hơn một mùa giải để đảm bảo cổ tay bình phục hẳn. Ryu Minseok không có ý kiến gì về điều này, cậu ấy quay lại và tăng cường tập luyện để có được sự ăn ý với các tuyển thủ mới.


Người thay thế Choi Wooje cũng xuất thân từ đội trẻ giống như họ, là một thực tập sinh triển vọng, thao tác của em ấy cũng rất nổi bật, liên tục nhận được lời khen ngợi từ các bình luận viên. Em ấy sẽ lịch sự gọi Moon Hyeonjun là anh, cũng có thể thể hiện rất tốt sự phối hợp chiến thuật, là một tuyển thủ xuất sắc về mọi mặt.

Chỉ có đội trưởng có thâm niên hơn hắn là âm thầm quan sát mọi thứ, trên đường đi làm về sau một trận đấu, anh ấy đã gọi Moon Hyeonjun lại. Đội trưởng thường ngày điềm đạm và có phần nghiêm nghị ngồi xuống bên cạnh hắn, khiến hắn không khỏi căng thẳng. Không ngờ đối phương không hề chỉ trích màn trình diễn vừa rồi của hắn, mà chỉ bình tĩnh hỏi.


"Hyeonjunie lần đầu trải qua kỳ chuyển nhượng phải không?"


Ý tứ trong lời nói của đội trưởng không khó đoán, mối quan hệ của hắn và Choi Wooje thì ai trong công ty cũng đều biết, huống hồ là đội trưởng từng nâng cúp cùng họ. Hắn không biết đối phương có nhìn ra điều gì trong ánh mắt quá đỗi nồng nhiệt của mình hay không, chỉ nhẹ gật đầu.


"Hyeonjunie cho rằng tiêu chuẩn để đánh giá một tuyển thủ là gì?"


"Nhà vô địch chăng?"


Câu hỏi không đầu không đuôi được đưa ra, Moon Hyeonjun theo bản năng trả lời, hắn chuyển ánh mắt sang đội trưởng của mình, khóe môi cong lên tự nhiên của đối phương như đang ẩn chứa một nụ cười nhẹ, giống như một nhà hiền triết ôn hòa luôn sẵn sàng giải đáp mọi thắc mắc của hắn.

"Vì chức vô địch mà cùng chung một đội, sau khi đạt được mục đích thì tan rã là điều không thể tránh khỏi."


Người ngoài cuộc vẫn thường nói rằng đội ngũ vững chắc như sắt đá nhưng thành viên thì như nước chảy, câu nói này càng có sức thuyết phục hơn khi được nói ra từ những bậc tiền bối đã thi đấu mười mấy năm. Nỗi đau trưởng thành vẫn không buông tha Moon Hyeonjun, hắn vẫn đang quen với mùa hoa nở đúng hẹn hằng năm, không khỏi cảm thán vì sự tàn úa nhanh, còn thi đấu thì lại càng làm nỗi thành bại, niềm vui và nỗi buồn trở nên sâu sắc hơn, đặc biệt là đối với những người đồng đội đã sát cánh cùng nhau trên một chặng đường dài.


Mọi người cuối cùng sẽ tìm thấy nơi họ nên đến. Họ sẽ không và không thể bị mắc kẹt trong bản đồ của trò chơi mãi mãi được. Choi Wooje đã biến mất, cũng như Ryu Minseok, người có thể sẽ chuyển sang đội khác trong tương lai; Lee Minhyung cũng vậy. Ngay cả Lee Sanghyeok, người đã thống trị cuộc thi hơn mười năm, vẫn như vậy. Bản thân Moon Hyeonjun cũng vậy.

Hắn cũng không hỏi đội trưởng rằng anh ấy cũng từng có một sự chia ly ảm đạm như vậy, hay tiễn một người mà anh ấy nghĩ rằng sẽ ở lại lâu dài. Đối phương cũng không nhắc đến việc Choi Wooje rời đội hay đi đâu, anh ấy chỉ đơn giản và bình thản trình bày một quy luật, dùng sự trải nghiệm của mình trong gần như toàn bộ sự nghiệp để an ủi các đồng đội. Họ cùng nhau đi trên con đường nhỏ dẫn đến ký túc xá, trời đã tối và màu sắc trở nên u ám hơn, ánh đèn đường chiếu vào họ trông càng nhợt nhạt, cho đến khi đối phương lấy chìa khóa định mở cửa ký túc xá, thì Moon Hyeonjun đột nhiên lên tiếng.


"Anh vào trước đi."


Đối mặt với vẻ mặt nghi hoặc của đội trưởng, Moon Hyeonjun lấy hộp thuốc lá và chiếc bật lửa ra khỏi túi, lộ rõ vẻ ngại ngùng, đội trưởng đã từ bỏ việc khuyên nhủ đành nhún vai, khẽ dặn dò một câu nghỉ ngơi sớm rồi đóng cửa lại. Bây giờ, Moon Hyeonjun hoàn toàn bị cô lập khỏi con đường nhỏ tĩnh lặng, khí hậu ấm áp là sự chuyển giao của bốn mùa, sự hòa nhập của các thành viên mới và cũ là điều khó khăn mà mỗi mùa giải đều phải đối mặt. Hắn nghĩ sự do dự của mình vẫn luôn ở đó, chỉ là chức vô địch và Choi Wooje sẽ trì hoãn sự lan rộng của căn bệnh này.

Bây giờ, điểm cuối của mọi sự tưởng tượng của hắn đều phải có một điếu thuốc, trong làn khói hắn có thể nhìn thấy pháo hoa nổ trên đỉnh vòm và buổi sáng trong căn nhà thuê tồi tàn đó, có vinh quang và sự thất thế, tình yêu và sự hối tiếc của hắn với tư cách là một tuyển thủ, vì thế hắn có thể tiếp tục chạy, theo đuổi đỉnh con sóng tiếp theo.


~

END.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro