Chương 22: Giáng sinh và anh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Vừa về đến nhà, Wooje bỗng thấy căn nhà tối om, chẳng có chút ánh sáng, đã thế đồ đạc trong nhà còn bị lật tung, trông như có trộm. Wooje bỗng có chút cảnh giác, em cầm cái ô, đi chầm chầm đến nhà bếp, nơi phát ra tiếng động mờ ám

-"Aaaaaaaaa,.....Hết hồn à, Moon hyeonjun, huyng làm cái gì ở đây vậy chứ, doạ chết em rồi...Ơ,huyng..."

-"Wooje, đúng là Wooje rồi, hức...hức..". 

Moonhyeonjun vội vàng đứng dậy ôm chầm lấy em, em của anh ở đây, em bé chưa đi đâu hết!!

-"Huyng sao vậy, nào, có chuyện gì huyng kể Wooje nghe, sao lại khóc như vậy." 

Wooje thấy một màn khóc lóc rấm rức của Moon Hyeonjun mà bất ngờ, anh cứ ôm em thật chặt, mãi chẳng chịu buông, em dỗ dành vỗ về thế nào cũng không buông. Cứ thế cho đến hơn mười phút sau.

-" Wooje, em đi đâu vậy chứ, anh tưởng em bỏ đi thật rồi, lại còn để cái tờ giấy chúc anh hạnh phúc như thế, em muốn anh chết vì sốc sao, anh thật sự rất sợ, làm ơn...đừng đùa anh như vậy, Wooje à" 

Càng nói Moon hyeonjun càng siết cái ôm chặt hơn, những tưởng nếu chỉ cần buông lỏng dù chỉ một chút, em sẽ vụt khỏi tầm tay anh.

-"Em thì đi đâu được cơ chứ!? Haizz, em chỉ là bị kẹt xe nên về muộn thôi mà..." 

Dừng lại trầm ngâm một lúc, căn nhà yên ắng không một tiếng động, Moon Hyeonjun vẫn ôm em không buông. Chợt, Wooje cất tiếng

-"Moon Hyeonjun, chúc mừng ngày chúa ra đời, chúc mừng ngày Hyeonjunie của em thấy ánh sáng mặt trời, chúc anh ngày hôm nay hạnh phúc, sau này cũng hạnh phúc." 

Em cười rạng rỡ, như mặt trời nhỏ chiếu qua tim Moon Hyeonjun, hai tay ôm lấy gương mặt anh, nhỏ nhẹ thủ thỉ nói lên lời chúc mừng sinh nhật anh, từng câu chữ như hoá bàn tay vô hình bao bọc lấy Moon Hyeonjun, sưởi ấm cho tâm hồn anh, cứu rỗi lấy linh hồn bị chà đạp của anh.

Moon hyeonjun lúc này hạnh phúc vô bờ, anh ta lại rơi nước mắt. Ngày mà anh ra đời là ngày mà mẹ anh thấy khổ sở, từ trước tới nay anh chưa từng nghĩ tới chuyện tổ chức sinh nhật bao giờ. 

Anh và chúa cùng sinh ra vào ngày này, nhưng chúa là chúa, còn anh chỉ là kẻ phàm tục mang số phận của quỷ dữ, anh đã được nghe mẹ của chính mình nói lời này rất nhiều năm về trước-cái ngày mà mẹ bỏ anh đi.

-"Wooje ah, ngày mà anh thực sự thấy mặt trời, là ngày anh gặp em, được yêu em và được bên cạnh em." 

Moon hyeonjun cúi đầu xuống, nhìn vào đôi con ngươi đen láy, lấp lánh như sao của bé con, khắc sâu khuôn mặt của em vào tâm can. Anh nhìn Wooje như nhìn một bảo vật trân quý, một món quà duy nhất mà thượng đế ban tặng cho anh, là tín ngưỡng mà suốt đời anh tôn thờ. 

Lại nghĩ tới những gì anh ta đã gây ra trong quá khứ, về nỗi đau thể xác lẫn tinh thần mà Wooje phải chịu vì anh, Moon Hyeonjun thật sự dằn vặt muốn giết quách bản thân đi cho rồi, nước mắt cứ thế lại càng rơi nhiều hơn.

-"Ai da, Hyeonjunie huyng là đồ mít ướt, đừng khóc nữa nha,...Wooje...ừm.. có quà cho anh nè." Và rồi em ngại ngùng, từ từ cởi cái áo phao dài chùm kín người từ nãy tới giờ ra......

Moon Hyeonjun chết lặng, anh... chảy máu mũi rồi. Có ai đó nói với anh ta rằng anh đang không nằm mơ đi.

Choi Wooje sau khi cởi bỏ  giáp phòng thân duy nhất thì lộ ra thân thể trắng nõn nà phát sáng trong bóng tối, ở cổ đeo một chiếc chuông, hai đầu ti được giữ lại bởi dây đai chéo mong manh, tưởng như xuyên thấu. 

Và phía bên dưới...em ta mặc một chiếc quần lọt khe, mông xinh có gắn cái butt plug đuôi tuần lộc. 

Trời khá lạnh, Choi Wooje sau khi cởi bỏ xong lớp áo khoác thì co ro khép nép đứng ở đó như một thiếu nữ e thẹn, ngại ngùng, mắt cứ len lén nhìn anh nhưng cũng chẳng dám nhìn anh.

-"Huyng..em muốn mình làm quà tặng sinh nhật anh, em nghĩ anh cái gì cũng đều có cả, một năm qua Wooje cũng cảm nhận được tình yêu anh dành cho em, nên hôm nay em..." 

Wooje nói khẽ, em ta cũng hơi lo lắng, liệu anh có thích không hay anh thấy em lẳng lơ, phản cảm??

Nhưng chẳng kịp để em suy nghĩ thêm nữa, Moon Hyeonjun tiến tới bắt lấy đôi môi em, kéo em vào một nụ hôn sâu. Mùi máu mũi tanh nhẹ lại hoà với sự ngọt ngào khó cưỡng trong khoang miệng Wooje, kích thích này Moon Hyeonjun chịu thua rồi. 

-"Hah, ưmm~" 

Phải đến khi Wooje có dấu hiệu khó thở, anh mới nhả ra.

-"Wooje ah, em mặc như vậy ở bên ngoài sao, lỡ như có tên khốn nào bắt em đi thì em có biết hậu quả là gì không." 

Anh ta vừa nói vừa vỗ đét vào mông Wooje.

-"Ahh, ưm, em đi lấy bánh sinh nhật cho huyng mà. Ưm đừng đánh, mông Wooje đau. Em lỡ mặc rồi, không tiện thay ra, với cả em mặc kín bưng bên ngoài cơ mà, chỉ là sự cố tắc đường làm Wooje hỏng hết kế hoạch bất ngờ rồi"

-"Bé con, em ăn mặc thiếu chịch như thế này là anh bất ngờ tới chết luôn rồi. Wooje ah, anh không muốn làm Wooje đau mà, sao em lại trông đĩ thoã như này, em muốn thử thách sự kiềm chế của anh sao. Wooje thật ác độc đó." 

Miệng thì cứ buông lời thủ thỉ bên tau, lâu lâu Moon hyeonjun lại gặm cắn vành tai em, kích thích làm nó đỏ ửng. 

Hai tay anh ta thì không rảnh rỗi, cứ xoa xoa nắn nắn, vỗ vào mông Wooje, rồi lại như có như không cứ chà xát dương vật của cả hai vào nhau.

Phía dưới, dương vật của Moon Hyeonjun sớm đã muốn căng rách quần, Wooje nhỏ thì cũng dựng cả lên.

-"Ưmmm~,huyng, Wooje ngứa, khó chịu quá..." anh lại kéo em vào một nụ hôn sâu

-"hah, hah...Hôm nay..hah...là sinh nhật hyeonjunie huyng, Wooje sẽ làm tất cả những gì Hyeonjunie muốn. Mặc dù đau nhưng mà...em...em được Hyeonjun đụ sướng lắm" 

Wooje ngại ngùng cố hoàn thiện một câu. Ôi chúa ơi, cứu Moon hyeonjun với, gương mặt thiên thần búng ra sữa lại buông lời dâm dục, sự tương phản ấy khiến não anh ta nổ tung, nứng tới chết là có thật đấy??!!

-"Wooje ah, em...hah...anh rất muốn đè em ra chịch ngay bây giờ, nhưng anh sợ anh không kiểm soát được...haizz, được rồi, cho anh ngắm Wooje nào." 

Bất ngờ thay, Moon Hyeonjun sợ mất em hơn bất cứ điều gì, và anh ta thì không hề tự tin về khả năng kiềm chế của bản thân. Anh ta thà chết vì nứng điên lên còn hơn mất Choi Wooje.

-" Bánh kem Wooje mua đâu, chúng ta ăn thôi, anh phải ước một điều ước trong ngày hôm nay đúng không nào." 

Nói rồi Moon hyeonjun bế thốc Wooje lên, mặc cho dưới quần căng trướng làm anh đi lại khó khăn vô cùng.

Choi Wooje nghệt mặt ra, em không ngờ Moon Hyeonjun có thể vì em mà nghiến răng chịu đựng dục vọng, em hoàn toàn không còn cơ sở nào để nghi ngờ tình yêu anh ấy dành cho em nữa. 

Hyeonjun của em, người lấy đi lần đầu của em, tình yêu đầu tiên của em và cũng là tình yêu một đời về sau của em. Moon Hyeonjun đặt em xuống, lấy bánh sinh nhật trên bàn ra, cắm nến và ước như một đứa trẻ.

-" Hyeonjunie huyng ước gì vậy ?''

-"Anh không nói đâu, nói ra sẽ mất linh"

-"Hì hì, huyng cũng trẻ con quá đi"

-"Ừm, Wooje lại đây anh ôm nào" nhưng Wooje không làm theo lời Moon Hyeonjun, em đã có quyết định riêng của mình rồi. 


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro