14. Extra ( R18 )

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

" Minhyung ! Sao cậu ngơ ra vậy ?" - Sau buổi lễ trưởng thành, Minhyung ngồi ở góc cây to đã ngàn năm tuổi ở sau trường. Cái cây to lớn đổ bóg một vùng nhưng chẳng thể xoá mờ khí chất của anh. Minhyung giương mắt ngắm nhìn bầu trời. Một mảng màu xám chì hiện ra trước mắt, đậu lên đó là mấy đám mây hình thù phong phú. Không khí thoang thoảng mùi hoa ổi từ nhà dân gần đó. Cái mát mẻ của làn gió cuối ngày khẽ xuyên qua mái tóc cả hai.

    Minseok bước đến ngồi cạnh Minhyung. Trên tay em là hai cây kem vani vừa mua trước cổng trường, Minseok đưa cho anh một cây. Vẻ trìu mến.

   " Cậu m đang nghĩ gì à ?"

   " Tớ đàn nghĩ về tương lai chúng mình."

   " Sao cơ ?"

   " Tớ nghĩ rằng - Minhyung ngửa đầu tựa vào gốc cây, giọng rưng rưng nói - Từ bây giờ cả bốn đứa đều có hướng đi riêng rồi, đều có những ước mơ và hoài bão trong lòng, vậy ta có thể tiếp tục bên nhau không ?"

   Minseok tựa đầu vào vai anh, em chẳng nhớ nổi cái tình cảm giữa hai người đã thắp lên tự bao giờ. Em hiểu Minhyung, anh vốn là đứa trẻ trưởng thành hơn tuổi, anh có những suy nghĩ lớn lao mà em chẳng thể hiểu. Dù vậy, Minseok vẫn lựa chọn bên anh lúc khó khăn.

" Hyeonjun và Wooje đã thuộc về nhau rồi, tớ và cậu cũng vậy. Một khi con người ta đã trao trái tim cho nhau thì dù có hàng vạn con dao cũng chẳng thể cắt xẻ cái duyên ấy. Tớ luôn ở bên cậu, cậu biết điều đấy mà đúng không ?"

Trời mùa hạ gió thổi nhè nhẹ, mấy cái lá cây già xanh rờn rơi xuống, tựa trên vai của Minhyung. Anh đưa tay nhặt chiếc lá ấy lên ngắm nhìn.

Minhyung luôn có một nỗi sợ sâu thẳm, đó là đơn độc. Anh bị cha mẹ bỏ rơi, vô tâm. Điều ấy đã hình thành nên một hố đen không đáy trong lòng anh.

" Minseok sẽ mãi bên tớ đúng chứ ? Cậu hứa đi." - Minhyung giơ ngón út mình lên, Minseok hiểu ý, em cũng đưa ngón út ra ngoắc với anh như lời thề. Em và anh mỉm cười, nụ cười hạnh phúc đã lâu không xuất hiện.

Minseok như chìm trong vui vẻ, em yêu Minhyung và tin chắc anh cũng vậy.

Song, Minhyung lại nghĩ một lời thề là chưa đủ. Anh cần nhiều hơn như vậy.
________________________________
" M-minhyung, cậu..cậu làm gì vậy..." - Minseok nằm trên giường của Minhyung, hai tay bị trói lên đầu bởi cái dây ruy băng hồng nhạt, hai chân cũng không khá hơn là bao. Em mặc trên mình cái áo phông trắng, quần short dài đến đầu gối bị xốc lên theo cú ngã lúc nãy. Lộ ra cặp đùi trắng mởn.

Quay lại vài tiếng trước, Minhyung bỗng hẹn em về nhà ăn tiệc dù chẳng dịp gì. Anh đặt một chiếc bánh kem nhỏ cỡ 10cm ghi chữ " Saranghe".

" Haha, hôm nay cậu lại dở chứng gì đây ?" - Minseok vui vẻ vừa mở bánh vừa nói. Cái ruy băng hồng được cởi ra, chiếc bánh cùng màu hiện ra trước mắt em.

" Bộ có dịp thì mới mời người yêu qua nhà chơi được hả ? Tớ có người quen mở tiệm bánh nên đặt về ấy mà...Nhưng ta ăn bánh trên phòng tớ được không ?" - Minhyung cười cười, ấy mà cái nụ cười hôm nay cứ là lạ. Minseok chẳng nghĩ nhiều liền đồng ý.

Vừa bước vào phòng tối đen, em chưa kịp phản ứng Minhyung đã đóng cửa sầm một cái rồi khoá lại. Đẩy luôn em xuống giường. Khổ nỗi trời đã tối, trong phòng kín mít không có một luồng ánh sáng nào khiến mắt Minseok chẳng thực hiện nổi chức năng của nó. Em mới ú ớ được câu thì bị anh trói tay trói chân lại.

" Minseok, cậu sẽ mãi bên tớ đúng không ?"

" M-minhyung...cậu làm tớ sợ đấy, đừng hỏi vớ vẩn nữa."

Minhyung vẫn đứng trước mặt cậu, đáy mắt anh sâu thẳm, trong căn phòng tối đen như mực bỗng thoáng qua luồng khí chất căng thẳng đến gợn người.

" Tớ hỏi cậu...cậu sẽ bên tớ mãi đúng không ?"

" Trời ạ..tất nhiên rồi..Minhyung thả tớ ra.."

Nhận được câu trả lời vừa ý, Minhyung cười khẩy một cái. Minseok hoàn toàn rơi vào cái bẫy của anh. Minhyung không nói gì, căn phòng chốc lại im lặng như tờ.

Minhyung tiến tới gần em, anh nâng cằm em lên rồi hôn thật sâu. Cái lưỡi ranh ma kia tách môi em ra, luồn lách bên trong mà tự do khám phá. Minseok bơ vơ giữa một loạt hành động ấy, em không thấy gì, không làm được gì, không nói được gì mà chỉ biến dãy dụa tuyệt vọng. Mắt em rưng rưng.

Trong mắt em Minhyung vốn luôn thật dịu dàng, yêu chiều em, và em chẳng thể ngờ anh cũng có một bản ngã đáng sợ như vậy.

Minhyung mặc cho người yêu phản đối, anh cứ thế kéo em vào sâu hơn, anh chiếm hoàn toàn phần thắng trong nụ hôn đó. Minhyung tay lần mò vào áo phông đã thấm mồ hôi của em. Anh siết lấy eo, cảm nhận làn da mịn màng của em.Rồi cái bàn tay chai sạn kia lướt lên vùng nhạy cảm, mạnh bạo véo lấy một bên vú đã bán cương.

" Ưm...ah.." - Minseok rên nhẹ, em cố gắng thoát ra nụ hôn đó. Minseok thở dốc, mắt em giờ đây long lanh ánh nước. Gò má ửng đỏ cả lên.

" Minhyung ! Cậu làm gì vậy?" - Minseok gần như tức giật mà quát.

" Cậu yêu mình mà đúng không Minseok ? Cậu sẽ mãi bên mình đúng không ? Cậu chứng minh đi chứ." - Minhyung nói xong thì lập tức bú mút đầu vú, bên còn lại cũng được tay anh chăm sóc cẩn thận.

Cả cơ thể Minseok nhốn nháo, như có một dòng điện chạy qua khiến đầu óc em mụ mị. Em muốn phản bác lại nhưng cái khoái cảm
ấy muốn kéo em vào lạc lối.

   Minhyung như biến thành một con người khác, anh mất đi hoàn toàn lý trí và vẻ ân cần hằng ngày. Minhyung muốn em mãi bên anh, muốn chiếm đoạt em hoàn toàn

   Chán chê, anh di chuyển xuống vườn địa đàng kia, cái eo sữa của em đã chi chít những dấu răng, dấu hôn đỏ hỏn. Minhyung đưa tay lẻn vào phía sau, tay còn lại nhấc chân em lên vai.

   Minseok mở to mắt, cố gắng chống cự nhưng chẳng đời nào một chú cún con có thể thắng được một con gấu lớn. Em cố gắng khép chân lại ngăn chặn sự xâm nhập. Minhyung biết ý định ấy và nó làm anh trở nên tức giận.

   Minhyung cắn một cái phập vào xương quai xanh khiến em đau đớn.

" Cậu là của mình, đúng không Minseok ? Cậu yêu mình mà đúng không Minseok ? Cậu đừng nghĩ tớ không biết ham muốn của cậu, rằng cái lỗ này cũng thèm khát tớ lắm mà." - Minhyung cười gian, anh cứ vừa nói vừa đưa ngón tay vào sâu bên trong hậu huyện mà nghịch ngợm.

   Minseok cứng người, bí mật của em đã bị bại lộ. Đúng thật là em ham muốn Minhyung, những ngày vắng bóng anh ở quê nhà, Minseok vẫn phải tự ngắm ảnh anh rồi tự sướng. Em cảm tưởng sẽ chẳng ai biết được cái bí mật đen tối ấy. Vậy mà chính Minhyung lại là người phanh phui nó.

   Cảm giác xấu hổ cùng với sự khuấy động của ngón tay thon dài khiến người em rạo rực hơn bao giờ hết, nước dâm chảy ra như suối làm ướt cả một bàn tay anh. Minhyung cười khẩy.

  " Bất ngờ chứ gì ? Thừa nhận đi Minseok, thừa nhận rằng cậu nứng và muốn tớ chịch nát cậu đi." - Nói đoạn, anh bất ngờ tăng tốc khiến em trợn mắt mà rên rỉ.

  " Ah..ưm...aa~Mi-Minhyung..ah...tha cho tớ... tha...tớ biết sai rồi mà....ah...a"

  " Nói đi Minseok, cậu yêu tớ và mơ ước tớ chịch cậu đúng không ?"

  " Ah...â..ưm...tớ...tớ yêu cậu...a...chịch tớ đi Minhyung...tớ muốn cậu..." - Minseok bị buộc nói ra những câu từ dâm dục, ấy mà em cũng thấy thoải mái. Cái khoái cảm từ tình dục mang đến như cuốn lấy toàn bộ tâm trí em, lôi kéo em vào vườn cấm.

  Đáy mắt Minhyung đục ngầu, anh lại tiếp tục khuấy đảo với 2 ngón tay, càng lúc càng nhanh. Và rồi em cong người, đầu khấc ở chim nhỏ cũng bắn ra dòng tinh dịch trắng đục, hậu huyệt bóng loáng phủ một màu dâm đãng. Anh đưa hai ngón tay còn ướt đẫm lên miệng Minseok, cưỡng ép em liếm sạch.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro