9.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm nay trời lại mưa.

  Kết thúc một ngày học mệt mỏi, Choi Wooje nhanh chóng thu dọn đồ đạc, theo thói quen đợi Mun Hyeonjun về cùng.

  Mun Hyeonjun từ bao giờ đã hình thành thói quen sẽ đợi cậu để đưa về, từ bao giờ hắn vô thức mang hai chiếc áo mưa, từ bao giờ hắn luôn nhớ đến cậu mọi lúc.

  Hôm nay không phải ngoại lệ, Hyeonjun chở Wooje về nhà. Trời mưa rả rích, từng hạt mưa nặng trĩu rơi xuống mặt đường rồi vỡ ra tạo tiếng tí tách.

  Hôm nay có gì đó hơi lạ.

  " Sao im vậy? Mệt à" - Hyeonjun nhận thức được sự lạ lùng của bạn thì liền hỏi thăm. Wooje vốn đang đắm chìm trong đống suy nghĩ  rối rắm bỗng giật mình với câu hỏi của hắn.

  "Hả? Tôi..Không sao, hôm nay cậu về nhà sao?" - Wooje giấu diếm cảm xúc của bản thân, cậu hỏi hắn như vậy vì trong tuấn sẽ có ngày hắn ở lại nhà cậu vì cha mẹ hắn không có nhà.

  "Ừm...Nay ba mẹ tao không ở nhà, nhưng lũ Minhyung rủ sleepover, nhưng nếu mày muốn thì tao ngủ với mày."

  "À không, cậu cứ sang nhà bạn đi, hôm nay Minseok cũng sang nhà tôi chơi...À mà cậu thay đổi rồi nhỉ?"

  "Thay đổi? Gì?" - Hyeonjun thắc mắc, hắn không hề biết rằng bản thân đã học cách gọi ba mẹ thay vì "ông bà già", hay nói cách khách, Hyeonjun đã thay đổi rất nhiều vì Choi Wooje.

  "Cậu không nhận ra sao? Cậu chăm học hơn, ngoan ngoãn hơn, nay lại còn biết gọi cha mẹ nữa! Vậy là tốt lắm."

  Dứt lời, xe Hyeonjun dừng lại đột ngột trước đèn đỏ làm Choi Wooje suýt ngã, theo quán tính ôm lấy hắn. Hyeonjun thấy cảnh ấy thì cười mỉm, tay cầm lấy tay wooje kéo vào ôm mình chặt hơn.

  "Mày thì sao? Mày cũng thay đổi đó thôi."

  Choi Wooje vừa ngượng vừa ngớ người, cậu cũng chẳng nhận ra sự thay đổi của bản thân cho đến khi Minseok nói.

  Wooje im lặng, cậu không nói gì nữa, không khí lại một lần nữa trở nên thật ngột ngạt.

  "Mai tao đưa mày đi học nhé?"

  "Không cần đâu, tôi đi với Minseok. Tạm biệt cậu, về đi kẻo mưa"

  Nói đoạn, Choi Wooje tính quay vào nhà thì bị Mun Hyeonjun kéo tay lại, Wooje bất ngờ ngã vào người hắn, nhân cơ hội Hyeonjun kéo luôn cậu vào một nụ hôn sâu.

  Ngoài trời vẫn đang mưa lách tách, hai cá thể với hai nhịp đập đang hoà mình vào nhau dưới làn mưa. Trời không sáng cũng chẳng tối, sự âm u kéo không khí bây giờ đi xuống. Nó yên bình, xinh đẹp làm sao.

  Xinh đẹp như cái cách Hyeonjun nhìn Wooje và cách Wooje nghĩ về Hyeonjun.

  " Nãy mày khen tao, tao thay đổi vì mày rồi nên phải có phần thưởng chứ? Xin nhé." - Hyeonjun rời môi cậu, hắn bày ra vẻ mặt hưởng thụ với hương ngọt dịu còn đọng lại trong miệng mà cười tít mắt. Hắn thành công trong việc biến Choi Wooje trở thành một quả cà chua biết đi.

  Lúc Wooje bừng tỉnh thì đã thấy bóng lưng hắn phóng xe đi từ lúc nào. Cậu chạy thật nhanh vào nhà rồi nhắn bảo Minseok sang ngay, vì nếu để cậu một mình thì tim cậu sẽ vỡ ra mất !

  " GÌ ?" - Minseok lớn giọng gần như hét lên khi nghe cậu bạn kể về chuyện lúc nãy. Em sốc lắm chứ, và còn một cái sốc hơn nữa..

  " Tự nhiên giờ tao nghĩ lại, tao cũng kiểu...thích thích chăng? Mà mày cũng bảo ủng hộ tao mà.."

  Choi Wooje và Ryu Minseok trong bộ pijama đôi màu hồng ngồi đối diện nhau trong phòng. Cả hai vốn định thảo luận về mấy cuốn sách mới nhưng có vẻ nên chuyển chủ đề rồi.

  " Ai nghe mà không sốc? Đúng là tao ủng hộ mày nhưng mà.."

  "Nhưng mà gì ? Hay là mày không muốn bạn mày có người yêu ?"

  " Nó có thích mày đâu chứ.."

  " Hả?"

  Minseok thấy bạn mình có vẻ bất ngờ, em hơi chần chừ một lúc rồi cũng đưa điện thoại cho cậu xem. Trên màn hình là một đoạn tin nhắn giữa em và Lee Minhyung.

  : Vậy là sao?

  : Thì đó, thằng Hyeonjun bảo tớ là nó không thích Choi Wooje, nó chỉ muốn làm bạn thôi. Với lại nó cũng có đối tượng sẵn rồi mà.

  : Cậu nói cũng đúng, nhưng lỡ đâu nó thích Wooje nhưng không muốn thừa nhận thì sao? Wooje cũng thế mà.

  : Không đâu, tớ không thấy biểu hiện gì mấy. Hồi trước nó làm bạn với mấy đứa con gái cũng hành động y như thế, khác ở chỗ Wooje là con trai, vậy thôi. Nó có nhiều đối tượng lắm.

  : Haiz, mệt hai đứa này ghê nhỉ, không biết Wooje có thích nó thật không nữa?

  : Tớ cũng thấy tội Wooje, tớ cũng nghĩ cậu ấy thích Hyeonjun. Ban đầu tụi tớ định xin lỗi Wooje thôi, nhưng mọi chuyện đi hơi xa.

  : Haiz

  : Vậy...Lee Minhyung có đối tượng chưa?

  Lướt đến đây Minseok liền bất ngờ giật điện thoại lại. Em nhìn Wooje, mặt cậu thẫn thờ, nét đượm buồn hiện rõ trên khoé mắt. Cậu thích hắn, nhưng hắn thì sao ?

   Minseok đau lòng nhìn người bạn thân. Từ sau chuyện hôm ấy, Minseok là người hiểu rõ nhất rằng Wooje đã vụn vỡ nhường nào. Cậu từ thu mình lại, tạo nên một vỏ bọc cách biệt với thế giới vì sợ lại bị tổn thương một lần nữa. Choi Wooje đáng thương là vậy, khi cậu một lần nữa mở cửa trái tim là sẽ có hàng ngàn cây dao đâm thẳng vào.

   Choi Wooje khóc.

  Cậu tiếc cho những xúc cảm mà bản thân đã rung động, cậu tiếc cho những ngày tháng vui vẻ bên hắn. Cậu đau lòng khôn xiết, đứa trẻ bên trong Choi Wooje một lần nữa phải hứng chịu những đòn đánh tinh thần sau thẳm.

  Minseok ôm lấy Wooje, cậu nức nở trong lòng em. Em cũng chẳng nói gì, mặc cho Wooje khóc nấc và hàng loạt câu hỏi tao đã làm gì sai? tại sao chứ?..

   " Hay là...mày buông bỏ đi."

  Choi Wooje dù đã dịu tiếng khóc lại nhưng khoé mắt vẫn đỏ hoe, đầu mũi cậu cay cay, trái tim cậu mục nát. Wooje nghe vậy, cậu chẳng nói gì, chẳng phản ứng lại.

  " Tao phải làm gì đây Minseok ơi? Thế giới này tồi tệ với tao quá."

  " Wooje ah...Mày vẫn còn tao bên cạnh mà. Dù sao thì chuyện này cũng không phải lỗi do mày mà. Chỉ trách Hyeonjun đối xử không phải như vậy. Mày đừng quá bi quan nhé?"- Minseok vỗ về cậu, em cũng chỉ có thể làm đến vậy.

  Đêm ấy, Wooje khóc thật nhiều, em tự véo lấy bản thân để chuyển hướng cơn đau từ tim nhưng chẳng thành. Cái hố đen tâm lý ấy lại quấn lấy cậu, kéo cậu xuống vực thẳm.

  Phải làm sao đây Wooje ơi ? Cha mẹ em đã không yêu thương em, giờ đây tia sáng nhỏ nhoi của em vừa vút lên đã vụt tắt rồi.
________________________________
" Này, tao hỏi thật, mày có thích Wooje không?" Minyung và Hyeonjun vừa xong trận game, đang tính làm trận nữa thì anh hỏi hắn.

"Mày lại bắt đầu hỏi linh tinh rồi."

" Tao nghĩ Wooje thích mày lắm."

  Hyeonjun vốn định nói thêm gì đó thì cổ họng nghẹn lại. Hắn chưa từng nghĩ đến việc bản thân có thực sự yêu Wooje hay chỉ là rung động nhất thời dưới cơn mưa đó. Hắn nghĩ tới hành động của bản thân những ngày trước và chiều hôm nay, hắn nghĩ đến những thay đổi của bản thân vì cậu. Nhưng hỏi hắn có yêu Wooje không? Câu trả lời luôn là không.

  " Hyeonjun ạ, tao biết mày có thể nhất thời, mày có thể muốn làm bạn với nó, nhưng mày dùng cái cách tán tỉnh nó, gieo hy vọng cho nó rồi nói không thích nó. Mất nhân tính lắm Hyeonjun ạ."

  Hyeonjun im lặng, cảm xúc trong hắn rối bời, chúng cãi cọ nhau khiến những luồng suy nghĩ ồ ạt kéo đến. Hắn day day thái dương, hắn biết bản thân đã kéo mọi chuyện đi xa nhưng đến nay thì chẳng dứt được nữa.

  "Bớt nói lại đi, tao không thích nó. Giờ chơi hay ngủ?" - Hyeonjun khó chịu ra mặt, hắn không muốn nghĩ tới chuyện này nữa.

  " Ais, tao chịu mày rồi. Thôi đi ngủ mẹ đi."

  Đêm ấy, Hyeonjun nhắm mắt cố ngủ nhưng chẳng thành. Hắn cứ nghĩ về cậu, nghĩ về nhưng ngày tháng vui vẻ kia. Hắn cũng tự hỏi bản thân mình thực sự yêu cậu hay chỉ coi cậu là bạn bè? Hắn rồi bời trong đống suy nghĩ ấy.

  Đường tình trường của hắn rất dài, mọi hương vị đều đã trải qua. Nhưng lần này thực sự khiến hắn phải suy nghĩ.

  Đêm ấy trời lại mưa, trái tim của Hyeonjun và Wooje một lần nữa vụn vỡ. Hắn và cậu, vốn không thuộc về nhau.
________________________________
Đọc truyện đoán tâm trạng^^ nay suy quá nên ngược luôn..


 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro