Chương 10: Quá khứ (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hắn trèo qua cổng, đứng dưới đợi cậu leo lên rồi nhẹ nhàng đỡ cậu xuống, tự nhiên hết sức cầm tay cậu, kéo về phía sau biệt thự.

      "Đây là nơi tôi ở lúc nhỏ, một cô nhi viện"

Một vườn hoa bạt ngàn sắc màu xuất hiện trước mắt Zeus, màu của hoàng hôn như khiến khu vườn mất đi một vài sắc màu vốn có, nhưng không vì thế mà mất đi vẻ lung linh. Một góc nhỏ của khu vườn tràn ngập hoa cẩm tú cầu, màu sắc chồng đè lên nhau như một bức tranh vẽ trong lúc người ta còn mơ ngủ.

      "Tôi vẫn quay lại đây vài ngày một lần để chăm hoa, vì em ấy rất thích cẩm tú cầu"

Dứt lời, hắn bước tới, nắm lấy gấu áo cậu, hắn tự nhiên nắm tay cậu suốt dọc đường, mà đến giờ lại không dám nhìn thẳng vào mắt cậu để nói những lời hắn ta định nói

      "Lúc biết tên nhóc, tôi vẫn chưa chắc chắn lắm, nhưng từ sở thích ăn uống, âm nhạc của nhóc đều giống với Choi Wooje đến một chín một mười, thậm chí đến cả tuổi cũng trùng khớp, không có gì có thể gạt bỏ suy nghĩ ấy ra khỏi đầu tôi cả. Tôi càng muốn xác nhận thì càng rối, tôi càng muốn biết nhóc có đúng là Wooje mà tôi biết không thì tôi càng không muốn nhóc thực sự là người tôi tìm kiếm. Lúc ấy nhóc còn quá nhỏ để nhớ ra tôi, tôi cũng còn quá nhỏ để thực sự đi tìm nhóc. Nhiều chuyện xảy ra trong ngày nhóc bị đưa đi đến mức...."

Câu nói của Oner bị ngắt quãng do Zeus cầm thanh đao dí vào cổ hắn ta. Đúng rồi, thế này là quá nhiều thông tin rồi, cậu ta cố gắng sắp xếp lại mạch suy nghĩ của bản thân rồi khẽ hạ thanh đao xuống.

      "Người anh tìm là người của quá khứ, tôi của hiện tại không phải Choi Wooje mà anh biết"

Thì ra cậu ta cũng tự biết, lăn lộn trong thế giới ngầm từ lâu, đâu có khó để cậu ta xác nhận chuyện này? Đúng, cậu ta không nhớ ra hắn, nên càng không có chút cảm tình nào với hắn. Hắn ta có thể rất quen thuộc với cậu, nhưng cảm giác cũng chỉ là cảm giác, không thể lấy nó làm tiền đề cho bất cứ lập luận nào. Hắn ta cứng họng, lúng túng không biết nói gì tiếp theo, chỉ biết tiếp tục nắm lấy gấu áo cậu. Zeus gạt tay hắn ra, toan bỏ đi. Bước thêm hai bước thì hắn kéo cậu lại, rút cây bút trong túi áo ra viết lên tay cậu một địa chỉ. Đây là địa chỉ nhà riêng của Kronos và Rhera, liếc qua thôi cậu cũng biết, vì cậu từng tạt qua đó vô số lần, nhìn họ tiếp tục tìm kiếm cậu.

      "Nếu em muốn tìm tôi, thì tôi luôn đợi em. Ở đó vẫn có một vườn hoa cẩm tú cầu, chỉ chờ em về ngắm"

      "Giờ anh đưa tôi về được chưa"

Hắn ngơ người nhớ ra chuyện hắn là người đưa cả hai tới đây, lúc nãy cậu có muốn bỏ đi cũng chỉ có thể ra xe mà thôi. Hắn mỉm cười, lại lần nữa nắm lấy tay cậu kéo đi. Zeus không giằng tay hắn ta ra nữa, có chút quy thuận mà đi theo hắn.

Lại thêm một chuyến xe im lặng và thứ nhạc kì lạ suốt dọc đường, nhưng lần này cứ một lúc hắn lại lén liếc nhìn sang ghế phụ một chút, rồi lại cười một mình. Cậu có vẻ không vui cho lắm, hơi ngại khi bị nhìn, thiếu chút nữa là đấm hắn một cú sưng mặt rồi.

      "Tập trung lái xe đi, tôi cũng lái được đấy"

Hắn ồ một tiếng rồi vẫn cứ lâu lâu lại nhìn cậu thêm một chút, Zeus bất lực cầm điện thoại lên nhìn vào đó cho đỡ cảm giác ngại ngùng, đương nhiên rồi, vì "em không nhìn hắn thì làm sao biết hắn cũng nhìn em?"

Cùng lúc đó ở trụ sở, Keria ngồi trong phòng thất thần nhìn bảng hồ sơ về Gumayusi, lướt lên xuống đọc đi đọc lại bộ hồ sơ vỏn vẹn mấy trang giấy sắp thuộc lòng đến nơi. Cảm giác gì đây? Lo lắng? Bồn chồn? Sợ hãi? Tại sao cậu lại cảm thấy lo lắng cho cái tên trời đánh thánh vật tự tay đưa thuốc độc cho cậu uống chứ? Nghe có vô lí không? Cơ mà việc cậu ngồi đây ngắm nhìn tấm ảnh của hắn hai tiếng đồng hồ như thế này chính xác là đang tố giác cậu rồi.

Chovy đứng dựa người vào cửa, dáng anh ta không gầy cũng không béo, nhưng lại cao tới mức chạm gần tới khung cửa, lắm lúc đeo mấy thứ vô tri Zeus đưa cho còn phải cúi xuống mới lọt qua. Thú thực, anh ta không thích dáng vẻ này của Minseokie chút nào, một thiên tài từng cắm mặt một ngày hai mươi tiếng trong phòng thí nghiệm giờ lại ngồi lì trong phòng như bị bắt mất hồn vậy. Mà nói đến bắt hồn, phải là cái tên kia chứ, cái gì mà kí khế ước bằng máu mà hắn kể cho Faker lúc mê sảng với thuốc tê, thêm chuyện ra lệnh cho Oner thì nhất nhất chỉ có Keria là ưu tiên hàng đầu, bỏ độc dược chứ bỏ tình dược thế này có hơi quá đáng với hắn ta không?

      "Mang theo mấy thứ cần thiết thôi, một ngày sau mình đi cứu Gumayusi, đi cùng anh nhé? Keria?"

***

Posted on 13/1/2024

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro