1. Liệu anh ấy có... thích đứa trẻ này không?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Choi Wooje cuối cùng không thể chịu đựng được nữa sau khi bố cậu cắt tất cả thẻ ngân hàng cùng tiền mặt trong vòng một tháng. Wooje thực ra năm nay mới 24 tuổi, còn rất trẻ, bố Choi không biết tại sao lại nhất quyết muốn cậu cưới Moon Hyeonjun, thiếu gia nhà họ Moon. Nói trắng ra, đây chỉ là một cuộc hôn nhân thương mại, lại còn nói là vì lợi ích của cậu chứ. Nhưng từ nhỏ tới lớn, bố Choi vẫn luôn yêu thương và nuông chiều cậu, Wooje không hiểu tại sao bây giờ lại nóng lòng muốn gả cậu đi như vậy.

Quên đi, nếu bố muốn thì cậu cứ kết hôn vậy, dù sao đến lúc muốn thì sẽ ly hôn. Wooje liền đưa ra quyết định này, nếu không kết hôn Wooje sẽ không sống nổi mất. Cậu không có tiền...

Vì vậy, Wooje lén về nhà vào một buổi sáng đầy nắng sau khi bỏ nhà đi vài tuần."Bố ơi, con về rồi đây." Khi Wooje về đến nhà, nhìn thấy bố liền chủ động chào hỏi. "Thằng nhóc này, còn biết đường trở về! Tại sao lại đi lêu lổng bên ngoài, còn dám trốn khỏi nhà? Bố thấy cánh của mày cứng rồi đúng không?" "Dù sao cũng không thể thoát khỏi lòng bàn tay của bố mà." Wooje nói lại mà không hề sợ hãi.

Vừa nghe những lời của Wooje, bố Choi liền tức giận, cầm lấy chiếc chổi lông gà mà đánh cậu. "Anh dừng tay lại ngay. Con trai em chỉ là Omega. Hôm nay anh dám đánh nó thử xem!" May mắn thay, mẹ Choi đã kịp thời giật lấy chiếc chổi lông gà từ tay bố, Wooje mới có thể tránh kiếp nạn này.

"Đều là do em chiều chuộng nó!" Bố Choi thấy vợ liền nén giận, chỉ có thể ném chổi lông gà xuống đất. "Wooje, con ở ngoài có ăn uống đầy đủ không? Để mẹ xem xem, ôi, con trai mẹ sụt cân rồi!" Mẹ Choi ôm cậu, nhìn ngắm từ trên xuống dưới, khiến Wooje có chút ngượng ngùng. Cậu đã lớn vậy rồi mà mẹ vẫn coi cậu như em bé.

Bố cậu ở một bên lạnh lùng nhìn con trai, sau khi vợ bình tĩnh lại, liền hắng giọng nói tiếp: "Thằng nhóc này hôm nay có thể không bị đánh, nhưng đám cưới của nó và Hyeonjun vào tháng sau thì nhất định không được bỏ. Nếu nó dám trốn khỏi hôn lễ, từ nay về sau nhà ta coi như không có đứa con này! "

"Mẹ ~ " Wooje đáng thương kêu lên, mẹ cậu bây giờ chính là cọng rơm cứu mạng duy nhất.

Nhưng mẹ cậu lập tức trở nên nghiêm khắc nói : "Woo-je à, hãy nghe lời bố con. Chuyện khác còn có thể theo ý con, nhưng chuyện này mẹ cũng không thể đồng ý."

...

"Vâng, con hiểu rồi ạ." Wooje ủ rũ đồng ý. Xem ra việc kết hôn là điều không thể tránh khỏi.

"Wooje ở ngoài lâu như vậy, nhất định là muốn ăn cơm mẹ nấu, mau đi ăn cơm thôi nào." Mẹ Choi nhiệt tình đẩy Wooje đi vào bàn ăn.

Đã đồng ý với cha mẹ, cậu cũng không làm gì náo loạn trước hôn lễ. Wooje vốn dĩ chưa từng nghĩ muốn kết hôn, bây giờ đương nhiên cậu cũng không biết vị hôn phu của mình là người như thế nào, chỉ biết có tin đồn tính tình anh ta không tốt, ngoại hình chắc cũng khó coi, bằng không cũng chẳng thấy xuất đầu lộ diện, tình nhân bên cạnh cũng chưa nghe nói qua...Cho nên, khi nhìn thấy Moon Hyeonjun trong đêm tân hôn, cậu thực sự rất ngạc nhiên, hóa ra anh rất đẹp trai. Rõ ràng lớn lên đẹp như vậy lại bị đồn là xấu? Sau khi kết hôn, tính tình của Hyeonjun cũng rất tốt, đối với Wooje dịu dàng, hoàn toàn không phải xấu tính như lời đồn.

Sau này nghĩ lại, Wooje cảm thấy mình như bị đá rơi vào đầu, Hyeonjun là người chồng lý tưởng như vậy, cậu nhất định phải ép ký cái gì mà hiệp định hôn nhân trong vòng một năm.

Hôm nay cách hiệp định của họ chỉ còn một tuần, họ sẽ ly hôn sau một tuần nữa. Nhưng Wooje lại muốn rút lại lời nói của mình, bây giờ cậu không muốn ly hôn. Công ty của gia đình cậu đã gặp khủng hoảng lớn nên bố Choi mới ép Wooje kết hôn với Hyeonjun, đây là những gì anh đã nói với cậu sau khi kết hôn. Nhưng Hyeonjun hứa sẽ tiếp tục hỗ trợ gia đình cậu ngay cả sau khi cả hai đã ly hôn, nên lý do duy nhất để Wooje lấy cớ hối hận cũng không còn nữa.

"Nóng quá." Wooje choáng váng nằm trên sô pha, dù đã uống thuốc cảm nhưng cơn sốt vẫn không giảm bớt, cậu nhận ra mình đã đến kỳ phát tình... Một lát nữa, Hyeonjun sẽ về nhà, nhưng Wooje không muốn để anh giúp cậu. Hai người sắp ly hôn, bởi vì kỳ phát tình mà nảy sinh quan hệ, chuyện này sao được chứ... Wooje run rẩy đứng dậy, lục lọi tủ đồ trong nhà để tìm thuốc ức chế nhưng không thấy, hình như đã dùng hết mất rồi.

"Wooje, em đang làm gì vậy?" Hyeonjun vừa trở về đã thấy phòng khách bừa bộn, anh còn tưởng là nhà có trộm, đi vào phòng ngủ mới phát hiện là Wooje đang tìm gì đó.

"Anh ra ngoài trước đi!" Wooje che khuôn mặt đỏ bừng, không dám nhìn Hyeonjun, mong anh sẽ không phát hiện cậu có gì đó bất thường.

Nhưng mùi dâu chua chua ngọt ngọt tràn ngập khắp phòng ngủ đã bán đứng cậu. "Wooje à, em đến kỳ phát tình sớm sao?" Hyeonjun bước tới và ôm cậu lên giường. Wooje vẫn không chịu ngẩng mặt lên, Hyeonjun liền trực tiếp hôn lên mặt cậu. "Đừng sợ, anh giúp em."

"Em không cần anh giúp, em đi tìm thuốc ức chế!" Wooje đưa tay đẩy Hyeonjun, lộ ra khuôn mặt đỏ bừng.

"Ngoan, dùng nhiều thuốc ức chế không tốt cho sức khỏe đâu."

"Nhưng sau khi chúng ta ly hôn, em cũng sẽ phải dùng thuốc ức chế, yêu cầu của em rất cao, không có khả năng mỗi lần đều có thể tìm được một alpha phù hợp để trợ giúp." Wooje ủy khuất mà giải thích với Hyeonjun.

Hyeonjun nghe được lời này liền ngẩn người, sau đó mỉm cười, nhìn Wooje và nói: "Anh không phiền nếu sau này em tiếp tục nhờ anh giúp đỡ đâu Woo-je à." Nghĩ đến đây có thể là lần cuối cùng anh giúp Wooje trải qua kỳ phát tình, Hyeonjun không chờ nữa nói xong liền hôn lên miệng cậu.

Hai người lần này có chút kịch liệt, cậu thậm chí còn nghĩ kỳ dịch cảm của Hyeonjun có phải cũng tới sớm hay không. "Hyeonjun, không..." Woojeqing trong lúc ý loạn tình mê chợt phát hiện ra rằng Hyeonjun đã tiến vào khoang sinh sản của cậu! "Wooje, anh yêu em." Hyeonjun thì thầm nhẹ nhàng bên tai cậu. Đây không phải là lần đầu tiên Hyeonjun nói "Anh yêu em", nhưng mỗi lần nghe thấy cậu đều mềm lòng, Wooje có chút muốn khóc. Đây là lần cuối cùng, Hyeonjun muốn tiến vào thì để anh vào vậy. Dù sao về sau họ cũng không còn cơ hội.

Nhưng Omega muốn cho Alpha đi vào khoang sinh sản trong kỳ phát tình cũng không phải chuyện đơn giản... Là một Omega, Wooje ham chơi, từ nhỏ đã không nghiêm túc nghe giảng trong lớp sinh lý, cũng không biết hành vi đó mang lại hậu quả lớn thế nào.

Sau khi ly hôn với Hyeonjun, Wooje chỉ có thể tạm thời sống tại nhà của Minseok, bố mẹ hai bên đều không biết về việc họ ly hôn.

Lúc Wooje buộc phải kết hôn với Hyeonjun, cậu đã dùng số tiền có được để thành lập một công ty nhỏ. Cậu nghĩ sau ly hôn, cậu có tiền riêng sẽ không còn bị ép cưới ai nữa! Vì vậy, hơn một tháng sau khi ly hôn, Wooje vẫn luôn bận rộn làm việc ở công ty nhỏ của mình, cuối cùng ngất xỉu trong công ty.

"Bệnh nhân bị ngất do mang thai và làm việc quá sức. Sắp tới, có lẽ bệnh nhân còn có các triệu chứng ốm nghén, chóng mặt, buồn ngủ, chán ăn. Cậu nhớ đưa bạn mình đi khám thai đúng lịch và chú ý nghỉ ngơi, bổ sung dinh dưỡng nhiều hơn nhé."

Mắt của Wooje còn chưa kịp mở đã nghe thấy cuộc trò chuyện giữa Minseok và bác sĩ. Gò cơ, cậu... thế mà đang mang thai!

Wooje mở mắt, thăm dò liếc nhìn Minseok. "Wooje, em cuối cùng cũng tỉnh rồi, làm anh sợ muốn chết, đột nhiên nghe trợ lý nói em đã ngất xỉu trong phòng làm việc." Minseok thấy cậu tỉnh lại, cuối cùng thở phào nhẹ nhõm.

"Anh ơi, em có thai ạ?"

"Đúng vậy, bác sĩ nói em đã có thai được sáu tuần, nhưng từ khi ly hôn đến nay em vẫn ở nhà anh chưa từng gặp ai khác. Đứa bé này là của Hyeonjun phải không?"

"Hẳn là vậy ạ..."

"Wooje, anh có thể nói gì với em bây giờ? Em đã ly hôn, còn nhất định phải làm ra một đứa con. Moon Hyeonjun là cái đồ đáng ghét, sắp ly hôn còn muốn chạm vào em!" Nếu Hyeonjun mà ở đây Minseok nhìn như sắp đánh chết anh tới nơi.

"Được rồi anh ơi, chuyện đứa nhỏ em không trách anh ấy mà." Wooje xoa xoa tay, như đoán trước được loạt lời nói dài dòng tiếp theo của Minseok.

"Minseok nhà ta thương em nhất, đừng mắng nữa, em biết em sai rồi."

"Thôi, em tỉnh lại thì nghỉ ngơi đi, tức chết anh rồi!" Minseok tức giận đi ra khỏi phòng bệnh mua bữa trưa cho hai người.

Wooje nằm trên giường bệnh, sờ sờ cái bụng phẳng lì, không ngờ bên trong đã có một sinh mệnh. Nhưng hai người đã ly hôn, liệu Hyeonjun có thích đứa trẻ này không?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro