2. Đừng sợ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Wooje nghỉ ngơi một ngày ở nhà, hôm sau lại đến công ty làm việc như thường lệ, buổi tối trở về liền bị Minseok mắng một trận. Minseok cũng biết, Wooje từ nhỏ tuy rằng ham chơi, nhưng cậu nhất định phải hoàn thành mục tiêu của mình. Công ty nhỏ cuối cùng đã ổn định hơn. Đứa bé trong bụng Wooje cũng rất ngoan ngoãn, cơ bản không có dấu hiệu ốm nghén quá nghiêm trọng. Cậu trải qua ba tháng đầu rất yên bình. Nhưng có lẽ do Wooje quá mệt mỏi nên bụng cậu không có chút đường cong nào, căn bản không thể nhìn ra đã mang thai được ba tháng.

"Minseok à, tối nay em phải tham gia tiệc rượu, không về ăn tối đâu." Wooje đứng trước gương, sửa lại trang phục và báo lại lịch trình của mình cho Minseok.

"Wooje, em dũng cảm đến mức dám đi uống rượu khi đang mang thai sao? Đừng nói với anh là em không biết đang mang thai không được uống rượu đấy nhé." Minseok hiển nhiên rất không hài lòng với chuyện này.

"Em biết mà, nhưng hiện tại công ty đang phát triển, rất nhiều ông chủ lớn sẽ đến dự tiệc rượu này, em muốn làm quen thêm vài người nữa. Minseok đừng lo lắng, em tuyệt đối không uống rượu mà." Cậu nắm tay Minseok, làm bộ ôm ôm anh.

"Được rồi, anh biết công việc quan trọng, nhưng đứa nhỏ trong bụng cũng quan trọng không kém, nhớ không được làm điều gì xằng bậy nhé." Minseok đẩy Wooje tới cửa, xem ra hôm nay anh chỉ có thể ăn tối một mình.

"Vâng ạ!" Wooje đáp lại, lập tức vui vẻ đi ra ngoài. Tài xế đã đợi bên ngoài từ sớm, Wooje lên xe đi thẳng đến tiệc rượu.

Thành phố A gần như nửa năm sẽ tổ chức loại tiệc rượu này một lần, các lãnh đạo doanh nghiệp từ nhiều lĩnh vực khác nhau sẽ tham dự giao lưu với nhau, bồi dưỡng cảm tình. Wooje bước vào không bao lâu thì có vài Alpha đến trò chuyện. Cậu vừa nhìn đã biết đây là mấy tên phú nhị đại vô dụng. Ý đồ của mấy tên đó rất rõ ràng, chúng đơn giản là coi trọng nhan sắc của cậu, muốn bao nuôi cậu đây mà. Nhà họ Choi không phải là một gia tộc giàu có và quyền lực nhưng vẫn có danh tiếng không hề nhỏ, dù hiện tại đang trong tình trạng sa sút nhưng  Wooje không cảm thấy mình lưu lạc đến mức phải thành tình nhân của người khác. Nhớ trước đây khi Wooje chưa kết hôn, cậu vẫn là một bông hoa nhỏ, lần lượt bao nuôi những Alpha xinh đẹp. Minseok thậm chí còn cười nhạo, nói rằng cậu như đang thuê bảo mẫu, không ngủ với người ta, không ra mắt gia đình, chỉ để người ta hầu hạ cậu cuộc sống thường ngày, này không phải đang thuê bảo mẫu thì là gì.

Bây giờ nghĩ lại tuổi trẻ cậu thật ngốc nghếch, khi đó cậu không biết gì, cũng không có hứng thú với mấy chuyện trên giường, chỉ là nhìn người khác bao nuôi Alpha cảm thấy thú vị liền thử bao nuôi mấy người, kết quả cũng không tới đâu.

Wooje nhìn có chút buồn bã nhìn mấy loại rượu trên bàn, hiện tại cậu không thể đi kính rượu chỉ có thể đứng đây đợi người khác tới tìm.

Không lâu sau, lại có một người đàn ông mặc bộ vest màu xanh đậm đi tới, Wooje cảm thấy người đàn ông này có chút quen mắt, khi đến gần mới nhận ra đó chính là Moon Hyeonjun!

"Wooje, rượu này vị rất ngon, muốn nếm thử không?" Hyeonjun đưa ly rượu trong tay cho Wooje.

Thực ra vừa rồi anh rất ngạc nhiên khi nhìn thấy Wooje, nhưng nghĩ đến công ty mà Wooje thành lập cách đây nửa năm, anh đoán được ý định của Wooje khi đến đây.

Wooje không hề có ý định lấy ly rượu, Hyeonjun dừng một chút đặt cả hai ly rượu lên bàn, "Em không thích à?" "Không có, anh đừng hiểu lầm, chỉ là em thấy không khỏe." Wooje sợ Hyeonjun nghĩ là cậu không thích anh nên mới không uống rượu, liền tìm cớ trốn tránh.

Nhưng Wooje lấy cớ quá tệ, cậu quên mất Hyeonjun luôn cảm thấy Omega thân thể mảnh mai, trước đây cho dù Wooje bị cảm lạnh nhẹ anh cũng khẩn trương. Mặc dù về mặt sinh lý mà nói, Omega quả thực không có thể chất mạnh mẽ như Alpha, nhưng Wooje cho rằng thể lực của mình vẫn rất tốt, Hyeonjun đôi khi lo lắng quá mức, chọc cậu thấy phiền.

"Em không thoải mái sao còn tới tham gia tiệc rượu?" Giọng điệu của Hyeonjun mang theo một tia trách móc, sắc mặt Wooje hiện tại thoạt nhìn không được tốt, người cũng gầy hơn ba tháng trước.

"Chuyện nhỏ thôi mà, anh không cần lo lắng." Wooje có chút khó chịu, chỉ muốn anh nhanh chóng rời đi.

Hyeonjun nhìn Wooje, sắc mặt cậu không thích hợp, anh muốn đưa tay chạm vào trán Wooje để kiểm tra xem cậu có bị sốt hay không, nhưng tay anh vừa đưa ra cậu đã lùi lại.

"Hyeonjun, đừng chạm vào em, anh qua bên kia đi, em còn có việc phải làm!" Wooje có chút tức giận nói với Hyeonjun, cậu thật sự sợ nếu như anh phát hiện ra chuyện gì đó sẽ lập tức đưa cậu đến bệnh viện, đến lúc đó chuyện của đứa bé sẽ khó giải thích.

"Anh ơi, anh đến rồi, em tìm anh đã lâu rồi." Một chàng trai mặc vest đen đột nhiên đặt tay lên vai Hyeonjun.

Wooje biết người này, cậu ta là em họ của Hyeonjun-Moon Junho.

"Anh ơi, cô Lim, người ăn tối lần trước với anh cũng ở đây, cô ấy đang tìm anh."

Wooje đột nhiên cảm thấy trời đất quay cuồng, trong lòng khó chịu nhưng chẳng thể nói ra. Một lý do quan trọng khác khiến cậu làm việc chăm chỉ sau khi ly hôn là vì cậu không muốn bản thân luôn nghĩ đến Hyeonjun.

Moon Hyeonjun là một người chồng tốt, thực sự rất tốt. Anh luôn có sự kiên nhẫn và bao dung vô tận đối với Wooje, Minseok nói rằng đó là vì Hyeonjun muốn làm tình với cậu, nhưng lần đầu tiên giữa hai người là do Wooje chủ động. Khi họ mới kết hôn, Wooje thường xuyên vô cớ gây sự, nhưng Hyeonjun không bao giờ nổi giận với cậu, anh luôn chuẩn bị những món ăn ngon, mua đồ và đưa cậu đi chơi, anh còn nói rằng miễn là Wooje không tức giận muốn anh làm bất cứ điều gì cũng được. Sự thật cũng giống như những gì anh đã nói, Hyeonjun vẫn luôn nghe lời cậu, kể cả lần ly hôn cuối cùng...

Kỳ thực, cậu cũng nghĩ rằng Hyeonjun sẽ ở bên người khác sau khi họ ly hôn, nhưng khi thực sự biết điều này, nó vẫn là đả kích đối với Wooje. Rõ ràng cậu vẫn đang cực khổ mang thai bé con của bọn họ, nhưng Hyeonjun lại sắp tìm người khác.

Càng nghĩ càng thấy tủi thân, cảm giác khó chịu do mang thai mấy tháng qua cũng dâng lên trong lòng. Cậu thích Hyeonjun, nhưng cậu lại là người muốn ly hôn. Tuy rằng  Wooje biết Hyeonjun là một người rất có trách nhiệm, nhưng cậu không muốn hai người tái hôn chỉ vì cậu mang thai, cũng không có ý định sau này lợi dụng đứa nhỏ để ép buộc Hyeonjun.

Không hiểu sao Wooje lại cảm thấy trong bụng có chút khó chịu, có lẽ đứa bé đang cảm thấy buồn khi biết rằng mình sẽ không bao giờ được gặp lại ba ba nữa.

Wooje xoa bụng xin lỗi, không những không chăm sóc tốt mà còn không giúp đứa bé giữ lại ba ba.

Moon Junho chú ý đến Wooje ở bên cạnh, có chút bất mãn nói với Hyeonjun: "Anh ơi, hai người đã ly hôn mà còn đứng cạnh nhau, cẩn thận cô Lim ghen đấy!"

Hyeonjun hất tay hắn ra, "Đừng đùa nữa, bọn anh có việc phải làm, em qua đó trước đi, anh sẽ tìm em sau." "Vâng." Moon Junho đáp lại rồi chán nản bỏ đi.

"Hyeonjun, giữa chúng ta không còn chuyện gì nữa phải không?" Wooje níu chiếc bàn bên cạnh, nhìn thấy Moon Junho rời đi, cậu cũng muốn Hyeonjun rời đi cùng. Bây giờ đầu cậu choáng váng, nếu không bám chặt vào bàn thì chỉ sợ không thể đứng vững được.

"Wooje, em nhìn không khỏe, anh đưa em đến bệnh viện." Hyeonjun nhìn khuôn mặt trắng bệch quá mức của Wooje, hơi cau mày bất mãn.

Wooje khổ sở trong lòng, cầm ly rượu mà Hyeonjun đặt trên bàn lên uống một ngụm.

"Chỉ là huyết áp thấp một chút mà thôi, lát nữa ăn chút gì đó sẽ ổn. Rượu em cũng uống rồi, đi tìm cô Lim của anh đi!" Rượu nồng độ nhẹ, nhưng Wooje uống xong lại càng khó chịu hơn. Chẳng phải nói mượn rượu giải sầu sao? Như thế nào mà nỗi buồn của cậu không hề giảm lại còn ngày một tăng lên?

"Anh..."

Hyeonjun chưa kịp nói xong, Wooje đã ôm bụng chạy về phía nhà vệ sinh.

"---" Cửa phòng vệ sinh bị khóa, Hyeonjun chỉ có thể nghe thấy tiếng nôn dữ dội ở bên trong.

"Wooje!" Hyeonjun đứng ngoài gõ cửa dồn dập nhưng bên trong không có tiếng trả lời ngoại trừ tiếng nôn mửa liên tục.

"Em không mở ra thì anh sẽ phá cửa!" Hyeonjun rất lo lắng, chẳng lẽ Wooje mắc bệnh mãn tính nào đó sao? Nếu vậy thì phải nhanh chóng đến bệnh viện!

Wooje ngồi xuống đất, cảm thấy bụng dưới thực sự rất đau, cậu không còn sức đứng dậy nữa. Nhưng Wooje vẫn cố gắng mở cửa ra, để nếu cậu có ngất đi, Hyeonjun có thể gọi người đưa cậu đến bệnh viện.

Một lúc sau, cửa nhà vệ sinh mở ra, Hyeonjun nhìn thấy Wooje đang ngồi dưới đất, sắc mặt tái nhợt, trên trán lấm tấm mồ hôi, hai tay che bụng, cảm thấy vô cùng suy yếu.

"Wooje, chúng ta đi bệnh viện đi!" Hyeonjun không nói hai lời liền muốn ôm Wooje đi bệnh viện.

"Không cần đâu. Anh gọi cho Minseok giúp em. Điện thoại của em hết pin rồi." Wooje biết mình phải đến bệnh viện vì tình trạng hiện tại rất không ổn, nhưng cậu không thể để Hyeonjun đưa đi.

"Wooje!" Hyeonjun tức giận, đau đến mức này rồi còn muốn để Minseok tới mới đến bệnh viện.

Wooje bị lời nói của Hyeonjun làm cho chấn động, từ khi kết hôn cho đến khi ly hôn, Hyeonjun chưa bao giờ to tiếng với cậu, đây là lần đầu tiên. Mắt cậu rưng rưng.

"Anh đi đi! Đi tìm cô Lim của anh đi. Cho dù em có chết ở đây, cũng không cần anh lo!" Kỳ thật Wooje nói xong liền hối hận, sao có thể nói như vậy với Hyeonjun? Anh ấy rõ ràng rất thích cậu.

Wooje nói xong liền tự mình khóc trước, nước mắt cứ rơi xuống như vòng cổ ngọc trai bị đứt. Cậu vùi mặt vào cánh tay, cơ thể run lên nhè nhẹ.

Hyeonjun cảm thấy đau lòng, vội vàng gọi điện cho Minseok. Wooje không cho anh chạm vào, anh chỉ dám ngồi sang một bên.

"Wooje, nói anh nghe chỗ nào không thoải mái?" Hyeonjun gọi xe cấp cứu. Wooje không đáp lại, nhưng hai tay ôm chặt lấy bụng.

Ngay khi Hyeonjun định hỏi Wooje có phải bụng bị đau hay không thì anh nhìn thấy trên mặt đất có một vệt máu, đó chính là máu chảy ra từ nơi Wooje đang ngồi!

"Wooje, em đang chảy máu!" Hyeonjun hoảng sợ. Tại sao Wooje lại chảy máu? Chẳng lẽ em ấy thực sự mắc bệnh mãn tính?

Wooje nghe vậy, cố chịu đựng cơn đau bụng, cúi đầu nhìn xuống đất, vết máu đỏ tươi dưới nền gạch trắng đặc biệt chói mắt. Con của cậu...

"Hyeonjun, mau đưa em đến bệnh viện! Mau lên!" Wooje níu vạt áo Hyeonjun, cậu không còn sức đứng dậy nữa.

"Em đang mang thai, là đứa bé, đứa bé đang chảy máu!" Wooje vừa khóc vừa ôm Hyeonjun, nghĩ đến ly rượu mình đã uống. Minseok nói người đang có thai không được uống rượu, nếu cậu uống rượu thì đứa bé ...

"Hyeonjun, em đã uống rượu. Đứa bé có bị sao không? Em sợ lắm, em muốn con của em." Wooje càng nói càng khóc lớn.

Hyeonjun bối rối trước tin tức dồn dập của Wooje. Em bé nào? Ai đang mang thai?

"Wooje, đừng sợ, anh lập tức đưa em đến bệnh viện." Hyeonjun bế Wooje đang khóc trong ngực mình lập tức chạy tới bệnh viện.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro