Chương 67

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

TaeYong ngồi trên ghế sopha trong phòng khách tại căn hộ của Sora. Cả nửa khuôn mặt anh bị bao phủ bởi bóng tối, không nhìn rõ hiện tại sắc mặt của TaeYong như thế nào. Sora từng bước tiến tới phía cửa ra ban công, kéo chiếc rèm cực dày ra. Vì cửa làm bằng kính cho nên sau khi rèm được kéo ra thì ánh hoàng hôn đỏ rực nhanh chóng ùa vào căn phòng khách. Từ từ ngẩng đầu nhìn về phía cô gái kia, anh không thể nào kìm rùng mình trước nụ cười dịu dàng như hoa bách hợp kia. Trong đầu anh, hình ảnh cô nữ sinh cấp ba trong sáng ngày nào lại hiện lên, dưới làn gió xuân, Sora rạng rỡ cười với anh. Ngay từ giờ phút đó... anh đã yêu Sora, từ cái nhìn đầu tiên. Tình yêu sét đánh mà anh vốn coi thường lại ứng nghiệm ngay trên người anh. Nhưng giờ ánh mắt trong sáng, nụ cười rạng rỡ, cô nữ sinh năm đó đã hoàn toàn biến mất.






– "Vậy là em đã hài lòng, đúng không?" - Hạ mắt xuống, anh cười chua xót. Chính tay anh đã nhẫn tâm bóp chết tình yêu của chính bản thân mình.






– "Đúng vậy..." - Tiếng cười như tiếng chuông trong trẻo vang lên, trong đáy mắt của Sora lóe lên những tia khoái cảm - "... ha ha ha, anh có biết em vui thế nào khi chứng kiến anh tự mình dùng những lời nói sắc tựa mũi dao 'đâm' lên trái tim của người anh yêu không?" - Khuôn mặt Sora không che đi sự thỏa mãn của mình.






– "Anh..." - Phải, chính anh đã... làm tổn thương DoYoung.






– "TaeYongie oppa, anh là kẻ không xứng đáng có được hạnh phúc. Ai cũng có thể, trừ chỉ anh, anh tuyệt đối không được có hạnh phúc..." - Giọng nói của Sora mang theo đay nghiến. TaeYong cúi đầu mỗi lúc một thấp, cắn chặt môi, không thể nào miêu tả được nội tâm anh lúc này. Hỗn loạn, đau đớn và cả... căm ghét chính bản thân mình.






– "... Sora, em đang làm cái gì vậy???" - Soạt, một tiếng động khiến TaeYong ngẩng lên. Đứng ở cánh cửa sổ, Sora đang từ từ cởi váy của mình ra.






– "Anh hốt hoảng gì chứ, đâu phải anh chưa nhìn thấy cơ thể em đúng không?" - Nhìn thấy TaeYong hoảng hốt kêu lên, khuôn mặt trở nên trắng bệch, Sora cười khanh khách vài tiếng. Trong mắt cô chỉ phủ một màu u ám.






– "Không... Sor... a... đừng..." - Anh lắc đầu, hoảng loạn đứng dậy, lùi từng bước về sau.






Không quan tâm TaeYong đang như thế nào, Sora tiếp tục cởi xong váy bên ngoài, thậm chí cả áo lót. Cô bắt đầu cởi xuống chiếc quần tất, để lộ ra đôi chân dài. Rất nhanh chóng, cô hoàn toàn lột trần trước mặt anh. Làn da trắng, mái tóc màu nâu dài xoăn lay động trong không khí và cả... bầu ngực căng mọng. Ánh nắng hoàng hôn từ phía sau lưng cô đỏ rực, ôm lên cơ thể người thiếu nữ. TaeYong đã lùi về phía sát tường, sắc mặt trắng bệch quay sang nơi khác để không nhìn về phía cô. Sora mỉm cười, nụ cười mang theo sự mỉa mai, bước về phía anh. Bàn tay của TaeYong xiết chặt, anh cắn chặt môi dưới, trong lòng hoảng loạn tới cực điểm. Chuyện này... không thể nào... đừng nói Sora muốn điều mà anh đang nghĩ chứ?!






– "Dừng lại đi..." - Chẳng mấy chốc, cô đã đứng trước mặt anh. Sora ngồi xuống, tay chạm lên khuôn mặt của anh, bắt anh phải nhìn thẳng vào mình. Toàn thân TaeYong lạnh toát khi Sora cầm lấy tay anh, tự đặt lên ngực mình - "JEON SORA!!!"






– "A a ~" - Không để ý tới TaeYong mắt đã lộ ra những tơ máu, toàn cơ thể run lên bần bật, Sora tiếp tục cầm lấy tay của anh, làm động tác xoa bóp hai bầu ngực của mình.






– "Đủ rồi... dừng, dừng lại đi..." - Anh muốn rút tay về nhưng lại bị cô giữ chặt lại.






– "Không nên như thế chứ..." - Sora mỉm cười, ghé đầu vào tai anh, cắn cắn vành tai của TaeYong. Tách chân ngồi lên đùi của TaeYong, cô áp anh vào tường. Cô biết, anh sẽ không thể nào mạnh tay đối với cô. Nơi hạ thể nóng bỏng của cô cọ mạnh vào đũng quần của TaeYong - "... anh phải thỏa mãn em đi chứ..." - Giọng cô hơi khàn.






Bàn tay trái từ từ mò xuống đũng quần của TaeYong, cô cởi khóa lôi ra dục vọng của anh. Bàn tay còn lại cũng không yên vị, nó như con rắn, luồn vào áo anh, da thịt mát đụng chạm khiến trong lòng Sora dâng lên khoái cảm và dục vọng. Tiếng rên rỉ từ đôi môi của cô liên tục vang lên, TaeYong nhắm chặt mắt, đầu quay sang một bên, cảm giác được ở cổ họng như có thứ gì đó đang nghẹn lại. Rất nhanh chóng Sora đã cởi bỏ toàn bộ quần áo của TaeYong. Hai cơ thể xích lõa cọ sát vào nhau. Cô cúi đầu hôn lên cơ thể của TaeYong. Anh nằm ra sopha, để mặc cô tự tung tự tác. Da thịt anh trắng mịn, khuôn mặt xinh đẹp còn hơn cả cô. Lần lần xuống hạ thể của người đàn ông, những ngón tay thon dài từ từ chạm vào dương vật của TaeYong.






– "Ha ha... của anh thực đáng yêu, chẳng khác gì năm đó" - Cầm vào nó, thứ ỉu xìu không có tới một chút dục vọng, Sora lộ ra vẻ châm biếm - "Tại sao lại không có phản ứng thế? TaeYongie, anh làm tổn thương em quá, phải chăng cơ thể em không đủ đẹp để kích thích tình dục của anh sao?"






– "Đủ rồi, Sora..." - Cầm lấy bàn tay đang xoa nắn thứ đó của mình, anh cắn môi nói. Không biết vì sao anh cảm thấy ghê tởm, nước ứ lên trong vành mắt.






– "Ừm..." - Sora gạt tay anh ra, cúi xuống cạ ngực vào đùi của anh, bàn tay không an vị sờ lên nơi đó. Giọng cô đầy khiêu khích, hứng thú - "Sao nào? Cảm giác thế nào hả? Anh cảm thấy ghê tởm đúng không? Cái cảm giác ghê tởm tới tột cùng..."






– "Sora... buông tha anh đi..."






– "TaeYongie, cái cảm giác ghê tởm khi nào làm tình với người mình không yêu, anh hiểu rồi chứ" - Nụ cười trên mặt Sora trở nên tàn độc tới cực điểm. Bàn tay túm chặt lấy dương vật của anh, cô khiến anh đau tới tím mặt. TaeYong rít lên một tiếng, đau!!!






– "Buông... a... ra..." - Thứ đó là điểm yếu nhất trên cơ thể người đàn ông. Sora thích thú nhìn vẻ mặt đau đớn của TaeYong, bàn tay từ từ mới thả ra.






– "Giúp em thực hiện điều đó"






– "Không thể!!!" - Cơn đau đớn kia khiến TaeYong tím mặt, vừa được giải thoát, anh liên tục thở dốc nhưng vừa nghe thấy Sora nói ra câu kia, đôi mắt anh trừng lớn nhìn cô, cương quyết - "Bất kể mọi chuyện, ngoại trừ chuyện đó. Anh đã tự mình hủy đi tình yêu của mình, em còn muốn gì nữa chứ? Em chưa đủ hài lòng hay sao hả?"






Tất nhiên là cô thỏa mãn, thỏa mãn nhìn thấy anh đau đớn, nhìn anh tự tay bóp chết tình yêu của mình nhưng mà lòng tham của cô không dừng lại ở đó. Mục đích cuối cùng của cô không phải là việc TaeYong và Kim DoYoung chia tay, đó chỉ là bước đệm. Nhìn TaeYong nổi giận, cô cười cười, bàn tay xoa xoa má của anh. Cúi đầu hôn lên môi của anh, cô thì thầm 'nhắc nhở' anh chớ có nổi giận. Nhìn vẻ mặt đau khổ, bất đắc dĩ của anh, cô cười đắc ý. Người này sẽ không dám làm tổn thương cô, chỉ trừ phi cô nhắc tới điều kia thì TaeYong mới lộ ra vẻ cương quyết như vậy. Không sao, đối với người như TaeYong, cô không nên cứng mà phải buộc lạt mềm. Cô cũng có kế hoạch của bản thân... để đạt được mục tiêu, cô tuyệt đối sẽ không từ thủ đoạn nào hết. TaeYong ngoài chuyện đó ra sẽ đáp ứng mọi nguyện vọng của cô vậy thì... được thôi, cô sẽ lợi dụng việc này để tiến tới mục đích của mình.






– "Sora, đứng dậy đi... anh không muốn..." - Không muốn, chỉ cần nghĩ làm việc này với ai đó là anh đã cảm thấy buồn nôn. Cơ thể người phụ nữ trước mặt không làm cho anh có một chút hứng thú nào hết.






– "Em muốn làm tình với anh..." - Sao cô có thể từ bỏ chuyện này giữa chừng, cô đã muốn lắm rồi. Khuôn mặt Sora đỏ ửng lên vì dục vọng, hơi thở dần trở nên gấp gáp. Bàn tay cô sờ loạn trên cơ thể của anh - "Em sẽ làm anh có phản ứng..." - Thì thầm vào tai anh, Yoona cười khúc khích - "Nếu anh không thể đáp nguyện vọng kia của em... vậy thì làm cho em có thai đi, làm cho em mang thai đứa con của nhà họ Oh"






Trong phòng VIP của quán bar lớn nhất Seoul – Bar Ridin', dưới ánh đèn mập mờ đầy ái muội, trên sàn nhà vương đầy những vỏ chai rượu rỗng và cả quần áo hỗn độn. Có những cái áo thậm chí bị xé rách te tua. Trên giường, người con trai không một mảnh áo, đôi mắt đục ngầu lạnh băng pha lẫn cả sự phẫn nộ không gì có thể sánh bằng. Bàn tay cầm điếu thuốc, khuôn mặt không lộ ra bất cứ tia cảm xúc nào. Để mặc cho hai cô gái xinh đẹp với cơ thể đầy đặn đang liên tục uốn éo khiêu khích cơ thể mình. Tiếng nước bọt nhớp nháp và tiếng lưỡi chạm lên da thịt đầy tà mị vang vọng trong không gian căn phòng. Khuôn mặt hai cô gái bừng lên vẻ động tình, khao khát chạm vào cơ thể hoàn mỹ của người con trai.






– "Lùi cái mặt của ngươi ra xa mặt ta!!!" - Nhận ra một cô gái muốn hôn lên môi mình, người con trai với tay lấy ly rượu vang đỏ hất mạnh vào mặt cô gái.






– "A a a ~" - Bị tạt rượu vào mắt, cô gái kia kêu lên - "Xót quá...!!!"






– "Kim Chủ tịch..." - Cô gái còn lại đang mân mê hai đầu ngực của DoYoung hoảng hốt nhìn đồng nghiệp của mình bị đối xử như vậy.






– "Làm tiếp hoặc cút!!!" - Lạnh lùng nói, trong mắt của nó không có bất cứ tia cảm xúc nào, ngoài phẫn nộ ra chỉ còn hận thù xoáy sâu khiến người ta phải hoảng sợ. Cô gái nghe thấy DoYoung nói như thế chỉ còn biết im lặng làm tiếp công việc của mình.






Kim Chủ tịch ngày xưa là playboy nổi tiếng khắp Hàn Quốc, vẫn là khách quen của họ nhưng hơn 2 năm nay say mê Oh TaeYong, Đại thiếu gia của Oh gia nên không còn đi ra đi vào những nơi như thế này nữa. Đột ngột hôm nay người này tới đây, đi vào phòng VIP, DoYoung chỉ vứt lại một câu đó là bảo ông chủ bar này đưa hai cô gái xinh đẹp nhất tới hầu hạ. Ai cũng có thể nhận ra tâm trạng của Chủ tịch DoTae hôm nay cực-kì-không-tốt. Hai cô dù bị vẻ đẹp của hắn làm cho mê hoặc nhưng cũng không phải không biết bản thân mình hôm nay bị chọn để hầu hạ nó chính là phải xác định mất nữa cái mạng. Nó như vị đế vương, tựa lưng vào giường tu rượu, hút thuốc mặc cho hai cô làm gì cũng không để lộ ra nửa điểm khoái cảm. Hai năm nay nó trở nên nhu hòa hơn nhiều, nhưng đó là trước mặt anh còn bản thân nó vẫn là Kim DoYoung, là một trong bốn người đứng đầu Tứ đại gia tộc. Sự tàn độc của nó so với những người khác... không hề thua kém.






Nhìn hai người con gái tiếp tục mơn trớn trên người mình, DoYoung cảm thấy buồn nôn. Nhớ tới cô ả Jeon Sora vòng tay ôm TaeYong, khuôn mặt đầy hưng phấn khi mút lấy lưỡi của anh trong lòng nó một ngọn lửa điên cuồng dâng lên. Bóp nát ly rượu thủy tinh trong tay, DoYoung tức giận nghiến răng ném văng cả chai rượu khiến cho sàn nhà bị dập một vết lớn. Cả bàn tay của nó be bét dính đầy máu. Những vết thương ghim đầy thủy tinh gắn chặt vào đống thịt bị cắt nát trên tay. Hai cô gái hoảng hốt hét lên, vội vàng giật mình lùi ra xa khỏi cơ thể nó. Không có lệnh của DoYoung, hai người họ không dám tự ý rời phòng nhưng phải chứng kiến Kim Chủ tịch tự nhiên phát điên, làm bị thương bản thân mình, hai cô không thể khống chế được sự sợ hãi của bản thân mà run lên cầm cập. DoYoung không bận tâm, tiếp tục đưa tay còn lại xé rách mảnh băng trên đầu ban nãy được mấy cô gái kia băng lại. Máu từ trán lại tiếp tục chảy xuống. Trong ánh sáng mờ mờ ảo ảo, đôi mắt nó hằn lên những tia tàn ác tới cực điểm, giống như con sói đói dưới đêm trăng, sẵn sàng xé bỏ bất cứ ai là con mồi của mình.






– "Kim... Kim Chủ tịch, vết thương của ngài..." - Vết thương ở đầu bị rách rất sâu, khi họ băng bó cho DoYoung đã khuyên nó đi bệnh viện nhưng DoYoung không chịu nghe. Giờ lại còn tự bản thân mình bóp vỡ ly thủy tinh để cả tay cũng bị thương thế kia. Một cô gái trong hai người kia lo lắng, lắp bắp nói.






– "Câm miệng, ai cho các người nói" - Nó nghiến răng, trừng mắt nhìn hai người họ.






– "Tôi... chúng tôi xin lỗi... xin lỗi..." - Họ sợ hãi hét lên, đôi mắt của DoYoung như muốn giết chết bọn họ, thực đáng sợ. Một trong hai cô gái khóc nức lên.






– "CÚT!!!" - Khóc? Khóc cái quái gì chứ hả? DoYoung cầm lấy cái gối không lưu tình ném thẳng vào mặt hai cô gái đang toàn thân trần trụi - "Cút, cút ra khỏi đây cho ta. Nhìn thấy mấy đứa con gái uốn éo dưới thân đàn ông như các ngươi thực làm cho ta ghê tớm. Cút!!!"






Nhìn hai cô gái kia vâng vâng dạ dạ, kinh hãi chạy ra khỏi phòng gấp tới mức quần áo cũng không kịp mặc, căn phòng nhanh chóng chỉ còn lại mình nó. DoYoung ôm lấy tay của mình, nhìn những vết cắt ghim đầy thủy tinh, tròng mắt nó vằn lên những tơ máu của cuồng nộ. Máu từ vầng trán chảy dài xuống, hòa vào máu ở tay rơi xuống tấm nện trắng làm ướt đẫm một mảng đỏ tươi. Đau ư? Đau sao? Nó nhếch mép cười nhạt, trong đôi mắt mất đi vẻ băng lãnh chỉ còn sự chua xót, đau đớn vô cùng. Nó không đau, những vết thương này dù có chịu thêm 100 lần, 1000 lần nó cũng không đau. Nơi đau là tim của nó cơ, là trái tim của nó!!! Nó không đau, không đau, nơi đau là tâm hồn của nó, tâm hồn bị người đó bóp vụn thành trăm mảnh tựa như ly thủy tinh kia!!! Người đó nói hút thuốc không có lợi cho sức khỏe, nó liền bỏ thuốc. Người đó nói ghét nó lăng nhăng, nó tuyệt không dám hó hé nhìn bất cứ ai ngoài người đó. Người đó bảo uống rượu nhiều thì sẽ hại dạ dày, nó cũng hạn chế uống rượu. Có gì mà người đó nói, nó không nghe không? Ung thư gan à? Loét dạ dày à? Được, thế nào cũng được, hôm nay nó phải uống tới chết, hút tới chết mới thôi!!! Nếu người đó đã không cần nó, vậy... nó còn gì, còn gì để mất đây???






– "Anh thực sự là độc ác lắm..." - Tiếng cười gầm vang khắp căn phòng khiến cho người khác phải rợn gáy - "Lấy vợ à? Chia tay à? Ha ha ha... ha ha ha... quả thực... trên thế gian này không có ai độc ác hơn anh đâu..." - Bỗng tiếng cười im bặt, đôi mắt của nó lóe lên hận thù ghê người - "OH TAEYONG!!!"






Oh gia





– "Sự thật là như vậy?" - Hai anh em nhà họ Park tròn mắt nhìn JaeHyun sau khi hắn kết thúc câu chuyện của mình - "Thật là Yongie hyung đã... nói với DoYoung những câu đó sao? Anh ấy đòi lấy vợ và nói chia tay với DoYoung?" - Cậu thực sự không tin được.






– "Nói tóm lại là... Yongie đang giấu bí mật gì đó và Kim DoYoung bị đá có đúng không?" - JiSung nhíu mày, tổng kết lại một lượt.






– "Nói bị đá có chút phũ phàng đó" - JungWoo nhẹ giọng nhắc nhở.






– "Chính là anh không biết rốt cục chuyện gì đang xảy ra. Appa đã hứa giữ bí mật cho Yongie hyung nên điều tra cũng vô ích" - JaeHyun một tay ôm JungWoo, một tay sờ sờ đùi, cằm đặt trên vai cậu. Trong ánh mắt của hắn ánh lên một tia lo lắng - "Thực sự là lần này anh có cảm giác không ổn"







Nếu ai mà chứng kiến ánh mắt của DoYoung hôm nay... chắc chắn là bị dọa tới chết luôn. Làm bạn với nó bao nhiêu năm, tới JaeHyun còn chưa bao giờ chứng kiến DoYoung nổi giận tới như vậy. So với 2 năm trước khi TaeYong bị bắt cóc còn dữ dội hơn. Rõ ràng TaeYong vẫn còn yêu nó, vậy lí do gì mà anh lại nói chia tay, lại đòi đính hôn với một cô gái. Hơn nữa cô gái này là bạn học cùng khóa với JaeHyun, là hậu bối của anh ở trường cấp 3... chắc chắn là có việc gì đó đã xảy ra. Hai má JungWoo ửng hồng, cậu cảm thấy được hơi thở của JaeHyun bên tai và má. Hắn... dựa gần quá, lại còn trước mặt JiSung. Tuy nhiên cậu không cần phải lo lắng, ngại ngùng. Hai nhà Oh-Park sớm đã quá quen thuộc với hành động thân mật quá trớn của JaeHyun, cho nên tư thế hiện tại của cậu và hắn thuộc vào loại 'trong sáng' nhất, sẽ chẳng có bất kì ảnh hưởng gì với những người như JiSung đâu.






– "Yongie hyung không phải là người dễ dàng nói ra câu chia tay kia với Kim DoYoung..." - Chắc chắn là có uẩn khúc. TaeYong vẫn còn yêu DoYoung, hơn nữa cũng hứa hẹn với nó, nếu không phải có vấn đề sao anh lại đòi chia tay với nó. JiSung mím môi, nghĩ.






– "Hơn nữa... một người như Yongie hyung sẽ không bao giờ trước mặt người mình yêu... à không, người yêu cũ sẽ ôm ấp, hôn hít người yêu mới" - JungWoo cũng gật gù.






– "Người yêu mới cái chó gì" - JaeHyun tức giận, đập cái rầm xuống bàn - "Là cô ta tự hôn Yongie hyung, lúc Yongie hyung định chạy tới phía DoYoung cô ta còn ngăn anh ấy lại" - Vấn đề ở đây là TaeYong còn vì cô ta mà nhỡ tay đánh DoYoung. Hắn ôm đầu, giờ còn không biết Kim DoYoung kia ở đâu, sự việc càng lúc càng rắc rối.






– "Cô gái đó không phải cùng trường cũ với cậu sao? Cậu không biết cô ấy à?"






– "Hừ, bộ bộ nhớ của tớ thiếu dữ liệu để nhớ sao mà phải nhớ cô ta" - Thấy JungWoo ngẩng lên nhìn mình với đôi mắt cún con hắn dùng tay bẹo bẹo tay của cậu, tiện thể cúi đầu hôn nhẹ lên môi của JungWoo. Người gì mà đáng yêu chết đi được.






– "Anh hỏi vô ích rồi..." - JiSung khoanh tay trước ngực, kì thị nhìn JaeHyun. Người này là Oh tảng băng nổi tiếng mà. Nhớ khi JiSung vào lớp 10, hắn đang học lớp 12 đã gây nên danh tiếng khắp trường - "Con gái khóc vì anh ta chẳng ít đâu..." - Nhất là sau khi JungWoo sang Nhật du học, tính khí của JaeHyun ngày càng trở nên tệ hơn, lạnh hơn.






JiSung vẫn còn nhớ rõ khoảng thời gian cuối năm lớp 10 cả trường ầm lên vụ một cô bạn học bên chuyên văn chạy sang chuyên lý để bày tỏ với JaeHyun. Cô gái này là một trong những hoa khôi của trường. Cô gái kia có dáng người nhỏ nhắn, đáng yêu, miệng lúc nào cũng hiện hữu một nụ cười rạng rỡ như những bông hoa nở trong sớm mai. Tính cách của cô ta cũng như mùa xuân, dịu dàng và thanh thoát. Học rất giỏi, gia chánh cũng giỏi, đàn hát múa cái gì cũng biết, gia đình thì khá giả... cuộc đời của cô ta trong suốt 18 năm đều bằng phẳng, tốt đẹp vô cùng thế nhưng sai lầm lớn nhất của cô ta là yêu Oh JaeHyun. E ấp ôm bức thư tình, ngại ngùng đưa cho hắn. Nghe nói lá thư kia đã được cô ta dùng cả một đêm viết thế nhưng JaeHyun thậm chí còn không liếc mắt tới nửa giây. Tự tay mình xé bức thư kia thành trăm mảnh, hắn băng lãnh nói: 'Tôi không rnh, ln sau đng vì nhng th v vn này mà làm phin tôi'.






Cô gái kia đã khóc lóc, đã van nài nhưng hắn vẫn không thèm quan tâm. Tối hôm đó cô ta cắt cổ tay tự tử, may mắn là được chuyển vào viện kịp thời nên không chết. Trong suốt thời gian cô ta ở viện, JaeHyun không vào thăm dù chỉ một lần. Gia đình cô ta tới nhà họ Oh đòi bồi thường về cả mặt thể chất và tinh thần của con gái mình. LuHan và SeHun đã định tới bệnh viện thăm cô gái kia nhưng bị hắn ngăn lại. JaeHyun sai bảo vệ đuổi cha mẹ cô gái kia ra khỏi biệt thự nhà họ Oh, còn nói nếu họ dám bước lại gần nhà họ Oh trong vòng 10m liền thả chó cắn vì vậy cha mẹ cô gái kia mới thôi ý định kia. Bọn họ khá giả nhưng không thể đấu lại với gia tộc họ Oh, cho dù khởi kiện cũng chẳng thắng, hơn nữa họ cũng chẳng có lý do gì mà kiện. Cô gái kia đáng lẽ phải nằm viện hết 1 tháng nhưng tới tuần thứ 2 cô ta lại xuất hiện ở trường gây nên một trận ầm ĩ nữa. Người được hai bên anh trai và cha đỡ, khuôn mặt tái nhợt đầy nước mắt, cơ thể gầy gò mặc bộ đồ bệnh nhân rộng thùng thình, phía sau là mẹ đang cầm theo cây truyền nước nối với cổ tay cô ta, vừa xuất hiện quả thực làm cho người khác thương cảm vô cùng.






Cô ta tới trường, nhưng không tới lớp chuyên văn 12 mà lại tới lớp chuyên lý để tìm hắn. Khi đó JaeHyun đang ngồi nghịch điện thoại, không chú ý cô gái kia cùng gia đình đã đứng ở trước cửa lớp phía sau là hàng đàn học sinh vì chứng tò mò kích thích mà chạy tới coi chuyện vui. Lúc đó JiSung đi từ thư viện về cũng đứng một góc coi. Cô gái kia tự mình rời khỏi tay cha và anh trai, tự mình cầm cây truyền nước bước lảo đảo tới phía bàn JaeHyun, khuôn mặt xinh đẹp đẫm nước khiến cho người ta không thể không mủi lòng. Cho tới khi cánh tay bị túm lấy hắn mới biết tới sự có mặt của cô gái kia. Cô gái nói: "Xin hãy quen vi t, t không th sng thiếu cu. T yêu cu...", hắn im lặng. Cô gái kia lại cầu xin: "T đã t t, nhưng không thành. JaeHyun, đây là s mnh, ông tri không mun t chết bi vì t không th đ cu li mt mình".






– "Khi đó cậu đã trả lời thế nào?" - Cô gái kia thực sự vì JaeHyun mà tự sát sao? Trong đáy mắt JungWoo dâng lên một tia thương cảm. Tự tử là một hành động ngu ngốc nhất.






– "Ai mà nhớ..." - Hắn hoàn toàn chẳng có chút ấn tượng.






– "Anh ấy nói: "T cô t sát, tôi chng có quan h gì c. Đng có lôi tôi vào phin phc cũng đng có áp cái suy nghĩ ca cô lên tôi. Mt triu năm na cũng không có chuyn tôi và cô thành mt đôi đâu. Còn nếu mun chết, c vic nhưng đng có thành con ma đeo tôi, tôi ghét phi gi thy tr tà ti nhà lm"" - Đúng là đồ máu lạnh, nhớ khi đó hắn nói ra những câu này mặt không hề hé lộ cảm xúc gì hết.






– "Hyunie..." - Trợn mắt nhìn JaeHyun, JungWoo không che giấu sự kinh ngạc. JiSung thở dài, sắc mặt của toàn bộ những kẻ có mặt hôm đó hoàn toàn không khác gì JungWoo bây giờ. Còn gia đình cô gái kia bị dọa cho phát ngất.






– "Dù không có ấn tượng với chuyện này nhưng tớ không thấy câu trả lời kia có gì sai" - Kẻ không biết quý trọng mạng sống của mình, vậy thì đừng sống. Mà cô ta sống hay chết cũng không can gì tới hắn.






– "Nhưng như vậy có quá đáng quá không?" - Vẫn biết người này lạnh nhưng tới mức này...






– "Hmmm ~ giờ thì tớ thực sự muốn gặp lại cô ta đấy" - Nhìn nét mặt thương cảm của cậu, ánh mắt của JaeHyun trầm xuống, đôi bàn tay xiết chặt cậu vào trong lòng.






– "Để làm gì vậy, Hyunie?" - Cậu gấp gáp hỏi, không lẽ hắn lại muốn gặp cô gái kia vì đột ngột nhớ lại chuyện năm đó và có hứng thú với cô ấy? Như thế... có gọi là 'ni li tình xưa' không (Xing: có đâu mà ni...)? Hắn sẽ không phải là bỏ cậu đấy chứ hả?! Vì tình, bao nhiêu cảm xúc thương cảm cho cô gái kia ban nãy bị cậu quên sạch.






– "Cậu dám nghĩ linh tinh, nghi ngờ tình cảm của tớ hả?" - Bẹo má của JungWoo, cậu nghĩ gì cũng không qua được mắt hắn đâu nhé.






– "Oh Nhị thiếu gia vì thấy anh thương cảm cho cô gái kia nên ghen đấy" - Tính chiếm hữu thật kinh khủng, thậm chí còn không cho JungWoo nghĩ tới người khác ngoài mình. Hắn nhướng mày nhìn JiSung, mỉa mai hắn đấy hả?






– "Đồ ngốc này, cậu nghĩ tớ có tâm trạng để thích người khác hay để ý người khác nữa hả? Thương cảm người khác à? Cấm không được nghĩ tới ai nữa nghe chưa?" - Nếu để mà thương cảm cho những cô gái bị hắn phũ phàng từ chối hay chia tay thì cậu có thương cả đời cũng không hết đâu - "Đã bảo là tớ-yêu-cậu-hai-mươi-mấy-năm-rồi!!! Bộ cậu thích tớ yêu người khác lắm hả mà thương cho mấy cô gái kia?"






– "... in... nhỗi... (Xin lỗi)" - Bị bẹo má, JungWoo không nói rõ được - "... nhớ... hông... ún... un... i... e... nhiu... nhai... nhoài... ớ... âu... à... (Tớ không muốn Hyunie yêu ai ngoài tớ đâu mà)" - JaeHyun nghe vậy hài lòng buông má cậu ra.






– "Đáng đời, lần sau bỏ ý nghĩ đó đi nghe chưa?" - Lại dịu dàng xoa xoa má cho cậu.






Rồi rồi, muốn làm gì nhau thì cứ tiếp tục đi, tình nồng tình thắm thoải mái đi. JiSung uống trà, tự coi bản thân là người bị mù, bị điếc, bị câm, coi như không nhìn thấy đôi tình nhân nào đó đang chọc chọc ghẹo ghẹo nhau. Có nhắc cũng vô ích vậy thì áp dụng cách... mặc kệ là hay nhất. Ngày xưa thì chiến tranh lạnh, mặt còn không thèm nhìn nhau sau bây giờ lại 180 độ quay ngoắt thế này không biết... Bỗng cảm thấy sao mà nhớ ChenLe da diết. Haiz ~ khi về phải qua bên nhà Lee gia một chút mới được. Thực ra nói đi nói lại, JiSung cũng không hề coi lại mình. Bản chất so với Oh JaeHyun cũng một chín, một mười cũng chẳng có kém ai. Chỉ khác là JiSung chưa bao giờ có người yêu trước khi quen ChenLe mà thôi nên JiSung ngoài từ chối ra thì không có chia tay. Hơn nữa JaeHyun là thẳng thừng từ chối, trừng trị mấy cô gái cứng đầu còn JiSung là ngấm ngầm hành động, trả thù. Ai trước kia vì bị một cô gái ở CLB Karate đe dọa phải làm quen mà đã dùng máy tính hack toàn bộ clip tự sướng của cô ta tung lên mạng? không phải Nhị thiếu gia nhà họ Park – Park JiSung thì là ai.






Thâm đc, phũ phàng có thua gì ai đâu...






– "Được rồi, quay trở lại vấn đề, cô gái mà Yongie hyung muốn cưới là ai? Chắc chắn là trong chuyện này phải có bí mật gì đó. Nếu là người cùng trường chúng ta ngày xưa lại còn cùng khóa với anh chắc là em biết" - JiSung không như JaeHyun, không phải vì muốn nhớ mà vì IQ quá cao, chỉ cần gặp qua một người liền không bao giờ quên.






– "Em cũng biết cô ta đấy, thần tượng mới nổi Jeon Sora" - Nói tới việc cần bàn bây giờ, JaeHyun mới chịu buông lỏng JungWoo ra một chút, trầm mặt nói.






– "Jeon Sora?" - Trong mắt JiSung có một tia ngạc nhiên thoáng qua rồi nhanh chóng biến mất - "Là cô ta à?" - Sao lại là cô ta? JiSung cố gắng che đi điều bất thường trong mắt của mình. Cũng may là JaeHyun đang mải ôm hôn JungWoo nên không chú ý.






– "Anh còn không biết trong trường chúng ta có người tên vậy. Hơn nữa lại biết anh trai..."






– "À vâng..." - Hắn có thèm để ai vào trong mắt đây cơ chứ, JiSung mắng thầm trong lòng. Đầu óc JiSung choáng váng, khó hiểu. Sao người TaeYong muốn đính hôn lại là cô gái tên Jeon Sora kia cơ chứ? Thực khó hiểu...






... không phi cô ta...






– "Đúng là Jeon Sora sao?" - Bọn họ hôm đó ở văn phòng JaeHyun chỉ phỏng đoán, không ngờ là thực sao? JungWoo vô cùng ngạc nhiên - "Không phải là ngày xưa hai người họ làm việc chung ở Hội học sinh trường sao?"






Như vậy không phải là mới quen mà quen lâu rồi. Với lại theo như JaeHyun tả thì có lẽ bọn họ đã lâu không liên lạc với nhau, hôm trước ở Nhà hàng của Jeno chỉ là vô tình gặp lại mà thôi. Vấn đề Jeon Sora và TaeYong có quan hệ gì với nhau? Chuyện gì đã xảy ra giữa hai người bọn họ? Cậu qua Nhật từ năm lớp 10 lại không học chung trường với TaeYong, JiSung và JaeHyun nên mù tịt. Tới hai người JaeHyun và JiSung là học sinh trường đó còn chẳng biết gì thì cậu không biết gì là phải. Nghĩ lại... vẫn có chút tự ti khi không được vào ngôi trường chuyên kia... ai bảo cậu học không được môn hình học cơ chứ hả?! Giờ LuHan nhúng tay vào nên chắc chắn là họ sẽ không thể điều tra được, nếu muốn biết chuyện gì xảy ra thì chỉ có cách hỏi thăm những người bạn cũ ngày xưa. Nhưng... nhìn em trai và vị hôn phu của mình, JungWoo cảm thấy vô vọng. Tính số bạn thân của hai người này... không, chỉ cần là bạn thôi cũng được, liệu có được 1 bàn tay?






Thc s cm thy vô vng...






Khoan, ngừng lại đã. Jeon Sora học ở trường cấp ba của JaeHyun đúng không? Hơn nữa còn cùng khóa với hắn... Hình như cậu cũng có bạn học cùng khóa cùng trường cấp ba với JaeHyun, hơn nữa người này cũng rất rõ mọi hành động của hắn để mỗi lần tìm cách phá đám hắn. Người hiện tại rất nổi tiếng, cực kì căm ghét JaeHyun, ghét tới mức mỗi lần hai người gặp nhau là chửi tới nước bọt phun như mưa, kị còn hơn nước với lửa, hơn mặt trăng với mặt trời. Nếu cậu nhớ không lầm thì năm đó người đó còn từng nổi danh là Hội trường FC anti Oh JaeHyun mà. Người bạn này... không phải là Na HaeChan đó sao? Đúng rồi, HaeChan, HaeChan bạn thân của cậu. Còn có JaeMin, YoungHo và HanSol, ba người bọn họ là bạn thân của TaeYong. Trước tới giờ cậu chưa bao giờ thấy anh giấu giếm gì ba người kia hết. Vậy là có cơ hội rồi... Cậu nhìn JiSung và JaeHyun, từ từ, không nói vội, cậu phải tìm hiểu trước đã. Ngộ nhỡ HaeChan không biết gì hay HanSol, YoungHo và JaeMin không nói thì sẽ làm mọi người thất vọng mất. Trong khi JungWoo lan man suy nghĩ thì JaeHyun đang bừng bừng lửa giận.






– "Không thể có chuyện sau một lần gặp mà Yongie hyung thay lòng đổi dạ" - Hắn quá rõ về anh mình, điều này là bất khả thi. Vậy... bí mật đằng sau là gì?






– "Trước tiên anh nên tìm Kim DoYoung trước đã, còn chuyện bí mật phía sau chúng ta cứ từ từ suy ngẫm" - JiSung bỗng nói, cắt ngang suy nghĩ của JungWoo và JaeHyun - "Trước hết phải chấn an Kim DoYoung đã" - JiSung giống JaeHyun, thực sự lo lắng DoYoung sẽ làm gì đó ngu ngốc. JaeHyun gật đầu, hắn cũng nghĩ giống JiSung.






– "Anh định sau khi hai người về thì đi tìm cậu ấy" - Những kẻ đứng đầu Tứ đại gia tộc khi nổi giận... đều không thể đoán được họ sẽ làm gì.






– "Vậy thì bọn em về đây" - Nhìn đồng hồ, JiSung nhíu mày. Cũng phải về sớm một chút, có vài việc... cần tìm hiểu. Quay sang nhìn anh trai mình, JiSung nhanh chóng trở lại với khuôn mặt lạnh ngày thường - "Chúng ta lên chào Hannie và Hunnie appa đã"






– "Được" - Họ tới đây, e là BaekHyun và ChanYeol cũng biết rồi. Vẫn là đi lên chào một tiếng cho phải đạo. JungWoo thoát khỏi vòng tay của hắn, hôn chụt một cái vào má của JaeHyun - "Tớ lên chào Hunnie và Hannie appa đã. Cậu lên cùng không?" - Hắn nhìn nụ cười của cậu, lắc lắc đầu.






– "Thôi, cậu cứ lên đi" - Có chút luyến tiếc khi thả tay của JungWoo ra nhưng hắn hiện tại không nên gặp LuHan không lại ầm ĩ lên cho xem.






– "Được, vậy Hyunie ngồi đây nhé..."






– "Hôm nay anh hai đã gặp Yuto Nakajima..." - Thấy JungWoo đi lên cầu thang trước rồi JiSung hơi nán lại, nói với JaeHyun. JaeHyun giật mình, người như bị điện giật, ngẩng mặt lên nhìn JiSung, cả thân cứng đờ - "An tâm, anh ta dường như mới ốm dậy còn rất yếu nên không làm gì được đâu. Em cũng không cho anh ta tới gần Wooie hyung..."






– "Cậu ấy... có thái độ thế nào?" - Nín thở, giọng JaeHyun trầm xuống. Hắn rất sợ cậu sẽ lại động tâm với Yuto. Hắn thực sự vẫn lo lắng không ngừng. Dù sao Yuto vẫn là có thân tình với JungWoo suốt 2 năm... ngộ nhỡ...






Ti sao vic này chưa qua vic khác đã ti?






– "Từ chối thẳng thừng. Anh ấy nói: "Tôi là Park JungWoo, không phi Jung JaeWoo"" - Người này nói cậu không tin tình cảm của hắn, thế mà đụng cái đã lo sợ vớ vẩn. Nghe JiSung nói thế, hắn thở phào, cảm giác trong lòng như được cởi bỏ một tảng đá nặng. Cậu... vẫn là chọn hắn, thuộc về hắn.






Càng hnh phúc càng làm JaeHyun lo s...

Ging như 2 năm trước...






– "Em nói cho anh biết để anh liệu mà giải quyết" - Ánh mắt của JiSung sắc lạnh quét qua JaeHyun - "Yuto Nakajima, người đó không dễ buông tay đâu. Làm một lần giải quyết gọn đi... đừng bắt em phải nhúng tay vào"






– "Biết rồi. Anh cũng muốn giải quyết gọn gàng..." - Để JiSung nhúng tay vào sao? Hắn có chút hứng thú nhưng việc của mình thì mình vẫn tự làm thì tốt hơn, hơn nữa lại còn là việc liên quan tới Yuto Nakajima. Dù sao vẫn không thể coi thường người kia được - "Nếu Yuto Nakajima đã ra mặt, anh cũng không cần phải nương tay đâu nhỉ" - Kế hoạch hoàn hảo, hắn đã có rồi.






– "Anh trai em ngoài anh ra không có ai đâu" - JiSung quay người bước về phía cầu thang.






– "Anh biết" - Khóe miệng JaeHyun nở một nụ cười vu vơ - "Ai bảo Park JungWoo sinh ra là vì Oh JaeHyun này cơ chứ" - Kiêu ngạo nói, hắn hoàn toàn không để tâm tới tiếng hừ của JiSung. Thằng nhóc này láo từ nhỏ, hắn không chấp.






Dù sao JiSung nói như thế tức là thể hiện sự tin tưởng vào hắn, đồng thời cậu em yêu anh trai này cũng chấp nhận hắn là hôn phu của JungWoo... nếu để JiSung thất vọng không phải là Oh JaeHyun hắn quá vô dụng sao chứ hả? Giờ hắn phải lo khá nhiều việc, xem ra cần tìm người đó thật nhanh. Đối phó với Yuto Nakajima, nếu biết cách đánh vào điểm chí mạng thì không phải lo lắng. Vấn đề bây giờ cần lo nữa là TaeYong và DoYoung. Tên Kim DoYoung chết tiệt kia thì không biết đi đâu rồi, còn anh trai hắn đưa con nhỏ Jeon Sora kia về làm gì mà lâu vậy? Trong lòng hắn không hiểu sao càng lúc càng cảm thấy bất an kinh khủng. Lia mắt về phía thân ảnh JiSung đang khuất sau cầu thang, ánh nhìn của hắn trở nên âm trầm. JiSung ban nãy khi hắn nhắc tới tên Jeon Sora... phải ứng có chút kì lạ. Dù rất nhanh biến mất nhưng nó vẫn lọt vào trong mắt của hắn. JiSung biết và nhận ra điều gì đó, chắc chắn... Thế nhưng JiSung lại không nói ra thậm chí còn giả vờ như không có chuyện gì hết. Ngón tay gõ gõ xuống mặt bàn... đôi mắt JaeHyun nheo lại một cách nguy hiểm.






Rt cc... chuyn gì đang xy ra?






Trước cửa phòng cấp cứu của Bệnh viện Seoul, một dàn người ngồi trên băng ghế, khuôn mặt ai cũng đẹp tới mê người nhưng tràn đầy căng thẳng. Người đàn ông mặc vest đen, vẻ ngoài điển trai tới hoàn mỹ mang vẻ mặt điềm tĩnh nhưng lại để lộ ra đôi mắt hoang mang, lo lắng và sợ hãi đứng ở góc. Từ ngoài hành lang với tới chỗ băng ghế trước cửa phòng cấp cứu là một hàng những thuộc hạ, bảo vệ. Người nào người đấy to cao, sắc mặt lạnh như băng khiến cho mấy bệnh nhân cùng người nhà đi ngang qua không ai dám lại gần. Ai cũng có thể nhìn ra người đàn ông đứng ở góc kia là Lee Chủ tịch của JM – Lee Jeno còn những người đang ngồi trên băng ghế là MinHyung, Jihyo, Taeil, ChenLe và cả HaeChan, người đáng nhẽ hiện tại phải ở Đài truyền hình cũng bỏ công bỏ việc chạy tới đây ngay sau khi nghe tin. Dù nhà họ Lee có Bệnh viện riêng nhưng từ biệt thự của Jeno tới đó quá xa, vì tình trạng của JaeMin quá nguy hiểm nên họ chọn bệnh viện Seoul là bệnh viện tốt và gần nhất.






– "Ôi chúa ơi, Jae sẽ không sao chứ?" - Jihyo cắn cắn móng tay, ánh mắt chăm chắm nhìn về cánh cửa phòng cấp cứu đóng im lìm. Chuyện này rốt cục là sao? Vì sao đột nhiên JaeMin lại bị như thế? Rõ ràng mọi chuyện đang tốt đẹp mà.






– "Sẽ không sao đâu em" - Taeil ôm lấy Jihyo an ủi. Biệt thự của Jeno vì JaeMin mà trở nên tan hoang, mọi người ai cũng hốt hoảng.






– "Liệu có phải vết thương cũ của anh ấy tái phát" - Rõ ràng là vết thương cũ đã khỏi rồi mà. HaeChan không kìm được nước mắt, khóc nức lên. Ám ảnh 2 năm trước là một cú sốc, là vết thương quá lớn còn đọng lại trong tim mỗi người. Tự nhiên JaeMin bị thế này, thực sự làm người khác sợ hãi - "Anh... hai... hức..."






– "Không sao, không sao" - MinHyung lòng như lửa đốt vẫn phải chấn an người yêu.






– "Không phải, không phải là vết thương cũ" - ChenLe lắc đầu, nó là sinh viên đứng đầu khoa Y của Đại học Seoul... vết thương cũ đã hoàn toàn bình phục, làm sao có chuyện tái phát được. Cắn chặt môi dưới, nó cố bắt mình bình tĩnh lại, chỉ có bình tĩnh mới có thể suy nghĩ. Chợt trong đầu nhớ tới JaeMin đau tới sắc mặt trắng bệch, ChenLe giật mình... không lẽ... - "Jeno hyung..."






Cch... đúng lúc ChenLe muốn nói gì đó thì cánh cửa phòng cấp cứu bật mở. Bác sĩ cùng y tá đi ra, mặc trên người bộ đồ phẫu thuật, ai cũng mướt mải mồ hôi. Mấy cô y tá nhanh chóng chạy đi lấy thêm dụng cụ còn mọi người nhìn thấy bác sĩ như là thấy phao cứu sinh, lập tức nhao tới. Ông bác sĩ khổ sở nhìn đám người đẹp hơn người mẫu này. Có ai lại vừa mới tới bệnh viện đã cầm súng dí vào đầu bác sĩ nói: 'Nếu người này có mnh h gì, chúng tôi giết c nhà ông, cho tiêu hy cái bnh vin này'. Làm ơn đi, đây là Bệnh viện quốc gia đấy. Nhưng ông bác sĩ không dám nói ra những gì mình suy nghĩ. Nhìn vào những người này ông biết họ không phải là người thường, đặc biệt là chàng trai trẻ có mái tóc màu đỏ rượu, mặc áo vest đen kia. Một thanh niên trẻ như vậy lại có thể mang trên người một sát khí và lãnh khí đáng sợ như vậy sao? Cho dù ánh mắt mang đầy lo sợ, hoang mang nhưng Jeno vẫn giữ nét mặt điềm tĩnh, hoàn toàn không làm mất đi uy khí cùng sự cao ngạo, vương giả của mình.






– "Bác sĩ, Jae thế nào rồi?" - Jihyo cầm lấy vai ông, lay liên tục, nước mắt rơm rớm - "Có phải em ấy không sao rồi không? Có phải không?"






– "Jae hyung sao rồi?" - Tới lượt MinHyung, người ban nãy cầm súng dí vào đầu ông bực mình trước sự ngập ngừng của ông - "Ông thử nói anh ấy làm sao xem, tôi giết cả nhà ông!!! Nói, anh ấy sao rồi hả?" - Người gì mà mâu thuẫn thế hả trời? Nếu thực sự cậu trai kia có làm sao, hắn vẫn bắt ông nói lại vừa không cho ông nói sao?!






– "Nói nhanh coi, ông bác sĩ, Jae thế nào rồi?" - Taeil cũng cáu tới giậm chân.






– "Đợi đã nào, mọi người bình tĩnh" - Nãy giờ họ nói như súng liên thanh, có ai cho ông bác sĩ được mở mồm lần nào đâu - "Bác sĩ, tôi là em trai anh ấy, anh ấy có làm sao không?" - HaeChan hít một hơi, cố gắng lấy lại bình tĩnh nhưng không ngăn được nước mắt tuôn trào.






– "Ồ, hóa ra cậu ấy là anh trai của cậu sao?" - Anh trai của Na HaeChan thảo nào xinh đẹp nhường ấy. Đột ngột ông cảm giác một luồng sát khí từ đâu ập tới, xương sống lạnh toát.






– "Nói nhanh..." - Jeno nghiến răng ken két, vẻ mặt muốn giết người.






– "A a a... được được..." - Ông bác sĩ sợ hãi tới mặt trắng bệch, gật như mổ thóc - "Cậu ấy đã qua cơn nguy kịch rồi" - Nói tới đây chợt sắc mặt ông bác sĩ trở nên tối sầm, ngữ khí nói ra vô cùng nghiêm khắc - "Đúng rồi, tôi hỏi ai là cha của đứa trẻ hả? Sao lại để cho vợ của mình động thai tới chút..."






– "CÁI GÌ??? ĐA TR???" - Tất cả một miệng đồng thanh hét lớn cắt ngang lời ông bác sĩ kia mặc kệ bệnh viện có ghi: 'Không n ào'. Jeno đứng một bên nghe xong câu này... đứng hình còn ChenLe thì thở dài một tiếng, quả nhiên JaeMin mang thai.






– "Cái gì? Mọi người không biết sao?" - Nhìn phản ứng của mọi người ông bác sĩ nhíu mày không hài lòng - "Thai nhi được hơn 1 tháng rồi nhưng bệnh nhân ăn uống không đầy đủ dưỡng chất lại làm việc nặng dẫn tới thai nhi khá yếu. Hơn nữa dường như bệnh nhân vừa bị kích động ban nãy bị động thai, chút thì mất mạng rồi đấy"






– "Vậy thì thai nhỉ sao rồi bác sĩ?" - ChenLe thở dài rồi quay qua hỏi ông bác sĩ, mặc kệ những người kia vẫn tiếp tục đang làm tượng đá.






– "Vẫn ổn, cả appa cả con" - Ông bác sĩ gật gật.






1 phút... 2 phút... 3 phút... Jihyo nhìn Taeil, Taeil nhìn MinHyung, MinHyung nhìn HaeChan, HaeChan lại nhìn ChenLe thấy nó gật đầu, mọi người hét lên một tiếng rồi nhảy cẫng lên. JaeMin có thai??? Thở dài một tiếng, lúc nãy vội quá nên ChenLe không để ý JaeMin liên tục ôm chặt bụng dưới, phía đũng quần có chảy chút máu. Aizz ~ thực sự mất mặt sinh viên đứng đầu khoa Y mà. Lỗi tại họ, hoàn toàn không phát hiện ra cậu mang thai. Bảo làm sao 1 tháng trở lại đây tâm tình của JaeMin lúc nóng lúc lạnh, vô cùng thất thường, thậm chí còn dữ hơn nhiều, ăn uống cũng không vừa miệng. Động thai... nói thì đơn giản nhưng thực sự vô cùng nguy hiểm. Không cẩn thận thì mất mạng cả 'mẹ' cả trẻ như chơi. May quá... cứu được cả hai người, JaeMin và đứa trẻ kia.






Còn Jeno, anh chỉ biết đứng trơ ra như tượng đá nhìn mọi người hò reo hoàn toàn đá văng nội quy của bệnh viện qua một bên. Trong lòng anh... hỗn loạn. Đứa trẻ nằm trong bụng của JaeMin là con của cậu và anh. Đứa con của anh... máu mủ của anh. Chỉ cần nghĩ tới đó là con của mình và JaeMin thì không biết vì sao huyết quản anh sôi sục. Cậu bị động thai, anh không phát hiện lại còn làm cậu tức giận, chút thì giết cả cậu và cả con. Jeno khụy chân, gục đầu xuống, không biết vì sao từ hốc mắt chợt cảm thấy nóng rần, một giọt nước mắt từ đó chảy ra. Tại sao anh không phát hiện ra gần đây cậu thường xuyên mệt mỏi, ăn uống cũng bất thường. Nếu anh phát hiện, nhất định sẽ hoãn lại chuyến bay qua Nhật để chăm sóc cậu. Anh cảm thấy nhẹ lòng, cậu không sao... con không sao... Anh thực sự có con rồi sao? Hai tay đan chặt vào nhau, Jeno cố gắng kìm chế cơn run rẩy của bản thân. Đó là đứa con của cậu và anh... ChenLe nhìn Jeno, cười khổ.






– "Anh, hạnh phúc không?" - Tiến lại phía Jeno, ChenLe hỏi. Nó vui lắm, là con của Jeno và JaeMin, là con của hai người anh nó yêu quý nhất.






– "Hạnh phúc?" - Không ngẩng lên nhìn ChenLe, anh hỏi lại với chất giọng khàn khàn.






– "Đúng, hạnh phúc không? Đó là con của anh và Jae hyung" - Sau bao chuyện, cuối cùng cũng có thể kết thúc. Không quan tâm đây là kết quả của cuộc loạn luân hay không, ChenLe nó chỉ quan tâm đó là con của anh và cậu, không hơn không kém.






– "Có..." - Chỉ một từ nhưng lại ẩn chứa biết bao cảm xúc. Từ khóe miệng của Jeno, một nụ cười dịu dàng vô ngần nở ra khiến mọi người ngây ra.






– "Vậy, cậu là chồng của bệnh nhân?" - Ông bác sĩ hắng giọng, chỉnh lại kính - "Bệnh nhân cần nghĩ lại bệnh viện vài ngày, cậu đi làm thủ tục nhập phòng đi. Cậu phải chú ý sức khỏe của bệnh nhân. Thai nhi rất yếu nên phải bồi bổ thích hợp, không được cho bệnh viên làm việc nặng,..." - Ông bác sĩ nói rất nhiều nhưng Jeno không cắt lời, cũng không nổi giận, chỉ im lặng lắng nghe.






Ông bác sĩ nhìn Jeno, người này quá hoàn hảo, chắc chắn là người có quyền lực và giàu có. Nhìn nét mặt của anh lo lắng rồi vui mừng khi nghe tin cậu trai kia ổn cũng xem như là yêu người kia đi. Tuy rằng Jeno khí thế bức người khiến ông sợ hãi nhưng không hiểu sao cảm thấy đặt cạnh cậu trai đang nằm trong phòng cấp cứu kia lại cảm giác... hai người hòa hợp không ngờ. Nhưng những kẻ nhà giàu, có quyền lực chỉ lo lắng cho con nối dõi của mình, mặc kệ là yêu thương vợ thế nào cũng không quan trọng bằng đứa nhỏ. Ông đã gặp nhiều trường hợp như vậy, người này hẳn không phải ngoại lệ đi. Nghĩ cũng thương những người vợ lấy phải chồng giàu có, thường thì những kẻ giàu có quan trọng tiền bạc, con nối dõi hơn tình thương mà. Nghĩ tới cậu trai kia quả thực thương xót, có thai một tháng mà không ai biết.






– "Hừ, cũng may là hôm nay cứu được cả hai người, không chắc nếu bắt cậu chọn một bỏ một thì cậu sẽ giết bệnh nhân luôn mất"







– "Không, nếu phải chọn một, vậy ông hãy giết đứa nhỏ đi" - Ánh mắt ôn hòa hiếm có của Jeno vụt tắt thay vào đó là đôi con ngươi đen láy, sắc lạnh khiến người khác rợn người - "Chỉ cần cứu Nana, đứa nhỏ, cứ việc giết..."






– "Jeno!!!" - Jihyo kêu lên.






– "Anh..." - HaeChan choáng váng, ban nãy còn vui lắm mà sao nhanh như vậy liền lật mặt. Người này... có người cha nào lại nói ra câu này không???






Đi vi Lee Jeno, Na JaeMin mãi mãi là người quan trng nht...






– "Cậu..." - Người này không đùa, ông cảm nhận được người này thực sự không đùa. Nếu phải chọn một có lẽ anh sẽ chọn giết đứa trẻ thật - "Được rồi, có chuyện này tôi muốn nói..." - Không thể tiếp tục nói chuyện với Jeno, ông bác sĩ quay sang nhìn HaeChan - "Cậu là em ruột của bệnh nhân đúng không? Tôi muốn hỏi cậu có phải nhóm máu O không?"






– "Không có, tôi là em ruột anh ấy thật nhưng tôi là nhóm máu B giống appa" - HaeChan lắc đầu - "Có chuyện gì sao bác sỉ? Không phải anh ấy ổn rồi sao?"






– "Đúng thế, nhưng hơi bị thiếu máu mà nhóm máu O là nhóm máu thiếu..." - Thấy HaeChan lo lắng, bác sĩ vội giải thích - "Vậy trong số người nhà bệnh nhân có ai là nhóm máu O không?" - Nhìn về phía đám người còn lại.






– "Tôi là nhóm máu A" - Jihyo lắc đầu - "Lele và Jeno cũng là A. Còn Ilie là nhóm máu B" - Nhìn sang Taeil đang lo lắng không kém. Tại sao đám bọn họ không có ai nhóm máu O vậy này??? Liếc mắt ai oán nhìn Taeil, MinHyung bĩu môi. Quên hắn à?






– "Có tôi, tôi là nhóm máu O" - MinHyung giơ tay. Bác sĩ nhìn hắn một lượt rồi mời MinHyung đi theo y tá vào trong phòng kiểm tra máu. Mọi người nhìn nhau, hắn nhóm máu O sao?






– "Tốt quá, vậy các cô cậu đi làm thủ tục nhập viện đi nhé.."






– "Đợi đã..." - Chợt Jeno túm lấy tay bác sĩ ngay khi ông định quay người đi vào phòng cấp cứu, đôi mắt anh trầm xuống. Hành động này của Jeno khiến cho tất cả mọi người giật mình, không hiểu gì hết - "Ông nói Na JaeMin là nhóm máu O?" - Ông bác sĩ bị ánh mắt của anh dọa cho phát sợ, liên tục gật đầu.






– "Jeno, làm gì vậy?" - Jihyo dằng tay của Jeno ra - "Thôi nào, để cho bác sĩ vào lo công việc..." - JaeMin và đứa nhỏ thực dọa bọn họ sợ chết khiếp - "Bác sĩ, xin lỗi, cậu ấy hơi bị kích động. Ông vào đi" - Cô quay người, cười với bác sĩ.






– "A, được được..."






– "Anh không sao đấy chứ?" - ChenLe cũng cảm thấy khó hiểu với hành động của Jeno. Nhìn bóng lưng của ông bác sĩ, tội nghiệp... chắc bị dọa rồi - "Sao đột nhiên lại hỏi mấy câu như thế hả?"






– "HaeChan, cậu ở đây trông Nana, ta đi làm thủ tục nhập viện" - Jeno không trả lời ChenLe, quay người nhìn HaeChan - "Còn ChenLe, Jihyo, Taeil... trở về điều tra mọi thông tin về Na Taehee, gọi dì tới bệnh viện này cho ta" - Mọi người tròn mắt nhìn nhau nhưng chưa kịp hỏi gì thì Jeno đã nhanh chóng rời đi. Ai cũng ngạc nhiên, sao lại... tìm mẹ của HaeChan và JaeMin? Jeno... bị sao vậy?!






Nhóm máu O sao?






Tìm mãi một đêm, không hề nghĩ cái tên khỉ gió này lại chui vào trong bar Ridin' để mà ăn uống trác táng. JaeHyun thở dài nhìn tên bạn thân toàn thân lõa thể nằm vật trên giường, xung quanh đầy máu đỏ chảy. Hết lớp máu đã khô lại một lớp máu khác tràn ra khiến máu ở trên nệm trắng trở thành màu nâu sậm. Căn phòng VIP vốn phải tràn ngập mùi hương thơm nồng kích thích thì nay đầy mùi rượu và máu tanh của máu. Nghe ông chủ nói DoYoung tới đây từ lúc 6h tối hôm qua, vậy là tên này ở quán bar này tổng cộng 12h đồng hồ. Thực giỏi lắm, trong khi hắn đây phải lết xác đi tìm nó, cơm tối qua còn chưa có ăn vậy mà tên này thì nằm lăn kềnh trong này ngủ. Mặc xác bị thương gì gì đó, hắn phải trả thù cái hãng. Đi tới đá bốp cái vào cánh tay của nó, JaeHyun nghiến răng nghiến lợi.






– "Dậy!!!"






– "Ừm..." - Nghe tiếng hét bên tai, DoYoung choáng váng từ trong mơ bừng tỉnh. Ngồi dậy, nó lờ mờ mở mắt nhìn kẻ đánh thức mình, ngay lập tức mặt DoYoung sầm lại - "Sao lại là cậu? JaeHyun?" - Hiện tại, nó thực sự không muốn gặp hắn.






– "Sao lại là cậu? Sao lại là cậu á?" - JaeHyun rít lên - "Yah, tôi mất công tìm cậu cả một tối, câu đầu tiên cậu hỏi là câu này sao hả???"






– "Tìm tớ? Làm gì?" - Vò vò mái tóc che đi đôi mắt vằn đỏ của mình, DoYoung cúi đầu, giọng khàn khàn. Cơn đau đầu vì tối qua uống say khiến nó cảm thấy khó chịu.






– "Cậu... aizzz ~" - Nhìn nó, hắn thực không biết nói gì.






– "Thay vì tìm tớ thì cậu nên tìm JungWoo của cậu thì hơn" - Đứng dậy khỏi giường, nó túm lấy một chiếc khăn rồi buộc ở quanh hông - "Tớ đi tắm..." - Không thèm nhìn JaeHyun rồi bước thẳng vào trong phòng tắm. Nhìn cánh cửa bị đóng cái rầm, sắc mặt của hắn trở nên tồi tệ hơn bao giờ hết. Cái thái độ bất cần đời kia là sao?






– "Cái tên này..." - Thà rằng nó nổi giận như vậy còn tốt hơn chứ cứ giữ vẻ bình tĩnh này lại chỉ càng làm cho JaeHyun lo càng thêm lo.






Vết thương của DoYoung dù sao cũng đã được chấm thuốc làm sạch. Tối hôm qua nghe mấy cô gái phục vụ nó nói nó nổi điên, cái gì cũng chưa chịu làm đã đuổi các cô ra ngoài rồi tự làm mình bị thương. Ngồi xuống, dùng bàn tay sờ lên lớp máu khô dày, JaeHyun rùng mình. Rốt cục chảy bao nhiêu máu đây? Người đứng đầu của Kim gia có khác, đúng là không phải là người. Lắc lắc đầu, kìm xuống lo lắng trong lòng, JaeHyun thở dài. Nói vậy thì hắn, JiSung và Jeno chắc cũng không phải người thường đâu nhỉ? Thực sự hắn không biết là DoYoung tới nơi này, không ngờ cái bar này là của Lee Jeno, nếu không nhờ anh ta giúp hẳn là còn lâu mới tìm được. Muốn gọi điện cảm ơn thì bị Jeno nói đúng một câu: "Gi tôi bn, không có thi gian" rồi cúp máy. Chẳng hiểu bận gì nhưng trong tiếng nói của Jeno mang theo sự lo lắng, hẳn là có chuyện gì thật đi.






– "Lee Jeno thực sự là 'Ông hoàng kinh tế' mà" - Cái gì anh ta cũng có dính líu, ngành nào cũng có đầu tư... cái gia tộc họ Lee đó thực tình...






– "Cậu vẫn còn ở đây?" - Nhà tắm bật mở, DoYoung bước ra, nhíu mày nhìn tên bạn.






– "Ừm, cậu... ừm, thấy sao rồi..." - JaeHyun quả thực không biết cách an ủi người khác. Nhưng mà nhìn DoYoung bình thản kiểu này, không hiểu sao JaeHyun càng lo lắng - "Mọi chuyện... vẫn ổn... đó... chứ hả?" - Gãi đầu gãi tai, sao an ủi người khác lại khó như vậy hả??? DoYoung vẫn dùng vẻ mặt bất cần nhìn JaeHyun.






– "Không sao, cậu về đi" - Giọng nói của nó đều đều, không mang theo bất cứ cảm xúc gì. Không hiểu sao JaeHyun có cảm giác... DoYoung đang trở lại cái thời ngày xưa, là Kim DoYoung bất cần, là Kim DoYoung thờ ơ, không quan tâm bất kì chuyện gì.






Không quan tâm bt kì chuyn gì bi vì... không có gì đáng phi đ tâm...

Không quan tâm bt kì chuyn gì bi vì... không có th quan trng đ bo v...






– "Vết thương ai băng lại vậy?" - Nhìn mình trong gương, nó nhíu mày đưa tay sờ vào mảnh băng trắng ở đầu. Cả ở tay của nó cũng được băng rất kĩ làm cho ban nãy tắm có chút chật vật - "Mà sao cậu tìm được tớ?"






– "Quán này của Lee Jeno. Tối qua ông chủ cho người vào băng bó cho cậu lúc cậu ngủ" - Nếu cứ để như vậy thì DoYoung đã chết vì mất máu rồi.






– "Họ tự ý vào phòng khi chưa được phép?"






Giọng của DoYoung trầm xuống khiến không khí trong phòng giảm xuống còn có 0 độ C. JaeHyun giật mình nhìn người bạn thân, rõ ràng vẫn là khuôn mặt cũ... vì sao lại khiến cho người ta cảm thấy rợn người nhỉ? Đột ngột DoYoung bật cười, cười rất to, rất lớn khiến hắn hoang mang. Nó cười, nhưng trong tiếng cười kia còn mang theo chút điên dại. Nắm tay của JaeHyun xiết chặt lại... việc lần này thực sự làm ảnh hưởng tới tâm lý của DoYoung quá rồi. Thấy nét mặt của JaeHyun, DoYoung ngưng cười lớn, trên môi phảng phất chút dư điệu còn sót lại. Nó dựa vào tường, hai tay khoanh trước ngực, đôi mắt cao ngạo nhưng lại âm trầm như chú sói đêm. JaeHyun chưa bao giờ quên nó là Chủ nhân của Kim gia nhưng hắn chưa bao giờ thấy cái dáng vẻ này của DoYoung. Chỉ sau một đêm, như vậy có phải thay đổi quá nhanh.






Yongie, anh đúng là khiến DoYoung phát điên ri...






– "Cậu biết mà JaeHyun, tớ rất ghét ai vào phòng mà chưa được sự cho phép của tớ" - Cầm lấy quần áo ở trên sàn nhà, nó mặc vào người. Chợt đôi mắt ngưng lại trên vết máu khô nơi cổ áo, cơ thể khựng lại một chút rồi lại trở lại bình thường - "Nếu đây không phải là quán thuộc Lee tộc của Lee Jeno thì...






– "Thì cậu sẽ phá hủy?" - JaeHyun kết thúc câu nói của DoYoung.






– "JaeHyun rất hiểu tớ" - Khóe mắt của nó cong lên thành hình trăng khuyết - "Được rồi, không cần lo lắng cho tớ. Cậu trở về đi, không phải còn lên công ty sao?"






– "DoYoung..." - Thở dài một tiếng, thà nó nổi giận hắn còn đỡ lo chứ cứ như thế này. Đứng dậy, hắn cầm lấy cổ áo của DoYoung, cắn chặt răng... giờ hắn nên làm sao bây giờ hả? - "Xin lỗi, cậu... ừm..."






– "Cậu xin lỗi vì gì?" - Giọng của DoYoung bình tĩnh, đẩy hắn ra xa - "Tránh xa tớ ra một chút, tớ ghét lại gần những kẻ đang hạnh phúc lắm" - Đôi mắt của nó vốn đang ôn hòa nhanh như chớp biến thành sắc lạnh, giọng cũng trầm xuống - "Tớ-cực-kì-ghét-những-kẻ-đang-hạnh-phúc-đấy!!! Cậu hiểu mà, phải không?" - Chợt nó lại nở nụ cười tươi rói.






– "Cậu..." - Sao trạng thái cảm xúc thay đổi như chong chóng thế này, JaeHyun sững người. Hắn thực sự lo sợ việc nó bị chứng rối loạn cảm xúc.






– "Nè, JaeHyun, cậu có biết ở phía đông Seoul mới mở một quán bar mới không?"






– "Không, nhưng sao?" - Sao đột ngột lại đổi câu chuyện? Lạy chúa, cảm xúc của DoYoung hiện tại còn khó nắm bắt hơn sao trời. Từ trước tới giờ JaeHyun có bao giờ đi bar đâu, hỏi hắn mấy cái này bằng không đừng hỏi đi. Chưa kể hiện tại hắn đã có JungWoo nữa... sao có thể tìm tới mấy nơi kia.






– "Tớ định tối nay tới đó thưởng thức mấy cô em ở đó, nghe nói có cả người lai, có cả người nước ngoài nữa" - Tiếng cười khùng khục của DoYoung làm cho hắn không thoải mái. DoYoung mặc xong quần áo, nghiêng đầu nhìn JaeHyun - "Lần này nên ngủ với 2, 3 hay 4 người nhỉ? Cậu nghĩ hộ tớ coi..."






– "DoYoung, tớ biết là chuyện kia thực sự khiến cậu bị sốc nhưng cậu không nên như vậy" - Hắn cực kì ghét DoYoung trở lại là một playboy. Cái cách nói chuyện này của nó còn khiến hắn khó chịu hơn trước đây - "Yongie hyung, anh ấy..."






– "Yongie? Đó là ai?" - Tiếng của DoYoung như vang từ đất lên, lạnh và vô cảm.






JaeHyun trợn mắt nhìn DoYoung, nó vẫn giữ nguyên vẻ mặt vô cảm và ánh mắt vô hồn kia. Bàn tay của nó buông thõng, thân hình cao cao có chút gầy yếu, mệt mỏi làm cho trong lòng người ta dâng lên một cảm xúc chua xót. Nó đã... không muốn nhắc tới tên của anh rồi sao? DoYoung không nói thêm gì, xoay người mở cửa bỏ ra khỏi phòng. Nó không muốn nói gì thêm với JaeHyun. Giờ nó là người tự do, không ai được phép quản nó, không ai được phép mắng mỏ nó khi nó không chăm lo sức khỏe của mình. Nó cũng không cần phải vì ai đó mà đeo tạp giề, đứng trong bếp nấu ăn rồi ngày ngày lén lén lút lút đi đưa cơm. Không cần phải vì ai đó mà bỏ bia, bỏ rượu, bỏ thuốc lá. Cũng chẳng cần mỗi tối phải về nhà đúng 10h để gọi điện thoại cho ai đó. Từ nay nó tha hồ đi bar, uống rượu, nhạu nhẹt, chơi bời qua đêm,... cuộc sống đẹp như thế kia mà.






Đp sao?

Có thc là đp...






– "Hừ..." - Mở điện thoại di động ra, đọc một tin nhắn được gửi tới sáng ngày hôm nay, sắc mặt DoYoung càng sầm xuống mãi một lúc lâu sau nó nở một nụ cười mỉa mai đầy cay độc - "... đưa cô ta về nhà rồi ngủ qua đêm sao?" - Kẻ ngu cũng đoán được họ làm gì.







Không tháo sim, không tháo thẻ nhớ, nó thả rơi cái điện thoại xuống sàn nhà, ánh mắt nó vô cảm tới cực độ. Crc, dẫm nát chiếc điện thoại, DoYoung lạnh lùng bước qua những mảnh vụn vốn trước đó là điện thoại di động của mình...






Tt c ch còn li là nhng mnh vn...






Gia tc Arioka, Nht Bn






– "Daiki-nii, cuối cùng anh đã trở về" - Cậu trai với khuôn mặt dễ thương, mặc bộ đồng phục của trường cấp 3 danh tiếng bậc nhất Nhật bản Johnny chạy xộc vào trong phòng ôm chặt anh trai mình, Daiki Arioka - "Anh có biết bọn em đã lo lắng và đi tìm anh khắp nơi không hả?" - Giọng nói cậu ấy oán trách.






– "Xin lỗi, Shin-chan" - Daiki xoay người, lấy tay xoa xoa tóc cậu trai.






Nhìn đứa em trai mang vẻ nửa ngây thơ nửa trưởng thành của một cậu bé mới bước vào ngưỡng cửa cấp 3, Daiki khẽ cười. Shintaro là em trai cùng cha khác mẹ của anh nhưng anh chưa bao giờ ghét đứa em trai này. Cậu nhóc rất nghịch ngợm, rất quậy phá, có chút nóng nảy, hiếu thắng nhưng cũng biết làm nũng. So với những gia đình quyền quý khác thì nhà Arioka không bao giờ có chuyện anh em tranh giành nhau gia tài. Daiki mất tích thực sự làm cho không chỉ đám Ryosuke, Yuuri hoảng loạn mà làm cho cả nhà Arioka hoang mang, nhất là Shintaro. Shintaro ngẩng đầu nhìn anh trai cao hơn mình nửa cái đầu, hôm nay Daiki mặc đồ vest tây màu trắng, bộ vest mỗi lần anh chuẩn bị đi biểu diễn ở một sân khấu lớn nào đó đều mặc... nhưng vì sao hôm nay Shintaro lại cảm giác có chút xa lạ. Trong lòng thoáng chút lo lắng nhưng không lý giải được vì sao lo lắng.






– "Shin, cậu lại chạy trên hành lang" - Bỗng cánh cửa bật mở, một cậu trai khác cũng bước vào. Cậu trai này cũng mặc đồ của trường Johnny nhưng là cà vạt xanh lá cây không phải cà vạt đỏ như Shintaro. Rất dễ hiểu, đỏ là của lớp 10 còn xanh lá cây là của học sinh lớp 12 - "A ~ cậu chủ... cậu đã trở về..." - Nhìn thấy Daiki, cậu trai kia lập tức lộ vẻ kinh ngạc rồi cúi đầu thấp.






– "Không phải anh đã nói không cần chào là cậu chủ mà, Hokuto" - Daiki lắc lắc đầu, cười ôn hòa. Hokuto là người hầu riêng phục vụ cho Shintaro, hơn Shintaro 2 tuổi... có thể gọi là bạn thanh mai trúc mã nhỉ?!






– "Không được, cậu chủ là cậu chủ" - Nét mặt Hokuto nghiêm túc. Đứa trẻ này thực sự là luôn nghiêm túc và lạnh lùng tới mức khó hiểu. Đối với Shintaro giống như hai thái cực hoàn toàn trái ngược thế mà làm sao lại thân thiết được không biết.






– "Sao cậu không gọi tớ là cậu chủ???" - Shintaro nhao tới, nhảy chồm chồm lên kiến nghị.






– "Cậu nên học cách đi đứng cho tử tế, không chạy ở hành lang đi thì tớ gọi là cậu chủ..." - Một người tùy hứng như Shintaro phải cho người như Hokuto chỉnh mới xong.






– "HOKUTO MATSUMURA!!!!!!!!!!!!!" - Ai đó làm lơ không nghe thấy.






– "Được rồi, đừng có cãi nhau nữa" - Từ nhỏ tới lớn lúc nào cũng vậy. Daiki lắc đầu cười khổ - "Shin-chan, đi tìm Kazuya tới đây cho anh" - Kazuya là quản gia của nhà Arioka, mặc dù trẻ nhưng là người đáng tin cậy. Shintaro nghe thấy anh trai bảo liền nuốt xuống cục tức, liếc xéo Hokuto một cái rồi đi tìm Kazuya - "Em ở đây, Hokuto"






– "Dạ?" - Hokuto đang định đi theo Shintaro thấy Daiki nói vậy liền đứng lại - "Cậu chủ, có chuyện gì sao?" - Là người tinh ý, Hokuto cảm giác sau khi trở về Daiki có gì đó là lạ.






– "Em và Shin-chan là bạn từ nhỏ đúng không? Hokuto, em phải chăm sóc, bảo ban Shin-chan đó" - Thấy Hokuto nhìn mình với ánh mắt không hiểu, Daiki chỉ mỉm cười - "Người như Shin-chan nhất định sẽ không thể rời xa em được đâu..."






– "Cậu chủ..." - Đột ngột mặt Hokuto đỏ bừng.






– "Anh biết em thích Shin-chan, bằng không người thông minh như em sao lại chịu chăm sóc đứa ngốc nghịch ngợm kia. Hokuto sau này phải nhờ em nhiều rồi..."






Cậu chủ thực sự hôm nay vô cùng kì lạ, trong lòng Hokuto dâng lên một nỗi lo lắng nhưng không biết nên lý giải từ đâu. Nghĩ tới tình cảm của mình bị phát hiện nhưng Daiki không tức giận, thậm chí còn nhờ cậu, lòng Hokuto dâng lên một cảm giác ấm áp. Chuyện người hầu yêu chủ nhân là không được chấp nhận ở các gia tộc lớn như Arioka hơn nữa Shintaro đầu óc như gỗ, hoàn toàn ngây ngô không hiểu gì, Hokuto vốn đã muốn từ bỏ nhưng Daiki lại nói như vậy khiến lòng muốn dứt càng khó dứt hơn. Daiki thở dài một tiếng, đúng lúc này thì Shintaro cùng với một chàng trai bước vào. Chàng trai kia có mái tóc nâu, mặc đồ của quản gia màu đen, khuôn mặt nở một nụ cười như gió mùa xuân nhưng ánh mắt lại mang thâm trầm, bí hiểm.






– "Cậu chủ gọi tôi..." - Đó là Kazuya Kamenashi, quản gia của nhà Arioka.







– "Shin-chan, Hokuto, hai đứa ra ngoài đi" - Nhìn hai nhóc nhỏ - "Hokuto, nhớ những lời anh nói hôm nay. Anh nhờ em chăm sóc Shin-chan... đừng từ bỏ tình cảm của mình. Anh hi vọng em sẽ không giống như bọn anh..." - Hơi cúi đầu, Daiki nói thầm vào tai Hokuto.






S không ging như Yuto Nakajima và Jung JaeWoo...






– "Cậu..."






– "Được rồi, ra đi..." - Nhìn cửa phòng đóng vào, nụ cười của Daiki dần biến mất sau cánh cửa trong lòng Hokuto bừng lên một nỗi xót xa.






Vì sao li cười đau kh như vy, cu ch?






– "Kazuya, tôi có việc muốn nhờ anh" - Sau khi đóng cửa, Daiki quay lại nhìn vị quản gia hơn mình 6 tuổi - "Anh là một trong những người tôi tin tưởng" - Lôi từ trong túi áo ra ba phong thư được gói kĩ càng, Daiki đưa cho Kazuya.






– "Cậu chủ?" - Kazuya nhíu mày, không hiểu.






– "Khi tới thời cơ, anh hãy lấy ra đọc. Còn giờ thì tuyệt đối không được mở ra" - Ánh mắt anh trầm xuống, lúc này cả người Daiki tràn đầy khí chất của người thừa kế gia tộc - "Tôi tin là anh biết lúc nào là thời cơ. Anh hiểu những gì tôi nói không, Kazuya?" - Từng câu đều được nhấn mạnh. Kazuya có chút hơi ngạc nhiên trước phản ứng mãnh liệt của Daiki nhưng nhanh chóng mỉm cười.






– "Tôi đã hiểu" - Nhận lấy ba phong thư, Kazuya hơi nghiêng đầu - "Chỉ cần là việc cậu chủ dặn tôi nhất định làm tốt" - Daiki là chủ gia tộc Arioka.






– "Hãy tiếp tục hỗ trợ, ngăn chặn hành động của cáo già Lee Soman" - Giọng Daiki lạnh băng - "Không được để gia tộc Nakajima rơi vào tay lão ta. Yuto đang có bệnh, không thể xử lý bao quát được mọi chuyện, mọi chuyện nhờ vào anh đấy"






– "Vâng..."






– "À mà, anh không cần phải giấu đâu, tôi biết anh và Jin Akanishi – quản gia của gia tộc Yamada có tình ý với nhau. Cả chuyện của Hamao Kyousuke – quản gia của gia tộc Chinen và Daisuke Watanabe – quản gia của gia tộc Nakajima tôi cũng biết luôn" - Không chú ý vẻ mặt càng lúc càng trắng bệch của Kazuya, Daiki cứ vừa cười vừa nói.






– "Cậu chủ, cậu thực sự... biết hơi bị nhiều đó..." - Nở một nụ cười gượng gạo, Kazuya toát mồ hôi xương sống. Đúng là không thể nhìn mặt mà bắt hình dong.






– "Cảm ơn, anh nghĩ vì sao tôi có thể một tay bao quát được bốn gia tộc lớn nhất?"






– "Ha ha... cảm ơn ý tốt của cậu chủ..." - Người này nhìn mặt thì có vẻ ngoan hiền, hiền lành nhưng thực ra lại không hề dễ đối phó chút nào. Bảo hộ cho cả Yuto, Ryosuke và Yuuri, đúng là không tầm thường. Không sao, vậy mới xứng đáng là chủ nhân của Kazuya Kamenashi chứ.






– "Vậy được rồi, anh đi ra đi, nhớ cất cho kĩ 3 phong thư kia" - Dặn dò đã xong, Daiki vỗ vỗ vai của Kazuya cười rạng rỡ nhưng đầy đe dọa - "Anh biết hậu quả nếu lộ ra rồi đấy" - Kazuya chỉ có thể gật lấy gật để rồi bước ra ngoài phòng. Daiki nhìn cửa phòng đóng lại rồi nhìn quanh căn phòng... sắp rồi.






Tôi s sp xếp mi chuyn n tha...






HT CHƯƠNG 67

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro