Chương 83

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

– "Không thể nào, tuyệt đối không thể nào" - TaeYong ôm mặt, nước mắt không nhịn được mà tuôn trào. JungWoo, đứa em trai yêu quý của anh... một lần nữa... - "Không thể..." - Anh cố gắng nói với mình không thể là sự thật nhưng nhìn đôi mắt của DoYoung, anh biết nó không nói dối. DoYoung sẽ không đem việc này ra để trêu đùa anh.






– "Yongie, em bình tĩnh đã, em đừng kích động" - Thể trạng của TaeYong mặc dù không sao nhưng trải qua từng đó chuyện không thể không cẩn thận. Lo lắng nhìn anh đang bị kích động, DoYoung vòng tay ôm chặt anh.






– "Làm sao có thể, hức... làm sao em có thể bình tĩnh..." - Anh không nhớ được sau khi mình ngất chuyện gì đã xảy ra - "Dongie, rốt cục mọi chuyện là sao?"






Vì sao JungWoo li rơi xung thác nước? Vì sao... vì sao cu li...






– "Dongie, nói cho em biết, rốt cục tất cả là như thế nào? Nói cho em mọi chuyện đi" - Nắm chặt hai vai của DoYoung, đôi mắt TaeYong đỏ hoe ngập nước. Anh cố gắng kìm lại sự kích động trong lòng, mọi thứ dường như đang trở nên rắc rối. Daiki chết rồi, còn cả cậu... Đây là giấc mộng, một cơn ác mộng thực sự.






– "Yongie, chuyện này..." - Nhìn anh, nó nhíu mày.






– "DoYoung-ssi, để chúng tôi nói với anh ấy" - Cch, cửa mở ra, người bước vào là hai chàng trai trẻ. Cả hai người bọn họ đều có vẻ ngoài xuất sắc hơn người, trên mặt và cơ thể đều bị thương, hiện được băng bó bằng băng trắng.






– "Ryosuke Yamada, Yuuri Chinen" - DoYoung nhíu mày, cảnh giác nhìn hai người mới bước vào. Ryosuke cũng nhìn DoYoung, đôi mắt tràn ngập một sự bi thương.






– "Mừng là anh không sao" - Yếu ớt nở một nụ cười, Ryosuke nói với TaeYong.






Cố giữ cho mình bình tĩnh, hít một hơi thật sâu, anh khẽ cụp đôi mắt đỏ hoe ngập nước. Cho dù thế nào, anh cũng tuyệt đối không bao giờ lộ ra vẻ yếu đuối của mình trước mặt người ngoài. DoYoung đôi mắt lo lắng nhìn TaeYong, nó vòng tay, càng lúc càng xiết chặt anh vào trong lồng ngực rắn chắc của bản thân, như muốn cho anh muốn điểm tựa. Khóe môi DoYoung mấp máy, muốn nói gì đó nhưng lại thôi. Có lẽ cứ để cho đám người Ryosuke nói trước đi. Dù sao anh cũng đang muốn biết toàn bộ sự thật. Anh hôn mê ba ngày, DoYoung thực không muốn để cho anh lo lắng suy nghĩ thêm nhưng nó biết giờ phút này nếu anh không rõ ràng mọi chuyện, anh sẽ không buông tha. Sự bướng bỉnh của TaeYong, nó đâu phải không biết. Liếc nhìn đám người Ryosuke và Yuuri, nó thở dài khe khẽ, chỉ cảm thấy bọn họ thực sự đáng thương. Sự mệt mỏi, bi thương, u sầu trong mắt, trên khuôn mặt của cả hai khiến người ta không thể không đau lòng thay. So với nó, để bọn họ nói rõ mọi chuyện với anh... như vậy, tốt hơn là tự mình DoYoung kể.






TaeYong biết sự bi thương trên khuôn mặt của hai người đối diện từ đâu mà có. Daiki Arioka chết, đây thực sự là một cú sốc lớn với họ. Anh biết cảm giác của họ, cũng rõ cảm nhận hiện tại của họ. Mệt mỏi, tuyệt vọng, khổ sở... Daiki là thanh mai trúc mã, là bạn chí cốt, là chỗ dựa của Yuuri và Ryosuke từ khi còn nhỏ. Bây giờ Daiki chết, đột ngột biến mất, bảo họ làm sao mà chấp nhận, làm sao mà lại không đau khổ. Hơn nữa theo như DoYoung nói, Yuto Nakajima bây giờ cũng rơi vào tình trạng chấn động mạnh. Yuto sau khi biết Daiki chết thì bị sốc tới mức phải điều trị tại phòng tâm lý. Sức ảnh hưởng của Daiki đối với ba người Yuto, Ryosuke và Yuuri có thể nói còn hơn cả cha mẹ. Một tay Daiki chăm sóc bọn họ, bao bọc bọn họ, bảo vệ bọn họ. Đặc biệt là Yuto, giữa hai người bọn họ sự thân mật còn vượt qua cả tình thân máu mủ. Thế nhưng... Daiki chết, cho dù là TaeYong cũng cảm thấy đau lòng thay huống gì bọn họ. Anh mặc dù không ưa đám người Nhật nhưng Daiki khiến anh có thiện cảm. Chợt anh nhớ tới bản thân mình hai năm trước... Hai năm trước, anh cũng như Ryosuke và Yuuri, Yuto của hiện tại là JaeHyun năm đó. Nỗi đau này, anh hiểu, cũng rõ ràng hơn bất kì ai.






Nhưng... cũng như hai năm trước, JungWoo li mt ln na...






– "Có thể kể cho tôi biết mọi chuyện" - Cố giữ giọng bình tĩnh nhất có thể nhưng sự run rẩy trong đó, TaeYong không che giấu được. JungWoo, anh không tin, cũng không muốn tin. Nếu thực sự JungWoo... có chuyện gì, JaeHyun sẽ ra sao?! Mọi người sẽ ra sao?! Phải thừa nhận sự đau đớn kia thêm một lần nữa ư?!






JungWoo, phi chăng cu quá tàn nhn!!!






– "Wooie sẽ không rơi xuống thác nước phải không? Có phải hay không? Em ấy... em ấy vẫn sống có phải không?" - Cắn chặt môi không cho nước mắt rơi xuống, giọng anh khàn đặc. Với vết thương của JungWoo, nếu cậu rơi xuống nước... vậy, cậu chịu được?!






– "Xin lỗi..." - Nước mắt tuôn ra, Yuuri khóc nấc lên - "Woo-chan... không, JungWoo-chan, cậu ấy thực sự... hức... thực sự..."






– "Yuuri-chan" - Ôm lấy người yêu, Ryosuke hai mắt cũng phiềm hồng - "TaeYong-ssi, xin lỗi, sự thực đúng là JungWoo đã rơi xuống thác nước" - Hít một hơi, trong đôi mắt Ryosuke ánh lên sự hoang mang, sợ hãi. Chính mắt Ryosuke đã chứng kiến cậu ngã xuống thác nước đó, nhìn cơ thể cậu cứ như vậy rơi vào trong lòng bọt nước trắng xóa.






Đáng s... thc s là vô cùng đáng s...






– "Là do lỗi của chúng tôi, là do lỗi của chúng tôi" - Hai vai Yuuri run lên, nước mắt mỗi lúc một nhiều. Nếu không phải vì bọn họ, JungWoo cũng sẽ không rơi xuống thác nước kia. Thác nước vừa cao, vừa sâu, vậy mà bọn họ chỉ có thể nhìn cậu rơi xuống, không có biện pháp cứu. Tất cả là lỗi của bọn họ... là lỗi của bọn họ.






– "Thật... sự..." - Dường như hi vọng cuối cùng bị cắt đứt, cả người TaeYong lả đi trong vòng tay của DoYoung, đôi mắt thẫn thờ rồi tuôn lệ.






– "Yongie, bình tĩnh" - Nhìn vẻ đau lòng của anh, trái tim DoYoung như bị bóp nghẹt.






– "Dongie, anh bảo em làm sao bình tĩnh. Bảo em làm sao bình tĩnh đây?! Wooie, Wooie, em ấy rơi xuống thác nước, rơi xuống rồi. Hức, anh không biết vết thương của Wooie kinh khủng ra sao đâu" - Nhớ tới vết thương của JungWoo, TaeYong hét lên - "Xương trắng lộ cả ra, máu... rất nhiều máu... hức..."






– "Yongie, Yongie..." - Sự kích động của TaeYong thực sự khiến DoYoung không biết phải làm sao. Anh khóc, làm nó đau đớn vô cùng. Ôm chặt lấy anh, bàn tay dịu dàng lau đi nước mắt của TaeYong, DoYoung cố trấn an - "Em bình tĩnh đã, Yongie~"






– "Là Wooie không muốn để em vận động mạnh, là em ấy muốn bảo vệ em" - Màu máu đỏ như nhức nhối trong mắt của anh, như những chiếc gai nhọn đâm vào tim anh.






Cậu bị thương như vậy, nhưng vẫn bảo vệ anh tới cùng. Bên tai dường như vẫn còn tiếng súng nổ lên tục, cả tiếng lưỡi kiếm và thanh sắt giao nhau tới nhức tai. Khi đó JiHye muốn bắn anh, là cậu lần nữa hứng đạn cho anh. Cậu ích kỉ, cậu thực sự rất ích kỉ... anh không muốn chỉ vì đứa con mà mất đi cậu. JungWoo có hiểu rằng cậu đối với anh, với mọi người, với JaeHyun quan trọng thế nào. Thà rằng anh mất đi đứa con, anh cũng không muốn JungWoo bị thương tổn gì. Đứa con, có thể có lại. Anh sẽ xin lỗi DoYoung, xin lỗi vì không bảo vệ đứa con nhưng JungWoo mất đi rồi, ai sẽ thay thế cậu? Ai sẽ cứu đi Oh JaeHyun đây? TaeYong không quản trước mặt là ai, cứ như vậy khóc rống lên. Là anh hại cậu, chính là anh hại cậu. Không chỉ thế, anh còn hại cả Daiki Arioka. JiHye là vì anh, vì muốn trả thù anh. Anh liên lụy tới JungWoo, lại liên lụy tới cả mấy người Nhật kia. Cô ta chỉ muốn mình anh chết, thế nhưng vì JungWoo đi cạnh anh, cô ta liền bắt cả cậu. Vì để cứu JungWoo, đám Yuto cũng rơi vào nguy hiểm. Toàn bộ mọi chuyện đều là do anh gây nên, anh đáng trách, anh có lỗi. Sự đau đớn khiến trái tim TaeYong co rút kịch liệt, đâu đó trong lòng một ngọn lửa uất hận bùng lên.






– "Seo Jihye, Dongie..." - Đôi mắt anh đỏ lên, hốc mắt như muốn nứt ra. Đôi tay run rẩy bám lấy cánh tay của DoYoung, tiếng anh từ cổ họng phát ra tựa như bị nghiền nát, mang theo lửa hận ngút trời - "... Dongie, là Seo JiHye... là Seo JiHye..."






– "Yongie..." - DoYoung nhìn tình trạng của TaeYong, không thể không lo lắng.






– "Em muốn giết cô ta, là cô ta... em muốn giết cô ta..." - Những đột tay nắm chặt lại tới trắng bệch, cả người TaeYong run lên bần bật, trong mắt ngoài thù hận không còn gì cả.






– "Được, anh sẽ giết cô ta" - Nó gật đầu, sau chuyện này nếu nó còn tha thứ cho Seo JiHye thì nó không còn là Kim DoYoung nữa. Chuyện này không cần TaeYong nói nó cũng sẽ làm. DoYoung sẽ cho Seo JiHye kia biết sống không bằng chết là như thế nào. Khuôn mặt của DoYoung cũng dần lộ ra vẻ tàn độc lãnh huyết.






– "TaeYong-ssi, anh có muốn nghe mọi chuyện?" - Ryosuke bị sự thù hận và vẻ lãnh huyết của hai người đang ôm nhau ngồi trên giường làm cho có chút hoảng loạn nhưng rất nhanh lấy lại bình tĩnh. Dù sao... Ryosuke cũng là người của một đại gia tộc.






Lãnh huyết, tàn đc...

Ch cn là người đng đu mt gia tc, đu phi có...






– "Nói cho tôi biết, chuyện gì đã xảy ra?" - Anh phải biết toàn bộ mọi chuyện đã phát sinh sau khi anh bị ngất đi. Trong đôi mắt đầy oán hận kia, lóe lên một tia sáng.






Flash Back






– "DAI-CHAN!!!!!!!!!!!!!" - Tiếng hét ca Yuto như xé rách c không khí, mang theo ni đau đn tt cùng. Ryosuke và Yuuri cũng bt đng nhìn đám khói bc lên t đng la đang cháy rc trên đnh núi, hc mt như mun v nát ra.






– "Dai... Dai-chan..." - B môi Yuuri run lên, không th nào... không th, Daiki đã nói s theo sau bn h. Anh chưa tng nói di bn h, không th...






– "Đây, đây không phi là s thc" - Ryosuke lc đu mt cách điên cung, không làm sao tin được vào mt mình. V n ln như vy, bn h đã chy ti lưng chng núi mà vn b nh hưởng vy thì Daiki, Daiki s làm sao?! Nước mt theo khóe mi liên tc tuôn trào, trong lng ngc ca Ryosuke, trái tim như mun nhy ra.






Đ kích này thc s làm bn h không có cách nào tha nhn, tha nhn Daiki đã xy ra chuyn gì đó. Anh t nh chăm sóc bn h, yêu thương, bao bc, che ch,... Daiki so vi cha m bn h còn thân cn vi bn h hơn. Bn h li vào anh, li vào tình yêu thương ca anh. Có Daiki cho nên Ryosuke mi tr thành lut sư như mình mun, có Daiki nên Yuuri mi tr thành mt vn đng viên như trong mơ, có Daiki nên Yuto không phi quá lo lng v các hp đng ca Mitsu s b người ca Lee Soman quy phá. Bn h dường như không phi lo bt c th gì, đu là mt tay anh lo. Bn h ta như nhng con chim non, được chim m bao bc, không phi suy nghĩ, càng không phi lo lng. Chưa bao gi bn h nghĩ anh s ri đi bn h, đi vi bn h... Daiki bên cnh dường như đã tr thành mt chuyn đương nhiên. Thc s, không bao gi nghĩ anh s ri đi. Ba người ngây di nhìn đám la đ rc bùng cao mi lúc mt ln, không nói nên li. Trong đáy mt ca Yuto, n hin n cười ca mt người. N cười ca anh, phng pht đau đn và tang thương. Vì sao, vì sao không nhn ra? Vì sao... vì sao rõ ràng đã cm thy không n nhưng li vn đ anh li mt mình. Đôi vành mt đ bng lên, nước mt c thế xi x lăn xung, không sao kim li được. Mt đi JaeWoo, Yuto đã cm thy dường như mt đi tt c. Hn đ th s không đ bt kì ai b tn thương na nhưng ngày hôm nay... hn ln na mt đi người thương yêu nht, Daiki. Anh đã ha, ha là s theo sau mà?! Hn chưa bao gi nghi ng anh, luôn tin tưởng anh, vì sao anh li bi tín? Vì sao li không làm đúng li ha? N cười trước khi hn ri đi nhìn thy... phi chăng anh đã sm biết mình không th thoát ra? Hn mun gào, mun thét nhưng tt c đu nghn li c hng. Gi phút này... hn không biết nên làm gì na, trái tim trng rng, mt đi mt mng. Hoang mang, anh là người trân trng, người hn li, người hn yêu thương. Daiki là thanh mai trúc mã, là huynh trưởng, là 'cha' cũng là 'm'.






Thế nhưng... vì sao?






– "Daiki Arioka..." - Mt ging nói thanh thanh vang lên kéo Yuuri và Ryosuke đang đng như phng tnh li. Không biết người hôn mê nãy gi, Park JungWoo t khi nào đã tnh li. Cu yếu t ta vào thành xe ti, c người được băng bó nhưng không tránh được trên vết băng vn r ra vết máu đ.






– "JungWoo, cu tnh ri sao?" - Thu li nét đau đn trên khuôn mt, Ryosuke quay li có chút ngc nhiên hi cu, c làm như không có chuyn gì. Thế nhưng đôi mt phng pht s mt mát, không tin ca cu ta đã phn bi.






– "Daiki Arioka, cu ta..." - Đôi mt ca JungWoo hướng lên đnh núi, đôi lông mày cau cht li. Daiki, cu ta thc s... v n kia... trong lòng cu ri bi.






"Woo, có l... đây là ln cui cùng gp nhau. Vì vy, xin cu hãy suy nghĩ yêu cu kia ca t... Yuto, Chii và c Ryo, h thc s yêu quý cu. C t cũng như vy"






Cu ta, ngay t đu đã đnh...






– "Không th nào..." - JungWoo không tin vi trình đ ca Daiki mà li b JiHye cài by. Đôi mt cu trng to nhìn v phía đnh núi đang bc la, màu đ rc khiến cu cm thy vô cùng nhc mt, trong lng ngc dâng lên mt cm giác vô cùng khó chu. Đó là gì? Là mt mát sao? Cu vì cái chết ca Daiki, cm thy mt mát?






UỲNH!!!






Tiếng n mt ln na vang lên khiến đt dưới chân mi người rung lên, đám cháy như được tiếp thêm năng lượng, bùng lên càng ln và dường như đang lan rng ra. Ryosuke và Yuuri kinh s nhìn đám la đ bùng lên, JungWoo vô lc yếu t ta vào thành xe, trong đu cc kì hn lon, không biết vì sao Daiki Arioka li làm như vy. Daiki vì sao li t sát? Trong đu cu cc kì rõ ràng, vi sc mnh ca Daiki làm sao có chuyn... b JiHye cài by. Cu không rõ Daiki đã tính kế gì, nhưng cu biết trong vic này có bàn tay ca Lee tc – Lee Jeno nhúng vào. Trình đ cùng phương thc làm vic ca Lee Jeno... min bàn, cu không cn nghĩ cũng biết Jeno s thành công. Anh ta hiếm khi nào b tht bi, li có thêm hai đu não cao cp Zhong Jihyo và Zhong ChenLe bên cnh, làm sao có th tính sai lch. Cht JungWoo nh ra thi gian gn đây JaeMin có nói Jeno đi đâu đó, hình như ra nước ngoài. Xem ra Jeno đã qua Nht đ giúp đ Daiki ri. Nhưng cu biết Lee Jeno giúp đ tuyt đi không h giúp không công, Daiki đã trao đi điu gì đ cho con người kia đng ý hp tác. Lòng trăm b, trăm mi khó gii thích, khiến đu óc cu vô cùng hn lon. Đưa mt nhìn v TaeYong đang ngt trong xe... b Ryosuke đánh trúng huyt ng, có l TaeYong s hôn mê rt lâu, cu không biết nên tìm cách nào đ đưa anh ri khi đây. Vn đnh hi sinh đ giúp anh thoát, không ng c hai li bình an ri khi kia. My vết thương trên người, JungWoo không mun tính toán ti, trong đu hình nh ca JaeHyun như n như hin hin lên.






Thc nh hn...







– "Daiki..." - Kh gi mt tiếng, dù sao... Daiki kia đi vi cu... bn thân cu cũng không rõ mình có ghét người kia tht hay không. Không biết thi gian trôi qua bao lâu, bn h c lng đng ti khi tiếng n ln na vang lên. Daiki Arioka, rt cc đã đt bao nhiêu thuc n trên đó cơ ch???






– "JungWoo, phi ri khi nơi này" - Ryosuke tránh đi mt tng đá ln rơi xung, v n kia khiến cho đt đá và cây ci rung chuyn, đ v. Nếu bn h tiếp tc ngi đây, s chết chc. Nhn xung mun nhìn v phía đnh núi, Ryosuke hít mt hơi sâu hướng JungWoo nói - "Đ tôi đ cu..." - Đôi tay va dang ra b JungWoo chn li.














– "Được ri, tôi t đi được, đ Yongie hyung đi..." - Cu đã ly li được mt chút khí lc, có th t đi được. Cu biết Ryosuke đang nén li bi thương, Daiki đã vì bn h hi sinh, bn h cũng không th đ ung phí công sc kia.














Cu... thc s mun gp JaeHyun...















– "Daiki..." - Kh gi mt tiếng, dù sao... Daiki kia đi vi cu... bn thân cu cũng không rõ mình có ghét người kia tht hay không. Không biết thi gian trôi qua bao lâu, bn h c lng đng ti khi tiếng n ln na vang lên. Daiki Arioka, rt cc đã đt bao nhiêu thuc n trên đó cơ ch???














– "Nhưng..." - Yuuri nhn xung nước mt, đưa tay lau lau khuôn mt tèm nhem nước mt và bi bn, lp bp nói - "... cu b thương..."








– "Tôi không sao" - C bt mình đng thng, đôi lông mày JungWoo kh chau li - "Xe ti không th đi được na, lp b thng, mui xe b va đp nng" - Nói qua v tình hình chiếc xe, xem ra bn h không th trông ch vào nó na.






– "Vy phi làm sao?" - Lo lng hi, Yuuri nói, đôi mt lóng lánh vn còn l vương.






– "Đi b" - Ngoài cách này ra, h không còn cách nào khác - "Hyunie và DoYoung s phát hin v n này, s thy được s bt thường. Chúng ta tm tìm nơi nào lánh tm, cũng th tìm đường xung núi" - Đường xung núi vn có đã b nhiu đt đá chng lên, chn li. Bn h mun xung núi, thc s không d.






Hai người Ryosuke và Yuuri chn ch nhìn nhau mt lúc cui cùng vn là nghe theo li JungWoo. Bn h đau thương, nhưng bn h cũng rõ không được b mng, chính Daiki là người đã cu bn h... không được đ s hi sinh ca anh là vô ích. Trong đu ch thm kêu gào nht đnh phi đưa Yuto, đưa được JungWoo và TaeYong ri khi nơi này. Ryosuke bế lên TaeYong, Yuuri đ ly Yuto, bt đu ri đi. Mc dù b thương nhưng JungWoo vn đi đu ch huy. Chn li cơn m hôi lnh trên trán và sau lưng, cu cm thy vết thương đau đn ta như đang ăn mòn cơ th mình nhưng cu không th b cuc. Cu phi đưa được TaeYong tr v bình an!!! Nghĩ ti Daiki, trong lng ngc ca cu dâng lên mt cm giác mt mát, có chút... đau đn. Cu đã tng coi người kia là bn? Cu vn còn nh khi mình là Jung JaeWoo, người cu hay tâm s nht, người chiếu c cu nhiu nht là Daiki Arioka. Cu không biết đó là vì Daiki cm thy áy náy khi la di cu hay thc s coi cu là JaeWoo, nhưng Daiki tng nói... chưa bao gi coi cu là thế thân cho người bn kia. JungWoo không biết có nên tin không nhưng... lúc này dù nói gì cũng vô ích. Người kia đã không còn ri. Nhìn lên đnh núi, ánh mt cu lóe lên mt tia bi thương, rt nhanh nhưng vn có...






Daiki Arioka... vì sao vy? Vì sao làm như thế?






Ba người bn h tht vt v mi ri khi được khu vc nguy him nhưng rng rm qu thc khiến bn h kh s không ít. Vết thương tay có l b nt ra ri, JungWoo ôm cht vết thương cn răng chu. JaeHyun, JaeHyun... trong đu không ngng gi tên hn, cu biết hn s ti nhưng ti sao li lâu như vy? Nhìn TaeYong đang được Ryosuke bế, cu không biết bn thân còn chu đng được bao lâu na. Vết thương tay vô cùng đau, vn r máu, phn eo đau nhc... cu biết viên đn kia chưa được móc ra. Kh s đ đường nhưng JungWoo còn cách nào khác ngoi tr nhn xung đau đn kia, tiếp tc tiến v phía trước. Cười kh mt tiếng, cu biết thương thế ca mình... cu, liu có th bình an qua được ca i này không? Cu, vn mun gp hn, ít nht mt ln cui. Kìm xung hơi th gp gáp, cu không mun đ hai người Ryosuke và Yuuri lo lng. Bn h đã quá đ mt mi, bi thương ri. Mc dù s vic này có liên can ti ân oán ca Bn gia tc Nht Bn nhưng rõ ràng nếu h không đi cu cu, h nào có sao? Bn h đi vi cu, cu hiu rõ nhưng vn không có cách nào nói chuyn thân thiết như xưa. Li này, thuc v cu cũng nhiu. Đi rt lâu, cui cùng bn h tìm được mt vách đá, bên cnh là mt con sng và thác nước. Thác nước kia cao, nước đ t trên xung dưới mnh m. Tiếng m m cùng bt nước trng xóa khiến người ta nghĩ nơi này thc s là tiên cnh. JungWoo cht vt hướng ti phía con sông, ngi xung. Ly bàn tay trái không b thương, cu vc mt vc, ung. C hng cu đã khát khô, cu phi tiếp chút nước.






– "JungWoo, thương thế ca cu..." - Đt TaeYong ta vào mt tng đá gn đó, Ryosuke cũng tiến ti vc mt vc nước ung, va lo lng nhìn cu.






– "Không sao" - Cu nhm mt, che đi đau đn trong ánh nhìn, run run ging đáp.






– "Phi làm sao đây?" - Yuuri ngi ta vào tng đá ngh, trên khuôn mt xinh xn b bôi bn tèm nhem bi cát bi. Phía trên con thác này không b cây ci che ph, là mt khong tri rng ln bao la. Bn h tri qua chiến đu kch lit c đêm, cơ th cũng như thn trí ta như b vt kit. Lúc này, bu tri l ra mt chút ánh sáng ca bình minh.






– "Nơi này thích hp đ cu h" - Nheo mt ngng lên, Ryosuke tính toán nếu có th gi trc thăng thì tt, đáng tiếc máy đin thoi ca bn h đã hoàn toàn b đp hng, không th liên lc, cũng không mang theo máy đnh v gì hết.






– "Ch đi, gi ch còn cách đó" - Mt mi ta lưng vào tng đá ln, ngi xung cnh TaeYong, JungWoo nhm đôi mt li. Cu tin tưởng JaeHyun tìm được, ch là... không biết cu có th chu được ti lúc đó. Hin ti vì lí trí ca cu vô cùng cường lit nên mi có th bt ép bn thân gượng dy nhưng không có nghĩa cu không sao.






Hình nh trước mt, đang dn m m o o...






– "JungWoo-chan, cu thc s không sao ch?" - Yuuri và Ryosuke lo lng nhìn nhau ri li nhìn cu. Bn h thì không sao nhưng cu... vết thương kia... không n chút nào...






– "Không sao, không cn lo lng" - Lúc này, qu thc cu không mun nói nhiu. Ba người im lng chìm vào suy nghĩ riêng, không ai nói vi ai câu vào. Tt c không ai nhc ti cái tên Daiki Arioka nhưng ai cũng rõ... Daiki thc s... không th nào có th...






... sng thoát khi v n kia...






– "KHÔNG TH NÀO!!! TUYT KHÔNG ĐI KHÔNG TH NÀO!!!" - Không biết thi gian trôi qua bao lâu, bn h c thế ch cho ti khi mt tri ló lên, chiếu sáng mt đt. JungWoo hít mt hơi, c che đi tng m hôi lnh trên trán. Không khí đang im ng cht b mt tiếng hét điên cung phá v.






– "Yuto-chan..." - Nhìn người bn vn b đ kích ngt đi mi tnh li nhưng đôi mt vn lên nhng tia đ điên cung, vô cùng kích đng, Yuuri hong s.






– "DAI-CHAN, DAI-CHAN!!! AAAAAAAAAAAAAAAAAA!!!!!!!!!!!!!" - Ôm ly đu, Yuto nh ti cnh tượng v n kia, trong đu ngoài kích đng ra không còn gì khác. Hn phi đi cu Daiki, phi đi cu Daiki. Tiếng gào thét như đâm vào màng nhĩ người ta, mang theo đau đn cc hn. Hn không th mt Daiki, không th!!!






– "Yuto" - Thy hn vùng dy, điên cung lao đi, Ryosuke bt đc dĩ túm cht ly hn - "Yuto, bình tĩnh li, bình tĩnh li!!!" - Ryosuke hiu cm xúc ca Daiki nhưng bn h đã đ cht vt lm ri, hơn na... Daiki, tuyt đi không th... không th nào...






– "Ryo, Dai-chan còn đó, Dai-chan còn đó" - Hc mt Yuto đ bng lên, trong đôi mt ngp nước tràn ngp hong s, điên cung - "T phi cu anh y, phi cu anh y"






Daiki không bao gi nói di hn, tuyt đi không bao gi nói di hn. Anh s không chết, s không sao hết. Nm cht đôi vai ca Ryosuke, Yuto dường như c tìm s đng ý trong ánh mt ca người bn thân nhưng không có... hoàn toàn không có... Ryosuke biết cm xúc ca Yuto, đôi mt lóe lên s chua xót, đau đn. Trong ba người h, người thân thiết nht vi Daiki là hn, là Yuto Nakajima. Hn mt đi mt Jung JaeWoo, gi mt đi mt Daiki Arioka, bo làm sao Yuto chu được đ kích này. Yuuri thy Ryosuke gi Yuto mt cách cht vt, cũng chy li túm ly hn. Hn va tnh li, cái gì cũng chưa nói đã gào thét, Yuuri biết Yuto đang b kích đng thn kinh. JungWoo thương cm nhìn Yuto, không biết vì cái gì li thy người trước kia bây gi vô cùng đáng thương. Cu không rõ Yuto như Ryosuke và Yuuri nhưng chung 2 năm, có vài điu cu cũng hiu hn. Đi vi đ kích này, qu thc mun hn tha nhn là vô cùng khó khăn nhưng không còn cách nào khác. Cu không hiu Daiki vì cái gì li làm như vy. Cu biết Daiki yêu Yuto, yêu t lâu ri, nhưng vì sao ln này li chn cách này? Chng l... Daiki mun kết thúc tt c? Cho dù là Daiki hay Yuto, thm chí là JaeWoo... bn h đu tht đáng thương. Daiki không th t b Yuto, cho nên chn cách chm dt bng cái chết ư? Nhưng vì sao phi làm như thế? Chết, chết như vy... JungWoo không làm sao hiu được suy nghĩ ca Daiki.






– "Buông ra, hai cu buông ra, t phi đi tìm Dai-chan!!! Dai-chan không nói di, anh y không bao gi nói di" - Nước mt ca Yuto c thế trào ra. Daiki không bao gi nói di hn, Daiki đã nói anh s theo sau mà. Daiki, Daiki... trong đu không ngng lp đi lp li cái tên ca người thân thiết nht.






– "Bình tĩnh li Yuto, Dai-chan đã..." - Ryosuke mun nói nhưng c hng nghn li. Làm sao có th nói, làm sao có th nói!!! Chính bn thân mình còn không mun tin, hung gì ti Yuto. Bàn tay Yuto run ry đang nm cht b vai Ryosuke cht buông ra.






– "Dai-chan..." - Đôi mt ca Yuto dường như mt đi c ly, c người tht thn.






Dai-chan, làm sao li la hn? Dai-chan không sao, không sao hết...






– "Yuto-chan, cu..." - Yuuri nhìn dáng v ca Yuto qu thc vô cùng lo lng khn trương. Bàn tay hn buông thõng xung, c người lng đi, khuôn mt cúi xung nhìn không ra biu cm - "Cu... Yuto-chan, cu không sao..."






– "AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA!!!!!!!!!!!!!" - Không đ Yuuri nói hết câu, bng Yuto hét lên mt tiếng, đy Ryosuke qua mt bên, phi người lao ti thác nước.






"YUTO-CHAN!!! / YUTO!!!"






Hai người Ryosuke và Yuuri hét lên mt tiếng kinh hoàng. Hn... mun làm gì??? JungWoo rt nhanh nhìn ra phn ng bt bình thường ca Yuto, cu dùng hết sc lc lao ti túm ly tay ca Yuto trước khi hn lao xung thác nước kia. Tiếng thác đ m m làm cho kì quan ca thiên nhiên càng tr nên hùng vĩ. Nhng bt nước trng xóa bn tung tóe dưới chân thác như thách thc con người ta. Rơi xung đó, ch nghĩ thôi đã thy rùng c mình. Mc k vết thương trên tay mình vì dùng sc kéo Yuto mà rách toác ra, chy ra c mng máu đ, JungWoo ch biết không th đ người này chết. Cho dù không phi vì Yuto cũng là vì Daiki. Cu biết ngoài mun cu sng, người Daiki mun cu nht là Yuto Nakajima. Yuto ta như mt con thú phát điên, không biết ly đâu ra nhiu sc như vy khiến cu phi dùng hết c khí sc còn li. Ch l tên này còn mun điên ti thế nào? Daiki đã phi tr giá gì? Chng l hn còn mun công sc ca Daiki tr xung sông xung bin. Yuto trong mt không còn nhìn ra gì na, hn cũng mc k JungWoo, c gng đy cu ra đ lao v phía thác nước ln na. Hai người liên tc dng co phía mm đá, không ai chu ai. Vết thương ca JungWoo vì ging co mà nt toác ra, máu chy không ngng. Đau, đau quá... cơn đau t sâu trong máu tht... JungWoo cn môi nhưng quyết không th đ Yuto nhy xung. Yuuri và Ryosuke nãy gi đng ngc ra mt bên khi này mi có phn ng. Nhưng h không dám tiến ti, hai người kia đng quá sát mép mõm đá, nếu bn h xông ti s khiến c hai ngã xung. Hoang mang nhìn song phương ging co, lòng ca c hai như b la thiêu. Trong tình thế căng thng, không ai phát hin t phía xa xa, bên mép rng, vài bóng người xut hin mang theo kích đng chy li.






Yuto điên ri, hn không nhìn ra trước mt là ai. Hn thy Daiki, Daiki cười vi hn, nói rng anh s theo sau nhưng vì sao, vì sao??? Trong lòng hn như sóng triu ni lên, điên cung mà t hi. Vì sao li như thế? Vì sao li có v n kia? Hn t nói vi bn thân Daiki s không sao, t bo vi bn thân anh s không tht ha nhưng t mt chng kiến, hn sâu trong lòng li rõ ràng tt c. Không th nào chp nhn được s tht này, ni đau đn còn hơn c khi hn ôm ly cơ th lnh băng ca JaeWoo. Daiki, anh thm chí còn không đ li mt thi th hoàn chnh. Nhng tơ máu trong đôi mt điên cung ca Yuto mi lúc mt l rõ hơn. Hn không th chp nhn cái s tht này, thc s không th chp nhn được!!! Daiki chết ri, JaeWoo chết ri, hn sng làm gì ch? Nhng người hn yêu quý nht, không còn na ri. Nước mt liên tc rơi ra trong vô thc. Hn không biết k nào đang ngăn mình nhưng hn mun chết, hn ch mun chết!!! Đy mnh JungWoo ra ln na, Yuto dùng hết sc lao v phía thác nước. JungWoo cn cht môi, đôi mt cht sm ti, chết tit... cu... không xong ri. Kéo git hn bt ngược, cu dùng hết sc mình đp mnh vào ót ca ca Yuto, sau đó đôi mt dn tr nên mù m, c cơ th nh hng, có cm giác nhng tia nước lún phún bn lên qun áo mình.






Trước khi đôi mt dn nhm li... cu thy JaeHyun... Hn đang điên cung chy ti, điên cung gào thét, khuôn mt vn vo vì tc gin ti cc đim. Cm giác nh hng này, cu biết là gì. Bên tai, gió lnh thi vù vù, hình nh ca JaeHyun mi lúc mt xa. Cu, đang rơi khi thác nước, cu biết là thế. Hn đng phía kia, đôi mt kinh hoàng nhìn cu ngã xung. JaeHyun, JaeHyun ca cu... cui cùng có th thy hn, thy hn ln cui. Cu biết mình không xong ri. Đôi môi khô n c mp máy gi tên hn nhưng cu không đ khí lc ch có th thu thào. JaeHyun, đng có như vy, cu không thích nhìn thy khuôn mt kia ca hn. Khuôn mt hn lnh như băng nhưng biu cm tht d tn, ánh mt l ra v kinh hoàng. Trái tim cu b bóp nght, đng như vy... cu mun thy hn cười. C n mt n cười cui cùng, n cười nht nht, nước mt t khóe trào ra. Cu mun sng, mun hnh phúc vi hn nhưng... không th ri. C người vô lc rơi xung, bàn tay b thương ta máu đ run run c vi ly ta như mun nm bt người kia nhưng ánh bình minh chói chang quá, cu không nm được.






JaeHyun... xin li, t yêu cu...






– "WOOIE!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!"






End Flash Back






– "Hyunie, vậy Hyunie thế nào rồi?" - JaeHyun tận mắt chứng kiến JungWoo ngã xuống thác nước sao?! Sự thù hận trong mắt TaeYong biến mất thay vào đó là hoang mang, hoảng loạn tới cực độ. JaeHyun một lần nữa tự mình chứng kiến người mình yêu rơi xuống. Em trai của anh, liệu hắn có chịu được đả kích này...






– "Ừm..." - DoYoung cụp mắt, lúc đó nó cũng ở tại đó. Chính xác, nó, JaeHyun, JiSung và cả Tứ đại phụ huynh tận mắt chứng kiến JungWoo ngã xuống.






Ging ht 2 năm trước...






– "Vậy... Hyunie, Hyunie sao rồi?" - Túm lấy DoYoung, TaeYong gần như hét lên.






– "Cậu ta, đang ở phòng bệnh bên cạnh" - Nhắm mắt lại, DoYoung thở dài một tiếng. Hiện tại Tứ vị phụ huynh và JiSung đều trở về nhà để giải quyết nốt vài việc tồn dư. Ở bệnh viện chỉ có mình nó ở lại trông nom hai phòng bệnh của TaeYong và JaeHyun. Hiện tại anh mới tỉnh, nó cũng chưa báo lại cho mọi người nhưng chắc tầm cuối chiều thì mọi người cũng lại vào viện nên DoYoung cũng không vội vàng.






– "Em muốn đi..." - Anh muốn qua đó, anh thực sự sợ JaeHyun sẽ phát điên mất. TaeYong khẽ đẩy DoYoung ra, anh bước xuống giường. DoYoung muốn ngăn TaeYong lại vì anh mới tỉnh, cần phải nghỉ ngơi nhưng nhìn sự lo lắng tột độ đan xem hoảng hốt trên khuôn mặt anh, nó lại không cách nào mở miệng.






Đôi lúc tình cm ca hai anh em nhà này khiến DoYoung thc ghen t...






– "Được rồi, anh đỡ em qua đó. Đừng chạy..." - Đỡ lấy một cánh tay của TaeYong, nó không cho anh chạy. Vận động mạnh đối với cơ thể anh hiện tại không tốt.






– "Dongie, Hyunie phải làm sao đây? Em ấy phải làm sao đây?" - Đôi mắt anh lần nữa lại phiếm hồng, vành mắt ngập lệ - "Wooie chết rồi, em ấy phải làm sao đây?" - Tựa vào lồng ngực của DoYoung, anh nức nở.






Anh thực sự sợ nhìn thấy JaeHyun trở lại như trước. Suốt hai năm qua, em trai anh chẳng khác nào một cái xác không hồn. Tâm tình không tốt, không ai đoán được JaeHyun đang suy nghĩ cái gì, càng ngày càng trở nên nguy hiểm. Tới LuHan và SeHun cũng không nắm rõ được con trai của mình. Hắn trở nên âm trầm, trở nên khó gần, suốt ngày chỉ lao đầu vào làm việc để quên đi hình ảnh của một người. Đôi lúc TaeYong cảm thấy em trai của mình... thực sự rất đáng thương. Hình ảnh của hắn mang đầy sự cô độc, bi thương và cả trống trải. Anh cảm giác được JaeHyun có lẽ sắp tiêu tàn, sắp sụp ngã rồi. Thế nhưng JungWoo lần nữa trở về, giống như mặt trời chiếu rọi, cứu sống hắn. Lần trước, hắn đã không thể vượt qua nhưng chí ít còn cố chống đỡ được nhưng lần này, lần này còn phải chịu đả kích thêm một lần nữa. Càng nghĩ, TaeYong càng cảm thấy lo lắng, bàn tay càng nắm chặt tay của DoYoung. Anh muốn nhìn JaeHyun, anh rất sợ hãi, rất lo lắng nhỡ hắn làm gì dại dột, vậy bảo cha mẹ anh làm sao sống nổi?!






– "Hả? JungWoo-chan chết?" - Yuuri ngừng khóc, hai mắt mở to, nhin TaeYong ngạc nhiên.






– "Hả?" - TaeYong bị câu hỏi này của Yuuri làm cho đứng hình. Ý của Yuuri là sao? Tại sao khuôn mặt của Yuuri nhìn anh... giống như nhìn người ngoài hành tinh vậy. Anh phát hiện ra không chỉ Yuuri đang kinh ngạc nhìn mình mà thậm chí DoYoung và Ryosuke cũng có nét mặt tương tự.






Ging như anh va nói ra mt cái gì đó... rt ngu ngc?!






– "Yongie, sao em lại nói... JungWoo... chết...?" - Khuôn mặt DoYoung đần ra, sau đó vặn vẹo. Nuốt nuốt vài ngụm nước bọt, nó cố gắng bật ra từ cuối cùng.






– "Không phải anh nói Wooie rơi xuống thác nước?" - TaeYong không hiểu, hỏi ngược lại.






– "Ừ" - Cả ba người DoYoung, Yuuri và Ryosuke đồng thanh, gật đầu - "Đúng là rơi xuống thác nước nhưng ai nói với em là JungWoo chết?" - Nó không nhớ nó và hai người kia mở miệng bảo JungWoo chết bao giờ. DoYoung đột ngột giải thích được tại sao TaeYong trở nên kích động rồi. Có người... hiểu nhầm ý của bọn họ.






– "Thác nước kia vừa cao, vừa sâu, không phải sao?" - Tới lúc này TaeYong cũng cảm thấy... hình như có gì đó không thích hợp. Không lẽ bọn họ ông nói gà, bà nói vịt đấy chứ hả?! Nhíu nhíu mày, anh tiếp - "Với vết thương của Wooie..."






– "Đúng là với vết thương của JungWoo-chan, rơi xuống đó sẽ gặp nguy hiểm. Hơn nữa thác nước đó rất sâu, nước cuộn cũng mạnh..."






– "Người bình thường nếu rơi xuống tuyệt đối sẽ bị cuốn trôi, không thể ngay lập tức tìm được huống hồ dạng người bị thương nặng không thể nào cử động để bơi, chống lại nước nguồn chảy xuống như JungWoo" - Tiếp lời Yuuri, Ryosuke nói - "Ngâm trong nước lâu, lại không nhanh tìm thấy đối với vết thương của JungWoo đúng là hoàn cảnh chí mạng. Quả thực là đã nguy hiểm lại càng trở nên nguy hiểm"






– "YAH!!! RT CC CÁC NGƯỜI MUN NÓI GÌ H???" - Ý họ là JungWoo không chết, điều này làm anh vô cùng vui mừng nhưng anh còn chưa kịp vui mừng xong đã bị mấy lời của hai kẻ người Nhật kia quay vòng vòng. Rốt cục là nguy hiểm hay không nguy hiểm chứ hả?!






– "Yongie, ý hai người đó là... thác nước đó nếu là một người bình thường khỏe mạnh rơi xuống thì sẽ bị nước cuốn trôi đi, phải mất một thời gian khoảng tầm vài ngày mới tìm được người. Nhưng như thế không có nghĩa là cái người rơi xuống đó sẽ chết"






DoYoung ôn tồn giải thích. Sở dĩ bị cuốn trôi vì lực nước đẩy tới vô cùng mạnh, thế nhưng người rơi xuống nếu là người khỏe mạnh thì vẫn có thể vùng vẫy, đối chọi lại. Cùng lắm là bị nước cuốn trôi, vẫn còn sống, chỉ cần chờ vài ngày là sẽ có người tìm được hoặc là tự mình tìm đường về. JungWoo gặp nguy hiểm lúc ngã xuống thứ nhất là vì cậu đang bị thương, không thể nào tự mình vùng vẫy, như vậy rất dễ bị dìm xuống nước chết trước khi bọn họ kịp đi tìm. Thứ hai, cho dù cậu may mắn không bị dìm chết mà trôi dạt vào bên bờ dọc con sống dưới thác nước thì bọn họ vẫn phải mất mấy ngày mới tìm ra, tới lúc đó chỉ sợ cậu đã chảy máu mà chết. Hơn nữa vết thương chảy máu quá nhiều lại bị nhiễm nước, ngâm lâu thực sự là làm cho vết thương trên người JungWoo nặng càng thêm nặng, làm viêm nhiễm, kích thích thời gian tử vong tới càng nhanh. Nói tóm lại, nếu JungWoo ngã xuống thác nước đó một mình, bất luận là thế nào đi chăng nữa cũng nắm chắc phần chết nhiều hơn phần sống. Thế nhưng, vẫn đề ở đây đó là... cậu vẫn còn sống, hơn nữa, lúc cậu ngã xuống cũng không phải một mình.






– "Tóm lại nhé, Yongie..." - DoYoung cười khổ - "Khi nhìn thấy Wooie ngã xuống, JaeHyun cũng nhảy xuống theo" - JaeHyun cho dù một đêm không ngủ nhưng so với đám thanh niên bình thường còn khỏe hơn cả trăm lần. Không những bảo hộ được mình không bị thương mà còn túm được JungWoo, lôi được cậu lên bờ.






Hn, s không như hai năm trước...






– "Hyunie sao?" - TaeYong há hốc cả mồm. JaeHyun và JungWoo sau khi ngã xuống thác nước cũng bị trôi đi, nhưng trôi đi cũng không xa.






– "Anh đoán, cậu ta không muốn bị bỏ lại lần nữa" - Nó có phần cảm thán cho độ trâu bò của tên bạn thân. Nước mạnh như thế mà hắn vẫn có thể điều chỉnh được cơ thể bơi vào bờ, không những thế còn túm theo một Park JungWoo bị thương.






Nhờ máy định vị GPRS còn trên người JaeHyun nên JiSung rất nhanh xác định được vị trí của hai người họ. JaeMin cũng phái trực thăng của Lee tộc giúp bọn họ tìm kiếm, chả đến 20 phút liền lôi được JaeHyun và JungWoo bên bờ sông lên máy bay. Sau đó lại mất 10 phút nữa đưa toàn bộ những người bị thương về bệnh viện riêng của Lee tộc. Vết thương của JungWoo tuy chỉ nhiễm nước một chút nhưng vẫn khiến cho vết thương bị rách thêm, lại thêm bị đạn bắn trúng, bắt buộc phải thực hiện phẫu thuật. Suốt cả đêm hôm đó trừ DoYoung là ở lại chăm sóc bên TaeYong thi toàn bộ mọi người đều trụ lại trước cửa phòng cấp cứu. Mất máu quá nhiều, lại thêm vết thương bị thấm nước đồng thời cũng phải moi được đạn bên hông ra trước khi bị hoại tử khiến cho cuộc phẫu thuật diễn ra tới tận sáng ngày hôm sau. MinHyung, SeHun và ChanYeol thay nhau tiếp máu cho JungWoo vì cậu bị mất máu quá nhiều. Cũng may là tay nghề của đám bác sĩ thuộc Lee tộc rất cao, cậu qua cơn nguy kịch nhưng cũng hôn mê từ hôm đó tới giờ chưa tỉnh. Hai ngày đầu JungWoo phải nằm trong phòng vô khuẩn theo dõi, mãi tới sáng ngày hôm nay mới đưa ra phòng bệnh thường. JaeHyun sau khi cứu được JungWoo, theo về tới bệnh viện cả người kiệt lực. Không nói tới một đêm không ngủ lại thêm việc ngã xuống thác nước, hắn dường như muốn ngất đi rồi nhưng JaeHyun nhất quyết không chịu nghỉ ngơi. Hắn cố gắng chờ tới khi nhìn thấy JungWoo nằm trên giường bệnh được đẩy ra, nhìn vẻ mặt cậu mặc dù hơi tái nhưng đã qua cơn nguy hiểm, lúc đó JaeHyun mới ngã vật ra giữa hành lang khiến cho mọi người lại một phen nháo nhào.






Ngủ một đêm là hắn đã khỏe lại, hai ngày hôm nay cứ quanh quẩn bên JungWoo, thỉnh thoảng mới ghé qua xem TaeYong thế nào. Hắn và DoYoung quả thực là ba, bốn ngày hôm nay không chút nghỉ ngơi, chợp mắt một tí rồi lại tiếp tục như vệ sĩ canh đứng bên giường bệnh người yêu. Dù sao DoYoung cũng rất hiểu tâm trạng JaeHyun, vết thương của JungWoo làm cho bản thân nó nhìn cũng cảm thấy vừa sợ hãi vừa xót thương. Nó thực sự cảm ơn JungWoo, nếu không phải cậu bảo vệ có lẽ TaeYong không xong rồi, cả đứa con của nó. DoYoung và JaeHyun đã từng chứng kiến cảnh tra tấn người bao nhiêu lần, bọn họ một cái chớp mắt cũng không có, một chút thương cảm lại càng không nhưng nhìn người mình yêu chỉ chảy một vết máu, bị xước xát dù chỉ chút ít cũng cảm thấy đau đớn vô cùng. Lúc bọn họ tìm được hai người kia bên bờ sông, nhìn khuôn mặt hắn, lại nhìn cách hắn ôm chặt cậu, DoYoung nghĩ nếu mình mà là JaeHyun có lẽ mình phát điên mất rồi. Cũng may là trước đó vết thương của JungWoo đã được băng lại, hạn chế tối đa việc chảy máu nên dù bị thấm nước cũng không tới mức nhiễm trùng. Điều này bọn họ phải cảm ơn Ryosuke... nếu không cứ mặc cậu bị chảy máu, chỉ e JungWoo sớm đi đời nhà ma chứ chả cần chờ tới lúc ngã xuống thác nước sau đó lại được cứu lên.






– "Thế, Hyunie đang ở bên phòng bên cạnh..." - TaeYong nghi hoặc hỏi.






– Cậu ta khoẻ như trâu, em cứ an tâm. Người nằm phòng bệnh bên đó là JungWoo, JaeHyun chỉ ở lại chăm sóc thôi" - Thấy TaeYong thở phào, DoYoung cũng cảm thấy nhẹ lòng. Nó không muốn anh lo lắng, hốt hoảng. Nhìn những giọt nước mắt vẫn còn đọng lại bên bờ mi, lồng ngực DoYoung lại nhói đau.






Là nó không gii thích kĩ càng, hi anh khóc...






– "TaeYong-ssi, anh đã hiểu nhầm?" - Yuuri cố gượng nở một nụ cười, cho dù JungWoo không sao nhưng việc JungWoo ngã xuống thác nước một phần cũng do bọn họ, bọn họ vẫn cảm thấy áy náy. Hơn nữa... chuyện của Daiki, cho dù Yuuri muốn cười cũng không thể cười nổi.






– "Ừm, là tại tôi vội vàng" - Thực sự TaeYong lo lắng như vậy không phải không có cơ sở. Hai năm trước đã xảy ra một lần, hơn nữa, rõ ràng JungWoo đã có ý định hi sinh để cứu anh và đứa con. Với tính cách của JungWoo, quả thực luôn làm người ta lo lắng.






– "Anh qua thăm JungWoo đi, chút chúng tôi qua sau" - Ryosuke cười khổ, giờ bọn họ phải qua phòng bệnh của Yuto một chút.






– "Em ấy chưa tỉnh?"






– "Chưa tỉnh" - Lắc lắc đầu, Ryosuke đáp - "Nhưng không sao, bác sĩ nói đã qua thời kì nguy hiểm, cần chút thời gian hồi phục" - Sau chuyện này, quan hệ căng thẳng giữa bên Tứ đại gia tộc và đám người Yuto cũng trở nên hòa hoãn hơn rất nhiều. Đặc biệt là đối với Yuto, Tứ vị phụ huynh cùng JaeHyun, JiSung đã không còn ghét nhau như trước.






– "Anh đưa em đi" - Thấy TaeYong hướng Ryosuke và Yuuri gật đầu sau đó xỏ dép, đứng dậy khỏi giường, DoYoung vội vàng đỡ lấy TaeYong. Anh nghe tin JungWoo bình an, chỉ cảm giác trong lồng ngực tựa như nhẹ đi rất nhiều.






Tht may... cu, không sao...






Dưới ánh mặt trời nhàn nhạt của tiết trời đầu đông chiếu rọi qua khung cửa sổ, hàng lông mi cong khẽ rung rung, từ từ đôi mắt dần dần mở ra. Đây... là đâu? Trên chiếu giường trắng muốt, cậu trai với khuôn mặt thanh tú mặt không chút biểu cảm tỉnh giấc, mái tóc màu vàng bạch kim phản ánh màu nắng sớm mai tạo nên những tia lấp lánh. Đôi mắt một mí mở ra, có chút không quen với ánh sáng sau một thời gian chìm sâu vào giấc ngủ. Làn da của cậu trắng mịn không tì vết có dán vài miếng băng trị thương, đôi môi mím chặt lại có chút tái biểu hiện thể trạng không được khỏe. Cậu mặc bộ áo ngủ màu xanh nhạt, nằm bất động trên giường, trên mũi chụp một khí thở oxy. Cánh tay gầy yếu lộ ra khỏi chăn, có thể thấy rõ ở trên cổ tay cậu những mũi kim truyền đang được cắm. Đảo mắt nhìn quanh một vòng, ánh nhìn có chút ngây dại, dường như chưa nhận ra được đây là nơi nào. Đau... cảm giác cả người vô cùng đau nhức, đặc biệt là ở hông và cánh tay phải đang ở trong chăn. Cậu muốn cử động nhưng không có cách nào làm được như mình mong muốn. Cổ họng đau rát, chỉ phát ra được vài tiếng rên rỉ khe khẽ. Nơi này... là đâu? Cho tới giờ cậu vẫn chưa nhận thức được nơi này là đâu. Trắng, khắp nơi đều là màu trắng. Cậu cảm giác được một luồng khí mát lạnh đang hỗ trợ mình hô hấp dễ dàng hơn, đều ngón tay giật giật, vành tai vểnh lên nghe ngóng. Tiếng nước tóc... tóc... ở túi truyền truyền tới, đôi lông mày của cậu hơi nhíu lại, dường như có lẽ cậu biết đây là đâu rồi.






– "B... ện... h... vi... ệ... n... sa... o...?" - Tiếng nói khàn khàn, rời rạc từ cổ họng cậu phát ra. Đau, cổ họng đau rát vô cùng. Khẽ ho vài tiếng, cậu đưa bàn tay trái đang bị ghim kim truyền lên toan lấy ra chiếc chụp oxy kia.






– "Đừng!" - Một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai, sau đó bàn tay to lớn ấm áp nhanh chóng chặn lại bàn tay trái của cậu, ấn nó xuống - "Nằm im, đừng cử động!" - Người con trai với khuôn mặt điển trai, cương nghị từ bao giờ đã đi tới bên giường, lạnh lùng ra lệnh. Mặc dù trông người đó rất ổn nhưng cậu nhìn ra những mảng thâm lớn dưới quầng mắt cùng sự mệt mỏi, tiều tụy trong đôi mắt màu nâu kia.






– "Tứ... c...?" - Khóe miệng cậu co rút rồi khẽ cong lên một chút, đôi mắt tràn ngập sự dịu dàng. Tiếng nói yếu ớt vang lên thực sự khiến người ta đau lòng.






– "Wooie, đừng nói nữa" - Che đi sự kích động trong mắt, hắn ngồi xuống bên mép giường, xoay đầu đi nơi khác. Mái tóc che đi nửa khuôn mặt khiến cậu không nhìn ra được vẻ mặt hắn bây giờ nhưng nhìn bả vai hắn run run, cậu biết... hắn giận.






– "Hy... u... nie..." - Bướng bỉnh bỏ xuống chụp thở, JungWoo thều thào - "Đừ... n... g... gi... ận..." - Cậu muốn nói rất nhiều nhưng không thể. Cậu thực sự không có khí lực để nói, lồng ngực nhức nhói, đau vô cùng. Tới thở còn khó vô cùng - "... x... in... lỗi..." - Những tiếng rời rạc cứ vậy vang lên, bàn tay trái của cậu nắm chặt vạt áo của hắn.






– "Em thật bướng bỉnh, không nghe tôi nói gì sao hả?! NM YÊN!!!"






Giật tay cậu ra khỏi vạt áo của mình, JaeHyun gầm lên một tiếng khiến JungWoo giật mình. Hắn nắm lấy chiếc chụp oxy dúi lên mũi cậu khiến cậu rên khẽ một tiếng. Thực sự là có chút ngạc nhiên, xem ra JaeHyun thực sự rất tức, bằng không sẽ không thô bạo như thế. Có lẽ hắn đã vài hôm rồi không được ngủ ngon, bằng không cũng sẽ không có quầng thâm ở mắt như thế kia. Cậu chăm chú nhìn hắn, trên khuôn mặt điển trai kia hiện lên sự tức giận pha trộn với đau lòng, lo lắng, hoảng loạn,... Bàn tay trái run rẩy đưa lên, chạm nhẹ vào mặt của hắn. JaeHyun muốn ấn tay cậu xuống, để yên cho ống truyền không bị xoắn cuộn nhưng vô ích. JungWoo bướng bỉnh, nhất quyết muốn chạm vào mặt hắn, ngón tay cậu nhẹ miết lên từng đường nét. Cuối cùng hắn cũng buông tha để ai kia nghịch ngợm, muốn sờ gì thì sờ mặt mình. Mặc dù khuôn mặt hắn vẫn lạnh băng nhưng cậu biết hiện tại hắn có bao nhiêu bất mãn, có bao nhiêu tức giận, bao nhiêu điều muốn bùng nổ với cậu. Chỉ e là Park JungWoo cậu hôm nay không phải nằm bệt trên giường bệnh thì đã bị Oh Chủ tịch đem đánh cho nhừ tử rồi. Cười khổ một tiếng, không hiểu vì sao cậu thực sự rất muốn ôm chặt lấy JaeHyun. Đáng tiếc, cánh tay phải của cậu hoàn toàn không cử động được rồi. Xem ra vết thương nặng hơn cậu tưởng. Với lại cậu vẫn phải bổ sung máu, mặc dù đã nhìn rõ nhưng vẫn còn chút choáng váng. Ba kim truyền trên tay trái, xem ra ngoài truyền đạm và nước thì dây còn lại là truyền máu.






– "Tỉnh là tốt rồi..." - Mặc dù JaeHyun che giấu rất tốt nhưng cậu vẫn nghe được sự run rẩy, kích động, lại có chút vui mừng, xúc động bên trong giọng nói kia.






– "H... yu... ni... e..." - Giờ, cậu chỉ muốn gọi tên hắn.






– "Đng-có-gi-tên-tôi!!!" - Nghiến răng nghiến lợi nói ra năm từ kia, JaeHyun sầm mặt xuống. Trong đôi mắt âm u kia bùng lên một ngọn lửa hừng hực có thể thiêu đốt bất cứ ai. JungWoo mỉm cười, bàn tay vuốt ve khuôn mặt hắn bỗng bị một bàn tay to lớn hơn cầm lấy, áp chặt vào đôi má ấm áp của ai kia.






– "Xi... n... l... ỗi..." - Nhìn vẻ mặt bất mãn của hắn, cậu lại nói. Nếu không để JaeHyun xả hết giận, cậu chắc chắn sẽ sống dở chết dở cho xem - "... đừ... n... g... giậ... n... có... đượ... c... kh... ôn... g...?" - Cậu không muốn hắn giận.






Nhìn hn đau lòng, trong lòng cu cũng không thoi mái...

Rt đau...






– "An... h... đừ... ng... như... t... hế..." - Đầu JungWoo khẽ lắc lắc, đôi mắt chăm chú chưa từng rời khuôn mặt kia. Cậu, thiếu chút đã mãi mãi không thể nhìn thấy hắn nữa - "... em... đa... u... l... òng..."






– "Đau lòng? Em còn biết hai chữ 'đau lòng' viết thế nào hả? Park JungWoo, giỏi... em giỏi lắm rồi. Em đau lòng, tôi thì không biết đau lòng hả?" - Đập mạnh một cái vào tủ đựng đồ bên cạnh, hắn đứng dậy, hét lớn - "Em nói xem? Rốt cục em có mấy cái mạng? Còn nữa, rốt cục em muốn giết tôi mấy cái mạng? Chết? Đơn giản như vậy chọn cái chết? Em... em... thực sự... thực sự tức chết tôi!!!!!!!"






– "A..." - JungWoo trợn mắt nhìn JaeHyun, hắn giật mình nhận ra mình đã to tiếng, hít một hơi lấy lại bình tĩnh.






– "Xin lỗi... không có gì..." - Cố kìm lại cơn tức trong lòng, hắn quay đầu sang một bên khác, không muốn JungWoo nhìn thấy sự điên cuồng, nóng giận trong mắt mình - "Nghỉ đi, tôi đi gọi bác sĩ khám cho em..."






– "Hức... đừng..." - Bàn tay run rẩy túm lấy vạt áo hắn lần nữa trước khi JaeHyun rời đi, không biết từ lúc nào nước mắt đã rơi đầy mặt JungWoo. Cậu túm chặt áo hắn, rất chặt. JungWoo sợ, thực sự sợ... JaeHyun chưa bao giờ nổi giận như vậy, chưa bao giờ. Hắn sẽ ghét cậu sao? Thực sự sẽ ghét cậu sao?






– "Haiz ~" - Nhìn đôi mắt mở to ngập nước đầy lo lắng của cậu, hắn thở dài, cuối cùng cũng buông tha sự lạnh lùng trên khuôn mặt - "Wooie, đừng thế nữa, có được hay không?"






Nhẹ nhàng xốc người cậu dậy không để cho cánh tay đang truyền nước bị vướng dây, JaeHyun để cho JungWoo tựa vào người mình. Cậu vốn đã rất gầy, so với hắn thực sự nhỏ bé hơn rất nhiều. Giờ phút này JungWoo cả người cuộn tròn trong lòng hắn, tựa như một chú cún con. Trong mắt của JaeHyun vẫn còn hoang mang nhưng không lộ rõ như trước, vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn người nào đó đang rấm rức vùi mặt trong lồng ngực mình khóc. Hắn không muốn tức giận với cậu, thực sự không muốn tức giận với cậu nhưng cậu có biết lúc nhìn cậu cả thân người rơi xuống thác nước, hắn đã phát điên tới nhường nào. Nụ cười của cậu trước khi ngã xuống cho hắn biết... cậu thấy hắn, cậu nhìn thấy hắn vậy mà vẫn buông xuôi ngã xuống. Quá khứ ám ảnh hắn hai năm trước cứ như thế ập về, như cơn thủy triều, điên cuồng táp vào trái tim của JaeHyun. Hắn chỉ cảm thấy những vết máu đỏ tươi dính trên quần áo, cơ thể cậu vô cùng chói mắt, hắn chỉ biết nếu cậu ngã xuống nơi đó... sẽ không xong. Đầu óc trống rỗng, hốc mắt như muốn nứt toác ra. Cậu... lần nữa muốn bỏ hắn lại, sẽ lại như hai năm trước, bỏ hắn lại một mình. Trong đầu hắn như có một tiếng la hét, thúc giục, hắn tuyệt đối không để cậu làm như vậy. JungWoo chết rồi, hắn còn sống làm gì. Hắn không muốn như hai năm trước, mỗi ngày đều sống tựa như sống trong địa ngục, cả cơ thể và trí não đều bị bi thương làm cho mệt mỏi cực độ.






Bởi thế hắn bất chấp tất cả, nhảy xuống cùng cậu. Bọt nước của ngọn tháp đánh vào người hắn, đau đớn vô cùng nhưng hắn không quan tâm. Ôm lấy người mình yêu trong lòng, nhìn sắc mặt cậu trắng bệch... hắn cái gì cũng không muốn quan tâm. Rơi xuống dòng nước lạnh lẽo, hắn nhận ra luồng nước mạnh mẽ đang đẩy trôi họ đi nhưng đồng thời JaeHyun cũng phát hiện ra hơi thở yếu ớt của JungWoo. Không thể để cậu chết, họ phải sống sót, cho dù là một tia hi vọng nhỏ bé hắn cũng không buông tha. Dùng mọi sức, hắn lôi được cậu lên bờ. Ôm cậu, để cậu nằm trong lòng mình, hắn lo lắng vuốt ve khuôn mặt thanh tú của JungWoo. Vết thương lộ ra xương trắng và cả vết thương bị trúng đạn dù đã được băng bó nhưng JaeHyun vẫn cảm thấy chúng như những chiếc gai đâm mạnh vào trong mắt của mình. Hắn không để cho cậu một lần nữa tự tiện bỏ hắn lại, sẽ không bao giờ để chuyện ấy xảy ra nữa. Chẳng lẽ cậu không biết cái cảm giác nhìn thấy cậu ngã xuống, cái cảm giác độ ấm của hai bàn tay nắm chặt nhau chợt biến mất... nó khủng khiếp tới mức độ nào. Cậu thật ích kỉ, cậu chỉ nghĩ cho mình, cậu bảo vệ kẻ khác, cậu sẽ không thấy có lỗi với lương tâm nhưng hắn tự hỏi đã bao giờ cậu nghĩ tới cảm nhận, nghĩ tới suy nghĩ của hắn. JungWoo có biết hai năm trước hắn như thế nào, vậy thì vì sao hai năm sau, cậu lại lần nữa đem tính mạng của mình ra để đùa giỡn. Trái tim hắn đau nhức nhối, vô cùng đau. Ức chế giống như muốn bùng nổ, muốn mắng, muốn đánh cậu... nhưng hắn không nỡ... chỉ có thể kìm nén cơn giận.






Nhìn vết thương của cậu bị ngấm nước mà lần nữa rỉ máu, JaeHyun chợt nhớ cỗ máy định vị trong túi quần mình. May mắn là trước khi tản ra tìm kiếm trên núi, JiSung đã đưa cho hắn và DoYoung mỗi người một máy định vị bằng không cho dù họ trôi đi không xa nhưng sẽ vẫn mất một khoảng thời gian tìm kiếm. Tới lúc đó... nhìn vết thương của JungWoo, lòng JaeHyun lại tê tái, buốt xót thêm một lần. Khi đó... cậu còn trụ được. Ôm cậu càng lúc càng chặt, hắn chỉ muốn đem người kia hòa vào cơ thể mình, để cậu không bao giờ tự tiện đối xử với cơ thể mình như vậy nữa. Dù chỉ là một vệt xước nhỏ cũng làm hắn không thể chịu được huống hồ những vết thương này ảnh hưởng tới tình mạng cậu. Một đêm không ngủ, điên cuồng chiến đấu, điên cuồng tìm kiếm nay lại nhiễm nước lạnh, hắn rất mệt mỏi, hai mắt sầm lại nhưng hắn không buông tha. Hắn không thể ngất, tuyệt đối không được, hắn phải bảo vệ cậu. Cho tới khi bọn họ được đám người của Lee tộc đưa lên trực thăng bay về bệnh viện, ngồi trước cửa phòng cấp cứu, trong lòng hắn ngoài nóng như lửa đốt ra chính là liên tục nhắc nhở bản thân phải trụ tới cùng. Hắn phải nhìn thấy cậu bình yên, hắn không thể ngất, có trời biết cơ thể hắn run rẩy thế nào chỉ cần nghĩ tới JungWoo bị làm sao. JaeHyun không biết thời gian trôi qua bao lâu, hắn chỉ cảm thấy rất lâu, nhưng hắn vẫn không bỏ cuộc. Làm sao JaeHyun có thể để JungWoo lại một mình, hắn không như cậu, cho dù chỉ một chút cố gắng cuối cùng hắn cũng sẽ cố để đảo ngược tình thế. JungWoo đang đấu tranh trong kia, hắn ngoài này tuyệt đối không thể buông xuôi được. Nhất định phải chờ được cậu!






Park JungWoo, c đi này cu đng hòng b t li thêm ln na...






– "Wooie, sau này đừng làm thế nữa. Làm ơn... hãy nghĩ tới suy nghĩ của anh nữa, có được không?" - Bàn tay run rẩy ôm chặt lấy cơ thể gầy yếu của cậu nhưng hắn cũng cẩn thận để không chạm tới vết thương. Gục đầu xuống vai của cậu, JaeHyun nghẹn ngào - "Anh... rất sợ, thực sự rất sợ. Anh... không biết nữa, sẽ ra sao nếu... nếu em xảy ra chuyện gì..."






– "Hyunie..."






– "Anh trước giờ rất ít khi cầu xin ai, nhưng Wooie, anh van em, xin em... đừng làm bất cứ điều gì nguy hiểm cho bản thân nữa. Anh... thực sự chịu không nổi đâu, thực sự... hức..." - Cậu cảm nhận được bờ vai mình đang dần trở nên ẩm ướt, hắn... khóc sao?!






– "X... xin... lỗ... i..." - JungWoo yếu ớt nói, ngoài xin lỗi ra, quả thực cậu không biết nói gì. Cậu hiểu, cũng biết, lần này thực sự cậu sai rồi.






Đúng tht, lúc đó... là cu đã buông tha...

... buông tha cho chính sinh mnh ca mình mà không nghĩ ti hn...






– "Anh rất tức giận, thực sự rất tức giận" - Còn nhớ ánh mắt mù mờ khi đó của cậu trước khi cậu rơi xuống, hắn giận, vô cùng giận. Lại một lần nữa, JungWoo buông tha, từ bỏ sinh mệnh của mình. Chỉ cần nghĩ tới ngày hôm đó nếu hắn không ở đó, không nhảy xuống, vậy... cậu sẽ thế nào?! Chỉ cần nghĩ vậy thôi JaeHyun đã không kiềm chế được sự sợ hãi.






Cậu có biết khi nhìn cậu được đẩy ra khỏi phòng cấp cứu, khi nghe bác sĩ nói cậu qua cơn nguy hiểm, hắn mới có thể buông lỏng bản thân ra một chút. Sau khi tỉnh dậy, điều đầu tiên hắn nghĩ tới là cậu, nhớ tới cậu đã an ổn giữ được một mạng, hắn ngay lập tức cả áo không choàng, dép không thèm đi chạy qua bên phòng vô khuẩn. JaeHyun chỉ có thể ở ngoài tầng kính, nhìn cậu yên lặng nằm trong đó, toàn thân băng bó đầy vết thương, những ống truyền và cả bình chụp oxy ở khắp trên người. Cậu mặc bộ áo ngủ màu xanh đặc biệt của bệnh viện, nằm yên trên giường bệnh màu trắng, JaeHyun cảm thấy rất sợ hãi... hắn sợ, sợ cái màu trắng kia. Màu trắng kia... tại sao lại tang thương tới nhường ấy?! Hắn không dám ngủ, mặc dù biết cậu không sao rồi nhưng hắn vẫn không dám. Ngồi trước cửa phòng vô khuẩn, mặc kệ mình có mệt mỏi bao lâu, ai khuyên hắn cũng không rời đi. Chỉ chợp mắt một cái thôi, hắn cũng rất hạn chế, tựa như là sợ cậu biến mất. Thương thế phải nặng thế nào mới bị chuyển vào phòng vô khuẩn, tự bản thân hắn rõ hơn ai hết vết thương của cậu có bao nhiêu nguy hiểm. Thậm chí anh trai của mình, hắn cũng chỉ ngó vài lần xong mặc kệ đó cho DoYoung chăm sóc. Mãi tới khi JungWoo được đảm bảo chắc chắn là vết thương không có vấn đề gì, được chuyển qua phòng bệnh bình thường thì hắn mới cảm thấy tảng đá trong lồng ngực được tháo xuống. Nhưng, hắn vẫn lo vì cậu mãi không tỉnh. Bác sĩ nói JungWoo cần một thời gian mới tỉnh lại, nhưng nhìn cậu cứ nhắm mắt thế này, hắn không thích. Hắn thích một Park JungWoo ngày ngày vui đùa với hắn, khi hắn trêu chọc liền xấu hổ rồi tức giận,... Hắn thích nhìn cậu ăn, nhìn cậu cười, nhìn cậu hậm hực, cả giọng nói của cậu,... JaeHyun ghét JungWoo cứ mãi bất động nằm trên chiếc giường trắng. Mùi ê tê trong bệnh viện khiến hắn khó chịu nhưng chờ mãi, cậu vẫn không tỉnh. TaeYong đã tỉnh, cậu vẫn không tỉnh.






Hắn không trách cậu cứu Yuto. Hắn biết với tính cách của JungWoo, mặc dù cậu ghét đám người Yuto, nhưng dù sao cũng là ân nhân, đã ở chung 2 năm, JungWoo không tuyệt tình tới mức để mặc Yuto ngã xuống thác nước. Chỉ là... ánh mắt buông xuôi của cậu, y như hai năm trước, lúc cậu tự mình buông tay hắn ở giếng nước kia. Giống như một đòn đả kích giáng xuống trái tim hắn, lôi ám ảnh suốt 2 năm qua lần nữa khơi lại... hắn thực sự tức giận. Cậu rõ ràng nhìn thấy hắn, vì cớ gì không hét lên, hét lên hãy cứu cậu mà lại cứ vậy ngã xuống. Vì không muốn hắn chạy tới cứu rồi bị thương cùng? Điên rồ, thực sự là điên rồ. Cậu nghĩ như vậy là xong, cậu nghĩ hắn cứ trơ mắt nhìn cậu ngã xuống? Phải chăng cậu đánh giá quá thấp tình yêu của hắn đối với cậu?! Đánh giá sai sức ảnh hưởng của cậu, tầm quan trọng của cậu trong tim hắn?! Muốn Oh JaeHyun hắn lần nữa trơ mắt nhìn cậu rời đi, đây là điều tuyt-đi-không-th!!! Hắn không bao giờ cho phép 'v hôn thê' của mình rời mình lần nữa. Lần trước, không rõ tâm tư của nhau, nhưng giờ, bọn họ không chỉ đã rõ mà còn sắp đính hôn, cậu bảo hắn buông tay là hoàn toàn không thể, thà rằng bảo chuyển toàn bộ con người sang sống ở mặt trăng nghe còn có vẻ thích hợp hơn.






JaeHyun nhìn JungWoo bao ngày vẫn không tỉnh lại, vừa tức, vừa lo, vừa tự trách nhưng cũng vừa bực. Hắn nghĩ tìm bao nhiêu cách để trừng trị cậu sau khi cậu tỉnh lại nhưng để rồi bây giờ, nhìn thấy JungWoo mở mắt, ngoài kích động ra... hắn không thể suy nghĩ thêm gì. Nhưng sau đó, lại nhớ tới ánh mắt buông xuôi của cậu, sự tức giận cứ như ngọn lửa bùng nổ trong lồng ngực, ức chế không chịu được. Nhưng... nói trừng trị cậu, tức giận cậu ấy vậy khi nhìn cậu, bao nhiêu nóng giận chỉ có thể áp vào trong thay vào đó là sự đau đớn như kim châm đâm buốt vào tim, vào phổi. Đánh cậu sao? Hắn không làm được. Trách cậu? Hắn không nỡ, cậu mới tỉnh. Vì vậy hắn muốn đi tìm bác sĩ, tránh để mình xúc động quá. Nhưng không ngờ ai kia lại cứ mồm luôn miệng 'xin li', lại cái gì mà 'lòng em đau'... dường như những câu nói kia của cậu đã đánh sụp bức tường miễn cưỡng chống chế cuối cùng của hắn. Hắn thực sự giận, cậu nói xin lỗi nhưng thực sự cậu có hối hận, có nghĩ tới cảm xúc của hắn. Cậu bảo đau, vậy cậu có từng nghĩ hắn cũng biết đau, hắn sẽ thế nào nếu cậu thực sự xảy ra chuyện?! Ông trời thương hắn, thương cho tấm chân tình của hắn nên để hắn tới kịp để cứu cậu. Nhưng cậu có chắc cậu sau chuyện hôm nay sẽ không có thêm một Seo JiHye, một Lee Nari nữa? Cậu có chắc cậu sẽ mãi may mắn thoát hiểm như hai năm trước, như ngày hôm ấy hay không cơ chứ? Hắn không dám nghĩ, cũng không dám mạo hiểm cược tính mạng của cậu. JaeHyun hắn sắp phát điên rồi. Hắn không cần cậu là thiên tài gì cả, hắn chỉ muốn cậu làm ơn làm phước ngoan ngoãn ở cạnh hắn, không gặp bất cứ nguy hiểm gì mà thôi. JaeHyun nghi ngờ bản thân mình sẽ chết sớm vì bệnh tim mạch và thần kinh!!!






– "Đ... ừn... g... khó... c..." - Chẳng biết từ khi nào nước mắt của cậu tràn ra không ngăn lại được. Vòng tay ôm hắn, cả người cậu cũng run rẩy theo. Cậu biết hắn lo lắng, hắn sợ hãi. Bản thân cậu ngày hôm đó đã nghĩ, chỉ cần thấy được hắn lần cuối cũng tốt rồi nhưng bây giờ, khi tỉnh lại, thấy mình còn sống, cậu chỉ có một ý nghĩ...






T ơn tri, cu còn sng... thc s còn sng...

... là JaeHyun cu cu... cu biết...

Khi hôn mê, dường như cu vn luôn nghe thy tiếng cu nguyn ca hn...






– "Thề với anh, Wooie, thề với anh đi... mãi mãi đừng buông tha tính mạng của mình, có được hay không?" - Không hề che giấu đôi mắt đỏ hoe ngập nước của mình, JaeHyun lúc này trước mặt cậu... thực sự yếu đuối.






– "Hyunie..."






– "Wooie, thề đi, thề với anh" - Hắn không còn là Oh Chủ tịch hay Nhị đại thiếu gia gì kia, hắn là Oh JaeHyun, một Oh JaeHyun đơn thuần yêu Park JungWoo, sợ mất đi người mình yêu nhất trên đời - "Nếu em có mệnh hệ gì, Wooie... anh sống không nổi. Wooie, nếu em thực sự xảy ra chuyện, anh sẽ đi với em!!!" - Nắm chặt tay cậu, hắn khẳng định.






– "Ừm... em... em... t... hề..." - JungWoo vốn định phản kháng lại lời nói 'đi cùng' của JaeHyun, cậu không muốn như vậy nhưng nhìn ánh mắt quyết liệt của hắn, cậu chỉ có thể nuốt lời ngược lại. Cậu biết dù cậu có nói gì, hắn cũng tuyệt đối không buông tha chuyện cậu bỏ lại hắn. Đả kích 2 năm trước, vĩnh viễn ám ảnh hắn cả đời.






– "Tốt lắm, tốt lắm" - Gật gật đầu, nụ cười của JaeHyun lộ ra chút bi thương, hai vành mắt đỏ quạch chưa hề ngừng rơi lệ. Tay hắn run rẩy, đưa lên, lau đi nước mắt của cậu.






– " Thậ... t... tốt..." - Bàn tay cậu chạm vào khuôn mặt hắn, đôi mắt chăm chú quan sát. Giờ phút này dường như cậu đang khắc họa lại từng đường nét trên khuôn mặt hắn vào trong đầu. Thực sự rất tốt, cậu còn sống, sống... một từ thôi, nhưng là khát khao...






... s khát khao nh nhoi lóe lên khi cu rơi xung thác nước kia...

JungWoo vn c tưởng mình tht s xong ri...






– "Hyunie... th... ật... t... tốt... tốt... hức.." - Ấn môi mình lên môi của JaeHyun, qua làn môi tái nhợt có chút nứt nẻ, JungWoo cảm nhận bờ môi ấm nóng quen thuộc kia.






– "Đúng, thực tốt..." - Gật đầu, JaeHyun nhắm mắt đáp lại nụ hôn nhẹ của cậu.






– "Hức, Hyunie... thậ... t... tốt..." - Đầu lưỡi của JungWoo như lưỡi mèo vươn ra chầm chậm liếm trên môi hắn rồi dần di chuyển qua khóe miệng, mắt, mũi, má... lướt nhẹ khắp khuôn mặt một cách âu yếm. Nước mắt cứ vậy, rơi hoài không ngớt, trong trái tim cậu từng nhịp nảy lên mang theo xúc động khó tả. Hai người ôm chặt nhau, khóc...






... c hai c khóc, ta như quay v thi tr con...

Cu và hn, trước mt nhau, hoàn toàn bc l cm xúc tht không ngn ngi...






– "Em... th... ực... sự... rất... sợ... Hyunie, thật... tốt... thậ... t... tốt..."






Tht tt, khi còn sng...

Còn sng, đ gp li mi người...

Còn sng, đ được cu yêu thương, Hyunie...






HT CHƯƠNG 83






đang phê thính ca hai iem pé nên siêng 1 to edit cho xong chương lày hiu hiu. t s c gng end trước tết và s bt đu 1 b mi ngt sâu răng ca hai iem. iu iu. beta sau nhó

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro