Chương 5: Dật Thần bị tóm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hồi ức ngày nào vẫn còn đọng lại trên những trang giấy. Những nét vẽ đầu tiên về ngày mà cậu gặp anh, những năm tháng si mê chạy theo một nam nhân mà cậu coi là thần tượng. Mệt rồi cậu mệt lắm rồi nên giờ cậu muốn xóa bỏ tất cả. 

Dật Thần ôm trên tay rất nhiều rất nhiều bức vẽ về Giang Kính Đằng, trải qua những năm tháng ác mộng kia, Dật Thần mới thực sự hiểu, tình yêu này là không bao giờ có được, nó như ánh đèn mà một con thiêu thân yếu ớt như cậu càng đến gần thì sẽ càng cận kề với cái chết. 

Cậu bỏ vào trong chậu sắt một củ khoai nhỏ rồi đặt một ít giấy lên trên bắt đầu hành trình nướng khoai. Thật đáng buồn cười đi, suy cho cùng cậu cũng phải tìm cho bản thân một cái cớ mới có thể xuống tay mà thiêu rụi đi những kí ức ấy, nếu không có củ khoai kia cậu đành lòng sao?

- Ê cậu làm gì thế, sao lại đem đốt chúng, cậu cực khổ viết nhật kí fan não tàn 2 năm trời, vậy mà....

Mộ Bạch hỏi như xoáy vào lòng Dật Thần khiến cậu trầm mặc một lúc.

- Kể từ bây giờ, tớ và người này, một chút quan hệ cũng không có. 

''Thì vốn dĩ có quan hệ gì đâu'' Mộ Bạch lầm bầm.

- Cậu....

- Còn không phải sao. Nhiều nhất chỉ là học trưởng cùng trường thôi mà, người ta lớp 12 còn cậu lớp 10,  còn có mối quan hệ gì nữa cậu giỏi thì nói ra cho tớ nghe. Mà này....

Mộ Bạch lướt mắt từ trên xuống dưới, nhìn thật kĩ tên fan cuồng nhiệt kia mà xem xét.

- Cậu nhìn tớ để làm gì?

- Lúc cậu bị tai nạn tắt thở một hồi, rồi lại đột nhiên hít thở bình thường, khi tỉnh lại thì trở nên thật khác lạ.

- Lạ? Lạ chỗ nào?

- Cậu xem, mấy tờ nhật kí đó, cậu quý trọng chúng còn hơn cả mạng sống, năm lớp 11 cậu đánh nhau với người ta cũng vì chúng, hiện tại lại đốt sạch không nói một lời.

Vẻ mặt Dật Thần có chút bối rối, quả thật ngày trước cậu giữ chúng như bảo bối, đem đốt hết đúng là có phần không nỡ. Nhưng biết sao đây, những ác mộng kinh hoàng sau này cậu phải trải đều chính là do thứ này nên cậu không muốn chúng hiện diện trên thế giới này nữa.

- Cứ coi như là tớ thoát ly khỏi thế giới fan hâm mộ đi.

- Vậy càng quái lạ. Mộ Bạch khó chịu rồi, cậu chẳng hiểu nổi đầu tên này đang suy tính cái chuyện quái quỷ gì nữa.

- Cậu bớt nói một chút thì người ta sẽ nói cậu bị câm à, mau nướng khoai đi.

Dật Thần cố gắng chuyển chủ đề chỉ cần nói thêm vài câu với Mộ Bạch nữa chắc chắn cậu sẽ không tự chủ nổi mà đưa tay vào đám lửa moi xấp giấy ấy ra.

- Lát nữa khoai mà không chín được, là lỗi của cậu hết đấy.

- Sao tớ cứ thấy như mình đang đốt tiền âm phủ ấy.

Từng tờ giấy được đưa vào trong ngọn lửa, hơi nóng tỏa ra bao trùm một bầu không khí ảm đạm.

- Đã qua rồi những ngày tháng tuổi trẻ có thể khóc có thể cười.

Hôm nay được trận cao hứng, Bạch Thi Sĩ ngâm nga

- Lý Mộ Bạch cậu thực sự rất khùng .

- Tớ còn chưa hỏi cậu tại sao phải chọn ở đây để đốt giấy vậy.

Nhìn lại mới thấy, Dật Thần dẫn Mộ Bạch tới phía sau của trường học, cậu còn tự tay vẽ cái gì mà ''Bát quái'' gì đó, trông giống y hệt cái lưới.  

- À, tớ nghe nói nó rất linh thiêng để trừ tà đó mà.

''Ngươi nói ta khùng xem ra thần kinh ngươi còn có vấn đề hơn ta'' Mộ Bạch liếc mắt nhìn qua tên Pháp sư trừ tà kia.

''Từ bây giờ số mệnh của mình đã khác rồi'' Ánh mắt Dật Thần đưa theo chuyển động của làn khói, đưa tiễn mối lương duyên đau khổ kia rời xa bản thân mình mãi mãi.

- Này sao lại có gió thế, mấy tờ giấy bay hết rồi kìa.

- Ê không được, mau đuổi theo nhặt lại đi.

.

.

.

- Giang Kính Đằng, nói thật Y Quân đã mua đồ ăn sáng cho cậu gần 1 năm không gián đoạn rồi đấy, cho dù là đá lạnh thì cũng bị nung nóng lên rồi, cậu lại không xem ra gì, thật ác.

*Lưu Thần Phong ngày nào cũng bị Y Quân dúi đồ ăn vào tay, bảo là nhờ cậu đưa cho Kính Đằng. Nhưng cậu hiểu rõ tính cách của tên kia mà, chắc chắn hắn sẽ không ăn, nên.... Cậu ăn giúp. Thế là sáng nào cậu cũng có đồ ăn miễn phí.

Sân vận động của trường hôm nay vắng người, Kính Đằng kê sách phía dưới đầu ngủ một chút. Thấy Thần Phong đong đưa miếng bánh nhỏ cậu ăn còn dư trước mặt mình nên nâng cổ lên cắn lấy. 

- Tôi đâu có kêu cô ta mua giúp, đó là cô ta tự nguyện, không liên quan gì đến tôi.

- Đúng đúng, cậu chẳng cần làm gì hết đẹp trai là được rồi.

Trước mắt Thần Phong đột nhiên tối đen, thì ra là có tờ giấy bay đến chắn ngay trước mặt cậu.

- Gì thế này, trời ạ, chữ thật đẹp, Kính Đằng cậu có biết lúc cậu từ phía cánh trái vào ba bước lên bóng vai phải của cậu sẽ rụt một chút không?

- Cái gì chứ.

Kính Đằng hiếu kì nhấc cơ thể ngồi dậy.

- Trên này có viết nè.

Trên tờ giấy là tranh của Dật Thần, cậu dùng bút phác một người đang di chuyển với trái bóng rổ, cơ thể khoác một chiếc áo thun thể thao và quần ngang tầm với đầu gối. Ánh mắt sắc bén nhắm vào phía sân đối thủ. Cánh tay săn chắc không thể chê vào đâu được. Và đó không ai khác chính là Giang Kính Đằng.

- Cậu đi tìm xem còn cái nào quanh đây nữa không?

Dật Thần vừa thúc dục Thần Phong vừa chăm chú vào bản vẽ.

- Làm sao mà còn chứ?

- Thì cậu cứ đi xem.

- Được được, tớ chịu thua cậu, tớ đi liền.

Nét bút Dật Thần rất đẹp, không quá mềm cũng không quá cứng, khoảng cách giữa các chữ rất  vừa phải. Khiến người khác nhìn vào rất thuận mắt. Kính Đằng mê mẩn vào từng nét chữ, rất muốn biết người viết ra những chữ này là ai.

.

.

.

- Chúng ta kết thúc tiết học thôi.

- Cậu thực sự muốn học môn này à. 

Đầu Mộ Bạch đổ gục xuống bàn, não cậu ong ong mấy lời vị giáo sư kia vừa giảng, cậu không thích Kĩ thuật xây dựng chút nào, toàn vẽ với chả vời, rồi kí hiệu này kia kia nọ, khó tiếp thu chết đi được.

- Hay là chúng ta đổi môn đi, hôm nay là ngày thêm bớt môn học cuối cùng đấy.

Mộ Bạch hào hứng dựng lưng dậy, cố thuyết phục Dật Thần.

- Tớ không muốn đổi, huống chi môn này là môn bắt buộc cậu trốn được lần này lần sau vẫn phải học thôi.

Rồi xong ý tứ đã rõ ràng như thế, Mộ Bạch đã biết khuyên không được cái tên cứng đầu kia, nhếch môi lên khinh khỉnh mà liếc sang chỗ khác.

- Không bằng cậu cứ học với mình đi, *bút kí của mình có thể cho cậu mượn.

Dật Thần vẫy vẫy cuốn vở của mình trước mặt Mộ Bạch. Đương nhiên tên kia sẽ rất phấn chấn rồi, bút kí của Dật Thần tìm một chỗ để chê cũng không được, cậu ấy ghi bài rất đầy đủ vả lại chữ rất dễ nhìn, vậy là trên lớp cậu có thể ngủ thoải mái, về nhà chỉ cần mượn vở Dật Thần chép lại là được.

 - Về thôi tớ đói rồi.

-Tớ cũng thế, ai da, bụng à cũng tại Dật Thần không cho tôi ăn đồ mẹ cậu ấy làm nên ông mới bị bỏ đói thật tội nghiệp. 

Mộ Bạch xoa bụng, nhìn Dật Thần cố ý lớn tiếng một chút.

- Cậu có bệnh tốt nhất nên đi chữa đi, còn không sau này tay cậu nói chuyện với cái chân đấy, hắc hắc. 

Dật Thần được một tràng cười đau cả bụng.

- Thiệu Dật THần.

Đây là tiếng của Giang Kinh Đằng, hắn ta từ nãy đến giờ đứng bên ngoài phòng học chờ cậu đi ra, Dật Thần bước khỏi cửa thất kinh nhìn Giang Kính Đằng.

Cuối cùng thì chuyện gì đến cũng đã đến chẳng lẽ cả đời này cậu không thể thoát khỏi tay hắn hay sao.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

* Lưu Thần Phong:

Mình coi từ đầu phim đến cuối phim tuyệt nhiên không tìm ra nhân vật này tên gì, nên tự sáng tác ra tên có bạn nào thấy có cái tên nào hay hơn không

 *Bút kí:
Thể văn thuộc loại kí (ghi chép) nhằm ghi lại những điều mắt thấy tai nghe trong cuộc sống bằng những nhận xét, những cảm xúc của người viết.

Mình nghĩ Dật Thần đang nói về chuyện giáo sư giảng bài rồi cậu viết lại nhưng không biết dịch như thế có đúng không nếu không phải thì bỏ qua cho mình nhé.

Còn nữa Chủ nhật tuần sau ( 28/5) mình không có viết truyện được vì sắp thi tuyển sinh rồi, nếu mà mình thi tốt thì mình hứa một tuần mình sẽ ra 3 chap, hứa danh dự luôn nên đừng có quên mình đó

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro