Chương 6: Tại sao cho tôi gặp lại hắn?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dật Thần biết thứ gọi là duyên phận, bởi vì Trái Đất này vốn dĩ có hình tròn, dù có cố chạy cách mấy rồi cũng sẽ gặp nhau. Nhưng cậu thực sự không muốn cái duyên phận đáng chết này. Cậu sợ bản thân không tự chủ được sẽ yêu hắn thêm lần nữa, sợ bản thân lại đâm đầu vào cái hố đen cậu đã từng rơi vào. Cậu nhìn hắn bằng ánh mắt kinh hãi, đôi bàn tay cậu run lên, tim thắt từng cơn từng cơn. Cậu quay người tính bỏ chạy.

Hắn phản ứng nhanh thấy được ý định trốn tránh của cậu liền khoác tay lên vai cậu, kéo sát lại ngang nhiên hống hách.

- Đội bóng rổ cấp 3, theo dõi tôi bao lâu rồi. Nói!

Tâm can cậu càng thêm chấn động, khoảng cách này quá gần, đầu óc cậu trở nên rối loạn không thể thốt ra lời. Cậu chỉ biết đứng đó nhìn hắn, ánh mắt rung lên, hô hấp càng ngày càng gấp.

Kính Đằng lúc đầu chỉ muốn đùa giỡn tỏ ra vẻ oai nghiêm một chút, nhưng đột nhiên cậu nhìn hắn bằng cặp mắt như con thú nhỏ bị người thợ săn dọa cho khiếp sợ, hắn tưởng rằng hắn đã đùa quá trớn đã làm cho cậu sợ hãi. Nhìn dáng vẻ ấy hắn cũng không hiểu sao chỉ muốn thu lại tất cả những ấn tượng từ nãy đến giờ hắn đã làm với cậu, hắn bỗng dưng lại muốn an ủi cậu ngay lúc này, ôm gọn cậu vào lòng mà che chở. Nhưng lời nói lại đi ngược lại với suy nghĩ, hắn lạnh lùng quan tâm

- Sao lại sợ tôi như vậy 

'' Giang Kính Đằng cậu còn đứng đó mà nói mấy lời vô ích như thế sao, chẳng phải chính vì dáng vẻ đáng sợ của cậu đang dọa cậu ấy à.''

Cái "bao cát'' lần trước bỗng dưng lại xuất hiện ngay lúc này, nhưng lại rất là đúng lúc vừa kịp giải vây cho Dật Thần.  

- Đừng có mà bắt lấy học đệ cùng khoa của người khác không buông như vậy.

- Cậu ta là học đệ cùng khoa của cậu?

Ánh mắt Kính Đằng vẫn không rời khỏi gương mặt sợ sệt kia.

-Đúng vậy người ta còn là ân nhân của tôi nữa, đúng không Tiểu ngốc nghếch.

Có gian ý trong lời nói của vị ''bao cát'' đây, hắn vỗ vai Mộ Bạch, môi nhếch lên.

- À..uhm còn cậu là?

Hắn quay qua Dật Thần, rõ ràng đến tên mà cũng không biết còn bày đặt tỏ ra quen biết, hắn ta mặt thật là dày đi. Dật Thần vẫn còn đang chìm trong những suy nghĩ rối ren, cơ miệng cứng đờ, đối với câu hỏi kia nhất thời không kịp nói.

- Thiệu Dật Thần.

Không đợi cậu trả lời, Kính Đằng thốt ra 3 chữ ấy như quán tính, hắn muốn cho Dật Thần biết hắn hiểu cậu như thế nào. Hắn hống hách cười kinh miệt, chủ ý muốn cào bớt cái lớp da dày trên mặt cái ''bao cát'' kia. Nhưng mà không có ích rồi.

- OK, vậy Tiểu Thần Thần và Tiểu ngốc nghếch từ nay sẽ là của tôi, còn cậu quay về khoa luật của mình đi.

Bước chân của Kính Đằng không ngần ngại mà xa dần đi, hắn quay đầu lại nhìn cậu thêm lần nữa. Trái tim hắn hiện giờ như có ngọn lửa đang cháy dần lên, hắn không biết rằng hắn đã bắt đầu thích cậu. Chỉ bằng 1 tờ giấy đã khiến cho hắn không còn tự chủ được trái tim của mình nữa, nơi ấy đã lấp đầy hình ảnh nhỏ bé của cậu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro