Chương IX: Và bây giờ là gì???

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Với tin tức về việc hoa tiêu vẫn còn sống, bữa tối đó rất vui vẻ, Luffy đã cư xử giống như Nami mong đợi từ anh ta, đánh cắp thức ăn của mọi người và nuốt chửng tất cả.

Edd đang ngồi giữa Luffy và cô, như thể đó là điều tự nhiên nhất để làm ... và Nami đã chắc chắn, cậu nhóc hoàn toàn vô tư. Cậu ấy đã ăn một lượng thức ăn khổng lồ đáng kinh ngạc cho tuổi của mình ... nhưng sau cùng... Cậu ấy là con của Luffy ...

Nhưng sau khi bữa tối gần như đã xong và những người lớn đang ăn tráng miệng, cái đầu nhỏ bé của cậu ấy bắt đầu nghiêng về phía Nami, cuối cùng cậu rơi vào giấc ngủ trong lòng cô. Đôi mắt cô đóng băng trên cơ thể nhỏ bé của cậu ấy ... nhưng cô không thể ngăn được ... cô nới lỏng cậu bé trong lòng mình, cái đầu nhỏ của cậu ấy đang tìm một chỗ thoải mái trên ngực cô khi cậu ấy bắt đầu ngáy ... nụ cười trên môi của cô được sinh ra từ tình yêu thuần khiết, khi cô vỗ nhẹ vào tấm lưng nhỏ bé của cậu...

Những âm thanh xung quanh bàn cô dừng lại và cô đỏ mặt khi Luffy nhìn cô với một nụ cười, cô cảm thấy bất ngờ khi nhận ra ...

Đó là một tình cảm kì quặc ... theo một nghĩa nào đó cô đã không sẵn sàng cho tình huống áp đảo mà cô ấy đang sống ... làm mẹ của Edd ... làm vợ của Luffy ... được xem là Hoa tiêu tốt nhất trên thế giới ... vì vậy rất nhiều kỳ vọng đặt lên vai cô ...

Nhưng mặt khác, cô có thể thấy mình phù hợp với vai trò đó một cách hoàn hảo, trong tương lai ... cô mỉm cười với mọi người khi cô đứng lên với cậu bé trong vòng tay ... cô có thể thay thế Nami kia trong lúc này...

"Tớ sẽ đưa cậu bé đi ngủ ..." cô nói đơn giản.

Mọi người đều gật đầu với cô và nở nụ cười ... nhìn cô thoải mái với tình hình hiện tại,

Nami biết Edd đang ngủ trong cabin của nam... (Edd khăng khăng rằng cậu ấy là một người đàn ông, và nơi đó là nơi cậu nên ngủ) nhưng trong những ngày cậu ở trên tàu Merry, cậu thường ngủ cùng cô ...

Vì vậy, cô đã đi vào phòng trong tương lai của mình và đặt cậu bé vào giường, gỡ đôi dép ra và hôn lên trán cậu một cách nhẹ nhàng.

Cô chỉ ngồi đó thoáng nhìn cậu ấy ... đôi mắt của cô đầy sự nghi vấn... liệu cô có thực sự sinh ra đứa bé này?

Cô hoàn toàn không sẵn sàng cho nó trong thời gian của mình ... không, họ vẫn còn có rất nhiều thứ phía trước, ... quá nhiều cuộc phiêu lưu và nguy hiểm phải đối mặt ... và Luffy của cô ... cô khịt mũi.. Luffy của cô đã khá trưởng thành để xử lý được một mối quan hệ người lớn và làm cha ...

Có thể như vậy, cô thích thời khắc này, vuốt ve mái tóc mềm mại của Edd trong khi nghĩ về Nojiko và mẹ Bellemere ... và cuối cùng, những sự kiện trong ngày đã rút cạn sức lực và cô ấy đã ngủ với một nụ cười mềm mại trên khuôn mặt.

Khoảng một giờ sau đó Luffy lẻn vào phòng, nụ cười của anh rộng hơn và tràn ngập niềm vui khi anh thoáng thấy đôi mắt ấy... anh nhớ Nami ... nhưng nhìn cô ấy mảnh mai nhỏ nhắn... quá nhỏ .. nó làm cho trái tim anh ấm lên, nó mang lại những kỷ niệm của thời xa xưa, khi còn Merry và rất nhiều thời điểm tuyệt vời của cuộc phiêu lưu đầu tiên của họ với nhau ...

Anh ngồi trên giường, và liếc nhìn cả hai với một nụ cười mềm mại trên môi ... giấc ngủ cũng đã sớm chiếm lấy anh ..

..

Nami tỉnh dậy lúc bình minh, lúc đầu cô hơi mất phương hướng, nhưng sau đó tất cả những kí ức của ngày hôm trước đã trở lại với cô ... cô đứng dậy, phân tích mọi thứ và cảm thấy thoải mái hơn biết được Nami kia đang còn sống và cô rất thích thú, vì thế cô không còn e ngại về việc sử dụng những thứ của mình trong tương lai. Cô mở ngăn kéo và cô đỏ mặt khi cô tìm thấy một bộ đồ lót lụa thực sự mềm mại... và trên gương ... cô nhìn thoáng qua chiếc giường, phản chiếu trên đó ...

Nếu ... Vua hải tặc hôn cô như thế ... anh ta còn có thể làm gì khác hơn thế... cô lắc đầu, cô là gì, một phiên bản nữ của Sanji? Tuy nhiên ... Luffy nhìn ... rất ... đàn ông.

Cô đỏ mặt lần nữa ...

Cuối cùng, cô tìm thấy một chiếc váy màu đỏ sẫm mà cô thích, nó có một chiếc cổ áo khoác, tay áo rộng và chiếc váy mềm mại ôm ngang hông cô. Cô kết thúc việc chọn lựa trang phục bằng một chiếc khăn dài màu hồng đậm và buộc nó theo kiểu cướp biển xung quanh eo, gần giống với phong cách Zoro và Luffy vào thời đại này.

Cô kết thúc bộ trang phục bằng đôi ủng cao và đôi bông tai bằng vàng.

Trước khi bước ra khỏi phòng, cô ôm Edd một chút và hôn lên trán cậu ấy .. 'mẹ phải đi làm việc bây giờ', cô có cảm giác thích thú khi nghĩ như thế.. và rồi cô nhận ra ... phía bên giường của Luffy. .. hơi nhàu nhĩ .. như thể ... như thể anh ấy đã ở đó trong đêm .. cô đỏ mặt khi suy nghĩ về nó.

Cô bước ra boong tàu và thấy Luffy đã đứng đó và dựa vào lan can mạn trái.

"Chào buổi sáng", cô kêu lên và đứng cạnh anh.

Trong một khoảnh khắc, anh có vẻ không chắc chắn về bản thân mình ... như thể anh có khuynh hướng sẽ ôm cô nhưng kiềm chế ... sau đó anh mỉm cười với cô ... bộ váy đó ... đó là một trong những bộ yêu thích của Nami và anh hầu như đã nhầm cô ấy là vợ mình ...

Anh nhớ cô ấy rất nhiều ..

Không lâu sau đó, tuyến đường của con tàu đã được thiết lập, gió mạnh và may mắn thời tiết ổn định và vài giờ sau, boong tàu đã rất nhộn nhịp. Usopp, Chopper, Luffy và Edd đang chơi với quả bóng trong khi Brook giải trí cho họ bằng âm nhạc.

Cô vẫn rất sợ bộ xương, nhưng Robin đã giải thích cho cô về quá khứ bi thảm của ông ấy ... và trái tim cô đã cảm thông với ông ... nghĩ rằng ông ấy là nakama của Laboon? Gran Line chắc chắn là một nơi bí ẩn ...

Sau khi giờ ăn trưa kết thúc, tuyến đường đi của con tàu vẫn vững chắc, những cơn gió đã trở nên mạnh và nguy hiểm hơn và Nami phải làm việc rất tích cực để giữ cho con tàu ổn định, cô đã rất ngạc nhiên trước Sunny ... chắc chắn Merry là một con tàu tuyệt vời và đáng tin cậy ... nhưng Sunny ... Sunny lướt trên biển mạnh mẽ với một sự nhanh nhẹn và ổn định đáng kinh ngạc ... Cô đang lắc lư trên một chiếc thuyền buồm và cảm thấy rất thoải mái.

Cô dựa vào lan can tầng hai, ngay bên ngoài phòng ăn và mỉm cười khi cô nhìn thấy mọi thứ xung quanh cô ... cô nhận thấy Edd ra khỏi cabin nam, cậu mặc một chiếc áo thun màu đỏ với một ngôi sao trên đó và chiếc quần ngắn màu đen.

Cậu bé đi thẳng tới đầu tàu hình sư tử, và mặc dù cô không nghe được những gì cậu ấy đang được nói, cô chắc chắn là cậu đang yêu cầu Luffy làm gì đó.

Một nụ cười mềm mại đã được sinh ra trên khuôn mặt của cô ... nó kỳ lạ, quan sát hai người họ, mặt khác... đó là một tương lai mà cô sẵn sàng thuộc về, một ngày nào đó.

Cô quan sát khi Luffy ngồi xuống cầu thang dẫn đến cái đầu sư tử và Edd đã sẵn sàng trong tư thế chiến đấu, bước một chân lên trước ... giơ nắm đấm của cậu ấy lên ... Cậu ta nhảy xổ vào.

Miệng cô há hốc... Họ đang tập luyện?

Mắt cô mở to khi cô nhận ra Luffy thậm chí không ngần ngại và với một ngón tay đẩy Edd trở lại ... cậu nhóc vừa bị thôi bay trở lại và rơi xuống khá mạnh trên các tấm gỗ cứng,

"NÀY!" cô gọi, đã sẵn sàng để mắng Luffy về việc trở nên thô bạo với một đứa trẻ như vậy.

"Đừng can thiệp." Giọng Zoro ngắt lời khi anh đứng cạnh cô.

"Zoro," cô nói, quay sang anh ta, "Có chuyện gì với cậu, Zoro? Cậu không nhìn thấy Edd ngã à? Làm thế nào anh ta có thể đánh mạnh như thế Edd chỉ là một đứa trẻ!"

"Chỉ cần xem thôi." Zoro cười.

Đôi mắt của Nami quay trở lại khuôn mặt của Edd .. thay vì khóc lóc hoặc phàn nàn ... cậu ấy nhìn .. tức giận, một cái nhìn cáu kỉnh trên mặt cậu ấy ... Cậu đứng dậy và hét lên một tiếng hét dữ dội ... và lại ngã xuống một lần nữa ... và vì vậy cậu ấy lại đứng lên. Đôi tay Nami bay đến miệng cô, thật khó để nhìn cậu bé đang kiệt sức, điều này thậm chí còn làm cô lo lắng hơn!

"Nhưng Zoro.." cô phàn nàn.

"Một lần nữa với cô? Edward là con của Vua Hải Tặc... nếu chúng ta không đào tạo nó hết khả năng của mình ... Thằng bé sẽ không thể trưởng thành! Cô không hiểu sao? Chúng ta làm thế là để tốt cho nó."Zoro giữ bí mật các chi tiết về việc huấn luyện kendo của anh với cậu bé, ba lần một tuần.

Nami nắm lấy lan can và cắn răng ...

"Phụ nữ rất mềm yếu, đây là lần thứ hai chúng ta nói về chuyện này." Zoro chửi rủa.

"Đó là vì cậu là một kẻ man rợ vô cảm!" Nami kêu lên và tất nhiên, ngài kiếm sĩ có được một cục u trên đầu.

"Này! Ít nhất là Luffy không ném thằng bé vào rừng, hoặc buộc các quả bóng bay vào người để thả nó bay lên trời."

"Cậu đang nói gì vậy?" Nami hỏi, bối rối.

"Ahh ... đúng rồi ... Cô không biết ... ông nội của Luffy ... đó là cách ông ấy đã từng huấn luyện cho Luffy khi cậu ta còn là một cậu bé. Ít nhất thì điều này tốt hơn ... nhân đạo hơn." Zoro bình luận khi phía bên kia boong tàu ... Edd lại ngã lại một lần nữa.

"Cái nhân đạo cậu đang nói là gì? Nó RÕ RÀNG là Edd thậm chí không thể đánh trúng được một đấm!"

Zoro mỉm cười, nhớ lại một điều gì đó, "Không, có lẽ không, nhưng khi luyện tập, thằng nhóc trở nên mạnh hơn, nhanh hơn, sức chịu đựng của nó được cải thiện, thời gian phản ứng thật tuyệt đối với một cậu bé tuổi của này. Tôi có thể thấy ngay bây giờ thằng bé quá thiếu kiên nhẫn để trở thành một kiếm sĩ ... Edd thiếu kỷ luật, thằng bé quá giống Luffy về vấn đề đó, nó ứng biến rất nhiều, nhưng một lần nữa, tôi không nghi ngờ rằng thằng nhóc này sẽ mạnh mẽ hơn trong tương lai ... "

Nami ngạc nhiên trước niềm tin mạnh mẽ của người kiếm sĩ, anh ta thậm chí còn có vẻ tự hào ... và anh ta tiếp tục ...

"Một vài tháng trước, chúng tôi đã ghé thăm một hòn đảo nhỏ, một thị trấn yên bình vì vậy chúng tôi đã để cho Edd chơi với vài đứa nhỏ địa phương bằng tuổi của mình, khi đột nhiên một số kẻ bắt nạt lớn gấp hai lần tuổi của nó đến và lấy trái bóng đi ... đầu tiên thằng bé bỏ qua chúng, nhưng khi một trong những kẻ bắt nạt đẩy một trong những người bạn mới của nó, thằng nhóc đã đá vào mặt của tụi nó hahaha, thật là buồn cười, chúng có bốn thiếu niên với những thanh kiếm và mọi thứ và cuối cùng chúng đã bỏ chạy khỏi một thằng nhóc sáu tuổi...

Đúng là.. Edd đã bị đánh đập khá nhiều, mũi đẫm máu và tất cả, nhưng Luffy gần như đã khóc vì tự hào."

Nami thở dài và khoanh tay, "Tôi cá rằng anh khá tự hào về cháu mình ... chú Zoro!" cô mỉm cười.

"CÂM MIỆNG!" Zoro gầm lên và Nami bật cười ngay lập tức. Họ lại im lặng xem buổi tập huấn trước mặt ...

"Tuy nhiên..." cô ấy bắt đầu ... "Nó không phải là một chút trách nhiệm khi nuôi một đứa trẻ... trên một con tàu hải tặc sao?"

"Chúng tôi đã nói với cô ... không có sự lựa chọn khác ..."

"Tôi tin anh ..."

Họ đứng trong im lặng một lúc lâu hơn, chỉ quan sát hai cha con cho đến khi Luffy đột nhiên hét lên cái gì đó giống như

"Ok một trăm ... Con có thể thử vào ngày mai." anh đứng dậy, vát cậu bé trên vai như một cái khoai tây nhỏ và đi thẳng đến phòng y tế để Chopper chăm sóc những vết cắt nhỏ. Nhưng dù Nami có nghĩ về điều đó, Luffy đã thật sự cẩn thận không làm tổn thương cậu bé.

Nami thở dài ... cô biết Zoro đã đúng ...

Buổi chiều đến mà không có sự kiện lớn nào, nhưng Nami nhận thấy Luffy luôn tránh né cô, luôn đưa ra những lý do khập khiễng và chạy đi chơi với Edd và những người khác ... anh ấy thật kỳ quặc.

Khi cô nhận thấy anh bước ra khỏi cabin nam sau khi anh để Edd ở đó cho một giấc ngủ ngon mà cậu bé xứng đáng, cô lén lút phía sau anh, một nụ cười hiểm ác trên khuôn mặt của cô ấy.

"Luffy ~" cô ấy hô vang ... mái tóc của anh gần như dựng đứng dậy ... anh mỉm cười lo lắng với cô, lùi lại một bước.

"Nami?"

"Tại sao anh lại tránh tôi?", Cô hỏi thẳng thắn. Miệng Vua hải tặc vặn sang một bên ... một bàn tay vẫy vẫy trước mặt ...

"Anh không biết em muốn nói gì."

Cô nhếch môi cười đặt một tay lên hông của mình, một nụ cười tà ác sinh ra trên khuôn mặt của cô khi cô bước lên phía trước một bước.

"Anh là một kẻ nói dối tồi tệ, luôn là thế," cô ấy thì thầm.

Phải mất nhiều năm trước khi Luffy của cô sẵn sàng cho một mối quan hệ nghiêm túc ... và cô là một cô gái trẻ với rất nhiều sự tò mò ... cô liếm môi của mình trong sự chờ đợi. Nami chắc chắn rằng Nami kia sẽ không có vấn đề gì nếu cô mượn thuyền trưởng của cô ấy chỉ một chút ... cô không thể để một cơ hội như thế này trôi qua ...

Nhưng nhiều như cô ấy muốn chơi những trò quyến rũ ... với cô, đó chỉ là một vở kịch, cô muốn trêu Luffy, bởi vì ở một mức độ nào đó, cô thấy khó tin Luffy, LUFFY có thể có khả năng xử lý một mối quan hệ người lớn và những cảm xúc như vậy...

Và, cô từ từ vòng cánh tay của mình xung quanh anh, ép ngực cô vào anh khi anh đóng băng, đôi mắt mở to ... anh nhìn .. hoảng hốt ...

Cô mỉm cười ... ở đó, cô biết anh chỉ là một cậu bé trong cơ thể của một người đàn ông.

"Nami ..." anh thì thầm, đôi môi run rẩy ... cô không biết anh đã nhớ cô ấy mất bao nhiêu - Nami kia- anh đã khao khát cảm giác an ủi của cô, những lời yêu thương của cô vào ban đêm ... bảy năm ... đó là khoảng thời gian họ đã chia sẻ một chiếc giường với nhau, bây giờ họ đã rất thân mật ... và thậm chí nghĩ rằng Luffy sẽ không bao giờ là một kẻ hư hỏng... không giống với bản thân trẻ tuổi của mình, anh ấy biết cảm xúc với người phụ nữ như thế nào ... anh biết cảm giác làm tình với cô ấy tuyệt vời như thế nào.

"Dừng lại đi." anh phàn nàn, đẩy cô ra, quay người lại, lưng anh đối mặt với cô ấy, anh mím môi trong thất vọng ...

Cô mỉm cười, vậy cô làm anh lo lắng ... và cô rất thích chơi trò quyến rũ này với anh...

"Luffy có chuyện gì sao ?..." cô cười khẩy

Anh nắm chặt tay khi vai anh run lên, "Dừng lại Nami, anh không thích những gì em đang chơi."

"Ý anh là gì ... Tôi làm anh lo lắng sao? Thuyền trưởng?" cô trêu chọc trong khi với tới trước mặt anh, ngón tay của cô tìm tới cái bụng mạnh mẽ của anh, móng tay dài của cô chạy dọc trên bụng anh khi tay cô ở đó...

Cô nhắm mắt lại ... Chúa ơi, cô rất ghen tị với Nami kia... người đàn ông mạnh nhất, giàu nhất thế giới... nói về nó làm cô bị kích thích...

Nhưng như cô đã nói, cô chỉ chơi, như một con mèo với một con chuột đáng sợ ... nhưng ... cô không tính đến việc anh ấy không sợ chút nào, anh không sợ cô hay xấu hổ trong bất kỳ cách nào.

"Nami, anh nói dừng lại." anh gầm gừ khi quay người lại, ép cô vào bức tường trên tầng hai, một bàn tay giữ chặt cổ tay Nami đưa lên trên đầu cô ấy ...

Mắt cô mở to khi anh ép mạnh vào người cô, ánh mắt anh mãnh liệt... cực kỳ dữ dội, không tức giận, và anh hôn cô một cách thô bạo, lưỡi anh xâm chiếm khoang miệng cô với sự khắc nghiệt và ham muốn... cô tạo ra một tiếng rên nhỏ từ miệng mình..

Cô đã không chuẩn bị cho cường độ như vậy! Chắc chắn, cô đã chơi đùa, ấn và đẩy người anh, rất thích thú khi Luffy nhăn nhó tránh cô ... nhưng cô đã không tính đến ... Luffy này không phải là một cậu bé ... trẻ con như anh ấy vẫn là thể hiện... anh ấy là một người đàn ông.

Khi cô vuốt ve anh, anh thả miệng, và đấm vào bức tường bên cạnh cô rất bạo lực, làm cô thở gấp và mở to mắt ngạc nhiên ...

"Em nghĩ đây là một trò chơi? Em có biết anh đã nhớ em bao nhiêu không Nami!"

Anh hét lên trước mặt của cô ... Cô bị choáng ngợp bởi cường độ dữ dội trên đôi mắt của anh ...

Nhưng đã quá trễ đối với cô khi miệng của anh lại chiếm đoạt môi cô, cơ thể anh đẩy cô vào tường và với một bàn tay mạnh mẽ, anh nắm lấy hông của cô và ghì chặt cô ấy ... một tiếng gầm gừ nhỏ thoát ra khỏi cổ họng khi anh ấy làm vậy ..

Anh đã nhớ cô ấy quá nhiều ...

Cô mở mắt ra ngạc nhiên khi tự hỏi mình đã làm gì ... điều này ... cô đã không mong đợi quá nhiều đam mê từ anh, rất thèm khát và đầy ham muốn ... đây không phải là luffy mà cô từng biết...

Cô đã không tính đến, Luffy này, đã hoàn thành được mục tiêu và ước mơ của mình, đã có thời gian để thưởng thức những thú vui đơn giản của cuộc sống.

Vua hải tặc thả môi cô ra và làm một nụ hôn ướt át đi xuống cằm của cô và đi đến tai cô, làm cho cô rùng mình với những cảm giác mới lạ... cô thở hổn hển khi anh thật sự cắn cổ cô, không làm tổn thương cô chút nào, nhưng thay vào đó kiếm được một cái rùng mình từ cô ấy.

Một bàn tay giữ mông cô khi anh ôm cô, chân của cô theo bản năng vòng quanh hông của anh khi bản thân cô bị nhấn chìm trong những cảm xúc mới... Cảm xúc của anh như thoát ra khỏi mình, một phần nhỏ trong anh la hét đây không phải là Nami của anh, và những người khác sẽ không quan tâm .. anh đã khá chắc chắn khi anh cứu Nami của anh, anh sẽ làm điều tương tự và nhiều hơn nữa với cô ấy ... anh chỉ cần GIỮ cô ấy rất nhiều, được phục vụ BỞI CÔ ẤY rất nhiều ...

Nhưng ngay trước khi họ đến điểm không thể dừng lại ... một tiếng sấm gầm rùng lên rợn làm rung chuyển con tàu, một ánh sáng chói lòa đã làm cho mọi thứ trở nên trắng xóa trong một giây và một tiếng la hét thô bạo vang lên trên sàn một giây sau đó.

Ngay lập tức, Vua hải tặc quay lưng lại và đứng trước mặt người dẫn đường trẻ tuổi, nghiến răng, anh lẩm bẩm, "Đứng sau anh, Nami." cô gật đầu, sợ hãi.

Mắt Luffy mở to khi nhìn thấy nguồn gốc của tất cả sự hỗn loạn ...

Ở đó, đứng giữa sân cỏ, ... anh thở hổn hển khi anh đang đối mặt ...

Với chính mình ...?!?!

﹏﹏﹏﹏﹏﹏﹏﹏﹏﹏﹏﹏﹏﹏﹏﹏﹏

Còn tiếp..

bạn có mong đợi điều này không? Và bây giờ có... Hai Luffy ?

Đừng quên bình chọn và xem lại!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro