Chương X: Có hai Luffy???

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quá khứ và hiện tại ... hay nó sẽ là quá khứ và tương lai? Khi cả hai thuyền trưởng nhìn nhau ... một người trẻ, hơi gầy với quần áo khiêm tốn, người kia cao hơn, cơ thể anh ta đầy đặn, cơ bắp săn chắc, trung niên và quần áo sang trọng, nó nói lên địa vị của họ...

Nhưng cả hai đều có điểm chung ... Cái nhìn mạnh mẽ của họ khi nhìn chằm chằm vào nhau, cái mũ rơm cũ trên đầu của họ...và mong muốn cháy bỏng để bảo vệ một hoa tiêu nào đó.

"Cậu." cả hai người thì thầm cùng một lúc.

"LUFFY!" Nami hét lên bước đi về phía trước ... nhưng Vua hải tặc đã ngăn lại bằng một cánh tay trước mặt cô, giữ cô phía sau anh ... một chi tiết mà không thể không làm Luffy trẻ chú ý.

"oi ..." Luffy trẻ nói với vẻ nghiêm túc và một cái nhìn hận thù ... ở phía bên kia của con tàu, những người khác đang tụ tập và nhìn chằm chằm, há hốc miệng... có hai Luffy?!

"Tôi đến tìm hoa tiêu của tôi", Luffy trẻ tiếp tục với giọng lạnh lùng.

"Tôi từ chối!" Luffy kia trả lời nhanh chóng, khuôn mặt của anh bị che dưới chiếc mũ rơm, chỉ có thể nhìn thấy nụ cười chế nhạo dưới chiếc mũ.

Một bên mắt của Luffy trẻ giật giật trong sự thách thức khi nhìn từ đầu đến chân đối thủ của mình và đột nhiên, với tốc độ rất nhanh, cậu ta đã sẵn sàng, tung ra nắm đấm, chống lại người kia.

Luffy lớn chỉ thở dài và đứng thẳng, giữ đúng ngay giây cuối cùng anh chỉ nắm lấy gương mặt của thuyền trưởng trẻ và nhận nó xuống sàn gỗ cứng, dẫm một chân lên đầu cậu ta và giữ ở đó.

"Chết tiệt tôi rất mạnh!"

"Chết tiệt tôi quá yếu!"

Cả hai đều hét lên cùng một lúc ... Nami chỉ nhìn họ với hàm cô sắp rơi xuống ... Luffy này đã trở nên mạnh mẽ đến mức nào trong suốt những năm qua để đánh bại Luffy của cô chỉ trong một cử động!?

Họ nghe thấy một tiếng cười lớn và Luffy trẻ tìm kiếm với đôi mắt của mình cho đến khi cậu ta thấy Zoro khoanh tay nhìn họ. Với đôi môi bị đè bẹp vì cái đầu cao su của cậu bị bóp méo bởi áp lực dưới chân của Luffy kia, cậu lẩm bẩm.

"Ohh Zoro, cậu già rồi đấy!"

"CÂM MIỆNG! CẬU CŨNG GIÀ ĐẤY THÔI!" Zoro gầm gừ với cậu, thẳng thắn mà nói không ai trong số họ trông già cả, họ trông như đang ở đỉnh cao tình trạng của họ, nhưng với một Luffy mười bảy tuổi ... tốt, họ đã già.

"Luffy! Thả Luffy ra." Nami yêu cầu.

"Em chắc chứ? Cậu ấy sẽ tấn công anh ngay khi anh thả cậu ta ra.", vua hải tặc nói nhíu mày.

Nami cuối xuống và nhìn vào mắt Luffy trẻ, "Luffy, cậu sẽ không tấn công chính mình, phải không?"

"Không" cậu trả lời nhanh.

"Anh thấy không? Để cậu ấy đi.", Cô gái trẻ yêu cầu ... Và Vua hải tặc tuân theo yêu cầu của cô gần như ngay lập tức.

Ngay khi Luffy trẻ cảm thấy tự do, cậu xoay người trong không trung và đưa nắm đấm nhanh vào hướng khuôn mặt của Vua hải tặc… người bắt lấy nắm tay của đối phương mà không cần chút nỗ lực nào và liếc nhìn Nami với vẻ mỉa mai cáu bẳn.

"Đã nói với em rồi.."

Một vài giọng nói cười vang lên cùng lúc và Luffy trẻ đã bị phân tâm nhưng khi cậu để ý ... lần đầu tiên, môi trường xung quanh ... tất nhiên cậu bị bất ngờ bởi con tàu khổng lồ đang đứng, nhưng điều khiến cậu ngạc nhiên nhất, tất nhiên là nakama của mình.

Cậu không ngạc nhiên khi thấy Zoro trong tương lai, mặc dù anh chàng kiếm sĩ đã mất một mắt và có thêm một vài vết sẹo trên cơ thể, cậu luôn biết rằng nakama của cậu sẽ chinh phục những ước mơ của họ. Zoro trông thật ngầu, rất cứng rắn và mạnh mẽ, và cậu không nghi ngờ rằng cậu không thể đánh bại Zoro này .. trong một triệu năm.

Mắt cậu dừng lại ở Chopper ... và cậu mỉm cười biết rằng bác sĩ nhỏ bé của cậu vẫn như vậy ... hay thậm chí đáng yêu hơn ... tốt ... cậu ấy ổn. Sanji cũng có vẻ kỳ lạ nhưng trông anh cũng mạnh vì vậy cậu không lo lắng về anh ấy, (không thực sự nhưng đây là Luffy). Robin ... cậu thở phào nhẹ nhõm khi nhìn thấy cô ấy ... cái tên Aokiji chết tiệt đó muốn cô ấy chết rất tệ .... Và bây giờ cô ấy nhìn ... hạnh phúc? Mắt cô cũng dịu dàng, đây là một Robin khác cậu từng quen, nhưng cậu rất vui khi thấy cô ở đó ... cậu đã có thể bảo vệ cô ấy ... bằng cách nào đó.

"Ohh USOPP!" Cậu thét lên trong sự ngạc nhiên khi thấy những thay đổi rất rõ ràng đối với tay bắn tỉa... cậu ấy đã quá cơ bắp! Và cũng rất đàn ông, với một chiếc áo choàng và mái tóc dài cột lên, một chòm râu dê và một mũi dài, cậu ta trông rất cứng rắn!

Usopp chỉ ngón cái vào ngực mình, "Không chỉ Usopp Luffy, mà còn là chiến binh nam tính của biển cả Usopp." anh chàng mũi dài cười toe toét với sự tự tin thái quá.

Franky và Brook đang ở đằng sau và hàm của Luffy rớt xuống khi anh ấy nhận ra ..

"ahh ... bộ xương ... Với với " cậu ấy bập bẹ ....

"Chopper cậu nên chuẩn bị một liều thuốc an thần, khi cậu ấy phát hiện Franky là một cyborg và trên đầu của một bộ xương có mái tóc afro cậu ta sẽ lên cơn tăng động." Zoro tuyên bố ..

"Một CYBORG? ANH CÓ THỂ BẮN CHÙM LASER !?" Luffy đã vượt ra ngoài sự phấn khởi, ngôi sao trên đôi mắt của cậu phát sáng rực rỡ....

"Ừ, tốt hơn là không cho cậu ta thấy Tướng quân Franky." Vua hải tặc cười toe toét, anh có thể hiểu được cảm giác của Luffy kia... cho đến ngày hôm nay anh vẫn rất ngạc nhiên trước tất cả vũ khí tuyệt vời của Franky, những cổ máy và nhạc sĩ của anh là một bộ xương với mái tóc afro.

Nhưng rồi Luffy trẻ đã rung lên vì cái giọng của chính cậu khi Luffy lớn nói... cậu lắc đầu và buộc mình phải nhìn Nami.

"Oi Nami, cậu vẫn đang làm gì ở đây? Chúng tớ đã tìm cậu trong nhiều tuần nay! Nếu không phải có Robin bọn tớ sẽ không tìm thấy cậu!" cậu ấy rất tức giận và chỉ một ngón tay buộc tội cô.

Nami thở hổn hển khi cô nhìn thấy một huy hiệu giống như Edd đang treo trên cổ Luffy ... vậy đó là cách họ tìm đường đến với cô ..

"Nhưng Luffy ... Tớ ở đây chỉ có vài ngày!" cô giải thích.

"Chúng ta phải quay trở lại ... chúng ta không thuộc về nơi này." cậu gần như gầm gừ ... bởi vì mọi thứ xung quanh cậu thật tuyệt vời ... nhưng cậu không quan tâm đến tương lai, hủy hoại cuộc phiêu lưu vĩ đại của cậu ... Cậu sẽ sống chỉ khi đúng với thời gian của mình...

Nami mở miệng định trả lời nhưng vua hải tặc đã đi trước cô, "Tôi không thể để cậu lấy lại cô ấy ... Tôi cần hoa tiêu của chúng ta một chút nữa."

"Cô ấy là hoa tiêu CỦA TÔI ... Hoa tiêu là của anh đâu chứ?" Luffy cau mày.

Vua hải tặc mím môi, nhưng vẫn phải trả lời, "Một vài tên Hải quân đã bắt Nami ... vì vậy chúng ta sẽ đến căn cứ bí mật của chúng để cứu cô ấy ... Tôi sẽ nghiền nát tất cả chúng." anh nói và như có lửa cháy trong mắt anh ta.

"Họ đã bắt Nami?" Luffy trẻ thở hổn hển .... cậu ngẫm nghĩ... nhưng rồi cậu gầm gừ và nhảy vào người của anh ta, chộp lấy chiếc áo khoác thuyền trưởng màu đỏ sang trọng ... và kì lạ ... Luffy lớn để cậu ấy làm thế.

"OI, LÀM SAO CÓ THỂ ĐƯỢC HẢ?" đôi mắt cậu đầy giận dữ, "Không phải anh là Vua hải tặc thật sao? Anh không phải là người mạnh nhất và bảo vệ tất cả nakama của mình?!" cậu hỏi ... cậu đã thất bại vài ngày trước trong việc bảo vệ Robin khỏi Aokiji ... nhưng bản thân trong tương lai của cậu nên đủ mạnh để bảo vệ mọi người .... Cậu không thể chấp nhận bất cứ điều gì khác.

Vua hải tặc né cái nhìn của cậu .. sự hối hận vẫn liên tục làm phiền tâm trí anh ... bất kể Nami trẻ khăng khăng nói đó không phải lỗi của anh .. anh vẫn thất bại trong việc bảo vệ Nakama của anh .. vợ anh .. mẹ của con anh...

"Luffy, đó không phải là lỗi của anh ta ... nó là lỗi của tớ, ý tớ là Nami kia!"

"Chết tiệt!" Luffy trẻ gầm gừ ...

Có một vài thứ cậu không hiểu trong từ tình huống đặc biệt này ... về tương lai này ... Tại sao bản thân trong tương lai của cậu ấy vẫn mang mũ của Shanks? Không phải cậu nên giữ lời hứa của mình? Tại sao họ không đi trên Merry? Tại sao bộ xương tuyệt vời đó có thể di chuyển, nói chuyện và có một bộ tóc Afro?

Nhưng một lần nữa, cậu không muốn biết .. nhưng cậu chắc chắn rằng có một điều cậu không thể chấp nhận ... là Vua hải tặc và không thể bảo vệ đồng đội khỏi bất cứ điều gì?

Điều đó không thể tha thứ được ...

"CẬU NGHĨ RẰNG TÔI KHÔNG BIẾT ĐIỀU ĐÓ?" Vua hải tặc cuối cùng đã trả lời lại , đôi mắt họ mang theo một cường độ nguy hiểm, rất căm ghét và đầy oán giận.

Và cuối cùng ...

Nami cho họ một cú đánh tốt trên đầu, cả hai cùng lúc, và cả hai người đàn ông cúi xuống sàn nhà với những vết bầm trên đầu họ và nghiến răng khi họ ôm lấy đầu mình trong đau đớn.

"ĐỦ RỒI, chuyện này đã làm tôi rất căng thẳng! Tôi không cần hai người chiến đấu với nhau!" Cô dừng lại, hai tay chóng hông khi cô liếc nhìn thuyền trưởng trẻ hơn của cô bằng đôi mắt nghiêm khắc.

"Chúng ta sẽ không trở lại cho đến khi tớ giúp họ cứu Nami kia", cô khẳng định chắc chắn.

Luffy trẻ vươn tay lấy cái mũ treo ở lưng và đặt nó lên trên đầu, "Tớ quyết định không quay trở lại cho tới khi tớ chắc chắn rằng chúng ta đã cứu Nami khác", cậu tuyên bố chắc chắn.

Sanji rất thông minh khi vào những tình huống thế này, anh đã can thiệp trước khi mọi chuyện trở nên tồi tệ hơn ... một lần nữa ... anh ấy thở ra một hơi khói và nói ...

"Tôi thực sự nên bỏ thuốc lá ngay bây giờ, có hai con quái vật háu ăn.. nhưng shesh, tôi đang phải đối mặt với thử thách ... Nhưng dù sao bữa tối đã sẵn sàng ..." anh nói chỉ điếu thuốc lá của mình vào bếp, "và tôi sẵn sàng làm nhiều hơn ..."

Khi tất cả sự hỗn loạn dường như kết thúc, Edd chìa cái đầu nhỏ ra khỏi cabin nam sau khi kết thúc giấc ngủ trưa của mình và mỉm cười hạnh phúc khi thấy Luffy trẻ. Dĩ nhiên, cậu bé đã không nhận ra rằng Luffy và cha cậu thực ra là cùng một người, hoặc Nami là mẹ cậu, vì cha cậu thật tuyệt vời, mạnh mẽ và cơ bắp, còn Luffy kia quá thấp, nhỏ nhắn và buồn cười , và Nami thì ngầu nhưng mái tóc của mẹ cậu rất dài và đẹp ...

Bên cạnh đó ... Cậu ấy mang gen của một người không thể nhận ra Usopp là Sogeking, chưa kể cậu ấy chỉ là một đứa trẻ ... nó không phải là lỗi của cậu bé nếu cậu ta không thể nhận ra sự khác biệt.

"Luffy-niichan!" cậu hét lên một cách vui vẻ khi cậu nhận thấy thuyền trưởng trẻ, chạy thẳng đến chỗ Luffy với sự vui mừng..

Nhưng Luffy lớn cau mày nhìn cậu bé, nghĩ rằng anh đã coi cậu nhóc là Nakama, nhưng cậu ấy đã gây rắc rối lớn cho thủy thủ đoàn của anh, cậu bé gần như bắt cóc Nami từ quá khứ, cuối cùng có thể nói thuyền trưởng trẻ hơn rất tức giận . Nhưng khi cậu nghĩ sẽ cho cậu bé một đấm thật đau trên đầu, Luffy cảm thấy một bàn tay trên vai cậu, và tự thấy đôi mắt rất nghiêm túc và nguy hiểm trong tương lai của anh.

"Chạm vào con trai tôi và tôi thề sẽ đá mông của cậu."

Đó không phải là một lời đe dọa trống rỗng và Luffy trẻ biết điều đó, cậu chỉ có thể gật đầu, bởi vì trong khoảnh khắc đó Edd ôm lấy chân cậu và đưa đôi mắt lớn nhìn cậu, đôi mắt đầy hạnh phúc ... và khi cậu liếc nhìn khuôn mặt cười toe toét đó ... sự giận dữ của cậu đã sớm bị lãng quên.

"Luffy, em xin lỗi vì em đã mang Nami đi! Nhưng ... em muốn tìm mẹ em!" cậu bé giải thích.

Luffy trẻ gật đầu và chỉ có thể mỉm cười lại trong khi xoa tay vào tóc của cậu bé, "Chúng ta sẽ tìm thấy cô ấy ... không lo lắng." cậu cười đầy tự tin.

Không khí đã được giải tỏa đáng kể, và Sanji, để giảm bớt căng thẳng, anh lặp đi lặp lại, "OI, lũ đần, thức ăn bị lạnh bây giờ!"

Ngay lập tức, Edd bắt đầu chảy nước miếng, "wuhhuu, thức ăn!" và Luffy chạy theo cậu bé, cũng chảy rất nhiều nước bọt. Vua hải tặc đứng đó một lúc lâu hơn, mắt anh mở to khi nhận ra ...

"CHỜ ĐÃ! ĐÓ LÀ THỨC ĂN CỦA TÔI!"

Nami biết thức ăn là một vấn đề lớn, và nó được xác nhận ngay lập tức khi cả hai thuyền trưởng không ngừng đánh cắp thức ăn lẫn nhau và gầm gừ như chó với mèo.

Sanji đạp một chân lên mặt của thuyền trưởng lớn và gầm gừ, "Có rất nhiều cho tất cả mọi người! Tsch, tôi không thể tin được, hai tên thuyền trưởng ngu ngốc đang ăn," và Sanji đặt một đĩa thịt lớn trước mặt họ ...

"Đây sẽ là một ngày dài " Zoro lầm bầm xoa bóp trán của mình ...

Bằng cách nào đó, họ sống sót qua thời gian ăn tối và sau đó tất cả sự chú ý trở lại việc điều hướng con tàu. Vua hải tặc nhân cơ hội đó chạy lên đầu của Sunny, nơi anh tập trung suy nghĩ của mình ở đó như một thói quen.

Luffy trẻ thấy khá lạc lỏng ... và thậm chí nếu cậu là người ích kỷ siêu ích kỷ, cậu biết đó không phải là nơi của cậu, để chiếm lấy cái đầu tàu ... cậu không biết phải làm gì với mình và cậu chỉ đơn giản là đi lang thang trên hành lang của con tàu, kinh ngạc bởi tất cả những gì nhìn thấy xung quanh ...

Cuối cùng, cậu leo lên mái của đài quan sát, ngồi trên lan can, khoanh tay và cau mày.

Nami nhíu mày khi nhìn thấy Luffy đang ngồi ở đó và cô lắc đầu ... thở dài, tất cả sự chú ý của cô trở lại với công việc của mình, màn đêm đang đến gần và cô không thể lãng phí dù chỉ một phút.

Nhưng rõ ràng cô đang tự hỏi Luffy của cô nghĩ gì về tương lai này ... tại sao cậu ấy vẫn cảm thấy thoải mái khi biết rằng họ đã có một đứa con với nhau? Tại sao cậu ấy không nói gì về điều đó? Chắc chắn cô đã bị làm cho hoảng sợ khi cô phát hiện ra, thậm chí còn ngất đi vì sốc!

Đột nhiên, cô cảm thấy giận dữ với thuyền trưởng trẻ hơn và muốn tránh xa cậu ta, chỉ tập trung vào công việc của cô.

Usopp là người đầu tiên tiếp cận Luffy trẻ và từ xa Nami cười khi thấy họ hoà thuận như thế, bởi vì ngay cả khi cô  không thể nghe được cuộc trò chuyện, khuôn mặt cười toe toét của Usopp và nụ cười rộng của Luffy là tất cả những gì cô cần biết rằng họ đã hoà thuận với nhau.

Chẳng mấy chốc Edd, Chopper và Brook tham gia cùng họ, họ bắt đầu chơi và la hét như mọi khi ... có vẻ như cô không thể tránh xa Luffy, cô tận dụng tối đa mọi tình huống để làm nhiều việc nhất.

Cô phớt lờ họ, ra lệnh cho Franky, Zoro và Sanji trong khi họ đi thuyền trên Sunny và ổn định một cách nhanh chóng.

Nhưng rõ ràng là cô cảm thấy khó chịu, bằng cách cắn môi dưới, đôi khi cô nắm lấy lan can ... và lặng lẽ lẩm bẩm những lời nguyền rủa khi nghe thấy tiếng la hét và tiếng cười đáng ghét đến từ thuyền trưởng trẻ của cô.

Cô đã hoảng sợ QUÁ NHANH khi biết về tương lai của mình, và thằng ngốc đó đã quá thoải mái với mọi thứ, thật là khó chịu, quá bực bội!

"CẬU KHÔNG QUAN TÂM ĐẾN BẤT CỨ THỨ GÌ CẢ!" cuối cùng cô cũng hét lên điều gì đặc biệt, vung tay đấm trong không khí. Franky thở hổn hển và bước lùi lại ... anh biết tâm trạng của cô ấy, và anh không thể không sợ cô ấy, phiên bản nhỏ hay không.

Nhưng Luffy, người đã kết hôn với cô (- theo một loạt những sự kiện vui nhộn mà Nami trẻ không cần biết-) Zoro đã nói anh ấy thực sự là người đàn ông với hai viên bi lớn nhất trên thế giới như Zoro đã nói với Luffy trong ngày cậu ấy và Nami kết hôn.

Anh không báo trước khi tiếp cận cô từ phía sau.

"Ai?" Vua hải tặc hỏi vào tai cô, mỉm cười với cô và thấy rất hài hước bởi tính khí của cô.

Mái tóc cô dựng đứng lên và cô gần như đánh anh khi cô nhận ra anh đang mang nụ cười ngu ngốc vô tội như mọi khi...

"ĐỪNG LẺN RA SAU LƯNG TÔI NHƯ THẾ!"

"SHISHISHI"

"ANH, nhìn CẬU TA ĐI!" cô chỉ vào thuyền trưởng kia, ở xa phía đuôi tàu. "Cậu ta không quan tâm đến bất cứ thứ gì ở đây cả?" cô hét lên với hàm răng cá mập khi vung tay.

"hahaha," Vua hải tặc đột nhiên cười... rồi anh đứng bên cạnh cô ấy, lưng anh dựa vào lan can.

"Nami kia ... biết anh tốt hơn em." anh nói với một nụ cười bí ẩn.

Cô đã rất ngạc nhiên trước những lời đó, đứng yên lặng và trầm ngâm trong giây lát, anh tiếp tục ..

"Em đã từng đánh anh rất nhiều vào thời gian đó... Anh nghĩ anh đáng bị thế hahaha."

nhưng sau đó anh ấy im lặng và giữ suy nghĩ của mình cho chính mình ... như anh ấy vẫn làm.

Anh thở dài, gần như mệt mỏi, "Nhưng ... Đừng bao giờ tin rằng cậu ấy không lo lắng ... chỉ là bây giờ .. Cậu ấy phải có hàng ngàn điều trong đầu mình."

Nami khịt mũi, "Thật sao, Luffy"

Anh liếc nhìn cô với biểu hiện cau có trên khuôn mặt anh, nhướn mày, "Em thật sự biết anh rất ít."

Cô thở hổn hển nhưng anh tiếp tục.

"Robin nói với anh là cả hai đều đến từ thời điểm chúng ta chiến đấu ... và thua ... Aokiji ... trước khi đến Water Seven ... nói với anh Nami, em có sợ không? Khi Robin và anh bị đóng băng ..."

Cô gật đầu ... ngạc nhiên khi anh đang nói về những điều này ... Luffy của cô, sẽ không bình luận về những điều như thế ... ngoại trừ việc cười và cười.

"Dĩ nhiên là tôi sợ, cả hai gần như đã đều chết, tôi rất sợ!"

Anh gật đầu, "Em cảm thấy thế nào nếu thuyền trưởng của em cũng tỏ ra nghi ngờ hay sợ hãi sau đó?

Cô thở hổn hển ... và đứng đó nhìn chằm chằm vào anh với đôi mắt lạnh lùng... cô chưa bao giờ nghĩ về điều đó như thế! Nhưng nó là sự thật ... Usopp và Chopper đã sợ hãi vì điều đó... nhưng rồi Luffy đã đi và cười về tất cả, cười đùa giả vờ bị đông lạnh trong khi phủ đầy bột mì ...

"Luffy ..." cô không nhìn anh ... đột nhiên rất xấu hổ, cảm thấy bản thân ngu ngốc và trẻ con! Anh tiếp tục nói chuyện.

"Anh nhớ mình đã đau đầu bao nhiêu trong khi nghĩ xem anh sẽ đánh bại những kẻ mạnh như thế nào? Smokey, Aokiji ... làm thế quái nào anh sẽ đánh bại kẻ thù mà anh thậm chí không thể chạm vào?"

Cả hai đều im lặng sau đó, những âm thanh quen thuộc của gió rì rào, cánh buồm phất phới và những con sóng đâm vào thân tàu tạo cảm giác thoải mái cho họ. Khuôn mặt Nami hơi đỏ mặt trong sự xấu hổ ... cô cảm thấy như một đứa trẻ đang nói chuyện ...

Cô nghe thấy tiếng cười ngu ngốc của thuyền trưởng trẻ của cô một lần nữa và thoáng nhìn vào nhóm kia ... Edd đang cắn chân Luffy và Usopp đang cố gắng kéo cậu bé ra.

"Tại sao cậu ta không nói gì về Edd ... về chúng tôi", cô thì thầm với bản thân nhiều hơn là nói với người khác ...

Vua hải tặc nhìn thoáng qua cô với một biểu hiện khó đọc ...

"Nami ..." anh nhìn chằm chằm vào cô trong giây lát ... như thể đang tìm những từ đúng ... "thật là phức tạp ..." thật đấy, anh ấy không biết làm thế nào để giải thích tình huống này cho cô.

Cô xem xét những lời của mình khi dựa vào lan can và nhìn chằm chằm vào đại dương rộng lớn phía trước ... và cuối cùng, một nụ cười nhỏ, không chắc chắn xuất hiện trên mặt cô.

"Luffy ... chỉ cần nói cho tôi một điều ... Anh đã yêu tôi ... ý tôi là ... trước khi Sanji nói với tôi về Hải tặc Gió ... .. trước khi là Vua hải tặc... thậm chí ... Sớm hơn nhiều?"

Vua hải tặc đóng băng ... anh lại cảm thấy 17 lần nữa, miệng anh mở toang ra và Nami thở gấp khi nhận ra ...

Anh ấy đỏ mặt, đó là điều dễ thương nhất mà cô từng nhìn thấy ...

Nhưng rồi anh mỉm cười ranh mãnh và đặt chiếc mũ rơm lên đầu cô, đẩy mạnh nó và che mắt cô lại.

"Nami ... cho một ai đó quá thông minh ... em có thể là đồ ngốc ..." và với điều đó, anh bỏ cô với những suy nghĩ của mình ..

Và không ai nhận ra, Luffy trẻ thực sự nhận thấy sự tương tác của họ ... một biểu hiện kỳ ​​quặc lóe lên một thời gian ngắn trên khuôn mặt của cậu ...

﹏﹏﹏﹏﹏﹏﹏﹏﹏﹏﹏﹏﹏﹏﹏﹏﹏﹏

Còn tiếp..

Với hai Luffy xung quanh ... và chỉ một Nami, chúng ta có thể mong đợi điều gì tiếp theo?

Đoán nào? Đừng quên bình chọn và xem lại! Cảm ơn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro