Chương XI: Cậu là một thằng ngốc!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Xin lỗi vì đến giờ mới ra chương mới. Mấy chương sau này dịch hơi lâu nên mong mọi người thông cảm!
﹏﹏﹏﹏﹏﹏﹏﹏﹏﹏﹏﹏﹏﹏﹏﹏﹏﹏

Chiều hôm đó, nhiệt độ bắt đầu giảm đáng kể, những đám mây trở nên sẫm màu hơn và Nami buộc phải đi đến phòng (trong tương lai) để tìm một thứ gì đó ấm hơn ... cô thở mạnh khi tìm thấy một chiếc áo khoác trắng trông thật sang trọng và thoải mái. Cô đeo một đôi găng tay màu đỏ và khăn quàng cổ cùng màu.

Cô lo về Edd sẽ bị lạnh, vì cô đã không nhìn thấy cậu bé một lúc, và khi cô tìm thấy cậu ta, cậu bé đang ở cùng với Robin trong phòng đặt hồ cá. Nhà khảo cổ đang cố gắng mặc một chiếc áo khoác dày màu đen rất đẹp với bên trong bằng vải nhung và cho cậu bé mang vớ và giày.

Cậu ấy ngồi trên sàn nhà kéo dây giày của mình trong khi rên rỉ về chúng, "Nhưng dì Robinnnn. Cháu không muốn mang giày." Robin chỉ mỉm cười và một cánh tay fleur xuất hiện từ sàn nhà, cô ấy bắt đầu chọt và cù trên bụng cậu, và Edd kết thúc bằng cách cuộn trên sàn với một tràng cười.

Nami mỉm cười khi thấy hai người cười đùa với nhau. "Ne Edd, Robin không muốn em bị bệnh." Nami giải thích với một nụ cười.

Nhưng cậu bé cau mày và khoanh tay trước ngực "Nhưng Luffy nii-chan không phải mặc áo khoác hay mang giày." cậu nói, chỉ vào ô cửa sổ trên vách, bên ngoài một Luffy đang run rẩy đang ôm lấy mình.

Nami thu hẹp mắt, "Luffy chưa thấy lạnh ... có lẽ." cô thở dài, đứng dậy và rời khỏi phòng. Edd nhìn cái mũ đang đặt trên đầu Nami và nhăn mặt ... Nami thật tốt và ngầu nhưng .. cậu nhíu mày ..

"Dì Robin, cha cháu đâu rồi?" cậu hỏi, vì Robin dường như luôn biết mọi thứ.

Người phụ nữ nhắm mắt lại trong giây lát và rồi cô nở một nụ cười nhỏ "Cậu ấy đang lén lút trong bếp ... một lần nữa."

"Tên ngốc đó! Ổng không rủ cháu." cậu nhóc hét lên, họ thường cùng nhau đột nhập vào nhà bếp ...

"Edd, từ ngữ." Robin nói đột ngột nghiêm trọng, Edd xin lỗi gượng gạo và chạy về phía cha mình, đá cánh cửa nhà bếp ra khi cậu đến đích của mình.

"Tớ không ăn cắp gì cả Sanji!" Luffy nói khi cánh cửa mở toang ra, nhưng rồi anh thoáng thấy con trai mình.

"àhh là con." anh thở phào nhẹ nhõm ...

"Này, ý cha là gì khi nói chỉ là con, oi, con rất đói cha biết mà!" cậu chạy đến đá vào người cha mình và đôi chân của cậu bị bật lại.

"Shh!" Luffy nói lấy ngón tay của mình ấn trước miệng, "Nếu Luffy kia biết chúng ta đang ở đây, chúng ta sẽ không có thịt nữa đâu!"

Edd đảo mắt, và chợt nhớ lại lý do cậu tìm cha mình. "À, đó là sự thật, tại sao Nami lại đội cái mũ?!" cậu hỏi.

Luffy thở hổn hển và nuốt một mẩu phô mai vừa mới đánh cắp từ kho chứa thức ăn, anh đổ mồ hôi.

"CHA ĐANG LỪA DỐI MẸ?! CHA LÀ TÊN KHỐN HÁO SẮC!"

"Bình tĩnh Edd, nó không phải như thế!" Vua hải tặc thở hổn hển, giơ tay lên trong một cử chỉ phòng thủ.

Nhưng cậu bé không nghe gì cả và cắn vào chân anh, "Wahh Edd, nó rất phức tạp!"

"Và làm sao mà con biết lừa dối là gì, con chỉ có sáu tuổi!"

Edd ngừng cắn chân cha cậu và kéo mí mắt của mình xuống, "Brrll, chú Sanji luôn lừa dối các cô gái quen chú ấy, CHA MUỐN TRỞ THÀNH GIỐNG CHÚ SANJI?!"

"DĨ NHIÊN KHÔNG! CHA YÊU MẸ CON!"

Với lời tuyên bố mạnh mẽ đó của anh, cậu bé đã dừng lại, "Ồ ... nhưng rồi sao cha lại cho Nami mượn chiếc mũ."

"Nami rất buồn, cô ấy rất giống mẹ con nên cha nghĩ nó sẽ làm cho cô ấy cảm thấy tốt hơn ... chỉ một chút thôi."

Edd trông không có vẻ thuyết phục, cậu khoanh tay trước ngực và cau mày: "Wellm, chỉ là vì chị ấy buồn, nhưng khi mẹ quay trở lại, cha không thể cho Nami mượn, mẹ sẽ nổi điên và đá đít cha."

"Hahaha có lẽ, đừng lo lắng ... vậy nên ... phô mai hoặc trái cây sấy khô? Chẳng có gì khác ở đây." người cha thay đổi chủ đề với hai lựa chọn vô vị.

"Đó là vì cha đã ăn mọi thứ khác!"

Và với hai cha con ở đó, họ đã ăn tất cả mọi thứ trong kho chứa thức ăn, và Sanji sẽ điên tiết lên sau đó ...

Trở lại với Nami, cô có một chiếc áo khoác màu đỏ đẹp trong tay khi tiếp cận thuyền trưởng trẻ của mình ... khi Chopper, Usopp và Brook nhận thấy cô ở đó ... họ đã tạo ra một lý do ngớ ngẩn để bỏ trốn và để lại hai người một mình.

"Đây." cô nói đưa cho thuyền trưởng của mình chiếc áo khoác màu đỏ đẹp đẽ, nó có một lớp lông đen bên trong và biểu tượng của băng mũ rơm được thêu ở phía sau. Nó rõ ràng thuộc về Vua hải tặc.

"Tớ không lạnh." Luffy cứng đầu nói trong khi tất nhiên, ôm lấy người mình, run cằm cặp.

"Mặc .. nó .. vào!" Nami ra lệnh, thu hẹp mắt.

"Nó không phải là CỦA TỚ." Luffy trả lời cau mày với cô.

Nami thở hổn hển, "Chỉ cần mặc nó, nó chỉ là mượn trong một lúc."

"Ừ, tớ có thể thấy cậu không có vấn đề gì với chuyện đó." cậu nói khô khan, mắt cậu lướt qua chiếc Mũ Rơm khác khi cậu lấy chiếc áo khoác từ cô và mặc nó một cách miễn cưỡng.

Cô mở miệng ngạc nhiên, "Ý cậu là gì ..."

"Những gì cậu đã nghe", cậu nói thẳng thừng, "Cậu đang rất thoải mái ở đây đúng không? Với quần áo đẹp của cậu và ... và ... VÀ mọi thứ. Nhưng đừng có quen với nó, chúng ta không thuộc về nơi này." cậu nói rất gay gắt.

"Thoải mái? THOẢI MÁI? " cô giận dữ, "Cậu nghĩ rằng tớ thích điều này? Cậu nghĩ rằng nó không phải là kì lạ đối với tớ, đầu tiên tất cả mọi người nói với tớ rằng tớ đã CHẾT, cậu có biết điều đó không? Nhưng sau đó có tin tức rằng họ thực sự có thể cứu bản thân tớ trong tương lai. Cậu nghĩ tớ cảm thấy như thế nào?" cô nói trong khi chọc ngón tay vào ngực cậu ấy, và tệ nhất, cậu ấy nhìn cô bằng ánh nhìn không biết, ngây thơ vô tư của mình ... giống như cậu không quan tâm đến nỗi đau của cô. .

Cô không nhận được câu trả lời ngay lập tức từ cậu, sự giận dữ, thất vọng và sợ hãi của cô đã làm lu mờ tâm trí cô, lấn át cảm giác của cô, làm cô bộc phát những điều không cần thiết.

"Và cậu nghĩ rằng không khó hiểu khi phát hiện ra tớ đã kết hôn VỚI CẬU? Rằng tớ có một đứa con với cậu? Thật là điên khùng! Điều này hoàn toàn không logic, tớ đang nghĩ cái quái gì chứ?" cô gầm lên nắm chặt tay, cô ấy trông thật đáng sợ vào lúc đó.

"Ừ, TỚ CÓ THỂ NÓI ĐIỀU TƯƠNG TỰ. AI LẠI MUỐN NGỦ CÙNG MỘT ÁC QUỶ MỖI ĐÊM."

Đôi mắt cô mở to ngạc nhiên trong giây lát, và đôi mắt cô đổi thay, một cái tát mạnh, khô khan vang vọng khắp sàn tàu im lặng ... cô bước đi với những bước giận dữ, thở mạnh và có khói xuất hiện từ mũi cô, khi cô đi qua một góc, cô đi thẳng tới trước mặt vua hải tặc. Anh nhận ra tâm trạng của cô và ngay lập tức giơ tay lên trong tư thế phòng thủ, anh bước lùi lại khi cô lấy chiếc mũ ra và ấn mạnh vào ngực anh.

"ĐÂY!" cô nói đưa cho anh chiếc mũ, "Cậu ấy nói đúng, tôi không nên quen với việc này." cô bỏ đi. Cô biết sự lãng mạn ngắn ngủi với Vua hải tặc đã ảnh hưởng đến mình ... cô đã khao khát Luffy của cô thể hiện bất cứ phản ứng nào ... để cậu ta nói hoặc làm gì đó .. về họ.

Cô tức giận vì cô đã sai ... Luffy của cô là một đứa trẻ ngu ngốc, trẻ con, ích kỷ mà cô biết kể từ ngày đầu cô gặp cậu ta ... thậm chí còn không có hình bóng của người đàn ông mà cậu ta sẽ trở thành một ngày nào đó.

"Nami .." Vua hải tặc thì thầm sau lưng cô ... nhưng anh quyết định tốt nhất nếu anh để cô đi ngay bây giờ ... anh chỉnh lại chiếc mũ, tiếp tục bước đi và rẽ vào góc, anh thấy bản thân kia của mình đang treo lơ lững trên lan can nhìn rất khốn khổ và chán nản.

Luffy trẻ hơn nhìn Vua hải tặc bằng đôi mắt khắc nghiệt, "Anh muốn gì?"

Luffy lớn chỉ thoáng nhìn cậu với một biểu hiện trung lập, đứng bên cạnh cậu, "Cậu là một thằng ngốc!"

"HAHAHAHA"

"HAHAHAHA"

Cả hai đều cười ngượng ngùng… vì, ừm .. đúng vậy, họ đều là kẻ ngốc.

"NÀY!" một lúc sau nhận ra mình bị xúc phạm, Luffy trẻ kêu lên phản đối.

Sau đó cậu dựa vào lan can và nhìn ra biển ... "Tôi phải làm gì đây..." cậu thì thầm.

"Không gì cả." Vua hải tặc nói, "Chuyện gì xảy ra thì nó sẽ xảy ra."

"Tôi không muốn ngủ với một ác quỷ." một lúc sau Luffy trẻ rên rỉ.

Nhưng Luffy trưởng thành cười toe toét một cách kì lạ. "Ohh yeah .. cậu sẽ muốn."

Luffy trẻ mở to mắt ngạc nhiên: "Oi, tôi trở thành kẻ hư hỏng!"

Tất nhiên, điều này làm cho Luffy lớn bật cười "HAHAHAHA!"

Vua hải tặc dừng lại đột ngột, rồi anh nói "Đồ trẻ con",

"Câm miệng."

Cả hai đều im lặng sau đó, hai người dựa vào lan can quan sát ánh sáng cuối cùng của ngày trôi qua, cả hai đều đắm mình trong suy nghĩ của họ ... cho đến khi cuối cùng, Luffy trẻ hơn là người nói trước.

"Hắn có mạnh mẽ không?"

"Huh?"

"Người đã đánh anh như thế ... hắn ta phải rất mạnh để mang Nami đi ... Tôi biết tôi sẽ không bao giờ để điều đó xảy ra nếu tôi có thể làm gì đó..." Luffy trẻ đang nhìn vào vùng ngực bị băng bó của Vua hải tặc.

"Là năm thuyền trưởng hải tặc trên bốn trăm triệu, và một Đô Đốc ... họ làm cho chúng tôi ngạc nhiên ..." trong mắt của vua hải tặc đã có tiếng hét lên, một lời hứa thầm lặng của những kẻ đã dám làm tổn thương tàu của anh, đưa thủy thủ đoàn của anh vào nguy hiểm, và gần như giết chết vợ anh.

Luffy trẻ mở mắt ra ngạc nhiên ... đối thủ mạnh mẽ cuối cùng với một khoản tiền thưởng lớn mà cậu đã từng chiến đấu là Crocodile ... hắn ta gần như đã giết cậu ... và hắn ta chỉ đáng giá 81 triệu ... và cậu không muốn nghĩ một đô đốc có thể mạnh đến thế nào ...

"Anh đã học được mantra." Luffy trẻ thì thầm.

"Ahh cậu nhận thấy nó ... tôi nghĩ cậu sẽ biết... và cái này cũng vậy." anh nói ấn ngón tay vào trán Luffy trẻ... vị thuyền trưởng trẻ tuổi rống lên đau đớn và ngã xuống sàn, ôm lấy đầu cậu.

"NÓ ĐAU, nhưng tôi làm bằng cao su! Làm sao có thể được!" cậu cọ xát chỗ đó một chút nữa và đứng dậy nghiến chặt răng ...

Luffy lớn tuổi đang nhìn cậu với vẻ mặt trung lập.

"Nó giống như cú đấm yêu thương của gramp." Luffy trẻ thì thầm trong sợ hãi.

"Với cái đó, cậu sẽ có thể đánh ngay cả những người có năng lực trái ác quỷ hệ Logia." vua hải tặc giải thích, nhìn thoáng qua đường chân trời như đang nhớ một điều gì đó.

"WOW, thật tuyệt vời!" Luffy trẻ rất vui mừng, "Vẫn còn rất nhiều thứ để tìm hiểu!"

Thuyền trưởng lớn chỉ mỉm cười nồng nhiệt, anh biết rằng cậu sẽ không hỏi gì thêm nữa, và anh vui, Luffy này vẫn còn một con đường dài phía trước .. rất nhiều chuyện sẽ xảy ra ... rất nhiều ..

Một suy nghĩ ngắn ngủi chạy qua đầu anh ... chỉ trong một khoảnh khắc anh đã tự hỏi ... có thể giải cứu Ace bằng huy chương ... nhưng Robin đã giải thích nó với anh rất thẳng thắn ... nó sẽ không làm được, chiếc huy chương không được dùng để thay đổi quá khứ....

Suy nghĩ của anh đã bị gián đoạn khi Luffy trẻ đấm vào lòng bàn tay của mình, "Yosh! Tôi vui vì tôi có thể chiến đấu với những người như Aokiji một ngày nào đó!" cậu dừng lại và nhìn thoáng qua tương lai của mình với nụ cười toe toét, "Vậy thì bây giờ chúng ta sẽ đi đến căn cứ hải quân để đá đít những tên khốn đó và cứu Nami phải không?"

Rõ ràng là cậu rất vui mừng về trận chiến sắp tới.

"Ừ, chúng tôi sẽ làm thế, nhưng không phải là cậu... cậu sẽ ở lại Sunny với Nami và Eddie." Luffy lớn ra lệnh.

"Cái gì? Nami cũng là nakama của tôi! Tôi sẽ cứu cô ấy."

"Cậu sẽ làm gì, cậu sẽ khiến tất cả chúng ta bị giết, cậu bây giờ... với Tân thế giới, cậu chỉ là một tân binh ..." Vua hải tặc không thể quên .. Aokiji, Saboady, Kuma, Kizaru ... Magellan ... Marine Ford ... Akainu ... rất nhiều thất bại ....

Tất nhiên, Luffy trẻ cảm thấy bị xúc phạm, khi nghe anh nói như thế, cậu nắm chặt tay thành quyền, vai cậu run lên trong cơn thịnh nộ, cuối cùng cậu cũng gầm lên

"ANH KHÔNG THỂ BẢO TÔI CÁI GÌ CÓ THỂ VÀ KHÔNG THỂ LÀM!"

Nhưng Luffy lớn chỉ nhìn chằm chằm vào cậu với biểu hiện chán nản, "Làm những gì cậu muốn, tôi đã quyết định cậu sẽ không đi đâu hết."

Luffy trẻ nghiến chặt răng và tất nhiên, cậu tấn công, một nắm tay nhanh chóng nhắm vào khuôn mặt của người kia ... Anh ta nguyền rủa, tránh né mà không cần nhiều nỗ lực.

"Đồ khốn." Luffy trẻ gầm gừ.

"Bình tĩnh đi, tôi không muốn Sunny bị hỏng vì cậu, Franky sẽ điên lên đấy!" Vua hải tặc nói khi anh né tất cả cú đấm một cách dễ dàng, anh chỉ đơn giản là lùi lại, hầu như không di chuyển vai khi anh di chuyển, nó có vẻ giống như một điệu nhảy đang tăng tốc với mỗi giây trôi qua.

Cuộc chiến một chiều bắt đầu chuyển hướng về phía boong chính, bởi vì vua hải tặc vẫn lùi lại, và anh không có ý định để cho Luffy trẻ làm tổn thương Sunny.

"Tôi sẽ cho cậu biết một điều ..." Vua hải tặc bắt đầu, đột nhiên rất nghiêm túc, từ khắp nơi xung quanh Sunny, mọi người bắt đầu tập hợp để xem ​​cuộc chiến sắp tới.

"... nếu cậu có thể đánh trúng tôi, chỉ một thôi, tôi sẽ để cậu đi cùng." anh mỉm cười.

"Tôi sẽ làm bất cứ điều gì tôi muốn." Luffy trẻ trả lời với một cuộc tấn công khác.

"Oi oi, coi chừng Sunny!" Usopp hét lên từ trên lan can, Edd đang đứng giữa tay bắn tỉa và Robin, nụ cười của cậu lớn hơn khi cậu phấn khích với viễn cảnh của trận chiến như vậy.

"OTOU-SAN ĐÁ ĐÍT ANH ẤY ĐI!" cậu hét thật to, thật buồn cười vì cả hai Luffy đều liếc nhìn cậu với những biểu hiện bối rối.

Nami bước ra khỏi phòng của cô khi nghe thấy tiếng ồn ào, cô đưa tay chóng hông, "Tại sao họ phải chiến đấu, điều này thật ngu ngốc!"

Nhưng khi cuộc chiến tiếp diễn, rõ ràng là không có vấn đề gì về kỹ thuật mà Luffy trẻ đã thử, Luffy kia không gặp khó khăn nào trong việc né tránh.

Luffy trẻ thở hổn hển rồi đứng dậy đột ngột, hai cánh tay thả lỏng, cậu hít một hơi sâu và nhắm nghiền mắt lại, "Được rồi ... Tôi đã muốn giữ nó cho kẻ thù tiếp theo của tôi ... nhưng tôi đoán là tôi không thể giữ lại được với kẻ như anh. " và khi cậu ấy nói điều này, cậu ta cúi người về phía trước và đẩy mạnh chân mình, làm cho mạch máu của cậu ta bơm vào trong cơ thể.

Luffy lớn tuổi cười. "OH"

Luffy trẻ đã biến mất với tốc độ cao, một khẩu súng lục 'jet pistol' nhắm vào mặt vua hải tặc ..., đối thủ của cậu cũng kích hoạt Gear second, và không gặp rắc rối gì trong việc né đòn tấn công, một lần nữa. Cuộc chiến - nếu điều này có thể được gọi là chiến đấu, bởi vì một trong hai bên chỉ né tránh - trở thành một chuyển động mơ hồ quá nhanh để mắt của người bình thường theo kịp.

"Này, kỹ thuật đó là gì vậy?" Nami thở hổn hển, vì cô chưa từng thấy Gear second.

Trên boong, cả hai người đàn ông đang nhìn chằm chằm vào nhau, ánh nhìn của họ nghiêm trọng đến chết người. Ngực của Luffy trẻ đã bị thương, cậu đang thở hổn hển vì thiếu không khí và lượng hơi nước bốc lên từ cơ thể mình. Tuy nhiên, Luffy lớn trông không mệt mỏi chút nào.

"Tôi đoán anh không để tôi lựa chọn." sau khi nói thế, Luffy trẻ đưa ngón tay cái của mình vào miệng. Tuy nhiên, Luffy lớn rất kinh hoàng, hàm anh ta mở rộng và mái tóc của anh ta đứng thẳng khi hét lên.

"ĐỢI ĐÃ ĐỒ NGỐC CẬU NGHĨ CẬU SẮP LÀM GÌ!?"

"Gear third!"

"THẰNG NGỐC!" Vua hải tặc cũng như toàn bộ thành viên băng Mũ Rơm hét lên kinh hoàng khi nắm đấm của Luffy trở thành một khối cao su khổng lồ.

Nami thở gấp và đứng khựng lại trong kinh hoàng.

Nắm đấm khổng lồ không chỉ đè bẹp Vua Hải Tặc, có lẽ nó có thể sẽ phá vỡ toàn bộ khung của con tàu nếu họ không làm gì để ngăn chặn nó. Một cuộc tấn công nữa được bắt đầu, hai người họ có thể làm tổn thương con tàu nhiều hơn.

Vua hải tặc nhảy lên, và với một con tem máy bay phản lực 'jet stamp' trong khi lẩm bẩm và sử dụng tất cả sức mạnh của mình để đảm bảo có thể bảo vệ con tàu khỏi vụ tấn công, anh đã xoay sở để nắm lấy nắm tay khổng lồ trong cuộc tấn công của Luffy trẻ.

Phản lực đã đẩy Luffy trẻ ra biển, cậu ấy thở hổn hển và hét lên vì không khí của cậu ấy bắt đầu thoát ra khỏi miệng, và cậu ta bị đẩy đến gần vùng biển lạnh lẽo đen tối với tốc độ cao.

Zoro chửi thề và cằn nhằn khi anh thả mấy thanh kiếm của mình, với một phản xạ đã sinh ra trong nhiều năm, anh nhảy xuống dưới biển và bắt đầu tìm kiếm thuyền trưởng trẻ của mình, phần còn lại của băng Mũ Rơm bắt đầu cuống cuồng thu buồm và thả neo, phải dừng tàu trước khi họ bỏ lại cả hai người đàn ông phía sau.

Sau vài phút gần như đứt dây thần kinh, tất cả những gì mọi người nhìn thấy là vùng biển đen lạnh lẽo bên dưới, và rồi Zoro nổi lên cùng với Luffy trên vai anh. Nhanh chóng, với sự giúp đỡ của Robin, họ có một thuyền trưởng trẻ nằm dài trên sàn cỏ, mắt cậu trắng bách, ngực phình lên chứa đầy nước.

Zoro chỉ nguyền rủa trong khi anh cởi chiếc kimono ra, vắt nó ra như thể nó không bị đóng băng.

Vua hải tặc đạp liên tục nhiều lần trên ngực của Luffy trẻ với chân của mình, để bơm ra tất cả nước trong người của cậu ấy ra. Sau vài lần đạp Luffy trẻ bắt đầu ho dữ dội và phun toàn bộ nước cho đến khi cậu ta thở gấp.

"Ahh, tôi nghĩ tôi đã chết rồi!" và sau đó cậu ấy chỉ cười toe toét.

"THẰNG NGỐC! BÂY GIỜ TÔI SẼ GIẾT CẬU! TÔI SẼ ĐÁ ĐÍT TÊN CHẾT TIỆT NHƯ CẬU" Vua hải tặc hét lên trong khi anh nắm lấy cổ áo khoác Luffy trẻ và lắc cậu ta như một con búp bê tả tơi. "Cậu định làm gì huh? Cậu muốn chìm tàu ​​hay gì?"  Vua hải tặc hỏi rất giận dữ.

Với một giọng nói nhỏ khàn khàn, Luffy trẻ chỉ nói lờ mờ "Tôi chỉ muốn đánh bại anh." mắt của cậu gần như lăn tròn khi cơ thể của cậu bị Vua hải tặc lắc mạnh.

Và mọi người nhìn chằm chằm vào họ trong sự ngạc nhiên... họ chớp mắt .. và sau đó ...

Tất cả bọn họ đều phá lên cười, Usopp, Chopper, Brook và Sanji là nhóm tồi tệ nhất, gần như cười lớn gấp đôi khi chỉ vào vị vua cướp biển.

Vua hải tặc nói, liếc nhìn họ với đôi mắt  thu hẹp, "Điều gì buồn cười!"

"Chỉ là ... nó chỉ ..." Usopp lảm nhảm giữa những tiếng cười, "Chỉ một lần, Chỉ một lần khi cậu đứng ở vị trí của bọn tớ!"

"Huh? Thôi nào, tớ không tồi đến thế!"

Khuôn mặt của tất cả bọn họ dường như trở nên nghiêm túc, nhưng tay họ bay đến miệng cố giữ nó… giữ nó… giữ lấy tiếng cười đáng ghét mà chỉ bị vỡ từ miệng họ.

Hàm của Vua Hải tặc rơi xuống.... Vì vậy, đây là ý của họ khi trách mắng anh vì thiếu thận trọng, ngu ngốc, và muốn tự sát...

Ừ ... sự thật là bây giờ anh đã khá hơn một chút ... (một chút!) ... sự thay đổi đã bắt đầu sau hai năm của anh với Rayleigh và chuyến đi của anh trong Tân Thế giới ... Tất nhiên anh vẫn ngu ngốc và không thể đoán trước được, nhưng có những điều anh không làm nữa ... ví dụ như mạo hiểm con tàu của mình để được thử thách với một cuộc phiêu lưu nào đó-

Anh liếc mắt vào nakama của mình ... một cái nhìn long trọng xuất hiện trên khuôn mặt của anh ... họ thở hổn hển khi anh lấy mũ ra .. đặt nó lên ngực mình và cúi đầu về phía trước.

"Tớ xin lỗi!"

Và tất cả họ tát vào không khí khi hét lên với hàm răng cá mập "QUÁ TRỄ RỒI!"

Căng thẳng đã được cắt giảm bởi Chopper, người ra lệnh cho họ đi thay quần áo .. nó đã bị đóng băng bên ngoài ...

Một giờ sau, ngay cả khi màn đêm đã buông xuống Nami cho rằng họ vẫn có thể thuyền được lâu hơn ... ngoài ra, mọi người đều rất lo lắng về Nami kia nên họ đang cố gắng đến điểm đến của họ càng sớm càng tốt.

Nhưng cuối cùng, Nami buộc họ thả neo ... ánh trăng đã biến mất sau đám mây dày đặc và ánh sáng của Sunny không đủ an ủi cho Nami, cô không tin vào vùng biển này.

Kiệt sức, tất cả mọi người đều nghỉ ngơi, Usopp gọi Luffy trẻ, kêu cậu ấy đến cabin nam, nhưng thuyền trưởng trẻ chỉ thở dài và nắm lấy thành lan can.

"Tớ không nghĩ tớ có thể ngủ tối nay Usopp ... Tớ sẽ làm nhiệm vụ quan sát." cậu nói đơn giản nhưng rất nghiêm túc.

Usopp đã rất ngạc nhiên, Luffy, và đặc biệt là phiên bản trẻ trước mặt anh, luôn ghét nhiệm vụ, vì cậu ấy coi nó là nhàm chán ... bên cạnh .. Đêm đó là buổi trực của Brook và nhạc sĩ đã có mặt trong tổ quạ ... nhưng nhà vua và tay bắn tỉa không bình luận về nó, anh chỉ gật đầu với thuyền trưởng trẻ của mình và chúc cậu một đêm ngon giấc.

Nami quyết định kiểm tra dòng chảy một lần nữa trước khi đi ngủ, cô gật đầu khi thấy hài lòng với gió và biển, cô đi vào trong phòng của Robin khi cô nhận ra bản thân đang chìm sâu trong suy nghĩ khi liếc nhìn ra biển.

Cô đã vô tình nghe những gì cậu ấy nói với Usopp .. và cô chắc chắn sẽ không thể ngủ được ... Cô chưa từng có cuộc cãi vã như thế với Luffy trong quá khứ ...

Các tranh luận ngớ ngẩn? Tất nhiên ... Những tiếng la hét, đập đầu, những phá hoại trên boong? Chắc chắn, mỗi ngày ...

Nhưng ... cô sợ cái gì đó đang bị tổn thương nhiều hơn giữa họ lần này ... cô thở dài ...

Đó thực sự đã là một đêm dài...

﹏﹏﹏﹏﹏﹏﹏﹏﹏﹏﹏﹏﹏﹏﹏﹏﹏﹏
còn tiếp...

Hãy bình chọn và cho tôi biết bạn nghĩ gì về chương này nhé.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro