Chương XIV: Tôi đã cứu được cô ấy.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi người đàn ông được coi là mạnh nhất của biển cả khuỵu gối thở hổn hển trông rất đau đớn, kẻ thù của anh không thể vui vẻ hơn khi thấy lần lượt những biến cố, họ cười và lao về phía trước ... chỉ để bị ngăn chặn bởi đồng đội đầu tiên của Vua Hải tặc .

"Ta không biết có gì ... saiiiiii... với hắn ta ... nhưng điều này ... là rấtttttttt thuận tiện." lão đô đốc nhận xét với bài phát biểu nhảm nhí của mình ... phía trên họ, bầu trời dường như đang bị chia làm hai, cơn bão với những cơn gió mang một bóng đen tối tăm, dường như muốn nhấn chìm mọi thứ.

"Luffy!" Robin hét lên gọi thuyền trưởng của cô ... nhưng cô không có đủ sức để làm thế, đột nhiên cô cảm thấy yếu ớt và đau đớn, cô liếc vào tay mình và đôi mắt mở to trong sợ hãi ... cô chớp mắt hai lần, trong đầu cô cố hiểu rằng cô thực tế đang biến mất.

Và một lúc sau đó, Franky, dù cơ thể to lớn nhưng anh ta cúi gập người, quỳ gối và chóng hai tay xuống đất, răng anh cắn chặt lại khi anh ta thở hổn hển.

Nhà khảo cổ đã hiểu ra ... rằng nếu không có Luffy, sẽ không có Enies Lobby, không có Thriller Bark ... Cũng sẽ không có Kỷ nguyên mới ... thế giới mà họ biết nó sẽ không còn tồn tại nữa.

"... Luffy kia..." cô mơ hồ thì thầm trong cơn đau của mình ...

Luffy đã nghe lỏm được những lời của cô ... "Không thể ... không có ai mạnh trên hòn đảo này ..." Vua hải tặc cố gắng nói khi anh vật lộn để đứng dậy, nỗi đau giằng xé thân thể anh đến mức không thể tin được ... nó như thể anh đang bị xé toạc ra từng chút một ...

"Oi" Zoro gầm gừ nhìn vào gã đô đốc trước mặt anh, "Kẻ nào ở căn cứ này?" giống như Luffy, anh không thể cảm thấy một đối thủ mạnh nào ngoài hai người đàn ông trước mặt anh.

Kizaru đã rất ngạc nhiên bởi câu hỏi nhưng hắn vẫn trả lời, "... Chỉ là một Pacifista cũ ..." ông ta nói đơn giản. Nó là vậy vì nguồn lực của ông ta rất khan hiếm vì kế hoạch của ông ta được thực hiện mà không có sự chấp thuận của Thủy sư Đô đốc. Bằng cách bán Nami cho gia đình Tenryuubito bị lưu vong, ông ta đã lên kế hoạch một mũi tên trúng hai con nhạn, trước tiên, bằng cách nhận được khoản tiền mà ông ta cần để mua thêm vũ khí và quân đội, và thứ hai, hạ nhục vua hải tặc bằng cách bán người phụ nữ của hắn ta tới một cuộc sống nô lệ.

"PACIFISTA!!" Robin thở hổn hển với vẻ sợ hãi, một biểu hiện rất lạ trên khuôn mặt bình tĩnh của cô ấy ... cô ấy hiểu bây giờ ... những vũ khí mang hình dạng con người nhưng không phải là con người vì nó không có linh hồn, nó không có khả năng điều khiển haki. Người phụ nữ nghiến răng trong sợ hãi... và trước khi cô có thể nói gì thêm, Den Den Mushi của Zoro bắt đầu kêu lên trong áo choàng của anh ta.

Trong một chuyển động nhanh chóng, kiếm sĩ mở nút liên lạc, con ốc nhỏ với người gọi chưa rõ thì lập tức, giọng nói tuyệt vọng của Nami bắt đầu hét lên.

"LÀM GÌ! PHẢI LÀM GÌ!" -

"Na ... mi" Vua hải tặc thì thầm.

"Edd, Edd đang mờ dần!" cô ấy kích động và khuôn mặt của con ốc nhỏ đang khóc nhiều như cô ấy.

Vua hải tặc đứng lên một lần nữa ... nhưng mạnh mẽ như anh cũng không thể đánh bại các định luật vật lý.

"Edd .." anh thì thầm với vẻ thất vọng khi anh cố gắng hết sức mình ... những hình ảnh lướt qua tâm trí anh... Nami với cái bụng lớn đang mỉm cười với anh khi anh cảm thấy đứa con chưa sinh của mình đang đá trong bụng cô ấy... của đôi mắt đầy nước của Chopper khi cậu ấy đưa đứa trẻ sơ sinh đến với mẹ mình ... và lần đầu tiên Edd mở mắt, Edd ... mỗi nụ cười ... mỗi khoảnh khắc với nhau ... sẽ ... đơn giản là ... ngừng tồn tại?

Rằng bọn họ sẽ giết anh ... anh không quan tâm đến chuyện đó ... nhưng ... Edd? Anh không thể đơn giản chấp nhận rằng con trai anh sẽ ngừng tồn tại... những giọt nước mắt tuyệt vọng bắt đầu trượt xuống mặt anh khi anh rên rỉ cố gắng để đạt được tất cả sức lực của mình ...

"Na ... mi ..." giọng nói của Luffy trẻ phát ra yếu ớt trên Den Den Mushi ...

"Luffy, Luffy, chuyện gì đang xảy ra với cậu!" cô hét lên hoảng sợ.

Kizaru và Hagani không hiểu gì về tình hình hiện tại... ngoại trừ bây giờ họ đã có cơ hội ... may mắn Zoro đã ở đó che chắn cho phần còn lại ... không giống như những người khác ... Anh không thực sự đau đớn. .. nhưng anh cảm thấy kỳ quặc ... yếu nếu anh dám nói như vậy ... như thể đột nhiên anh quên mất một nửa kỹ năng của mình và vết sẹo trên mắt trái đang làm phiền anh ... như thể anh gặp khó khăn trong việc nhớ những bài tập luyện và kỹ năng của mình...

-.

Một lúc trước đó ... trở lại trong khu vực mái vòm ở tầng dưới của căn cứ, Pacifista đã tóm Luffy trẻ gọn ghẽ trong bàn tay to lớn của hắn ta, tay cậu đang chảy máu từ những vết thương khác nhau, mệt mỏi và đau đớn khi cậu gắng sức thở ... không có kỹ năng nào của cậu có thể chống lại gã khổng lồ ở trước mặt, điều này nghĩa là hắn đang đoạt lấy mạng sống của cậu với từng giây trôi qua.

Den den mushi của cậu bắt đầu run lên, và với những ngón tay yếu ớt, run rẩy của mình, cuối cùng tay cậu cũng lọt vào túi, cậu xoay sở để có thể chạm vào con ốc sên nhỏ và nó rơi xuống.

Giọng nói tuyệt vọng, điên loạn của Nami bắt đầu phát ra từ con ốc sên.

"Edd, Edd đang mờ dần!"

Đôi mắt của Luffy mở ra trong sự kinh ngạc .... suốt cuộc đời cậu có thể chậm hiểu những thứ nhất định nhưng .. điều này, cậu đã nắm rất rõ ... không có cậu, Edd sẽ không tồn tại ... và đó là một số phận tệ hơn là cái chết! Không bao giờ tồn tại! Đó là một số phận khủng khiếp!

Đứa trẻ vui tính mà một ngày nào đó sẽ là con trai của cậu ... một Nakama nhỏ mà bằng cách kỳ lạ nào đó cậu cảm thấy giống như đang ở gần Ace khi đứa trẻ đó đột nhiên ôm hoặc chơi với cậu ... một nakama mà một ngày nào đó cậu sẽ tạo ra với Nami...  một khái niệm khó hiểu mà cậu đã quyết định không suy nghĩ nhiều về nó ... nhưng ...

Cậu bé... chỉ đang mờ dần?

Điều đó... thật khủng khiếp ... nếu cậu chết và không bao giờ trở thành Vua hải tặc... tốt .. đó là lúc cậu có thể ra đi và cậu sẽ chết vì cậu đã cố hết sức ... nhưng ... buộc con trai cậu không tồn tại?

Miệng của pacifista mở ra vào lúc đó, hắn ta đang chuẩn bị một chùm laser khác trong miệng, Luffy ghét dấu hiệu rõ ràng rằng cuộc đời cậu sắp kết thúc. Cậu vật lộn với tất cả sức lực của mình, cơ thể cậu xoắn như một con giun khi cậu cố gắng giải thoát cánh tay khỏi nắm tay cứng như sắt của tên pacifista, hàm của cậu cắn chặt khi cậu rên rỉ nỗ lực, chùm laser trong miệng hắn ngày càng lớn hơn.

Nami đang la hét gì đó ...

... và với sức mạnh cuối cùng cậu kéo cánh tay ra và kéo chúng trở lại, sự đàn hồi của cơ thể của cậu đã làm cho cánh tay cậu chuyển động ở tốc độ cao, lòng bàn tay của cậu đã đập mạnh vào hàm của pacifista một giây trước khi chùm laser có thể phóng ra...

Đó là một trong những khoảnh khắc may mắn vô lý của Luffy đã thay đổi số phận ... gã người máy nuốt chửng chùm laser của mình và thả lỏng Luffy khi các mạch của hắn bắt đầu bị hỏng và quá nóng, đầu của tên cyborg phát nổ, các chùm laser bắt đầu bắn ra từ hai tay của hắn theo những khoảng thời gian ngẫu nhiên bắn khắp mọi hướng có thể. Những tia laser bay khắp mọi nơi và Luffy, trong trạng thái gần như chết một nửa của mình, vẫn thở hổn hển vì thiếu không khí, bò nhanh hết mức có thể, và cuối cùng nhảy ra đằng sau vài cái thùng ... và sau một vài vụ hỗn loạn ngẫu nhiên, nhiều chùm laser bắn khắp nơi, gần như trúng Luffy vài lần ... cuối cùng tên cyborg ...

Cuối cùng .. chỉ ...

Phát nổ ...

.-.-

Sunny đã bình tĩnh trong một giây và nó trở lại bình thường, các tấm ván rơi xuống chỗ của nó khi bầu trời lại trong xanh... Edd mở mắt ra và ngồi dậy trên sàn cỏ, cậu bé gãi đầu và nhìn về phía Nami với vẻ mặt bối rối ... Cậu không hiểu tại sao mọi người lại khóc ...

"Edd! Edd em không sao chứ?!" Nami và Usopp nhảy vào cậu và Chopper cố gắng kiểm tra nhịp tim của cậu...

"Umm ... mọi người... chuyện gì đã xảy ra?" cậu hỏi một cách đơn giản, cảm thấy bình thường và không có triệu chứng gì rõ ràng ... Nami không trả lời, chỉ ôm lấy cậu bé trong vòng tay cô và bắt đầu khóc, để lại đứa trẻ rất bối rối.

.-.-

Vua hải tặc đột nhiên đứng lên, anh lại cảm thấy tràn đầy sức mạnh ... một nụ cười được sinh ra trên khuôn mặt anh.

"TÊN NGỐC ĐẦN ĐỘN! CẬU LÀM TÔI LO MỘT CHÚT ĐẤY!" Zoro hét vào Den Den Mushi vẫn nằm trên mặt đất.

Trên con ốc sên nhỏ, có thể nghe giọng nói yếu ớt của thuyền trưởng trẻ hơn, "Tôi ... xin lỗi ... ở đây ... có ... một gã... rất lớn ... giống gấu... các cậu.". Cậu cố gắng nói ... dừng lại một chút và hỏi ..." Edd? "

"Cậu bé ổn Luffy ... cậu bé vẫn ổn .." Giọng của Nami nghe rất nhẹ nhõm, và sự run rẩy trong giọng nói của cô ấy rõ ràng cô ấy khóc, giọng của Edd bị nghẹn lại có thể nghe thấy ở phía sau, phàn nàn về việc bị ôm quá chặt.

Cả hai Luffy, vô tình mỉm cười cùng một lúc, nhưng vua hải tặc nói: "Bây giờ, đi cứu Nami đi!" anh chỉ đơn giản ra lệnh, đôi mắt của anh rơi vào kẻ thù của mình một lần nữa.

"Tôi biết rồi." thuyền trưởng trẻ tuổi trả lời, vẫn còn yếu nhưng đầy kiên quyết.

Cậu đứng dậy và gần như mất thăng bằng trong một khoảnh khắc ... đó là một cú điện thoại rất gần ... nhưng với phổi của cậu lại tự do, cậu có thể hít thở ... cậu đau vì nhiều vết bỏng trên người, trán cậu đang chảy máu ... lồng ngực cậu gần như bị đốt cháy bởi nhiệm vụ đơn giản là nuốt một ngụm không khí.

Mặc dù vậy, Luffy là Luffy, cậu cố gắng lấy lại thăng bằng và lấy Den Den Mushi ... cậu đẩy cánh cửa đôi lớn mà tên pacifista đang canh gác và cậu nhìn thoáng qua hành lang đầy những ô cửa tối tăm, trống rỗng ... và ở đó, hầu như không được chiếu sáng bởi một chiếc đèn treo ở phía sau ... Bị xích vào bức tường, vẫn còn trong bộ quần áo chiến đấu của cô ấy .. vô thức ...

Đó, không nghi ngờ gì ...

"NAAAAMIIIII!" cậu hét lên chạy xuống hành lang với tốc độ tối đa...

... -.-

"Cái gì ... tại sao lại có một tên Mugiwara khác?" Kizaru nói với vẻ mặt bất ngờ và ngạc nhiên.

"Điều này không quan trọng với ngươi, tên khốn! Bây giờ chuyện này kết thúc rồi ... trận chiến này .... ngươi thua rồi!" và Vua hải tặc mỉm cười hài lòng với quyết định mới, anh nhảy về phía Hagani khi Zoro lại đọ kiếm với lão Đô Đốc một lần nữa.

.-.

Luffy trẻ dừng lại trước cánh cửa phòng giam, cậu đang tuyệt vọng tìm cách để mở nó khi cậu hét lên tên cô,

"Nami! Nami!" nhưng không có câu trả lời nào cả, người phụ nữ ngã gục vào tường với hai cánh tay bị treo lên bằng cùm sắt, vẫn còn những vết thương trong cuộc chiến với lão Đô Đốc, mái tóc dài của cô rũ xuống quanh mặt, mái tóc che phủ đôi mắt cô ấy...

Quần áo của cô bị rách, cái quần trắng của cô trông bẩn và rách rưới và phía trên, những gì còn lại của chiếc áo choàng màu hồng của cô chỉ vừa đủ để che cho chiếc áo ngực ren màu đỏ bên dưới ...

Luffy bắt đầu đá cánh cửa và cậu nhẹ nhõm vì nó không được làm từ kairouseki, cậu đã phải vật lộn một lúc nhưng sau một cú đá mạnh, cái bản lề lại vang lên tiếng ồn lớn và cậu chạy đến bên cạnh cô trong khi hét tên cô.

Nhưng một lần nữa không có câu trả lời nào, cậu vỗ nhẹ vào má cô ấy ...

Tuyệt vọng, cậu bắt đầu kéo sợi dây xích treo trên tường, răng cậu cắn chặt trong nỗ lực khi cậu kéo mạnh hết sức mình và mắc xích cuối cùng cũng bị gãy. Cơ thể của Nami ngã về phía trước và cậu ở đó bắt kịp cô ấy. Cái còng tay giữ chặt tay cô ấy nhưng cậu sợ làm tổn thương cô khi kéo nó, cậu quyết định sẽ tốt hơn nếu để Usopp hoặc Nami kia giải quyết cái khóa sau.

Khi cô vẫn bất tỉnh, cậu đã cố gắng chăm sóc cô thật cẩn thận, giữ đầu cô giữa hai cánh tay và ôm cô vào ngực ...

"Nami ... Nami, tỉnh dậy đi..." cậu thì thầm, bồn chồn vì sự im lặng của cô ...

Đôi mắt cô run rẩy trong giây lát, đôi mắt không tập trung, cô ấy bị sốt, đôi mắt cô hầu như không mở ra được ... cô đưa cho cậu một nụ cười nhỏ dịu dàng, yếu ớt ...

"Luffy ..." cô ấy thì thầm ...

Cậu mỉm cười nhẹ nhàng và ôm cô vào ngực mình chặt hơn... "Cậu cứ im lặng làm tớ sợ đấy."

"Edd?" con trai cô là ý nghĩ đầu tiên của cô ... tất nhiên ...

"Cậu ấy ổn ... mọi người đều ổn."

Mắt cô nhắm nghiền lại nhưng một nụ cười hài lòng xuất hiện trên khuôn mặt cô ấy ... cô gần như đầu hàng và ngất đi nhưng cô ấy bắt đầu thì thào nói gì đó ... "Em nhớ anh rất nhiều ... Hagani nói.. rằng ... tên khốn đó cho em thấy bài báo ... hắn ta chế diễu em, nói với em rằng mọi người sẽ không đến cứu em ... nói với em ... chúng sẽ bán em cho bọn Tenryuubito ... "

Luffy căng mắt ngạc nhiên ... cậu không biết Tenryuubito là thứ quái gì, nhưng không ai, KHÔNG MỘT AI được bán nakama của cậu ... thông tin này làm viêm tĩnh mạch của cậu và cậu không thể ngăn bản thân ôm Nami chặt hơn ... đầu cô tựa thoải mái trên ngực cậu ...

"Nhưng ... em đã không để hắn ta nhìn thấy em khóc ... Em sẽ không cho bọn khốn đó hài lòng ..." cô ấy thì thầm gần như là mê sảng... cô ấy đã sốt, Luffy có thể nói bằng cách cậu cảm thấy nhiệt độ cơ thể cô ấy nóng hơn cậu và mùi bệnh tật và những vết thương bị nhiễm trùng ... và thậm chí sau đó, bên dưới tất cả, cậu ngửi thấy mùi quýt ... của Nami.

"Nami ..." cậu thì thầm ... Cậu đứng lên với cô ấy trên cánh tay mình, nhưng cô ấy vẫn tiếp tục với lời nói sốt sắng của mình "... em đã không để hắn nhìn thấy ... Loại đồng đội nào của Vua hải tặc nếu em làm  ... loại người vợ nào ... và hơn nữa... chúng chỉ để lại em ở đây ... tất cả chỉ một mình ... một mình trong nhiều ngày với những suy nghĩ không bao giờ thấy gia đình mình, nakama của mình nữa."

Mắt cậu mở to và ngạc nhiên, cậu ôm chặt cô vào ngực mình, cậu chỉ nhắm mắt lại khi cơn thịnh nộ làm cậu run lên... cậu bị choáng ngợp và không biết nói gì ... "Nami ..." cậu thì thầm chống lại những giọt nước mắt sắp rơi xuống từ mắt mình.

"... Tớ ... tớ rất tự hào về cậu Nami ... cậu rất dũng cảm ..." cậu nói một cách đơn giản, giọng nói của cậu, trầm xuống rất xúc động mà nó nghe có vẻ sâu sắc và già dặn hơn ...

Cô mỉm cười một cách yếu ớt và rên rỉ một chút, "Anh là thằng ngốc to xác ... anh không tự chăm sóc mình phải không?" cô có thể thề cô cảm thấy anh nhỏ con hơn so với cô, chắc chắn là tên ngốc của cô đã không ăn uống đầy đủ khi anh lo lắng cho cô ...

"... Em đã rất lo lắng cho mọi người... Em không thể ngừng nghĩ về anh và Edd ... và mọi người nghĩ em đã chết ... Em đã rất sợ anh sẽ làm điều gì đó ngu ngốc ..."

Ngay lúc đó cô có vẻ như ý thức hơn ... an toàn như cô cảm thấy bây giờ, sự hiện diện của anh như mọi khi, tiếp thêm sức mạnh cho cô, cô mỉm cười dịu dàng, nụ cười hạnh phúc khi cô thở phào nhẹ nhõm ...

"Em nhớ anh rất nhiều ..." và không nói thêm gì cả, cô ngả người lên một chút, cánh tay cô đẩy cổ anh xuống một chút ... và môi cô bắt lấy môi anh ...

Mắt Luffy mở toang lên ngạc nhiên ... cậu hoàn toàn bối rối bởi hành động đáng kinh ngạc này của Nami... đôi môi cô nóng bừng áp vào môi cậu ... nhưng cũng rất mềm mại... một cảm giác bí ẩn, hấp dẫn ... và không hề khó chịu chút nào...

Nhưng sau đó nó trôi qua thật nhanh, dường như cô ấy đã ngủ thiếp đi, mệt mỏi và đau đớn, bây giờ cô ấy cảm thấy an toàn, không lâu trước khi cơ thể cô chìm vào giấc ngủ. Luffy mỉm cười khi cậu liếc nhìn qua vẻ mặt bình thản của cô ấy ... cậu lấy Den Den Mushi ra ...

"Tôi đã cứu được cô ấy ..."

.-.-.-

Trở lại Sunny và trên chiến trường, mọi người hò reo rất hăng hái.

"Oi ... Vua hải tặc." cậu nói với Den Den Mushi, giọng điệu kỳ quặc như thể, cậu có điều gì đó để nói,

"Cô ấy bị đánh đập rất nhiều ... nên ... đá đít chúng cho tôi ..."

Hàm răng của Vua hải tặc nghiến chặt trong cơn thịnh nộ cho đến khi nướu răng anh bật máu, nếu Luffy kia đi xa đến mức nói ra thông tin đó ... thì thật tệ ...

"Tôi sẽ làm nhiều hơn thế ... Tôi sẽ đập nát tất cả xương trong người của chúng ... Tôi sẽ khiến cho chúng hối tiếc khi dám chặn đường của chúng tôi ... Zoro ... Kizaru ... hắn ta là của tôi." anh gầm gừ...

Và Zoro, ngay cả khi anh có những cảm xúc hơi mâu thuẫn, đã lùi lại theo chỉ thị của thuyền trưởng mà không hề do dự vì anh luôn làm vậy.

"Cẩn thận!" anh cảnh báo ... dù Luffy rất mạnh, nhưng Kizaru vẫn là một người rất nguy hiểm.

Luffy nhếch mép cười toe toét và cầm lấy thanh kiếm trang trí trên thắt lưng, tất nhiên, anh không thành thục như một kiếm sĩ trong nhiều năm, thậm chí không cần vậy nhưng anh có thể bọc vũ khí bằng haki, mà trong trường hợp này là rất hiệu quả.

.-.-

Thuyền trưởng trẻ chạy hết tốc lực với Nami vẫn giữ chặt trong tay, ôm lấy ngực cậu ... cậu có thể cỏng cô trên lưng để chạy và bảo vệ cô tốt hơn nếu cần thiết, nhưng ngay cả khi đã cô rơi vào trạng thái vô thức mà cô ấy vẫn giữ chặt lấy cậu ...

Mắt cậu lại rơi trên khuôn mặt của cô ấy một lần nữa ... làm sao... làm sao mà cô ấy có thể trông ... bình yên và ... xinh đẹp đến thế... thậm chí ngay cả khi cô ấy bị thương... mái tóc dài rũ xuống quanh mặt, cô ấy trông thật đẹp...

Ngủ như thế, với một nụ cười dịu dàng trên khuôn mặt cô ấy ... cô ấy trông ... tuyệt đẹp ... và không hề giống một ác quỷ ...

Cậu chạy, ngực cậu như đang bóc cháy, cậu vẫn đau và thở hổn hển, nhưng cậu không quan tâm đến điều đó ... và khi Sunny đã ở trước mặt cậu, cậu cảm thấy nhẹ nhõm.

"CHOPPER! LÀM GÌ ĐÓ ĐI, CÔ ẤY BỆNH RẤT NẶNG!" cậu hét lên khi một cánh tay vươn ra và nắm lấy lan can, cậu phóng hết tốc độ với một sự nhanh nhẹn tuyệt vời, cơ thể cậu xoắn một cách khéo léo ở giữa không trung và cậu hạ cánh hoàn hảo trên sàn cỏ ... chú ý đến những vết thương của Nami ...

Edd bắt đầu chạy về phía họ, đôi mắt mở to và sợ hãi, "KAACHAN! KAACHAN!" nhưng cậu bị Nami trẻ giữ lại  ... cô biết cô phải để cho Chopper làm việc của mình. Cô gái trẻ cảm thấy hoàn toàn bối rối ... thấy bản thân mình như một người phụ nữ trưởng thành là một kinh nghiệm kỳ lạ, và hơn nữa ... thấy mình bị thương ... thậm chí còn tồi tệ hơn.

"Hãy đưa cô ấy đến phòng khám, nhanh lên." Chopper ra lệnh khi mắt cậu chú ý vào bệnh nhân. Usopp và Brook đứng cách đó vài bước, trông rất lo lắng nhưng vẫn để cho bác sĩ có không gian của mình, Sanji, người vẫn còn ở vị trí cầm lái há nghiến răng trong sự giận, anh gần như cắn điếu thuốc lá của mình làm đôi.

Edd vẫn còn khóc nức nở và Nami trẻ không thể không bế cậu lên và đặt cái đầu nhỏ của cậu trên vai của cô khi thì thầm những lời nói nhẹ nhàng. Bên trong phòng khám, Luffy cẩn thận đặt người phụ nữ lên giường và đứng nhìn cô với khuôn mặt lo lắng, Chopper ra lệnh cho cậu ra khỏi phòng ...

Viên thuyền trưởng trẻ miễn cưỡng tuân theo chỉ thị của bác sĩ và bước ra khỏi phòng, đầu cúi xuống và cảm thấy bất lực, hơi thở vẫn còn gấp gáp... rõ ràng cậu cần sự chăm sóc y tế, nhưng đôi mắt của cậu rơi xuống Nami và Edd ..

"Edd, đừng khóc, Chopper là bác sĩ tốt nhất từ ​​trước tới giờ, cô ấy sẽ ổn thôi", cậu mỉm cười và xoa mái tóc cậu bé. Edd ngừng khóc gần như ngay lập tức và gật đầu, hít vào cái dòng chất nhầy muốn thoát ra khỏi mũi cậu, cảm thấy rất yên tâm. Bằng cách nào đó, khi Luffy nói những thứ như thế, cậu cảm thấy bị buộc phải tin, điều này cũng giống như khi cha cậu hứa, cậu chắc chắn nó sẽ thành sự thật.

"Luffy, cậu cần phải chăm sóc cho vết thương của mình nữa." Usopp lo lắng nhìn chằm chằm vào vết cháy bỏng và cái trán đang chảy máu của Luffy.

"Tớ ổn mà ... tớ không quan tâm đến điều đó."

Sanji đã bình tĩnh lại và biết rằng Nami cần nhất là một cái ôm, và không muốn gì hơn là bay đến ôm cô ấy... nhưng anh thở dài và nắm lấy lấy bánh lái.

"Kéo buồm đi các cậu, chúng ta cần đón những người khác."

.-.-

Mạnh mẽ như Vua hải tặc, anh đang chiến đấu với một trong những người đàn ông mạnh nhất trên thế giới, một chiến binh già nua qua vô số trận đánh đã có rất nhiều kinh nghiệm ... nhưng ngọn lửa chạy qua mạch máu của Luffy trở nên mạnh hơn bất cứ cảm xúc nào sự trừng phạt của Đô đốc có thể có được và với một ngọn lửa mạnh mẽ và nắm đấm bọc haki anh đấm vào bụng ông ta với một tiếng nổ lớn, nó kết thúc trong một giây cho chiến binh già nua khi một ngọn lửa phát ra từ lưng ông ta..

Người đàn ông cao lớn quỳ xuống, vẻ hoài nghi trên gương mặt của ông ta khi ôm lấy vết thương đang bốc khói của mình với những ngón tay run rẩy ... Ông ta chỉ kịp thấy thời điểm cơ thể vô hồn của Hagani rơi xuống vài mét bên cạnh khi hắn bị cắt làm đôi bởi đồng đội đầu tiên của Vua hải tặc.

Luffy lùi lại một bước và đứng thẳng trong khi đôi mắt dán chặt vào người đàn ông trước mặt anh mà không có bất kỳ sự thông cảm nào, trong nhiều năm lão già này luôn gây rắc rối với băng hải tặc của anh và họ luôn kết thúc trong những trận đấu chưa hoàn chỉnh. Và ngay cả khi Vua Hải Tặc có nhiều vết cháy, thậm chí anh có một số vết thương chảy máu, ngay cả haki vũ trang của anh cũng không thể ngăn chặn được vì trận chiến này không phải là một trận đấu dễ dàng và ngay cả giờ hơi thở của anh vẫn không ổn định...

... anh đã thắng, trận chiến đã kết thúc.

Đô đốc Logia đang cố làm tan chảy cơ thể khi cố gắng khắc phục lỗ hổng ở nửa dưới của mình, nhưng không có cách nào, thương tích quá lớn và đôi tay của ông ta run rẩy khi khuôn mặt bị sốc của ông ta để lộ ra tâm trí của ông ta không thể hiểu, rằng ông ta thật sự thua.

"Đi đi!" Vua hải tặc quay người đi và ra lệnh. Zoro vung thanh Shusuii một cách thành thạo và lau sạch bất cứ dấu vết nào về cuộc chạm trán lần cuối của anh và thu kiếm lại một cách nhanh chóng, anh đi sau thuyền trưởng của mình.

Đô đốc mở to mắt nhìn trân trân vô định, thì thào, "Giết ta đi ..." bởi vì ông biết bản thân có thể sống sót qua vết thương này nhưng bụng dưới của ông ta đã bị vỡ ... Ông ta sẽ không bao giờ có thể sống một cuộc sống bình thường nữa .

"Ngươi không đáng để được chết một cách dễ dàng như vậy ..." Luffy thì thầm mà không quay lại.

Run rẩy với vết thương của mình, ông ta vẫn nhìn vào bàn tay run lẩy bẩy của mình và miệng của ông ta thì thầm: "Ta đáng lẽ nên giết chết ... con chó cái đó... ngay khi có cơ hội ..."

Mắt Luffy dãn ra vì sốc, đôi mắt của anh mở rộng ra, khi cơn thịnh nộ bùng phát một lần nữa trong đầu anh, toàn bộ khí của anh gầm lên, Zoro cảm thấy chỉ hai giây trước từ thuyền trưởng của anh ... trong chớp mắt, chuyển động nhanh chóng, nắm đấm màu đen của anh đấm vào má gã Đô đốc ngay lập tức đập vỡ sọ bên trái và hàm của lão ta, nắm đấm của Vua hải tặc khắc sâu trên mặt lão.

Đô đốc nằm ngã ngửa, cánh tay và chân mở dang rộng, bụng dưới của ông ta vẫn còn bốc khói ... ông ta hầu như không còn tỉnh táo và ngực ông phồng lên và xẹp xuống với từng hơi thở đau đớn.

Luffy cúi xuống, hai chân ở mỗi bên người của lão đô đốc khi một trong hai tay nắm chặt cổ áo vest màu vàng bên dưới áo khoác của ông ta.

"... KHÔNG AI ... KHÔNG MỘT AI ĐƯỢC PHÉP GỌI HOA TIÊU CỦA TA ... NỮ HOÀNG CỦA TA KIỂU ĐÓ!" anh gầm gừ giận dữ khi nắm chặt tay, nó trở thành một màu đen và những giọt máu rơi xuống, haki của anh sắp mất kiểm soát, mặt đất bên dưới anh đang nứt ra bởi cường độ khủng khiếp của không khí.

Zoro đứng bên cạnh anh ... một bàn tay nắm vai thuyền trưởng của mình với một cái nắm tay chặt chẽ, "Oi, tớ không thực sự quan tâm nếu cậu giết hắn ta ... nhưng, cậu nói hắn không xứng đáng được thương hại như vậy". Người đồng đội đầu tiên nói nghiêm túc trong khi thuyền trưởng của anh rùng mình, mắt anh nhìn không tập trung, điên cuồng ... vì mọi ý định và mục đích, trong vòng một tuần, Luffy đã cảm thấy như anh đã mất Nami, vì lão ta tuyên bố nên anh thực sự nghĩ đã mất cô ... nó làm cho máu của anh sôi lên.

"Hãy quay về với Nami và Edd ..." Zoro khôn ngoan nói, và bằng cách nói tên hai người quan trọng ấy, vị vua hải tặc được đưa trở lại thực tế ... anh nhắm mắt và hít một hơi thật sâu .. và khi mở ra lần nữa, đồng tử của anh đã trở lại bình thường. Anh đã nuốt một ngụm không khí và rồi ... anh bỏ tay khỏi người đàn ông bên dưới ...

Bốn thành viên băng Mũ Rơm rời đi, thậm chí không nhìn lại một lần nào và Sunny đã sớm xuất hiện trước mặt họ ... Luffy bắt đầu điên cuồng chạy đến chiếc tàu của mình.

"NAMI!" Anh hét lên khi anh phóng lên tàu, "Cô ấy đâu rồi?" anh không hỏi một ai cụ thể, và Usopp chỉ vào phòng khám.

Những tiếng than phiền lớn của Chopper có thể nghe thấy từ bên ngoài phòng khám.

"Chờ đã Nami, cậu không nên dậy sớm thế!" và sau đó cánh cửa mở ra và người phụ nữ, cả người cô ấy quấn băng và mặc một chiếc áo choàng trắng sạch sẽ, dựa trên khung cửa. Khuôn mặt cô sáng lên khi mắt cô rơi vào Edd và Luffy ... ( Luffy của cô).

"KAACHAN!" Edd hét lên và Nami thả tay ra để cậu đi, cậu bé chạy đến mẹ mình và Vua hải tặc chạy đến chỗ cô, họ ôm nhau với Nami ôm đứa con đang khóc trong tay trong khi Luffy ôm cả hai. Đôi mắt Nami đầy nước mắt khi cô giữ Edd thật chặt trong khi hoàng tử trẻ nhắm nghiền mắt, Luffy hít thở mùi hương của người phụ nữ mà anh đã nhớ nhung rất nhiều.

Luffy trẻ mỉm cười và cậu đưa tay lên vai Nami, người đang khóc thầm bên cạnh cậu, cô đang cố lau nước mắt khi chứng kiến ​​cảnh một gia đình đoàn tụ hạnh phúc.

Ngay sau cái ôm của ba người được thực hiện và rồi có bốn, năm và sáu cái ôm khi Usopp, Sanji, Chopper và thậm chí Brook ôm ba người họ với tiếng hét hạnh phúc và đôi mắt đầy nước mắt. Franky đứng bên cạnh khóc lớn và Robin không thể mỉm cười trong khi đôi mắt cô lấp lánh trong cảm xúc vui mừng. Zoro, người im lặng bên cạnh cô, chỉ mỉm cười, một cái tay quàng trên vai cô, và Robin tràn ngập niềm hạnh phúc, chỉ dựa trán cô vào ngực anh ... một cách rất thân mật khi Zoro ... ôm lấy cô.

Nami và Luffy trẻ ngạc nhiên, và cô hoa tiêu trẻ chỉ có thể nói.

"Hai ... hai người cũng thế?"

Và tất nhiên, Luffy trẻ chỉ bắt đầu cười.

Sau một vài phút im lặng Chopper đã phải dừng lại,

"Này, đủ rồi, Nami phải nghỉ ngơi, tớ đã điều trị vết thương của cô ấy và cho cô ấy ương thuốc kháng sinh, bây giờ cô ấy phải nghỉ ngơi!" cậu ra lệnh cho " Tớ là bác sĩ nên nghe tớ bây giờ." cậu nói.

Mọi người dừng lại một chút, ngoại trừ Edd đang ôm chặt lấy mẹ mình và Luffy không thể nào không ôm cả hai. Nhưng đôi mắt của Nami lớn rơi vào cặp đôi trẻ mà cô đã không hề để ý đến lúc đó.

"... ai ... sao ... họ?" cô ấy hỏi hoàn toàn sốc.

Đầu của vua hải tặc đã nghiêng về phía bên cạnh khi anh cố gắng giải thích: "Ồ, họ, chúng ta của lúc xưa, nhưng anh không biết làm thế nào để giải thích nó, điều đó thật bí ẩn."

"NÓ KHÔNG PHẢI THẾ!" tất cả mọi người hổn hển khi Vua hải tặc nói.

Nhưng Nami vẫn lướt qua cái vẻ trẻ trung của cô ... tóc ngắn, một chiếc áo sơ mi màu xám với chữ EVIL trên ngực; Cô nhớ chiếc áo này rất tốt, đó là một trong những món đồ mà cô yêu thích. Và Luffy kia ... cô thở hổn hển ... anh ấy nhìn ... RẤT TRẺ! Vì vậy, nhỏ và thấp, cả hai trông rất trẻ ... như những THIẾU NIÊN!

Cô không thắc mắc về việc kẻ thù của họ sẽ không bao giờ trở lại sau đó! Hai người này LÀ ai? như Hai người họ thời trẻ! Cô không hiểu chuyện gì đang diễn ra, tại sao cả hai đều ở đây NHƯNG ...

Cô đột nhiên hiểu được một thứ gì đó, và đôi má cô xuất hiện vài vệt đỏ,

"Chờ một chút... vậy người cứu em khỏi phòng giam đó ... là anh....đúng không ...?" cô nói liếc về phía chồng mình, mặt cô hơi bối rối.

"Không, anh đang chiến đấu với gã đô đốc." anh trả lời đơn giản.

Và rồi Nami lớn nở nụ cười toe toét "Hahaha, vậy người mà em đã hôn ... không phải là anh!"

Vòng tay của Pirate King sụp xuống khi thuyền trưởng trẻ quay đầu sang một bên, đặt hai tay vào túi và bắt đầu huýt sáo giả vờ không biết gì về vấn đề này trong khi đi dạo ... cậu bằng cách nào đó cậu đã sợ Nami của cậu sẽ đấm cậu hoặc cái gì đó tương tự.

Nami trẻ đã ngạc nhiên một lúc, miệng cô mở toang ... nhưng rồi cô mỉm cười với bản thân ở tương lai mình và vẫy tay trước mặt cô, "À, chúng ta thậm chí còn thế rồi".

Miệng của người phụ nữ lớn tuổi mở to khi Nami trẻ nói ... rồi cả hai người phụ nữ nhìn nhau một lúc, mọi người đứng yên, không ai dám thở.

Và sau đó ... cả hai bắt đầu cười lớn.

Khi người phụ nữ lớn tuổi bình tĩnh lại sau đó, cô thở dài, "Tôi mệt rồi và mọi thứ dường như rất phức tạp ... Cô có thể nói với tôi phần còn lại sau ...", cô nói.

Sau đó họ để cho Nami kiệt sức ngủ trong phòng của cô ấy và đến khi họ rời khỏi hòn đảo đã là chiều muộn. Chopper đã chăm sóc cho vết thương của cả hai Luffy và trớ trêu làm sao họ đều bị những vết bỏng laser tương tự nhau.

Nami trẻ nghiêng người qua lan can với một nụ cười nhẹ trên khuôn mặt cô ấy ... xem cả ba người họ ôm nhau như thế đã lấp đầy trái tim của cô bằng những cảm xúc mới và kỳ lạ ... và cô liếc qua đường chân trời với vẻ mặt dịu dàng...

Cô cảm thấy một sự hiện diện bên cạnh cô, và cô không cần phải quay lại để biết đó là ai ... Luffy, Luffy CỦA CÔ với đôi mắt của cậu bị che phủ bởi cái mũ rơm của mình ... cậu nắm lấy lan can và thì thầm nhẹ nhàng khi vai anh chạm nhẹ vào cô.

"Nó ... nó không phải là một tương lai tồi, đúng không?" cậu mỉm cười, đầu cậu hướng về phía cô ... gia đình, thấy Nami và Edd và bản thân mình đang rất hạnh phúc ... cậu chợt hiểu rõ... mọi thứ...

"Ừ ... Có lẽ..." cô thì thầm, đôi má cô đỏ lên khi đôi mắt của cô nhìn ra vùng biển trước mặt.

Nhưng thuyền trưởng của cô thở dài ... "Nhưng Nami ... bây giờ chúng ta phải trở về Merry với mọi người ... với cuộc sống thực của chúng ta ..." cậu giải thích như thể cậu cũng đang tự thuyết phục mình.

"Tớ biết Luffy ... Tớ biết nhưng ..."

"NHƯNG CÁC CẬU KHÔNG THỂ ĐI BÂY GIỜ!" Vua hải tặc hét lên bất ngờ đứng giữa họ, một cánh tay quấn quanh vai của họ khi anh nói,

"Bây giờ chúng ta đã cứu được Nami rồi chúng ta phải tổ chức một bữa tiệc lớn thôi! Well ... Chopper nói rằng cô ấy phải ngủ rất nhiều trước, nhưng ..." anh ấy nói huyên thuyên...

Nami mỉm cười, "Vậy cậu nói gì thuyền trưởng?" cô hỏi Luffy trẻ với một nụ cười.

Tất nhiên, thuyền trưởng trẻ chỉ mỉm cười vui vẻ, "TIỆC TÙNG THÔI, YEAH!" và cả hai Luffy tát tay nhau và Nami thở hắt ra! Cô ấy biết rằng bây giờ mọi việc sẽ trở nên điên rồ!

Và những tiếng hét vang lên, TIỆC! OH YEAH; TIỆC TÙNG THÔI! SUPPERRRR! Hai người họ nhảy với Usopp, Franky và Brook trong khi người cô gái trẻ nhìn chằm chằm vào lưng họ, lắc đầu ...

Vài giờ tiếp theo sẽ ... rất thú vị! Để nói lời cuối cùng!

﹏﹏﹏﹏﹏﹏﹏﹏﹏﹏﹏﹏﹏﹏﹏﹏﹏﹏

Còn tiếp!

Oh yeah! Cuối cùng Nami đã được cứu. Và mọi người nghĩ sao về chương này. Trong chương tiếp theo bí mật của chiếc huy chương của Edd sẽ được làm sáng tỏ.

Cảm ơn vì đã đọc và hãy bình chọn cho translator thêm chút động lực nhé!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro